Chương 5: Học sinh mới kì lạ
Octopus
10/05/2024
Tại trường học ( 15 phút đầu giờ) -
Lớp học ồn ào xôn xao vì họ biết nay có một nam nhân mới chuyển vô.
“Cả lớp trật tự nào!”
Cô giáo thường giữ trật tự bằng cách gõ thước đập lên bàn, cả lớp mới chịu im.
“Hôm nay chúng ta có học sinh mới vừa đi du học Trung về, em vào đi”
Học sinh mới bước vào, ánh nắng của mặt trời chói lóa đằng sau cậu tỏa ra cứ như hào quang nhân vật chính. Tinh Nhuệ không hứng thú với mấy thứ này chỉ gục đầu xuống bàn ngủ.
aaaaaaa
Những tiếng hét vang lên muốn thủng màng nhĩ của Nhuệ. Tiếng ồn bắt đầu nổi lên ở các bạn nữ, cô tức giận nhưng cũng phải ngước lên xem là ai mà lại được hò reo đến vậy.
Học sinh mới vui vẻ nói lời giới thiệu bản thân, lộ ra nụ cười cứ như thiên sứ ngàn năm có một.
“Xin chào, tôi là Tư Hoàng Tân rất mong được chiếu cố!”
Các bạn học sinh nữ không ngừng thay nhau nói lời mật ngọt rót vào tai cậu bạn này.
“Trời ơi đẹp trai quá à, chắc tao xỉu luôn á mày ơi~”
“Anh ơi anh có người yêu chưa dạ?”
“Tối đi tà tưa với em hongg?”
Tinh Nhuệ cảm thấy thật ố dề, đeo tai nghe không dây rồi bắt đầu cảm nhận giai điệu bài hát, nó khiến cô rất thư giãn.
“Được rồi, em ngồi kế bạn nữ tóc đuôi tôm kia nhé”
“Vâng ạ”
Tân đi xuống chỗ Nhuệ, nhỏ giọng hỏi
“Mình ngồi ở đây được không?”
Nhuệ xua tay như kiểu cậu ta ngồi ở đâu cũng được miễn đừng ngồi trên đầu mình là được. Tân biết cô bạn cùng bàn này ít nói nên ngồi xuống, thế là cậu luyên thuyên hết năm tiết chỉ cố làm thân cho không khí bớt gượng gạo. Ngược lại cô chỉ cảm thấy khứa này thật phiền, có khi còn phiền hơn hai đứa ở nhà nữa.
- Ở đâu đó -
“Hắt xì!!”
Ray bật cười liền trêu ghẹo thằng bạn của mình, cậu không nhặt được mồm xém cười té cả ghế.
“Há há, cũng biết hắt xì cơ à?”
Vừa dứt câu Ray liền hắt xì theo.
Hai người đều có cùng suy nghĩ với cái mũi đỏ như tôm luộc của mình.
“Ai nhắc ấy nhỉ?”
......................
- Giờ ra về -
Các bạn đã ra về hết, duy chỉ có Nhuệ đang phải trực nhật. Tân thấy thế cũng không nỡ rời đi mà phụ cô một tay. Cả hai vừa lau bảng vừa nói chuyện, có vẻ cô đã mở lòng hơn rồi.
“Cậu lạnh lùng thật đấy, cứ thế này sẽ không có bạn đâu”
“Cậu nói xem, ai chịu làm bạn với một đứa có vấn đề về tâm lý như tôi?”
Tân ngơ cả người ra khi Nhuệ thốt lên câu nói đó, ngay khi tiếp xúc cậu cứ có cảm giác quen thuộc với cô nhưng không nhớ ra cô là ai trong số những người mình từng gặp. Coi bộ cậu không đơn giản chỉ là học sinh rồi.
“Tớ thì sao?”
“Thôi đi, chỉ là một cuộc nói chuyện chưa khẳng định được gì đâu”
Đột nhiên cậu loáng thoáng thấy hình bóng của bạn học có chút giống người quen của mình.
“Cô bé đó...”
Tân nhìn Nhuệ với ánh mắt sâu xa, bỗng cậu nhớ ra gì đó chạy đến vén tóc cô sang một bên. Tình huống bất ngờ này làm Nhuệ cũng đứng hình.
Cậu mừng rỡ không thôi, nói to đến nỗi dường như muốn cả thế giới biết cậu vừa tìm được thứ gì rất có giá trị.
“Dấu ấn!? Đúng, chính là nó rồi, cậu ấy là cô bé đã cứu mình năm đó...!”
Cậu rưng rưng nước mắt bỏ tay ra khỏi cổ Nhuệ, cô khó hiểu quay sang tính mắng thì thấy Tân khóc cũng không nói được gì.
“Này tôi...có mắng cậu đâu chứ?”
Tân không nói không rằng lập tức ôm Nhuệ vào lòng, phải chăng cô chính là người rất quan trọng với cậu ư?.
Cậu khóc òa lên vì hạnh phúc liền ôm cô vào lòng, siết chặt đến độ Nhuệ xém không thở được.
“Tìm thấy cậu rồi, sau lần giải thoát đó tớ đã tìm cậu suốt bao năm qua...”
Nhuệ mặc dù không hiểu gì cũng ôm coi như an ủi đứa trẻ to xác này, lát nữa cô sẽ hỏi rõ nguồn sự tình sau.
...----------------...
Vì Nhuệ đói bụng mà lúc này cũng mười tám giờ rồi, Tân rủ cô đi mua bánh bao ăn để lót dạ.
“Cậu không có tiền à, chúng ta có thể sang quán cơm hay siêu thị mua mì hộp mà?”
“Không phải không có tiền”
“Vậy thì tiếc tiền hả? Yên tâm đi tôi bao chứ bánh bao nguội lắm, ăn lạnh bụng”
“Cậu không nhớ gì sao?”
“Nãy tôi ôm cậu an ủi chứ không biết là cậu khóc vì gì”
“Đây là món đầu tiên chúng ta ăn khi gặp nhau đấy”
“What? Tôi còn không biết mình đã gặp cậu khi nào luôn ấy”
Mặc dù hụt hẫng nhưng Tân vẫn mua bánh bao, cả hai ra công viên gần đó ngồi ở ghế ăn.
“Dấu ấn đó cậu có từ khi nào vậy?”
“Tôi không nhớ nữa nhưng bố tôi kêu cái này có từ nhỏ rồi”
Một suy nghĩ chạy qua trong đầu cậu, nhận ra gì đó.
“Thời điểm đó tụi mình cũng gặp nhau”
Cậu không nhịn được mà vội hỏi
“Ở gần nhà cậu có mảnh gì không?”
“Cậu đang nói gì vậy?”
Tân không muốn trả lời, hai người đang không biết nói gì thì bỗng một người phụ nữ đi gần tới thùng rác gần đó vứt một cái túi đen. Nhuệ và cả Tân ngửi thấy được mùi tanh nồng nặc bốc ra từ đó nên đã chạy đến xem.
“Cậu cũng ngửi thấy à?”
“Đúng rồi, mở ra xem đi”
Cả hai từ từ mở ra, mùi hôi thối bốc lên khiến Tân cầm không nổi mà phải quăng lại vô thùng rác. Nhuệ chịu được mùi tanh nên lấy điện thoại ra bật đèn flash soi vào trong thùng. Cảnh tượng kinh hoàng khiến hai người sốc tận óc.
Lớp học ồn ào xôn xao vì họ biết nay có một nam nhân mới chuyển vô.
“Cả lớp trật tự nào!”
Cô giáo thường giữ trật tự bằng cách gõ thước đập lên bàn, cả lớp mới chịu im.
“Hôm nay chúng ta có học sinh mới vừa đi du học Trung về, em vào đi”
Học sinh mới bước vào, ánh nắng của mặt trời chói lóa đằng sau cậu tỏa ra cứ như hào quang nhân vật chính. Tinh Nhuệ không hứng thú với mấy thứ này chỉ gục đầu xuống bàn ngủ.
aaaaaaa
Những tiếng hét vang lên muốn thủng màng nhĩ của Nhuệ. Tiếng ồn bắt đầu nổi lên ở các bạn nữ, cô tức giận nhưng cũng phải ngước lên xem là ai mà lại được hò reo đến vậy.
Học sinh mới vui vẻ nói lời giới thiệu bản thân, lộ ra nụ cười cứ như thiên sứ ngàn năm có một.
“Xin chào, tôi là Tư Hoàng Tân rất mong được chiếu cố!”
Các bạn học sinh nữ không ngừng thay nhau nói lời mật ngọt rót vào tai cậu bạn này.
“Trời ơi đẹp trai quá à, chắc tao xỉu luôn á mày ơi~”
“Anh ơi anh có người yêu chưa dạ?”
“Tối đi tà tưa với em hongg?”
Tinh Nhuệ cảm thấy thật ố dề, đeo tai nghe không dây rồi bắt đầu cảm nhận giai điệu bài hát, nó khiến cô rất thư giãn.
“Được rồi, em ngồi kế bạn nữ tóc đuôi tôm kia nhé”
“Vâng ạ”
Tân đi xuống chỗ Nhuệ, nhỏ giọng hỏi
“Mình ngồi ở đây được không?”
Nhuệ xua tay như kiểu cậu ta ngồi ở đâu cũng được miễn đừng ngồi trên đầu mình là được. Tân biết cô bạn cùng bàn này ít nói nên ngồi xuống, thế là cậu luyên thuyên hết năm tiết chỉ cố làm thân cho không khí bớt gượng gạo. Ngược lại cô chỉ cảm thấy khứa này thật phiền, có khi còn phiền hơn hai đứa ở nhà nữa.
- Ở đâu đó -
“Hắt xì!!”
Ray bật cười liền trêu ghẹo thằng bạn của mình, cậu không nhặt được mồm xém cười té cả ghế.
“Há há, cũng biết hắt xì cơ à?”
Vừa dứt câu Ray liền hắt xì theo.
Hai người đều có cùng suy nghĩ với cái mũi đỏ như tôm luộc của mình.
“Ai nhắc ấy nhỉ?”
......................
- Giờ ra về -
Các bạn đã ra về hết, duy chỉ có Nhuệ đang phải trực nhật. Tân thấy thế cũng không nỡ rời đi mà phụ cô một tay. Cả hai vừa lau bảng vừa nói chuyện, có vẻ cô đã mở lòng hơn rồi.
“Cậu lạnh lùng thật đấy, cứ thế này sẽ không có bạn đâu”
“Cậu nói xem, ai chịu làm bạn với một đứa có vấn đề về tâm lý như tôi?”
Tân ngơ cả người ra khi Nhuệ thốt lên câu nói đó, ngay khi tiếp xúc cậu cứ có cảm giác quen thuộc với cô nhưng không nhớ ra cô là ai trong số những người mình từng gặp. Coi bộ cậu không đơn giản chỉ là học sinh rồi.
“Tớ thì sao?”
“Thôi đi, chỉ là một cuộc nói chuyện chưa khẳng định được gì đâu”
Đột nhiên cậu loáng thoáng thấy hình bóng của bạn học có chút giống người quen của mình.
“Cô bé đó...”
Tân nhìn Nhuệ với ánh mắt sâu xa, bỗng cậu nhớ ra gì đó chạy đến vén tóc cô sang một bên. Tình huống bất ngờ này làm Nhuệ cũng đứng hình.
Cậu mừng rỡ không thôi, nói to đến nỗi dường như muốn cả thế giới biết cậu vừa tìm được thứ gì rất có giá trị.
“Dấu ấn!? Đúng, chính là nó rồi, cậu ấy là cô bé đã cứu mình năm đó...!”
Cậu rưng rưng nước mắt bỏ tay ra khỏi cổ Nhuệ, cô khó hiểu quay sang tính mắng thì thấy Tân khóc cũng không nói được gì.
“Này tôi...có mắng cậu đâu chứ?”
Tân không nói không rằng lập tức ôm Nhuệ vào lòng, phải chăng cô chính là người rất quan trọng với cậu ư?.
Cậu khóc òa lên vì hạnh phúc liền ôm cô vào lòng, siết chặt đến độ Nhuệ xém không thở được.
“Tìm thấy cậu rồi, sau lần giải thoát đó tớ đã tìm cậu suốt bao năm qua...”
Nhuệ mặc dù không hiểu gì cũng ôm coi như an ủi đứa trẻ to xác này, lát nữa cô sẽ hỏi rõ nguồn sự tình sau.
...----------------...
Vì Nhuệ đói bụng mà lúc này cũng mười tám giờ rồi, Tân rủ cô đi mua bánh bao ăn để lót dạ.
“Cậu không có tiền à, chúng ta có thể sang quán cơm hay siêu thị mua mì hộp mà?”
“Không phải không có tiền”
“Vậy thì tiếc tiền hả? Yên tâm đi tôi bao chứ bánh bao nguội lắm, ăn lạnh bụng”
“Cậu không nhớ gì sao?”
“Nãy tôi ôm cậu an ủi chứ không biết là cậu khóc vì gì”
“Đây là món đầu tiên chúng ta ăn khi gặp nhau đấy”
“What? Tôi còn không biết mình đã gặp cậu khi nào luôn ấy”
Mặc dù hụt hẫng nhưng Tân vẫn mua bánh bao, cả hai ra công viên gần đó ngồi ở ghế ăn.
“Dấu ấn đó cậu có từ khi nào vậy?”
“Tôi không nhớ nữa nhưng bố tôi kêu cái này có từ nhỏ rồi”
Một suy nghĩ chạy qua trong đầu cậu, nhận ra gì đó.
“Thời điểm đó tụi mình cũng gặp nhau”
Cậu không nhịn được mà vội hỏi
“Ở gần nhà cậu có mảnh gì không?”
“Cậu đang nói gì vậy?”
Tân không muốn trả lời, hai người đang không biết nói gì thì bỗng một người phụ nữ đi gần tới thùng rác gần đó vứt một cái túi đen. Nhuệ và cả Tân ngửi thấy được mùi tanh nồng nặc bốc ra từ đó nên đã chạy đến xem.
“Cậu cũng ngửi thấy à?”
“Đúng rồi, mở ra xem đi”
Cả hai từ từ mở ra, mùi hôi thối bốc lên khiến Tân cầm không nổi mà phải quăng lại vô thùng rác. Nhuệ chịu được mùi tanh nên lấy điện thoại ra bật đèn flash soi vào trong thùng. Cảnh tượng kinh hoàng khiến hai người sốc tận óc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.