Chương 24: Lời từ biệt
Octopus
14/05/2024
Light và Ray ngỡ ngàng khi trước mắt là bảng khế ước bị nứt phẩn nửa đang dần tan biến vào hư không. Vẻ mặt của Lust vẫn điềm tĩnh đến lạ, tại sao vậy?
“Không…cái quỷ gì vậy?”
Light không tin vào mắt mình, cậu chạy đến cố gắng dùng ma pháp giữ nó lại nhưng không được. Biến mất rồi…không còn một mảnh vỡ nào nữa…
“Tinh Nhuệ…không được!”
Hai người mọc cánh bay đi để lại Lust ở đó, ông không ngăn cản mà chỉ hướng ánh mắt dõi theo. Thoáng chốc trong con ngươi ấy có chút u khuất, ông lặng lẽ lấy một cuốn sách ra, bìa của nó đã cũ nát lắm rồi, giống như để lâu mà không có ai lau vậy. Những mảnh trang giấy đã phủ lên một lớp màu vàng, có vẻ đã xuất hiện từ rất lâu. Trong cuốn sách ấy chứa những ký tự khó hiểu, vạch từ trang này sang trang khác cuối cùng cũng dừng ngay trang giữa. Ông khẽ nở một nụ cười đầy chua xót, lông mi đã lấm lem giọt lệ đắng cay rồi.
“Viên tịch tuổi 13”
…
Cả hai cố gắng lao như đ.i.ê.n về nhân giới, không thể sử dụng thuật dịch chuyển vì hai người đã bị tước đi từ lâu rồi. Trong lòng sốt ruột không thôi, vốn dĩ thế giới này nhiều màu sắc nhưng xét về góc nhìn của ai đó lại chỉ là đơn sắc.
Light, Ray đã đến được phàm trần nhưng lại không thể định vị được vị trí của cô đâu vì bảng khế ước đã biến mất. Đúng lúc vò đầu bứt tai không biết phải làm gì thì bỗng một chiếc xe cứu thương đi ngang qua.
“Là em ấy kìa!”
Ray chỉ tay về phía trước, nhìn kĩ qua bên cửa sổ thì cả hai mới nhận ra là Tinh Nhuệ liền đuổi theo. Lúc này hai người không khỏi dằn vặt bản thân vì sao lại không bảo vệ được nguyên chủ của mình, tại sao ông trời lại đối xử bất công như vậy? Những thứ mình đã trải qua dần tan biến chỉ trong nháy mắt.
Họ nhớ lại những khoảng thời gian ở bên cô, còn đâu những ngày bình yên, chuyện của từng ngày tháng đó bây giờ trở thành một màu trắng xóa. Light thầm nghĩ rồi cầu nguyện.
“Thượng đế, tim con dường như không còn đập nữa, không biết đây là cảm xúc gì. Chỉ lần này thôi, con tham ô có thể đưa nhóc ấy trở về từ cõi chết…được không?”
Đã đến được bệnh viện rồi, trong lúc đưa vào phòng cấp cứu mọi người ở bên ngoài không ngừng nguyện cầu cho Nhuệ. Light và Ray cũng đến, cả hai nhìn những khuôn mặt đang lo lắng ấy cũng đồng cảm, nhưng cái làm họ thắc mắc là…ba mẹ Nhuệ đâu? Con gái mình xảy ra chuyện như vậy, lúc này cần lắm một người thân ở bên nhưng sao lại chẳng có ai.
Tiếng khóc của Lộ Lộ càng làm không khí trở nên khó thở hơn, cô chỉ biết ôm đội trưởng mà khóc. Không dám nhìn cũng không dám nghe vì sợ lát nữa bác sĩ đi ra nói câu không đúng ý mình. Bảo và Hiếu thì đi qua đi lại, liên tục nhìn vào hướng phòng cấp cứu, trong đó là một sinh mạng người, hai anh cũng tự an ủi bản thân em ấy có thể vượt qua được mà, đúng không?
Tiểu Trương âm thầm rơi nước mắt không ngừng, có khi anh còn mít ướt hơn cả Lộ Lộ. Hai tay liên tục xoa vào nhau, cố gắng trấn an bản thân là phải bình tĩnh lại.
“Đội trưởng, gia đình Nhuệ đâu?”
Ray chậm rãi hỏi, Linh nghe thấy thì thở dài nhưng vẫn trả lời.
“Anh có gọi rồi nhưng họ không tin, cho rằng là lừa đảo bày trò ra để dụ dỗ xong cúp máy luôn”
Mọi người nghe xong cũng bất mãn, qua chuyện này họ càng thấy thương cô bé đó hơn. Ai cũng có những ấn tượng sâu sắc về cô, một con người sống không khác gì cái xác chỉ biết tồn tại. Luôn từ chối sự giúp đỡ từ người khác mà sẵn sàng cho đi không mong cầu nhận lại. Can đảm và mạnh mẽ, hãy đưa tay để tất cả nắm lấy và cảm nhận được nỗi buồn của cô. Nhưng có phải nó quá đau đớn nên giờ Nhuệ mới chọn cách đi vào giấc ngủ sâu không?
Một tiếng…
Hai tiếng…
Ba tiếng…
Bảy tiếng trôi qua, bây giờ đã là 23h55 rồi, trong suốt quá trình phẫu thuật luôn xảy ra những điều không may, chỉ số nhịp tim thì cứ tăng rồi giảm, giảm rồi tăng khiến các bác sĩ phải làm lâu như vậy. Cuối cùng cũng có kết quả, một vị bác sĩ đi ra thuận tiện mà kéo khẩu trang xuống và gỡ bao tay. Mọi người lập tức chạy tới hỏi han tình hình.
“Tinh Nhuệ sao rồi hả bác sĩ?”
“Em ấy vẫn ổn chứ?”
Ông ấy thở dài rồi lắc đầu, thốt ra câu nói mà không ai muốn nghe.
“Rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức, cô bé biết sẽ không qua khỏi nên nhờ tôi gửi cái này cho các vị”
Mang theo hơi trầm ấm, ông nói tiếp.
“Cô bé bị tổn thương tâm lý nặng, có dấu hiệu của trầm cảm khi liên tục làm đau bản thân. Uống thuốc ngủ nhiều nên trong quá trình phẫu thuật đã xảy ra tình trạng sốc thuốc. Dạ dày bị viêm một mảng lớn do ăn cay nhiều còn bị ung thư phổi bởi hít quá nhiều khói khoảng thời gian dài. Ngoài ra còn viêm kết mạc, virus là một loại nhiễm trùng kết mạc cấp tính lây lạn mạnh là adenovirus. Đã không được chữa trị kịp thời thì thôi lại còn khiến bệnh nhân khóc nhiều như thế. Vốn dĩ có cơ hội sống sót nhưng vào bốn tháng trước người nhà của cô đã tới đây. Sau khi trình bày nguyên do điều đâu tiên họ hỏi lại là…”
Bác sĩ cảm thấy cô gái này thật tội nghiệp, buộc miệng bản thân nói ra câu mà người nhà đã nói với cô.
“«Làm cách nào để giảm tiền viện phí vậy thưa bác sĩ»? Đó là câu bọn họ hỏi, tôi cũng khá sốc nhưng không còn cách nào khác. Hành động tiếp theo là không điều trị gì nữa mà trực tiếp ra về. Khi tiếp xúc ở cự ly gần tôi mới thấy được gương mặt xanh xao của cô nhóc không một chút hi vọng nào, dường như sống dở chết dở. Mấy người đấy đúng là rỗng mà, rỗng tới nổi không có trái tim”
Nói rồi bác sĩ rời khỏi đó, để lại bức thư tay do chính Nhuệ viết. Đi theo sau là những vị bác sĩ khác. Khi mở ra, những vết máu lấm lem trên tờ giấy xuất hiện. Lộ Lộ không muốn đọc liền mở cửa phòng phẫu thuật đi vào.
Cảnh tượng trước mắt là thân hình cô gái với bộ đồ bệnh nhân do bệnh viện cung cấp. Cánh tay đầy rẫy những mũi kim tiêm, khắp người chỉ toàn là bông băng cứu thương. Kế bên là máy đo nhịp tim, thấy nó chỉ về số 0, là số 0…Lộ Lộ mới gục ngã mà tin đây là sự thật, cô gào khóc trong sự thương xót.
Ai nghe thấy cũng biết lại có một người nào đó ra đi rồi, những người đứng trước phòng phẫu thuật. Họ cũng đau tới xé gan xé ruột mà cũng không khống chế được cảm xúc. Hữu Linh đưa bức thư cho Light rồi chạy đi vì không muốn mọi người thấy mình yếu đuối. Bảo với đôi mắt đỏ hoe cố gắng mỉm cười mà xin phép ra về trước nhưng sự thật lại là trốn ra ngoài rơi những giọt lệ đắng cay. Hiếu thì đi vào ôm lấy Lộ Lộ, vỗ về và an ủi bằng những câu từ nhẹ nhàng. Ngay lúc này thôi, anh cũng muốn khóc lắm rồi, cổ họng nghẹn lại mà cất tiếng.
“Không biết Nhuệ có buồn không nhưng anh cũng khá mừng vì em ấy…được giải thoát mà, em phải vui lên chứ sao lại khóc thế này?”
Lộ Lộ nghe xong lập tức đấm vào lưng của Hiếu liên tục. Cô không biết nên suy ngẫm như thế nào, đây là điều tốt vì Nhuệ được giải thoát hay là điều xấu vì người họ yêu quý rời xa thế gian này. Điều gì đến cũng đến, phải chi theo quy luật “sinh - lão - bệnh - tử” đi, có lẽ sẽ đỡ đau lòng hơn. Cô hối hận về những lời nói mà mình đã thốt ra với Nhuệ để giờ xin lỗi cũng không kịp nữa.
Hốc mắt đỏ tươi của Light xuất hiện rồi, cậu cố gắng đọc những dòng chữ được nắn nót trong bức thư lên. Ray ngồi bịch xuống mà lắng nghe, ánh mắt thất thần không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt. Đồng hồ điểm 12 giờ rồi và ngày mai là…
Sinh nhật của Sở Tinh Nhuệ, cô tròn 13 tuổi rồi…
Nội dung trong bức thư viết thế này:
Đọc xong, không ai có thể bình tĩnh được nữa, họ nức nở khóc thương cho số phận bi ai. Bộ kiếp trước cô đã làm ra chuyện không thể tha thứ hay sao mà kiếp này lại đau khổ đến thế. Biết bản thân không còn cơ hội gặp lại mọi người nữa mới ghi những dòng chữ u thương ấy. Làm gì có tháng 13, làm gì có ngày 32, mùa hạ sao lại có tuyết và hoa cúc Bách Nhật là bất tử không bao giờ có chuyện tàn phai.
Tinh Nhuệ rất giống loài hoa ấy, mang đến ý nghĩa về một tình yêu lâu dài và vượt qua mọi thử thách. Dù là trong bất kỳ hoàn cảnh nào, họ vẫn giữ vững tình cảm cảm của mình như cách mà hoa đã trải qua. Những bông hoa nở rộ vươn mình trước gió tượng trưng cho sự bền bỉ, bất chấp những khó khăn để hướng đến những điều tốt đẹp. Chúng là một trong những loài hoa mãi không tàn và biểu thị cho sự tích cực. Thế nhưng Nhuệ hoàn toàn chết tâm, luôn có những tiêu cực vây quanh mà phải chống chọi với thời gian bằng cách dùng thuốc.
“Anh xin lỗi…”
Tiểu Trương lúc này mới chịu mở miệng, anh nói câu xin lỗi rồi lại tự trách bản thân. Tim là sỏi đá thì cũng phải biết đau, vòng luân hồi làm người ta mệt mỏi. Sinh nhật cũng là ngày cô gái ấy rời xa thế giới này. Trong vô thức Light đã cảm nhận được ai đó nắm tay mình, bàn tay quen thuộc ấm áp đến lạ. Cậu chợt nhận ra đấy là ai liền run rẩy rồi tuôn trào nước mắt…
“Nhóc con, là em phải không? Em đừng đi mà, tôi xin lỗi vì không bảo vệ được em. Nương tử của tôi đã mất, tôi không muốn em phải là người kế tiếp nên đừng rời xa tôi mà…”
Trời làm gió xé cánh chim quyền, mỗi nhịp bước mỗi thước truân chuyên. Người gọi mãi, người bịt tai thản lòng ngủ yên. Người hờ hững đến mấy cũng được, chẳng về với anh nữa cũng được, thà là ô thước…xin đừng cách biệt…âm dương.
“Anh ghét lắm, ghét gia đình của em, ghét cái sự thuần khiết của em năm đó, ghét nụ cười gượng của em mỗi khi áp lực. Lúc đấy em ngây thơ quá nên bị người nhà hành hạ như thế, anh không dám nghĩ đến có ngày em sẽ nằm ở dưới cái đất lạnh kia mà không còn được đón ánh nắng mặt trời nữa…”
Tiểu Trương vừa nghĩ vừa tự ghì chặt tay mình, hận không thể giết lũ rẻ rách đã đẩy cô vào chỗ chết. Trong không gian trầm lắng bỗng một làn khói đen xuất hiện. Cả năm người ngước đầu lên nhìn duy chỉ có Light và Ray là biết ai.
“Thần chết?”
Người này là thần chết đã được Alei và Kajin cử xuống nhân giới giám sát hai người. Nhưng tới tận bây giờ hắn mới xuất hiện, điều mà ba người còn lại không ngờ tới đó là…
“Đã lâu không gặp, tổ đội cảnh sát.”
Bọn họ ai cũng ngỡ ngàng khi trước mặt là Tân, bạn của Tinh Nhuệ, ấy vậy mà lại là thần chết.
“Thật ra tôi là thần chết, tên thật là Fin Auttle, tôi đến đây để đưa linh hồn của cô gái này đi”
“Không được!”
Tiểu Trương đứng lên với ánh mắt kiên quyết phản đối. Thấy vậy Fin phải nói một vài câu quy luật thông thường.
“Người khi chết đi thì linh hồn sẽ không nhớ gì cả nên chả biết theo ai. Tuy nhiên vẫn còn cảm giác với người mà họ đã từng tiếp xúc. Thần chết có nhiệm vụ là dẫn dắt những linh hồn ấy về cửa tử rồi bước qua rất nhiều thử thách mới hoàn toàn có thể được lên linh giới hay xuống ma giới. Tôi nói vậy ai cũng hiểu rồi nhỉ? Vậy thì xin phép”
Fin tiến đến phòng phẫu thuật, không ai muốn ngăn cản vì đó là lẽ thường của thế giới tâm linh. Cậu dùng phép thuật kéo linh hồn của Nhuệ đi theo mình rồi tạo ra cổng dịch chuyển. Nhìn bóng người dần đi xa, trái tim mọi người thật sự rất đau đớn nhưng cũng đành chịu đựng. Thế giới bên kia, Tinh Nhuệ xứng đáng có cuộc sống tốt hơn…
“Không…cái quỷ gì vậy?”
Light không tin vào mắt mình, cậu chạy đến cố gắng dùng ma pháp giữ nó lại nhưng không được. Biến mất rồi…không còn một mảnh vỡ nào nữa…
“Tinh Nhuệ…không được!”
Hai người mọc cánh bay đi để lại Lust ở đó, ông không ngăn cản mà chỉ hướng ánh mắt dõi theo. Thoáng chốc trong con ngươi ấy có chút u khuất, ông lặng lẽ lấy một cuốn sách ra, bìa của nó đã cũ nát lắm rồi, giống như để lâu mà không có ai lau vậy. Những mảnh trang giấy đã phủ lên một lớp màu vàng, có vẻ đã xuất hiện từ rất lâu. Trong cuốn sách ấy chứa những ký tự khó hiểu, vạch từ trang này sang trang khác cuối cùng cũng dừng ngay trang giữa. Ông khẽ nở một nụ cười đầy chua xót, lông mi đã lấm lem giọt lệ đắng cay rồi.
“Viên tịch tuổi 13”
…
Cả hai cố gắng lao như đ.i.ê.n về nhân giới, không thể sử dụng thuật dịch chuyển vì hai người đã bị tước đi từ lâu rồi. Trong lòng sốt ruột không thôi, vốn dĩ thế giới này nhiều màu sắc nhưng xét về góc nhìn của ai đó lại chỉ là đơn sắc.
Light, Ray đã đến được phàm trần nhưng lại không thể định vị được vị trí của cô đâu vì bảng khế ước đã biến mất. Đúng lúc vò đầu bứt tai không biết phải làm gì thì bỗng một chiếc xe cứu thương đi ngang qua.
“Là em ấy kìa!”
Ray chỉ tay về phía trước, nhìn kĩ qua bên cửa sổ thì cả hai mới nhận ra là Tinh Nhuệ liền đuổi theo. Lúc này hai người không khỏi dằn vặt bản thân vì sao lại không bảo vệ được nguyên chủ của mình, tại sao ông trời lại đối xử bất công như vậy? Những thứ mình đã trải qua dần tan biến chỉ trong nháy mắt.
Họ nhớ lại những khoảng thời gian ở bên cô, còn đâu những ngày bình yên, chuyện của từng ngày tháng đó bây giờ trở thành một màu trắng xóa. Light thầm nghĩ rồi cầu nguyện.
“Thượng đế, tim con dường như không còn đập nữa, không biết đây là cảm xúc gì. Chỉ lần này thôi, con tham ô có thể đưa nhóc ấy trở về từ cõi chết…được không?”
Đã đến được bệnh viện rồi, trong lúc đưa vào phòng cấp cứu mọi người ở bên ngoài không ngừng nguyện cầu cho Nhuệ. Light và Ray cũng đến, cả hai nhìn những khuôn mặt đang lo lắng ấy cũng đồng cảm, nhưng cái làm họ thắc mắc là…ba mẹ Nhuệ đâu? Con gái mình xảy ra chuyện như vậy, lúc này cần lắm một người thân ở bên nhưng sao lại chẳng có ai.
Tiếng khóc của Lộ Lộ càng làm không khí trở nên khó thở hơn, cô chỉ biết ôm đội trưởng mà khóc. Không dám nhìn cũng không dám nghe vì sợ lát nữa bác sĩ đi ra nói câu không đúng ý mình. Bảo và Hiếu thì đi qua đi lại, liên tục nhìn vào hướng phòng cấp cứu, trong đó là một sinh mạng người, hai anh cũng tự an ủi bản thân em ấy có thể vượt qua được mà, đúng không?
Tiểu Trương âm thầm rơi nước mắt không ngừng, có khi anh còn mít ướt hơn cả Lộ Lộ. Hai tay liên tục xoa vào nhau, cố gắng trấn an bản thân là phải bình tĩnh lại.
“Đội trưởng, gia đình Nhuệ đâu?”
Ray chậm rãi hỏi, Linh nghe thấy thì thở dài nhưng vẫn trả lời.
“Anh có gọi rồi nhưng họ không tin, cho rằng là lừa đảo bày trò ra để dụ dỗ xong cúp máy luôn”
Mọi người nghe xong cũng bất mãn, qua chuyện này họ càng thấy thương cô bé đó hơn. Ai cũng có những ấn tượng sâu sắc về cô, một con người sống không khác gì cái xác chỉ biết tồn tại. Luôn từ chối sự giúp đỡ từ người khác mà sẵn sàng cho đi không mong cầu nhận lại. Can đảm và mạnh mẽ, hãy đưa tay để tất cả nắm lấy và cảm nhận được nỗi buồn của cô. Nhưng có phải nó quá đau đớn nên giờ Nhuệ mới chọn cách đi vào giấc ngủ sâu không?
Một tiếng…
Hai tiếng…
Ba tiếng…
Bảy tiếng trôi qua, bây giờ đã là 23h55 rồi, trong suốt quá trình phẫu thuật luôn xảy ra những điều không may, chỉ số nhịp tim thì cứ tăng rồi giảm, giảm rồi tăng khiến các bác sĩ phải làm lâu như vậy. Cuối cùng cũng có kết quả, một vị bác sĩ đi ra thuận tiện mà kéo khẩu trang xuống và gỡ bao tay. Mọi người lập tức chạy tới hỏi han tình hình.
“Tinh Nhuệ sao rồi hả bác sĩ?”
“Em ấy vẫn ổn chứ?”
Ông ấy thở dài rồi lắc đầu, thốt ra câu nói mà không ai muốn nghe.
“Rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức, cô bé biết sẽ không qua khỏi nên nhờ tôi gửi cái này cho các vị”
Mang theo hơi trầm ấm, ông nói tiếp.
“Cô bé bị tổn thương tâm lý nặng, có dấu hiệu của trầm cảm khi liên tục làm đau bản thân. Uống thuốc ngủ nhiều nên trong quá trình phẫu thuật đã xảy ra tình trạng sốc thuốc. Dạ dày bị viêm một mảng lớn do ăn cay nhiều còn bị ung thư phổi bởi hít quá nhiều khói khoảng thời gian dài. Ngoài ra còn viêm kết mạc, virus là một loại nhiễm trùng kết mạc cấp tính lây lạn mạnh là adenovirus. Đã không được chữa trị kịp thời thì thôi lại còn khiến bệnh nhân khóc nhiều như thế. Vốn dĩ có cơ hội sống sót nhưng vào bốn tháng trước người nhà của cô đã tới đây. Sau khi trình bày nguyên do điều đâu tiên họ hỏi lại là…”
Bác sĩ cảm thấy cô gái này thật tội nghiệp, buộc miệng bản thân nói ra câu mà người nhà đã nói với cô.
“«Làm cách nào để giảm tiền viện phí vậy thưa bác sĩ»? Đó là câu bọn họ hỏi, tôi cũng khá sốc nhưng không còn cách nào khác. Hành động tiếp theo là không điều trị gì nữa mà trực tiếp ra về. Khi tiếp xúc ở cự ly gần tôi mới thấy được gương mặt xanh xao của cô nhóc không một chút hi vọng nào, dường như sống dở chết dở. Mấy người đấy đúng là rỗng mà, rỗng tới nổi không có trái tim”
Nói rồi bác sĩ rời khỏi đó, để lại bức thư tay do chính Nhuệ viết. Đi theo sau là những vị bác sĩ khác. Khi mở ra, những vết máu lấm lem trên tờ giấy xuất hiện. Lộ Lộ không muốn đọc liền mở cửa phòng phẫu thuật đi vào.
Cảnh tượng trước mắt là thân hình cô gái với bộ đồ bệnh nhân do bệnh viện cung cấp. Cánh tay đầy rẫy những mũi kim tiêm, khắp người chỉ toàn là bông băng cứu thương. Kế bên là máy đo nhịp tim, thấy nó chỉ về số 0, là số 0…Lộ Lộ mới gục ngã mà tin đây là sự thật, cô gào khóc trong sự thương xót.
Ai nghe thấy cũng biết lại có một người nào đó ra đi rồi, những người đứng trước phòng phẫu thuật. Họ cũng đau tới xé gan xé ruột mà cũng không khống chế được cảm xúc. Hữu Linh đưa bức thư cho Light rồi chạy đi vì không muốn mọi người thấy mình yếu đuối. Bảo với đôi mắt đỏ hoe cố gắng mỉm cười mà xin phép ra về trước nhưng sự thật lại là trốn ra ngoài rơi những giọt lệ đắng cay. Hiếu thì đi vào ôm lấy Lộ Lộ, vỗ về và an ủi bằng những câu từ nhẹ nhàng. Ngay lúc này thôi, anh cũng muốn khóc lắm rồi, cổ họng nghẹn lại mà cất tiếng.
“Không biết Nhuệ có buồn không nhưng anh cũng khá mừng vì em ấy…được giải thoát mà, em phải vui lên chứ sao lại khóc thế này?”
Lộ Lộ nghe xong lập tức đấm vào lưng của Hiếu liên tục. Cô không biết nên suy ngẫm như thế nào, đây là điều tốt vì Nhuệ được giải thoát hay là điều xấu vì người họ yêu quý rời xa thế gian này. Điều gì đến cũng đến, phải chi theo quy luật “sinh - lão - bệnh - tử” đi, có lẽ sẽ đỡ đau lòng hơn. Cô hối hận về những lời nói mà mình đã thốt ra với Nhuệ để giờ xin lỗi cũng không kịp nữa.
Hốc mắt đỏ tươi của Light xuất hiện rồi, cậu cố gắng đọc những dòng chữ được nắn nót trong bức thư lên. Ray ngồi bịch xuống mà lắng nghe, ánh mắt thất thần không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt. Đồng hồ điểm 12 giờ rồi và ngày mai là…
Sinh nhật của Sở Tinh Nhuệ, cô tròn 13 tuổi rồi…
Nội dung trong bức thư viết thế này:
Đọc xong, không ai có thể bình tĩnh được nữa, họ nức nở khóc thương cho số phận bi ai. Bộ kiếp trước cô đã làm ra chuyện không thể tha thứ hay sao mà kiếp này lại đau khổ đến thế. Biết bản thân không còn cơ hội gặp lại mọi người nữa mới ghi những dòng chữ u thương ấy. Làm gì có tháng 13, làm gì có ngày 32, mùa hạ sao lại có tuyết và hoa cúc Bách Nhật là bất tử không bao giờ có chuyện tàn phai.
Tinh Nhuệ rất giống loài hoa ấy, mang đến ý nghĩa về một tình yêu lâu dài và vượt qua mọi thử thách. Dù là trong bất kỳ hoàn cảnh nào, họ vẫn giữ vững tình cảm cảm của mình như cách mà hoa đã trải qua. Những bông hoa nở rộ vươn mình trước gió tượng trưng cho sự bền bỉ, bất chấp những khó khăn để hướng đến những điều tốt đẹp. Chúng là một trong những loài hoa mãi không tàn và biểu thị cho sự tích cực. Thế nhưng Nhuệ hoàn toàn chết tâm, luôn có những tiêu cực vây quanh mà phải chống chọi với thời gian bằng cách dùng thuốc.
“Anh xin lỗi…”
Tiểu Trương lúc này mới chịu mở miệng, anh nói câu xin lỗi rồi lại tự trách bản thân. Tim là sỏi đá thì cũng phải biết đau, vòng luân hồi làm người ta mệt mỏi. Sinh nhật cũng là ngày cô gái ấy rời xa thế giới này. Trong vô thức Light đã cảm nhận được ai đó nắm tay mình, bàn tay quen thuộc ấm áp đến lạ. Cậu chợt nhận ra đấy là ai liền run rẩy rồi tuôn trào nước mắt…
“Nhóc con, là em phải không? Em đừng đi mà, tôi xin lỗi vì không bảo vệ được em. Nương tử của tôi đã mất, tôi không muốn em phải là người kế tiếp nên đừng rời xa tôi mà…”
Trời làm gió xé cánh chim quyền, mỗi nhịp bước mỗi thước truân chuyên. Người gọi mãi, người bịt tai thản lòng ngủ yên. Người hờ hững đến mấy cũng được, chẳng về với anh nữa cũng được, thà là ô thước…xin đừng cách biệt…âm dương.
“Anh ghét lắm, ghét gia đình của em, ghét cái sự thuần khiết của em năm đó, ghét nụ cười gượng của em mỗi khi áp lực. Lúc đấy em ngây thơ quá nên bị người nhà hành hạ như thế, anh không dám nghĩ đến có ngày em sẽ nằm ở dưới cái đất lạnh kia mà không còn được đón ánh nắng mặt trời nữa…”
Tiểu Trương vừa nghĩ vừa tự ghì chặt tay mình, hận không thể giết lũ rẻ rách đã đẩy cô vào chỗ chết. Trong không gian trầm lắng bỗng một làn khói đen xuất hiện. Cả năm người ngước đầu lên nhìn duy chỉ có Light và Ray là biết ai.
“Thần chết?”
Người này là thần chết đã được Alei và Kajin cử xuống nhân giới giám sát hai người. Nhưng tới tận bây giờ hắn mới xuất hiện, điều mà ba người còn lại không ngờ tới đó là…
“Đã lâu không gặp, tổ đội cảnh sát.”
Bọn họ ai cũng ngỡ ngàng khi trước mặt là Tân, bạn của Tinh Nhuệ, ấy vậy mà lại là thần chết.
“Thật ra tôi là thần chết, tên thật là Fin Auttle, tôi đến đây để đưa linh hồn của cô gái này đi”
“Không được!”
Tiểu Trương đứng lên với ánh mắt kiên quyết phản đối. Thấy vậy Fin phải nói một vài câu quy luật thông thường.
“Người khi chết đi thì linh hồn sẽ không nhớ gì cả nên chả biết theo ai. Tuy nhiên vẫn còn cảm giác với người mà họ đã từng tiếp xúc. Thần chết có nhiệm vụ là dẫn dắt những linh hồn ấy về cửa tử rồi bước qua rất nhiều thử thách mới hoàn toàn có thể được lên linh giới hay xuống ma giới. Tôi nói vậy ai cũng hiểu rồi nhỉ? Vậy thì xin phép”
Fin tiến đến phòng phẫu thuật, không ai muốn ngăn cản vì đó là lẽ thường của thế giới tâm linh. Cậu dùng phép thuật kéo linh hồn của Nhuệ đi theo mình rồi tạo ra cổng dịch chuyển. Nhìn bóng người dần đi xa, trái tim mọi người thật sự rất đau đớn nhưng cũng đành chịu đựng. Thế giới bên kia, Tinh Nhuệ xứng đáng có cuộc sống tốt hơn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.