Chương 36: Phân vân
Octopus
09/06/2024
Ngày còn thơ bé tụi mình hay nói rằng ba là người khiến mình noi gương, để sau này có sức chở che không làm những người bên cạnh tổn thương. Nhưng tấm gương đó ta dần bỏ quên hay do thời gian mỗi ngày một lạ nhỉ?
Người con trai với mái tóc óng ả rũ rượi nơi đôi mắt, vô hồn và lạnh lẽo tới độ Lộ Lộ cảm thấy rùng mình. Áo sơ mi bật cúc áo phía trên, chiếc cà vạt không được thắt mà lại vòng ngay cổ tạo thêm điểm nhấn làm lộ xương quai xanh và lớp thịt trắng nõn nà. Ấn tượng nhất chắc là chiếc vòng khuyên bạc được đính ở mu bàn tay đầy gân guốc. Vẻ mặt của hắn đắc thắng đến độ như vừa vớ được một miếng bánh ngon béo bỡ. Nhưng thứ khiến cô e dè nhất là dung mạo chả khác gì người đó cả, chỉ có điều đây là…nam giới.
“Nhóc đến rồi sao?”
“Anh là ai?”
Cô dè chừng khẽ hỏi, đáp lại chỉ là cái cười lạnh của anh ta. Lộ Lộ cảm giác tên này như một con hổ đang rình rập, săn mồi bằng sự bí ẩn của mình. Hắn không trả lời mà bước ra khỏi ghế, chầm chậm tiến lại gần cô. Mùi cơ thể ngay lập tức xộc lên mũi, Lộ Lộ chỉ biết ngượng ngùng mà né tránh. Nhưng dường như anh không có ý định dừng lại, trực tiếp đẩy cô vào tường và bắt đầu nói những lời lẽ khó nghe.
“Ngây thơ quá nhỉ? Giờ trông nhóc chả khác gì thỏ con cả, không thắc mắc tại sao chẳng phải là người khác mà lại là nhóc ư?”
Cô nuốt nước bọt một cách khó nhọc, đáp lại.
“N-nếu tôi hỏi…liệu anh có trả lời cho tôi biết hay không?”
Hắn cười khẩy, sau đó lại xoay người đi xung quanh lẩm bẩm.
“Cây khô vẫn chưa nảy mầm đã bị ép phải nở hoa, mẹ nói luôn phải vui vẻ. Nhưng không nói cho tôi biết phải làm như thế nào”
Điệu cười chua xót xuất hiện, dường như những nỗi uất ức bắt đầu hiện lên nơi đôi đồng tử đang di chuyển. Chả lẽ hắn còn một lớp mặt nạ khác sao? Chung quy nhìn đi nhìn lại vẫn là giống nhau quá, như một bản sao được in ra vậy.
“Những gì tụi mày nhìn, chắc gì đó là sự thật? Bị dắt mũi mà không biết”
Lời nói vừa tuồn ra khiến cho Lộ Lộ đứng hình, cô muốn biết chân tướng của những chuyện đang xảy đến. Rốt cuộc thì mọi thứ có đang đi đúng quy luật của nó hay không? Hoặc đang cố nắn nót từng ngày chăng? Rối lại càng thêm rối, nếu là người khác sẽ khiến họ phát điên mất thôi. Cô hít thở thật sâu, hình như lần này đã trở nên bình tĩnh hơn mà cất giọng, nói.
“Anh có thể nói cho tôi biết mấy chuyện kỳ lạ bao ngày qua được không?”
“Được, nhưng với một điều kiện”
Cô nghi hoặc, bản thân vẫn chưa nói rõ mong muốn của mình là gì mà hắn đã gật đầu. Tên này không đơn giản chút nào, không biết điều anh đang muốn là gì nhưng vẫn chấp nhận.
“Điều kiện gì?”
Nghe được câu trả lời ưng ý, anh ta nhẹ nhàng lấy các lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ ra và đặt lên bàn. Ngồi bịch xuống ghế, hơi hất cằm lên mà ánh mắt bắt đầu dò xét thái độ của cô. Dung dịch đỏ kia không làm khó việc Lộ Lộ nhận ra đó là máu tươi của người thật. Tuy nhiên kì lạ ở chỗ là nó không có mùi tanh, hệt như đã được làm sạch sẽ bởi các công nghệ nhân tạo.
“Một đứa đã bị tôi cho người tiêm thuốc độc, nhưng liều lượng cũng chả gọi là quá ít đâu. Đứa còn lại thì đang dần yếu đi, số chai thủy tinh này chính là máu của nó được dích ra. Tôi đã chế tạo thành thuốc giải rồi, nhưng không có nghĩa là tất cả đều là phao cứu sinh”
Ngoài trời từng đám mây đen kéo đến khiến khung cảnh mịt mù. Mọi vật dường như tối sầm lại, những cơn mây mưa giống như một bàn tay khổng lồ đang ôm trọn cả khoảng không, nhìn mà chả khỏi ớn lạnh trước cảnh tượng ấy. Chẳng bao lâu sau, cơn gió nổi lên cuốn theo đám lá khô trên đường bay khắp nơi. Cây cối thì nghiêng ngả gần sát mặt đất hệt như bị một người có sức dài vai rộng bẻ cong. Mọi người trên phố ai cũng đang hối hả, hòa theo dòng người để trở về nhà cho kịp tránh khỏi trận mưa sắp đến. Tiếng chim lợn kêu nghe thật rít tai, phiêu theo âm thanh tí tách cùng đôi ngươi sắc lạnh của ai đó. Nếu có thể, trong lòng cô gái trẻ lúc này chỉ biết mong cầu ai đó đến cứu. Dù gì thì chẳng ai muốn đứng ra để làm anh hùng cả, họ chỉ nghĩ ước gì có ai đó hay làm ơn nhận trách nhiệm này đi thôi.
Cô phân vân không biết chọn cái nào, trên trán đã bắt đầu có những giọt mồ hôi vì lo sợ. Chân tay không ngừng run rẩy và nhịp tim thì ngày càng tăng, không có tầng suất giảm. Chỉ cần chọn sai thì một người sẽ ra đi hoặc…là cả hai đều biến mất. Lộ Lộ như đang đứng trên cây cầu treo mỏng manh, hai bên đều là đồng đội của mình. Nhưng nếu chỉ cứu được một người thì sao? Giống như việc chia đôi cây cầu ra, giương mắt nhìn người còn lại rơi xuống vực thẳm và việc thần chết dẫn linh hồn đi cô cũng đã chứng kiến.
Liệu may mắn có một lần nữa mỉm cười với tất cả không?
Người con trai với mái tóc óng ả rũ rượi nơi đôi mắt, vô hồn và lạnh lẽo tới độ Lộ Lộ cảm thấy rùng mình. Áo sơ mi bật cúc áo phía trên, chiếc cà vạt không được thắt mà lại vòng ngay cổ tạo thêm điểm nhấn làm lộ xương quai xanh và lớp thịt trắng nõn nà. Ấn tượng nhất chắc là chiếc vòng khuyên bạc được đính ở mu bàn tay đầy gân guốc. Vẻ mặt của hắn đắc thắng đến độ như vừa vớ được một miếng bánh ngon béo bỡ. Nhưng thứ khiến cô e dè nhất là dung mạo chả khác gì người đó cả, chỉ có điều đây là…nam giới.
“Nhóc đến rồi sao?”
“Anh là ai?”
Cô dè chừng khẽ hỏi, đáp lại chỉ là cái cười lạnh của anh ta. Lộ Lộ cảm giác tên này như một con hổ đang rình rập, săn mồi bằng sự bí ẩn của mình. Hắn không trả lời mà bước ra khỏi ghế, chầm chậm tiến lại gần cô. Mùi cơ thể ngay lập tức xộc lên mũi, Lộ Lộ chỉ biết ngượng ngùng mà né tránh. Nhưng dường như anh không có ý định dừng lại, trực tiếp đẩy cô vào tường và bắt đầu nói những lời lẽ khó nghe.
“Ngây thơ quá nhỉ? Giờ trông nhóc chả khác gì thỏ con cả, không thắc mắc tại sao chẳng phải là người khác mà lại là nhóc ư?”
Cô nuốt nước bọt một cách khó nhọc, đáp lại.
“N-nếu tôi hỏi…liệu anh có trả lời cho tôi biết hay không?”
Hắn cười khẩy, sau đó lại xoay người đi xung quanh lẩm bẩm.
“Cây khô vẫn chưa nảy mầm đã bị ép phải nở hoa, mẹ nói luôn phải vui vẻ. Nhưng không nói cho tôi biết phải làm như thế nào”
Điệu cười chua xót xuất hiện, dường như những nỗi uất ức bắt đầu hiện lên nơi đôi đồng tử đang di chuyển. Chả lẽ hắn còn một lớp mặt nạ khác sao? Chung quy nhìn đi nhìn lại vẫn là giống nhau quá, như một bản sao được in ra vậy.
“Những gì tụi mày nhìn, chắc gì đó là sự thật? Bị dắt mũi mà không biết”
Lời nói vừa tuồn ra khiến cho Lộ Lộ đứng hình, cô muốn biết chân tướng của những chuyện đang xảy đến. Rốt cuộc thì mọi thứ có đang đi đúng quy luật của nó hay không? Hoặc đang cố nắn nót từng ngày chăng? Rối lại càng thêm rối, nếu là người khác sẽ khiến họ phát điên mất thôi. Cô hít thở thật sâu, hình như lần này đã trở nên bình tĩnh hơn mà cất giọng, nói.
“Anh có thể nói cho tôi biết mấy chuyện kỳ lạ bao ngày qua được không?”
“Được, nhưng với một điều kiện”
Cô nghi hoặc, bản thân vẫn chưa nói rõ mong muốn của mình là gì mà hắn đã gật đầu. Tên này không đơn giản chút nào, không biết điều anh đang muốn là gì nhưng vẫn chấp nhận.
“Điều kiện gì?”
Nghe được câu trả lời ưng ý, anh ta nhẹ nhàng lấy các lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ ra và đặt lên bàn. Ngồi bịch xuống ghế, hơi hất cằm lên mà ánh mắt bắt đầu dò xét thái độ của cô. Dung dịch đỏ kia không làm khó việc Lộ Lộ nhận ra đó là máu tươi của người thật. Tuy nhiên kì lạ ở chỗ là nó không có mùi tanh, hệt như đã được làm sạch sẽ bởi các công nghệ nhân tạo.
“Một đứa đã bị tôi cho người tiêm thuốc độc, nhưng liều lượng cũng chả gọi là quá ít đâu. Đứa còn lại thì đang dần yếu đi, số chai thủy tinh này chính là máu của nó được dích ra. Tôi đã chế tạo thành thuốc giải rồi, nhưng không có nghĩa là tất cả đều là phao cứu sinh”
Ngoài trời từng đám mây đen kéo đến khiến khung cảnh mịt mù. Mọi vật dường như tối sầm lại, những cơn mây mưa giống như một bàn tay khổng lồ đang ôm trọn cả khoảng không, nhìn mà chả khỏi ớn lạnh trước cảnh tượng ấy. Chẳng bao lâu sau, cơn gió nổi lên cuốn theo đám lá khô trên đường bay khắp nơi. Cây cối thì nghiêng ngả gần sát mặt đất hệt như bị một người có sức dài vai rộng bẻ cong. Mọi người trên phố ai cũng đang hối hả, hòa theo dòng người để trở về nhà cho kịp tránh khỏi trận mưa sắp đến. Tiếng chim lợn kêu nghe thật rít tai, phiêu theo âm thanh tí tách cùng đôi ngươi sắc lạnh của ai đó. Nếu có thể, trong lòng cô gái trẻ lúc này chỉ biết mong cầu ai đó đến cứu. Dù gì thì chẳng ai muốn đứng ra để làm anh hùng cả, họ chỉ nghĩ ước gì có ai đó hay làm ơn nhận trách nhiệm này đi thôi.
Cô phân vân không biết chọn cái nào, trên trán đã bắt đầu có những giọt mồ hôi vì lo sợ. Chân tay không ngừng run rẩy và nhịp tim thì ngày càng tăng, không có tầng suất giảm. Chỉ cần chọn sai thì một người sẽ ra đi hoặc…là cả hai đều biến mất. Lộ Lộ như đang đứng trên cây cầu treo mỏng manh, hai bên đều là đồng đội của mình. Nhưng nếu chỉ cứu được một người thì sao? Giống như việc chia đôi cây cầu ra, giương mắt nhìn người còn lại rơi xuống vực thẳm và việc thần chết dẫn linh hồn đi cô cũng đã chứng kiến.
Liệu may mắn có một lần nữa mỉm cười với tất cả không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.