Chương 7: Thi thể thiếu nữ tuổi đôi mươi (1)
Octopus
10/05/2024
Sáng hôm sau -
Thời gian trôi qua nhanh như vừa chớp mắt vậy, vừa ra về cô đã chạy tới trụ sở cảnh sát cùng Tân. Đứng trước đồn với bộ đồ học sinh, mọi người xung quanh cứ nghĩ hai người làm gì đó nên mới bị triệu tập đến đây. Cũng may từ bên trong vọng ra tiếng của đàn anh dịu dàng hôm qua làm xóa tan bầu không khí xung quanh. Bảo bước ra niềm nở chào đón cả hai.
“Hai đứa tới rồi thì vào đi, vừa có kết quả giám định luôn đó”
Cả hai đồng thanh.
“Xin phép ạ”
- Văn phòng 89 -
“Mày làm thật luôn à Bảo?”
Hiếu không tin vào mắt mình, tưởng thằng bạn nói chơi ai ngờ nó để hai đứa học sinh trung học đến đây thật.
“Có sao đâu, tao thấy hai đứa này khá thú vị mà, chứ mày nghĩ xem. Trẻ con bình thường chả ai quan tâm tới mấy vụ như này đâu”
Ảnh giương đôi mắt bất lực nhìn Bảo không quên gõ đầu anh một cái.
Một cô gái xinh đẹp đi đến trên tay cầm cốc cafe và một tập giấy tờ.
Tên: Phan Lộ Lộ
Tuổi: 20
Vẻ mặt kiêu căng quăng cho Tinh Nhuệ, bĩu môi thể hiện thái độ khinh thường. Cũng phải thôi, ai lại đồng ý cho người lạ xem thông tin mật trong khi đó còn là học sinh cấp hai.
“Đội trưởng, anh nói gì đi chứ?”
“Nói gì là nói gì?”
Lộ Lộ khó chịu cất tiếng.
“Biết tụi nó tốt hay xấu mà đưa thông tin mật cho xem vậy? Dù gì thì tụi nó cũng chỉ là nhân chứng thôi mà, anh không nói một tiếng được sao, làm đội trưởng cái kiểu gì thế?”
Tinh Nhuệ thấy hơi chướng mắt khi cô ả này lớn hơn mình mà ăn nói cứ ỏng a ỏng ẹo như học sinh tiểu học. Đã vậy lời nói nào cũng có hàm ý trong đó, được cái vẻ ngoài thôi chứ bên trong tâm cơ cỡ nào ai biết được.
“Đừng quậy nữa Lộ Lộ, bọn nhóc xem có ảnh hưởng gì em đâu mà cứ đỏng đảnh làm gì”
Tiểu Trương nhìn có chút gai óc liền nói đỡ cho hai cô cậu kia.
“Nhưng mà...!”
Có vẻ anh không ưa gì cô gái này, ả chính là đứa con gái duy nhất trong tổ đội toàn nam nên không ai chấp nhặt. Hai người cũng không bận tâm mấy mà bắt đầu mở ra đọc, đội trưởng cũng thuật lại sự tình cho nghe.
“Nạn nhân chết do bị đâm rất nhiều nhát vào phần bụng bên trái. Sau khi giết xong thì tên biến thái này còn phân xác ra thành từng mảnh rồi gói gọn trong bịch mang đi vứt”
Nhuệ nhíu mày, hôm bữa người đi vứt là nữ giới kia mà?
“Dạ thưa chú, người hôm trước chúng cháu chứng kiến là phụ nữ ạ”
Mọi người tròn xoe mắt nhìn Tân, Nhuệ không hiểu gì cũng hoang mang. Tiểu Trương không nhịn được mà phá lên cười. Không riêng mình anh mà những người khác cũng thế. Dựa vào điều này mà Tiểu Trương và Bảo liền châm chọc
“Đội trưởng à, anh mới hai mươi lăm tuổi mà trong mắt con nít chắc ba mươi quá”
“Không biết khi về già anh sẽ ra sao nhỉ, chắc là già như trái cà luôn”
Linh tức giận trừng mắt khiến cả đám nín họng hết, anh nhìn Tân rồi nói.
“Anh đây mới hai mươi lăm, gọi anh thôi không tới mức phải kêu chú”
Tân khẽ gật đầu, Linh nói tiếp.
“Theo lời nói của nhóc vậy tức là tên biến thái mới chủ mưu, cô gái kia chỉ đi vứt hộ thôi sao? Nhưng hiện tại chưa tìm được nơi ở của cô gái ấy”
“Sao không thử tìm ở gần ạ?”
Dường như Tinh Nhuệ tinh ý phát hiện ra điều gì đó.
“Điên à, như thế thì thu được gì?”
Lộ Lộ khó chịu ra mặt, nhìn con nhóc ranh này thể hiện trước mắt liền cảm thấy ứa gan.
“Sao em lại muốn tìm xung quanh vậy?”
Anh Bảo không giống như ả ta mà chỉ nhẹ nhàng hỏi. Cô liền giải thích tường tận, trong lòng không khỏi hi vọng mọi người tin tưởng vào mình.
“Vì người phụ nữ đó ăn mặc rất phông phanh mà trời đang vào mùa mưa nên không khí sẽ rất lạnh. Ra ngoài chỉ với áo hai dây thật sự chịu không nổi đâu, chỉ còn lý do duy nhất là nhà ở gần đó. Chúng ta có thể đi dò hỏi những nhà chung quanh, như vậy sẽ thu hẹp phạm vi tìm kiếm”
Mọi người ai ai cũng nể suy luận này của cô, duy chỉ có Lộ Lộ là không ưa ra mặt. Nhưng vẫn phải thử mới biết có đúng hay không.
......................
Tất cả chia ra để đi hỏi han các hộ dân sống ở đấy, ai cũng tỏ ra sợ hãi và từ chối câu hỏi của cảnh sát. Có người còn hoảng loạn mà cầm chổi đuổi đánh. Dường như nhà của cô gái này không được hiền nên mọi người mới sợ vậy.
Bên Hoàng Tân cậu lại dùng mỹ nam kế với một bà chị để thăm dò thông tin.
“Chị có biết cô gái trong bức hình này sống ở đâu không ạ?”
Người phụ nữ nhìn thấy lập tức nhận ra một cách dễ dàng, chắc là thấy nhiều rồi nên không còn xa lạ gì.
“A! Cô bé này là con của ngôi nhà cao tầng màu trắng kia kìa. Trời ơi quen quá mà, ngày nào chả nghe thấy tiếng cãi nhau bên bển. Mà kể cũng thấy thương lắm em, bé nó bị cha đánh hoài à mà người mẹ lại không can”
Hoàng Tân nghe xong đôi mắt sáng lên, cậu vui vẻ gật đầu cảm ơn bà chị rồi chạy đến báo cáo với mọi người.
Một lát sau, tất cả đã mệt rã rời và quyết định ghé quán mì cay gần đó ăn và nghe Tân kể.
“Trước hết chúng ta có nhân chứng rồi, bây g-”
Hiếu cầm một nắm xà lách lên nhét vào cuốn họng của Linh.
“Ăn đi nói công việc sau, trưa giờ có mỗi chuyện đi hỏi nhà không mà bị đánh, bị đuổi, bị rượt muốn rụng hai cái giò rồi”
“Bằng thằng Bảo không?”
Tiểu Trương đang cố gắng nhịn cười, Hiếu thấy thế ngơ ngác quay sang nhìn Bảo, anh bị người dân đấm cho bầm cả mắt. Thấy thế thì xua tay tỏ ra mình ổn nhưng sâu trong thâm tâm nước mắt là biển rộng.
“Không sao, còn sống, nhưng mà Lộ Lộ đâu rồi?”
“Chị ấy nói không thích ăn cùng nên về trước rồi ạ”
Sau khi ăn xong bỗng có hai người lạ mặt bước vào quán tới chỗ cả đám. Ai cũng thắc mắc đây là ai duy chỉ có Tinh Nhuệ là biết ai.
“Hai anh không cần đến đón tôi đâu”
“Lỡ nhóc bị thương thì báo tôi nữa, mệt”
“Đúng đó, tụi anh lo cho em lắm”
Nhuệ bất mãn, quằn qua quằn lại một hồi cũng quay về nhà. Cả hai chơi sang đến nỗi lái ô tô đến đón, trên đường về vừa đi vừa trò chuyện (Ray cầm lái).
“Hôm qua em mơ thấy gì vậy?”
Nhuệ ngoan ngoãn tường trình lại sự việc cho Light, cậu vừa nghe là biết linh hồn của cô gái đó đến để xin giúp đỡ nhưng sợ cô bị dính ám khí của người âm nên không nói ra. Light chỉ đặt tay lên xoa đầu cô rồi Nhuệ mệt mỏi mà thiếp trên đùi của cậu.
Tối đó vì có Light dùng ma pháp yểm lên người Nhuệ nên cô không còn mơ thấy giấc mơ kì lạ đó nữa.
Thời gian trôi qua nhanh như vừa chớp mắt vậy, vừa ra về cô đã chạy tới trụ sở cảnh sát cùng Tân. Đứng trước đồn với bộ đồ học sinh, mọi người xung quanh cứ nghĩ hai người làm gì đó nên mới bị triệu tập đến đây. Cũng may từ bên trong vọng ra tiếng của đàn anh dịu dàng hôm qua làm xóa tan bầu không khí xung quanh. Bảo bước ra niềm nở chào đón cả hai.
“Hai đứa tới rồi thì vào đi, vừa có kết quả giám định luôn đó”
Cả hai đồng thanh.
“Xin phép ạ”
- Văn phòng 89 -
“Mày làm thật luôn à Bảo?”
Hiếu không tin vào mắt mình, tưởng thằng bạn nói chơi ai ngờ nó để hai đứa học sinh trung học đến đây thật.
“Có sao đâu, tao thấy hai đứa này khá thú vị mà, chứ mày nghĩ xem. Trẻ con bình thường chả ai quan tâm tới mấy vụ như này đâu”
Ảnh giương đôi mắt bất lực nhìn Bảo không quên gõ đầu anh một cái.
Một cô gái xinh đẹp đi đến trên tay cầm cốc cafe và một tập giấy tờ.
Tên: Phan Lộ Lộ
Tuổi: 20
Vẻ mặt kiêu căng quăng cho Tinh Nhuệ, bĩu môi thể hiện thái độ khinh thường. Cũng phải thôi, ai lại đồng ý cho người lạ xem thông tin mật trong khi đó còn là học sinh cấp hai.
“Đội trưởng, anh nói gì đi chứ?”
“Nói gì là nói gì?”
Lộ Lộ khó chịu cất tiếng.
“Biết tụi nó tốt hay xấu mà đưa thông tin mật cho xem vậy? Dù gì thì tụi nó cũng chỉ là nhân chứng thôi mà, anh không nói một tiếng được sao, làm đội trưởng cái kiểu gì thế?”
Tinh Nhuệ thấy hơi chướng mắt khi cô ả này lớn hơn mình mà ăn nói cứ ỏng a ỏng ẹo như học sinh tiểu học. Đã vậy lời nói nào cũng có hàm ý trong đó, được cái vẻ ngoài thôi chứ bên trong tâm cơ cỡ nào ai biết được.
“Đừng quậy nữa Lộ Lộ, bọn nhóc xem có ảnh hưởng gì em đâu mà cứ đỏng đảnh làm gì”
Tiểu Trương nhìn có chút gai óc liền nói đỡ cho hai cô cậu kia.
“Nhưng mà...!”
Có vẻ anh không ưa gì cô gái này, ả chính là đứa con gái duy nhất trong tổ đội toàn nam nên không ai chấp nhặt. Hai người cũng không bận tâm mấy mà bắt đầu mở ra đọc, đội trưởng cũng thuật lại sự tình cho nghe.
“Nạn nhân chết do bị đâm rất nhiều nhát vào phần bụng bên trái. Sau khi giết xong thì tên biến thái này còn phân xác ra thành từng mảnh rồi gói gọn trong bịch mang đi vứt”
Nhuệ nhíu mày, hôm bữa người đi vứt là nữ giới kia mà?
“Dạ thưa chú, người hôm trước chúng cháu chứng kiến là phụ nữ ạ”
Mọi người tròn xoe mắt nhìn Tân, Nhuệ không hiểu gì cũng hoang mang. Tiểu Trương không nhịn được mà phá lên cười. Không riêng mình anh mà những người khác cũng thế. Dựa vào điều này mà Tiểu Trương và Bảo liền châm chọc
“Đội trưởng à, anh mới hai mươi lăm tuổi mà trong mắt con nít chắc ba mươi quá”
“Không biết khi về già anh sẽ ra sao nhỉ, chắc là già như trái cà luôn”
Linh tức giận trừng mắt khiến cả đám nín họng hết, anh nhìn Tân rồi nói.
“Anh đây mới hai mươi lăm, gọi anh thôi không tới mức phải kêu chú”
Tân khẽ gật đầu, Linh nói tiếp.
“Theo lời nói của nhóc vậy tức là tên biến thái mới chủ mưu, cô gái kia chỉ đi vứt hộ thôi sao? Nhưng hiện tại chưa tìm được nơi ở của cô gái ấy”
“Sao không thử tìm ở gần ạ?”
Dường như Tinh Nhuệ tinh ý phát hiện ra điều gì đó.
“Điên à, như thế thì thu được gì?”
Lộ Lộ khó chịu ra mặt, nhìn con nhóc ranh này thể hiện trước mắt liền cảm thấy ứa gan.
“Sao em lại muốn tìm xung quanh vậy?”
Anh Bảo không giống như ả ta mà chỉ nhẹ nhàng hỏi. Cô liền giải thích tường tận, trong lòng không khỏi hi vọng mọi người tin tưởng vào mình.
“Vì người phụ nữ đó ăn mặc rất phông phanh mà trời đang vào mùa mưa nên không khí sẽ rất lạnh. Ra ngoài chỉ với áo hai dây thật sự chịu không nổi đâu, chỉ còn lý do duy nhất là nhà ở gần đó. Chúng ta có thể đi dò hỏi những nhà chung quanh, như vậy sẽ thu hẹp phạm vi tìm kiếm”
Mọi người ai ai cũng nể suy luận này của cô, duy chỉ có Lộ Lộ là không ưa ra mặt. Nhưng vẫn phải thử mới biết có đúng hay không.
......................
Tất cả chia ra để đi hỏi han các hộ dân sống ở đấy, ai cũng tỏ ra sợ hãi và từ chối câu hỏi của cảnh sát. Có người còn hoảng loạn mà cầm chổi đuổi đánh. Dường như nhà của cô gái này không được hiền nên mọi người mới sợ vậy.
Bên Hoàng Tân cậu lại dùng mỹ nam kế với một bà chị để thăm dò thông tin.
“Chị có biết cô gái trong bức hình này sống ở đâu không ạ?”
Người phụ nữ nhìn thấy lập tức nhận ra một cách dễ dàng, chắc là thấy nhiều rồi nên không còn xa lạ gì.
“A! Cô bé này là con của ngôi nhà cao tầng màu trắng kia kìa. Trời ơi quen quá mà, ngày nào chả nghe thấy tiếng cãi nhau bên bển. Mà kể cũng thấy thương lắm em, bé nó bị cha đánh hoài à mà người mẹ lại không can”
Hoàng Tân nghe xong đôi mắt sáng lên, cậu vui vẻ gật đầu cảm ơn bà chị rồi chạy đến báo cáo với mọi người.
Một lát sau, tất cả đã mệt rã rời và quyết định ghé quán mì cay gần đó ăn và nghe Tân kể.
“Trước hết chúng ta có nhân chứng rồi, bây g-”
Hiếu cầm một nắm xà lách lên nhét vào cuốn họng của Linh.
“Ăn đi nói công việc sau, trưa giờ có mỗi chuyện đi hỏi nhà không mà bị đánh, bị đuổi, bị rượt muốn rụng hai cái giò rồi”
“Bằng thằng Bảo không?”
Tiểu Trương đang cố gắng nhịn cười, Hiếu thấy thế ngơ ngác quay sang nhìn Bảo, anh bị người dân đấm cho bầm cả mắt. Thấy thế thì xua tay tỏ ra mình ổn nhưng sâu trong thâm tâm nước mắt là biển rộng.
“Không sao, còn sống, nhưng mà Lộ Lộ đâu rồi?”
“Chị ấy nói không thích ăn cùng nên về trước rồi ạ”
Sau khi ăn xong bỗng có hai người lạ mặt bước vào quán tới chỗ cả đám. Ai cũng thắc mắc đây là ai duy chỉ có Tinh Nhuệ là biết ai.
“Hai anh không cần đến đón tôi đâu”
“Lỡ nhóc bị thương thì báo tôi nữa, mệt”
“Đúng đó, tụi anh lo cho em lắm”
Nhuệ bất mãn, quằn qua quằn lại một hồi cũng quay về nhà. Cả hai chơi sang đến nỗi lái ô tô đến đón, trên đường về vừa đi vừa trò chuyện (Ray cầm lái).
“Hôm qua em mơ thấy gì vậy?”
Nhuệ ngoan ngoãn tường trình lại sự việc cho Light, cậu vừa nghe là biết linh hồn của cô gái đó đến để xin giúp đỡ nhưng sợ cô bị dính ám khí của người âm nên không nói ra. Light chỉ đặt tay lên xoa đầu cô rồi Nhuệ mệt mỏi mà thiếp trên đùi của cậu.
Tối đó vì có Light dùng ma pháp yểm lên người Nhuệ nên cô không còn mơ thấy giấc mơ kì lạ đó nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.