Chương 13
Thư Ngu
08/08/2021
Dây thừng nhỏ trên ban công treo mấy cái móc quần áo.
Lộ Vô Khả lấy rồi móc quần áo lên, treo lên dây thừng phơi.
Khoảng cách giữa hai khu nhà chỉ cần hơi duỗi tay là có thể chạm vào, bên đó nói gì bên này tự nhiên cũng nghe rõ ràng.
Thẩm Ngật Tây nói với bên kia điện thoại: "Được rồi, cúp máy."
Theo đó là tiếng vang phát ra khi di động bị ném trên giường.
Lộ Vô Khả lại phơi thêm mấy cái quần áo.
Dưới lớp váy rộng loáng thoáng thấy được đường cong, cẳng chân vừa trắng vừa nhỏ.
Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn tinh tế, dây áo mỏng manh tuột xuống buông hờ hững phía trên.
Thẩm Ngật Tây nói chuyện điện thoại xong cũng không có ý tứ muốn đi, ngồi chỗ đó vắt chân nhìn cô.
Tầm mắt lỏa lồ trắng trợn, một chút cũng không che giấu.
Đó là Thẩm Ngật Tây, không giống với mấy tên con trai nói mấy câu với người con gái mình thích liền đỏ mặt.
Anh tuỳ tiện đến càn rỡ, thoải mái, coi tình yêu coi là vật ngoài thân, vĩnh viễn một bộ dáng không để tâm kia, một bụng ý xấu dùng thế nào cũng không hết.
Cố tình những cô gái đó thích nhất kiểu này, một đám mê muội đến thần hồn điên đảo.
Lộ Vô Khả biết người này trong bụng đang có ý xấu gì.
Cô phơi xong mấy quần áo ngoài, trong thau cũng chỉ còn lại quần áo trong.
Cô đang treo quần áo lên dây thừng, xuyên qua khe hở tầm mắt lơ đãng đối diện với Thẩm Ngật Tây.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Hành vi phóng đãng, không thu lại cũng không né tránh.
Lộ Vô Khả an tĩnh nhìn lại anh.
Gương mặt kia cho dù không có biểu cảm gì nhưng mà nhìn qua lại giống như anh khi dễ cô.
Rồi lại cố tình không nói với anh lời nào, cô không chậm không nhanh, cũng không có bắt anh đi, giống như muốn cùng anh đối nghịch, khom người muốn cầm cái miếng vải nhỏ với áo ngực lên phơi.
Thẩm Ngật Tây liếm liếm răng cửa, mở đầu cười.
Anh cũng không đùa cô nữa, cà lơ phất phơ từ trên giường đứng dậy, rốt cuộc nói với một câu: "Được rồi, không nhìn em nữa."
Lộ Vô Khả sửng sốt.
Anh cười thuận tay lấy thuốc và bật lửa nhét vào túi quần, lại liếc cô một cái, lúc này mới chậm rãi xoay người mở cửa rời đi.
Hôm sau mới sáng sớm Lộ Vô Khả liền dậy.
Cô có đồng hồ sinh học, mỗi ngày khoảng sáu bảy giờ tự nhiên tỉnh, cho dù hôm nay là ngày nghỉ cái đồng hồ sinh học cũng không thay đổi.
Trời tờ mờ sáng, ngoài cửa phòng là tiếng bước chân đi lại của bà cụ.
Người già ngủ không sâu, mỗi ngày Triệu Cẩm Quân đều thức dậy rất sớm, nghe tiếng bước chân này chắc đã đi chợ mua thức ăn về.
Lộ Vô Khả nằm ở trên giường không nhúc nhích, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra trên ban công tối qua.
Tỉnh dậy như mơ một giấc mơ, lộn xộn không rõ ràng.
Chuyện này dưới màn đêm đều trở nên mơ hồ, ẩn sâu dưới sóng ngầm không thấy bóng dáng, nhớ rõ duy nhất chính là đôi mắt người nọ.
Bức màn chỗ ban công còn đang khép lại, trong phòng hơi tối.
Lộ Vô Khả đứng dậy xuống giường, từ trong phòng đi ra ngoài, bà cụ đang bận việc ở phòng bếp thấy cô đi ra, nói: " Sao không ngủ thêm chút nữa? Hôm nay con không có đi học."
Nếu nói ngủ không được bà nội chắc chắn cho cô uống một đống canh bổ, cô thuận miệng tìm lý do: "Đói bụng ạ."
" Vậy nhanh đánh răng rửa mặt đi," bà cụ nói, " Làm cho con mấy cái sủi cảo ăn."
Lộ Vô Khả rửa mặt xong về phòng thay quần áo, thuận tiện kéo bức màn trong phòng ra.
Nửa đêm hôm qua đổ trận mưa nhỏ, sáng sớm tinh mơ, vũng nước ở góc ban công chưa bị mặt trời chiếu khô.
Phòng đối diện không có ai, chỉ có cái giường lớn với cái bàn ở bên tường, sạch sẽ giống như chưa từng có người ở.
Nhìn một vòng không thấy bóng dáng thuốc lá và bật lửa đâu, Lộ Vô Khả xác định người nọ đi rồi.
Cô không kéo màn cửa lại, xoay người từ trong phòng đi ra ngoài ăn sáng.
- -------------------
Kỳ nghỉ lần này cách ngày kỉ niệm thành lập trường không xa, Lộ Vô Khả mới vừa về nhà được hai ba ngày đã bị một cuộc điện thoại của đàn chị gọi về trường.
Bà cụ thấy cô nhanh như vậy phải đi trong lòng trăm lần không nỡ, nếu không phải Lộ Vô Khả lấy lí do mình phải về luyện tập vũ đạo, không chừng bà nội cũng không muốn thả cô đi.
Lúc đi bà còn nhét vào tay cô một túi đồ ăn lớn.
A Thích quen ở bên ngoài ăn chơi vui vẻ, mấy ngày ở nhà buồn chán đến phát ngấy không chịu nổi, vừa nghe Lộ Vô Khả muốn về trường học, liền khoác lác với bố mẹ mình phải về trường học tập với học bá* Lộ Vô Khả.
*học bá chỉ những học sinh giỏi và đạt điểm cao trong mọi môn học.
Mỗi ngày cô ấy ở bên tai ba mẹ nhắc Lộ Vô Khả dài Lộ Vô Khả ngắn ra sao, Lộ Vô Khả xinh đẹp, Lộ Vô Khả thành tích tốt, nghe lâu rồi chỉ cần cô ấy đem tấm bia Lộ Vô Khả này ra, mẹ cô ấy liền không ngăn cản cô ấy đi nữa.
Trở lại ký túc xá A Thích nhìn thấy Lộ Vô Khả, việc đầu tiên chính là ôm cô vào lòng khóc rống lên:" Tớ ở nhà mấy ngày này quá thảm, chơi game cũng phải dán băng dính lên miệng, bình thường mắng đồng đội ngu ngốc quen rồi chỉ sợ tức quá chửi ra mấy lời thô tục kia mẹ tớ mà nghe được tớ liền xong đời, bà có thể tát một phát bay lên trời luôn."
Lộ Vô Khả không nhịn cười được, tên Hứa Uyển Nhu của A Thích là do mẹ cô ấy đặt, hy vọng con gái mình người cũng như tên, tính tình dịu dàng nhu hòa.
Nhưng A Thích từ nhỏ đã đi theo bà nội cô ấy, chờ mẹ đón cô ấy từ tay bà nội về, một thân tính tình nghịch ngợm năng động kia đã sửa không được, vì chuyện này mà mẹ cô ấy giận bà nội thật lâu.
Bảy ngày của kỳ nghỉ Quốc khánh sinh viên có người đi du lịch, có người về nhà, trường học vắng hơn so với bình thường, có đôi khi đi ăn cơm trên đường cũng không gặp được mấy người.
Bình thường mỗi ngày đều than lịch học quá dày, hiện tại rảnh rỗi không có việc gì làm thì có chút chán, A Thích mỗi ngày ngoại trừ chơi game thì còn cùng Lộ Vô Khả đi phòng tập luyện.
Nhưng như vậy không thú vị, mới qua hai ngày cô ấy liền chịu không được, cả ngày ở bên tai Lộ Vô Khả nói mình gần đây muốn đi nhà ma, ý đồ thuyết phục Lộ Vô Khả đi cùng.
Nhà ma gần đây rất hot, là từ một mảnh đất hoang xây thành, bên trong khung cảnh với nội dung bố trí rất thật làm người ta sợ hãi, nghe nói máu trên đất trong bệnh viện bên trong kia là máu thật, còn nói rất nhiều chuyện bên trong đều là chuyện xưa thật được cải biên lại.
Qua một đoạn thời gian, cho dù chỗ đó không có ma quỷ cũng thành có.
Lúc trước Lộ Vô Khả đã đồng ý với A Thích nhưng lần này cô sống chết cũng không gật đầu.
A Thích ở bên tai cô năn nỉ ỉ ôi cả một ngày cũng không thể làm cô mở miệng, cuối cung hình như phát hiện được bí mật:" Lộ Vô Khả cậu sợ ma à? "
Lúc ấy Lộ Vô Khả vừa tập luyện xong vũ đạo đang dọn dẹp đồ, nghe vậy liếc mắt một cái, lại cụp mắt tiếp tục đem đồ bỏ vào túi.
Thoạt nhìn giống như rất bình tĩnh nhưng A Thích cùng cô rất thân thuộc, vừa nhìn chính là cam chịu.
"Mẹ ơi, cậu sợ thật hả? "
"Ai không có thứ để sợ chứ." Cô nói.
A Thích giống như tìm được điểm yếu để chê cười cô, hướng cô làm cái mặt quỷ, "Lộ Vô Khả nhìn tớ nè."
Lộ Vô Khả nhìn qua.
A Thích cả khuôn mặt nhe răng trợn mắt: " Sợ không?"
Lộ Vô Khả cười, ném áo lên người cô ấy: " Cậu thật ấu trĩ."
A Thích cũng cười, tay cũng không quậy mặt mình nữa, nói: " Vậy nếu cậu đi cùng, tớ đứng trước che cho cậu được không?"
Lộ Vô Khả nghĩ cũng không nghĩ: " Không được."
A Thích bĩu môi: " Vậy cậu đi cùng tớ đi, tớ đi vào một mình cậu chờ ở ngoài được không?"
" Được."
Nhưng sự thật chứng minh A Thích mở miệng y như quỷ gạt người, hôm sau đến chỗ đó liền bị A Thích kéo vào.
Cũng may A Thích biết giữ lời, từ lúc vào vẫn luôn đem cô che ở phía sau.
Nhưng ngay cả như vậy Lộ Vô Khả vẫn là bị dọa đến quá mức, đi ra một lúc vẫn chưa hồi phục lại, môi vẫn trắng bệch.
A Thích đi mua hai ly nước, hai người ngồi ở trạm giao thông công cộng chờ đón xe về trường.
Nửa tiếng sau mới chờ được một chiếc xe tuyến số 6, trên xe chỉ có hai ba người, Lộ Vô Khả với A Thích chọn mấy chỗ cuối ngồi xuống.
Xe bus giống như người già cồng kềnh, lắc lư khởi động.
A Thích như nhìn thấy gì, đụng đụng cách tay Lộ Vô Khả:" Kia có phải mấy người Thẩm Ngật Tây với Tề Tư Minh không? "
Lộ Vô Khả ngồi bên cửa sổ, chậm rãi uống nước nghe vậy ngước mắt nhìn.
Bọn họ có lẽ mới từ nhà ma ra.
Đám người này đi chơi lúc nào cũng có con gái bên cạnh, mấy cô gái chắc bị dọa, mặt người nào người nấy như nhau, có người bị dọa khóc.
Mặt khác mấy tên con trai thì không sao, rõ ràng không đem mấy thứ bên trong để vào mắt.
Thẩm Ngật Tây chính là một trong số đó.
Anh để áo khoác trên vai, đôi tay cắm trong túi, cười đến mức bả vai hơi run.
Cái người bị dọa khóc bên cạnh anh cũng không quan tâm, cô gái kia vừa nhìn liền biết là thích anh.
Tâm tư của cô gái nhỏ mọi người đều hiểu, cũng không đi qua quấy rầy hai người bọn họ.
Thẩm Ngật Tây người này về phương diện nào đó rất lạnh lùng, con gái thích anh rất nhiều nhưng anh không có hứng thú một ánh mắt anh cũng không cho.
Không biết nam sinh nào mở miệng nói đùa, anh mới mở miệng cười.
Giao thông công cộng đúng lúc đi ngang qua bọn họ, tiếng động cơ vang động.
Tầm mắt anh trong lúc lơ đãng quét mắt qua bên này.
Lộ Vô Khả không kịp thu mắt, anh cũng đã thấy được cô.
Cô rời đi, rũ mắt xuống.
A Thích ở bên cạnh thấy Thẩm Ngật Tây nhìn bên này, đụng đụng Lộ Vô Khả: "Ấy ấy, Lộ Vô Khả, Thẩm Ngật Tây đang nhìn ai bên này nè."
Lộ Vô Khả giống như không hứng thú, ồ một tiếng.
A Thích mặc kệ cô có cảm thấy hứng thú hay không, lại nói: "Hắn hình như đang nhìn cậu."
" Mẹ nó, Lộ Vô Khả," A Thích nói, "Thẩm Ngật Tây coi trọng cậu à?"
Xe đã đi xa, rất nhanh bỏ lại những người đó ở phía sau.
Lộ Vô Khả nhìn về phía ngoài cửa sổ xe: " Cậu suy nghĩ nhiều rồi."
A Thích sẽ không bị gương mặt kia của cô lừa: " Cậu đừng nghĩ lừa được tớ."
Cô ấy nhìn chằm chằm Lộ Vô Khả: "Dựa vào gương mặt này tớ nghĩ sớm muộn gì hắn cũng tìm đến cậu, người ta mới nhìn về hướng cậu, không nhìn cậu thì nhìn ai? "
Lộ Vô Khả thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ xe về, liếc cô ấy một cái.
" Cậu nhìn kìa."
A Thích khó hiểu: " Nhìn gì?"
"Cô gái ở đằng sau."
" Hả?"
Lộ Vô Khả nói: " Hắn nhìn người ta."
A Thích ngốc một chút, hoàn toàn không biết đằng sau còn có một người.
Cô ấy trộm quay đầu nhìn nhìn, chỗ ngồi đằng sau Lộ Vô Khả đúng là có một cô gái, đang cắm tai nghe nghe nhạc.
Lớn lên khá xinh đẹp, sáng sủa, cũng không phải dạng vừa đâu, so với Lộ Vô Khả không phải cùng một kiểu.
Dựa vào mấy cô bạn gái cũ của Thẩm Ngật Tây, anh đúng là tương đối thích kiểu này.
"......"
Cô ấy bị Lộ Vô Khả chặn đến á khẩu không trả lời được, buồn bực quay đầu lại: " Được rồi."
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
- ------------------
Những ngày như vậy cũng qua đi, sau kỳ nghỉ sinh hoạt của mọi người bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Hôm đó A Thích không muốn đi học khóa dạy khởi nghiệp nhàm chán kia, theo cách nói của cô ấy thì không dạy làm sao tự mình gây dựng sự nghiệp với đủ cơm no áo ấm mà là đang dạy sinh viên làm thế nào đem chính mình làm đến thất nghiệp hoặc phá sản.
Cô ấy trốn học đi xem Lộ Vô Khả tập múa.
Lộ Vô Khả tan lớp mới lại đây, sau mấy ngày Quốc khánh cô không có tập luyện, hôm nay mới đến.
Lúc A Thích đến Lộ Vô Khả đang duỗi chân.
Cô ấy đẩy cửa phòng tập ra: "Lộ Vô Khả, cảm động không? Tớ trốn học tới đây bồi cậu nè."
Lộ Vô Khả từ trong gương nhìn cô ấy một cái, lạnh nhạt nói: " Lời này cậu nên nói với game ấy."
"Fuck, thật là." Cô ấy đúng là tới bồi Lộ Vô Khả mà, nhưng cũng đúng là tới chơi game.
Cô ấy có thể ngâm nga bản nhạc không có lời theo điệu múa của Lộ Vô Khả và cô ấy có thể ngủ luôn nếu còn tiếp tục nghe nữa.
Lộ Vô Khả tập luyện tới hơn 5 giờ chiều, hai người mới từ trong phòng tập đi ra cùng đi ăn cơm.
Sau khi ăn xong, lúc tản bộ đi ngang qua cửa hàng nhỏ chỗ họ thường mua bữa sáng, A Thích muốn vào mua ít đồ ăn vặt, tối nay cô ấy không có tiết muốn tìm bộ phim ma định xem ở ký túc xá, người này vừa xem phim là miệng không nhàn được, dù sao cũng phải có thứ gì đó nhét trong miệng.
Đang sau giờ cơm chiều, sinh viên cơm nước xong ở vườn trường đi dạo khắp nơi, cửa hàng nhỏ có không ít người.
Lộ Vô Khả không vào cùng, ở bên ngoài đứng chỗ ít người chờ A Thích.
Đối diện chính là sân bóng rổ, bị bao quanh bởi những tấm lưới sắt cao.
Bên trong chắc đang thi đấu, nam sinh hò hét thét to, còn có tiếng nữ sinh cười nói hét chói tai cố lên.
Lộ Vô Khả có chút nhàm chán, cúi đầu dùng mũi chân chạm chạm cỏ dại chui ra từ khe đất.
Hoàng hôn chiếu trên đất xi măng đều là màu đỏ đỏ cam cam, cách đó không xa mấy tòa nhà dạy học cũ treo biển báo nhà sắp sụp đừng lại gần.
Có mấy nữ sinh đi qua trước mặt cô, ghé tai khe khẽ nói nhỏ.
Lộ Vô Khả nghe được tên Thẩm Ngật Tây.
Mũi chân cô dừng lại, rồi sau đó lại tiếp tục như không có việc gì mà nghịch cỏ.
Bên ngoài sân bóng rổ truyền đến tiếng bóng rổ đập trên mặt đất phát ra tiếng phanh phanh, mấy người Thẩm Ngật Tây mỗi người cầm mấy chai nước có ga, nhìn phía Lộ Vô Khả không biết cười nói cái gì.
Lộ Vô Khả hồn nhiên chưa phát giác.
Vài phút trôi qua A Thích còn chưa ra, Lộ Vô Khả đang nghĩ có nên đi tìm cô ấy không, một quả bóng rổ lăn đến cô.
Cô còn không kịp di chuyển, quả bóng đã đụng vào mũi chân cô.
Bóng rổ nhẹ nhàng lùi lại một chút, cuối cùng đong đưa ngừng lại trước mặt.
Lộ Vô Khả ngẩng đầu lên.
Thấy mấy người ngoài sân bóng rổ cười nhìn về phía này.
Cô liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm Ngật Tây đang dựa vào tấm lưới sắt.
Anh cầm chai nước chơi chơi, con trai bàn tay to rộng, mu bàn tay hiện những đường gân màu xanh lá, năm ngón tay thon dài tự nhiên đùa nghịch chai nước.
Một chút cũng không để ý.
Anh nhìn Lộ Vô Khả.
Lộ Vô Khả đụng phải ánh mắt, thấy anh không đứng đắn cười cười: " Ngại quá, tay run một chút. "
Ngay cả giả vờ cũng lười, chỉ kém nói ra tôi cố ý làm vậy.
Nam sinh ở độ tuổi này da thịt đều gầy, mấy tên bên cạnh nghe vậy cười hì hì phá hỏng hướng Lộ Vô Khả nói: " Bạn học, lừa cậu đó!"
"Cậu ta cố ý."
Thẩm Ngật Tây bị người ta vạch trần ngay trước mặt cũng không ngượng ngùng.
Vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ kia, không sợ cô biết.
Lộ Vô Khả không cảm thấy ngoài ý muốn, Thẩm Ngật Tây chính là người như vậy.
Anh ở trước mặt người ta cho dù trong xương cốt vài phần hư hỏng đến đâu cũng sẽ không vì ai mà thu liễm, không sợ bị người biết cũng không sợ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Anh nhìn cô, ánh mắt so với bình thường nhìn cô tựa hồ không giống nhau.
Cũng không rõ khác nhau chỗ nào.
Trong giọng nói của anh mang theo vẻ lười nhác: "Bạn học, đá giúp quả bóng tới đây."
Nếu là cô gái khác đã sớm đá bóng lại.
Nhưng Lộ Vô Khả thì không.
Cô dùng cặp mắt kia, cặp mắt mấy ngày hôm trước bị sặc khói thuốc nhìn anh, trợn mắt nói dối.
"Chân tôi đau."
Cô cũng biết diện mạo mình có ưu thế gì, ai nhìn bộ dáng ngây thơ kia cũng không nghi cô đang nói dối.
Sự thật chứng minh chiêu này quả nhiên hữu dụng, mấy người con trai bên cạnh không ai không tin.
Ai cũng tin, cố tình người cô muốn lừa nhất thì không.
Không giống những người khác, trên mặt Thẩm Ngật Tây không có ý tin tưởng, nhướng mày.
Qua một lát anh rũ mắt, cười một cái lại ngước mắt nhìn cô.
Giây tiếp theo đã nghe anh cười nói: "Không đá được? "
" Vậy được", anh cắm tay vào túi từ khung sắt thẳng người dậy, " Tôi qua đó."
Lộ Vô Khả lấy rồi móc quần áo lên, treo lên dây thừng phơi.
Khoảng cách giữa hai khu nhà chỉ cần hơi duỗi tay là có thể chạm vào, bên đó nói gì bên này tự nhiên cũng nghe rõ ràng.
Thẩm Ngật Tây nói với bên kia điện thoại: "Được rồi, cúp máy."
Theo đó là tiếng vang phát ra khi di động bị ném trên giường.
Lộ Vô Khả lại phơi thêm mấy cái quần áo.
Dưới lớp váy rộng loáng thoáng thấy được đường cong, cẳng chân vừa trắng vừa nhỏ.
Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn tinh tế, dây áo mỏng manh tuột xuống buông hờ hững phía trên.
Thẩm Ngật Tây nói chuyện điện thoại xong cũng không có ý tứ muốn đi, ngồi chỗ đó vắt chân nhìn cô.
Tầm mắt lỏa lồ trắng trợn, một chút cũng không che giấu.
Đó là Thẩm Ngật Tây, không giống với mấy tên con trai nói mấy câu với người con gái mình thích liền đỏ mặt.
Anh tuỳ tiện đến càn rỡ, thoải mái, coi tình yêu coi là vật ngoài thân, vĩnh viễn một bộ dáng không để tâm kia, một bụng ý xấu dùng thế nào cũng không hết.
Cố tình những cô gái đó thích nhất kiểu này, một đám mê muội đến thần hồn điên đảo.
Lộ Vô Khả biết người này trong bụng đang có ý xấu gì.
Cô phơi xong mấy quần áo ngoài, trong thau cũng chỉ còn lại quần áo trong.
Cô đang treo quần áo lên dây thừng, xuyên qua khe hở tầm mắt lơ đãng đối diện với Thẩm Ngật Tây.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Hành vi phóng đãng, không thu lại cũng không né tránh.
Lộ Vô Khả an tĩnh nhìn lại anh.
Gương mặt kia cho dù không có biểu cảm gì nhưng mà nhìn qua lại giống như anh khi dễ cô.
Rồi lại cố tình không nói với anh lời nào, cô không chậm không nhanh, cũng không có bắt anh đi, giống như muốn cùng anh đối nghịch, khom người muốn cầm cái miếng vải nhỏ với áo ngực lên phơi.
Thẩm Ngật Tây liếm liếm răng cửa, mở đầu cười.
Anh cũng không đùa cô nữa, cà lơ phất phơ từ trên giường đứng dậy, rốt cuộc nói với một câu: "Được rồi, không nhìn em nữa."
Lộ Vô Khả sửng sốt.
Anh cười thuận tay lấy thuốc và bật lửa nhét vào túi quần, lại liếc cô một cái, lúc này mới chậm rãi xoay người mở cửa rời đi.
Hôm sau mới sáng sớm Lộ Vô Khả liền dậy.
Cô có đồng hồ sinh học, mỗi ngày khoảng sáu bảy giờ tự nhiên tỉnh, cho dù hôm nay là ngày nghỉ cái đồng hồ sinh học cũng không thay đổi.
Trời tờ mờ sáng, ngoài cửa phòng là tiếng bước chân đi lại của bà cụ.
Người già ngủ không sâu, mỗi ngày Triệu Cẩm Quân đều thức dậy rất sớm, nghe tiếng bước chân này chắc đã đi chợ mua thức ăn về.
Lộ Vô Khả nằm ở trên giường không nhúc nhích, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra trên ban công tối qua.
Tỉnh dậy như mơ một giấc mơ, lộn xộn không rõ ràng.
Chuyện này dưới màn đêm đều trở nên mơ hồ, ẩn sâu dưới sóng ngầm không thấy bóng dáng, nhớ rõ duy nhất chính là đôi mắt người nọ.
Bức màn chỗ ban công còn đang khép lại, trong phòng hơi tối.
Lộ Vô Khả đứng dậy xuống giường, từ trong phòng đi ra ngoài, bà cụ đang bận việc ở phòng bếp thấy cô đi ra, nói: " Sao không ngủ thêm chút nữa? Hôm nay con không có đi học."
Nếu nói ngủ không được bà nội chắc chắn cho cô uống một đống canh bổ, cô thuận miệng tìm lý do: "Đói bụng ạ."
" Vậy nhanh đánh răng rửa mặt đi," bà cụ nói, " Làm cho con mấy cái sủi cảo ăn."
Lộ Vô Khả rửa mặt xong về phòng thay quần áo, thuận tiện kéo bức màn trong phòng ra.
Nửa đêm hôm qua đổ trận mưa nhỏ, sáng sớm tinh mơ, vũng nước ở góc ban công chưa bị mặt trời chiếu khô.
Phòng đối diện không có ai, chỉ có cái giường lớn với cái bàn ở bên tường, sạch sẽ giống như chưa từng có người ở.
Nhìn một vòng không thấy bóng dáng thuốc lá và bật lửa đâu, Lộ Vô Khả xác định người nọ đi rồi.
Cô không kéo màn cửa lại, xoay người từ trong phòng đi ra ngoài ăn sáng.
- -------------------
Kỳ nghỉ lần này cách ngày kỉ niệm thành lập trường không xa, Lộ Vô Khả mới vừa về nhà được hai ba ngày đã bị một cuộc điện thoại của đàn chị gọi về trường.
Bà cụ thấy cô nhanh như vậy phải đi trong lòng trăm lần không nỡ, nếu không phải Lộ Vô Khả lấy lí do mình phải về luyện tập vũ đạo, không chừng bà nội cũng không muốn thả cô đi.
Lúc đi bà còn nhét vào tay cô một túi đồ ăn lớn.
A Thích quen ở bên ngoài ăn chơi vui vẻ, mấy ngày ở nhà buồn chán đến phát ngấy không chịu nổi, vừa nghe Lộ Vô Khả muốn về trường học, liền khoác lác với bố mẹ mình phải về trường học tập với học bá* Lộ Vô Khả.
*học bá chỉ những học sinh giỏi và đạt điểm cao trong mọi môn học.
Mỗi ngày cô ấy ở bên tai ba mẹ nhắc Lộ Vô Khả dài Lộ Vô Khả ngắn ra sao, Lộ Vô Khả xinh đẹp, Lộ Vô Khả thành tích tốt, nghe lâu rồi chỉ cần cô ấy đem tấm bia Lộ Vô Khả này ra, mẹ cô ấy liền không ngăn cản cô ấy đi nữa.
Trở lại ký túc xá A Thích nhìn thấy Lộ Vô Khả, việc đầu tiên chính là ôm cô vào lòng khóc rống lên:" Tớ ở nhà mấy ngày này quá thảm, chơi game cũng phải dán băng dính lên miệng, bình thường mắng đồng đội ngu ngốc quen rồi chỉ sợ tức quá chửi ra mấy lời thô tục kia mẹ tớ mà nghe được tớ liền xong đời, bà có thể tát một phát bay lên trời luôn."
Lộ Vô Khả không nhịn cười được, tên Hứa Uyển Nhu của A Thích là do mẹ cô ấy đặt, hy vọng con gái mình người cũng như tên, tính tình dịu dàng nhu hòa.
Nhưng A Thích từ nhỏ đã đi theo bà nội cô ấy, chờ mẹ đón cô ấy từ tay bà nội về, một thân tính tình nghịch ngợm năng động kia đã sửa không được, vì chuyện này mà mẹ cô ấy giận bà nội thật lâu.
Bảy ngày của kỳ nghỉ Quốc khánh sinh viên có người đi du lịch, có người về nhà, trường học vắng hơn so với bình thường, có đôi khi đi ăn cơm trên đường cũng không gặp được mấy người.
Bình thường mỗi ngày đều than lịch học quá dày, hiện tại rảnh rỗi không có việc gì làm thì có chút chán, A Thích mỗi ngày ngoại trừ chơi game thì còn cùng Lộ Vô Khả đi phòng tập luyện.
Nhưng như vậy không thú vị, mới qua hai ngày cô ấy liền chịu không được, cả ngày ở bên tai Lộ Vô Khả nói mình gần đây muốn đi nhà ma, ý đồ thuyết phục Lộ Vô Khả đi cùng.
Nhà ma gần đây rất hot, là từ một mảnh đất hoang xây thành, bên trong khung cảnh với nội dung bố trí rất thật làm người ta sợ hãi, nghe nói máu trên đất trong bệnh viện bên trong kia là máu thật, còn nói rất nhiều chuyện bên trong đều là chuyện xưa thật được cải biên lại.
Qua một đoạn thời gian, cho dù chỗ đó không có ma quỷ cũng thành có.
Lúc trước Lộ Vô Khả đã đồng ý với A Thích nhưng lần này cô sống chết cũng không gật đầu.
A Thích ở bên tai cô năn nỉ ỉ ôi cả một ngày cũng không thể làm cô mở miệng, cuối cung hình như phát hiện được bí mật:" Lộ Vô Khả cậu sợ ma à? "
Lúc ấy Lộ Vô Khả vừa tập luyện xong vũ đạo đang dọn dẹp đồ, nghe vậy liếc mắt một cái, lại cụp mắt tiếp tục đem đồ bỏ vào túi.
Thoạt nhìn giống như rất bình tĩnh nhưng A Thích cùng cô rất thân thuộc, vừa nhìn chính là cam chịu.
"Mẹ ơi, cậu sợ thật hả? "
"Ai không có thứ để sợ chứ." Cô nói.
A Thích giống như tìm được điểm yếu để chê cười cô, hướng cô làm cái mặt quỷ, "Lộ Vô Khả nhìn tớ nè."
Lộ Vô Khả nhìn qua.
A Thích cả khuôn mặt nhe răng trợn mắt: " Sợ không?"
Lộ Vô Khả cười, ném áo lên người cô ấy: " Cậu thật ấu trĩ."
A Thích cũng cười, tay cũng không quậy mặt mình nữa, nói: " Vậy nếu cậu đi cùng, tớ đứng trước che cho cậu được không?"
Lộ Vô Khả nghĩ cũng không nghĩ: " Không được."
A Thích bĩu môi: " Vậy cậu đi cùng tớ đi, tớ đi vào một mình cậu chờ ở ngoài được không?"
" Được."
Nhưng sự thật chứng minh A Thích mở miệng y như quỷ gạt người, hôm sau đến chỗ đó liền bị A Thích kéo vào.
Cũng may A Thích biết giữ lời, từ lúc vào vẫn luôn đem cô che ở phía sau.
Nhưng ngay cả như vậy Lộ Vô Khả vẫn là bị dọa đến quá mức, đi ra một lúc vẫn chưa hồi phục lại, môi vẫn trắng bệch.
A Thích đi mua hai ly nước, hai người ngồi ở trạm giao thông công cộng chờ đón xe về trường.
Nửa tiếng sau mới chờ được một chiếc xe tuyến số 6, trên xe chỉ có hai ba người, Lộ Vô Khả với A Thích chọn mấy chỗ cuối ngồi xuống.
Xe bus giống như người già cồng kềnh, lắc lư khởi động.
A Thích như nhìn thấy gì, đụng đụng cách tay Lộ Vô Khả:" Kia có phải mấy người Thẩm Ngật Tây với Tề Tư Minh không? "
Lộ Vô Khả ngồi bên cửa sổ, chậm rãi uống nước nghe vậy ngước mắt nhìn.
Bọn họ có lẽ mới từ nhà ma ra.
Đám người này đi chơi lúc nào cũng có con gái bên cạnh, mấy cô gái chắc bị dọa, mặt người nào người nấy như nhau, có người bị dọa khóc.
Mặt khác mấy tên con trai thì không sao, rõ ràng không đem mấy thứ bên trong để vào mắt.
Thẩm Ngật Tây chính là một trong số đó.
Anh để áo khoác trên vai, đôi tay cắm trong túi, cười đến mức bả vai hơi run.
Cái người bị dọa khóc bên cạnh anh cũng không quan tâm, cô gái kia vừa nhìn liền biết là thích anh.
Tâm tư của cô gái nhỏ mọi người đều hiểu, cũng không đi qua quấy rầy hai người bọn họ.
Thẩm Ngật Tây người này về phương diện nào đó rất lạnh lùng, con gái thích anh rất nhiều nhưng anh không có hứng thú một ánh mắt anh cũng không cho.
Không biết nam sinh nào mở miệng nói đùa, anh mới mở miệng cười.
Giao thông công cộng đúng lúc đi ngang qua bọn họ, tiếng động cơ vang động.
Tầm mắt anh trong lúc lơ đãng quét mắt qua bên này.
Lộ Vô Khả không kịp thu mắt, anh cũng đã thấy được cô.
Cô rời đi, rũ mắt xuống.
A Thích ở bên cạnh thấy Thẩm Ngật Tây nhìn bên này, đụng đụng Lộ Vô Khả: "Ấy ấy, Lộ Vô Khả, Thẩm Ngật Tây đang nhìn ai bên này nè."
Lộ Vô Khả giống như không hứng thú, ồ một tiếng.
A Thích mặc kệ cô có cảm thấy hứng thú hay không, lại nói: "Hắn hình như đang nhìn cậu."
" Mẹ nó, Lộ Vô Khả," A Thích nói, "Thẩm Ngật Tây coi trọng cậu à?"
Xe đã đi xa, rất nhanh bỏ lại những người đó ở phía sau.
Lộ Vô Khả nhìn về phía ngoài cửa sổ xe: " Cậu suy nghĩ nhiều rồi."
A Thích sẽ không bị gương mặt kia của cô lừa: " Cậu đừng nghĩ lừa được tớ."
Cô ấy nhìn chằm chằm Lộ Vô Khả: "Dựa vào gương mặt này tớ nghĩ sớm muộn gì hắn cũng tìm đến cậu, người ta mới nhìn về hướng cậu, không nhìn cậu thì nhìn ai? "
Lộ Vô Khả thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ xe về, liếc cô ấy một cái.
" Cậu nhìn kìa."
A Thích khó hiểu: " Nhìn gì?"
"Cô gái ở đằng sau."
" Hả?"
Lộ Vô Khả nói: " Hắn nhìn người ta."
A Thích ngốc một chút, hoàn toàn không biết đằng sau còn có một người.
Cô ấy trộm quay đầu nhìn nhìn, chỗ ngồi đằng sau Lộ Vô Khả đúng là có một cô gái, đang cắm tai nghe nghe nhạc.
Lớn lên khá xinh đẹp, sáng sủa, cũng không phải dạng vừa đâu, so với Lộ Vô Khả không phải cùng một kiểu.
Dựa vào mấy cô bạn gái cũ của Thẩm Ngật Tây, anh đúng là tương đối thích kiểu này.
"......"
Cô ấy bị Lộ Vô Khả chặn đến á khẩu không trả lời được, buồn bực quay đầu lại: " Được rồi."
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
- ------------------
Những ngày như vậy cũng qua đi, sau kỳ nghỉ sinh hoạt của mọi người bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Hôm đó A Thích không muốn đi học khóa dạy khởi nghiệp nhàm chán kia, theo cách nói của cô ấy thì không dạy làm sao tự mình gây dựng sự nghiệp với đủ cơm no áo ấm mà là đang dạy sinh viên làm thế nào đem chính mình làm đến thất nghiệp hoặc phá sản.
Cô ấy trốn học đi xem Lộ Vô Khả tập múa.
Lộ Vô Khả tan lớp mới lại đây, sau mấy ngày Quốc khánh cô không có tập luyện, hôm nay mới đến.
Lúc A Thích đến Lộ Vô Khả đang duỗi chân.
Cô ấy đẩy cửa phòng tập ra: "Lộ Vô Khả, cảm động không? Tớ trốn học tới đây bồi cậu nè."
Lộ Vô Khả từ trong gương nhìn cô ấy một cái, lạnh nhạt nói: " Lời này cậu nên nói với game ấy."
"Fuck, thật là." Cô ấy đúng là tới bồi Lộ Vô Khả mà, nhưng cũng đúng là tới chơi game.
Cô ấy có thể ngâm nga bản nhạc không có lời theo điệu múa của Lộ Vô Khả và cô ấy có thể ngủ luôn nếu còn tiếp tục nghe nữa.
Lộ Vô Khả tập luyện tới hơn 5 giờ chiều, hai người mới từ trong phòng tập đi ra cùng đi ăn cơm.
Sau khi ăn xong, lúc tản bộ đi ngang qua cửa hàng nhỏ chỗ họ thường mua bữa sáng, A Thích muốn vào mua ít đồ ăn vặt, tối nay cô ấy không có tiết muốn tìm bộ phim ma định xem ở ký túc xá, người này vừa xem phim là miệng không nhàn được, dù sao cũng phải có thứ gì đó nhét trong miệng.
Đang sau giờ cơm chiều, sinh viên cơm nước xong ở vườn trường đi dạo khắp nơi, cửa hàng nhỏ có không ít người.
Lộ Vô Khả không vào cùng, ở bên ngoài đứng chỗ ít người chờ A Thích.
Đối diện chính là sân bóng rổ, bị bao quanh bởi những tấm lưới sắt cao.
Bên trong chắc đang thi đấu, nam sinh hò hét thét to, còn có tiếng nữ sinh cười nói hét chói tai cố lên.
Lộ Vô Khả có chút nhàm chán, cúi đầu dùng mũi chân chạm chạm cỏ dại chui ra từ khe đất.
Hoàng hôn chiếu trên đất xi măng đều là màu đỏ đỏ cam cam, cách đó không xa mấy tòa nhà dạy học cũ treo biển báo nhà sắp sụp đừng lại gần.
Có mấy nữ sinh đi qua trước mặt cô, ghé tai khe khẽ nói nhỏ.
Lộ Vô Khả nghe được tên Thẩm Ngật Tây.
Mũi chân cô dừng lại, rồi sau đó lại tiếp tục như không có việc gì mà nghịch cỏ.
Bên ngoài sân bóng rổ truyền đến tiếng bóng rổ đập trên mặt đất phát ra tiếng phanh phanh, mấy người Thẩm Ngật Tây mỗi người cầm mấy chai nước có ga, nhìn phía Lộ Vô Khả không biết cười nói cái gì.
Lộ Vô Khả hồn nhiên chưa phát giác.
Vài phút trôi qua A Thích còn chưa ra, Lộ Vô Khả đang nghĩ có nên đi tìm cô ấy không, một quả bóng rổ lăn đến cô.
Cô còn không kịp di chuyển, quả bóng đã đụng vào mũi chân cô.
Bóng rổ nhẹ nhàng lùi lại một chút, cuối cùng đong đưa ngừng lại trước mặt.
Lộ Vô Khả ngẩng đầu lên.
Thấy mấy người ngoài sân bóng rổ cười nhìn về phía này.
Cô liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm Ngật Tây đang dựa vào tấm lưới sắt.
Anh cầm chai nước chơi chơi, con trai bàn tay to rộng, mu bàn tay hiện những đường gân màu xanh lá, năm ngón tay thon dài tự nhiên đùa nghịch chai nước.
Một chút cũng không để ý.
Anh nhìn Lộ Vô Khả.
Lộ Vô Khả đụng phải ánh mắt, thấy anh không đứng đắn cười cười: " Ngại quá, tay run một chút. "
Ngay cả giả vờ cũng lười, chỉ kém nói ra tôi cố ý làm vậy.
Nam sinh ở độ tuổi này da thịt đều gầy, mấy tên bên cạnh nghe vậy cười hì hì phá hỏng hướng Lộ Vô Khả nói: " Bạn học, lừa cậu đó!"
"Cậu ta cố ý."
Thẩm Ngật Tây bị người ta vạch trần ngay trước mặt cũng không ngượng ngùng.
Vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ kia, không sợ cô biết.
Lộ Vô Khả không cảm thấy ngoài ý muốn, Thẩm Ngật Tây chính là người như vậy.
Anh ở trước mặt người ta cho dù trong xương cốt vài phần hư hỏng đến đâu cũng sẽ không vì ai mà thu liễm, không sợ bị người biết cũng không sợ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Anh nhìn cô, ánh mắt so với bình thường nhìn cô tựa hồ không giống nhau.
Cũng không rõ khác nhau chỗ nào.
Trong giọng nói của anh mang theo vẻ lười nhác: "Bạn học, đá giúp quả bóng tới đây."
Nếu là cô gái khác đã sớm đá bóng lại.
Nhưng Lộ Vô Khả thì không.
Cô dùng cặp mắt kia, cặp mắt mấy ngày hôm trước bị sặc khói thuốc nhìn anh, trợn mắt nói dối.
"Chân tôi đau."
Cô cũng biết diện mạo mình có ưu thế gì, ai nhìn bộ dáng ngây thơ kia cũng không nghi cô đang nói dối.
Sự thật chứng minh chiêu này quả nhiên hữu dụng, mấy người con trai bên cạnh không ai không tin.
Ai cũng tin, cố tình người cô muốn lừa nhất thì không.
Không giống những người khác, trên mặt Thẩm Ngật Tây không có ý tin tưởng, nhướng mày.
Qua một lát anh rũ mắt, cười một cái lại ngước mắt nhìn cô.
Giây tiếp theo đã nghe anh cười nói: "Không đá được? "
" Vậy được", anh cắm tay vào túi từ khung sắt thẳng người dậy, " Tôi qua đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.