Chương 46: Anh có thể thực hiện nghĩa vụ của một người chồng
Hàm Yên
09/09/2016
Đèn trong phòng
Tần Lý rất nhu hòa, máy điều hòa thổi ra những làn gió ấm áp, vì không
khí có chút ẩm ướt, nên không hề có một chút khô ráo nào cả.
Trong phòng thật yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thổi từ máy điều hòa, chỉ còn lại tiếng hít thở rõ ràng của hai người.
Một người nặng nề mà thong thả, một người lại dồn dập.
Hà Đường lấy một kiểu tư thế kỳ cục nằm ở trên người Tần Lý, tay phải của cô vẫn bị tay trái anh nắm chặt như cũ, đặt dưới thân thể của cô, trên người Tần Lý, vị trí tay không nghiêng lệch mà đặt chính xác ở chỗ khiến người khác vừa nhìn là đỏ mặt.
Tay trái Hà Đường là tự do, hai chân cũng không bị ràng buộc, nhưng trong giờ phút này cô cũng đã hóa đá.
Cô quên mất phải trốn, quên mất phải tránh, cũng quên mất phải giãy giụa, quên mất phải la lên, đôi mắt cô trừng thật lớn, mặt đỏ bừng nhìn gương mặt anh tuấn lại ửng hồng kia trước mặt mình. Mắt Tần Lý lại nhắm lại, chân mày rậm nhíu chặt lại, đôi môi khẽ nhếch, rõ ràng trên người có chỗ không thoải mái.
Hà Đường cứ ngốc ra nằm trên người anh như vậy, hai cơ thể dán chặt cùng một chỗ. Ngay dưới đầu ngón tay phải cô là một mảnh vải mỏng, dưới lớp vải là dạng bộ phận nào đó thuộc về đàn ông - rất mềm, rất nóng, còn có co dãn, điểm chết người là, Hà Đường thế nhưng lại cảm giác được nó bắt đầu biến hóa.
__ Hà Đường sắp 24 tuổi.
Tuy rằng cô đến từ trấn nhỏ, tâm tính thuần phác, nhưng không có nghĩa là cái gì cô cũng ngu ngốc không hiểu.
Cô đã học qua giáo dục giới tính, xem qua nhiều phim tình cảm như vậy, phim bộ tình yêu, còn đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình, đối với nam nữ qua lại đến cuối cùng phát sinh những gì, trong lòng tự nhiên là rõ ràng.
Thậm chí, cô còn chính mắt nhìn thấy qua hình ảnh tình yêu chân thật nữa.
Đó là khi Hà Đường còn nhỏ ngây thơ không biết gì cả.
Cảnh tượng cụ thể gần như cô đã quên hết, chỉ còn những đoạn ngắn rải rác in dấu thật sâu trong đầu cô —— mùa hè, căn phòng sau giờ ngọ thật oi bức, chiếc quạt trần cũ chầm chậm xoay tròn trên đỉnh đầu, có một vài tia nắng lọt vào trong phòng,...Còn có hai thân thể dây dưa trên giường kia.
Một phòng kiều diễm phong tình, hát khẽ than nhẹ.
Lúc đó Điền Tri Hiền và Tống Nguyệt Mi đều không hề chú ý tới Tiểu Hà Đường ngủ trưa đã tỉnh lại.
Cách một cánh cửa khép hờ kia, Hà Đường đứng ngoài cửa, ngây ngốc nhìn hết thảy những cảnh tượng trong phòng.
May mắn là dì và dượng tốt đẹp như vậy. Hai người họ tuổi trẻ lại thân thể thật đẹp, cũng có sự tâm đầu ý hợp (*). Họ làm cho Hà Đường biết rõ, những người yêu nhau sẽ muốn làm chuyện “yêu đương”.
(*) tâm đầu ý hợp: rất hợp ý nhau, cùng có chung những tình cảm và cách suy nghĩ.
Cho nên, bởi vì ký ức lúc còn nhỏ, Hà Đường chưa bao giờ sợ hãi, cô hiểu được chính mình cuối cùng có một ngày cũng sẽ cùng một người đàn ông làm chuyện mây mưa. Sau khi tiếp nhận Tần Lý, Hà Đường cũng từng ngượng ngùng nghĩ tới, chính mình cùng Tần Lý có thể có một ngày như vậy hay không.
Chỉ là tình huống thân thể Tần Lý thật sự rất tệ, đã có nhiều người nói qua với Hà Đường về phương diện này.
Bà chủ sạp ở chợ đêm cười nhạo phía dưới Tần Lý không biết có còn dùng được hay không.
Ngô Tuệ Nghiêu nói Hà Đường cùng một chỗ với Tần Lý sẽ làm quả phụ.
Tống Nguyệt Nga nói Tần Lý là người bị liệt, không thể làm chuyện vợ chồng.
Ngay cả Vương Vũ Lâm cũng nói xa nói gần rằng điều kiện thân thể Tần Lý là có sự thật khách quan tồn tại.
Tần Lý chưa bao giờ nói qua với Hà Đường về đề tài của phương diện này, dù sao hai người chỉ mới qua lại được một tháng, nói những chuyện này cũng có chút không thích hợp.
Hà Đường càng thêm sẽ không đi hỏi, chuyện này đối với cô mà nói thật sự là rất xấu hổ.
Bất quá, trong lòng cô vẫn có chút tò mò, cô đã lên mạng tìm kiếm thông tin về phương diện này. Bệnh nhân tê liệt chi dưới và năng lực vận động, những người này đại tiểu tiện không khống chế, cơ bản đều mất đi năng lực làm chuyện ấy.
Tìm được thông tin như vậy, Hà Đường khó tránh khỏi buồn bã. Cô liên tưởng đến hai đùi Tần Lý, chúng một chút cũng không thể cử động, gầy như vậy, mềm như vậy, vô lực như vậy. Hà Đường liền cảm thấy có chút đau lòng khổ sở, đồng thời lại dâng lên hoài nghi về tương lai của mình cùng Tần Lý.
Nếu anh không có năng lực ở phương diện này, cho dù hai người kết hôn, cũng không thể tính là hôn nhân. Hà Đường không biết mình có thể tiếp nhận tình yêu kiểu Plato (*)hay không, nói thật, cô cũng không dám chắc.
(*) Tình yêu kiểu Plato là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt. Thuật ngữ này được đặt theo tên của Plato (427-347 trước công nguyên), một triết gia duy tâm lừng danh thời cổ đại Hy Lạp. Sở dĩ thuật ngữ này được đặt theo tên của Platon bởi vì ông là người đầu tiên trong lịch sử đề cập đến kiểu tình yêu này trong tác phẩm “Symposium”
Còn có điểm quan trọng nhất, tình huống thân thể Tần Lý như vậy, có phải không thể sinh con hay không?
Nghĩ đến những vấn đề này, Hà Đường từng cảm thấy hoang mang do dự.
Nhưng lúc này đây, cô nằm trên người Tần Lý, như vậy cảm giác rõ ràng được chỗ đó của anh đang phát sinh biến hóa!
Nhận biết này tới quá mức đột ngột, Hà Đường cực kỳ khiếp sợ.
Tần Lý chậm rãi mở mắt, anh cảm thấy đầu hơi choáng váng, nhìn khuôn mặt Hà Đường trước mắt quá gần, anh có chút hơi mờ mịt. Sau đó, anh chú ý tới vẻ kinh ngạc hốt hoảng trên mặt cô.
"Đường Đường..." Tần Lý gọi nhỏ tên cô, phát hiện giọng mình khàn khàn, anh hắn giọng một tiếng, lại gọi lần nữa, "Đường Đường, làm sao vậy?"
Anh muốn đưa tay vuốt má cô, ngoài ý muốn phát hiện tay trái mình bị thân thể của cô đè lại. Anh thử cử động tay trái, càng thêm ngoài ý muốn phát hiện mình đang nắm tay cô, mà bàn hai tay lại đặt tại bụng dưới của anh.
Tần Lý mất mấy giây để suy nghĩ nhớ lại, không rõ trường hợp như vậy đã hình thành thế nào, nhưng biến hóa trên thân thể lại tới rõ ràng mà lại mãnh liệt.
Khuôn mặt Hà Đường cách anh gần như vậy, mắt cô mở lớn mà trong trẻo, làm rung động lòng người, gò má trắng hồng giống như quả đào mật, khiến người ta muốn nhẹ nhàng cắn một cái, còn có đôi môi đỏ mọng ướt át kia. Tần Lý cảm thụ được hơi thở của cô, cảm nhận được một sự ham muốn nóng rực ở trong lồng ngực cuồn cuộn dâng trào, khiến cho đầu óc anh trống rỗng, nhiệt độ cơ thể tăng cao, hô hấp dồn dập, miệng đắng lưỡi khô.
Tần Lý nhắm mắt nhịn một lát, đột nhiên lại mở mắt.
Đôi mắt anh đen như ánh sáng đêm, sâu như biển rộng, giống như miếng nam châm khổng lồ hút vào toàn bộ tâm hồn Hà Đường.
Anh dùng sức ở cổ, cố gắng ngẩng đầu lên, Hà Đường không có phản ứng, anh liền hôn lên bờ môi cô.
Hai người mỗi ngày đều có nụ hôn chúc ngủ ngon, một nụ hôn rất nhẹ nhàng rất ôn nhu, giống như con người của Tần Lý, làm Hà Đường say mê chìm đắm trong đó.
Cô đã thành thói quen hôn như vậy, nhưng lúc này đây, Tần Lý hôn vô cùng mãnh liệt, khiến tim Hà Đường cũng muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Một nụ hôn mạnh mẽ như vậy, vô cùng điên cuồng oanh tạc.
Anh nhắm mắt lại, điên cuồng mà xâm lược khoang miệng của cô, tuyệt đối không ôn nhu, thậm chí có chút bá đạo lại bạo lực.
Anh cắn môi cô, dùng sức mà cắn, cắn hết về sau lại nặng nề mút vào, lưỡi anh ấm áp linh hoạt ở trong miệng cô, cảm giác triền miên trong miệng làm Hà Đường dường như không thể hô hấp nổi.
Cùng với nụ hôn này, nơi đó của Tần Lý biến hóa càng thêm rõ ràng, nóng rực cứng rắn cấn vào bụng Hà Đường, nhưng thân thể anh bị hạn chế, không cách nào rất động eo thon, điều này làm anh có chút uể oải, nhưng cảm giác cọ vào thân thể cô thật tuyệt vời, lại khiến anh muốn ngừng mà không được.
Tần Lý là chàng trai trẻ tuổi, đối mặt người con gái mình yêu thích, chuyện không thể tự khống chế là rất bình thường.
Nhưng Hà Đường không cho là như vậy, khi lực chú ý trở lại dưới thân, cô lại một lần sợ hãi, tay phải liều mạng muốn thoát đi, Tần Lý lại gắt gao nắm thật chặt tay cô, dường như muốn đem tay cô đặt tại nơi dưới rốn ba tất của anh.
Mỗi lần bàn tay mềm mại của cô khẽ vuốt nơi đó, đều khiến cho anh cảm nhận được một loại cảm giác tê dại khó có thể diễn tả, anh buông lỏng đôi môi Hà Đường, nhịn không được liền kêu rên ra tiếng.
Giọng anh khàn khàn trầm thấp khiến Hà Đường càng thêm hoảng sợ, cô giãy giụa trong chốc lát, mới nhớ tới mình còn có tay trái. Tay trái của cô chống giường mặt, chân chống đỡ thân thể, tay phải một trận dùng sức, rốt cuộc hợp với tay trái Tần Lý cùng lúc rời khỏi chỗ đó.
Trong nháy mắt tay cô rời đi chỗ nóng rực kia của anh, trong lòng Tần Lý một trận mất mát, anh thở dài thật sâu, từ từ buông lỏng tay trái ra.
Hà Đường rốt cục được tự do, cô bò dậy, ngã ngửa người về phía sau, ngã ngồi ở trên giường.
Một giây tiếp theo, cô thấy rõ toàn bộ cơ thể của anh.
Tần Lý nằm ngửa trên giường, chăn mỏng bị vén ở bên cạnh, Hà Đường thấy được nửa người trên anh mặc áo phông ngắn tay, cùng nửa người dưới chỉ mặc quần lót.
Lúc nãy vì khiếp sợ, cô không thấy rõ, giờ phút này đây lại nhìn trực diện toàn cảnh.
Tần Lý nhìn cô thật sâu, tay trái anh với không đến chăn, không có cách nào che khuất chính mình, anh có chút cam chịu, chỉ yên lặng đối chỉ yên lặng nhìn thẳng vào mắt Hà Đường.
Anh rất gầy, nhưng bả vai cũng không hẹp.
Bị Hà Đường đè lên áo phông dán chặt trên người, lộ ra dáng người thật gầy cùng vòng eo thon, và xương quai xanh gợi cảm của anh.
Cánh tay phải của anh là bệnh trạng.
Bình thường mặc quần áo khó có thể nhìn ra, lúc này nhìn trực diện, sẽ phát hiện cánh tay trái cùng cách tay phải không đối xứng, khiến cho hai vai của anh cũng có chút bất đồng.
Vai trái anh rộng lớn vững chắc, cơ bắp mạnh mẽ, trong khi vai phải đã có chút héo rút, dù có tay áo che khuất, cũng có thể nhìn thấy xương vai nhô ra. Từ trong tay áo lộ ra cánh tay phải tái nhợt gầy yếu, da bọc xương, so với cánh tay của Hà Đường thì gầy hơn rất nhiều, trên cánh tay có nhiều gân xanh nổi lên, khớp xương các đốt ngón tay lộ ra, so với cánh tay trái khỏe mạnh thì làm cho người ta có chút run sợ.
Tầm mắt Hà Đường dời qua nửa người trên của Tần Lý, lại ngưng ở trên đùi anh.
Đó có thể là hai chân sao, Hà Đường hầu như không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung chúng —— trên đùi chỉ còn lại một chút cơ bắp, làn da mỏng trong suốt, không khác lắm với bắp chân của người đàn ông bình thường. Khớp xương ở đầu gối nổi lên cao, phía trên bắp chân còn có một chút lông chân là có sự đặc thù của chân đàn ông, hai chân tái nhợt, thậm chí có chút dị dạng, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị. (Tiểu Huyền: Ý là đùi của A Lý chỉ như bắp chân của người đàn ông thôi, bắp chân là phần dưới đầu gối í, rất nhỏ, đùi nhỏ như vậy thì dưới bắp chân càng nhỏ hơn nữa.)
Tần Lý có đôi chân như vậy, anh lại còn muốn đi đường?
Hai tay Hà Đường chống đỡ phía sau người, ngồi trên giường thở hổn hển, yên lặng nhìn thẳng mắt Tần Lý.
Ánh mắt anh vẫn không thay đổi, vẫn bình thản thâm trầm như vậy, nhìn không ra một chút cảm xúc nào.
Chỉ là... Tần Lý và Hà Đường đều quên mất, chỗ đó của anh còn chưa cờ yên trống lặng.
Vẻ mặt Tần Lý rốt cuộc có một tia biến hóa, anh nghiêng đầu nhìn chăn mền kia, sau khi xác định lần nữa chính mình với không tới, chỉ đành bất đắc dĩ đưa tay trái che lên mấu chốt bộ vị của mình.
Thế nhưng, anh hành động như vậy không thể nghi ngờ càng thêm hấp dẫn Hà Đường nhìn về chỗ đó.
Cô bưng kín hai mắt của mình, nói năng lộn xộn nói: "Anh...anh…anh…anh, đắp chăn lại đi!"
Tần Lý nhàn nhạt nói: "Với không tới."
Hà Đường kịp thời phản ứng, một tay che mắt, một tay sờ đến chăn ném qua người anh. Tay trái Tần Lý kéo chăn đắp lên thân thể của mình, nhưng bộ vị đó vẫn chống lều trại như trước. Tần Lý thấy vẻ mặt Hà Đường xấu hổ sắp chết rồi, đè thấp cằm nhìn xuống thân thể của mình, trong giọng nói bình tĩnh mang theo một tia ẩn nhẫn, nói: "Xin lỗi, đây không phải chuyện tự anh có thể quyết định."
Môi Hà Đường run run, cũng không biết đầu óc như thế nào lại như thế, đột nhiên hỏi: "Anh…anh…anh…anh tại sao lại như vậy?"
Tần Lý nghe không hiểu, hỏi: "Cái gì như vậy?"
"Thì thì thì...chính là...cái..cái…cái chỗ đó..." Hà Đường lắp bắp nói, "Không…không…không phải là hẳn... không có cảm giác, không có phản ứng sao?"
Mày Tần Lý mặt nhăn thành chữ “xuyên” (*), anh kỳ quái hỏi: "Ai nói với em? Chẳng lẽ em hy vọng anh không có cảm giác, không có phản ứng sao?"
(*)川 chữ Xuyên viết có 3 gạch dọc xuống, giống như người ta nhíu chặt mày lại rồi hiện ra y như chữ Xuyên.
"Không không không không không!" Hà Đường hai tay khua loạn xạ, "Nhưng là như vậy không khoa học mà! Anh…anh…anh...không phải là tê liệt sao?"
Tần Lý lắc nhẹ đầu nở nụ cười, nói: "Đường Đường, anh không phải là tổn thương tuỷ sống làm cho liệt nửa người, anh là bị virus viêm não nên thân thể tê liệt, ổ bệnh là ở trong đầu. Bệnh trạng của anh và tổn thương tuỷ sống khác nhau, của họ từ chỗ tổn thương trở xuống sẽ mất đi cảm giác, còn anh thì không. Chẳng lẽ anh chưa nói qua với em sao? Toàn thân của anh đều có cảm giác, thậm chí vô cùng mẫn cảm, một chút nóng lạnh hay đau anh đều có thể cảm giác được, nhưng anh chính là không cách nào chi phối thân thể của mình."
Hà Đường ngơ ngác nhìn anh, miệng há hốc nói không ra lời.
Tần Lý dần dần thu hồi ý cười, rất nghiêm túc nói: "Cho nên, Đường Đường, anh có thể thực hiện nghĩa vụ của một người chồng, cũng có thể... sinh con. Cũng là vì biết mình không đến mức quá tệ, anh mới có thể quyết định theo đuổi em. Đương nhiên, anh sẽ không ép buộc em làm điều gì, dù sao thời gian chúng ta qua lại chưa được bao lâu, nếu em định sau khi kết hôn mới làm chuyện này, anh hoàn toàn hiểu được. Chỉ là...từ phương diện nào đó mà nói, anh là một người đàn ông bình thường, cho nên gặp phải tình huống như vậy không thể tránh được, hy vọng em không cần phải sợ, về sau, anh sẽ hết sức khắc chế."
Hà Đường: "..."
Tần Lý khẽ nhíu mày: "Đường Đường? Em có đang nghe anh nói không vậy?"
Hà Đường dại ra gật gật đầu.
Tần Lý nhàn nhạt cười: "Được rồi, kế tiếp... anh cảm thấy em vẫn là nên trở về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi. Sau đó phiền em gọi chú Quách vào đây, anh cảm thấy anh lại muốn tắm một lần nữa." (Tiểu Huyền: Chắc phải tắm nước lạnh rồi anh, haha.)
Đêm nay, Hà Đường mất ngủ.
Ôm chăn thế nào cũng ngủ không được, sau lại cô dứt khoát ngồi dậy, ôm lấy Khả Khả ngồi tâm sự.
Mãi cho đến lúc cô rời phòng Tần Lý, thân thể anh đều là phấn khích. Hà Đường ôm mặt nghĩ đến hình ảnh kia làm người ta xấu hổ—— Tần Lý đắp chăn lẳng lặng nằm trên giường, nơi nào đó trên thân thể từ trong chăn nhô lên, vẻ mặt anh nhìn có vẻ như vô ba vô lan (*), nhưng trong ánh mắt lại vẫn mang theo một tia bất đắc dĩ.
(*) vô ba vô lan: lúc tĩnh lặng, lúc lại ầm ầm sóng vỗ
Lúc Hà Đường đi đến cửa phòng, nghe được Tần Lý nói: "Đường Đường, ngủ ngon."
******
Sáng hôm sau, lúc Hà Đường và Tần Lý gặp lại, hai người đều có chút ngượng ngùng.
Có điều vì đã qua "Tiếp xúc thân mật", họ lại cảm thấy quan hệ của hai người có vẻ đã tiến thêm một bậc nữa.
Dù sao, Tần Lý đã từng lo lắng rằng, sau khi Hà Đường nhìn thấy thân thể của anh có thể sợ hãi hay không.
Hôm nay xem ra, cô có vẻ không sợ hãi, ngược lại quan tâm tới vấn đề "phương diện kia" của anh.
Tần Lý vừa ăn bữa sáng vừa nghĩ đến đêm qua Hà Đường nói anh không cảm giác, không phản ứng, nhịn không được liền bật cười.
Hà Đường cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, nghe được tiếng cười của anh liền đỏ mặt, cúi thấp đầu múc từng muỗng cháo.
Tần Lý quay qua nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng đáng yêu của cô, càng thêm cảm thấy thú vị, tâm tình lại không khỏi có chút nhộn nhạo.
Anh đột nhiên bắt đầu mơ ước đến cuộc sống hôn nhân của mình cùng Hà Đường.
Lấy cô gái dễ xấu hổ này về nhà, từng chút từng chút ăn hết cô, nhất định sẽ rất mỹ diệu.
Tần Lý không ngờ tới, buổi chiều hôm đó, anh nhận được điện thoại của Diệp Huệ Cầm, trực tiếp đem quan hệ của anh và Hà Đường đẩy vào cung điện hôn nhân.
Trong phòng thật yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thổi từ máy điều hòa, chỉ còn lại tiếng hít thở rõ ràng của hai người.
Một người nặng nề mà thong thả, một người lại dồn dập.
Hà Đường lấy một kiểu tư thế kỳ cục nằm ở trên người Tần Lý, tay phải của cô vẫn bị tay trái anh nắm chặt như cũ, đặt dưới thân thể của cô, trên người Tần Lý, vị trí tay không nghiêng lệch mà đặt chính xác ở chỗ khiến người khác vừa nhìn là đỏ mặt.
Tay trái Hà Đường là tự do, hai chân cũng không bị ràng buộc, nhưng trong giờ phút này cô cũng đã hóa đá.
Cô quên mất phải trốn, quên mất phải tránh, cũng quên mất phải giãy giụa, quên mất phải la lên, đôi mắt cô trừng thật lớn, mặt đỏ bừng nhìn gương mặt anh tuấn lại ửng hồng kia trước mặt mình. Mắt Tần Lý lại nhắm lại, chân mày rậm nhíu chặt lại, đôi môi khẽ nhếch, rõ ràng trên người có chỗ không thoải mái.
Hà Đường cứ ngốc ra nằm trên người anh như vậy, hai cơ thể dán chặt cùng một chỗ. Ngay dưới đầu ngón tay phải cô là một mảnh vải mỏng, dưới lớp vải là dạng bộ phận nào đó thuộc về đàn ông - rất mềm, rất nóng, còn có co dãn, điểm chết người là, Hà Đường thế nhưng lại cảm giác được nó bắt đầu biến hóa.
__ Hà Đường sắp 24 tuổi.
Tuy rằng cô đến từ trấn nhỏ, tâm tính thuần phác, nhưng không có nghĩa là cái gì cô cũng ngu ngốc không hiểu.
Cô đã học qua giáo dục giới tính, xem qua nhiều phim tình cảm như vậy, phim bộ tình yêu, còn đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình, đối với nam nữ qua lại đến cuối cùng phát sinh những gì, trong lòng tự nhiên là rõ ràng.
Thậm chí, cô còn chính mắt nhìn thấy qua hình ảnh tình yêu chân thật nữa.
Đó là khi Hà Đường còn nhỏ ngây thơ không biết gì cả.
Cảnh tượng cụ thể gần như cô đã quên hết, chỉ còn những đoạn ngắn rải rác in dấu thật sâu trong đầu cô —— mùa hè, căn phòng sau giờ ngọ thật oi bức, chiếc quạt trần cũ chầm chậm xoay tròn trên đỉnh đầu, có một vài tia nắng lọt vào trong phòng,...Còn có hai thân thể dây dưa trên giường kia.
Một phòng kiều diễm phong tình, hát khẽ than nhẹ.
Lúc đó Điền Tri Hiền và Tống Nguyệt Mi đều không hề chú ý tới Tiểu Hà Đường ngủ trưa đã tỉnh lại.
Cách một cánh cửa khép hờ kia, Hà Đường đứng ngoài cửa, ngây ngốc nhìn hết thảy những cảnh tượng trong phòng.
May mắn là dì và dượng tốt đẹp như vậy. Hai người họ tuổi trẻ lại thân thể thật đẹp, cũng có sự tâm đầu ý hợp (*). Họ làm cho Hà Đường biết rõ, những người yêu nhau sẽ muốn làm chuyện “yêu đương”.
(*) tâm đầu ý hợp: rất hợp ý nhau, cùng có chung những tình cảm và cách suy nghĩ.
Cho nên, bởi vì ký ức lúc còn nhỏ, Hà Đường chưa bao giờ sợ hãi, cô hiểu được chính mình cuối cùng có một ngày cũng sẽ cùng một người đàn ông làm chuyện mây mưa. Sau khi tiếp nhận Tần Lý, Hà Đường cũng từng ngượng ngùng nghĩ tới, chính mình cùng Tần Lý có thể có một ngày như vậy hay không.
Chỉ là tình huống thân thể Tần Lý thật sự rất tệ, đã có nhiều người nói qua với Hà Đường về phương diện này.
Bà chủ sạp ở chợ đêm cười nhạo phía dưới Tần Lý không biết có còn dùng được hay không.
Ngô Tuệ Nghiêu nói Hà Đường cùng một chỗ với Tần Lý sẽ làm quả phụ.
Tống Nguyệt Nga nói Tần Lý là người bị liệt, không thể làm chuyện vợ chồng.
Ngay cả Vương Vũ Lâm cũng nói xa nói gần rằng điều kiện thân thể Tần Lý là có sự thật khách quan tồn tại.
Tần Lý chưa bao giờ nói qua với Hà Đường về đề tài của phương diện này, dù sao hai người chỉ mới qua lại được một tháng, nói những chuyện này cũng có chút không thích hợp.
Hà Đường càng thêm sẽ không đi hỏi, chuyện này đối với cô mà nói thật sự là rất xấu hổ.
Bất quá, trong lòng cô vẫn có chút tò mò, cô đã lên mạng tìm kiếm thông tin về phương diện này. Bệnh nhân tê liệt chi dưới và năng lực vận động, những người này đại tiểu tiện không khống chế, cơ bản đều mất đi năng lực làm chuyện ấy.
Tìm được thông tin như vậy, Hà Đường khó tránh khỏi buồn bã. Cô liên tưởng đến hai đùi Tần Lý, chúng một chút cũng không thể cử động, gầy như vậy, mềm như vậy, vô lực như vậy. Hà Đường liền cảm thấy có chút đau lòng khổ sở, đồng thời lại dâng lên hoài nghi về tương lai của mình cùng Tần Lý.
Nếu anh không có năng lực ở phương diện này, cho dù hai người kết hôn, cũng không thể tính là hôn nhân. Hà Đường không biết mình có thể tiếp nhận tình yêu kiểu Plato (*)hay không, nói thật, cô cũng không dám chắc.
(*) Tình yêu kiểu Plato là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt. Thuật ngữ này được đặt theo tên của Plato (427-347 trước công nguyên), một triết gia duy tâm lừng danh thời cổ đại Hy Lạp. Sở dĩ thuật ngữ này được đặt theo tên của Platon bởi vì ông là người đầu tiên trong lịch sử đề cập đến kiểu tình yêu này trong tác phẩm “Symposium”
Còn có điểm quan trọng nhất, tình huống thân thể Tần Lý như vậy, có phải không thể sinh con hay không?
Nghĩ đến những vấn đề này, Hà Đường từng cảm thấy hoang mang do dự.
Nhưng lúc này đây, cô nằm trên người Tần Lý, như vậy cảm giác rõ ràng được chỗ đó của anh đang phát sinh biến hóa!
Nhận biết này tới quá mức đột ngột, Hà Đường cực kỳ khiếp sợ.
Tần Lý chậm rãi mở mắt, anh cảm thấy đầu hơi choáng váng, nhìn khuôn mặt Hà Đường trước mắt quá gần, anh có chút hơi mờ mịt. Sau đó, anh chú ý tới vẻ kinh ngạc hốt hoảng trên mặt cô.
"Đường Đường..." Tần Lý gọi nhỏ tên cô, phát hiện giọng mình khàn khàn, anh hắn giọng một tiếng, lại gọi lần nữa, "Đường Đường, làm sao vậy?"
Anh muốn đưa tay vuốt má cô, ngoài ý muốn phát hiện tay trái mình bị thân thể của cô đè lại. Anh thử cử động tay trái, càng thêm ngoài ý muốn phát hiện mình đang nắm tay cô, mà bàn hai tay lại đặt tại bụng dưới của anh.
Tần Lý mất mấy giây để suy nghĩ nhớ lại, không rõ trường hợp như vậy đã hình thành thế nào, nhưng biến hóa trên thân thể lại tới rõ ràng mà lại mãnh liệt.
Khuôn mặt Hà Đường cách anh gần như vậy, mắt cô mở lớn mà trong trẻo, làm rung động lòng người, gò má trắng hồng giống như quả đào mật, khiến người ta muốn nhẹ nhàng cắn một cái, còn có đôi môi đỏ mọng ướt át kia. Tần Lý cảm thụ được hơi thở của cô, cảm nhận được một sự ham muốn nóng rực ở trong lồng ngực cuồn cuộn dâng trào, khiến cho đầu óc anh trống rỗng, nhiệt độ cơ thể tăng cao, hô hấp dồn dập, miệng đắng lưỡi khô.
Tần Lý nhắm mắt nhịn một lát, đột nhiên lại mở mắt.
Đôi mắt anh đen như ánh sáng đêm, sâu như biển rộng, giống như miếng nam châm khổng lồ hút vào toàn bộ tâm hồn Hà Đường.
Anh dùng sức ở cổ, cố gắng ngẩng đầu lên, Hà Đường không có phản ứng, anh liền hôn lên bờ môi cô.
Hai người mỗi ngày đều có nụ hôn chúc ngủ ngon, một nụ hôn rất nhẹ nhàng rất ôn nhu, giống như con người của Tần Lý, làm Hà Đường say mê chìm đắm trong đó.
Cô đã thành thói quen hôn như vậy, nhưng lúc này đây, Tần Lý hôn vô cùng mãnh liệt, khiến tim Hà Đường cũng muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Một nụ hôn mạnh mẽ như vậy, vô cùng điên cuồng oanh tạc.
Anh nhắm mắt lại, điên cuồng mà xâm lược khoang miệng của cô, tuyệt đối không ôn nhu, thậm chí có chút bá đạo lại bạo lực.
Anh cắn môi cô, dùng sức mà cắn, cắn hết về sau lại nặng nề mút vào, lưỡi anh ấm áp linh hoạt ở trong miệng cô, cảm giác triền miên trong miệng làm Hà Đường dường như không thể hô hấp nổi.
Cùng với nụ hôn này, nơi đó của Tần Lý biến hóa càng thêm rõ ràng, nóng rực cứng rắn cấn vào bụng Hà Đường, nhưng thân thể anh bị hạn chế, không cách nào rất động eo thon, điều này làm anh có chút uể oải, nhưng cảm giác cọ vào thân thể cô thật tuyệt vời, lại khiến anh muốn ngừng mà không được.
Tần Lý là chàng trai trẻ tuổi, đối mặt người con gái mình yêu thích, chuyện không thể tự khống chế là rất bình thường.
Nhưng Hà Đường không cho là như vậy, khi lực chú ý trở lại dưới thân, cô lại một lần sợ hãi, tay phải liều mạng muốn thoát đi, Tần Lý lại gắt gao nắm thật chặt tay cô, dường như muốn đem tay cô đặt tại nơi dưới rốn ba tất của anh.
Mỗi lần bàn tay mềm mại của cô khẽ vuốt nơi đó, đều khiến cho anh cảm nhận được một loại cảm giác tê dại khó có thể diễn tả, anh buông lỏng đôi môi Hà Đường, nhịn không được liền kêu rên ra tiếng.
Giọng anh khàn khàn trầm thấp khiến Hà Đường càng thêm hoảng sợ, cô giãy giụa trong chốc lát, mới nhớ tới mình còn có tay trái. Tay trái của cô chống giường mặt, chân chống đỡ thân thể, tay phải một trận dùng sức, rốt cuộc hợp với tay trái Tần Lý cùng lúc rời khỏi chỗ đó.
Trong nháy mắt tay cô rời đi chỗ nóng rực kia của anh, trong lòng Tần Lý một trận mất mát, anh thở dài thật sâu, từ từ buông lỏng tay trái ra.
Hà Đường rốt cục được tự do, cô bò dậy, ngã ngửa người về phía sau, ngã ngồi ở trên giường.
Một giây tiếp theo, cô thấy rõ toàn bộ cơ thể của anh.
Tần Lý nằm ngửa trên giường, chăn mỏng bị vén ở bên cạnh, Hà Đường thấy được nửa người trên anh mặc áo phông ngắn tay, cùng nửa người dưới chỉ mặc quần lót.
Lúc nãy vì khiếp sợ, cô không thấy rõ, giờ phút này đây lại nhìn trực diện toàn cảnh.
Tần Lý nhìn cô thật sâu, tay trái anh với không đến chăn, không có cách nào che khuất chính mình, anh có chút cam chịu, chỉ yên lặng đối chỉ yên lặng nhìn thẳng vào mắt Hà Đường.
Anh rất gầy, nhưng bả vai cũng không hẹp.
Bị Hà Đường đè lên áo phông dán chặt trên người, lộ ra dáng người thật gầy cùng vòng eo thon, và xương quai xanh gợi cảm của anh.
Cánh tay phải của anh là bệnh trạng.
Bình thường mặc quần áo khó có thể nhìn ra, lúc này nhìn trực diện, sẽ phát hiện cánh tay trái cùng cách tay phải không đối xứng, khiến cho hai vai của anh cũng có chút bất đồng.
Vai trái anh rộng lớn vững chắc, cơ bắp mạnh mẽ, trong khi vai phải đã có chút héo rút, dù có tay áo che khuất, cũng có thể nhìn thấy xương vai nhô ra. Từ trong tay áo lộ ra cánh tay phải tái nhợt gầy yếu, da bọc xương, so với cánh tay của Hà Đường thì gầy hơn rất nhiều, trên cánh tay có nhiều gân xanh nổi lên, khớp xương các đốt ngón tay lộ ra, so với cánh tay trái khỏe mạnh thì làm cho người ta có chút run sợ.
Tầm mắt Hà Đường dời qua nửa người trên của Tần Lý, lại ngưng ở trên đùi anh.
Đó có thể là hai chân sao, Hà Đường hầu như không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung chúng —— trên đùi chỉ còn lại một chút cơ bắp, làn da mỏng trong suốt, không khác lắm với bắp chân của người đàn ông bình thường. Khớp xương ở đầu gối nổi lên cao, phía trên bắp chân còn có một chút lông chân là có sự đặc thù của chân đàn ông, hai chân tái nhợt, thậm chí có chút dị dạng, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị. (Tiểu Huyền: Ý là đùi của A Lý chỉ như bắp chân của người đàn ông thôi, bắp chân là phần dưới đầu gối í, rất nhỏ, đùi nhỏ như vậy thì dưới bắp chân càng nhỏ hơn nữa.)
Tần Lý có đôi chân như vậy, anh lại còn muốn đi đường?
Hai tay Hà Đường chống đỡ phía sau người, ngồi trên giường thở hổn hển, yên lặng nhìn thẳng mắt Tần Lý.
Ánh mắt anh vẫn không thay đổi, vẫn bình thản thâm trầm như vậy, nhìn không ra một chút cảm xúc nào.
Chỉ là... Tần Lý và Hà Đường đều quên mất, chỗ đó của anh còn chưa cờ yên trống lặng.
Vẻ mặt Tần Lý rốt cuộc có một tia biến hóa, anh nghiêng đầu nhìn chăn mền kia, sau khi xác định lần nữa chính mình với không tới, chỉ đành bất đắc dĩ đưa tay trái che lên mấu chốt bộ vị của mình.
Thế nhưng, anh hành động như vậy không thể nghi ngờ càng thêm hấp dẫn Hà Đường nhìn về chỗ đó.
Cô bưng kín hai mắt của mình, nói năng lộn xộn nói: "Anh...anh…anh…anh, đắp chăn lại đi!"
Tần Lý nhàn nhạt nói: "Với không tới."
Hà Đường kịp thời phản ứng, một tay che mắt, một tay sờ đến chăn ném qua người anh. Tay trái Tần Lý kéo chăn đắp lên thân thể của mình, nhưng bộ vị đó vẫn chống lều trại như trước. Tần Lý thấy vẻ mặt Hà Đường xấu hổ sắp chết rồi, đè thấp cằm nhìn xuống thân thể của mình, trong giọng nói bình tĩnh mang theo một tia ẩn nhẫn, nói: "Xin lỗi, đây không phải chuyện tự anh có thể quyết định."
Môi Hà Đường run run, cũng không biết đầu óc như thế nào lại như thế, đột nhiên hỏi: "Anh…anh…anh…anh tại sao lại như vậy?"
Tần Lý nghe không hiểu, hỏi: "Cái gì như vậy?"
"Thì thì thì...chính là...cái..cái…cái chỗ đó..." Hà Đường lắp bắp nói, "Không…không…không phải là hẳn... không có cảm giác, không có phản ứng sao?"
Mày Tần Lý mặt nhăn thành chữ “xuyên” (*), anh kỳ quái hỏi: "Ai nói với em? Chẳng lẽ em hy vọng anh không có cảm giác, không có phản ứng sao?"
(*)川 chữ Xuyên viết có 3 gạch dọc xuống, giống như người ta nhíu chặt mày lại rồi hiện ra y như chữ Xuyên.
"Không không không không không!" Hà Đường hai tay khua loạn xạ, "Nhưng là như vậy không khoa học mà! Anh…anh…anh...không phải là tê liệt sao?"
Tần Lý lắc nhẹ đầu nở nụ cười, nói: "Đường Đường, anh không phải là tổn thương tuỷ sống làm cho liệt nửa người, anh là bị virus viêm não nên thân thể tê liệt, ổ bệnh là ở trong đầu. Bệnh trạng của anh và tổn thương tuỷ sống khác nhau, của họ từ chỗ tổn thương trở xuống sẽ mất đi cảm giác, còn anh thì không. Chẳng lẽ anh chưa nói qua với em sao? Toàn thân của anh đều có cảm giác, thậm chí vô cùng mẫn cảm, một chút nóng lạnh hay đau anh đều có thể cảm giác được, nhưng anh chính là không cách nào chi phối thân thể của mình."
Hà Đường ngơ ngác nhìn anh, miệng há hốc nói không ra lời.
Tần Lý dần dần thu hồi ý cười, rất nghiêm túc nói: "Cho nên, Đường Đường, anh có thể thực hiện nghĩa vụ của một người chồng, cũng có thể... sinh con. Cũng là vì biết mình không đến mức quá tệ, anh mới có thể quyết định theo đuổi em. Đương nhiên, anh sẽ không ép buộc em làm điều gì, dù sao thời gian chúng ta qua lại chưa được bao lâu, nếu em định sau khi kết hôn mới làm chuyện này, anh hoàn toàn hiểu được. Chỉ là...từ phương diện nào đó mà nói, anh là một người đàn ông bình thường, cho nên gặp phải tình huống như vậy không thể tránh được, hy vọng em không cần phải sợ, về sau, anh sẽ hết sức khắc chế."
Hà Đường: "..."
Tần Lý khẽ nhíu mày: "Đường Đường? Em có đang nghe anh nói không vậy?"
Hà Đường dại ra gật gật đầu.
Tần Lý nhàn nhạt cười: "Được rồi, kế tiếp... anh cảm thấy em vẫn là nên trở về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi. Sau đó phiền em gọi chú Quách vào đây, anh cảm thấy anh lại muốn tắm một lần nữa." (Tiểu Huyền: Chắc phải tắm nước lạnh rồi anh, haha.)
Đêm nay, Hà Đường mất ngủ.
Ôm chăn thế nào cũng ngủ không được, sau lại cô dứt khoát ngồi dậy, ôm lấy Khả Khả ngồi tâm sự.
Mãi cho đến lúc cô rời phòng Tần Lý, thân thể anh đều là phấn khích. Hà Đường ôm mặt nghĩ đến hình ảnh kia làm người ta xấu hổ—— Tần Lý đắp chăn lẳng lặng nằm trên giường, nơi nào đó trên thân thể từ trong chăn nhô lên, vẻ mặt anh nhìn có vẻ như vô ba vô lan (*), nhưng trong ánh mắt lại vẫn mang theo một tia bất đắc dĩ.
(*) vô ba vô lan: lúc tĩnh lặng, lúc lại ầm ầm sóng vỗ
Lúc Hà Đường đi đến cửa phòng, nghe được Tần Lý nói: "Đường Đường, ngủ ngon."
******
Sáng hôm sau, lúc Hà Đường và Tần Lý gặp lại, hai người đều có chút ngượng ngùng.
Có điều vì đã qua "Tiếp xúc thân mật", họ lại cảm thấy quan hệ của hai người có vẻ đã tiến thêm một bậc nữa.
Dù sao, Tần Lý đã từng lo lắng rằng, sau khi Hà Đường nhìn thấy thân thể của anh có thể sợ hãi hay không.
Hôm nay xem ra, cô có vẻ không sợ hãi, ngược lại quan tâm tới vấn đề "phương diện kia" của anh.
Tần Lý vừa ăn bữa sáng vừa nghĩ đến đêm qua Hà Đường nói anh không cảm giác, không phản ứng, nhịn không được liền bật cười.
Hà Đường cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, nghe được tiếng cười của anh liền đỏ mặt, cúi thấp đầu múc từng muỗng cháo.
Tần Lý quay qua nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng đáng yêu của cô, càng thêm cảm thấy thú vị, tâm tình lại không khỏi có chút nhộn nhạo.
Anh đột nhiên bắt đầu mơ ước đến cuộc sống hôn nhân của mình cùng Hà Đường.
Lấy cô gái dễ xấu hổ này về nhà, từng chút từng chút ăn hết cô, nhất định sẽ rất mỹ diệu.
Tần Lý không ngờ tới, buổi chiều hôm đó, anh nhận được điện thoại của Diệp Huệ Cầm, trực tiếp đem quan hệ của anh và Hà Đường đẩy vào cung điện hôn nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.