Chương 65
Hàm Yên
25/08/2020
Buổi sáng đầu tuần, thời tiết Bắc Kinh vô cùng trong lành.
Cuối cùng hai người quyết định ra ngoài chơi, tâm trạng Hà Đường có một chút hưng phấn.
Tần Lý “dụ dỗ” Hà Đường mua tặng anh một bộ vest màu xám tro, phía dưới là một chiếc quần dài đen kết hợp với một dôi giày thể thao đen. Hà Đường chọn cho mình một chiếc áo khoác màu hệt như anh, cô còn làm cho mình kiểu tóc đuôi ngựa xinh xắn, quần jean kết hợp với giày thể thao, trên cổ còn quàng lên một chiếc khăn choàng cô màu hồng đào, mỗi một lần di chuyển tóc sau gáy sẽ vung qua vung lại, có thể thấy được tinh thần phấn chấn đang rạo rực trong cô.
Vừa ra đến cửa, Hà Đường đứng ở trước gương chỉnh lại một lượt xem đã ổn chưa, Tần Lý ngồi trên xe lăn bên cạnh đợi cô, anh nhìn Hà Đường trong gương, cười nói: “Hình như đây là lần đầu tiên anh thấy em cột tóc lên.”
Hà Đường nâng mặt lên, nhíu mày nói: “Có phải bây giờ khuôn mặt em rất tròn không? Tuệ Nghiêu nói khuôn mặt em không thích hợp cột tóc lên, khuôn mặt tròn xõa tóc sẽ có vẻ sẽ dễ nhìn hơn.”
“Không có mà, anh cảm thấy như vậy rất đáng yêu.” Tần Lý nói tự đáy lòng, “Giống như học sinh trung học vậy, thế này gọi là mặt em bé, sau này em có lớn tuổi thì sẽ không nhìn thấy già chút nào.”
Hà Đường ngượng ngùng cười cười, xoay người giúp anh chỉnh sửa lại cổ áo, nói: “Được rồi, chúng ta xuất phát ngay nào!”
Tần Lý cười, Hà Đường đeo túi xách, đẩy Tần Lý ra khỏi phòng.
Địa điểm đầu tiên họ đến là quảng trường Thiên An Môn. Hà Đường tuy lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên được đi du lịch, còn tới thủ đô Bắc Kinh, cho nên cô vô cùng vô cùng vui vẻ.
Mua được một lá cờ nhỏ cầm tay, Hà Đường vung lá cờ nhỏ trong tay khoan khoái đi vài bước, tiếp theo là chạy một cách vô cùng hào hứng.
Quan Kính đẩy Tần Lý cách Hà Đường cũng không xa lắm, anh thấy cô vui vẻ như vậy, trên môi cũng gợn lên nét cười.
Hà Đường cầm lấy máy chụp đông chụp tây, ngẫu nhiên còn quay đầu lại chụp lại những khoảnh khắc của Tần Lý.
Tần Lý giơ tay che mặt, Hà Đường không vui: “Để em chụp mấy bức đi mà.”
Tần Lý lập tức để tay xuống, lười biếng ngồi trên xe lăn, trên người khoắc lên màu vàng kim của nắng sớm, híp mắt cười đến ấm áp.
Hà Đường mỗi lần chạy quanh được một vòng thì liền quay trở về bên cạnh Tần Lý, đưa tất cả ảnh chụp được cho anh xem.
“Anh thấy em chụp có được không?” Cô hỏi. Việc này xuất phát từ khi Tần Lý đưa cho cô máy ảnh kỹ thuật số, màu hồng phấn của hãng Sony, trước kia Hà Đường chưa từng sử dụng qua máy ảnh, lúc này cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Tần Lý vừa nhìn vừa gật đầu, nghiêm túc nói: “Chụp không tệ, người mẫu nam này em tìm ở đâu vậy, thật sự đẹp trai chết người.”
“Thực tự kỷ.” Hà Đường khúc khích cười rộ lên.
Tần Lý ngẩng đầu nhìn cô: “Ô…Hà Đường tiểu thư, vậy cô có nguyện ý tự kỷ, có thể cùng soái ca bên cạnh chụp một bức ảnh không?
Hà Đường nhếch khóe môi, ngượng ngùng đưa máy ảnh cho Mã Hữu Kiệt: “Tiểu Mã, giúp tôi và A Lý chụp một bức hình đi.”
Mã Hữu Kiệt vui hớn hở nhận lấy máy ảnh.
Lấy thành Thiên An Môn làm bối cảnh, Hà Đường ngồi xổm bên cạnh xe lăn của anh, khom lưng vòng tay qua cổ anh, hai người nhìn vào máy ảnh mỉm cười, làm mặt quỷ…Chụp cùng nhau rất nhiều ảnh.
Hà Đường cười vô cùng vui vẻ. Khó có khi được ra ngoài chơi một chuyến, Tần Lý không đành lòng phá bĩnh tâm trạng vui vẻ của Hà Đường, không muốn làm cô lo lắng, cho nên, anh quyết định tạm thời sẽ giấu tình trạng bệnh của mình, chờ khi trở về thành phố D sẽ nói sau.
Anh nghĩ, hai ngày này cứ để cô vui chơi vô tư vô lự đi.
Lúc tham quan Cố Cung , Hà Đường không vui vẻ như vậy nữa.
Mặc dù bởi vì thế vận hội Olympic, Bắc Kinh đã cải tạo làm cho mọi nơi không có vật chướng ngại, nhưng Cố Cung dù sao cũng là di tích cổ, không thể nào làm mất đi cái vốn có của nó nên không thể cải tạo con dốc dành cho xe lăn, cho nên du khách di chuyển bằng xe lăn chỉ có thể tham quan ở phía dưới, muốn lên bậc thang xem tam đại điện(*) thì phải cần thang máy. Nhưng mà thang máy lại không được tiện, mỗi cái trên đại điện muốn đi cũng phải nửa tiếng, bởi vì nguyên do này nên Tần Lý không muốn đi lên.
(*)tam đại điện: điện Thái Hòa, điện Trung Hòa và điện Bảo Hòa.
Anh nói với Hà Đường: “Trước kia anh có đến Bắc Kinh, em không phải đã xem qua ảnh chụp sao, khi đó còn nhỏ, ba cõng anh lên. Những nơi này anh đã xem qua một lượt rồi, em cùng Tiểu Mã lên đó chơi đi, anh ở phía dưới chờ em.”
Gặp bộ dáng Hà Đường không quá tình nguyện, Tần Lý vỗ vỗ mông cô: “Ngoan ngoãn, mau đi đi.”
Hà Đường không muốn làm anh khó xử, cuối cùng vẫn cùng Mã Hữu Kiệt cùng tiến lên bậc thang tham quan tam đại điện.
Trong một gian phòng kín của đại điện, du khách chen chúc ở cửa nhìn quanh, cũng không thể đi vào, Hà Đường ghé mắt nhìn vào trong chốc lát rồi liền bước ra.
Đứng cạnh lan can cẩm thạch nhìn xuống, nhóm du khách chen chúc nhau để đi vào, trong đám người, Hà Đường rất dễ dàng liền tìm được thân ảnh của Tần Lý.
Xe lăn của anh dừng ngay bên cạnh bậc thang, Quan Kính đứng trước người che chở cho anh, Tần Lý cúi đầu, không biết đang làm gì, Hà Đường chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh. Không biết như thế nào, xung quanh vô cùng náo nhiệt, mọi người vừa tham quan vừa hi hi ha ha trò chuyện rôm rả, thế nhưng lúc này đây, Tần Lý lại toát ra sự cô đơn đến vắng lạnh.
Hà Đường quay đầu gọi Mã Hữu Kiệt đang nhiệt tình chụp hình: “Tiểu Mã, tôi xuống trước nhé!”
Cô chạy trở về bên cạnh Tần Lý, phát hiện anh đặt điện thoại di động trên đùi chơi game. Nghe được âm thanh của Hà Đường, anh ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô: “Như thế nào vừa lên đã chạy xuống rồi?”
“Không muốn chơi.” Hà Đường nói, “Em lại thích vương quốc của anh hơn.”
“A, hả?” Nghe những lời này của cô, Tần Lý cười rộ lên, “Làm sao, mới đi hai ngày liền nhớ nhà rồi?”
Hà Đường nhẹ nói: “Đi chơi một mình sẽ không có ý nghĩa, muốn cùng anh đi cơ.”
Tần Lý kéo tay cô, ôn nhu nói: “Buổi chiều chúng ta đi Thiên Đàn (*), Tổ chim và Thủy lập phương, nơi tổ chức thế vận hội Olympic hẳn là không tệ, hơn nữa anh cũng chưa từng đến đó nên sẽ đi cùng em. Còn ngày mai đi Trường Thành…nghe nói hiện tại xe lăn cũng có thể lên rồi, nếu như có thể, anh nhất định sẽ lên cùng với em, được không?”
Hà Đường cười ngọt ngào: “Anh là tốt nhất, phải giữ lời đấy nhé!”
(*) Thiên Đàn: hay còn gọi là Đàn thờ Trời, là một quần thể các tòa nhà ở nội thành Đông Nam Bắc Kinh. Năm 1998, Thiên Đàn được UNESCO công nhận là di sản thế giới.
(*) Tổ chim: sân vận động quốc gia Bắc Kinh, hay còn được gọi là Điểu Sào nhưng Tổ chim thông dụng hơn nên ta sẽ sử dụng chữ Tổ Chim.
(*) Thủy Lập Phương: trung tâm thể thao dưới nước quốc gia Bắc Kinh, công trình có hình khối lập phương chữ nhật (kích thước 177m×177m×30m), được tạo từ khung thép, bên ngoài phủ một lớp chất dẻo ETFE cực mỏng có tổng diện tích 100.000 m2
Hành trình buổi chiều hết sức thuận lợi, lúc từ Tổ chim trở về, nhóm bốn người Tần Lý về khách sạn nghỉ ngơi một tiếng, buổi tối lại xuất phát cùng nhau đi ăn vịt nướng.
Hà Đường hưng trí bừng bừng xem đầu bếp lóc từng lớp da của vịt nướng, cảm thấy vô cùng mới lạ và thú vị. Đến thời điểm ăn, bởi vì Tần Lý chỉ có một tay không được tiện, Hà Đường giúp anh gắp thịt được bọc bên trong lá sen, kết hợp với rau, đưa cho Tần Lý.
Tần Lý cầm cuộn thịt đã đầy đủ hương vị, thấy Hà Đường vẫn đang chuyên tâm cúi đầu gói, con ngươi chuyển động, gọi cô: “Đường Đường.”
“Sao vậy?” Hà Đường xoay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng, Tần Lý đã nhẹ nhàng đem cuốn thịt nhét vào miệng cô.
Hà Đường đầu tiên là sững sờ, sau đó liền không khách khí cắn một cái.
Nước tương tràn ra cả khóe miệng, cô chỉ này thịt vịt thật mềm, tư vị tuyệt không thể tả, không khỏi nói: “Ô ô, ngon quá!”
Vẻ mặt Tần Lý tràn đầy sủng ái, tươi cười sáng lạn. Anh đem nửa cuốn thịt ăn, lại cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng cho Hà Đường.
Hà Đường một bên gói cuốn thịt vịt, một bên thì lấy khăn lau khóe miệng sạch sẽ.
Tần Lý ôn nhu nói: “Ngon thì ăn nhiều một chút.”
Mã Hữu Kiệt nhìn không nổi nữa, lắc đầu nói: “Lão đại, anh không cần xem chúng tôi là không khí có được không?”
Tần Lý thong thả ung dung chùi miệng: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói.”
Quan Kính len lén cười rộ lên.
Mã Hữu Kiệt còn muốn nói tiếp, Tần Lý nâng chung trà lên nhấp một miếng, nói: “Lần trước không biết là ai làm cho bạn gái tức giận, phải xếp 999 ngôi sao may mắn để đi dụ dỗ, ngay cả lúc đi làm cũng bận rộn ngồi xếp sao.”
Mặt Mã Hữu Kiệt muốn cháy rồi.
Hà Đường lại “phốc” cười một tiếng, nói: “Tiểu Mã, cậu đúng là thật lãng mạn nha.”
Tần Lý không hài lòng: “Như vậy liền gọi là lãng mạn sao?”
“Đương nhiên rồi.” Hà Đường nói, “Có rất ít người đàn ông biết làm những thứ như vậy, Tiểu Mã nhất định là cậu rất yêu bạn gái.”
Mã Hữu Kiệt đắc ý nói: “Tất nhiên rồi.”
Tần Lý: “…”
Buổi tối, Tần Lý vốn không muốn cùng Hà Đường làm gì, dù sao cũng vui chơi một ngày, hai người đều có chút mệt mỏi. Nhưng mà nhớ đến bữa tối cô có nói câu kia, trong lòng Tần Lý có chút không thoải mái.
Cho nên cuối cùng vẫn cắn răng làm “chuyện ấy”.
Hà Đường rụt thân thể nằm ở trên người Tần Lý, âm thanh của anh khàn giọng hỏi cô: “Anh chưa từng xếp sao tặng em, có phải đó là giải thích rằng anh không yêu em?”
“A…” Thân thể Hà Đường đột nhiên co rút, ngay cả một chữ cũng không thể nói ra được.
Tần Lý lại hỏi: “Trả lời anh, Đường Đường, em có cảm thấy anh yêu em không?”
Hà Đường cắn răng nửa ngày mới trả lời: “Yêu…”
“Vậy còn em? Em có yêu anh không?”
— Hà Đường, mi có yêu anh không?
— Anh là ai?
— Tần Lý. Chồng của mi.
— Hà Đường, vậy mi có yêu Tần Lý không?
Nơi nóng rực của anh xuyên qua thân thể Hà Đường, ngay cả ngón tay cũng đã ở lối vào vân vê sờ mó, Hà Đường ngăn không được kêu lên, thở phì phò trả lời:
“Em yêu anh, Tần Lý, em yêu anh…”
******
Buổi sáng ngày thứ ba, trước khi xuất phát đi Bát Đạt Lĩnh, Hà Đường cùng Tần Lý cùng nhau đi Ung Hòa Cung.
Tần Lý ngồi xe lăn nên không tiến vào điện, chỉ là cùng Hà Đường ở ngoài điện đốt hương.
Hà Đường hết sức thành kính quỳ xuống đất dập đầu, bái tam bái, cuối cùng đem hương cắm vào bên trong lư hương , Tần Lý hỏi cô: “Vừa rồi em niệm gì vậy?”
Hà Đường liếc anh một cái, mặt lập tức đỏ rực, nói: “Không có gì.”
“Không có gì sao mặt em lại đỏ như vậy.” Tần Lý kỳ quái nói.
Hà Đường suy nghĩ một chút, còn nói là lời nói thật: “Em đang cầu đứa bé.”
“…” Tần Lý ngây ngẩn cả người.
Hà Đường khẽ mỉm cười, lúng túng lướt lướt tóc, nói: “Không phải là anh nói sao, đông nam tây bắc… Em là muốn để Tần Đông đến sớm một chút.”
“Nhưng mà…” Tần Lý cân nhắc một chút, nói, “Anh còn nợ em một hôn lễ.”
“Không có vấn đề gì .” Hà Đường nhún nhún vai, “Chúng ta không tổ chức cũng không sao. Giấy đăng kí cũng đã có, hỉ phục cũng đã mặc, tiệc cưới ở nhà cũng đã tổ chức, cho nên em sẽ không để ý .”
Tần Lý nhìn đôi mắt trong trẻo nhu hòa của Hà Đường , bỗng chốc ánh mắt liền dời đi, hắng giọng một cái, nói: “Đường Đường, chuyện đứa bé trước tiên hãy hoãn lại, anh hi vọng có thể cho em một hôn lễ long trọng, quang minh chính đại đưa em về nhà, sau đó chúng ta hãy lo đến chuyện đứa bé, được không?”
Hà Đường ngây ngốc nhìn anh, sau một hồi lâu mới gật gật đầu, nói: “Ừm, tất cả nghe theo anh.”
Cô chỉ là có chút lúng túng, còn có chút vô cùng xấu hổ, vốn cho rằng nói ra việc “Cầu đứa bé”, Tần Lý sẽ thật cao hứng. Không nghĩ đến lại nhận được phản ứng này. Hà Đường cúi đầu xuống, trong lòng cảm thấy mất mác.
******
Trên đường đến Bát Đạt Lĩnh, Tần Lý và Hà Đường đều không nói gì, lúc này, di động Tần Lý đột nhiên vang lên, là Diệp Huệ Cầm gọi đến.
Anh tiếp điện thoại: “Alo, mẹ.”
Diệp Huệ Cầm ở đầu dây bên kia khóc đến thương tâm, “A Lý, các con mau trở về đi, một tiếng trước, bà đã mất rồi.”
Cuối cùng hai người quyết định ra ngoài chơi, tâm trạng Hà Đường có một chút hưng phấn.
Tần Lý “dụ dỗ” Hà Đường mua tặng anh một bộ vest màu xám tro, phía dưới là một chiếc quần dài đen kết hợp với một dôi giày thể thao đen. Hà Đường chọn cho mình một chiếc áo khoác màu hệt như anh, cô còn làm cho mình kiểu tóc đuôi ngựa xinh xắn, quần jean kết hợp với giày thể thao, trên cổ còn quàng lên một chiếc khăn choàng cô màu hồng đào, mỗi một lần di chuyển tóc sau gáy sẽ vung qua vung lại, có thể thấy được tinh thần phấn chấn đang rạo rực trong cô.
Vừa ra đến cửa, Hà Đường đứng ở trước gương chỉnh lại một lượt xem đã ổn chưa, Tần Lý ngồi trên xe lăn bên cạnh đợi cô, anh nhìn Hà Đường trong gương, cười nói: “Hình như đây là lần đầu tiên anh thấy em cột tóc lên.”
Hà Đường nâng mặt lên, nhíu mày nói: “Có phải bây giờ khuôn mặt em rất tròn không? Tuệ Nghiêu nói khuôn mặt em không thích hợp cột tóc lên, khuôn mặt tròn xõa tóc sẽ có vẻ sẽ dễ nhìn hơn.”
“Không có mà, anh cảm thấy như vậy rất đáng yêu.” Tần Lý nói tự đáy lòng, “Giống như học sinh trung học vậy, thế này gọi là mặt em bé, sau này em có lớn tuổi thì sẽ không nhìn thấy già chút nào.”
Hà Đường ngượng ngùng cười cười, xoay người giúp anh chỉnh sửa lại cổ áo, nói: “Được rồi, chúng ta xuất phát ngay nào!”
Tần Lý cười, Hà Đường đeo túi xách, đẩy Tần Lý ra khỏi phòng.
Địa điểm đầu tiên họ đến là quảng trường Thiên An Môn. Hà Đường tuy lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên được đi du lịch, còn tới thủ đô Bắc Kinh, cho nên cô vô cùng vô cùng vui vẻ.
Mua được một lá cờ nhỏ cầm tay, Hà Đường vung lá cờ nhỏ trong tay khoan khoái đi vài bước, tiếp theo là chạy một cách vô cùng hào hứng.
Quan Kính đẩy Tần Lý cách Hà Đường cũng không xa lắm, anh thấy cô vui vẻ như vậy, trên môi cũng gợn lên nét cười.
Hà Đường cầm lấy máy chụp đông chụp tây, ngẫu nhiên còn quay đầu lại chụp lại những khoảnh khắc của Tần Lý.
Tần Lý giơ tay che mặt, Hà Đường không vui: “Để em chụp mấy bức đi mà.”
Tần Lý lập tức để tay xuống, lười biếng ngồi trên xe lăn, trên người khoắc lên màu vàng kim của nắng sớm, híp mắt cười đến ấm áp.
Hà Đường mỗi lần chạy quanh được một vòng thì liền quay trở về bên cạnh Tần Lý, đưa tất cả ảnh chụp được cho anh xem.
“Anh thấy em chụp có được không?” Cô hỏi. Việc này xuất phát từ khi Tần Lý đưa cho cô máy ảnh kỹ thuật số, màu hồng phấn của hãng Sony, trước kia Hà Đường chưa từng sử dụng qua máy ảnh, lúc này cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Tần Lý vừa nhìn vừa gật đầu, nghiêm túc nói: “Chụp không tệ, người mẫu nam này em tìm ở đâu vậy, thật sự đẹp trai chết người.”
“Thực tự kỷ.” Hà Đường khúc khích cười rộ lên.
Tần Lý ngẩng đầu nhìn cô: “Ô…Hà Đường tiểu thư, vậy cô có nguyện ý tự kỷ, có thể cùng soái ca bên cạnh chụp một bức ảnh không?
Hà Đường nhếch khóe môi, ngượng ngùng đưa máy ảnh cho Mã Hữu Kiệt: “Tiểu Mã, giúp tôi và A Lý chụp một bức hình đi.”
Mã Hữu Kiệt vui hớn hở nhận lấy máy ảnh.
Lấy thành Thiên An Môn làm bối cảnh, Hà Đường ngồi xổm bên cạnh xe lăn của anh, khom lưng vòng tay qua cổ anh, hai người nhìn vào máy ảnh mỉm cười, làm mặt quỷ…Chụp cùng nhau rất nhiều ảnh.
Hà Đường cười vô cùng vui vẻ. Khó có khi được ra ngoài chơi một chuyến, Tần Lý không đành lòng phá bĩnh tâm trạng vui vẻ của Hà Đường, không muốn làm cô lo lắng, cho nên, anh quyết định tạm thời sẽ giấu tình trạng bệnh của mình, chờ khi trở về thành phố D sẽ nói sau.
Anh nghĩ, hai ngày này cứ để cô vui chơi vô tư vô lự đi.
Lúc tham quan Cố Cung , Hà Đường không vui vẻ như vậy nữa.
Mặc dù bởi vì thế vận hội Olympic, Bắc Kinh đã cải tạo làm cho mọi nơi không có vật chướng ngại, nhưng Cố Cung dù sao cũng là di tích cổ, không thể nào làm mất đi cái vốn có của nó nên không thể cải tạo con dốc dành cho xe lăn, cho nên du khách di chuyển bằng xe lăn chỉ có thể tham quan ở phía dưới, muốn lên bậc thang xem tam đại điện(*) thì phải cần thang máy. Nhưng mà thang máy lại không được tiện, mỗi cái trên đại điện muốn đi cũng phải nửa tiếng, bởi vì nguyên do này nên Tần Lý không muốn đi lên.
(*)tam đại điện: điện Thái Hòa, điện Trung Hòa và điện Bảo Hòa.
Anh nói với Hà Đường: “Trước kia anh có đến Bắc Kinh, em không phải đã xem qua ảnh chụp sao, khi đó còn nhỏ, ba cõng anh lên. Những nơi này anh đã xem qua một lượt rồi, em cùng Tiểu Mã lên đó chơi đi, anh ở phía dưới chờ em.”
Gặp bộ dáng Hà Đường không quá tình nguyện, Tần Lý vỗ vỗ mông cô: “Ngoan ngoãn, mau đi đi.”
Hà Đường không muốn làm anh khó xử, cuối cùng vẫn cùng Mã Hữu Kiệt cùng tiến lên bậc thang tham quan tam đại điện.
Trong một gian phòng kín của đại điện, du khách chen chúc ở cửa nhìn quanh, cũng không thể đi vào, Hà Đường ghé mắt nhìn vào trong chốc lát rồi liền bước ra.
Đứng cạnh lan can cẩm thạch nhìn xuống, nhóm du khách chen chúc nhau để đi vào, trong đám người, Hà Đường rất dễ dàng liền tìm được thân ảnh của Tần Lý.
Xe lăn của anh dừng ngay bên cạnh bậc thang, Quan Kính đứng trước người che chở cho anh, Tần Lý cúi đầu, không biết đang làm gì, Hà Đường chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh. Không biết như thế nào, xung quanh vô cùng náo nhiệt, mọi người vừa tham quan vừa hi hi ha ha trò chuyện rôm rả, thế nhưng lúc này đây, Tần Lý lại toát ra sự cô đơn đến vắng lạnh.
Hà Đường quay đầu gọi Mã Hữu Kiệt đang nhiệt tình chụp hình: “Tiểu Mã, tôi xuống trước nhé!”
Cô chạy trở về bên cạnh Tần Lý, phát hiện anh đặt điện thoại di động trên đùi chơi game. Nghe được âm thanh của Hà Đường, anh ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô: “Như thế nào vừa lên đã chạy xuống rồi?”
“Không muốn chơi.” Hà Đường nói, “Em lại thích vương quốc của anh hơn.”
“A, hả?” Nghe những lời này của cô, Tần Lý cười rộ lên, “Làm sao, mới đi hai ngày liền nhớ nhà rồi?”
Hà Đường nhẹ nói: “Đi chơi một mình sẽ không có ý nghĩa, muốn cùng anh đi cơ.”
Tần Lý kéo tay cô, ôn nhu nói: “Buổi chiều chúng ta đi Thiên Đàn (*), Tổ chim và Thủy lập phương, nơi tổ chức thế vận hội Olympic hẳn là không tệ, hơn nữa anh cũng chưa từng đến đó nên sẽ đi cùng em. Còn ngày mai đi Trường Thành…nghe nói hiện tại xe lăn cũng có thể lên rồi, nếu như có thể, anh nhất định sẽ lên cùng với em, được không?”
Hà Đường cười ngọt ngào: “Anh là tốt nhất, phải giữ lời đấy nhé!”
(*) Thiên Đàn: hay còn gọi là Đàn thờ Trời, là một quần thể các tòa nhà ở nội thành Đông Nam Bắc Kinh. Năm 1998, Thiên Đàn được UNESCO công nhận là di sản thế giới.
(*) Tổ chim: sân vận động quốc gia Bắc Kinh, hay còn được gọi là Điểu Sào nhưng Tổ chim thông dụng hơn nên ta sẽ sử dụng chữ Tổ Chim.
(*) Thủy Lập Phương: trung tâm thể thao dưới nước quốc gia Bắc Kinh, công trình có hình khối lập phương chữ nhật (kích thước 177m×177m×30m), được tạo từ khung thép, bên ngoài phủ một lớp chất dẻo ETFE cực mỏng có tổng diện tích 100.000 m2
Hành trình buổi chiều hết sức thuận lợi, lúc từ Tổ chim trở về, nhóm bốn người Tần Lý về khách sạn nghỉ ngơi một tiếng, buổi tối lại xuất phát cùng nhau đi ăn vịt nướng.
Hà Đường hưng trí bừng bừng xem đầu bếp lóc từng lớp da của vịt nướng, cảm thấy vô cùng mới lạ và thú vị. Đến thời điểm ăn, bởi vì Tần Lý chỉ có một tay không được tiện, Hà Đường giúp anh gắp thịt được bọc bên trong lá sen, kết hợp với rau, đưa cho Tần Lý.
Tần Lý cầm cuộn thịt đã đầy đủ hương vị, thấy Hà Đường vẫn đang chuyên tâm cúi đầu gói, con ngươi chuyển động, gọi cô: “Đường Đường.”
“Sao vậy?” Hà Đường xoay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng, Tần Lý đã nhẹ nhàng đem cuốn thịt nhét vào miệng cô.
Hà Đường đầu tiên là sững sờ, sau đó liền không khách khí cắn một cái.
Nước tương tràn ra cả khóe miệng, cô chỉ này thịt vịt thật mềm, tư vị tuyệt không thể tả, không khỏi nói: “Ô ô, ngon quá!”
Vẻ mặt Tần Lý tràn đầy sủng ái, tươi cười sáng lạn. Anh đem nửa cuốn thịt ăn, lại cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng cho Hà Đường.
Hà Đường một bên gói cuốn thịt vịt, một bên thì lấy khăn lau khóe miệng sạch sẽ.
Tần Lý ôn nhu nói: “Ngon thì ăn nhiều một chút.”
Mã Hữu Kiệt nhìn không nổi nữa, lắc đầu nói: “Lão đại, anh không cần xem chúng tôi là không khí có được không?”
Tần Lý thong thả ung dung chùi miệng: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói.”
Quan Kính len lén cười rộ lên.
Mã Hữu Kiệt còn muốn nói tiếp, Tần Lý nâng chung trà lên nhấp một miếng, nói: “Lần trước không biết là ai làm cho bạn gái tức giận, phải xếp 999 ngôi sao may mắn để đi dụ dỗ, ngay cả lúc đi làm cũng bận rộn ngồi xếp sao.”
Mặt Mã Hữu Kiệt muốn cháy rồi.
Hà Đường lại “phốc” cười một tiếng, nói: “Tiểu Mã, cậu đúng là thật lãng mạn nha.”
Tần Lý không hài lòng: “Như vậy liền gọi là lãng mạn sao?”
“Đương nhiên rồi.” Hà Đường nói, “Có rất ít người đàn ông biết làm những thứ như vậy, Tiểu Mã nhất định là cậu rất yêu bạn gái.”
Mã Hữu Kiệt đắc ý nói: “Tất nhiên rồi.”
Tần Lý: “…”
Buổi tối, Tần Lý vốn không muốn cùng Hà Đường làm gì, dù sao cũng vui chơi một ngày, hai người đều có chút mệt mỏi. Nhưng mà nhớ đến bữa tối cô có nói câu kia, trong lòng Tần Lý có chút không thoải mái.
Cho nên cuối cùng vẫn cắn răng làm “chuyện ấy”.
Hà Đường rụt thân thể nằm ở trên người Tần Lý, âm thanh của anh khàn giọng hỏi cô: “Anh chưa từng xếp sao tặng em, có phải đó là giải thích rằng anh không yêu em?”
“A…” Thân thể Hà Đường đột nhiên co rút, ngay cả một chữ cũng không thể nói ra được.
Tần Lý lại hỏi: “Trả lời anh, Đường Đường, em có cảm thấy anh yêu em không?”
Hà Đường cắn răng nửa ngày mới trả lời: “Yêu…”
“Vậy còn em? Em có yêu anh không?”
— Hà Đường, mi có yêu anh không?
— Anh là ai?
— Tần Lý. Chồng của mi.
— Hà Đường, vậy mi có yêu Tần Lý không?
Nơi nóng rực của anh xuyên qua thân thể Hà Đường, ngay cả ngón tay cũng đã ở lối vào vân vê sờ mó, Hà Đường ngăn không được kêu lên, thở phì phò trả lời:
“Em yêu anh, Tần Lý, em yêu anh…”
******
Buổi sáng ngày thứ ba, trước khi xuất phát đi Bát Đạt Lĩnh, Hà Đường cùng Tần Lý cùng nhau đi Ung Hòa Cung.
Tần Lý ngồi xe lăn nên không tiến vào điện, chỉ là cùng Hà Đường ở ngoài điện đốt hương.
Hà Đường hết sức thành kính quỳ xuống đất dập đầu, bái tam bái, cuối cùng đem hương cắm vào bên trong lư hương , Tần Lý hỏi cô: “Vừa rồi em niệm gì vậy?”
Hà Đường liếc anh một cái, mặt lập tức đỏ rực, nói: “Không có gì.”
“Không có gì sao mặt em lại đỏ như vậy.” Tần Lý kỳ quái nói.
Hà Đường suy nghĩ một chút, còn nói là lời nói thật: “Em đang cầu đứa bé.”
“…” Tần Lý ngây ngẩn cả người.
Hà Đường khẽ mỉm cười, lúng túng lướt lướt tóc, nói: “Không phải là anh nói sao, đông nam tây bắc… Em là muốn để Tần Đông đến sớm một chút.”
“Nhưng mà…” Tần Lý cân nhắc một chút, nói, “Anh còn nợ em một hôn lễ.”
“Không có vấn đề gì .” Hà Đường nhún nhún vai, “Chúng ta không tổ chức cũng không sao. Giấy đăng kí cũng đã có, hỉ phục cũng đã mặc, tiệc cưới ở nhà cũng đã tổ chức, cho nên em sẽ không để ý .”
Tần Lý nhìn đôi mắt trong trẻo nhu hòa của Hà Đường , bỗng chốc ánh mắt liền dời đi, hắng giọng một cái, nói: “Đường Đường, chuyện đứa bé trước tiên hãy hoãn lại, anh hi vọng có thể cho em một hôn lễ long trọng, quang minh chính đại đưa em về nhà, sau đó chúng ta hãy lo đến chuyện đứa bé, được không?”
Hà Đường ngây ngốc nhìn anh, sau một hồi lâu mới gật gật đầu, nói: “Ừm, tất cả nghe theo anh.”
Cô chỉ là có chút lúng túng, còn có chút vô cùng xấu hổ, vốn cho rằng nói ra việc “Cầu đứa bé”, Tần Lý sẽ thật cao hứng. Không nghĩ đến lại nhận được phản ứng này. Hà Đường cúi đầu xuống, trong lòng cảm thấy mất mác.
******
Trên đường đến Bát Đạt Lĩnh, Tần Lý và Hà Đường đều không nói gì, lúc này, di động Tần Lý đột nhiên vang lên, là Diệp Huệ Cầm gọi đến.
Anh tiếp điện thoại: “Alo, mẹ.”
Diệp Huệ Cầm ở đầu dây bên kia khóc đến thương tâm, “A Lý, các con mau trở về đi, một tiếng trước, bà đã mất rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.