Chương 83
Hàm Yên
25/08/2020
“Hà mẹ, mình có thai.”
Sau khi Ngô Tuệ Nghiêu nói xong, hai gò má đỏ ửng lên, Hà Đường ngây người nửa ngày, cuối cùng mới kịp phản ứng, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Thật saooo?”
“Ừm.” Ngô Tuệ Nghiêu gật gật đầu, hơi mất tự nhiên quệt quệt tóc, nói, “Mình dùng que thử thai để thử, lại đến bệnh viện để kiểm tra lại một lần nữa.”
Hà Đường hỏi: “Thi Trí Mẫn có biết không? Cậu có nói cho anh ấy chưa?”
“Mình nói rồi.” Ngô Tuệ Nghiêu cười cười, “Tên khốn kiếp này cảm thấy sợ hãi, ha ha ha ha ha.”
“Vậy hai người bọn cậu đã định thời gian kết hôn rồi chưa?” Hà Đường cúi đầu nhìn cái bụng vẫn đang phẳng lì của Ngô Tuệ Nghiêu, nói, “Cậu 24, anh ấy 31, bây giờ kết hôn sinh con thì quá tuyệt rồi. Thật tốt…”
Nghe giọng nói của Hà Đường mang theo hâm mộ, Ngô Tuệ Nghiêu nói: “Vậy cậu với ông chủ Tần cũng mau chóng sinh một nhóc đi.”
Hà Đường mặt đỏ lên, cúi đầu nhẹ nói: “Chờ sức khỏe A Lý tốt hơn, bọn mình sẽ tính đến chuyện này.”
“Kỳ thật, mình với Thi Trí Mẫn còn chưa biết có nên giữ lại đứa bé này hay không nữa.” Ngô Tuệ Nghiêu vừa nói vừa sờ bụng của mình, nói, “Nó tới quá đột ngột.”
Hà Đường trong lòng như bị thứ gì đó rơi xuống, hỏi: “Thi Trí Mẫn không muốn kết hôn?”
“Cũng không phải là như vậy.” Ngô Tuệ Nghiêu có vẻ hơi khó chịu, nói, “Tóm lại, mình cảm thấy anh ấy còn chưa chuẩn bị tốt để lên chức một người cha, dù sao mình cũng cảm thấy bọn mình cũng chỉ hẹn hò mới có mấy tháng mà thôi, bản thân mình cũng chưa hoàn toàn có sự chuẩn bị thật tốt.”
Hà Đường rất khó hiểu, nói: “Lần trước cậu còn nói hai người dự định tháng năm sang năm kết hôn, vậy bây giờ cũng chỉ là sớm hơn mấy tháng, chờ các cậu chụp hình cưới, đặt tiệc cưới, trùng tu nhà cửa, chuẩn bị hôn lễ thì cũng đã là tháng hai rồi. Huống chi bây giờ còn có con, Thi Trí Mẫn sao có thể nói là còn chưa chuẩn bị tốt được?”
“Mình cũng không hiểu nổi.” Ngô Tuệ Nghiêu kéo tay Hà Đường qua, thở dài nói, “Anh ấy nói mình còn trẻ, bỏ đứa bé này thì về sau cũng có đứa khác.”
Hà Đường trừng to mắt, không thể tin nổi: “Anh ta muốn cậu bỏ đứa bé này?!”
Ngô Tuệ Nghiêu sắc mặt lúng túng, lập tức nói: “Cũng chính là vừa mới nói thôi, bọn mình cũng không biết phải làm gì nữa.”
“Vậy cậu nghĩ sao?” Hà Đường hỏi.
Ngô Tuệ Nghiêu nhìn vào mắt cô, nói: “Đương nhiên mình muốn kết hôn, sinh đứa bé này rồi.”
******
Sau khi Ngô Tuệ Nghiêu rời khỏi, Hà Đường nhìn chằm chằm laptop mà không thể làm gì được, đầu óc cô bây giờ đang rất loạn, nghĩ đến hình ảnh khuôn mặt của Ngô Tuệ Nghiêu đỏ ửng lên, còn có giọng nói lúc cô ấy vừa thấp thỏm vừa hưng phấn nói cô ấy mang thai, trong lòng Hà Đường liền dâng lên nỗi chua xót vô cùng.
Qua gần nửa tiếng, cô mới dần tỉnh táo, vỗ vỗ mặt, tiếp tục phấn đấu.
Buổi tối, Hà Đường ở thư phòng làm thêm giờ, đem báo giá của Thịnh Đằng, Tiệp Lập, tam gia và Trung Cần do chính mình đảm nhiệm định giá xong xuôi, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Tần Lý đã được sự giúp đỡ của Quan Kính tắm rửa xong xuôi, lúc này đang nằm dựa trên giường xem ti vi.
Hà Đường cầm lấy quần áo đi đến toilet tắm rửa, vừa đi vừa xoa eo của mình.
Ánh mắt của Tần Lý liên tục dõi theo cô, hỏi: “Gần đây có phải mệt chết rồi phải không?”
“Đúng vậy, ngồi trước laptop lưng muốn đứt ra từng đoạn, còn đau cổ nữa.” Hà Đường vặn vẹo uốn éo cổ, quay đầu cười nói, “Bất quá ngày mai sẽ được giải phóng rồi, đến lúc đó nhất định em phải ngủ một giấc thật ngon.”
Hà Đường bước vào toilet, trên ti vi đang phát trận đấu bóng đá, Tần Lý không yên lòng xem, trong đầu vẫn còn đang suy tư chuyện của hạng mục trung học Thành Nam.
Lúc này, di động của anh vang lên. Tần Lý cầm lấy vừa nhìn, là Đồ Bảo Lương. Anh cảm thấy hơi lạ, đã hơn mười một giờ đêm, Đồ Bảo Lương lúc này còn gọi điện cho anh nhất định là có chuyện khẩn cấp.
Tần Lý nhận điện thoại: “A lô, chị Đồ?”
“A Lý!” giọng nói của Đồ Bảo Lương ép tới mức nhỏ nhất, giọng nói của cô dồn dập, “Bây giờ em tiếp điện thoại có tiện không?”
“Tiện, chị nói đi.”
“Hà Đường có đang ở bên cạnh em không?”
Lúc Đồ Bảo Lương nói những lời này âm thanh rất nhỏ, Tần Lý hơi nghi hoặc, nói: “Cô ấy đang tắm.”
Sau khi nghe được câu trả lời thuyết phục của Tần Lý, Đồ Bảo Lương lên giọng: “A Lý, chị nói ngắn gọn thôi. Chị vừa mới nhận điện thoại của bạn từ công ty kiến trúc đến Nam Xương Hán Xuyên, em cũng biết người đó đấy. Cậu ta nói với chị, Vương Vũ Lâm từ buổi sáng thứ bảy đã đưa giá cả cho bọn họ, chiều thứ bảy bọn họ đã chốt thư giá đấu thầu, dự định sáng mai chuyển bằng tàu điện đến thành phố D. Nhưng mà chính là vừa rồi, đại khái là một tiếng trước, đột nhiên Vương Vũ Lâm đột nhiên truyền cho bọn họ giá mới, nói giá cũ đã hết hiệu lực .”
“À, tiếp tục.” Nghe được tin tức như thế, giọng nói của Tần Lý cũng không bộc lộ ra một tia xúc cảm nào, dường như không kinh ngạc nhiều lắm.
Đồ Bảo Lương nói tiếp: “Chị hỏi hỏi cậu ta giá mới bao nhiêu, cậu ta làm vẻ không chịu nói, về sau mới lớn gan nói với chị là muốn 2 vạn, chị đã trực tiếp đồng ý.”
Tần Lý nói: “Cái này không thành vấn đề.”
“Sau đó, cậu ta liền nói giá mới ra, so với giá lúc trước khác biệt rất lớn, hơn nữa, cũng đưa ra hai phương án thầu cao thấp giống hệt chúng ta.”
Tần Lý khẽ nhíu mày: “A?”
“Đúng vậy.” Đồ Bảo Lương nói, “Chưa xong ở đó đâu, sau đó chị biết cũng không tin lắm, liền liên hệ với một người bạn ở kiến trúc Tư Chúng, người kia đảm nhận làm giá thầu, trước kia từng nhận ân tình của chúng ta. Chị cũng không có hỏi giá của bọn họ, chỉ hỏi Phú Dương có phải tạm thời đang thay đổi giá hay không. Em đoán xem kết quả thế nào, cô ta nói cô ta đang trên đường về nhà, đã hơn nửa đêm mà bị gọi về công ty bắt làm thêm giờ, quả thật là Phú Dương đang thay đổi giá thầu!”
Kiến trúc Hán Xuyên và Tư Chúng đều là đơn bị cùng Phú Dương cùng nhau định giá, người kết nối liên hệ giữa bọn họ vẫn luôn là Vương Vũ Lâm.
Tần Lý suy tư một chút, cuối cùng xác nhận một lần nữa: “Chị Đồ, chị lặp lại báo giá của Hán Xuyên một lần nữa đi.”
Đồ Bảo Lương lại lặp lại một lần.
Tần Lý hỏi: “Người bạn kia của chị ở Hán Xuyên có thể tin được không?”
Lúc này, Hà Đường tắm xong đang từ trong phòng rửa tay đi ra, nàng vừa lau tóc, vừa cấm chai kem dưỡng da đi về phía giường. Nhìn thấy Tần Lý đang nghe điện thoại, ánh mắt của cô có chút tò mò.
Đồ Bảo Lương ở trong điện thoại vừa nói: “Có thể tin cậy, cậu ta sống vì tiền. Trước đó chị đã cho cậu ta 3 vạn, em biết chuyện này mà.”
Tần Lý nhìn Hà Đường bò lên giường, anh nói: “Đường Đường, mau đắp chăn, coi chừng bị lạnh.”
Hà Đường hì hì cười một tiếng, nghĩ thầm hệ thống lò sưởi trong phòng ấm như vậy làm sao có thể cảm mạo chứ.
Nghe được lời nói của Tần Lý, âm thanh của Đồ Bảo Lương lập tức liền hạ thấp xuống, Tần Lý cầm di động ung dung mở miệng: “Chị nói cái chị đang nghĩ đi.”
Anh ngước mắt nhìn Hà Đường, ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng mang theo ý cười, Hà Đường mơ hồ chui vào chăn, dựa sát vào bên cạnh anh, kéo tay phải anh qua giúp anh mát xa.
Đồ Bảo Lương nhất thời không nói ra miệng, châm chước lời nói một lúc mới dùng âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, nói: “A Lý, chị cảm thấy giá niêm yết của chúng ta bị lộ ra bên ngoài, chỉ là không biết lộ ra bao nhiêu công ty rồi.”
Tần Lý trong nội tâm rõ ràng, gật đầu nói: “À, em hiểu rồi, em sẽ xử lý. Thời gian không còn sớm nữa, chị nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đồ Bảo Lương: “Nhưng mà…”
“Em nói em sẽ xử lý.” Giọng nói của Tần Lý bỗng dưng nghiêm túc hẳn lên, Đồ Bảo Lương đồng ý, cúp điện thoại.
“Anh thật hung dữ.” Thấy Tần Lý để điện thoại xuống giường, Hà Đường hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”
“Chị Đồ.” Tần Lý cười một tiếng.
“Có chuyện gì không?”
“Không có việc gì, chị ấy đang làm một hạng mục, có chút việc muốn hỏi anh.”
“À.”
Tần Lý xem trận đấu đang hiện trên ti vi, đem điều khiển đưa cho Hà Đường, Hà Đường nhận, hỏi: “Anh không xem sao?”
Anh đáp: “Không xem nữa, trận đấu mới bắt đầu, xem hết thì khuya lắm.”
Hà Đường tiện tay nhấn nút chuyển đến một đài cô thường xem, đang chiếu một bộ phim về tình yêu và hôn nhân.
Vừa xem, cô vừa dùng kem dưỡng da thoa lên mặt, lại vừa tán gẫu chuyện của cả hôm nay. Hai người rất tự nhiên nói đến chuyện giá thầu sắp tới.
Hà Đường hỏi: “Anh có liên hệ với Lý tổng của Hồng Đông, còn có Đại Đại Liên, Minh Phàm và giám đốc của Tân Kiều Thông chưa, hỏi bọn họ giá thầu niêm yết xong rồi chưa?”
Tần Lý đáp: “Anh đã hỏi rồi, ba công ty đó đã niêm yết giá xong rồi, trưa mai sẽ gởi đến theo lộ trình Thành Đô-Bắc Kinh, công ty Đại Liên không có chuyến bay tốc hành, đại biểu trả giá có thể bay đến thành phố H, sau đó đi bằng xe đến.”
Hà Đường gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Ngày mở thầu đang dần đến gần, vốn cô có một chút khẩn trương nhưng bây giờ tâm trạng ngược lại trở nên bình tĩnh. Nghĩ đến ngày hôm sau cùng Lưu Cách cùng nhau đem bảng giá của Tam gia điều chỉnh lại lần nữa, chuyển fax đi, sẽ đem mặt khác Tam gia đơn vị giá cả điều hảo, phát rớt, giải quyết xong vấn đề giá cả của Trung Cần, công việc của cô coi nhưng hoàn thành, trong lòng Hà Đường không khỏi cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô khoái trá thoa kem, trên mặt còn nở nụ cười.
Tần Lý thấy cô cứ cười mãi, hỏi: “Em đang cười gì vậy?”
“Không có gì.” Hà Đường keo kiệt chút kem dưỡng da nên nghiêng người thoa kem lên mặt Tần Lý, Tần Lý cũng không hề phản kháng, chỉ là ngoan ngoãn ngồi đó, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
Hà Đường giúp anh lau mặt, cuối cùng vỗ vỗ gò má anh, đi tới gần khẽ ngửi, nói: “Hì hì, ông xã thơm quá.”
Phim truyền hình đang phát đang chiếu tình tiết nữ chính phát hiện mình mang thai, Hà Đường liếc một cái, nói với Tần Lý: “Ai da, ông xã à, hôm nay Tuệ Nghiêu nói với em, cậu ấy đang mang thai.”
“A?” Tần Lý cũng có chút kinh ngạc, hỏi, “Vậy cô ấy và Thi Trí Mẫn định kết hôn à?”
“Em cũng không rõ nữa, nghe trong lời nói của Tuệ Nghiêu giống như nói là Thi Trí Mẫn còn chưa muốn kết hôn.”
Tần Lý nhăn lại mày: “Vì sao vậy? Vậy đứa bé phải làm sao bây giờ?”
Hà Đường tựa trước ngực Tần Lý, níu lấy vạt áo ngủ của anh, rầu rĩ nói: “Em cũng không biết tại sao nữa, anh ta hình như muốn bỏ đứa bé đi.”
Tần Lý trầm mặc.
“Thực đúng là đồ vô trách nhiệm.” Giọng nói Hà Đường sa sút.
Một lát sau, đã hết một tập phim, Hà Đường cũng hơi buồn ngủ. Nàng ngáp một cái, ôm lấy Tần Lý tặng anh một nụ hôn chúc ngủ ngon, nói: “Ngủ đi, ông xã, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”
Tần Lý gật đầu: “Được.”
Hà Đường xuống giường đem bô đặt ở trên tủ đầu giường cạnh Tần Lý, lại rót cho anh một ly nước, cô bò lên giường, lúc muốn giúp Tần Lý nằm xuống thì Tần Lý đột nhiên nói: “A, bà xã, đột nhiên anh nhớ tới có một phong bưu kiện quên gởi.”
“Ách?” Hà Đường hết sức kinh ngạc, “Anh là nói…”
“Hôm nay anh nhất định phải gởi hết, là một khách hàng rất quan trọng, hơn nữa còn có vài hợp đồng anh còn xem chưa xong.” Tần Lý áy náy cười cười, “Đường Đường, giúp anh rời giường được không, anh muốn đến thư phòng.”
Hà Đường trừng to mắt: “Cần phải làm ngay bây giờ sao? Sắp 12 giờ rồi.”
“Đúng vậy.”
“Được rồi.”
Hà Đường biết Tần Lý nhất định có việc cấp bách cần giải quyết mới đưa ra yêu cầu này, cô cũng không hỏi thêm nữa, đứng lên mặc đồ ngủ liền bắt đầu giúp Tần Lý rời giường.
Cô khoác cho anh thêm một chiếc áo ngủ dày hơn, nâng giường lên, tay trái Tần Lý cầm vòng treo, liền có thể ngồi dậy.
Sau đó, Hà Đường đẩy xe lăn qua, chỉnh xe lăn hợp với giường một góc thích hợp, cô đi đến trước mặt Tần Lý, hai tay luồn xuống nách anh, dùng sức liền ôm anh lên xe lăn. Tiếp theo, cô dời chân anh xuống giường, giúp anh xỏ dép bông thật dày, vững vàng đặt ở trên bàn đạp xe lăn.
Hà Đường làm những chuyện này đã có nhiều kinh nghiệm, cho tới bây giờ sẽ không xảy ra sai sót, cô khom lưng lấy đai lưng quấn lên eo Tần Lý, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, đã thấy vẻ mặt anh hơi kì lạ, trong ánh mắt lóe lên tâm tình tế nhị khó có thể nhận ra. Gặp ánh mắt Hà Đường, anh lập tức lại cười rộ lên.
Hà Đường cùng Tần Lý đến thư phòng, Tần Lý mở laptop lên, Hà Đường ôm gối đầu đến ghế sofa ngồi xuống, Tần Lý nói: “Đường Đường, em đi ngủ trước đi, có lẽ anh còn phải làm một lát nữa.”
Hà Đường tất nhiên không đồng ý, nói: “Em muốn ở cùng anh.”
Tần Lý suy nghĩ một chút, nói: “Hay là em giúp anh đi gọi Quan Kính vào đây, còn em thì đi ngủ trước đi.”
“Em giúp anh là được rồi, em không mệt.” Hà Đường nói.
Tần Lý lắc đầu: “Đường Đường, nghe lời anh nào, sáng mai chúng ta còn phải bận rộn cả ngày, tối nay có lẽ phải làm suốt đêm, hôm nay nếu em không nghỉ ngơi thật tốt, lỡ như ngày mai không tập trung được thì hỏng bét.”
Hà Đường cảm thấy Tần Lý nói có lý, cô nói: “Được rồi.”
Sau đó cô liền gọi tới Quan Kính, thấy Quan Kính ngồi xuống sofa, lại rót một ly nước nóng cho Tần Lý, mới yên tâm trở về phòng.
Nhìn bóng lưng Hà Đường rời đi, Tần Lý ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc, không nhúc nhích.
Một hồi lâu, anh dời ly nước trên bàn qua, nhìn làn khói trắng lượn lời bốc lên mà ngây ngốc.
Sự chú ý của anh hơi khó có thể tập trung, trong đầu óc anh lướt qua vô số nghi vấn. Tần Lý đang suy nghĩ, đến tột cùng là có vấn đề ở đâu.
Bảng giá cuối cùng của Trung Cần và sáu nhà thầu khác đến tối qua mới xác nhận là bảng giá chính thức, lúc đó người biết chỉ có anh và Tần Miễn, đến sáng thứ bảy, Hà Đường và Lưu Cách mới nhận được bảng giá và bắt đầu điều chỉnh giá cả. Tần Lý cho gọi Đồ Bảo Lương đến phòng làm việc của mình, nói giá cả cho cô, trước tới nay đều như thế.
Nói cách khác, nắm rõ toàn bộ bảng giá của bảy nhà thầu tính luôn cả anh thì chỉ có năm người.
Nắm được mức giá mà Hồng Đông, Mình Phàm và Kiều Thông đưa ra cũng chỉ có bọn họ và các lão tổng và nhân viên gửi bảng giá của bọn họ.
Nhưng nhìn những gì mà Vương Vũ Lâm đưa ra, anh ta nhất định không chỉ biết mức giả của một hay hai nhà thầu. Bằng không, anh ta cũng sẽ không thay đổi bảng báo giá cho đơn vị của mình ở phút cuối chênh lệch nhiều đến thế.
Vấn đề đến tột cùng là ở đâu?
Tần Lý suy tư hồi lâu cũng không có manh mối, nhưng lúc này anh cũng không có căng thẳng. Thứ nhất là bởi vì trên anh còn có ba nhà thầu chưa công bố bảng giá, về phần giá của Trung Cần cũng sẽ thay đổi liên tục, không đến giây phút cuối cùng sẽ không định giá, thứ hai là vì anh biết được mức giá của kiến trúc Hán Xuyên. Mặc dù chỉ là một nhà thầu, nhưng có thể từ đó mà nắm bắt được then chốt, thậm chí có thể đại khái phỏng đoán được mức giá mà Tôn Kiến Quân và Vương Vũ Lâm có thể đưa ra.
Tần Lý nghĩ, việc bảng giá của Trung Cần tại sao lại bị lộ tạm thời đặt sang một bên, hiện giờ không có thời gian để truy cứu vấn đề này. Trong tiềm thức anh cảm thấy có thể là vì bộ phận nào đó xảy ra vấn đề, tỷ như hòm thư bị hack, hoặc là người nào đo đặt máy nghe trộm, tóm lại, chuyện đến giờ Tần Lý cũng đều tin tưởng những người nắm giữ bảng giá.
Tần Miễn, Đồ Bảo Lương, Lưu Cách, còn có người đầu ấp tay gối của anh – Hà Đường.
Tần Lý tin tưởng họ, tin tưởng một trong số họ sẽ không bán đứng anh.
Cuối cùng anh định tâm lại, mở hòm thư ra, mở thư mục bảng giá của bốn nhà thầu mà đêm đó Hà Đường gửi cho mình, sau đó mở thư mục dự toán tự mình điền vào bảng giá thầu.
******
Hà Đường nghe lời Tần Lý, về đến phòng thì bị mất ngủ. Giấc ngủ này cô cũng không sâu lắm, nguyên nhân bởi vì không có Tần Lý nằm cạnh bên.
Ban đêm, cô đột nhiên bừng tỉnh, mở đèn đầu giường phát hiện Tần Lý vẫn chưa về, kinh ngạc lấy di động nhìn thời gian, phát hiện đã là rạng sáng 2 giờ , Hà Đường vô cùng kinh ngạc.
Có vẻ như cô xuống giường mà không do dự, mặc áo ngủ chạy đến thư phòng.
Trên bàn làm việc đèn bàn sáng rỡ, màn hình laptop cũng đang mở, màn hình ánh lên tia sáng chói mắt.
Quan Kính cùng Tần Lý đều không ở trong phòng, Hà Đường trong lòng gấp hơn, không tự chủ được đi tới trước bàn làm việc của Tần Lý, mắt nhìn quanh phòng một vòng.
Trong lúc vô tình cô nhìn xuống laptop anh, là trang web chuyên dùng để chế tạo chi phí. Hà Đường trong lòng có chút nghi hoặc, rõ ràng là Tần Lý nói muốn đến xem hợp đồng, gởi bưu kiện.
Sau đó cô lại thấy được trên bàn có thật nhiều bản nháp giấy, trên giấy bôi xoá và sửa đổi viết rất nhiều rất nhiều con số, mỗi cái con số đều là một chuỗi thật dài.
Hà Đường mấy ngày nay liên tục điều chỉnh bảng giá nên đối với mấy con số đặc biệt nhạy cảm, vừa nhìn liền biết là bảng giá đấu thầu của Trung học Thành Nam. Nhưng điều làm cô ngạc nhiên chính là, cái giá mà Tần Lý viết cho ở Thịnh Đằng, Tiệp Lập, Tam Gia và Trung Cần cùng mức giá tạm thời của cô chênh lệch cực xa.
Xa đến nỗi, những con số tạm định giá kia anh đã nói với cô đều là vô nghĩa.
Tần Lý nói muốn điều chỉnh bảng giá, nhưng đây tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là điều chỉnh mà sự biến đổi cực lớn giữa những con số.
Hơn nữa, muốn điều chỉnh bảng giá, tốt nhất là cho nhân viên của bộ phận dự toán làm, tỷ như Lưu Cách hoặc Hà Đường, bằng không rất dễ xảy ra sai sót. Nhưng mà bây giờ, Tần Lý lại cư nhiên tự mình điều chỉnh giá!
Hà Đường đứng ở trước bàn làm việc của anh, nhìn laptop của anh, còn có những tờ giấy hỗn loạn kia, cô nghĩ tới ánh mắt kì lạ của Tần Lý trước đó, Đồ Bảo Lương đêm khuya gọi điện thoại đến, Tần Lý gạt cô nửa đêm đến thư phòng, còn có Vương Vũ Lâm nói với cô muốn cô giúp đỡ, còn có ánh mắt Tần Miễn mỗi lần nhìn cô đều mang theo vẻ xa cách, còn có cô vì đợt thầu lần này tiêu hao thời gian, tinh lực, tâm huyết… Hà Đường dần dần rơi vào hố băng.
Lúc này, cửa thư phòng mở ra, Tần Lý ngồi trên xe lăn và Quan Kính cùng nhau vào, là Quan Kính đấy Tần Lý đi toilet.
Tần Lý ngẩng đầu nhìn thấy Hà Đường, cô vẫn như trước đứng trước laptop của anh, quay đầu lại, ánh mắt mê mang nhìn anh.
Tần Lý sững sờ, cười hỏi: “Đường Đường, làm sao lại tỉnh dậy rồi?”
Quan Kính thấy bầu không khí không đúng, nói câu “Tôi đi ra ngoài trước” thì đóng cửa, rời khỏi.
Quan Kính đi rồi, trong phòng trong nháy mắt an tĩnh lại, Hà Đường hỏi: “Đã trễ thế này, anh đang làm gì?”
“Anh…” Tần Lý điều khiển xe lăn đến cạnh cô, ngước đầu nói, “Mới vừa rồi rốt cục anh đã đọc xong hợp đồng, gởi bưu kiện, vừa nghĩ tới sẽ lấy giá cả của bốn công ty kia kiểm tra lại một lần nữa.”
“Tới bây giờ anh còn muốn gạt em. Đây mới là báo giá thực sự, phải không?” Hà Đường cầm lấy giấy trên bàn Tần Lý, giơ lên.
Tần Lý không nói, chỉ là ánh mắt trầm trầm nhìn cô chằm chằm.
Hà Đường đem tờ giấy kia thả lại trên bàn, cô chậm rãi ra cửa, lưu lại một câu nói: “Tần Lý, hóa ra trước giờ anh chưa từng tin em.”
Sau khi Ngô Tuệ Nghiêu nói xong, hai gò má đỏ ửng lên, Hà Đường ngây người nửa ngày, cuối cùng mới kịp phản ứng, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Thật saooo?”
“Ừm.” Ngô Tuệ Nghiêu gật gật đầu, hơi mất tự nhiên quệt quệt tóc, nói, “Mình dùng que thử thai để thử, lại đến bệnh viện để kiểm tra lại một lần nữa.”
Hà Đường hỏi: “Thi Trí Mẫn có biết không? Cậu có nói cho anh ấy chưa?”
“Mình nói rồi.” Ngô Tuệ Nghiêu cười cười, “Tên khốn kiếp này cảm thấy sợ hãi, ha ha ha ha ha.”
“Vậy hai người bọn cậu đã định thời gian kết hôn rồi chưa?” Hà Đường cúi đầu nhìn cái bụng vẫn đang phẳng lì của Ngô Tuệ Nghiêu, nói, “Cậu 24, anh ấy 31, bây giờ kết hôn sinh con thì quá tuyệt rồi. Thật tốt…”
Nghe giọng nói của Hà Đường mang theo hâm mộ, Ngô Tuệ Nghiêu nói: “Vậy cậu với ông chủ Tần cũng mau chóng sinh một nhóc đi.”
Hà Đường mặt đỏ lên, cúi đầu nhẹ nói: “Chờ sức khỏe A Lý tốt hơn, bọn mình sẽ tính đến chuyện này.”
“Kỳ thật, mình với Thi Trí Mẫn còn chưa biết có nên giữ lại đứa bé này hay không nữa.” Ngô Tuệ Nghiêu vừa nói vừa sờ bụng của mình, nói, “Nó tới quá đột ngột.”
Hà Đường trong lòng như bị thứ gì đó rơi xuống, hỏi: “Thi Trí Mẫn không muốn kết hôn?”
“Cũng không phải là như vậy.” Ngô Tuệ Nghiêu có vẻ hơi khó chịu, nói, “Tóm lại, mình cảm thấy anh ấy còn chưa chuẩn bị tốt để lên chức một người cha, dù sao mình cũng cảm thấy bọn mình cũng chỉ hẹn hò mới có mấy tháng mà thôi, bản thân mình cũng chưa hoàn toàn có sự chuẩn bị thật tốt.”
Hà Đường rất khó hiểu, nói: “Lần trước cậu còn nói hai người dự định tháng năm sang năm kết hôn, vậy bây giờ cũng chỉ là sớm hơn mấy tháng, chờ các cậu chụp hình cưới, đặt tiệc cưới, trùng tu nhà cửa, chuẩn bị hôn lễ thì cũng đã là tháng hai rồi. Huống chi bây giờ còn có con, Thi Trí Mẫn sao có thể nói là còn chưa chuẩn bị tốt được?”
“Mình cũng không hiểu nổi.” Ngô Tuệ Nghiêu kéo tay Hà Đường qua, thở dài nói, “Anh ấy nói mình còn trẻ, bỏ đứa bé này thì về sau cũng có đứa khác.”
Hà Đường trừng to mắt, không thể tin nổi: “Anh ta muốn cậu bỏ đứa bé này?!”
Ngô Tuệ Nghiêu sắc mặt lúng túng, lập tức nói: “Cũng chính là vừa mới nói thôi, bọn mình cũng không biết phải làm gì nữa.”
“Vậy cậu nghĩ sao?” Hà Đường hỏi.
Ngô Tuệ Nghiêu nhìn vào mắt cô, nói: “Đương nhiên mình muốn kết hôn, sinh đứa bé này rồi.”
******
Sau khi Ngô Tuệ Nghiêu rời khỏi, Hà Đường nhìn chằm chằm laptop mà không thể làm gì được, đầu óc cô bây giờ đang rất loạn, nghĩ đến hình ảnh khuôn mặt của Ngô Tuệ Nghiêu đỏ ửng lên, còn có giọng nói lúc cô ấy vừa thấp thỏm vừa hưng phấn nói cô ấy mang thai, trong lòng Hà Đường liền dâng lên nỗi chua xót vô cùng.
Qua gần nửa tiếng, cô mới dần tỉnh táo, vỗ vỗ mặt, tiếp tục phấn đấu.
Buổi tối, Hà Đường ở thư phòng làm thêm giờ, đem báo giá của Thịnh Đằng, Tiệp Lập, tam gia và Trung Cần do chính mình đảm nhiệm định giá xong xuôi, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Tần Lý đã được sự giúp đỡ của Quan Kính tắm rửa xong xuôi, lúc này đang nằm dựa trên giường xem ti vi.
Hà Đường cầm lấy quần áo đi đến toilet tắm rửa, vừa đi vừa xoa eo của mình.
Ánh mắt của Tần Lý liên tục dõi theo cô, hỏi: “Gần đây có phải mệt chết rồi phải không?”
“Đúng vậy, ngồi trước laptop lưng muốn đứt ra từng đoạn, còn đau cổ nữa.” Hà Đường vặn vẹo uốn éo cổ, quay đầu cười nói, “Bất quá ngày mai sẽ được giải phóng rồi, đến lúc đó nhất định em phải ngủ một giấc thật ngon.”
Hà Đường bước vào toilet, trên ti vi đang phát trận đấu bóng đá, Tần Lý không yên lòng xem, trong đầu vẫn còn đang suy tư chuyện của hạng mục trung học Thành Nam.
Lúc này, di động của anh vang lên. Tần Lý cầm lấy vừa nhìn, là Đồ Bảo Lương. Anh cảm thấy hơi lạ, đã hơn mười một giờ đêm, Đồ Bảo Lương lúc này còn gọi điện cho anh nhất định là có chuyện khẩn cấp.
Tần Lý nhận điện thoại: “A lô, chị Đồ?”
“A Lý!” giọng nói của Đồ Bảo Lương ép tới mức nhỏ nhất, giọng nói của cô dồn dập, “Bây giờ em tiếp điện thoại có tiện không?”
“Tiện, chị nói đi.”
“Hà Đường có đang ở bên cạnh em không?”
Lúc Đồ Bảo Lương nói những lời này âm thanh rất nhỏ, Tần Lý hơi nghi hoặc, nói: “Cô ấy đang tắm.”
Sau khi nghe được câu trả lời thuyết phục của Tần Lý, Đồ Bảo Lương lên giọng: “A Lý, chị nói ngắn gọn thôi. Chị vừa mới nhận điện thoại của bạn từ công ty kiến trúc đến Nam Xương Hán Xuyên, em cũng biết người đó đấy. Cậu ta nói với chị, Vương Vũ Lâm từ buổi sáng thứ bảy đã đưa giá cả cho bọn họ, chiều thứ bảy bọn họ đã chốt thư giá đấu thầu, dự định sáng mai chuyển bằng tàu điện đến thành phố D. Nhưng mà chính là vừa rồi, đại khái là một tiếng trước, đột nhiên Vương Vũ Lâm đột nhiên truyền cho bọn họ giá mới, nói giá cũ đã hết hiệu lực .”
“À, tiếp tục.” Nghe được tin tức như thế, giọng nói của Tần Lý cũng không bộc lộ ra một tia xúc cảm nào, dường như không kinh ngạc nhiều lắm.
Đồ Bảo Lương nói tiếp: “Chị hỏi hỏi cậu ta giá mới bao nhiêu, cậu ta làm vẻ không chịu nói, về sau mới lớn gan nói với chị là muốn 2 vạn, chị đã trực tiếp đồng ý.”
Tần Lý nói: “Cái này không thành vấn đề.”
“Sau đó, cậu ta liền nói giá mới ra, so với giá lúc trước khác biệt rất lớn, hơn nữa, cũng đưa ra hai phương án thầu cao thấp giống hệt chúng ta.”
Tần Lý khẽ nhíu mày: “A?”
“Đúng vậy.” Đồ Bảo Lương nói, “Chưa xong ở đó đâu, sau đó chị biết cũng không tin lắm, liền liên hệ với một người bạn ở kiến trúc Tư Chúng, người kia đảm nhận làm giá thầu, trước kia từng nhận ân tình của chúng ta. Chị cũng không có hỏi giá của bọn họ, chỉ hỏi Phú Dương có phải tạm thời đang thay đổi giá hay không. Em đoán xem kết quả thế nào, cô ta nói cô ta đang trên đường về nhà, đã hơn nửa đêm mà bị gọi về công ty bắt làm thêm giờ, quả thật là Phú Dương đang thay đổi giá thầu!”
Kiến trúc Hán Xuyên và Tư Chúng đều là đơn bị cùng Phú Dương cùng nhau định giá, người kết nối liên hệ giữa bọn họ vẫn luôn là Vương Vũ Lâm.
Tần Lý suy tư một chút, cuối cùng xác nhận một lần nữa: “Chị Đồ, chị lặp lại báo giá của Hán Xuyên một lần nữa đi.”
Đồ Bảo Lương lại lặp lại một lần.
Tần Lý hỏi: “Người bạn kia của chị ở Hán Xuyên có thể tin được không?”
Lúc này, Hà Đường tắm xong đang từ trong phòng rửa tay đi ra, nàng vừa lau tóc, vừa cấm chai kem dưỡng da đi về phía giường. Nhìn thấy Tần Lý đang nghe điện thoại, ánh mắt của cô có chút tò mò.
Đồ Bảo Lương ở trong điện thoại vừa nói: “Có thể tin cậy, cậu ta sống vì tiền. Trước đó chị đã cho cậu ta 3 vạn, em biết chuyện này mà.”
Tần Lý nhìn Hà Đường bò lên giường, anh nói: “Đường Đường, mau đắp chăn, coi chừng bị lạnh.”
Hà Đường hì hì cười một tiếng, nghĩ thầm hệ thống lò sưởi trong phòng ấm như vậy làm sao có thể cảm mạo chứ.
Nghe được lời nói của Tần Lý, âm thanh của Đồ Bảo Lương lập tức liền hạ thấp xuống, Tần Lý cầm di động ung dung mở miệng: “Chị nói cái chị đang nghĩ đi.”
Anh ngước mắt nhìn Hà Đường, ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng mang theo ý cười, Hà Đường mơ hồ chui vào chăn, dựa sát vào bên cạnh anh, kéo tay phải anh qua giúp anh mát xa.
Đồ Bảo Lương nhất thời không nói ra miệng, châm chước lời nói một lúc mới dùng âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, nói: “A Lý, chị cảm thấy giá niêm yết của chúng ta bị lộ ra bên ngoài, chỉ là không biết lộ ra bao nhiêu công ty rồi.”
Tần Lý trong nội tâm rõ ràng, gật đầu nói: “À, em hiểu rồi, em sẽ xử lý. Thời gian không còn sớm nữa, chị nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đồ Bảo Lương: “Nhưng mà…”
“Em nói em sẽ xử lý.” Giọng nói của Tần Lý bỗng dưng nghiêm túc hẳn lên, Đồ Bảo Lương đồng ý, cúp điện thoại.
“Anh thật hung dữ.” Thấy Tần Lý để điện thoại xuống giường, Hà Đường hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”
“Chị Đồ.” Tần Lý cười một tiếng.
“Có chuyện gì không?”
“Không có việc gì, chị ấy đang làm một hạng mục, có chút việc muốn hỏi anh.”
“À.”
Tần Lý xem trận đấu đang hiện trên ti vi, đem điều khiển đưa cho Hà Đường, Hà Đường nhận, hỏi: “Anh không xem sao?”
Anh đáp: “Không xem nữa, trận đấu mới bắt đầu, xem hết thì khuya lắm.”
Hà Đường tiện tay nhấn nút chuyển đến một đài cô thường xem, đang chiếu một bộ phim về tình yêu và hôn nhân.
Vừa xem, cô vừa dùng kem dưỡng da thoa lên mặt, lại vừa tán gẫu chuyện của cả hôm nay. Hai người rất tự nhiên nói đến chuyện giá thầu sắp tới.
Hà Đường hỏi: “Anh có liên hệ với Lý tổng của Hồng Đông, còn có Đại Đại Liên, Minh Phàm và giám đốc của Tân Kiều Thông chưa, hỏi bọn họ giá thầu niêm yết xong rồi chưa?”
Tần Lý đáp: “Anh đã hỏi rồi, ba công ty đó đã niêm yết giá xong rồi, trưa mai sẽ gởi đến theo lộ trình Thành Đô-Bắc Kinh, công ty Đại Liên không có chuyến bay tốc hành, đại biểu trả giá có thể bay đến thành phố H, sau đó đi bằng xe đến.”
Hà Đường gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Ngày mở thầu đang dần đến gần, vốn cô có một chút khẩn trương nhưng bây giờ tâm trạng ngược lại trở nên bình tĩnh. Nghĩ đến ngày hôm sau cùng Lưu Cách cùng nhau đem bảng giá của Tam gia điều chỉnh lại lần nữa, chuyển fax đi, sẽ đem mặt khác Tam gia đơn vị giá cả điều hảo, phát rớt, giải quyết xong vấn đề giá cả của Trung Cần, công việc của cô coi nhưng hoàn thành, trong lòng Hà Đường không khỏi cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô khoái trá thoa kem, trên mặt còn nở nụ cười.
Tần Lý thấy cô cứ cười mãi, hỏi: “Em đang cười gì vậy?”
“Không có gì.” Hà Đường keo kiệt chút kem dưỡng da nên nghiêng người thoa kem lên mặt Tần Lý, Tần Lý cũng không hề phản kháng, chỉ là ngoan ngoãn ngồi đó, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
Hà Đường giúp anh lau mặt, cuối cùng vỗ vỗ gò má anh, đi tới gần khẽ ngửi, nói: “Hì hì, ông xã thơm quá.”
Phim truyền hình đang phát đang chiếu tình tiết nữ chính phát hiện mình mang thai, Hà Đường liếc một cái, nói với Tần Lý: “Ai da, ông xã à, hôm nay Tuệ Nghiêu nói với em, cậu ấy đang mang thai.”
“A?” Tần Lý cũng có chút kinh ngạc, hỏi, “Vậy cô ấy và Thi Trí Mẫn định kết hôn à?”
“Em cũng không rõ nữa, nghe trong lời nói của Tuệ Nghiêu giống như nói là Thi Trí Mẫn còn chưa muốn kết hôn.”
Tần Lý nhăn lại mày: “Vì sao vậy? Vậy đứa bé phải làm sao bây giờ?”
Hà Đường tựa trước ngực Tần Lý, níu lấy vạt áo ngủ của anh, rầu rĩ nói: “Em cũng không biết tại sao nữa, anh ta hình như muốn bỏ đứa bé đi.”
Tần Lý trầm mặc.
“Thực đúng là đồ vô trách nhiệm.” Giọng nói Hà Đường sa sút.
Một lát sau, đã hết một tập phim, Hà Đường cũng hơi buồn ngủ. Nàng ngáp một cái, ôm lấy Tần Lý tặng anh một nụ hôn chúc ngủ ngon, nói: “Ngủ đi, ông xã, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”
Tần Lý gật đầu: “Được.”
Hà Đường xuống giường đem bô đặt ở trên tủ đầu giường cạnh Tần Lý, lại rót cho anh một ly nước, cô bò lên giường, lúc muốn giúp Tần Lý nằm xuống thì Tần Lý đột nhiên nói: “A, bà xã, đột nhiên anh nhớ tới có một phong bưu kiện quên gởi.”
“Ách?” Hà Đường hết sức kinh ngạc, “Anh là nói…”
“Hôm nay anh nhất định phải gởi hết, là một khách hàng rất quan trọng, hơn nữa còn có vài hợp đồng anh còn xem chưa xong.” Tần Lý áy náy cười cười, “Đường Đường, giúp anh rời giường được không, anh muốn đến thư phòng.”
Hà Đường trừng to mắt: “Cần phải làm ngay bây giờ sao? Sắp 12 giờ rồi.”
“Đúng vậy.”
“Được rồi.”
Hà Đường biết Tần Lý nhất định có việc cấp bách cần giải quyết mới đưa ra yêu cầu này, cô cũng không hỏi thêm nữa, đứng lên mặc đồ ngủ liền bắt đầu giúp Tần Lý rời giường.
Cô khoác cho anh thêm một chiếc áo ngủ dày hơn, nâng giường lên, tay trái Tần Lý cầm vòng treo, liền có thể ngồi dậy.
Sau đó, Hà Đường đẩy xe lăn qua, chỉnh xe lăn hợp với giường một góc thích hợp, cô đi đến trước mặt Tần Lý, hai tay luồn xuống nách anh, dùng sức liền ôm anh lên xe lăn. Tiếp theo, cô dời chân anh xuống giường, giúp anh xỏ dép bông thật dày, vững vàng đặt ở trên bàn đạp xe lăn.
Hà Đường làm những chuyện này đã có nhiều kinh nghiệm, cho tới bây giờ sẽ không xảy ra sai sót, cô khom lưng lấy đai lưng quấn lên eo Tần Lý, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, đã thấy vẻ mặt anh hơi kì lạ, trong ánh mắt lóe lên tâm tình tế nhị khó có thể nhận ra. Gặp ánh mắt Hà Đường, anh lập tức lại cười rộ lên.
Hà Đường cùng Tần Lý đến thư phòng, Tần Lý mở laptop lên, Hà Đường ôm gối đầu đến ghế sofa ngồi xuống, Tần Lý nói: “Đường Đường, em đi ngủ trước đi, có lẽ anh còn phải làm một lát nữa.”
Hà Đường tất nhiên không đồng ý, nói: “Em muốn ở cùng anh.”
Tần Lý suy nghĩ một chút, nói: “Hay là em giúp anh đi gọi Quan Kính vào đây, còn em thì đi ngủ trước đi.”
“Em giúp anh là được rồi, em không mệt.” Hà Đường nói.
Tần Lý lắc đầu: “Đường Đường, nghe lời anh nào, sáng mai chúng ta còn phải bận rộn cả ngày, tối nay có lẽ phải làm suốt đêm, hôm nay nếu em không nghỉ ngơi thật tốt, lỡ như ngày mai không tập trung được thì hỏng bét.”
Hà Đường cảm thấy Tần Lý nói có lý, cô nói: “Được rồi.”
Sau đó cô liền gọi tới Quan Kính, thấy Quan Kính ngồi xuống sofa, lại rót một ly nước nóng cho Tần Lý, mới yên tâm trở về phòng.
Nhìn bóng lưng Hà Đường rời đi, Tần Lý ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc, không nhúc nhích.
Một hồi lâu, anh dời ly nước trên bàn qua, nhìn làn khói trắng lượn lời bốc lên mà ngây ngốc.
Sự chú ý của anh hơi khó có thể tập trung, trong đầu óc anh lướt qua vô số nghi vấn. Tần Lý đang suy nghĩ, đến tột cùng là có vấn đề ở đâu.
Bảng giá cuối cùng của Trung Cần và sáu nhà thầu khác đến tối qua mới xác nhận là bảng giá chính thức, lúc đó người biết chỉ có anh và Tần Miễn, đến sáng thứ bảy, Hà Đường và Lưu Cách mới nhận được bảng giá và bắt đầu điều chỉnh giá cả. Tần Lý cho gọi Đồ Bảo Lương đến phòng làm việc của mình, nói giá cả cho cô, trước tới nay đều như thế.
Nói cách khác, nắm rõ toàn bộ bảng giá của bảy nhà thầu tính luôn cả anh thì chỉ có năm người.
Nắm được mức giá mà Hồng Đông, Mình Phàm và Kiều Thông đưa ra cũng chỉ có bọn họ và các lão tổng và nhân viên gửi bảng giá của bọn họ.
Nhưng nhìn những gì mà Vương Vũ Lâm đưa ra, anh ta nhất định không chỉ biết mức giả của một hay hai nhà thầu. Bằng không, anh ta cũng sẽ không thay đổi bảng báo giá cho đơn vị của mình ở phút cuối chênh lệch nhiều đến thế.
Vấn đề đến tột cùng là ở đâu?
Tần Lý suy tư hồi lâu cũng không có manh mối, nhưng lúc này anh cũng không có căng thẳng. Thứ nhất là bởi vì trên anh còn có ba nhà thầu chưa công bố bảng giá, về phần giá của Trung Cần cũng sẽ thay đổi liên tục, không đến giây phút cuối cùng sẽ không định giá, thứ hai là vì anh biết được mức giá của kiến trúc Hán Xuyên. Mặc dù chỉ là một nhà thầu, nhưng có thể từ đó mà nắm bắt được then chốt, thậm chí có thể đại khái phỏng đoán được mức giá mà Tôn Kiến Quân và Vương Vũ Lâm có thể đưa ra.
Tần Lý nghĩ, việc bảng giá của Trung Cần tại sao lại bị lộ tạm thời đặt sang một bên, hiện giờ không có thời gian để truy cứu vấn đề này. Trong tiềm thức anh cảm thấy có thể là vì bộ phận nào đó xảy ra vấn đề, tỷ như hòm thư bị hack, hoặc là người nào đo đặt máy nghe trộm, tóm lại, chuyện đến giờ Tần Lý cũng đều tin tưởng những người nắm giữ bảng giá.
Tần Miễn, Đồ Bảo Lương, Lưu Cách, còn có người đầu ấp tay gối của anh – Hà Đường.
Tần Lý tin tưởng họ, tin tưởng một trong số họ sẽ không bán đứng anh.
Cuối cùng anh định tâm lại, mở hòm thư ra, mở thư mục bảng giá của bốn nhà thầu mà đêm đó Hà Đường gửi cho mình, sau đó mở thư mục dự toán tự mình điền vào bảng giá thầu.
******
Hà Đường nghe lời Tần Lý, về đến phòng thì bị mất ngủ. Giấc ngủ này cô cũng không sâu lắm, nguyên nhân bởi vì không có Tần Lý nằm cạnh bên.
Ban đêm, cô đột nhiên bừng tỉnh, mở đèn đầu giường phát hiện Tần Lý vẫn chưa về, kinh ngạc lấy di động nhìn thời gian, phát hiện đã là rạng sáng 2 giờ , Hà Đường vô cùng kinh ngạc.
Có vẻ như cô xuống giường mà không do dự, mặc áo ngủ chạy đến thư phòng.
Trên bàn làm việc đèn bàn sáng rỡ, màn hình laptop cũng đang mở, màn hình ánh lên tia sáng chói mắt.
Quan Kính cùng Tần Lý đều không ở trong phòng, Hà Đường trong lòng gấp hơn, không tự chủ được đi tới trước bàn làm việc của Tần Lý, mắt nhìn quanh phòng một vòng.
Trong lúc vô tình cô nhìn xuống laptop anh, là trang web chuyên dùng để chế tạo chi phí. Hà Đường trong lòng có chút nghi hoặc, rõ ràng là Tần Lý nói muốn đến xem hợp đồng, gởi bưu kiện.
Sau đó cô lại thấy được trên bàn có thật nhiều bản nháp giấy, trên giấy bôi xoá và sửa đổi viết rất nhiều rất nhiều con số, mỗi cái con số đều là một chuỗi thật dài.
Hà Đường mấy ngày nay liên tục điều chỉnh bảng giá nên đối với mấy con số đặc biệt nhạy cảm, vừa nhìn liền biết là bảng giá đấu thầu của Trung học Thành Nam. Nhưng điều làm cô ngạc nhiên chính là, cái giá mà Tần Lý viết cho ở Thịnh Đằng, Tiệp Lập, Tam Gia và Trung Cần cùng mức giá tạm thời của cô chênh lệch cực xa.
Xa đến nỗi, những con số tạm định giá kia anh đã nói với cô đều là vô nghĩa.
Tần Lý nói muốn điều chỉnh bảng giá, nhưng đây tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là điều chỉnh mà sự biến đổi cực lớn giữa những con số.
Hơn nữa, muốn điều chỉnh bảng giá, tốt nhất là cho nhân viên của bộ phận dự toán làm, tỷ như Lưu Cách hoặc Hà Đường, bằng không rất dễ xảy ra sai sót. Nhưng mà bây giờ, Tần Lý lại cư nhiên tự mình điều chỉnh giá!
Hà Đường đứng ở trước bàn làm việc của anh, nhìn laptop của anh, còn có những tờ giấy hỗn loạn kia, cô nghĩ tới ánh mắt kì lạ của Tần Lý trước đó, Đồ Bảo Lương đêm khuya gọi điện thoại đến, Tần Lý gạt cô nửa đêm đến thư phòng, còn có Vương Vũ Lâm nói với cô muốn cô giúp đỡ, còn có ánh mắt Tần Miễn mỗi lần nhìn cô đều mang theo vẻ xa cách, còn có cô vì đợt thầu lần này tiêu hao thời gian, tinh lực, tâm huyết… Hà Đường dần dần rơi vào hố băng.
Lúc này, cửa thư phòng mở ra, Tần Lý ngồi trên xe lăn và Quan Kính cùng nhau vào, là Quan Kính đấy Tần Lý đi toilet.
Tần Lý ngẩng đầu nhìn thấy Hà Đường, cô vẫn như trước đứng trước laptop của anh, quay đầu lại, ánh mắt mê mang nhìn anh.
Tần Lý sững sờ, cười hỏi: “Đường Đường, làm sao lại tỉnh dậy rồi?”
Quan Kính thấy bầu không khí không đúng, nói câu “Tôi đi ra ngoài trước” thì đóng cửa, rời khỏi.
Quan Kính đi rồi, trong phòng trong nháy mắt an tĩnh lại, Hà Đường hỏi: “Đã trễ thế này, anh đang làm gì?”
“Anh…” Tần Lý điều khiển xe lăn đến cạnh cô, ngước đầu nói, “Mới vừa rồi rốt cục anh đã đọc xong hợp đồng, gởi bưu kiện, vừa nghĩ tới sẽ lấy giá cả của bốn công ty kia kiểm tra lại một lần nữa.”
“Tới bây giờ anh còn muốn gạt em. Đây mới là báo giá thực sự, phải không?” Hà Đường cầm lấy giấy trên bàn Tần Lý, giơ lên.
Tần Lý không nói, chỉ là ánh mắt trầm trầm nhìn cô chằm chằm.
Hà Đường đem tờ giấy kia thả lại trên bàn, cô chậm rãi ra cửa, lưu lại một câu nói: “Tần Lý, hóa ra trước giờ anh chưa từng tin em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.