Hà Tần Hợp Lý

Chương 40: Có đôi khi ông trời chính là không công bằng

Hàm Yên

29/06/2016

"Nói thật, cuộc sống của anh so với mọi người thật sự không quá giống nhau."

Tần Lý nói xong câu này, tạm thời buông tay Hà Đường, anh dùng tay trái cầm lấy tay phải đang để trên tay vịn xe lăn xuống, đặt trên đùi, sau đó ngẩng đầu nhìn Hà Đường.

Trong mắt anh biểu lộ tâm tình khó tả, bao hàm một chút khẩn trương bất an, một chút chờ mong khát vọng, nhưng phần nhiều vẫn là bình tĩnh như nước.

Anh lại cầm tay Hà Đường, dè dặt kéo qua, đem tay của cô cũng đặt trên đùi của mình.

Tay phải Hà Đường cách tay phải Tần Lý chỉ vài centimet.

Cô cúi đầu nhìn tay phải của anh. Trước đây, những lúc ở cùng anh, cô thường không chú ý đến cánh tay này. Mùa đông, anh luôn mặc áo khoác ngoài hoặc áo khoác dày, tay áo tương đối dài, hầu như lúc nào tay phải của anh cũng đều khuất trong tay áo, chỉ lộ ra những ngón tay cuộn vào trong.

Hà Đường chưa từng chú ý nhiều đến điều này, Tần Lý lại càng không cố ý muốn lộ ra thiếu sót của mình. Cũng không phải anh tự ti, chỉ là anh biết tay phải của mình khó coi, anh lo cô nhìn thấy sẽ sợ.

Từ nhỏ đến lớn, Tần Lý tiếp xúc qua quá nhiều ánh mắt cổ quái khi nhìn mình, lúc đầu anh cảm thấy bất bình, về sau cũng đã nghĩ thông suốt. Thân thể của mình đúng là khác với những người bình thường, đây là sự thật không thể chối cãi. Không phải bản thân anh có thể chấp nhận sự không trọn vẹn của mình thì người khác cũng chập nhận được. Cho nên, khiêm tốn một chút, ẩn nhẫn một chút, khoan dung một chút, vui vẻ một chút, cố gắng tránh nảy sinh phiền phức cho người bên cạnh, như vậy sẽ tốt hơn cho những người chung quanh, Tần Lý vẫn luôn nghĩ như vậy.

Nhưng lúc này đây, Tần Lý cảm thấy chính là thời điểm để cho Hà Đường từ từ hiểu rõ về thân thể của anh.

Giống như tay phải anh, nó là bộ dạng gì, nhiệt độ của nó như thế nào, xúc giác thế nào, anh đều hy vọng Hà Đường có thể biết.

Hà Đường dường như hiểu được ý của Tần Lý, anh vẫn không hé môi, chỉ ôn nhu nhìn cô, hai má Hà Đường đỏ ửng lên, cúi đầu xuống, không chút chần chừ, liền cầm tay phải của anh.

Điều làm cô bất ngờ chính là, anh tay phải rất lạnh, so với sự ấm áp của tay trái hoàn toàn khác hẳn.

Làn da bọc xương, gần như không có bắp thịt, hợp với đốt ngón tay đều có chút biến dạng, toàn bộ cánh tay gầy yếu vô lực, được Hà Đường cầm trong tay, lạnh như băng đến độ không giống tay của người sống.

"Tay anh lạnh quá." Cô liền dùng hai tay bao lại tay phải của anh, đưa đến bên miệng hà hơi, "Sao lại lạnh đến như vậy, làm thế này có thấy thoải mái một chút không."

"Rất thoải mái." Hơi thở nóng trong miệng cô thổi vào tay Tần Lý, anh cười rộ lên, "Tay chân anh không cử động được nên máu tuần hoàn không tốt, vào mùa đông sẽ đặc biệt sợ lạnh, mùa hè lại không dễ đổ mồ hôi, cho nên đúng là rất phiền toái."

Vẻ mặt anh tự nhiên bình thản, Hà Đường nhìn anh, cảm thấy trong lòng cũng trở nên mềm mại. Đột nhiên, cô cảm giác lòng bàn tay mình nhột nhột, vừa cúi đầu nhìn thì thấy đầu ngón tay phải của Tần Lý khẽ nhúc nhích.

"Tay của anh đang cử động kìa!" Hà Đường kinh ngạc nói, "Anh cảm giác được sao?"

Tần Lý gật gật đầu, ra hiệu Hà Đường tiếp tục nhìn tay phải của anh, anh nhíu mi lại, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải lại nhẹ nhàng động mấy cái.

"Là từ 10 tuổi bắt đầu, đầu ngón tay có thể cử động, lúc đó anh còn tưởng rằng tay phải có thể khôi phục tốt giống như tay trái. Như vậy, anh có thể tự mình lên xuống giường, lên xuống xe. Dù sao bây giờ chỉ có cánh tay trái khỏe mạnh, anh không thể tự mình đẩy xe lăn tới lui được.”

Giọng nói Tần Lý nhàn nhạt, "Về sau, tay phải luyện tập mãi vẫn không có khởi sắc, mười mấy năm qua chính là trạng thái này, ngón tay có thể cử động một chút, anh liền luyện tập dùng nó để điều khiển xe lăn điện."

Hà Đường nhìn tay vịn bên phải xe lăn của Tần Lý, quả nhiên thấy chỗ để ngón tay có mấy cái nút nhỏ.

Anh nói tiếp: "Bây giờ anh vẫn luyện tập như trước, cho tới bây giờ vẫn không hề gián đoạn. Đường Đường, kỳ thật anh vẫn luôn không buông tha, trước kia toàn thân không thể cử động, cổ không nâng lên được, về sau thì có thể ngồi, có thể ngẩng đầu quay đầu, về sau nữa lại có thể dùng tay trái làm việc, tiếp theo tay phải cũng có thể cử động một chút, anh cảm thấy càng ngày anh càng tốt hơn."

Tần Lý nâng tay trái đặt lên trên tay Hà Đường, hai người bốn cánh tay gắt gao nắm lấy nhau, anh rất nghiêm túc nói, "Có lẽ có một ngày, anh có thể đứng lên đi trên đường bằng chính đôi chân của mình. Thật đấy, Đường Đường, đây không chỉ là giấc mộng của anh, mà còn là mục tiêu của anh. Đây không phải nói nhảm mà thôi, anh luôn cảm thấy có một ngày, anh có thể đi đường."



Hà Đường không biết nên trả lời thế nào, mỗi lần nghe Tần Lý nói đến đề tài "anh muốn đi đường" này, cô đều cảm thấy người đàn ông trước mặt dường như biến thành một đứa trẻ, một đứa trẻ bướng bỉnh lại tràn đầy hy vọng, khiến cho người ta không đành lòng giội gáo nước lạnh vào anh, nhưng cũng sẽ không tin tưởng lời anh nói một cách vô điều kiện.

Hà Đường nghĩ, những người khác đại khái cũng giống cô, đối với giấc mộng của Tần Lý sẽ có thái độ hoài nghi.

Anh đã 27 tuổi, tàn tật 27 năm, hiện tại coi như anh là đang trong độ tuổi trẻ trung, qua vài năm nữa, anh sẽ bước vào tuổi trung niên, thân thể cơ năng sẽ bắt đầu xuống dốc. Người có lý trí đều sẽ không tin tưởng, bộ dáng anh như vậy có một ngày còn có thể đứng lên.

Cô thật không muốn tin tưởng qua loa anh, không muốn gật đầu đồng tình cho qua chuyện, càng không muốn lừa gạt anh.

Tống Nguyệt Nga vẫn luôn lừa gạt Hà Hải, từ nhỏ đến lớn, bà vẫn nói với Hà Hải: "Tiểu Hải, uống thuốc này đi, uống thuốc này vào thì bệnh của con sẽ mau khỏi thôi.”

Hoặc là nói: "Tiểu Hải, lần này nằm viện sẽ là lần cuối cùng, mẹ cam đoan với con, xuất viện rồi chúng ta nhất định không bao giờ đến đây nữa."

Nhưng Hà Hải vẫn không ngừng uống thuốc, càng không ngừng nằm viện, rốt cuộc, anh đã không còn tin bất kỳ ai nữa.

Hà Đường lặng yên trong chốc lát, mở miệng: "A Lý..."

"Ừ?" Tần Lý nhìn cô chăm chú.

Hà Đường lại nắm chặt tay anh lần nữa, nói: "Cho dù không thể đi đường cũng không có vấn đề gì."

Đồng tử của Tần Lý chợt co rút lại, nhưng không đợi Hà Đường phát hiện liền khôi phục vẻ mặt bình thường.

Hà Đường cắn cắn môi dưới, tiếp tục nói ra những lời trong lòng của mình: "Có đôi khi ông trời chính là không công bằng như vậy, giống như dì với dượng của em đó, họ là những người tốt như thế, nhưng rốt cuộc lại gặp phải kết quả như vậy. Còn có anh hai em, cả đời anh ấy vốn chưa hề được vui vẻ, thật ra trước kia anh ấy không có cổ quái như vậy. Cho nên, A Lý à, em vẫn luôn nghĩ là, đại khái ông trời chính là cảm thấy anh thật quá tốt, cho nên liền lấy đi của anh một vài thứ, để anh trở nên không được hoàn mỹ. Nếu không, anh bây giờ sẽ quá hoàn mỹ không tỳ vết, mà người hoàn mỹ không tỳ vết, chắn chắn là sẽ không tồn tại."

Tần Lý cẩn thận lắng nghe lời nói của cô, Hà Đường càng nói trong lòng càng loạn, cô nói: "Anh hiểu ý của em không? Đương nhiên em không phải nói là anh nhất định không đường đi được, chỉ là em cảm thấy, anh không cần quá Câu chấp chuyện này. Dù sao ngoại trừ đi đường, anh đã có được những thứ mà đa số những người khác cả đời muốn cũng không có được.”

(*)Câu chấp: Giữ chặt ý riêng, không chịu thay đổi.

Tần Lý hỏi: "Ý em là, anh ngoại trừ không thể đi đường, những thứ khác hết thảy đều là hoàn mỹ?"

Hà Đường gật đầu: "Đúng vậy."

"Đường Đường," Anh cúi mặt, cười lắc đầu, "em vẫn không hiểu rõ được con người anh”

******

Bữa tối ăn lẩu.

Tần Thụ về đến nhà thấy nhà thật đông người, vừa kinh ngạc lại cao hứng, bảy người vô cùng náo nhiệt ngồi quanh bàn ăn, cái lẩu sôi sùng sục sôi trào, nóng hổi, mùi vị tỏa ra bốn phía. Diệp Huệ Cầm cười cảm thán: "Nhà chúng ta lâu rồi không có náo nhiệt như vậy a!"

Hà Đường rất cẩn thận giúp Tần Lý lấy đồ ăn, nhỏ giọng hỏi anh có muốn ăn thịt dê không, muốn ăn rau hay không...Phía Tần Miễn và Tề Phi Phi thì hoàn toàn thì hoàn toàn ngược lại, Tề Phi Phi thì gắp đầy thịt bò, vừa ăn vừa thổi, xong rồi còn chỉ huy Tần Miễn giúp cô lấy đồ ăn.

"Em muốn nấm hương đó! Anh Tần Miễn, nấm hương ăn ngon thật đấy! Trời ơi, bào ngư này ăn cũng ngon lắm!"

Cô không khách sáo chút nào, Tần Miễn lắc đầu thở dài, gắp mỗi món ăn một chút vào chén cho cô.

Tần Thụ cùng Diệp Huệ Cầm lặng lẽ quan sát bốn người trẻ, liếc mắt nhìn nhau rồi nở nụ cười ăn ý.



Tần Thụ gắp miếng bánh chẻo ăn, vừa ăn vừa nói: "Bánh chẻo này ngon thật, hình như không giống với trước kia chị Lâm gói"

Diệp Huệ Cầm cười cười: "Lần này không phải chị Lâm gói mà là Hà Đường gói, buổi chiều con bé thấy em với chị Lâm muốn làm bánh chẻo nên xung phong nhận việc, nói muốn gói theo khẩu vị ở quê con bé cho chúng ta nếm thử."

"Vậy sao? Chẳng trách, đúng là ăn rất ngon." Tần Thụ tán thành gật đầu.

Hà Đường đỏ mặt nói: "Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chính là băm cải bẹ cùng măng mùa đông trộn chung với nhau, so với chỉ làm bằng thịt không thì sẽ ngon hơn một chút.”

Tề Phi Phi nói: "Chị Hà Đường lợi hại thật đấy, lần sau chị dạy em làm cơm nha, em sẽ làm một bữa ngon cho anh Tần Miễn ăn."

Hà Đường nói: "Được."

Tần Miễn lạnh lùng nói: "Hay là thôi đi."

"Làm sao chứ! Nói không chừng em rất thiên phú về lĩnh vực nấu ăn đó!" Tề Phi Phi cả giận, "Anh lúc nào cũng đả kích em."

Bà nội Tần nói chen vào: "Phi Phi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Tề Phi Phi ngọt ngào nói: "Bà nội, con sắp 18 tuổi."

Bà nội Tần không ngừng gật đầu: "Ai nha, 18 tuổi được lắm! Lúc bà gả gả cho ông nội cháu chính là 18 tuổi, lúc ấy ông nội cháu 28, không sai biệt lắm với tuổi của A Miễn bây giờ."

Mọi người không nói gì, bà nội Tần lại hỏi Hà Đường: "Đường Đường bao nhiêu tuổi rồi?"

Hà Đường nói: "Bà nội, cháu sắp 24 ạ."

"Ừ, 24 thì không còn nhỏ a, lúc bà 24 tuổi là sinh A Thụ." Bà nội Tần liếc mắt nhìn Tần Lý, nói: "A Lý đã 27, cũng đến lúc nên thành gia lập thất rồi, khi nào thì A Thụ với Huệ Cầm đến nhà Đường Đường bàn về việc kết hôn, sang năm quả phụ vô xuân, không nên kết hôn, tốt nhất trước khi hết năm, chúng ta làm đám cưới đi."

Hà Đường, Tần Lý: "…”

Diệp Huệ Cầm vội nói: "Mẹ, thời đại bây giờ khác rồi, không còn câu nệ những thứ này, lúc này A Lý với Hà Đường mới vừa bắt đầu qua lại, việc kết hôn nào có thể nhanh như vậy được."

Bà nội Tần rất tích cực: "Đạo lí từ ngàn đời xưa, làm sao có thể không chú ý. Cho dù bây giờ không kịp làm đám cưới, thì hai đứa đưa nhau đi đăng ký trước cũng được mà. Hơn nữa bà thấy Đường Đường là một cô gái tốt, đem A Lý giao cho con bé, bà cũng yên tâm."

Hà Đường xấu hổ đỏ mặt, Tần Lý để đũa xuống, tay trái dưới bàn siết chặt tay cô, cười nói với bà nội Tần: "Bà nội, bà mà nói thêm nữa, Đường Đường sẽ bị bà dọa chạy mất đó, cháu mới vừa theo đuổi được cô ấy thôi đấy, cô ấy bị dọa chạy là bà chịu trách nhiệm nha."

Bà nội Tần híp mắt cười: "Thấy Đường Đường ưa thẹn thùng chứ lá gan con bé cũng không nhỏ đâu, sẽ không bị dọa chạy đâu. Bà nội sống hơn 80 tuổi rồi, một chút ánh mắt nhìn người vẫn là có. Tiểu A Lý, bà nội là đang giúp cháu đó, bà nội nói cho cháu biết, cháu tìm được Đường Đường đúng là ánh mắt thật không tệ, so với con bé mấy năm trước cháu đưa về nhà kia thực sự tốt hơn nhiều, cái cô bé đó với cháu một chút cũng không hợp nhau."

Diệp Huệ Cầm, Tần Thụ, Tần Miễn đều sợ ngây người.

Vẻ mặt Tề Phi Phi khó hiểu, ngẩn ra.

Hà Đường: "..."

Tần Lý gương mặt khổ sở: "Bà nội, bà có chắc là bà đang giúp cháu, mà không phải là hại cháu đấy chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hà Tần Hợp Lý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook