Chương 42: Khả Khả, giúp anh hỏi Đường Đường một chút, anh có thể hôn cô ấy không?
Hàm Yên
04/07/2016
Editor: Diệu Huyền
Phòng cấp cứu người đến người đi, Tần Lý ngồi xe lăn cũng không quá làm người khác chú ý.
Anh hướng Hà Đường đưa tay trái lên, muốn chạm được vết thương trên cổ cô, nhưng vẫn là kém chút khoảng cách.
"Đã bôi thuốc rồi." Hà Đường nghe lời khom người xuống, vén tóc qua một bên để Tần Lý nhìn miếng băng gạc dán trên cổ, "Chỉ là một vết thương rất nhỏ, ngày mai sẽ hết thôi."
Ngón tay Tần Lý xoa xoa băng gạc, lo lắng hỏi: "Thật không bị thương chỗ nào nữa chứ?"
"Không có." Hà Đường lắc đầu, đứng thẳng người rồi chỉ chỉ Vương Vũ Lâm cách đó không xa, "Ngược lại, trên tay quản lí Vương bị dao cắt một đường, vết thương rất sâu."
Lúc này, Vương Vũ Lâm đã đi tới, đứng bên cạnh Hà Đường, tay trái anh kéo áo khoác ngoài, tay phải áo sơ mi kéo lên đến khuỷu tay, trên cánh tay quấn một vòng băng gạc thật dầy, nói: "Tần tổng, xin chào."
"Xin chào." Sắc mặt Tần Lý trầm tĩnh, tay trái kéo lại tay của Hà Đường, nói, "Quản lí Vương, cảm ơn anh đã cứu Hà Đường. Vết thương của anh có nghiêm trọng lắm không?”
"Cũng may không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.” Vương Vũ Lâm cười nhẹ một tiếng, nói với Hà Đường, "Tiểu hòa thượng, chuyện đều xử lý tốt rồi, anh đi về trước. Em ngày mai nghỉ ngơi một ngày đi, anh giúp em xin phép."
Hà Đường vội nói: "Không cần đâu, bảng giá của công viên nhân dân em còn chưa làm tốt."
Vương Vũ Lâm nói: "Anh sẽ nói Đỗ Phương Phương làm tiếp, em bị thương, ngày mai nghỉ ngơi thật tốt một chút."
Giọng Hà Đường đầy quan tâm: "Anh bị thương nghiêm trọng hơn em, còn muốn đi làm sao?"
Vương Vũ Lâm bất đắc dĩ gật đầu: "Ngày mai có khách đến công ty bàn công việc, là anh liên lạc, không thể xin nghỉ."
"Nhưng mà..."
Tần Lý kéo kéo tay Hà Đường: "Đường Đường, quản lí Vương có chừng mực, em nghe lời đi, ngày mai nghỉ ngơi một ngày rồi nói sau."
Lúc này Hà Đường mới gật gật đầu, "Vâng" một tiếng.
Vương Vũ Lâm nghĩ một chút rồi nói với Hà Đường: "Còn nữa, tốt nhất đêm nay em đừng về Xuân Sơn Uyển nữa, khu chung cư quá cũ, người ở quá phức tạp, lúc này không an toàn. Gần cuối năm kẻ trộm cũng nhiều, em ở một mình...Tần tổng sẽ không yên tâm." Vương Vũ Lâm nhìn qua Tần Lý, nói, "Được rồi, không còn chuyện gì khác, vậy anh đi trước đây, gặp lại sau."
Anh vừa xoay người, Hà Đường liền lo lắng hỏi: "Vương sư huynh, cánh tay của anh bị thương, còn có thể lái xe sao?"
Vương Vũ Lâm quay đầu lại: "Lúc nãy đậu xe dưới lầu nhà em, anh đi taxi về, ngày mai trở lại lấy."
"Vâng." Hà Đường hướng anh vẫy vẫy tay, "Quản lí Vương, gặp lại sau, anh đi đường cẩn thận."
Vương Vũ Lâm cười một tiếng, lại nói tạm biệt với Tần Lý và Hà Đường, rốt cuộc sải bước rời khỏi bệnh viện.
Tần Lý ngẩng đầu nhìn Hà Đường, thấy vẻ mặt cô mệt mỏi, đầu tóc cũng hơi rối, trong lòng vô cùng lo lắng. Anh nhẹ nhàng gọi cô: "Đường Đường."
"Hả?" Hà Đường dù sao vẫn bị kinh sợ, lực chú ý có chút không tập trung.
Tần Lý thở dài, cầm tay cô, nói: "Được rồi, đêm nay cùng anh về Cẩm Hoành quốc tế đi."
Hà Đường suy tư trong chốc lát, cuối cùng khẽ gật đầu.
******
Cẩm Hoành quốc tế, lầu mười hai.
Hà Đường lần đầu tiên vào trong phòng Tần Lý. Cô tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ mới đứng bên cửa sổ sát đất, phát hiện đối diện tấm thủy tinh phòng khách chính là phía tây thành phố, mà phòng lộ thiên ở lầu 13 hay phòng làm việc ở lầu 10 đều không nhìn được phong cảnh này.
D thị về đêm có một cảnh sắc khác. Xa xa, những ngọn đèn trên những cao ốc san sát nhấp nháy, trên cầu vượt là ánh đèn của những chiếc xe chạy nhanh trên cao tốc tạo thành 1 dải ánh sáng, những bảng hiệu đèn neon thật lớn gắn trên đỉnh những tòa nhà hay cửa hàng bên đường, tất cả tạo thành cảnh đêm thành phố đầy sức sống.
Phía sau truyền đến tiếng chuyển động quen thuộc của xe lăn điện, Hà Đường xoay người lại, thấy Tần Lý đang ngồi trên xe lăn hướng cô đi tới.
Dưới sự trợ giúp của Quan Kính, anh đã tắm xong, lúc này cũng thay quần áo ở nhà, cả người thoạt nhìn có vẻ đặc biệt trẻ trung, thoải mái.
Tần Lý đến bên Hà Đường, ngẩng đầu nói: "Cho anh xem xem, miệng vết thương có đụng nước hay không?"
Hà Đường cúi người xuống để anh nhìn: "Em đã dán băng dính chống thấm rồi mới tắm, anh sờ đi, băng gạc khô nguyên nè.
Tần Lý sờ qua, xác nhận băng gạc khô ráo mới yên tâm. Anh ngẩng đầu nhìn Hà Đường, kéo tay cô qua nói: "Đường Đường, kỳ thật anh cứ nghĩ đến mà thấy sợ."
"Hả?" Hà Đường không nghĩ tới Tần Lý sẽ nói như vậy, cô ngồi xuống sofa, mặt đối mặt với anh, "Em không có chuyện gì mà, người kia chỉ là muốn cướp ít tiền thôi."
"Chuyện như vậy không thể nói là may mắn." Tần Lý duỗi dài cánh tay trái, lại một lần nữa mơn trớn băng gạc trên cổ Hà Đường, nói, "Vết thương ở vị trí này, nếu như cắt qua động mạch, chỉ vài phút là không cứu kịp rồi."
Hà Đường biết anh nói là sự thật, gật gật đầu nói: "Mai mốt em sẽ cẩn thận hơn, em đi mua chai xịt hơi cay, lúc lên xuống lầu thì cầm ở tay."
Giọng nói của cô rất nghiêm túc, Tần Lý bị cô chọc cười, lắc đầu nói: "Sao đây, em còn muốn gặp chuyện như vậy lần nữa à?"
Hà Đường cũng cười: "Không phải, em là muốn nói anh không cần lo lắng thôi. Lần này là ngoài ý muốn, may là quản lí Vương chưa có đi xa."
"Lần này thật sự làm phiền anh ta, chờ em khỏe lại, chúng ta mua chút đồ dinh dưỡng cảm ơn anh ta." Nói tới đây, Tần Lý chuyển hướng câu chuyện, "Nói mới nhớ, Vương Vũ Lâm là đàn anh của em ở đại học hả?"
Vì không muốn Tần Lý hiểu lầm, Hà Đường đã cố ý gọi Vương Vũ Lâm là "quản lí Vương", nhưng Tần Lý dường như vẫn là biết chuyện này. Hà Đường đành phải thừa nhận: "Đúng vậy, mà làm sao anh biết?"
"Lúc nãy ở bệnh viện chính em đã gọi anh ta là Vương sư huynh." Tần Lý đưa tay nhéo nhéo mũi cô: "A – thì ra là em không muốn nói cho anh biết."
"Không phải." Hà Đường nói, "Lúc em học năm nhất đại học thì anh ấy đã học năm 3 rồi, bọn em học cùng trường chưa tới một năm.”
"Nhưng anh thấy quan hệ của em và anh ta rất tốt."
Giọng điệu Tần Lý có chút chua, Hà Đường cảm thấy rất thú vị, cô cười hì hì nói: "Em với anh ấy cùng tham gia một hội đoàn, hội cờ vây, lần trước đã nói với anh rồi, anh ấy chỉ đạo em tham gia giải đấu"
"Vậy sao?" Tần Lý nheo mắt lại, "Xem ra Vương Vũ Lâm là cao thủ cờ vây."
"Đúng vậy, rất lợi hại, anh ấy còn có giấy chứng nhận đấy."
"Như vậy à." Tần Lý như có điều suy nghĩ, cúi đầu nghĩ một chút, đột nhiên nói, "Đường Đường, hay là em chuyển đến chỗ của anh đi.”
Đề tài chuyển hướng quá nhanh, Hà Đường thật sự kinh ngạc: "Hả?"
"Chỗ em đang ở, hoàn cảnh rất không tốt." Tần Lý nói, "Anh không có ý gì khác, chẳng qua là, em là bạn gái anh, ít nhất là anh muốn cho em ở phải thoải mái an toàn. Anh vốn định là đến hết năm sẽ nói với em, không ngờ bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy, cho nên, anh hy vọng em có thể chuyển đến đây."
Nhìn khuôn mặt Hà Đường ửng hồng đến dọa người, Tần Lý biết cô đang hiểu lầm, anh nói: "Em đừng hiểu lầm, anh sẽ an bài cho em một phòng khác. Đương nhiên..." Anh xấu xa cười một tiếng, " Nếu như em chịu ở phòng của anh, anh sẽ rất cao hứng."
"..." Hà Đường cúi đầu suy tính, lắc đầu nói, "Em cảm thấy không tốt lắm."
"Tại sao không tốt?" Tần Lý nắm chặt tay cô, "Em yên tâm, mặc dù chị Kim, Quan Kính, chú Quách đều có phòng ở đây, nhưng anh cam đoan bọn họ sẽ không quấy rầy đến em, em làm gì ở đây đều rất thuận tiện, anh sẽ để cho em có đầy đủ không gian riêng."
"Không phải là ý này, nơi này rất tốt. Chỉ là..." Hà Đường khởi động tế bào não, nói, "Còn Tuệ Nghiêu làm sao bây giờ?"
"Anh có thể thuê cho cô ấy một nhà trọ riêng ở gần Xuân Sơn Uyển.
"Vậy em cũng có thể cùng cô ấy đi ở nhà trọ riêng mà.”
"Không được."
Ngữ khí Tần Lý vô cùng cương quyết, miệng Hà Đường cong lên, "Anh thật chuyên chế."
"Không phải là anh chuyên chế, mà là anh lo lắng cho em." Giờ phút này Tần Lý rất muốn ôm Hà Đường vào ngực, nhưng anh ngồi xe lăn, cô ngồi trên ghế sô pha, trừ phi cô chủ động, anh căn bản là làm không được.
Nhưng hiển nhiên Hà Đường không có ý niệm chủ động trong đầu, nội tâm cô vẫn còn giằng co: "Em đến ở đây thật sự sẽ rất kỳ quái, phía dưới chính là công ty của anh, xuống lầu còn phải đi ngang qua phòng làm việc của nhân viên..."
"Vấn đề này, đúng là anh đã không cân nhắc chu đáo. Lúc đầu thiết kế, chỉ là muốn đặt vị trí thang máy tư nhân kín đáo một chút." Tần Lý nói, "Dù sao cũng là vì thuận tiện cho anh đi làm, hẳn là em có thể hiểu."
Hà Đường gật đầu, hai tay xoắn xoắn vạt áo ngủ: "A Lý, anh để em suy nghĩ thêm một chút nữa nha."
"Được." Tần Lý buông tay cô ra, nói, "Anh đưa em về phòng, hôm nay ngủ sớm một chút đi."
Hà Đường đi theo Tần Lý tới cửa một căn phòng, Tần Lý đưa cho cô một cái chìa khóa: "Bên trong có toilet, đồ dùng hàng ngày đều đầy đủ hết, muộn quá rồi, anh không đi vào đâu."
Hà Đường đáp ứng, nhìn Tần Lý điều khiển xe lăn hướng về phòng của anh.
Cô xoay người mở cửa phòng, trong phòng sáng đèn, Hà Đường đi vào, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Đây là một căn phòng chừng năm mươi mét vuông, bố cục tương tự loại phòng đơn ở khách sạn nhưng cách bố trí mới mẻ làm tăng thêm sự ấm áp, còn có một ban công nhỏ.
Trong phòng phảng phất mùi hương của vật dụng mới, tất cả nội thất đều mới tinh.
Hà Đường dõi mắt bốn phía, đồ dùng trong phòng chọn tông màu trắng làm chủ đạo, rèm cửa sổ màu hồng phấn phía trên viền ren lụa, trên bàn trang điểm bày bộ mỹ phẩm dưỡng da, thậm chí trên giường còn có mấy con gấu bông.
Rất hiển nhiên, đây là căn phòng được bố trí dành cho một cô gái trẻ.
Hà Đường thật kinh ngạc, cô mở cánh cửa tủ quần áo, phát hiện bên trong treo đầy quần áo, đủ mọi màu sắc, xuân hạ thu đông đầy đủ hết, tầng dưới còn bày biện rất nhiều giày.
Cô tùy ý lấy ra một cái váy liền thân xem, nhãn mác của váy đã bỏ đi, nhưng nhìn mặt vải cùng phong cách thiết kế có thể nhìn ra giá cả rất đắt. Hà Đường nhìn số đo váy, là size M, lại nhìn mấy cái khác, tất cả đều là size M - là số đo của cô.
Lòng hiếu kỳ Hà Đường nổi lên, lại ngồi xuống xem giày, đều là size 36.
Cô nghĩ không thông, thuận tay lại kéo ra ngăn kéo trong tủ quần áo, quả nhiên một tủ đồ lót thật chỉnh tề, cô cầm chiếc áo ngực màu hồng phấn lên xem thử - 70B.
Ối trời! Hà Đường ôm mặt bổ nhào lên giường.
Thật là ngượng chết mất, người đó sao lại biết hết vậy chứ!
******
Hà Đường trằn trọc không ngủ được, nghĩ tới đề nghị của Tần Lý, cuối cùng, cô gọi điện thoại cho Ngô Tuệ Nghiêu.
Ngô Tuệ Nghiêu có thói quen ngủ trễ, quá nửa đêm quả nhiên còn chưa ngủ.
Hà Đường ấp a ấp úng đem chuyện xảy ra hồi tối nói cho cô nghe, cuối cùng nói đến đề nghị của Tần Lý.
Ngô Tuệ Nghiêu ở đầu dây bên kia kêu lên: "Hà mẹ, mình cảnh cáo cậu, nhưng cậu nhất định phải đáp ứng nha! Cậu nói với anh ta là mình thích nhà trọ riêng biệt Phương Thảo Hoa Đình, muốn từ tầng 10 trở lên hướng nam bắc!"
"..." Hà Đường bối rối, "Sao cậu lại không nói nghĩa khí vậy chứ!"
"Làm ơn đi, Hà mẹ." Ngô Tuệ Nghiêu thở dài trong điện thoại, "Chúng ta không nói chuyện khác, hãy nói tới thân phận của ông chủ Tần đi. Tần Lý, nam, 27 tuổi, chưa kết hôn, là ông chủ đứng phía sau của tập đoàn Trung Cần, ở tại Cẩm Hoành quốc tế thuộc trung tâm thành phố - một khu vực đắt đỏ của thành phố, có tài xế, có đầu bếp, có giúp việc. Hà Đường, nữ, 23 tuổi, chưa kết hôn, bạn gái Tần Lý, ở phòng thuê thuộc chung cư Xuân Sơn Uyển được xây từ thời thập niên, bởi vì an ninh ở chung cư kém mà thiếu chút nữa bị kẻ trộm vào nhà cướp bóc, thậm chí bị cắt trúng cổ mà chết. Nếu cậu là người đọc hay nghe mấy cái tin tức này thì sẽ có cảm tưởng gì?"
"Ừm..." Hà Đường nghiêm túc nói, " Mình cảm thấy hai người đó vẫn là ở hai thế giới khác nhau."
"Thì đó!" Ngô Tuệ Nghiêu kêu đứng lên, "Chuyện này xác thực là không hợp lý đúng không? Cho nên Hà mẹ à, cho dù cậu không vì chính mình, thì ít nhất cũng vì ông chủ Tần mà cân nhắc đi, đàn ông quan trọng nhất là mặt mũi, có hiểu hay không?"
"Nhưng mà…” Hà Đường không tình nguyện nói, "Như vậy rất giống kim ốc tàng kiều(*) vậy."
(*)“Kim ốc tàng Kiều” (nhà vàng cất người đẹp)
"Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở. Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc.
Ngô Tuệ Nghiêu cảm thấy mình với Hà Đường quả thực không phải người cùng một hành tinh: "Mình lười phải nói với cậu quá đi! Tóm lại cậu đừng quên nói với ông chủ Tần là mình muốn nhà trọ đơn ở Phương Thảo Hoa Đình là được rồi! Gặp lại sau!"
Sau đó, cô ấy không nói thêm lời gì nữa liền cúp điện thoại.
Hà Đường ngơ ngác cầm di động, buồn bực đem chăn trùm lên đầu.
******
Buổi sáng hôm sau, Hà Đường dậy rất sớm, rửa mặt xong liền đi ra phòng khách bên ngoài, phát hiện chị Kim đang quét dọn vệ sinh.
"Chị Kim, chào buổi sáng." Hà Đường hỏi, "Chị cần em giúp gì không?"
"Không cần không cần." Chị Kim nhìn Hà Đường một chút, hỏi, "Cô Hà, tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Hà Đường trả lời: "Ngủ rất ngon ạ. Đúng rồi chị Kim, chị gọi em Tiểu Đường là được rồi."
"Tiểu Đường." Chị Kim cười tủm tỉm hỏi, "Căn phòng đó cô có thích không?"
Hà Đường sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Rất thích ạ."
"Đều là chủ ý của A Lý đấy." Chị Kim cười đến hiền lành, "Sau tết dương lịch, cậu ấy liền bắt đầu bố trí căn phòng đó, tôi đoán sơ cũng biết là vì cô mà chuẩn bị."
"..."
Chị Kim đi đến bên Hà Đường, thành khẩn nói: "Tiểu Đường, tôi chăm sóc A Lý rất nhiều năm, cô đừng nhìn cậu ấy bộ dáng thật vui vẻ, kỳ thật tôi biết rõ cậu ấy rất cô đơn. Dù sao cậu ấy ngồi xe lăn, hành động không tiện. Vậy cho nên, nếu cô có thời gian thì ở bên cậu ấy nhiều một chút, nếu như có thể chuyện đến ở đây luôn thì không còn gì tốt hơn nữa.”
"…"
Sau khi Tần Lý rời giường, Hà Đường cùng ăn sáng với anh, đang ăn, cô đột nhiên nói: "A Lý, trước khi về nhà ăn Tết, em chuyển qua đây ở nha. Còn chuyện sau Tết, đến lúc đó bàn tiếp cũng được.”
Tần Lý đột nhiên ngước mắt nhìn cô, Hà Đường cúi đầu, đỏ mặt, nhè nhẹ húp từng muỗng cháo nhỏ.
Dần dần, khóe miệng Tần Lý cong lên cười, anh nói: "Được, vậy lát nữa anh với em về đó dọn dẹp hành lý."
******
Dưới lầu Xuân Sơn Uyển, Hà Đường khuyên Tần Lý không cần lên lầu, nhưng anh không đồng ý.
Từng có kinh nghiệm ở nghĩa trang trấn Trạch Thổ lần trước, Hà Đường không kiên trì nữa. Quan Kính đem xe lăn lên trên lầu trước, sau đó cõng Tần Lý lên.
Hà Đường liên tục đi theo bên cạnh họ, hành lang cầu thang rất chật hẹp, Quan Kính hết sức cẩn thận vẫn không tránh khỏi bị va chạm. Hà Đường khẩn trương đến nỗi đầu toát đầy mồ hôi, nhìn Quan Kính cõng Tần Lý vào trong nhà cô thuê.
Vì để cho xe lăn Tần Lý đi vào phòng của Hà Đường, Hà Đường cùng Quan Kính lại bận rộn nửa ngày. Phòng Hà Đường rất nhỏ, chỉ có 8 mét vuông, cô đẩy tủ đầu giường ra, chuyển ghế dựa ra, lại đem bàn làm việc đẩy vào góc phòng, mới có chỗ cho xe lăn Tần Lý thuận lợi đi vào. Sau đó, Quan Kính đi xuống lầu.
Chung quanh xe lăn đều là chướng ngại vật, Tần Lý ngồi ở đó, gần như không nhúc nhích được, nhưng anh chẳng hề để ý, chỉ vô cùng hiếu kỳ nhìn hết thảy chung quanh.
Anh cười nói với Hà Đường: "Anh vẫn luôn muốn nhìn xem phòng em ở là như thế nào. Nhưng bất luận là nhà em ở quê hay ở đây, đều phải lên lầu, nên vẫn không thực hiện được. Lần này đây nếu vẫn không được, chắc là sẽ không có cơ hội nữa."
Hà Đường nói: "Phòng em có gì đẹp đâu mà xem chứ."
"Anh chính là muốn nhìn." Tần Lý hết nhìn đông tới nhìn tây, "Đã thấy qua webcam trên QQ, cảm giác rất quen thuộc."
Hà Đường nói: "Được rồi được rồi, anh đã coi qua hết, vậy có phải nên đi ra ngoài hay không."
"Tại sao lại đuổi anh ra ngoài?" Tần Lý không hiểu hỏi.
Hà Đường bất đắc dĩ nói: "Em là tới thu dọn hành lý đó, anh chiếm mất chỗ trống duy nhất trong phòng của em, em làm sao thu dọn được đây."
Cô nói là thật lời, Tần Lý nhìn khắp phòng, nói: "Kỳ thật em có thể không cần thu dọn, anh mua đồ mới cho em."
Chân mày Hà Đường cau lại: "Em không muốn."
"Được rồi." Tần Lý kéo tay Hà Đường, nhẹ giọng nói, "Nhưng anh thật không muốn một mình ngồi đợi ngoài phòng khách đâu, em cho anh ở lại đây một lát đi, được không?”
Ngữ khí của anh thật ủy khuất, trong lòng Hà Đường mềm nhũn, hỏi, "Anh có thể ngồi trên giường không?"
Tần Lý cũng nhìn về phía giường của cô, suy nghĩ một lát rồi nói: "Chắc là có thể, nhưng mà cần em giúp một tay."
Hà Đường đứng dậy, xoăn ống tay áo lên: "Giúp thế nào đây, anh nói cho em biết đi."
Còn có thể giúp thế nào đây, tay trái Tần Lý chống lên mép giường của Hà Đường, Hà Đường đứng trước mặt anh, cúi người xuống, hai tay xuyên qua dưới nách anh, dùng sức nâng anh lên.
Hà Đường không ngờ dù Tần Lý rất gầy, nhưng vì hai chân anh không có sức lực, vậy nên nâng anh lên phải cố hết sức. Cô tính toán không đủ, lần thứ nhất không thành công, mông Tần Lý mới rời xe lăn mười mấy centimet đã ngã ngồi trở lại.
Hà Đường sợ hết hồn, vội hỏi: "Anh có bị sao không?"
"Không có việc gì." Tần Lý ngẩng đầu nhìn cô, "Chúng ta thử lại lần nữa đi, anh nói một hai ba, em dùng sức, tay trái anh cũng sẽ dùng sức."
Hà Đường gật đầu: "Được."
Hai người thử lại một lần, Tần Lý nói: “Một, hai, ba!”
Hà Đường cùng anh mặt đối mặt, ôm anh thật chặt, ráng sức nâng anh lên. Cùng lúc đó, cánh tay trái Tần Lý dùng sức chống đỡ, hai người rốt cuộc dùng một kiểu tư thế quái dị cùng ngã ngồi ở trên mép giường.
Hà Đường vừa muốn đứng dậy, Tần Lý thấp giọng kêu lên: "Đừng động! Để anh dựa một chút, anh ngồi chưa được."
Hà Đường không dám động.
Anh hầu như tựa cả trên người Hà Đường, tay trái chống xuống giường, thật cố gắng điều chỉnh tư thế của mình. Đợi anh ngồi vững một chút, Hà Đường nhanh chóng đem chăn, gối đầu toàn bộ đệm ở thắt lưng của anh, làm chỗ dựa cho anh.
Cuối cùng Tần Lý cũng ngồi vững.
Cả hai người đều toát hết mồ hôi.
Tần Lý điều chỉnh hô hấp một chút, cúi đầu nhìn hai chân của mình, hai chân bắt chéo vặn vẹo cùng một chỗ, nhưng anh không có dư thừa tay để điều chỉnh tư thế ngồi.
Đang suy tính nên làm gì bây giờ, Hà Đường đã dịu dàng đem hai chân anh đặt lại vị trí.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, sau khi đem tay phải của anh rơi tại mép giường bên người đặt lên trên đùi, cô đứng dậy đẩy xe lăn ra khỏi phòng, trong phòng rốt cuộc có rất nhiều khoảng trống.
Lúc Hà Đường trở lại, thấy Tần Lý ngồi yên lặng, không có xe lăn dưới thân, anh thoạt nhìn ngược lại không có gì khác thường, giống như một người đàn ông khỏe mạnh bình thường.
Hà Đường phát hiện anh đang nhìn búp bê vải Khả Khả trên giường.
Cô đem Khả Khả ôm vào lòng, ngồi xuống bên phải Tần Lý, cố ý ngồi sát vào anh, để anh có thể dựa vào.
Hà Đường hỏi: "Ngồi thoải mái không?"
Tần Lý gật gật đầu.
Hà Đường giơ Khả Khả lên cho anh xem: "Anh tặng cho em, em đặt tên cho nó là Khả Khả."
"Khả Khả?"
"Ừm." Hà Đường mím môi cầm tay nhỏ bé của Khả Khả, lắc lắc nói, "Khả Khả, hoan nghênh A Lý đến nhà chơi."
Khả Khả cười tủm tỉm, hai má Hà Đường cũng đỏ bừng, hai hàng lông mi dài buông xuống, đôi môi đỏ mọng thật đáng yêu.
Trong phòng thật yên tĩnh, nhiệt độ còn rất thấp nhưng Tần Lý lại không hề cảm thấy lạnh.
Ngược lại, anh có chút nóng.
Trong lồng ngực như có một ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt, anh nhắm mắt lại, lúc mở ra, ánh mắt anh trở nên đặc biệt ôn nhu.
Tần Lý nhìn mặt Hà Đường, lại cúi đầu nhìn Khả Khả trong tay cô, yết hầu khẽ nhúc nhích.
Anh nhẹ nhàng mở miệng: "Khả Khả, giúp anh hỏi Đường Đường một chút, anh có thể hôn cô ấy không?"
Phòng cấp cứu người đến người đi, Tần Lý ngồi xe lăn cũng không quá làm người khác chú ý.
Anh hướng Hà Đường đưa tay trái lên, muốn chạm được vết thương trên cổ cô, nhưng vẫn là kém chút khoảng cách.
"Đã bôi thuốc rồi." Hà Đường nghe lời khom người xuống, vén tóc qua một bên để Tần Lý nhìn miếng băng gạc dán trên cổ, "Chỉ là một vết thương rất nhỏ, ngày mai sẽ hết thôi."
Ngón tay Tần Lý xoa xoa băng gạc, lo lắng hỏi: "Thật không bị thương chỗ nào nữa chứ?"
"Không có." Hà Đường lắc đầu, đứng thẳng người rồi chỉ chỉ Vương Vũ Lâm cách đó không xa, "Ngược lại, trên tay quản lí Vương bị dao cắt một đường, vết thương rất sâu."
Lúc này, Vương Vũ Lâm đã đi tới, đứng bên cạnh Hà Đường, tay trái anh kéo áo khoác ngoài, tay phải áo sơ mi kéo lên đến khuỷu tay, trên cánh tay quấn một vòng băng gạc thật dầy, nói: "Tần tổng, xin chào."
"Xin chào." Sắc mặt Tần Lý trầm tĩnh, tay trái kéo lại tay của Hà Đường, nói, "Quản lí Vương, cảm ơn anh đã cứu Hà Đường. Vết thương của anh có nghiêm trọng lắm không?”
"Cũng may không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.” Vương Vũ Lâm cười nhẹ một tiếng, nói với Hà Đường, "Tiểu hòa thượng, chuyện đều xử lý tốt rồi, anh đi về trước. Em ngày mai nghỉ ngơi một ngày đi, anh giúp em xin phép."
Hà Đường vội nói: "Không cần đâu, bảng giá của công viên nhân dân em còn chưa làm tốt."
Vương Vũ Lâm nói: "Anh sẽ nói Đỗ Phương Phương làm tiếp, em bị thương, ngày mai nghỉ ngơi thật tốt một chút."
Giọng Hà Đường đầy quan tâm: "Anh bị thương nghiêm trọng hơn em, còn muốn đi làm sao?"
Vương Vũ Lâm bất đắc dĩ gật đầu: "Ngày mai có khách đến công ty bàn công việc, là anh liên lạc, không thể xin nghỉ."
"Nhưng mà..."
Tần Lý kéo kéo tay Hà Đường: "Đường Đường, quản lí Vương có chừng mực, em nghe lời đi, ngày mai nghỉ ngơi một ngày rồi nói sau."
Lúc này Hà Đường mới gật gật đầu, "Vâng" một tiếng.
Vương Vũ Lâm nghĩ một chút rồi nói với Hà Đường: "Còn nữa, tốt nhất đêm nay em đừng về Xuân Sơn Uyển nữa, khu chung cư quá cũ, người ở quá phức tạp, lúc này không an toàn. Gần cuối năm kẻ trộm cũng nhiều, em ở một mình...Tần tổng sẽ không yên tâm." Vương Vũ Lâm nhìn qua Tần Lý, nói, "Được rồi, không còn chuyện gì khác, vậy anh đi trước đây, gặp lại sau."
Anh vừa xoay người, Hà Đường liền lo lắng hỏi: "Vương sư huynh, cánh tay của anh bị thương, còn có thể lái xe sao?"
Vương Vũ Lâm quay đầu lại: "Lúc nãy đậu xe dưới lầu nhà em, anh đi taxi về, ngày mai trở lại lấy."
"Vâng." Hà Đường hướng anh vẫy vẫy tay, "Quản lí Vương, gặp lại sau, anh đi đường cẩn thận."
Vương Vũ Lâm cười một tiếng, lại nói tạm biệt với Tần Lý và Hà Đường, rốt cuộc sải bước rời khỏi bệnh viện.
Tần Lý ngẩng đầu nhìn Hà Đường, thấy vẻ mặt cô mệt mỏi, đầu tóc cũng hơi rối, trong lòng vô cùng lo lắng. Anh nhẹ nhàng gọi cô: "Đường Đường."
"Hả?" Hà Đường dù sao vẫn bị kinh sợ, lực chú ý có chút không tập trung.
Tần Lý thở dài, cầm tay cô, nói: "Được rồi, đêm nay cùng anh về Cẩm Hoành quốc tế đi."
Hà Đường suy tư trong chốc lát, cuối cùng khẽ gật đầu.
******
Cẩm Hoành quốc tế, lầu mười hai.
Hà Đường lần đầu tiên vào trong phòng Tần Lý. Cô tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ mới đứng bên cửa sổ sát đất, phát hiện đối diện tấm thủy tinh phòng khách chính là phía tây thành phố, mà phòng lộ thiên ở lầu 13 hay phòng làm việc ở lầu 10 đều không nhìn được phong cảnh này.
D thị về đêm có một cảnh sắc khác. Xa xa, những ngọn đèn trên những cao ốc san sát nhấp nháy, trên cầu vượt là ánh đèn của những chiếc xe chạy nhanh trên cao tốc tạo thành 1 dải ánh sáng, những bảng hiệu đèn neon thật lớn gắn trên đỉnh những tòa nhà hay cửa hàng bên đường, tất cả tạo thành cảnh đêm thành phố đầy sức sống.
Phía sau truyền đến tiếng chuyển động quen thuộc của xe lăn điện, Hà Đường xoay người lại, thấy Tần Lý đang ngồi trên xe lăn hướng cô đi tới.
Dưới sự trợ giúp của Quan Kính, anh đã tắm xong, lúc này cũng thay quần áo ở nhà, cả người thoạt nhìn có vẻ đặc biệt trẻ trung, thoải mái.
Tần Lý đến bên Hà Đường, ngẩng đầu nói: "Cho anh xem xem, miệng vết thương có đụng nước hay không?"
Hà Đường cúi người xuống để anh nhìn: "Em đã dán băng dính chống thấm rồi mới tắm, anh sờ đi, băng gạc khô nguyên nè.
Tần Lý sờ qua, xác nhận băng gạc khô ráo mới yên tâm. Anh ngẩng đầu nhìn Hà Đường, kéo tay cô qua nói: "Đường Đường, kỳ thật anh cứ nghĩ đến mà thấy sợ."
"Hả?" Hà Đường không nghĩ tới Tần Lý sẽ nói như vậy, cô ngồi xuống sofa, mặt đối mặt với anh, "Em không có chuyện gì mà, người kia chỉ là muốn cướp ít tiền thôi."
"Chuyện như vậy không thể nói là may mắn." Tần Lý duỗi dài cánh tay trái, lại một lần nữa mơn trớn băng gạc trên cổ Hà Đường, nói, "Vết thương ở vị trí này, nếu như cắt qua động mạch, chỉ vài phút là không cứu kịp rồi."
Hà Đường biết anh nói là sự thật, gật gật đầu nói: "Mai mốt em sẽ cẩn thận hơn, em đi mua chai xịt hơi cay, lúc lên xuống lầu thì cầm ở tay."
Giọng nói của cô rất nghiêm túc, Tần Lý bị cô chọc cười, lắc đầu nói: "Sao đây, em còn muốn gặp chuyện như vậy lần nữa à?"
Hà Đường cũng cười: "Không phải, em là muốn nói anh không cần lo lắng thôi. Lần này là ngoài ý muốn, may là quản lí Vương chưa có đi xa."
"Lần này thật sự làm phiền anh ta, chờ em khỏe lại, chúng ta mua chút đồ dinh dưỡng cảm ơn anh ta." Nói tới đây, Tần Lý chuyển hướng câu chuyện, "Nói mới nhớ, Vương Vũ Lâm là đàn anh của em ở đại học hả?"
Vì không muốn Tần Lý hiểu lầm, Hà Đường đã cố ý gọi Vương Vũ Lâm là "quản lí Vương", nhưng Tần Lý dường như vẫn là biết chuyện này. Hà Đường đành phải thừa nhận: "Đúng vậy, mà làm sao anh biết?"
"Lúc nãy ở bệnh viện chính em đã gọi anh ta là Vương sư huynh." Tần Lý đưa tay nhéo nhéo mũi cô: "A – thì ra là em không muốn nói cho anh biết."
"Không phải." Hà Đường nói, "Lúc em học năm nhất đại học thì anh ấy đã học năm 3 rồi, bọn em học cùng trường chưa tới một năm.”
"Nhưng anh thấy quan hệ của em và anh ta rất tốt."
Giọng điệu Tần Lý có chút chua, Hà Đường cảm thấy rất thú vị, cô cười hì hì nói: "Em với anh ấy cùng tham gia một hội đoàn, hội cờ vây, lần trước đã nói với anh rồi, anh ấy chỉ đạo em tham gia giải đấu"
"Vậy sao?" Tần Lý nheo mắt lại, "Xem ra Vương Vũ Lâm là cao thủ cờ vây."
"Đúng vậy, rất lợi hại, anh ấy còn có giấy chứng nhận đấy."
"Như vậy à." Tần Lý như có điều suy nghĩ, cúi đầu nghĩ một chút, đột nhiên nói, "Đường Đường, hay là em chuyển đến chỗ của anh đi.”
Đề tài chuyển hướng quá nhanh, Hà Đường thật sự kinh ngạc: "Hả?"
"Chỗ em đang ở, hoàn cảnh rất không tốt." Tần Lý nói, "Anh không có ý gì khác, chẳng qua là, em là bạn gái anh, ít nhất là anh muốn cho em ở phải thoải mái an toàn. Anh vốn định là đến hết năm sẽ nói với em, không ngờ bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy, cho nên, anh hy vọng em có thể chuyển đến đây."
Nhìn khuôn mặt Hà Đường ửng hồng đến dọa người, Tần Lý biết cô đang hiểu lầm, anh nói: "Em đừng hiểu lầm, anh sẽ an bài cho em một phòng khác. Đương nhiên..." Anh xấu xa cười một tiếng, " Nếu như em chịu ở phòng của anh, anh sẽ rất cao hứng."
"..." Hà Đường cúi đầu suy tính, lắc đầu nói, "Em cảm thấy không tốt lắm."
"Tại sao không tốt?" Tần Lý nắm chặt tay cô, "Em yên tâm, mặc dù chị Kim, Quan Kính, chú Quách đều có phòng ở đây, nhưng anh cam đoan bọn họ sẽ không quấy rầy đến em, em làm gì ở đây đều rất thuận tiện, anh sẽ để cho em có đầy đủ không gian riêng."
"Không phải là ý này, nơi này rất tốt. Chỉ là..." Hà Đường khởi động tế bào não, nói, "Còn Tuệ Nghiêu làm sao bây giờ?"
"Anh có thể thuê cho cô ấy một nhà trọ riêng ở gần Xuân Sơn Uyển.
"Vậy em cũng có thể cùng cô ấy đi ở nhà trọ riêng mà.”
"Không được."
Ngữ khí Tần Lý vô cùng cương quyết, miệng Hà Đường cong lên, "Anh thật chuyên chế."
"Không phải là anh chuyên chế, mà là anh lo lắng cho em." Giờ phút này Tần Lý rất muốn ôm Hà Đường vào ngực, nhưng anh ngồi xe lăn, cô ngồi trên ghế sô pha, trừ phi cô chủ động, anh căn bản là làm không được.
Nhưng hiển nhiên Hà Đường không có ý niệm chủ động trong đầu, nội tâm cô vẫn còn giằng co: "Em đến ở đây thật sự sẽ rất kỳ quái, phía dưới chính là công ty của anh, xuống lầu còn phải đi ngang qua phòng làm việc của nhân viên..."
"Vấn đề này, đúng là anh đã không cân nhắc chu đáo. Lúc đầu thiết kế, chỉ là muốn đặt vị trí thang máy tư nhân kín đáo một chút." Tần Lý nói, "Dù sao cũng là vì thuận tiện cho anh đi làm, hẳn là em có thể hiểu."
Hà Đường gật đầu, hai tay xoắn xoắn vạt áo ngủ: "A Lý, anh để em suy nghĩ thêm một chút nữa nha."
"Được." Tần Lý buông tay cô ra, nói, "Anh đưa em về phòng, hôm nay ngủ sớm một chút đi."
Hà Đường đi theo Tần Lý tới cửa một căn phòng, Tần Lý đưa cho cô một cái chìa khóa: "Bên trong có toilet, đồ dùng hàng ngày đều đầy đủ hết, muộn quá rồi, anh không đi vào đâu."
Hà Đường đáp ứng, nhìn Tần Lý điều khiển xe lăn hướng về phòng của anh.
Cô xoay người mở cửa phòng, trong phòng sáng đèn, Hà Đường đi vào, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Đây là một căn phòng chừng năm mươi mét vuông, bố cục tương tự loại phòng đơn ở khách sạn nhưng cách bố trí mới mẻ làm tăng thêm sự ấm áp, còn có một ban công nhỏ.
Trong phòng phảng phất mùi hương của vật dụng mới, tất cả nội thất đều mới tinh.
Hà Đường dõi mắt bốn phía, đồ dùng trong phòng chọn tông màu trắng làm chủ đạo, rèm cửa sổ màu hồng phấn phía trên viền ren lụa, trên bàn trang điểm bày bộ mỹ phẩm dưỡng da, thậm chí trên giường còn có mấy con gấu bông.
Rất hiển nhiên, đây là căn phòng được bố trí dành cho một cô gái trẻ.
Hà Đường thật kinh ngạc, cô mở cánh cửa tủ quần áo, phát hiện bên trong treo đầy quần áo, đủ mọi màu sắc, xuân hạ thu đông đầy đủ hết, tầng dưới còn bày biện rất nhiều giày.
Cô tùy ý lấy ra một cái váy liền thân xem, nhãn mác của váy đã bỏ đi, nhưng nhìn mặt vải cùng phong cách thiết kế có thể nhìn ra giá cả rất đắt. Hà Đường nhìn số đo váy, là size M, lại nhìn mấy cái khác, tất cả đều là size M - là số đo của cô.
Lòng hiếu kỳ Hà Đường nổi lên, lại ngồi xuống xem giày, đều là size 36.
Cô nghĩ không thông, thuận tay lại kéo ra ngăn kéo trong tủ quần áo, quả nhiên một tủ đồ lót thật chỉnh tề, cô cầm chiếc áo ngực màu hồng phấn lên xem thử - 70B.
Ối trời! Hà Đường ôm mặt bổ nhào lên giường.
Thật là ngượng chết mất, người đó sao lại biết hết vậy chứ!
******
Hà Đường trằn trọc không ngủ được, nghĩ tới đề nghị của Tần Lý, cuối cùng, cô gọi điện thoại cho Ngô Tuệ Nghiêu.
Ngô Tuệ Nghiêu có thói quen ngủ trễ, quá nửa đêm quả nhiên còn chưa ngủ.
Hà Đường ấp a ấp úng đem chuyện xảy ra hồi tối nói cho cô nghe, cuối cùng nói đến đề nghị của Tần Lý.
Ngô Tuệ Nghiêu ở đầu dây bên kia kêu lên: "Hà mẹ, mình cảnh cáo cậu, nhưng cậu nhất định phải đáp ứng nha! Cậu nói với anh ta là mình thích nhà trọ riêng biệt Phương Thảo Hoa Đình, muốn từ tầng 10 trở lên hướng nam bắc!"
"..." Hà Đường bối rối, "Sao cậu lại không nói nghĩa khí vậy chứ!"
"Làm ơn đi, Hà mẹ." Ngô Tuệ Nghiêu thở dài trong điện thoại, "Chúng ta không nói chuyện khác, hãy nói tới thân phận của ông chủ Tần đi. Tần Lý, nam, 27 tuổi, chưa kết hôn, là ông chủ đứng phía sau của tập đoàn Trung Cần, ở tại Cẩm Hoành quốc tế thuộc trung tâm thành phố - một khu vực đắt đỏ của thành phố, có tài xế, có đầu bếp, có giúp việc. Hà Đường, nữ, 23 tuổi, chưa kết hôn, bạn gái Tần Lý, ở phòng thuê thuộc chung cư Xuân Sơn Uyển được xây từ thời thập niên, bởi vì an ninh ở chung cư kém mà thiếu chút nữa bị kẻ trộm vào nhà cướp bóc, thậm chí bị cắt trúng cổ mà chết. Nếu cậu là người đọc hay nghe mấy cái tin tức này thì sẽ có cảm tưởng gì?"
"Ừm..." Hà Đường nghiêm túc nói, " Mình cảm thấy hai người đó vẫn là ở hai thế giới khác nhau."
"Thì đó!" Ngô Tuệ Nghiêu kêu đứng lên, "Chuyện này xác thực là không hợp lý đúng không? Cho nên Hà mẹ à, cho dù cậu không vì chính mình, thì ít nhất cũng vì ông chủ Tần mà cân nhắc đi, đàn ông quan trọng nhất là mặt mũi, có hiểu hay không?"
"Nhưng mà…” Hà Đường không tình nguyện nói, "Như vậy rất giống kim ốc tàng kiều(*) vậy."
(*)“Kim ốc tàng Kiều” (nhà vàng cất người đẹp)
"Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở. Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc.
Ngô Tuệ Nghiêu cảm thấy mình với Hà Đường quả thực không phải người cùng một hành tinh: "Mình lười phải nói với cậu quá đi! Tóm lại cậu đừng quên nói với ông chủ Tần là mình muốn nhà trọ đơn ở Phương Thảo Hoa Đình là được rồi! Gặp lại sau!"
Sau đó, cô ấy không nói thêm lời gì nữa liền cúp điện thoại.
Hà Đường ngơ ngác cầm di động, buồn bực đem chăn trùm lên đầu.
******
Buổi sáng hôm sau, Hà Đường dậy rất sớm, rửa mặt xong liền đi ra phòng khách bên ngoài, phát hiện chị Kim đang quét dọn vệ sinh.
"Chị Kim, chào buổi sáng." Hà Đường hỏi, "Chị cần em giúp gì không?"
"Không cần không cần." Chị Kim nhìn Hà Đường một chút, hỏi, "Cô Hà, tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Hà Đường trả lời: "Ngủ rất ngon ạ. Đúng rồi chị Kim, chị gọi em Tiểu Đường là được rồi."
"Tiểu Đường." Chị Kim cười tủm tỉm hỏi, "Căn phòng đó cô có thích không?"
Hà Đường sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Rất thích ạ."
"Đều là chủ ý của A Lý đấy." Chị Kim cười đến hiền lành, "Sau tết dương lịch, cậu ấy liền bắt đầu bố trí căn phòng đó, tôi đoán sơ cũng biết là vì cô mà chuẩn bị."
"..."
Chị Kim đi đến bên Hà Đường, thành khẩn nói: "Tiểu Đường, tôi chăm sóc A Lý rất nhiều năm, cô đừng nhìn cậu ấy bộ dáng thật vui vẻ, kỳ thật tôi biết rõ cậu ấy rất cô đơn. Dù sao cậu ấy ngồi xe lăn, hành động không tiện. Vậy cho nên, nếu cô có thời gian thì ở bên cậu ấy nhiều một chút, nếu như có thể chuyện đến ở đây luôn thì không còn gì tốt hơn nữa.”
"…"
Sau khi Tần Lý rời giường, Hà Đường cùng ăn sáng với anh, đang ăn, cô đột nhiên nói: "A Lý, trước khi về nhà ăn Tết, em chuyển qua đây ở nha. Còn chuyện sau Tết, đến lúc đó bàn tiếp cũng được.”
Tần Lý đột nhiên ngước mắt nhìn cô, Hà Đường cúi đầu, đỏ mặt, nhè nhẹ húp từng muỗng cháo nhỏ.
Dần dần, khóe miệng Tần Lý cong lên cười, anh nói: "Được, vậy lát nữa anh với em về đó dọn dẹp hành lý."
******
Dưới lầu Xuân Sơn Uyển, Hà Đường khuyên Tần Lý không cần lên lầu, nhưng anh không đồng ý.
Từng có kinh nghiệm ở nghĩa trang trấn Trạch Thổ lần trước, Hà Đường không kiên trì nữa. Quan Kính đem xe lăn lên trên lầu trước, sau đó cõng Tần Lý lên.
Hà Đường liên tục đi theo bên cạnh họ, hành lang cầu thang rất chật hẹp, Quan Kính hết sức cẩn thận vẫn không tránh khỏi bị va chạm. Hà Đường khẩn trương đến nỗi đầu toát đầy mồ hôi, nhìn Quan Kính cõng Tần Lý vào trong nhà cô thuê.
Vì để cho xe lăn Tần Lý đi vào phòng của Hà Đường, Hà Đường cùng Quan Kính lại bận rộn nửa ngày. Phòng Hà Đường rất nhỏ, chỉ có 8 mét vuông, cô đẩy tủ đầu giường ra, chuyển ghế dựa ra, lại đem bàn làm việc đẩy vào góc phòng, mới có chỗ cho xe lăn Tần Lý thuận lợi đi vào. Sau đó, Quan Kính đi xuống lầu.
Chung quanh xe lăn đều là chướng ngại vật, Tần Lý ngồi ở đó, gần như không nhúc nhích được, nhưng anh chẳng hề để ý, chỉ vô cùng hiếu kỳ nhìn hết thảy chung quanh.
Anh cười nói với Hà Đường: "Anh vẫn luôn muốn nhìn xem phòng em ở là như thế nào. Nhưng bất luận là nhà em ở quê hay ở đây, đều phải lên lầu, nên vẫn không thực hiện được. Lần này đây nếu vẫn không được, chắc là sẽ không có cơ hội nữa."
Hà Đường nói: "Phòng em có gì đẹp đâu mà xem chứ."
"Anh chính là muốn nhìn." Tần Lý hết nhìn đông tới nhìn tây, "Đã thấy qua webcam trên QQ, cảm giác rất quen thuộc."
Hà Đường nói: "Được rồi được rồi, anh đã coi qua hết, vậy có phải nên đi ra ngoài hay không."
"Tại sao lại đuổi anh ra ngoài?" Tần Lý không hiểu hỏi.
Hà Đường bất đắc dĩ nói: "Em là tới thu dọn hành lý đó, anh chiếm mất chỗ trống duy nhất trong phòng của em, em làm sao thu dọn được đây."
Cô nói là thật lời, Tần Lý nhìn khắp phòng, nói: "Kỳ thật em có thể không cần thu dọn, anh mua đồ mới cho em."
Chân mày Hà Đường cau lại: "Em không muốn."
"Được rồi." Tần Lý kéo tay Hà Đường, nhẹ giọng nói, "Nhưng anh thật không muốn một mình ngồi đợi ngoài phòng khách đâu, em cho anh ở lại đây một lát đi, được không?”
Ngữ khí của anh thật ủy khuất, trong lòng Hà Đường mềm nhũn, hỏi, "Anh có thể ngồi trên giường không?"
Tần Lý cũng nhìn về phía giường của cô, suy nghĩ một lát rồi nói: "Chắc là có thể, nhưng mà cần em giúp một tay."
Hà Đường đứng dậy, xoăn ống tay áo lên: "Giúp thế nào đây, anh nói cho em biết đi."
Còn có thể giúp thế nào đây, tay trái Tần Lý chống lên mép giường của Hà Đường, Hà Đường đứng trước mặt anh, cúi người xuống, hai tay xuyên qua dưới nách anh, dùng sức nâng anh lên.
Hà Đường không ngờ dù Tần Lý rất gầy, nhưng vì hai chân anh không có sức lực, vậy nên nâng anh lên phải cố hết sức. Cô tính toán không đủ, lần thứ nhất không thành công, mông Tần Lý mới rời xe lăn mười mấy centimet đã ngã ngồi trở lại.
Hà Đường sợ hết hồn, vội hỏi: "Anh có bị sao không?"
"Không có việc gì." Tần Lý ngẩng đầu nhìn cô, "Chúng ta thử lại lần nữa đi, anh nói một hai ba, em dùng sức, tay trái anh cũng sẽ dùng sức."
Hà Đường gật đầu: "Được."
Hai người thử lại một lần, Tần Lý nói: “Một, hai, ba!”
Hà Đường cùng anh mặt đối mặt, ôm anh thật chặt, ráng sức nâng anh lên. Cùng lúc đó, cánh tay trái Tần Lý dùng sức chống đỡ, hai người rốt cuộc dùng một kiểu tư thế quái dị cùng ngã ngồi ở trên mép giường.
Hà Đường vừa muốn đứng dậy, Tần Lý thấp giọng kêu lên: "Đừng động! Để anh dựa một chút, anh ngồi chưa được."
Hà Đường không dám động.
Anh hầu như tựa cả trên người Hà Đường, tay trái chống xuống giường, thật cố gắng điều chỉnh tư thế của mình. Đợi anh ngồi vững một chút, Hà Đường nhanh chóng đem chăn, gối đầu toàn bộ đệm ở thắt lưng của anh, làm chỗ dựa cho anh.
Cuối cùng Tần Lý cũng ngồi vững.
Cả hai người đều toát hết mồ hôi.
Tần Lý điều chỉnh hô hấp một chút, cúi đầu nhìn hai chân của mình, hai chân bắt chéo vặn vẹo cùng một chỗ, nhưng anh không có dư thừa tay để điều chỉnh tư thế ngồi.
Đang suy tính nên làm gì bây giờ, Hà Đường đã dịu dàng đem hai chân anh đặt lại vị trí.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, sau khi đem tay phải của anh rơi tại mép giường bên người đặt lên trên đùi, cô đứng dậy đẩy xe lăn ra khỏi phòng, trong phòng rốt cuộc có rất nhiều khoảng trống.
Lúc Hà Đường trở lại, thấy Tần Lý ngồi yên lặng, không có xe lăn dưới thân, anh thoạt nhìn ngược lại không có gì khác thường, giống như một người đàn ông khỏe mạnh bình thường.
Hà Đường phát hiện anh đang nhìn búp bê vải Khả Khả trên giường.
Cô đem Khả Khả ôm vào lòng, ngồi xuống bên phải Tần Lý, cố ý ngồi sát vào anh, để anh có thể dựa vào.
Hà Đường hỏi: "Ngồi thoải mái không?"
Tần Lý gật gật đầu.
Hà Đường giơ Khả Khả lên cho anh xem: "Anh tặng cho em, em đặt tên cho nó là Khả Khả."
"Khả Khả?"
"Ừm." Hà Đường mím môi cầm tay nhỏ bé của Khả Khả, lắc lắc nói, "Khả Khả, hoan nghênh A Lý đến nhà chơi."
Khả Khả cười tủm tỉm, hai má Hà Đường cũng đỏ bừng, hai hàng lông mi dài buông xuống, đôi môi đỏ mọng thật đáng yêu.
Trong phòng thật yên tĩnh, nhiệt độ còn rất thấp nhưng Tần Lý lại không hề cảm thấy lạnh.
Ngược lại, anh có chút nóng.
Trong lồng ngực như có một ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt, anh nhắm mắt lại, lúc mở ra, ánh mắt anh trở nên đặc biệt ôn nhu.
Tần Lý nhìn mặt Hà Đường, lại cúi đầu nhìn Khả Khả trong tay cô, yết hầu khẽ nhúc nhích.
Anh nhẹ nhàng mở miệng: "Khả Khả, giúp anh hỏi Đường Đường một chút, anh có thể hôn cô ấy không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.