Chương 14
Tâm Đào
08/02/2023
Mặc cho bản thân bị Thẩm Nhạn Thanh lạnh nhạt nhiều như cơm bữa, nhưng
Kỷ Trăn vẫn không cách nào xem như không có chuyện gì xảy ra.
Y ủ rũ đứng ngay bậc thang nhìn bóng lưng cao lớn phía xa mình, một lúc sau, mới buồn thiu nhanh chân đuổi theo.
Chờ đến khi trở lại vào trong viện, thứ chờ đợi Kỷ Trăn chính là cây roi mây dài quen thuộc kia. Y vừa nhìn thấy nó, chân liền nhũn ra, cứ chần chứ không dám bước vào phòng.
Thẩm Nhạn Thanh đứng bên trong ánh nến sáng tỏ, nhìn Kỷ Trăn đứng như trời trồng ngay bậc cửa nhẹ giọng hỏi: "Dám làm không dám chịu?"
Tính Kỷ Trăn không chịu nổi nhất ai dám khiêu khích mình, nghe xong cứng đầu đi vào, thế nhưng khi còn cách Thẩm Nhạn Thanh ba bước chợt dừng lại. Kỷ Trăn sợ hãi nhìn chằm chằm cây roi, dùng lý lẽ biện luận: "Ta ở Hoàng Oanh lâu chưa tới nửa canh giờ đã rời đi, vậy cũng muốn phạt? Sao huynh lại có thể..." Thoạt nghĩ một hồi vẫn không tìm ra từ ngữ thích hợp: "Bụng dạ nhỏ mọn như vậy."
Ánh mắt Thẩm Nhạn Thanh trầm xuống, đôi mắt hoa đào vốn nên tỏ đa tình, thế nhưng quanh năm luôn nghiêm nghị chẳng mấy khi cười, mỹ mạo như ngọc cũng lộ ra chút lạnh buốt.
Kỷ Trăn cùng đối phương bên nhau sớm chiều đã được ba năm, tuy rằng bản thân không nhạy bén, thế nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương cũng tự biết bản thân hôm nay đã định "khó thoát", hai chân cứ rạo rực nhốn nháo muốn trốn đi.
Thế nhưng chỉ vừa mới xoay người, đã bị Thẩm Nhạn Thanh xách vạt áo phía sau kéo lại. Kỷ Trăn vội vã dùng tay gạt ra, thế nhưng tay đối phương như đồng như sắt, mặc cho y có làm sao cũng không thoát được.
Vừa nghĩ tới chuyện sắp bị cây roi mây này đánh đến chân đầy vết đỏ, mấy ngày sau mới biến mất, Kỷ Trăn không nhịn được đấu tranh: "Vì cái gì ta gặp Tiểu Mạt Lỵ muốn động gia pháp, còn huynh thì ngày ngày gặp gỡ Dịch Chấp, ta có từng dùng cây này đánh huynh bao giờ chưa?"
Thẩm Nhạn Thanh dùng lực nắm lấy y phục Kỷ Trăn kéo về lại chỗ mình, một tay giữ chặt vòng eo dẻo dai, tay còn lại từ dưới nách vòng lên bóp lấy hai bên má, khóa cả người ở trong lòng mình, rũ mắt nhìn gương mặt hơi ửng đỏ vì giận cùng sợ của Kỷ Trăn: "Đây là hai chuyện khác nhau, ngươi không thể xem nó là một."
Kỷ Trăn tức giận quay đầu, bắt đầu ghen tuông tạo phản: "Ta cũng không phải người mù, hôm nay huynh nói cười vui vẻ với Dịch Chấp ra sao, ta cũng tận mắt chứng kiến vô cùng rõ ràng."
Trong lúc Kỷ Trăn nói chuyện, hơi thở đều phun hết lên cả hàm dưới Nhạn Thanh, khiến nó trở nên có chút ẩm ướt. Hai cánh môi căng tròn no đủ cứ liên tục mấp máy kia chỉ cách hắn một chút, thậm chí hắn còn có thể nhìn được đầu lưỡi đỏ mềm tươi bên trong khoang miệng.
Thẩm Nhạn Thanh im lìm, trong chớp mắt, cường độ giữ Kỷ Trăn càng chặt hơn, song tầm mắt cũng khẽ dịch khỏi đôi môi đang quấy nhiễu tâm tư mình.
Từ trước đến giờ, Thẩm Nhạn Thanh không thích Kỷ Trăn ghen tuông vớ vẩn, cũng không biết tại sao, vào lúc này nghe Kỷ Trăn nói ra mấy câu chanh chua, trong lòng cũng không cảm thấy không kiên nhẫn như mọi ngày.
Có lẽ là do nghe quá nhiều, cũng tập mãi thành quen.
Kỷ Trăn giãy dụa mấy lần không tránh được, lại không thấy Thẩm Nhạn Thanh đáp lời, cảm thấy có vẻ bản thân đã nói trúng tim đen, đang muốn thừa thắng xông lên, chợt nghĩ lại, nếu như Thẩm Nhạn Thanh thực sự bị mình nói tới cứng miệng không trả lời được, vậy không phải đồng nghĩa chuyện quan hệ giữa đối phương và Dịch Chấp thật sự mập mờ hay sao?
Trong lòng y trải qua năm khung bậc cảm xúc khác nhau, đắng cay ngọt bùi mặn đều nếm qua hết một lượt.
Mỗi khi đối mặt Thẩm Nhạn Thanh, kết quả chỉ toàn thua với thua, có lẽ là thua quá nhiều, lần này không muốn bản thân thua quá khó coi, cho nên muốn gỡ gạc một chút, bèn lẩm bẩm: "Ta đã mặc kệ chuyện huynh và Dịch Chấp, vậy huynh cũng đừng xen vào chuyện ta và Tiểu Mạt Lỵ nữa..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Thẩm Nhạn Thanh đẩy lên bàn tròn.
Kỷ Trăn dán chặt nửa người lên mặt bàn, trong lòng còn chưa kịp định hình, cây roi mây đã giáng xuống - thế nhưng hiện tại không phải đánh ở bắp chân, mà là phần thịt mềm mại trên bắp đùi. Cho dù cách vải vóc, nhưng bị cây roi ma sát mạnh khiến cho y cảm giác nóng rực như lửa thiêu.
"Thẩm Nhạn Thanh!" Kỷ Trăn hét lên, mái tóc vì giãy dụa có chút rơi rớt xuống. Y lúng túng quay đầu, chạm trúng đôi mắt lạnh lùng kia nghẹn lời: "Huynh đừng có, đừng có khinh người quá đáng."
Thẩm Nhạn Thanh trả lời cực kỳ ung dung: "Không muốn ta quản ngươi, vậy cớ sao lại cùng ta thành hôn?"
Kỷ Trăn ngẩn ra.
"Chuyện tốt trên đời này đều bị Kỷ gia ngươi chiếm lấy, huynh trưởng ngươi trên triều đình độc đoán, chẳng lẽ Kỷ Trăn ngươi cũng muốn bắt chước hắn chuyên quyền độc đoán tại Kỷ gia?" Thẩm Nhạn Thanh tì sát cây roi mây lên trên bắp đùi Kỷ Trăn từ từ di chuyển: "Bản thân làm trái lễ nghĩa còn cứng đầu cứng miệng, rốt cuộc ai khinh người quá đáng?"
Một Kỷ Trăn nhanh mồm nhanh miệng cuối cùng cũng bị Thẩm Nhạn Thanh làm cho cứng họng, cái khác chưa tính, Thẩm Nhạn Thanh đánh mắng y cũng là do y tự chuốc lấy, nhưng lại không chịu được khi nghe đối phương nói xấu huynh trưởng
"Chuyện giữa ta và huynh, nhắc đến ca ca ta làm gì?"
Hàm ý bảo vệ Kỷ Quyết của Kỷ Trăn mạnh mẽ đến mức khó có thể không nhận ra, giọng điệu của Thẩm Nhạn Thanh càng lạnh hơn: "Nếu không phải do Kỷ Quyết cưỡng ép, vốn sẽ không như hôm nay..."
Hai chữ "nghiệt duyên" mấp máy bên môi, cuối cùng cũng không bật thành lời.
Tuy rằng không nói, Kỷ Trăn cũng có thể đoán được tâm ý của Thẩm Nhạn Thanh. Trong kinh thành từ mấy đứa trẻ buộc tóc quả đào cho đến ông lão râu tóc bạc phơ ai mà chẳng biết, Thẩm trạng nguyên vì quyền thế Kỷ gia đe doạ mới bất đắc dĩ chấp nhận mối nhân duyên này, chẳng cần Thẩm Nhạn Thanh nhắc, trong lòng Kỷ Trăn cũng rõ ràng đối phương hận mình như thế nào.
"Mọi chuyện đều do ta nhờ ca ca làm, lỗi của huynh ấy chính là lỗi của ta, huynh muốn trách thì trách ta, đừng ở trước mặt đổ lỗi cho huynh ấy." Nét mắt Kỷ Trăn kiên định, sự sùng bái dần dần hiện rõ trong đáy mắt: "Huynh trưởng ta là người giỏi nhất trên thế gian này, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Đại Hành, không ai có thể so với huynh ấy."
Kỷ Quyết tài mạo siêu phàm, thuở nhỏ yêu thương cưng chiều y hết mực, đối với Kỷ Trăn, những người còn lại cho dù tài cao học thức rộng như thế nào, cũng không sánh được.
Trong lòng Kỷ Trăn, chỉ có Thẩm Nhạn Thanh mới có thể phân tranh cao thấp cùng Kỷ Quyết, thế nhưng lại không dám nói cái này cho Thẩm Nhạn Thanh. Bởi Thẩm Nhạn Thanh cực kỳ ghét hai huynh đệ nhà y, theo lý không cần đối phương đánh giá cao mình.
Một cơn đau bất ngờ ập đến nơi cổ tay, Kỷ Trăn rên khẽ một tiếng, đau đến mắt trong mắt lóe ra chút nước.
Thẩm Nhạn Thanh nghe y kêu, bất ngờ buông ra.
Kỷ Trăn vươn mình đứng thẳng đối diện với Thẩm Nhạn Thanh, khi chạm trúng biểu hiện lạnh lùng của đối phương, chỉ hơi xoa xoa cổ tay.
Thẩm Nhạn Thanh tiện tay ném cây roi mây lại trên bàn, nhẹ nhàng nở một cười, giọng điệu lạnh lùng: "Nếu Kỷ Quyết tốt như vậy, hai huynh đệ ngươi cứ bên nhau một đời không phải càng viên mãn sao?"
Kỷ Trăn lấy làm thắc mắc: "Huynh nói cái gì?"
Thẩm Nhạn Thanh có chút khó kiềm chế được sự ác ý trong lời nói của mình: "Thật sự nghe không hiểu?"
Kỷ Trăn vừa giận vừa lúng túng, hai mắt đỏ au: "Huynh không nói lý..."
Thẩm Nhạn Thanh nghiêm mặt, tối nay bất ngờ to chuyện như vậy cũng không phải điều bản thân hắn muốn.
Quá khứ rõ ràng rành mạch, còn tương lai chỉ là một bản kế hoạch mông lung, lúc này chính là thời cơ, nếu như có thể kết thúc, hắn cùng Kỷ Trăn có lẽ sẽ không đến nỗi nhìn nhau như kẻ thù.
Thẩm Nhạn Thanh hờ hững nói: "Nếu hối hận, một tờ giấy hòa ly là xong."
Một câu nói nhẹ như mây trời nhưng lại khiến Kỷ Trăn chấn động hoa mắt.
Kỷ Trăn chỉ biết đứng yên trố mắt nhìn đối phương, Thẩm Nhạn Thanh không để tâm mấy đến những lời mình vừa nói tàn nhẫn đâm thẳng vào trong tim của đối phương, khiến y đau đến mức không thở được. Thì ra suốt ba năm, Thẩm Nhạn Thanh vẫn luôn đau đáu một suy nghĩ như vậy.
Y chẳng chút nghi ngờ rằng nếu bản thân lúc này chỉ cần gật đầu một cái, Thẩm Nhạn Thanh tức khắc sẽ viết xuống một tờ giấy hòa ly.
Kỷ Trăn siết chặt mười ngón, mặc dù biết bản thân cố ý dính chặt làm người ta ghét, nhưng vẫn u mê không chịu tỉnh run giọng nói: "Trừ phi ta chết đi, bằng không đời này hôn thê của Thẩm Nhạn Thanh huynh trên giấy chỉ có thể đề hai chữ "Kỷ Trăn"."
Thẩm Nhạn Thanh tựa như đã sớm đoán được câu trả lời này, sắc mặt chẳng chút thay đổi, chỉ nhìn Kỷ Trăn một lúc, rồi xoay người rời đi.
Kỷ Trăn không đủ dũng khí đuổi theo, chỉ trơ mắt nhìn Thẩm Nhạn Thanh dần dần biến mất giữa màn đêm tối, cả người xụi lơ ngồi bẹp lên chiếc ghế lục giác.
Về phía Thẩm Nhạn Thanh, hắn vừa đi được mấy bước, đã nghe thấy Cát An bên kia đi vào nói nhỏ: "Công tử, đừng khóc..."
Bước đi thoáng dừng lại, ngẩng đầu nhìn trăng rằm, bất chợt bật ra một tiếng thở dài khẽ khàng.
Không biết là đang cảm khái mối nhân duyên của mình cùng với Kỷ Trăn, hay là khó hiểu bản thân lại thiếu quyết đoán do dự lần nữa.
Thẩm Nhạn Thanh thật sự từng sinh lòng sát ý đối với Kỷ Trăn.
Vào ngày thứ ba Kỷ Trăn tuyệt thực, mặc cho hắn có khuyên bảo sao cũng không có kết quả, ngày hôm sau lại nhận được một phong thư, bên trong chỉ có duy nhất một chữ "trừ".
(*) tống khứ, loại trừ.
Triều đình thoạt nhìn sóng yên biển lặng, thế nhưng trong bóng tối đã bắt đầu sóng gió cuộn trào. Thiên tử sinh lòng đa nghi, vì muốn cân bằng thế lực trong triều, bỏ mặc không quan tâm đến chuyện thái tử và tam điện hạ tranh giành cấu xé nhau suốt bao năm. Thế lực phe phái của cả hai đồng đều, cuối cùng cũng sẽ có một ngày Đại Hành dâng cao sóng lũ.
Người bên ngoài nhìn vào, cảm thấy Thẩm gia thờ phụng đạo trung dung (*), chưa bao giờ dính vào trận tranh đấu đảng phái nào, thế nhưng trước khi Nhạn Thanh đỗ đạt, đã nhận được tín hiệu từ cả thái tử cùng tam điện hạ.
(*) Đạo trung dung của người xưa do Khổng Tử đề xướng. Trung dung có nghĩa là dung hòa, duy trì mọi việc, mọi vật ở mức độ vừa phải, cân bằng. Bất cứ cái gì trở nên thái quá hoặc thiếu hụt đều làm mất đi trạng thái cân bằng, tức là mất đi sự trung dung đều có ảnh hưởng không tốt.
Sau một hồi cân nhắc, Thẩm Nhạn Thanh viết một phong thư đưa vào phủ tam điện hạ, xem như bước về phe của đối phương.
Lão tướng quân có công dựng nước Vương Mông cầm trong tay năm mươi ngàn binh lính, nếu như Thẩm Nhạn Thanh có thể cưới cháu cố gái của lão ta, quyền lực Vương gia sẽ rơi vào tay tam điện hạ, đối với tương lai tranh cướp vị trí thái tử, chắc chắn sẽ có nhiều ưu thế hơn.
Vốn là chuyện chắc như đinh đóng cột, ai cũng không ngờ một Kỷ Trăn lại từ đâu chen vào.
Thẩm Nhạn Thanh ném cả phong thư cùng tờ giấy vào trong chậu, mẩu than tro thoáng chốc bị luồng gió ngoài cửa sổ thổi bay tán loạn.
Kỷ Trọng là thủ phụ nội các, Kỷ Quyết là Lại bộ thị lang, hai cha con họ tại triều đình chức cao vọng trọng, được sự giúp đỡ đó, thái tử như hổ mọc thêm cánh, nếu như Vương Mông tiếp tục tham gia phe thái tử, đối với tam điện hạ mà nói, không khác gì một trận đánh phủ đầu lớn.
Với tình thế hiện tại, việc nhanh chóng nên làm chính là nhổ cỏ tận gốc người Kỷ Trăn này.
Nhưng Thẩm Nhạn Thanh cũng không muốn vô duyên vô cớ mạo hiểm, Kỷ Trăn chân trước mới ép Thẩm gia thành hôn, chân sau liền gặp ám sát, cho dù có hành động gọn gàng ra sao, Kỷ gia bọn họ thà giết nhầm cũng không tuyệt đối buông tha cho Thẩm gia.
Mũi tên phóng ở trên phố đúng là chỉ muốn nhắc nhở Kỷ Trăn. Thẩm Nhạn Thanh hy vọng đối phương biết khó mà lui, cuối cùng đối phương còn cứng đầu hơn cả sức tưởng tượng của hắn, thậm chí sợ đến mức nằm liệt giường cũng không hối cải.
Lần một không được, phải có lần hai, lần này nhất định phải đổ chút máu thì may ra Kỷ Trăn mới rõ mình lạc đường quay lại. Nếu như nhất định buộc phải đuổi cùng giết tận, cùng lắm thì chỉ hơi có lỗi đối với Kỷ Trăn có chút duyên không phận với mình mà thôi.
Nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, Vương Mông đã ngấm ngầm quy phục về phe tam điện hạ.
Kỷ gia biết rõ hai nhà Vương Thẩm có ý định kết thân, cố tình làm khó làm dễ, đối với Vương gia mà nói đây chính là một sự sỉ nhục lớn.
Thực ra, dẫu cho quá trình ra làm sao, là Thẩm Nhạn Thanh cưới cháu cố gái Vương Mông, hay Kỷ Trăn vô tình đẩy Vương gia vào thế khó mà kiên định cống hiến cho tam điện hạ cũng không quan trọng, chỉ cần đi đến chung một kết quả là được.
Thẩm Nhạn Thanh đâm lao phải theo lao, nay Vương gia đã quy thuận, đành tương kế tựu kế cưới Kỷ Trăn, dựa theo tính toán của tam điện hạ.
Người người nói Thẩm gia vội vã chấp nhận chuyện hôn sự vì bị quyền thế Kỷ gia ép uổng, nhưng thân là người trong cuộc mới thấu được. Kỷ Trăn trên danh nghĩa là thê tử của Thẩm Nhạn Thanh, còn là một tấm bia đỡ đạn, nếu bên ngoài yếu thế, cũng có thể lấy nó để ra mặt.
Đảng thái tử kiêng kị hắn là con rể Kỷ gia, không dám làm khó làm dễ, còn đảng tam điện hạ e sợ hắn bị Kỷ gia thuyết phục, không dám lôi kéo quá mức, thành thử ra trong mắt người ngoài, Thẩm Nhạn Thanh vẫn là một dòng nước trong thanh khiết.
Không còn gì tốt hơn thế.
Song, nếu chuyện ám sát trên phố không bị Kỷ Quyết biết được, có thể nói là toàn vẹn đôi đường.
Y ủ rũ đứng ngay bậc thang nhìn bóng lưng cao lớn phía xa mình, một lúc sau, mới buồn thiu nhanh chân đuổi theo.
Chờ đến khi trở lại vào trong viện, thứ chờ đợi Kỷ Trăn chính là cây roi mây dài quen thuộc kia. Y vừa nhìn thấy nó, chân liền nhũn ra, cứ chần chứ không dám bước vào phòng.
Thẩm Nhạn Thanh đứng bên trong ánh nến sáng tỏ, nhìn Kỷ Trăn đứng như trời trồng ngay bậc cửa nhẹ giọng hỏi: "Dám làm không dám chịu?"
Tính Kỷ Trăn không chịu nổi nhất ai dám khiêu khích mình, nghe xong cứng đầu đi vào, thế nhưng khi còn cách Thẩm Nhạn Thanh ba bước chợt dừng lại. Kỷ Trăn sợ hãi nhìn chằm chằm cây roi, dùng lý lẽ biện luận: "Ta ở Hoàng Oanh lâu chưa tới nửa canh giờ đã rời đi, vậy cũng muốn phạt? Sao huynh lại có thể..." Thoạt nghĩ một hồi vẫn không tìm ra từ ngữ thích hợp: "Bụng dạ nhỏ mọn như vậy."
Ánh mắt Thẩm Nhạn Thanh trầm xuống, đôi mắt hoa đào vốn nên tỏ đa tình, thế nhưng quanh năm luôn nghiêm nghị chẳng mấy khi cười, mỹ mạo như ngọc cũng lộ ra chút lạnh buốt.
Kỷ Trăn cùng đối phương bên nhau sớm chiều đã được ba năm, tuy rằng bản thân không nhạy bén, thế nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương cũng tự biết bản thân hôm nay đã định "khó thoát", hai chân cứ rạo rực nhốn nháo muốn trốn đi.
Thế nhưng chỉ vừa mới xoay người, đã bị Thẩm Nhạn Thanh xách vạt áo phía sau kéo lại. Kỷ Trăn vội vã dùng tay gạt ra, thế nhưng tay đối phương như đồng như sắt, mặc cho y có làm sao cũng không thoát được.
Vừa nghĩ tới chuyện sắp bị cây roi mây này đánh đến chân đầy vết đỏ, mấy ngày sau mới biến mất, Kỷ Trăn không nhịn được đấu tranh: "Vì cái gì ta gặp Tiểu Mạt Lỵ muốn động gia pháp, còn huynh thì ngày ngày gặp gỡ Dịch Chấp, ta có từng dùng cây này đánh huynh bao giờ chưa?"
Thẩm Nhạn Thanh dùng lực nắm lấy y phục Kỷ Trăn kéo về lại chỗ mình, một tay giữ chặt vòng eo dẻo dai, tay còn lại từ dưới nách vòng lên bóp lấy hai bên má, khóa cả người ở trong lòng mình, rũ mắt nhìn gương mặt hơi ửng đỏ vì giận cùng sợ của Kỷ Trăn: "Đây là hai chuyện khác nhau, ngươi không thể xem nó là một."
Kỷ Trăn tức giận quay đầu, bắt đầu ghen tuông tạo phản: "Ta cũng không phải người mù, hôm nay huynh nói cười vui vẻ với Dịch Chấp ra sao, ta cũng tận mắt chứng kiến vô cùng rõ ràng."
Trong lúc Kỷ Trăn nói chuyện, hơi thở đều phun hết lên cả hàm dưới Nhạn Thanh, khiến nó trở nên có chút ẩm ướt. Hai cánh môi căng tròn no đủ cứ liên tục mấp máy kia chỉ cách hắn một chút, thậm chí hắn còn có thể nhìn được đầu lưỡi đỏ mềm tươi bên trong khoang miệng.
Thẩm Nhạn Thanh im lìm, trong chớp mắt, cường độ giữ Kỷ Trăn càng chặt hơn, song tầm mắt cũng khẽ dịch khỏi đôi môi đang quấy nhiễu tâm tư mình.
Từ trước đến giờ, Thẩm Nhạn Thanh không thích Kỷ Trăn ghen tuông vớ vẩn, cũng không biết tại sao, vào lúc này nghe Kỷ Trăn nói ra mấy câu chanh chua, trong lòng cũng không cảm thấy không kiên nhẫn như mọi ngày.
Có lẽ là do nghe quá nhiều, cũng tập mãi thành quen.
Kỷ Trăn giãy dụa mấy lần không tránh được, lại không thấy Thẩm Nhạn Thanh đáp lời, cảm thấy có vẻ bản thân đã nói trúng tim đen, đang muốn thừa thắng xông lên, chợt nghĩ lại, nếu như Thẩm Nhạn Thanh thực sự bị mình nói tới cứng miệng không trả lời được, vậy không phải đồng nghĩa chuyện quan hệ giữa đối phương và Dịch Chấp thật sự mập mờ hay sao?
Trong lòng y trải qua năm khung bậc cảm xúc khác nhau, đắng cay ngọt bùi mặn đều nếm qua hết một lượt.
Mỗi khi đối mặt Thẩm Nhạn Thanh, kết quả chỉ toàn thua với thua, có lẽ là thua quá nhiều, lần này không muốn bản thân thua quá khó coi, cho nên muốn gỡ gạc một chút, bèn lẩm bẩm: "Ta đã mặc kệ chuyện huynh và Dịch Chấp, vậy huynh cũng đừng xen vào chuyện ta và Tiểu Mạt Lỵ nữa..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Thẩm Nhạn Thanh đẩy lên bàn tròn.
Kỷ Trăn dán chặt nửa người lên mặt bàn, trong lòng còn chưa kịp định hình, cây roi mây đã giáng xuống - thế nhưng hiện tại không phải đánh ở bắp chân, mà là phần thịt mềm mại trên bắp đùi. Cho dù cách vải vóc, nhưng bị cây roi ma sát mạnh khiến cho y cảm giác nóng rực như lửa thiêu.
"Thẩm Nhạn Thanh!" Kỷ Trăn hét lên, mái tóc vì giãy dụa có chút rơi rớt xuống. Y lúng túng quay đầu, chạm trúng đôi mắt lạnh lùng kia nghẹn lời: "Huynh đừng có, đừng có khinh người quá đáng."
Thẩm Nhạn Thanh trả lời cực kỳ ung dung: "Không muốn ta quản ngươi, vậy cớ sao lại cùng ta thành hôn?"
Kỷ Trăn ngẩn ra.
"Chuyện tốt trên đời này đều bị Kỷ gia ngươi chiếm lấy, huynh trưởng ngươi trên triều đình độc đoán, chẳng lẽ Kỷ Trăn ngươi cũng muốn bắt chước hắn chuyên quyền độc đoán tại Kỷ gia?" Thẩm Nhạn Thanh tì sát cây roi mây lên trên bắp đùi Kỷ Trăn từ từ di chuyển: "Bản thân làm trái lễ nghĩa còn cứng đầu cứng miệng, rốt cuộc ai khinh người quá đáng?"
Một Kỷ Trăn nhanh mồm nhanh miệng cuối cùng cũng bị Thẩm Nhạn Thanh làm cho cứng họng, cái khác chưa tính, Thẩm Nhạn Thanh đánh mắng y cũng là do y tự chuốc lấy, nhưng lại không chịu được khi nghe đối phương nói xấu huynh trưởng
"Chuyện giữa ta và huynh, nhắc đến ca ca ta làm gì?"
Hàm ý bảo vệ Kỷ Quyết của Kỷ Trăn mạnh mẽ đến mức khó có thể không nhận ra, giọng điệu của Thẩm Nhạn Thanh càng lạnh hơn: "Nếu không phải do Kỷ Quyết cưỡng ép, vốn sẽ không như hôm nay..."
Hai chữ "nghiệt duyên" mấp máy bên môi, cuối cùng cũng không bật thành lời.
Tuy rằng không nói, Kỷ Trăn cũng có thể đoán được tâm ý của Thẩm Nhạn Thanh. Trong kinh thành từ mấy đứa trẻ buộc tóc quả đào cho đến ông lão râu tóc bạc phơ ai mà chẳng biết, Thẩm trạng nguyên vì quyền thế Kỷ gia đe doạ mới bất đắc dĩ chấp nhận mối nhân duyên này, chẳng cần Thẩm Nhạn Thanh nhắc, trong lòng Kỷ Trăn cũng rõ ràng đối phương hận mình như thế nào.
"Mọi chuyện đều do ta nhờ ca ca làm, lỗi của huynh ấy chính là lỗi của ta, huynh muốn trách thì trách ta, đừng ở trước mặt đổ lỗi cho huynh ấy." Nét mắt Kỷ Trăn kiên định, sự sùng bái dần dần hiện rõ trong đáy mắt: "Huynh trưởng ta là người giỏi nhất trên thế gian này, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Đại Hành, không ai có thể so với huynh ấy."
Kỷ Quyết tài mạo siêu phàm, thuở nhỏ yêu thương cưng chiều y hết mực, đối với Kỷ Trăn, những người còn lại cho dù tài cao học thức rộng như thế nào, cũng không sánh được.
Trong lòng Kỷ Trăn, chỉ có Thẩm Nhạn Thanh mới có thể phân tranh cao thấp cùng Kỷ Quyết, thế nhưng lại không dám nói cái này cho Thẩm Nhạn Thanh. Bởi Thẩm Nhạn Thanh cực kỳ ghét hai huynh đệ nhà y, theo lý không cần đối phương đánh giá cao mình.
Một cơn đau bất ngờ ập đến nơi cổ tay, Kỷ Trăn rên khẽ một tiếng, đau đến mắt trong mắt lóe ra chút nước.
Thẩm Nhạn Thanh nghe y kêu, bất ngờ buông ra.
Kỷ Trăn vươn mình đứng thẳng đối diện với Thẩm Nhạn Thanh, khi chạm trúng biểu hiện lạnh lùng của đối phương, chỉ hơi xoa xoa cổ tay.
Thẩm Nhạn Thanh tiện tay ném cây roi mây lại trên bàn, nhẹ nhàng nở một cười, giọng điệu lạnh lùng: "Nếu Kỷ Quyết tốt như vậy, hai huynh đệ ngươi cứ bên nhau một đời không phải càng viên mãn sao?"
Kỷ Trăn lấy làm thắc mắc: "Huynh nói cái gì?"
Thẩm Nhạn Thanh có chút khó kiềm chế được sự ác ý trong lời nói của mình: "Thật sự nghe không hiểu?"
Kỷ Trăn vừa giận vừa lúng túng, hai mắt đỏ au: "Huynh không nói lý..."
Thẩm Nhạn Thanh nghiêm mặt, tối nay bất ngờ to chuyện như vậy cũng không phải điều bản thân hắn muốn.
Quá khứ rõ ràng rành mạch, còn tương lai chỉ là một bản kế hoạch mông lung, lúc này chính là thời cơ, nếu như có thể kết thúc, hắn cùng Kỷ Trăn có lẽ sẽ không đến nỗi nhìn nhau như kẻ thù.
Thẩm Nhạn Thanh hờ hững nói: "Nếu hối hận, một tờ giấy hòa ly là xong."
Một câu nói nhẹ như mây trời nhưng lại khiến Kỷ Trăn chấn động hoa mắt.
Kỷ Trăn chỉ biết đứng yên trố mắt nhìn đối phương, Thẩm Nhạn Thanh không để tâm mấy đến những lời mình vừa nói tàn nhẫn đâm thẳng vào trong tim của đối phương, khiến y đau đến mức không thở được. Thì ra suốt ba năm, Thẩm Nhạn Thanh vẫn luôn đau đáu một suy nghĩ như vậy.
Y chẳng chút nghi ngờ rằng nếu bản thân lúc này chỉ cần gật đầu một cái, Thẩm Nhạn Thanh tức khắc sẽ viết xuống một tờ giấy hòa ly.
Kỷ Trăn siết chặt mười ngón, mặc dù biết bản thân cố ý dính chặt làm người ta ghét, nhưng vẫn u mê không chịu tỉnh run giọng nói: "Trừ phi ta chết đi, bằng không đời này hôn thê của Thẩm Nhạn Thanh huynh trên giấy chỉ có thể đề hai chữ "Kỷ Trăn"."
Thẩm Nhạn Thanh tựa như đã sớm đoán được câu trả lời này, sắc mặt chẳng chút thay đổi, chỉ nhìn Kỷ Trăn một lúc, rồi xoay người rời đi.
Kỷ Trăn không đủ dũng khí đuổi theo, chỉ trơ mắt nhìn Thẩm Nhạn Thanh dần dần biến mất giữa màn đêm tối, cả người xụi lơ ngồi bẹp lên chiếc ghế lục giác.
Về phía Thẩm Nhạn Thanh, hắn vừa đi được mấy bước, đã nghe thấy Cát An bên kia đi vào nói nhỏ: "Công tử, đừng khóc..."
Bước đi thoáng dừng lại, ngẩng đầu nhìn trăng rằm, bất chợt bật ra một tiếng thở dài khẽ khàng.
Không biết là đang cảm khái mối nhân duyên của mình cùng với Kỷ Trăn, hay là khó hiểu bản thân lại thiếu quyết đoán do dự lần nữa.
Thẩm Nhạn Thanh thật sự từng sinh lòng sát ý đối với Kỷ Trăn.
Vào ngày thứ ba Kỷ Trăn tuyệt thực, mặc cho hắn có khuyên bảo sao cũng không có kết quả, ngày hôm sau lại nhận được một phong thư, bên trong chỉ có duy nhất một chữ "trừ".
(*) tống khứ, loại trừ.
Triều đình thoạt nhìn sóng yên biển lặng, thế nhưng trong bóng tối đã bắt đầu sóng gió cuộn trào. Thiên tử sinh lòng đa nghi, vì muốn cân bằng thế lực trong triều, bỏ mặc không quan tâm đến chuyện thái tử và tam điện hạ tranh giành cấu xé nhau suốt bao năm. Thế lực phe phái của cả hai đồng đều, cuối cùng cũng sẽ có một ngày Đại Hành dâng cao sóng lũ.
Người bên ngoài nhìn vào, cảm thấy Thẩm gia thờ phụng đạo trung dung (*), chưa bao giờ dính vào trận tranh đấu đảng phái nào, thế nhưng trước khi Nhạn Thanh đỗ đạt, đã nhận được tín hiệu từ cả thái tử cùng tam điện hạ.
(*) Đạo trung dung của người xưa do Khổng Tử đề xướng. Trung dung có nghĩa là dung hòa, duy trì mọi việc, mọi vật ở mức độ vừa phải, cân bằng. Bất cứ cái gì trở nên thái quá hoặc thiếu hụt đều làm mất đi trạng thái cân bằng, tức là mất đi sự trung dung đều có ảnh hưởng không tốt.
Sau một hồi cân nhắc, Thẩm Nhạn Thanh viết một phong thư đưa vào phủ tam điện hạ, xem như bước về phe của đối phương.
Lão tướng quân có công dựng nước Vương Mông cầm trong tay năm mươi ngàn binh lính, nếu như Thẩm Nhạn Thanh có thể cưới cháu cố gái của lão ta, quyền lực Vương gia sẽ rơi vào tay tam điện hạ, đối với tương lai tranh cướp vị trí thái tử, chắc chắn sẽ có nhiều ưu thế hơn.
Vốn là chuyện chắc như đinh đóng cột, ai cũng không ngờ một Kỷ Trăn lại từ đâu chen vào.
Thẩm Nhạn Thanh ném cả phong thư cùng tờ giấy vào trong chậu, mẩu than tro thoáng chốc bị luồng gió ngoài cửa sổ thổi bay tán loạn.
Kỷ Trọng là thủ phụ nội các, Kỷ Quyết là Lại bộ thị lang, hai cha con họ tại triều đình chức cao vọng trọng, được sự giúp đỡ đó, thái tử như hổ mọc thêm cánh, nếu như Vương Mông tiếp tục tham gia phe thái tử, đối với tam điện hạ mà nói, không khác gì một trận đánh phủ đầu lớn.
Với tình thế hiện tại, việc nhanh chóng nên làm chính là nhổ cỏ tận gốc người Kỷ Trăn này.
Nhưng Thẩm Nhạn Thanh cũng không muốn vô duyên vô cớ mạo hiểm, Kỷ Trăn chân trước mới ép Thẩm gia thành hôn, chân sau liền gặp ám sát, cho dù có hành động gọn gàng ra sao, Kỷ gia bọn họ thà giết nhầm cũng không tuyệt đối buông tha cho Thẩm gia.
Mũi tên phóng ở trên phố đúng là chỉ muốn nhắc nhở Kỷ Trăn. Thẩm Nhạn Thanh hy vọng đối phương biết khó mà lui, cuối cùng đối phương còn cứng đầu hơn cả sức tưởng tượng của hắn, thậm chí sợ đến mức nằm liệt giường cũng không hối cải.
Lần một không được, phải có lần hai, lần này nhất định phải đổ chút máu thì may ra Kỷ Trăn mới rõ mình lạc đường quay lại. Nếu như nhất định buộc phải đuổi cùng giết tận, cùng lắm thì chỉ hơi có lỗi đối với Kỷ Trăn có chút duyên không phận với mình mà thôi.
Nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, Vương Mông đã ngấm ngầm quy phục về phe tam điện hạ.
Kỷ gia biết rõ hai nhà Vương Thẩm có ý định kết thân, cố tình làm khó làm dễ, đối với Vương gia mà nói đây chính là một sự sỉ nhục lớn.
Thực ra, dẫu cho quá trình ra làm sao, là Thẩm Nhạn Thanh cưới cháu cố gái Vương Mông, hay Kỷ Trăn vô tình đẩy Vương gia vào thế khó mà kiên định cống hiến cho tam điện hạ cũng không quan trọng, chỉ cần đi đến chung một kết quả là được.
Thẩm Nhạn Thanh đâm lao phải theo lao, nay Vương gia đã quy thuận, đành tương kế tựu kế cưới Kỷ Trăn, dựa theo tính toán của tam điện hạ.
Người người nói Thẩm gia vội vã chấp nhận chuyện hôn sự vì bị quyền thế Kỷ gia ép uổng, nhưng thân là người trong cuộc mới thấu được. Kỷ Trăn trên danh nghĩa là thê tử của Thẩm Nhạn Thanh, còn là một tấm bia đỡ đạn, nếu bên ngoài yếu thế, cũng có thể lấy nó để ra mặt.
Đảng thái tử kiêng kị hắn là con rể Kỷ gia, không dám làm khó làm dễ, còn đảng tam điện hạ e sợ hắn bị Kỷ gia thuyết phục, không dám lôi kéo quá mức, thành thử ra trong mắt người ngoài, Thẩm Nhạn Thanh vẫn là một dòng nước trong thanh khiết.
Không còn gì tốt hơn thế.
Song, nếu chuyện ám sát trên phố không bị Kỷ Quyết biết được, có thể nói là toàn vẹn đôi đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.