Chương 36
Tâm Đào
07/03/2023
Trận chiến sóng gió này cũng tạm thời hạ màn vào những ngày đông, chốn
kinh đô thoáng chốc khôi phục cảnh sóng êm biển lặng, Thẩm phủ cũng trả
về với dáng vẻ bình yên vốn có, ít ra người ngoài nhìn vào thấy như vậy.
Sau khi Kỷ gia lụi tàn, nô bộc nhiều chuyện trong phủ bắt đầu lén lút thảo luận về việc liệu sẽ có chủ nhân mới hay không.
Tháng trước Thẩm Nhạn Thanh được thăng nhiệm, bản thân chưa đến hai mươi lăm đã trở thành học sĩ Hàn Lâm tứ phẩm, tiền đồ rộng mở, lại có khí chất thanh cao nhẹ nhàng, rất nhiều người dòm ngó đến, mấy ngày trước, Trương tú bà nổi đình đám còn được thiếu khanh Quang Lộc tự nhờ vả để có thể bước vào ngưỡng cửa Thẩm gia.
Thiếu khanh Quang Lộc tự nung nấu ý định muốn gả thứ nữ vào Thẩm gia, chỉ là với gia thế của đối phương, đâu thể cho con gái mình chịu cảnh làm thiếp, cho nên mới nói thêm nếu như có thể làm bình thê(*) thì được. Thẩm lão phu nhân không đáp lại, nhưng cũng không từ chối, thoạt nhìn có chút động lòng.
(*) thê tử, vị trí ngang bằng Trăn Trăn.
Người làm bàn tán xôn xao, bọn họ đều cảm thấy việc vui sắp đến, thế nhưng qua năm, sáu ngày sau, cũng chưa nhìn thấy tiến triển nào. Rốt cuộc hôm nay nghe được tin tức, thứ nữ thiếu khanh Quang Lộc tự cùng con trai Hình bộ thị lang hợp nhau, vài ngày tới cử hành hôn lễ.
Chuyện vui này xem như thất bại.
Thế nhưng không hề gây trở ngại mấy, bởi vì còn có rất nhiều người khác vẫn đang nhìn chằm chằm đến Thẩm gia.
Cát An đứng trong góc tường nghe bọn họ trò chuyện, gì mà có một tổ mẫu nhà nào đó đến thăm, ngoài mặt là thăm hỏi, thực ra làm mai cho cháu gái mình. Công tử của y đã không còn ai ở đây, bây giờ chán nản quanh quẩn trong phủ, còn nghe mấy chuyện thối nát này, khiến cho y muốn dùng kéo cắt lưỡi bọn họ ném cho chó ăn.
Cát An bưng dĩa bánh hạch đào, giận đến mức muốn ló đầu ra tranh cãi một phen với đám người nói nhảm kia, nhưng không ngờ mọi người bên kia đã trước tiên nhìn về phía y, chợt lúng túng im miệng lại không nói nữa.
Cát An quay đầu nhìn, không biết Kỷ Trăn đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Kỷ Trăn đã nghe được hết những chuyện mọi người đang nói. Thực ra cũng dễ hiểu, Thẩm phủ từ xưa đến nay vốn không có ai thật lòng cảm thấy y danh chính ngôn thuận ở trong viện chính này, lúc trước y sẽ cố chứng tỏ bằng hành động để phản bác lại những chuyện này, bây giờ không còn hơi sức đâu cãi lại nữa.
Cát An vốn tưởng rằng Kỷ Trăn chắc chắn sẽ phạt bọn họ, hung hăng trừng mắt nhìn đám người kia.
Lại chẳng ngờ Kỷ Trăn không hề nổi cáu như trước, dáng vẻ như chẳng nghe thấy gì, cũng không thèm phản ứng lại, chỉ nhìn Cát An ra lệnh: "Bưng bánh hạch đào vào phòng đi."
Cát An tức giận: "Công tử, bọn họ...."
Thoáng nhìn biểu hiện thờ ơ của Kỷ Trăn, đành ép lời muốn nói xuống cổ họng.
Kỷ Trăn trở về phòng, lúc này mới cảm thấy thoải mái, cầm lấy bánh hạch đào bỏ vào miệng, hai má căng phồng ấp úng nói: ""Ngươi để ý đến bọn họ làm cái gì."
Cát An bất bình dùm: "Lẽ nào lại để cho bọn họ ăn nói linh tinh sao?"
Kỷ Trăn uống một ngụm trà, không thể nói rõ trong lòng giờ đây cảm thấy mất mát hay là chua xót, chỉ cười nhìn Cát An: "Hiện tại ta cũng không có ước vọng gì, chỉ mong muốn chờ đến ngày đoàn tụ cùng ca ca." Lại quay sang đặt một mẩu bánh ngọt vào trong tay đối phương: "Thật đó, đừng nóng nữa, ăn miếng bánh đi."
Thực ra lúc trước Cát An cảm thấy công tử nhà mình có chút thất thường, nhưng bây giờ khi thấy Kỷ Trăn thông suốt như vậy, đột nhiên cảm thấy khó chịu. Nếu như đại công tử còn ở đây... Khó chịu đến mức thôi không nghĩ tới giả thuyết nữa.
Chủ tớ hai người yên lặng ăn bánh ngọt.
Qua chốc lát sau, nô bộc bẩm báo đêm nay Thẩm Nhạn Thanh tan làm sẽ về phủ dùng bữa.
Kể từ sau ngày từ biệt với Kỷ Quyết, hằng đêm Thẩm Nhạn Thanh đều sẽ ở lại phòng ngủ chính, căn phòng phía đông được bỏ trống không người ghé thăm.
Kỷ Trăn thuận miệng đáp một tiếng.
Cô nàng hỏi nhiều thêm một câu: "Thiếu phu nhân, có muốn dặn dò nhà bếp hầm chút canh hay gì khác không ạ?"
Kỷ Trăn lắc đầu, y cũng không phải chưa từng làm những chuyện nhỏ vặt này, nhưng Thẩm Nhan Thanh vốn cũng đâu để vào mắt, chỉ tổ uổng phí thời gian.
Nô tỳ chỉ cảm khái rồi cũng lùi về sau ra ngoài, thấp thoáng nghe thấy giọng nàng nói chuyện cùng người làm khác bên ngoài: "Ngươi có cảm thấy thiếu phu nhân hình như có chút khác lạ không?"
"Cũng phải thôi, bây giờ Kỷ gia không còn quyền thế, mặc dù đối phương không mang trong mình dòng máu Kỷ gia, nhưng suy cho cùng vẫn mang họ Kỷ, phải cụt đuôi làm người chứ sao có thể vênh váo đắc ý như trước nữa?"
Thanh âm trò chuyện dần xa: "Ngươi nói vậy cũng hơi nặng lời đó, thiếu phu nhân từ trước đến nay đối xử với chúng ta cũng đâu có tệ..."
Kỷ Trăn không nghe rõ bọn họ nói cái gì, cũng không để bụng, chỉ uống một ngụm trà.
Trời tháng mười chưa cười đã tối, gần hoàng hôn, cha con Thẩm gia mới về phủ.
Thẩm phụ tháo mũ quan nói: "Đêm qua mẫu thân con cùng ta nói về chuyện nghị hôn, theo như ta thấy, nếu như Kỷ Trăn không phản đối, thì con có thể thử suy nghĩ một chút."
Thẩm Nhạn Thanh không chút nghĩ ngợi đáp: "Phụ mẫu đừng quan tâm đến chuyện kết hôn của con, tâm tư con vốn dĩ không ở nơi này, hơn nữa, Kỷ Trăn chắc chắn sẽ không đồng ý."
"Dù sao đối phương cũng là nam nhân, Thẩm gia chúng ta xưa nay chưa từng có tiền lệ như vậy."Thẩm phụ buông tiếng thở dài: "Việc này không vội, con cứ suy nghĩ thêm đi."
Thẩm Nhạn Thanh chào phụ thân, sau đó nương theo ánh trăng về sân nhà chính.
Đồ ăn bày lên bàn xong xuôi, Kỷ Trăn bắt đầu dùng bữa trước. Khi Thẩm Nhạn Thanh vào phòng, Kỷ Trăn đang ngồi dưới nến nhìn thoại bản, mấy quyển này viết về vài chuyện thú vị ở dân gian, dùng để giết thời gian. Hiện tại y không thích đi ra ngoài lắm, thứ nhất là bởi vì Thẩm Nhạn Thanh quản quá chặt, mỗi lần đi đều phái người theo, thứ hai lần trước đi đến Tử Vân lâu lại đụng trúng đám người Trương Trấn nghe rất nhiều thứ khó chịu, cho nên không muốn ra ngoài bị người khác mỉa mai nữa.
Y đọc đến say mê, Thẩm Nhạn Thanh đến chỉ liếc mắt nhìn một cái sau đó tiếp tục, cứ như tất cả sự chú ý đều dồn vào quyển sách này.
Đồ ăn trên bàn chẳng đụng tới mấy, ngay cả món cá sóc Kỷ Trăn thích nhất cũng chỉ ăn vài đũa.
Nửa tháng qua, Kỷ Trăn đều tỏ ra hờ hững với Thẩm Nhạn Thanh, chỉ khi nào đối phương lên tiếng thì y mới đáp, Thẩm Nhạn Thanh biết y vẫn chưa thoát khỏi cú sốc gia đình, thành ra cũng không ép mở miệng. Thế nhưng hôm nay ngay cả ăn chung với nhau, khi thấy hắn cũng không phản ứng, Thẩm Nhạn Thanh vẫn có chút để tâm đến.
Bóng người che khuất ánh sáng, Kỷ Trăn ngẩng đầu nhìn, thấy Thẩm Nhạn Thanh đứng trước mặt mình, cũng không lên tiếng nói gì, chỉ dịch sang một bên tiếp tục xem.
Chẳng ngờ đến Thẩm Nhạn Thanh lại đoạt lấy quyển thoại bản từ tay y.
Lúc này, Kỷ Trăn có chút trẻ con trừng mắt đối phương: "Trả lại cho ta."
Thẩm Nhạn Thanh tùy ý lật vài trang, chỉ là mấy chuyện cũ sáo rỗng, không có gì mới lạ, sao đối phương đọc say mê như vậy?
Hắn trả quyển thoại bản lại cho đối phương. Kỷ Trăn cầm lấy quyển sách chạy đến giường, chui vào trong chăn nằm sấp tiếp tục đọc.
Thẩm Nhạn Thanh nhíu mày, vốn cũng không muốn làm mất thời gian, một mình yên lặng dùng bữa, sau đó rửa mặt, cuối cùng cầm sách ngồi dưới ánh nến im lặng xem.
Cảnh tượng này chưa từng xảy ra.
Lúc trước mỗi khi Thẩm Nhạn Thanh đọc sách, Kỷ Trăn đều phải gây ra chút động tĩnh thu hút sự chú ý của đối phương mới chịu được, không làm bộ uống nước thì đảo quanh phòng, thậm chí nới thắt lưng để y phục hờ hững.
Thẩm Nhạn Thanh thỉnh thoảng nhìn về phía giường.
Trong phòng có thêm một người, Kỷ Trăn thực ra cũng không cách nào tập trung xem thoại bản, nhưng y không quản được tâm tư của chính mình, chỉ có thể nỗ lực kiểm soát đôi mắt cùng tay chân để bản thân đừng nghĩ đến thứ khác nữa.
Hiện tại, Kỷ Trăn đã không còn cách nào rời khỏi Thẩm phủ, cũng không có đủ khả năng phản kháng với Nhạn Thanh. Y tự biết mình vô dụng, nhưng cũng có những cách để biểu thị sự bất mãn trong lòng - y sẽ không vứt hết liêm sỉ mà dính lấy Thẩm Nhạn Thanh nữa, chỉ xem đối phương như người lạ ở chung mái hiên với mình, không nhìn, không nói chuyện.
Kỷ Trăn cảm thấy nóng, thò hai chân ra khỏi chăn, sau đó nâng lên lắc qua lắc lại.
Thẩm Nhạn Thanh thấy vậy, động tác lật trang sách bất chợt dừng lại, thổi nến tắt.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại một chiếc đèn mờ, Kỷ Trăn không nhìn rõ, hơi rướn người lên, đang định hỏi tại sao đối phương vô duyên vô cớ tắt nến, Thẩm Nhạn Thanh đã đi đến trước giường.
Trong màn đêm, ngũ quan anh tuấn của Thẩm Nhạn Thanh mờ mờ ảo ảo, Kỷ Trăn khẽ ngưng thở, từ từ lui vào sát bên trong.
Thẩm Nhạn Thanh ngồi lên giường, Kỷ Trăn lúc này cũng dán sát lưng lên tường, cuốn thoại bản trong tay bị lấy đi.
Y nằm thẳng người lại, cổ họng cứ chuyển động, đôi mắt lấp lánh chỉ cụp xuống không dám nhìn thẳng đối phương.
Thẩm Nhạn Thanh khom người, một tay chống bên gáy y, một tay siết lấy gò má vân vê, cứ trầm ngâm mà nhìn như vậy.
Trong thời gian qua có rất nhiều chuyện hoang đường xảy ra, đa số đều là những thứ Kỷ Trăn chưa bao giờ trải qua. Y vừa chạm trúng đôi mắt sâu thăm thẳm của người trước mặt, vừa lúng túng vừa hoảng sợ mím môi.
Kỷ Trăn không rõ vì sao một Thẩm Nhạn Thanh không quan tâm đến chuyện giường chiếu, bây giờ lại như thế, cũng đại khái đoán ra được có lẽ thứ mình biết về Thẩm Nhạn Thanh vốn dĩ chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm. Trách y không cảnh giác cao độ, nhận thức người quá kém.
Nếu đã không tránh được, Kỷ Trăn chỉ đành nhắm mắt lại.
Thẩm Nhạn Thanh cúi người hôn, vành tai cùng tóc mai chạm vào nhau. Hai cánh môi ẩm ướt bị mút mát đè ép đến biến hình, Kỷ Trăn mặt đỏ tới mang tai nằm im, bên tai là tiếng nước ám muội, đầu lưỡi hắn liếm láp qua phần cằm, cuối cùng di chuyển xuống phần xương quai xanh, khiến y ngứa ngáy như có đàn kiến bò qua, thân thể khẽ run.
Trong cổ họng vừa bật một tiếng rên nhẹ, hai từ "đồ điếm" đôt ngột nhảy vào tâm trí Kỷ Trăn. Y nghĩ đến chuyện Thẩm Nhạn Thanh từng dùng ngôn từ chói tai như vậy hình dung mình, liền cảm thấy phản ứng hiện tại quá vô liêm sỉ, tựa như đang khẳng định hai chữ kia - vì thế lặng lẽ dùng sức cấu lấy thịt bắp đùi, dùng cơn đau để quên đi thực tại.
Thẩm Nhạn Thanh hôn một lúc, khi tách ra, cúi đầu nhìn thấy biểu hiện cau mày nhẫn nhịn của Kỷ Trăn.
Hệt như một đòn giáng vào đầu, khí nóng hừng hực trong người mất sạch.
Hắn siết lấy hai má Kỷ Trăn, nhìn chăm chăm chiếc lưỡi mềm bị mút đến đỏ hồng, tâm tình như trận tuyết dưới hiên, ngọn gió tháng chạp.
Kỷ Trăn mở mắt ra, ban nãy bản thân cấu đùi hơi mạnh nên đau ứa nước, đối diện với ánh mắt Thẩm Nhạn Thanh, trong lòng sợ sệt, mơ hồ nói: "Muốn bắt nạt ta nữa?"
Y không muốn hồi tưởng lại lúc trước, gò má cạ vào lòng bàn tay Nhạn Thanh, chớp mắt một cái, hàng mi cảm thấy âm ấm.
Thẩm Nhạn Thanh trầm mặc, qua một lát sau, khép vạt áo đang mở của Kỷ Trăn lại, nằm xuống.
Kỷ Trăn "tránh được một kiếp", qua loa dụi mắt, sợ Thẩm Nhạn Thanh điên nữa, trong lúc đang định xoay người, đối phương kéo y vào trong lòng.
Thẩm Nhạn Thanh kê hàm dưới mình tựa lên đầu Kỷ Trăn, hai tay ôm chặt lấy thân thể ấm áp kia.
Bốn năm qua, hắn cùng Kỷ Trăn từng có những cuộc đối chọi gay gắt, cũng từng có những khoảnh khắc yên bình vui vẻ, thế nhưng chưa bao giờ xa cách trên giường như lúc này. Rõ ràng ôm chặt như thế, thế nhưng người như xa tận chân trời.
Tư thông cùng Tưởng Uẩn Ngọc, muốn theo Kỷ Quyết đi xa.
Dẫu rằng mọi chuyện đã qua gần nửa tháng, thế nhưng mỗi lần Thẩm Nhạn Thanh nhớ đến hình ảnh bản thân bất ngờ nhìn thấy thân thể đầy dấu vết của Kỷ Trăn vào đêm hôm đó, trong lòng không nhịn được trào dâng mọi cảm xúc hỗn loạn, ví như tức giận, thô bạo, âm u, chúng cứ dập dờn mạnh mẽ tựa thủy triều, rồi lại nhanh chóng dập tắt khi đối diện với ánh mắt xa lạ cùng lên án của Kỷ Trăn.
Mọi chuyện lắng xuống, nhưng Thẩm Nhạn Thanh từng có bản lĩnh một tay xoay trời cũng không còn như lúc trước.
Lực ôm mỗi lúc một chặt, chậm rãi mở miệng: "Kỷ Trăn..."
Trước kia gương vỡ khó lành, chỉ muốn cắt đứt. Sau này bên nhau sớm tối, muốn kết lại mối duyên này.
Hắn còn chưa kịp nói thêm gì, Kỷ Trăn đã lẩm bẩm nói: "Ta muốn ngủ."
Lời chưa tỏ, chuyện đã dừng.
Người luôn thắng lợi đứng trên cao cũng có những lúc tính toán sai lầm.
Hai người họ chính là sai thời điểm.
Sau khi Kỷ gia lụi tàn, nô bộc nhiều chuyện trong phủ bắt đầu lén lút thảo luận về việc liệu sẽ có chủ nhân mới hay không.
Tháng trước Thẩm Nhạn Thanh được thăng nhiệm, bản thân chưa đến hai mươi lăm đã trở thành học sĩ Hàn Lâm tứ phẩm, tiền đồ rộng mở, lại có khí chất thanh cao nhẹ nhàng, rất nhiều người dòm ngó đến, mấy ngày trước, Trương tú bà nổi đình đám còn được thiếu khanh Quang Lộc tự nhờ vả để có thể bước vào ngưỡng cửa Thẩm gia.
Thiếu khanh Quang Lộc tự nung nấu ý định muốn gả thứ nữ vào Thẩm gia, chỉ là với gia thế của đối phương, đâu thể cho con gái mình chịu cảnh làm thiếp, cho nên mới nói thêm nếu như có thể làm bình thê(*) thì được. Thẩm lão phu nhân không đáp lại, nhưng cũng không từ chối, thoạt nhìn có chút động lòng.
(*) thê tử, vị trí ngang bằng Trăn Trăn.
Người làm bàn tán xôn xao, bọn họ đều cảm thấy việc vui sắp đến, thế nhưng qua năm, sáu ngày sau, cũng chưa nhìn thấy tiến triển nào. Rốt cuộc hôm nay nghe được tin tức, thứ nữ thiếu khanh Quang Lộc tự cùng con trai Hình bộ thị lang hợp nhau, vài ngày tới cử hành hôn lễ.
Chuyện vui này xem như thất bại.
Thế nhưng không hề gây trở ngại mấy, bởi vì còn có rất nhiều người khác vẫn đang nhìn chằm chằm đến Thẩm gia.
Cát An đứng trong góc tường nghe bọn họ trò chuyện, gì mà có một tổ mẫu nhà nào đó đến thăm, ngoài mặt là thăm hỏi, thực ra làm mai cho cháu gái mình. Công tử của y đã không còn ai ở đây, bây giờ chán nản quanh quẩn trong phủ, còn nghe mấy chuyện thối nát này, khiến cho y muốn dùng kéo cắt lưỡi bọn họ ném cho chó ăn.
Cát An bưng dĩa bánh hạch đào, giận đến mức muốn ló đầu ra tranh cãi một phen với đám người nói nhảm kia, nhưng không ngờ mọi người bên kia đã trước tiên nhìn về phía y, chợt lúng túng im miệng lại không nói nữa.
Cát An quay đầu nhìn, không biết Kỷ Trăn đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Kỷ Trăn đã nghe được hết những chuyện mọi người đang nói. Thực ra cũng dễ hiểu, Thẩm phủ từ xưa đến nay vốn không có ai thật lòng cảm thấy y danh chính ngôn thuận ở trong viện chính này, lúc trước y sẽ cố chứng tỏ bằng hành động để phản bác lại những chuyện này, bây giờ không còn hơi sức đâu cãi lại nữa.
Cát An vốn tưởng rằng Kỷ Trăn chắc chắn sẽ phạt bọn họ, hung hăng trừng mắt nhìn đám người kia.
Lại chẳng ngờ Kỷ Trăn không hề nổi cáu như trước, dáng vẻ như chẳng nghe thấy gì, cũng không thèm phản ứng lại, chỉ nhìn Cát An ra lệnh: "Bưng bánh hạch đào vào phòng đi."
Cát An tức giận: "Công tử, bọn họ...."
Thoáng nhìn biểu hiện thờ ơ của Kỷ Trăn, đành ép lời muốn nói xuống cổ họng.
Kỷ Trăn trở về phòng, lúc này mới cảm thấy thoải mái, cầm lấy bánh hạch đào bỏ vào miệng, hai má căng phồng ấp úng nói: ""Ngươi để ý đến bọn họ làm cái gì."
Cát An bất bình dùm: "Lẽ nào lại để cho bọn họ ăn nói linh tinh sao?"
Kỷ Trăn uống một ngụm trà, không thể nói rõ trong lòng giờ đây cảm thấy mất mát hay là chua xót, chỉ cười nhìn Cát An: "Hiện tại ta cũng không có ước vọng gì, chỉ mong muốn chờ đến ngày đoàn tụ cùng ca ca." Lại quay sang đặt một mẩu bánh ngọt vào trong tay đối phương: "Thật đó, đừng nóng nữa, ăn miếng bánh đi."
Thực ra lúc trước Cát An cảm thấy công tử nhà mình có chút thất thường, nhưng bây giờ khi thấy Kỷ Trăn thông suốt như vậy, đột nhiên cảm thấy khó chịu. Nếu như đại công tử còn ở đây... Khó chịu đến mức thôi không nghĩ tới giả thuyết nữa.
Chủ tớ hai người yên lặng ăn bánh ngọt.
Qua chốc lát sau, nô bộc bẩm báo đêm nay Thẩm Nhạn Thanh tan làm sẽ về phủ dùng bữa.
Kể từ sau ngày từ biệt với Kỷ Quyết, hằng đêm Thẩm Nhạn Thanh đều sẽ ở lại phòng ngủ chính, căn phòng phía đông được bỏ trống không người ghé thăm.
Kỷ Trăn thuận miệng đáp một tiếng.
Cô nàng hỏi nhiều thêm một câu: "Thiếu phu nhân, có muốn dặn dò nhà bếp hầm chút canh hay gì khác không ạ?"
Kỷ Trăn lắc đầu, y cũng không phải chưa từng làm những chuyện nhỏ vặt này, nhưng Thẩm Nhan Thanh vốn cũng đâu để vào mắt, chỉ tổ uổng phí thời gian.
Nô tỳ chỉ cảm khái rồi cũng lùi về sau ra ngoài, thấp thoáng nghe thấy giọng nàng nói chuyện cùng người làm khác bên ngoài: "Ngươi có cảm thấy thiếu phu nhân hình như có chút khác lạ không?"
"Cũng phải thôi, bây giờ Kỷ gia không còn quyền thế, mặc dù đối phương không mang trong mình dòng máu Kỷ gia, nhưng suy cho cùng vẫn mang họ Kỷ, phải cụt đuôi làm người chứ sao có thể vênh váo đắc ý như trước nữa?"
Thanh âm trò chuyện dần xa: "Ngươi nói vậy cũng hơi nặng lời đó, thiếu phu nhân từ trước đến nay đối xử với chúng ta cũng đâu có tệ..."
Kỷ Trăn không nghe rõ bọn họ nói cái gì, cũng không để bụng, chỉ uống một ngụm trà.
Trời tháng mười chưa cười đã tối, gần hoàng hôn, cha con Thẩm gia mới về phủ.
Thẩm phụ tháo mũ quan nói: "Đêm qua mẫu thân con cùng ta nói về chuyện nghị hôn, theo như ta thấy, nếu như Kỷ Trăn không phản đối, thì con có thể thử suy nghĩ một chút."
Thẩm Nhạn Thanh không chút nghĩ ngợi đáp: "Phụ mẫu đừng quan tâm đến chuyện kết hôn của con, tâm tư con vốn dĩ không ở nơi này, hơn nữa, Kỷ Trăn chắc chắn sẽ không đồng ý."
"Dù sao đối phương cũng là nam nhân, Thẩm gia chúng ta xưa nay chưa từng có tiền lệ như vậy."Thẩm phụ buông tiếng thở dài: "Việc này không vội, con cứ suy nghĩ thêm đi."
Thẩm Nhạn Thanh chào phụ thân, sau đó nương theo ánh trăng về sân nhà chính.
Đồ ăn bày lên bàn xong xuôi, Kỷ Trăn bắt đầu dùng bữa trước. Khi Thẩm Nhạn Thanh vào phòng, Kỷ Trăn đang ngồi dưới nến nhìn thoại bản, mấy quyển này viết về vài chuyện thú vị ở dân gian, dùng để giết thời gian. Hiện tại y không thích đi ra ngoài lắm, thứ nhất là bởi vì Thẩm Nhạn Thanh quản quá chặt, mỗi lần đi đều phái người theo, thứ hai lần trước đi đến Tử Vân lâu lại đụng trúng đám người Trương Trấn nghe rất nhiều thứ khó chịu, cho nên không muốn ra ngoài bị người khác mỉa mai nữa.
Y đọc đến say mê, Thẩm Nhạn Thanh đến chỉ liếc mắt nhìn một cái sau đó tiếp tục, cứ như tất cả sự chú ý đều dồn vào quyển sách này.
Đồ ăn trên bàn chẳng đụng tới mấy, ngay cả món cá sóc Kỷ Trăn thích nhất cũng chỉ ăn vài đũa.
Nửa tháng qua, Kỷ Trăn đều tỏ ra hờ hững với Thẩm Nhạn Thanh, chỉ khi nào đối phương lên tiếng thì y mới đáp, Thẩm Nhạn Thanh biết y vẫn chưa thoát khỏi cú sốc gia đình, thành ra cũng không ép mở miệng. Thế nhưng hôm nay ngay cả ăn chung với nhau, khi thấy hắn cũng không phản ứng, Thẩm Nhạn Thanh vẫn có chút để tâm đến.
Bóng người che khuất ánh sáng, Kỷ Trăn ngẩng đầu nhìn, thấy Thẩm Nhạn Thanh đứng trước mặt mình, cũng không lên tiếng nói gì, chỉ dịch sang một bên tiếp tục xem.
Chẳng ngờ đến Thẩm Nhạn Thanh lại đoạt lấy quyển thoại bản từ tay y.
Lúc này, Kỷ Trăn có chút trẻ con trừng mắt đối phương: "Trả lại cho ta."
Thẩm Nhạn Thanh tùy ý lật vài trang, chỉ là mấy chuyện cũ sáo rỗng, không có gì mới lạ, sao đối phương đọc say mê như vậy?
Hắn trả quyển thoại bản lại cho đối phương. Kỷ Trăn cầm lấy quyển sách chạy đến giường, chui vào trong chăn nằm sấp tiếp tục đọc.
Thẩm Nhạn Thanh nhíu mày, vốn cũng không muốn làm mất thời gian, một mình yên lặng dùng bữa, sau đó rửa mặt, cuối cùng cầm sách ngồi dưới ánh nến im lặng xem.
Cảnh tượng này chưa từng xảy ra.
Lúc trước mỗi khi Thẩm Nhạn Thanh đọc sách, Kỷ Trăn đều phải gây ra chút động tĩnh thu hút sự chú ý của đối phương mới chịu được, không làm bộ uống nước thì đảo quanh phòng, thậm chí nới thắt lưng để y phục hờ hững.
Thẩm Nhạn Thanh thỉnh thoảng nhìn về phía giường.
Trong phòng có thêm một người, Kỷ Trăn thực ra cũng không cách nào tập trung xem thoại bản, nhưng y không quản được tâm tư của chính mình, chỉ có thể nỗ lực kiểm soát đôi mắt cùng tay chân để bản thân đừng nghĩ đến thứ khác nữa.
Hiện tại, Kỷ Trăn đã không còn cách nào rời khỏi Thẩm phủ, cũng không có đủ khả năng phản kháng với Nhạn Thanh. Y tự biết mình vô dụng, nhưng cũng có những cách để biểu thị sự bất mãn trong lòng - y sẽ không vứt hết liêm sỉ mà dính lấy Thẩm Nhạn Thanh nữa, chỉ xem đối phương như người lạ ở chung mái hiên với mình, không nhìn, không nói chuyện.
Kỷ Trăn cảm thấy nóng, thò hai chân ra khỏi chăn, sau đó nâng lên lắc qua lắc lại.
Thẩm Nhạn Thanh thấy vậy, động tác lật trang sách bất chợt dừng lại, thổi nến tắt.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại một chiếc đèn mờ, Kỷ Trăn không nhìn rõ, hơi rướn người lên, đang định hỏi tại sao đối phương vô duyên vô cớ tắt nến, Thẩm Nhạn Thanh đã đi đến trước giường.
Trong màn đêm, ngũ quan anh tuấn của Thẩm Nhạn Thanh mờ mờ ảo ảo, Kỷ Trăn khẽ ngưng thở, từ từ lui vào sát bên trong.
Thẩm Nhạn Thanh ngồi lên giường, Kỷ Trăn lúc này cũng dán sát lưng lên tường, cuốn thoại bản trong tay bị lấy đi.
Y nằm thẳng người lại, cổ họng cứ chuyển động, đôi mắt lấp lánh chỉ cụp xuống không dám nhìn thẳng đối phương.
Thẩm Nhạn Thanh khom người, một tay chống bên gáy y, một tay siết lấy gò má vân vê, cứ trầm ngâm mà nhìn như vậy.
Trong thời gian qua có rất nhiều chuyện hoang đường xảy ra, đa số đều là những thứ Kỷ Trăn chưa bao giờ trải qua. Y vừa chạm trúng đôi mắt sâu thăm thẳm của người trước mặt, vừa lúng túng vừa hoảng sợ mím môi.
Kỷ Trăn không rõ vì sao một Thẩm Nhạn Thanh không quan tâm đến chuyện giường chiếu, bây giờ lại như thế, cũng đại khái đoán ra được có lẽ thứ mình biết về Thẩm Nhạn Thanh vốn dĩ chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm. Trách y không cảnh giác cao độ, nhận thức người quá kém.
Nếu đã không tránh được, Kỷ Trăn chỉ đành nhắm mắt lại.
Thẩm Nhạn Thanh cúi người hôn, vành tai cùng tóc mai chạm vào nhau. Hai cánh môi ẩm ướt bị mút mát đè ép đến biến hình, Kỷ Trăn mặt đỏ tới mang tai nằm im, bên tai là tiếng nước ám muội, đầu lưỡi hắn liếm láp qua phần cằm, cuối cùng di chuyển xuống phần xương quai xanh, khiến y ngứa ngáy như có đàn kiến bò qua, thân thể khẽ run.
Trong cổ họng vừa bật một tiếng rên nhẹ, hai từ "đồ điếm" đôt ngột nhảy vào tâm trí Kỷ Trăn. Y nghĩ đến chuyện Thẩm Nhạn Thanh từng dùng ngôn từ chói tai như vậy hình dung mình, liền cảm thấy phản ứng hiện tại quá vô liêm sỉ, tựa như đang khẳng định hai chữ kia - vì thế lặng lẽ dùng sức cấu lấy thịt bắp đùi, dùng cơn đau để quên đi thực tại.
Thẩm Nhạn Thanh hôn một lúc, khi tách ra, cúi đầu nhìn thấy biểu hiện cau mày nhẫn nhịn của Kỷ Trăn.
Hệt như một đòn giáng vào đầu, khí nóng hừng hực trong người mất sạch.
Hắn siết lấy hai má Kỷ Trăn, nhìn chăm chăm chiếc lưỡi mềm bị mút đến đỏ hồng, tâm tình như trận tuyết dưới hiên, ngọn gió tháng chạp.
Kỷ Trăn mở mắt ra, ban nãy bản thân cấu đùi hơi mạnh nên đau ứa nước, đối diện với ánh mắt Thẩm Nhạn Thanh, trong lòng sợ sệt, mơ hồ nói: "Muốn bắt nạt ta nữa?"
Y không muốn hồi tưởng lại lúc trước, gò má cạ vào lòng bàn tay Nhạn Thanh, chớp mắt một cái, hàng mi cảm thấy âm ấm.
Thẩm Nhạn Thanh trầm mặc, qua một lát sau, khép vạt áo đang mở của Kỷ Trăn lại, nằm xuống.
Kỷ Trăn "tránh được một kiếp", qua loa dụi mắt, sợ Thẩm Nhạn Thanh điên nữa, trong lúc đang định xoay người, đối phương kéo y vào trong lòng.
Thẩm Nhạn Thanh kê hàm dưới mình tựa lên đầu Kỷ Trăn, hai tay ôm chặt lấy thân thể ấm áp kia.
Bốn năm qua, hắn cùng Kỷ Trăn từng có những cuộc đối chọi gay gắt, cũng từng có những khoảnh khắc yên bình vui vẻ, thế nhưng chưa bao giờ xa cách trên giường như lúc này. Rõ ràng ôm chặt như thế, thế nhưng người như xa tận chân trời.
Tư thông cùng Tưởng Uẩn Ngọc, muốn theo Kỷ Quyết đi xa.
Dẫu rằng mọi chuyện đã qua gần nửa tháng, thế nhưng mỗi lần Thẩm Nhạn Thanh nhớ đến hình ảnh bản thân bất ngờ nhìn thấy thân thể đầy dấu vết của Kỷ Trăn vào đêm hôm đó, trong lòng không nhịn được trào dâng mọi cảm xúc hỗn loạn, ví như tức giận, thô bạo, âm u, chúng cứ dập dờn mạnh mẽ tựa thủy triều, rồi lại nhanh chóng dập tắt khi đối diện với ánh mắt xa lạ cùng lên án của Kỷ Trăn.
Mọi chuyện lắng xuống, nhưng Thẩm Nhạn Thanh từng có bản lĩnh một tay xoay trời cũng không còn như lúc trước.
Lực ôm mỗi lúc một chặt, chậm rãi mở miệng: "Kỷ Trăn..."
Trước kia gương vỡ khó lành, chỉ muốn cắt đứt. Sau này bên nhau sớm tối, muốn kết lại mối duyên này.
Hắn còn chưa kịp nói thêm gì, Kỷ Trăn đã lẩm bẩm nói: "Ta muốn ngủ."
Lời chưa tỏ, chuyện đã dừng.
Người luôn thắng lợi đứng trên cao cũng có những lúc tính toán sai lầm.
Hai người họ chính là sai thời điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.