Chương 52
Tâm Đào
22/03/2024
“Quân bất kiến tẩu mã xuyên hành, tuyết hải biên, bình sa mãng mãng hoàng nhập thiên.”
- Trích từ bài thơ “ Tẩu Mã xuyên hành, phụng tống Phong đại phu tây chinh” của Sầm Than, bản dịch thơ của Nam Long: “Người có biết, bên Tẩu Mã xuyên tuyết mênh mông, vàng pha trời đất cát một vùng.”
Chốn kinh đô phồn hoa hữu tình dần dần bỏ lại phía sau, thay vào đó là những ngọn gió bấc đìu hiu, cát vàng cuồn cuộn, đàn chim ó bay cao. Sau nhiều ngày lăn bánh, xe ngựa cũng tiến vào nơi mặt trời đỏ, khoác lên mây hứng trăng non, người lái xe ngựa mặc một bộ y phục màu nâu, ngâm nga một điệu hát vang ca dao Tây Bắc cổ quái.
Trên yên ngựa có gắn chuông, trên đường đinh vang vọng tiếng leng keng, một bàn tay trắng trẻo chợt xốc lên tấm màn nặng trĩu, tựa người dựa vào bệ cửa sổ thưởng thức cảnh quang hoang mạc.
Cát vàng, hoang mạc, núi cao, ốc đảo hòa làm một thể tạo nên cảnh thiên nhiên hùng vĩ, mặt trời lặn xa xa bị cát vàng nhấn chìm, chỉ lộ ra nửa hình tròn. Ánh sáng rơi vào giữa đôi mày Kỷ Trăn, làm con ngươi y cũng ánh lên ánh sáng nâu đỏ long lanh.
Đây chính là Mạc Bắc mênh mông.
Ngay bức tường thành xa xa, cổng thành mở ra, một thanh niên thân mang kiếm mặc giáp bạc phóng ngựa đi đến, tung bay trong cát vàng.
“Tưởng Uẩn Ngọc đến.”
Kỷ Trăn ngay lập tức bị câu nói của Kỷ Quyết hoàn hồn, cả hai vén rèm lên, chỉ nhìn thấy phía trước rực rỡ, Tưởng Uẩn Ngọc quất dâu cương, ngay khi vó ngựa giơ cao phất xuống rồi đứng yên trước xe. Dáng người của hắn thẳng tắp, đuôi mắt phượng hơi động đậy nhìn vào mắt Kỷ Trăn.
Nửa năm không gặp, Tưởng Uẩn Ngọc dường như trưởng thành hơn, da thịt trắng trẻo trước khi đã bị gió cát Mạc Bắc thổi thành màu lúa mạch, khi đứng tại hoang mạc này như càng tăng thêm khí chất, sức mạnh hơn.
Kỷ Trăn nhìn sự thay đổi kia đến mức ngẩn người ra, mãi đến khi Tưởng Uẩn Ngọc nhẹ nhàng đi xuống xe ngựa đến trước mặt y, nhíu mày hỏi: “Sao thế, mệt lắm à, ngay cả một câu cũng không nói?”
Y hoàn hồn, cười cười, “Ta vinh họa nhường nào khi được đại tướng quân Hoài Viễn tự mình nghênh đón chứ.”
“Ai nói ta tới đón ngươi, bộ ta không thể đến đón Kỷ Quyết huynh sao?” Tưởng Uẩn Ngọc nhìn về phía Kỷ Quyết: “Đi đường thuận lợi không?”
Kỷ Quyết gật đầu, “Trời sắp tối rồi, vào thành hẵng nói.”
Tưởng Uẩn Ngọc cưỡi ngựa đi theo xe, Kỷ Trăn không ngồi vào toa xe, mà cùng với Cát An và người lái ngồi trước, hai chân rũ xuống lắc lư qua lại, thỉnh thoảng còn sờ vào mông ngựa, suốt đoạn đường đi trò chuyện cùng Tưởng Uẩn Ngọc.
“Tối nay sẽ tổ chức tiệc bên ánh lửa xem như đón gió tẩy trần cho ngươi cùng Kỷ Quyết, những người ở đây đều là thân cận của ra, uống rượu ăn no rồi ngủ say một giấc là được. Ngày mai ta dẫn ngươi đi dạo chợ, chợ ở đây khác với kinh đô, có những món đồ chơi mới lạ...”
Kỷ Trăn vẫn chưa hết mệt mỏi, từng ngọn gió thổi qua, chợt nghe thấy Tưởng Uẩn Ngọc giới thiệu, bất chợt có chút hoảng hốt - chín ngày trước, y còn là một con thú bị vây trong kinh đô, bây giờ có thể tự do bay lượn trong vùng đất bao la mênh mông, hai tình cảnh đối lập một trời một vực làm y cũng thấy mơ hồ.
Hơn nữa, y còn hay nhớ tới cảnh chiến máu me vùng ngoại ô kia...
“Kỷ Trăn, ngươi có đang nghe không đó?”
Y sờ lấy lông ngựa thô ráp, ậm ờ trả lời cho có, bỗng nhiên nhớ tới Tưởng Uẩn Ngọc chỉ cưỡi một con ngựa bình thường, chợt nói: “Sao ngươi không cưỡi Xích Kim? Lúc trước ta đã hứa với nó chờ nó về kinh đô sẽ cho ăn cổ ngon, không ngờ tới là bản thân đến Mạc Bắc, tuy rằng không thể ăn cỏ ngon, nhưng đi hái chút nhánh mới trên sa mạc thì chắc là được.”
Kỷ Trăn đợi qua một lát vẫn chưa thấy Tưởng Uẩn Ngọc trả lời, bèn giương mắt nhìn, thấy trong mắt đối phương có chút ảm đạm, làm tim y cũng xiết chặt, song nghe được Tưởng Uẩn Ngọc trầm giọng nói: “Một năm trước, trong một trận chiến Xích Kim vô ý ngã, bể xương đùi, khi ấy tình huống nguy cấp, ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc tự tay kết thúc cho nó.”
Một chú ngựa bị nát xương đùi, không còn khả năng đứng thẳng, phải chịu đựng cơn đau đớn đến lúc chết đi.
Kỷ Trăn biết Tưởng Uẩn Ngọc yêu quý Xích Kim như thế nào, chú ngựa này là vinh quang, là chiến hữu của hắn, tự bản thân xuống tay đồng nghĩa với việc moi tim móc phổi. Đối phương thuần phục Xích Kim giỏi bao nhiêu, nhưng cuối cùng vẫn khó thoát được sự tàn khốc nơi chiến trường, Kỷ Trăn đau đớn không biết nói gì hơn, đôi mắt cũng đò hoen.
Thậm chí Tưởng Uẩn Ngọc an ủi ngược lại y: “Có thể chiến đấu hy sinh trên sa trường, xem như Xích Kim cũng không uổng phí kiếp này.”
Kỷ Trăn nuốt cơn đau xuống: “Xích Kim có chủ nhân như ngươi, cũng là vinh hạnh của nó.”
Tưởng Uẩn Ngọc cười cười, khôi phục lại giọng điệu khoan khái: “Lâu ngày không gặp, ngươi đã biết cách nói chuyện hơn nhiều rồi...”
Bọn họ nhanh chóng đến cổng thành, người tới đón là phó tướng của Tưởng Uẩn Ngọc, đối phương họ Lâm, tầm ba mươi tuổi, có một bộ râu quai nón.
Tưởng Uẩn Ngọc giao ngựa cho đối phương. Phó tướng chắp tay với Kỷ Quyết: “Kỷ đại nhân, mạt tướng ngưỡng mộ đại danh ngài đã lâu.”
Kỷ Quyết đáp: “Ta đã không còn là mệnh quan triều đình, cứ gọi tên Kỷ Quyết là được.” Lại nhìn phó tướng giới thiệu: “Đây là tiểu đệ ta, Kỷ Trăn.”
Kỷ Trăn nhìn một hồi, chắp hai tay: “Xin chào Lâm tướng quân.”
Đối phương là một tên đàn ông thô kệch, hắn cười lớn chào lại mấy cái.
Tưởng Uẩn Ngọc gõ vào vai vai Lâm phó tướng: “Còn nhiều thời gian để làm quen với nhau, dê nướng xong chưa?”
“Đã xong từ sớm rồi.” Lâm phó tướng giơ một tay hào sảng nói: “Ta còn đặc biệt bảo phu nhân nhà ta đào bình nữ nhi hồng chôn ba năm lên, tối nay định cùng chư vị không say không về!”
Bọn họ vừa rôm rả cười nói vừa đi vào thành, Kỷ Trăn theo cạnh Kỷ Quyết, y nhịn hết nửa đường, cuối cùng vẫn nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, râu mép của phó tướng sao lại uốn quăn lên như thế được ạ?“.
Kỷ Quyết buồn cười trước câu hỏi này, hắn còn chưa trả lời, Lâm phó bật cười ha hả, “Kỷ tiểu công tử có gì muốn hỏi thì cứ hỏi ta là được.”
Kỷ Trăn nói sau lưng bị chính chủ bắt gặp, chỉ đành ngượng ngùng cười cười, trưng bộ dạng ham học hỏi nhìn Lâm phó tướng.
“Mẹ ta là người Hán, cha ta là người Hồ, hai người họ sinh ra ta, râu của cha ta quăn, cho nên ta cũng thế.”
Kỷ Trăn sống ở kinh đô quen nghe những câu từ nho nhã, trong lúc nhất thời thấy Lâm phó tưởng tính tình “thẳng như ruột ngựa” có chút mới lạ, tâm tình vốn đang nặng nề cũng dần vơi đi, vui vẻ nở nụ cười.
Thì ra ngọn gió, con người Mạc Bắc khác một trời một vực ở chốn kinh đô xa hoa như thế.
Kỷ Trăn chợt ngoái nhìn cổng thành khép hờ, chân trời bao la đã không còn thấy điểm cuối, kinh đô cũng đã dần xa.
—
Ngải cứu hun lên bốc lên mùi rỉ sắc dày đặc nồng đậm khiến người ta chẳng tài nào thở nổi.
Trên giường thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng ho, khăn tay đặt bên cạnh dính máu, cứ chốc lại đổi.
Dụ Hòa dùng khăn che mặt vào phòng, nhìn thấy gương mặt Thẩm Nhạn Thanh trắng bệch không còn chút máu dùng khăn tay mới đổi che miệng, một tay còn lại cũng không nhàn rỗi, mà đang xem ghi chép dịch bệnh mới đưa tới.
Mười ngày qua, phương thuốc trị dịch vẫn không hề có chút tiến triển nào, còn vết thương da thịt trên người Thẩm Nhạn Thanh bắt đầu có dấu hiệu khép lại, song dịch bệch vẫn dậm chăn tại chỗ. Hôm nay thái y đến bắt mạch, báo rằng hiện tại có hiện tượng xâm nhập vào tim phổi, tần suất ho ra máu của hắn cũng mỗi lúc một cao.
Dụ Hòa không dám nhìn, đặt thuốc lên bàn nhỏ thuyết phục: “Đại nhân uống thuốc trước đi.”
Thẩm Nhạn Thanh ho mấy tiếng: “Ngươi cách xa ta một chút.”
Sau khi tỉnh lại, Lục Trần từng hỏi nguyên do vết thương trên người hắn, hắn cũng không thể khai ra Kỷ Quyết, chỉ nói trên đường gặp phải kẻ cướp. Sau khi ôn dịch bùng phát, quả thực không có ít gã xấu thừa cơ ăn cướp, nhưng lý do thoái thác này của Thẩm Nhạn Thanh không mấy đáng tin, chỉ là Lục Trần cũng không vạch trần.
Thẩm Nhạn Thanh uống thuốc xong, đưa sổ cho Dụ Hòa: “Căn dặn Lục đại nhân một tiếng, bố trí khu vực mới cho dân... Lương thực triều đình cứu tế đã đến chưa?”
“Ngay tại ngoài thành ạ.”
“Người già cùng trẻ em nhiều, trước tiên cung cấp cháo...” Ngực Thẩm Nhạn Thanh đau nhói, hắn nhíu mày nói tiếp: “Phải đảm bảo mỗi một nạn dân đều được ăn no bụng.”
Dụ Hòa nhận lệnh, nhìn thấy Thẩm Nhạn Thanh bệnh nặng còn phải vất vả lo âu chuyện công việc, lo lắng khuyên: “Đại nhân, thái y bảo người phải nghỉ ngơi thêm...”
Thẩm Nhạn Thanh nhẹ nhàng nói: “Đã mười ngày rồi, Dụ Hòa.”
Tình hình dịch bệnh không được khống chế ngày nào, hắn sẽ mãi bị nhốt ở đây thêm ngày đó. Thời gian vốn chẳng đợi ai, nếu hắn tiếp tục chậm trễ, Kỷ Trăn sẽ càng ngày càng xa hắn.
Dụ Hòa biết Thẩm Nhạn Thanh ý chẳng tại lời, cũng không khuyên thêm nữa, chỉ cúi đầu ủ rũ: “Chỉ mong tình hình bệnh dịch sớm ngày kết thúc.”
Thẩm Nhạn Thanh bảo đối phương mở cửa sổ thông gió, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, rồi tiếp tục đọc sách.
Vun vút -
Đống lửa cháy thẳng lên cao, Kỷ Trăn bị sự hung mãnh của ngọn lửa lui về sau mấy bước, đồng thời nắm lấy đuôi tóc mình, cũng may không bị đốt trúng.
Lâm phó tướng gặm đùi dê đầy thịt, cười nói hào sảng: “Tần tiểu huynh đệ đứng xa một chút, tóc này mà cháy rụi là đau lòng lắm đó.”
Do huynh đệ nhà họ có thân phận đặc thù, cho nên sửa thành họ Tần, ngoại trừ Lâm phó tướng ra, mọi người đều được giới thiệu rằng cả hai là thân thích của Tưởng Uẩn Ngọc.
Bọn họ bị chọc cười ầm lên, Kỷ Trăn đã lâu chưa nghe thấy nhiều tiếng cười như vậy, dù cảm thấy hơi mất mặt nhưng vẫn vô cùng vui vẻ.
Tưởng Uẩn Ngọc ngồi trên tảng đá uống rượu, thấy Kỷ Trăn chầm chậm chạy lại bên cạnh Kỷ Quyết, đôi môi chợt bật ra tiếng cười.
Kỷ Trăn sát bên Kỷ Quyết, đối phương dùng dao cắt một miếng thịt trên phần đùi, lẳng lặng đưa tới miệng y, y chẳng chút nghĩ ngợi bỏ vào miệng.
Lâm phó tướng rất thích chọc người huýt sáo: “Đàn ông kinh thành yểu điệu vậy sao, ngay cả ăn thịt cũng để huynh trưởng đút cho.”
Kỷ Trăn ăn một ngụm thịt dê đầy ắp trong họng, nghe vậy bèn đỏ hết cả mặt.
Kỷ Quyết cười nói: “Thuở nhỏ quá nuông chiều, để Lâm phó tướng cười chê rồi.”
Tưởng Uẩn Ngọc ném khúc xương lớn về phía Lâm phó tướng: “Lão Lâm, tới đấu rượu, ai thua thì mai phải tập luyện thêm một canh giờ.”
Lâm phó tướng lau miệng đứng lên, “Đem rượu thượng hạng tới đây!”
Đám người vây quanh đống lửa vừa nhảy vừa hát ồn ào náo nhiệt.
Kỷ Trăn bị chê cười, thành ra không dám để huynh trưởng đút mình ăn trước mặt mọi người nữa, nhận lấy dao nhỏ tự mình cắt thịt, đoạn hơi ngẩng đầu quan sát cuộc đấu rượu giữa Tưởng Uẩn Ngọc và Lâm phó tướng.
Có lẽ ánh mắt của y quá mức rõ ràng, Tưởng Uẩn Ngọc hơi nghiêng đầu nhìn, rượu rót vào miệng, hầu kết nhấp nhô.
Kỷ Trăn nuốt thịt xuống, có lẽ bản thân cũng dần hòa nhập bầu không khí náo nhiệt này, bắt đầu lớn tiếng cổ vũ động viên như mọi người: “Tưởng Uẩn Ngọc, ngươi đừng thua, ngươi mà thua ta sẽ nhạo báng ngươi.”
Kỷ Quyết nhìn chăm chú Kỷ Trăn bị ngọn lửa chiếu đỏ hai gò má, ánh mắt mỉm cười.
Đến khi buổi tiệc kết thúc, chẳng còn được mấy người tỉnh táo, đám người họ bắt đầu ngã trái ngã phải. Tưởng Uẩn Ngọc thắng Lâm phó tướng, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, dáng đi cong vẹo mà miệng không ngừng lẩm bẩm, “Ta không có say.....”
Kỷ Quyết cùng Kỷ Trăn hợp sức đỡ hắn tiến vào doanh trướng. Lúc rời đi, Tưởng Uẩn Ngọc bất ngờ nắm tay Kỷ Trăn. Tưởng Uẩn Ngọc thật sự say, ánh mắt lờ mờ không còn ngạo nghễ như bình thường, thì thào ra lời tận đáy lòng: “Thật ra hôm nay ta tới đón ngươi, thấy ngươi đến, ta thật sự rất vui...”
Kỷ Trăn luống cuống thu tay về, cầm chăn trùm Tưởng Uẩn Ngọc lại: “Đừng nói mê sảng nữa, ngủ đi.”
Sau đó ba chân bốn cẳng ra khỏi doanh trướng, Kỷ Quyết theo sau, nhìn thấy Kỷ Trăn có chút bối rối, chợt nghĩ ngợi một lúc, sau cùng cũng không nói gì, chỉ đưa y đến doanh trướng mới được bố trí.
“Đêm ở Mạc Bắc rất lạnh, nhớ đắp nhiều chăn.”
Kỷ Trăn gật đầu, tạm biệt huynh trưởng hạ màn đi vào trong. Sau một cuộc vui náo nhiệt qua đi, nỗi bơ vơ lạc lõng thoáng ập tới. Y nhìn khung cảnh xa lạ này, cố đè xuống nỗi trống rỗng trong lòng, nằm xuống giường nhìn chằm chằm lên mái vòm doanh trướng.
Ba chữ không nên nghĩ tới bất chợt xuất hiện trong đầu, Kỷ Trăn vội vàng nhắm mắt ngủ.
Khó thoát nỗi đa tình tổn thương khi biệt ly.
- Trích từ bài thơ “ Tẩu Mã xuyên hành, phụng tống Phong đại phu tây chinh” của Sầm Than, bản dịch thơ của Nam Long: “Người có biết, bên Tẩu Mã xuyên tuyết mênh mông, vàng pha trời đất cát một vùng.”
Chốn kinh đô phồn hoa hữu tình dần dần bỏ lại phía sau, thay vào đó là những ngọn gió bấc đìu hiu, cát vàng cuồn cuộn, đàn chim ó bay cao. Sau nhiều ngày lăn bánh, xe ngựa cũng tiến vào nơi mặt trời đỏ, khoác lên mây hứng trăng non, người lái xe ngựa mặc một bộ y phục màu nâu, ngâm nga một điệu hát vang ca dao Tây Bắc cổ quái.
Trên yên ngựa có gắn chuông, trên đường đinh vang vọng tiếng leng keng, một bàn tay trắng trẻo chợt xốc lên tấm màn nặng trĩu, tựa người dựa vào bệ cửa sổ thưởng thức cảnh quang hoang mạc.
Cát vàng, hoang mạc, núi cao, ốc đảo hòa làm một thể tạo nên cảnh thiên nhiên hùng vĩ, mặt trời lặn xa xa bị cát vàng nhấn chìm, chỉ lộ ra nửa hình tròn. Ánh sáng rơi vào giữa đôi mày Kỷ Trăn, làm con ngươi y cũng ánh lên ánh sáng nâu đỏ long lanh.
Đây chính là Mạc Bắc mênh mông.
Ngay bức tường thành xa xa, cổng thành mở ra, một thanh niên thân mang kiếm mặc giáp bạc phóng ngựa đi đến, tung bay trong cát vàng.
“Tưởng Uẩn Ngọc đến.”
Kỷ Trăn ngay lập tức bị câu nói của Kỷ Quyết hoàn hồn, cả hai vén rèm lên, chỉ nhìn thấy phía trước rực rỡ, Tưởng Uẩn Ngọc quất dâu cương, ngay khi vó ngựa giơ cao phất xuống rồi đứng yên trước xe. Dáng người của hắn thẳng tắp, đuôi mắt phượng hơi động đậy nhìn vào mắt Kỷ Trăn.
Nửa năm không gặp, Tưởng Uẩn Ngọc dường như trưởng thành hơn, da thịt trắng trẻo trước khi đã bị gió cát Mạc Bắc thổi thành màu lúa mạch, khi đứng tại hoang mạc này như càng tăng thêm khí chất, sức mạnh hơn.
Kỷ Trăn nhìn sự thay đổi kia đến mức ngẩn người ra, mãi đến khi Tưởng Uẩn Ngọc nhẹ nhàng đi xuống xe ngựa đến trước mặt y, nhíu mày hỏi: “Sao thế, mệt lắm à, ngay cả một câu cũng không nói?”
Y hoàn hồn, cười cười, “Ta vinh họa nhường nào khi được đại tướng quân Hoài Viễn tự mình nghênh đón chứ.”
“Ai nói ta tới đón ngươi, bộ ta không thể đến đón Kỷ Quyết huynh sao?” Tưởng Uẩn Ngọc nhìn về phía Kỷ Quyết: “Đi đường thuận lợi không?”
Kỷ Quyết gật đầu, “Trời sắp tối rồi, vào thành hẵng nói.”
Tưởng Uẩn Ngọc cưỡi ngựa đi theo xe, Kỷ Trăn không ngồi vào toa xe, mà cùng với Cát An và người lái ngồi trước, hai chân rũ xuống lắc lư qua lại, thỉnh thoảng còn sờ vào mông ngựa, suốt đoạn đường đi trò chuyện cùng Tưởng Uẩn Ngọc.
“Tối nay sẽ tổ chức tiệc bên ánh lửa xem như đón gió tẩy trần cho ngươi cùng Kỷ Quyết, những người ở đây đều là thân cận của ra, uống rượu ăn no rồi ngủ say một giấc là được. Ngày mai ta dẫn ngươi đi dạo chợ, chợ ở đây khác với kinh đô, có những món đồ chơi mới lạ...”
Kỷ Trăn vẫn chưa hết mệt mỏi, từng ngọn gió thổi qua, chợt nghe thấy Tưởng Uẩn Ngọc giới thiệu, bất chợt có chút hoảng hốt - chín ngày trước, y còn là một con thú bị vây trong kinh đô, bây giờ có thể tự do bay lượn trong vùng đất bao la mênh mông, hai tình cảnh đối lập một trời một vực làm y cũng thấy mơ hồ.
Hơn nữa, y còn hay nhớ tới cảnh chiến máu me vùng ngoại ô kia...
“Kỷ Trăn, ngươi có đang nghe không đó?”
Y sờ lấy lông ngựa thô ráp, ậm ờ trả lời cho có, bỗng nhiên nhớ tới Tưởng Uẩn Ngọc chỉ cưỡi một con ngựa bình thường, chợt nói: “Sao ngươi không cưỡi Xích Kim? Lúc trước ta đã hứa với nó chờ nó về kinh đô sẽ cho ăn cổ ngon, không ngờ tới là bản thân đến Mạc Bắc, tuy rằng không thể ăn cỏ ngon, nhưng đi hái chút nhánh mới trên sa mạc thì chắc là được.”
Kỷ Trăn đợi qua một lát vẫn chưa thấy Tưởng Uẩn Ngọc trả lời, bèn giương mắt nhìn, thấy trong mắt đối phương có chút ảm đạm, làm tim y cũng xiết chặt, song nghe được Tưởng Uẩn Ngọc trầm giọng nói: “Một năm trước, trong một trận chiến Xích Kim vô ý ngã, bể xương đùi, khi ấy tình huống nguy cấp, ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc tự tay kết thúc cho nó.”
Một chú ngựa bị nát xương đùi, không còn khả năng đứng thẳng, phải chịu đựng cơn đau đớn đến lúc chết đi.
Kỷ Trăn biết Tưởng Uẩn Ngọc yêu quý Xích Kim như thế nào, chú ngựa này là vinh quang, là chiến hữu của hắn, tự bản thân xuống tay đồng nghĩa với việc moi tim móc phổi. Đối phương thuần phục Xích Kim giỏi bao nhiêu, nhưng cuối cùng vẫn khó thoát được sự tàn khốc nơi chiến trường, Kỷ Trăn đau đớn không biết nói gì hơn, đôi mắt cũng đò hoen.
Thậm chí Tưởng Uẩn Ngọc an ủi ngược lại y: “Có thể chiến đấu hy sinh trên sa trường, xem như Xích Kim cũng không uổng phí kiếp này.”
Kỷ Trăn nuốt cơn đau xuống: “Xích Kim có chủ nhân như ngươi, cũng là vinh hạnh của nó.”
Tưởng Uẩn Ngọc cười cười, khôi phục lại giọng điệu khoan khái: “Lâu ngày không gặp, ngươi đã biết cách nói chuyện hơn nhiều rồi...”
Bọn họ nhanh chóng đến cổng thành, người tới đón là phó tướng của Tưởng Uẩn Ngọc, đối phương họ Lâm, tầm ba mươi tuổi, có một bộ râu quai nón.
Tưởng Uẩn Ngọc giao ngựa cho đối phương. Phó tướng chắp tay với Kỷ Quyết: “Kỷ đại nhân, mạt tướng ngưỡng mộ đại danh ngài đã lâu.”
Kỷ Quyết đáp: “Ta đã không còn là mệnh quan triều đình, cứ gọi tên Kỷ Quyết là được.” Lại nhìn phó tướng giới thiệu: “Đây là tiểu đệ ta, Kỷ Trăn.”
Kỷ Trăn nhìn một hồi, chắp hai tay: “Xin chào Lâm tướng quân.”
Đối phương là một tên đàn ông thô kệch, hắn cười lớn chào lại mấy cái.
Tưởng Uẩn Ngọc gõ vào vai vai Lâm phó tướng: “Còn nhiều thời gian để làm quen với nhau, dê nướng xong chưa?”
“Đã xong từ sớm rồi.” Lâm phó tướng giơ một tay hào sảng nói: “Ta còn đặc biệt bảo phu nhân nhà ta đào bình nữ nhi hồng chôn ba năm lên, tối nay định cùng chư vị không say không về!”
Bọn họ vừa rôm rả cười nói vừa đi vào thành, Kỷ Trăn theo cạnh Kỷ Quyết, y nhịn hết nửa đường, cuối cùng vẫn nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, râu mép của phó tướng sao lại uốn quăn lên như thế được ạ?“.
Kỷ Quyết buồn cười trước câu hỏi này, hắn còn chưa trả lời, Lâm phó bật cười ha hả, “Kỷ tiểu công tử có gì muốn hỏi thì cứ hỏi ta là được.”
Kỷ Trăn nói sau lưng bị chính chủ bắt gặp, chỉ đành ngượng ngùng cười cười, trưng bộ dạng ham học hỏi nhìn Lâm phó tướng.
“Mẹ ta là người Hán, cha ta là người Hồ, hai người họ sinh ra ta, râu của cha ta quăn, cho nên ta cũng thế.”
Kỷ Trăn sống ở kinh đô quen nghe những câu từ nho nhã, trong lúc nhất thời thấy Lâm phó tưởng tính tình “thẳng như ruột ngựa” có chút mới lạ, tâm tình vốn đang nặng nề cũng dần vơi đi, vui vẻ nở nụ cười.
Thì ra ngọn gió, con người Mạc Bắc khác một trời một vực ở chốn kinh đô xa hoa như thế.
Kỷ Trăn chợt ngoái nhìn cổng thành khép hờ, chân trời bao la đã không còn thấy điểm cuối, kinh đô cũng đã dần xa.
—
Ngải cứu hun lên bốc lên mùi rỉ sắc dày đặc nồng đậm khiến người ta chẳng tài nào thở nổi.
Trên giường thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng ho, khăn tay đặt bên cạnh dính máu, cứ chốc lại đổi.
Dụ Hòa dùng khăn che mặt vào phòng, nhìn thấy gương mặt Thẩm Nhạn Thanh trắng bệch không còn chút máu dùng khăn tay mới đổi che miệng, một tay còn lại cũng không nhàn rỗi, mà đang xem ghi chép dịch bệnh mới đưa tới.
Mười ngày qua, phương thuốc trị dịch vẫn không hề có chút tiến triển nào, còn vết thương da thịt trên người Thẩm Nhạn Thanh bắt đầu có dấu hiệu khép lại, song dịch bệch vẫn dậm chăn tại chỗ. Hôm nay thái y đến bắt mạch, báo rằng hiện tại có hiện tượng xâm nhập vào tim phổi, tần suất ho ra máu của hắn cũng mỗi lúc một cao.
Dụ Hòa không dám nhìn, đặt thuốc lên bàn nhỏ thuyết phục: “Đại nhân uống thuốc trước đi.”
Thẩm Nhạn Thanh ho mấy tiếng: “Ngươi cách xa ta một chút.”
Sau khi tỉnh lại, Lục Trần từng hỏi nguyên do vết thương trên người hắn, hắn cũng không thể khai ra Kỷ Quyết, chỉ nói trên đường gặp phải kẻ cướp. Sau khi ôn dịch bùng phát, quả thực không có ít gã xấu thừa cơ ăn cướp, nhưng lý do thoái thác này của Thẩm Nhạn Thanh không mấy đáng tin, chỉ là Lục Trần cũng không vạch trần.
Thẩm Nhạn Thanh uống thuốc xong, đưa sổ cho Dụ Hòa: “Căn dặn Lục đại nhân một tiếng, bố trí khu vực mới cho dân... Lương thực triều đình cứu tế đã đến chưa?”
“Ngay tại ngoài thành ạ.”
“Người già cùng trẻ em nhiều, trước tiên cung cấp cháo...” Ngực Thẩm Nhạn Thanh đau nhói, hắn nhíu mày nói tiếp: “Phải đảm bảo mỗi một nạn dân đều được ăn no bụng.”
Dụ Hòa nhận lệnh, nhìn thấy Thẩm Nhạn Thanh bệnh nặng còn phải vất vả lo âu chuyện công việc, lo lắng khuyên: “Đại nhân, thái y bảo người phải nghỉ ngơi thêm...”
Thẩm Nhạn Thanh nhẹ nhàng nói: “Đã mười ngày rồi, Dụ Hòa.”
Tình hình dịch bệnh không được khống chế ngày nào, hắn sẽ mãi bị nhốt ở đây thêm ngày đó. Thời gian vốn chẳng đợi ai, nếu hắn tiếp tục chậm trễ, Kỷ Trăn sẽ càng ngày càng xa hắn.
Dụ Hòa biết Thẩm Nhạn Thanh ý chẳng tại lời, cũng không khuyên thêm nữa, chỉ cúi đầu ủ rũ: “Chỉ mong tình hình bệnh dịch sớm ngày kết thúc.”
Thẩm Nhạn Thanh bảo đối phương mở cửa sổ thông gió, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, rồi tiếp tục đọc sách.
Vun vút -
Đống lửa cháy thẳng lên cao, Kỷ Trăn bị sự hung mãnh của ngọn lửa lui về sau mấy bước, đồng thời nắm lấy đuôi tóc mình, cũng may không bị đốt trúng.
Lâm phó tướng gặm đùi dê đầy thịt, cười nói hào sảng: “Tần tiểu huynh đệ đứng xa một chút, tóc này mà cháy rụi là đau lòng lắm đó.”
Do huynh đệ nhà họ có thân phận đặc thù, cho nên sửa thành họ Tần, ngoại trừ Lâm phó tướng ra, mọi người đều được giới thiệu rằng cả hai là thân thích của Tưởng Uẩn Ngọc.
Bọn họ bị chọc cười ầm lên, Kỷ Trăn đã lâu chưa nghe thấy nhiều tiếng cười như vậy, dù cảm thấy hơi mất mặt nhưng vẫn vô cùng vui vẻ.
Tưởng Uẩn Ngọc ngồi trên tảng đá uống rượu, thấy Kỷ Trăn chầm chậm chạy lại bên cạnh Kỷ Quyết, đôi môi chợt bật ra tiếng cười.
Kỷ Trăn sát bên Kỷ Quyết, đối phương dùng dao cắt một miếng thịt trên phần đùi, lẳng lặng đưa tới miệng y, y chẳng chút nghĩ ngợi bỏ vào miệng.
Lâm phó tướng rất thích chọc người huýt sáo: “Đàn ông kinh thành yểu điệu vậy sao, ngay cả ăn thịt cũng để huynh trưởng đút cho.”
Kỷ Trăn ăn một ngụm thịt dê đầy ắp trong họng, nghe vậy bèn đỏ hết cả mặt.
Kỷ Quyết cười nói: “Thuở nhỏ quá nuông chiều, để Lâm phó tướng cười chê rồi.”
Tưởng Uẩn Ngọc ném khúc xương lớn về phía Lâm phó tướng: “Lão Lâm, tới đấu rượu, ai thua thì mai phải tập luyện thêm một canh giờ.”
Lâm phó tướng lau miệng đứng lên, “Đem rượu thượng hạng tới đây!”
Đám người vây quanh đống lửa vừa nhảy vừa hát ồn ào náo nhiệt.
Kỷ Trăn bị chê cười, thành ra không dám để huynh trưởng đút mình ăn trước mặt mọi người nữa, nhận lấy dao nhỏ tự mình cắt thịt, đoạn hơi ngẩng đầu quan sát cuộc đấu rượu giữa Tưởng Uẩn Ngọc và Lâm phó tướng.
Có lẽ ánh mắt của y quá mức rõ ràng, Tưởng Uẩn Ngọc hơi nghiêng đầu nhìn, rượu rót vào miệng, hầu kết nhấp nhô.
Kỷ Trăn nuốt thịt xuống, có lẽ bản thân cũng dần hòa nhập bầu không khí náo nhiệt này, bắt đầu lớn tiếng cổ vũ động viên như mọi người: “Tưởng Uẩn Ngọc, ngươi đừng thua, ngươi mà thua ta sẽ nhạo báng ngươi.”
Kỷ Quyết nhìn chăm chú Kỷ Trăn bị ngọn lửa chiếu đỏ hai gò má, ánh mắt mỉm cười.
Đến khi buổi tiệc kết thúc, chẳng còn được mấy người tỉnh táo, đám người họ bắt đầu ngã trái ngã phải. Tưởng Uẩn Ngọc thắng Lâm phó tướng, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, dáng đi cong vẹo mà miệng không ngừng lẩm bẩm, “Ta không có say.....”
Kỷ Quyết cùng Kỷ Trăn hợp sức đỡ hắn tiến vào doanh trướng. Lúc rời đi, Tưởng Uẩn Ngọc bất ngờ nắm tay Kỷ Trăn. Tưởng Uẩn Ngọc thật sự say, ánh mắt lờ mờ không còn ngạo nghễ như bình thường, thì thào ra lời tận đáy lòng: “Thật ra hôm nay ta tới đón ngươi, thấy ngươi đến, ta thật sự rất vui...”
Kỷ Trăn luống cuống thu tay về, cầm chăn trùm Tưởng Uẩn Ngọc lại: “Đừng nói mê sảng nữa, ngủ đi.”
Sau đó ba chân bốn cẳng ra khỏi doanh trướng, Kỷ Quyết theo sau, nhìn thấy Kỷ Trăn có chút bối rối, chợt nghĩ ngợi một lúc, sau cùng cũng không nói gì, chỉ đưa y đến doanh trướng mới được bố trí.
“Đêm ở Mạc Bắc rất lạnh, nhớ đắp nhiều chăn.”
Kỷ Trăn gật đầu, tạm biệt huynh trưởng hạ màn đi vào trong. Sau một cuộc vui náo nhiệt qua đi, nỗi bơ vơ lạc lõng thoáng ập tới. Y nhìn khung cảnh xa lạ này, cố đè xuống nỗi trống rỗng trong lòng, nằm xuống giường nhìn chằm chằm lên mái vòm doanh trướng.
Ba chữ không nên nghĩ tới bất chợt xuất hiện trong đầu, Kỷ Trăn vội vàng nhắm mắt ngủ.
Khó thoát nỗi đa tình tổn thương khi biệt ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.