Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Chương 258: Ai Tàn Nhẫn Hơn Ai 1
Gilivian
13/04/2021
Sương khói càng lúc càng dày đặc, tuyết bay đầy trời ngoài cửa sổ, theo khe cửa kính hé mở bay vào mặt khiến cô lạnh ngắt.
Hạ Nhi vẫn nhớ rõ bản thân vốn đang nằm trên giường, nhưng lúc này thân thể cô lại có thể cử động.
Cô đứng lên, bước vào trong màn sương.
Cô dường như đã đi rất lâu, vén màn sương mờ trước mặt, cô trông thấy trước mặt mình có một bóng dáng nữ nhân đang đứng, yên tĩnh như sen trắng, khí chất thanh cao, lãnh đạm.
Trong những giấc mơ ngày qua, nữ nhân này luôn thường xuất hiện trước mặt cô, lại chỉ để lại một bóng lưng thẳng tắp, mặc cho cô kêu gào đến khàn cả giọng vẫn không hề quay đầu lại nhìn cô dù chỉ một lần.
Thân hình nữ nhân cao gầy mảnh mai, đứng giữa màn sương mù, dưới bầu trời sao.
Khoảng cách không xa nhưng lại như ngàn núi vạn sông.
Cô cứ nhìn chăm chú.
Cô biết nữ nhân trước mặt là ai, bất giác tiến lại gần.
Nhưng nữ nhân ấy cứ lùi lại sau từng bước một khi cô bước tới.
Cô vươn tay ra muốn chạm vào, lại phát hiện nữ nhân trước mặt đột ngột bước vào màn sương, biến mất.
Hạ Nhi bàng hoàng tỉnh giấc, thân thể cô cứng đờ, bắt đầu run rẩy, răng va vào nhau lập cập, lệ rơi trong vô thức.
Khi tay chân của cô có thể cử động rồi mới biết ban nãy hóa ra tất cả chỉ là mơ.
Đêm mưa tưởng như trút nước.
Phía chân trời sấm chớp vẫn đì đùng, rất bí bách.
Tiếng mưa đinh tai, không hề nhỏ, giống như trên trời có một cái lỗ bị xé rách vậy.
Hạ Nhi ngồi yên trên giường một lúc rất lâu mới phát giác ra mỗi một sợi gân cốt trên người đều đau đớn tưởng chết.
Mùi mưa cứ thế xộc vào.
Nước mưa lạnh lẽo.
Cô thả chân xuống giường, như u hồn đi đến tủ rượu lấy một chai rượu, đổ đầy một ly lớn, sau đó đến bên cửa sổ, đứng bên cạnh rèm cửa, nhìn ra bên ngoài trời qua lớp cửa sổ sát sàn.
Ngoài kia trăng hoa như nước, lạnh lẽo biết nhường nào.
Cô bám chặt tay vào rèm cửa.
Trái tim vẫn như bị một bàn tay khổng lồ bóp đau, vẫn đau đến nghẹt thở.
Hạ Nhi khoanh chân ngồi dưới đất, tay lần mò bao thuốc lá đã vơi đi một nửa, lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng, bật lửa.
Cô vừa rít thuốc vừa nhìn cơn mưa như bao trùm vạn vật ở trước mắt.
Đã lâu không hút mấy loại thuốc lá thế này, cô chỉ thấy sặc và đắng chát.
Ngoài cửa sổ có gió thổi qua, những phiến lá bị thấm ướt rơi xào xạc bay lượn dưới ánh trăng, giống như lan tỏa những tâm sự.
Hạ Nhi cứ thế uống hết một chai rượu.
Hàn Tịch xuất hiện từ phía sau choàng lên người cô một chiếc áo khoác, nhẹ giọng:
"Trời trở lạnh, cô đừng để bệnh."
Hạ Nhi ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa, lẩm bẩm trong miệng:
"Tôi không thấy lạnh."
Hàn Tịch nhíu mày, khuỵ gối xuống bên cạnh cô, bàn tay đưa tới trước muốn vuốt gọn lọn tóc rơi trước mặt cô ra sau tai, Hạ Nhi lại giơ tay lên cản lại.
Cô chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm Hàn Tịch, nhìn rất lâu mới mở miệng hỏi một câu:
"Nhìn tôi bây giờ có phải rất đáng thương không?"
Dứt lời, cô bật cười.
Tay đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi rồi nhả khói, làn khói bay lượn trong không trung, che mờ đi dung nhan tuyệt sắc đã nhuốm phần mỏi mệt.
Hàn Tịch thở dài nhìn cô. Gò má ửng hồng, đôi mắt hổ phách vốn trong vắt giờ có chút mơ màng, khiến người ta xao xuyến.
Hàn Tịch không kìm được lòng mình, vòng tay kéo cô qua, để cô dựa vào lòng mình.
Hạ Nhi không giãy giụa, cứ để mặc Hàn Tịch ôm mình như vậy.
Tuy rằng Hàn Tịch không uống rượu, nhưng giây phút này cũng lâng lâng như đã say vậy.
Hàn Tịch lẩm bẩm tên cô, sau đó thấp giọng hỏi:
"Tôi có cơ hội với em không? Hạ Nhi."
Lúc này Hạ Nhi cũng đã uống hết rượu trong ly, tay cầm ly rượu trống không, ngước mặt lên nhìn Hàn Tịch.
Hàn Tịch cũng quay mặt qua.
Như thế, khuôn mặt của hai người càng cách nhau gần hơn, hơi thở của cả hai quấn bện vào nhau.
Dáng vẻ của cô khi say ngà ngà rất đẹp, trong đôi mắt hổ phách như chứa cả dòng sông ngân hà, đẹp tới mức có thể khiến người ta đắm chìm không thể rút ra được.
Nhưng lúc này Hàn Tịch lại cảm thấy, khi cô say là lúc khiến người ta thương xót nhất.
Sự yếu đuối của cô, sự đau khổ chán chường của cô đều thể hiện hết ra ngoài, tuy không còn cách biệt người ta cả ngàn dặm như khi tỉnh táo, nhưng nó khiến lòng người nhìn mà đau thắt cả tim gan.
Những thăng trầm cảm xúc gần như đánh bại Hạ Nhi, cho dù vỏ ngoài cứng cáp đến mức nào cũng không thể chịu được sự tổn thương nặng nề mà cô đang phải gánh chịu, cô đau đớn.
Hạ Nhi bỗng nhiên bật cười, cô cười đến run người, hai vai cô trùng xuống, đầu gối lên bả vai của Hàn Tịch.
Vẻ mặt Hàn Tịch đầy kinh ngạc nhưng vẫn cố bảo trì nét mặt bình tĩnh, chỉ có hai bàn tay vô thức siết chặt lại đang bán đứng tâm tình của bản thân hiện giờ, trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ dữ dội.
Hàn Tịch không kìm được lòng, cúi mặt xuống.
Hạ Nhi không né cũng không tránh.
Bờ môi mỏng lành lạnh vừa rơi xuống lọn tóc của cô, dường như ngửi được mùi hương trên mái tóc, trên cơ thể cô.
Cả người Hàn Tịch thoáng chốc trở nên rất dịu dàng, không còn là nữ nhân vô cảm lạnh lẽo, dục vọng quen thuộc rục rịch muốn bộc phát ra ngoài.
Muốn có được cô.
Thế là nụ hôn không thể kiềm chế được mà trượt xuống, từ trán tới khóe mắt tinh xảo, đầu mày đến đuôi mắt, sống mũi thon gọn nhỏ nhắn,...
Khi sắp chạm tới môi cô, Hạ Nhi bỗng lên tiếng:
"Dùng ba năm để lừa dối phản bội tôi. Hiện tại lại phản bội thêm một lần nữa. Đối với cô điều này quá bình thường, có phải không?"
Môi của Hàn Tịch và môi cô chỉ còn cách nhau một hơi thở, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên đôi môi của nhau.
Hàn Tịch khựng lại, nhìn cô chằm chằm.
"Mẹ tôi là cô cứu ra." Hạ Nhi mỉm cười.
Sắc mặt Hàn Tịch càng lúc càng khó coi, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói:
"Quả nhiên là em đã nhận ra tôi."
"Hàn Tịch! Thân thủ cô rất tốt, nhất đẳng sát thủ cũng chẳng thế đấu lại cô, cô tốn nhiều tâm huyết để tránh né tôi, tất nhiên tôi sẽ không thể nào phát hiện ra cô được. Nhưng từ lúc tôi đi gặp Dương Tuyết Hy, tôi đã mơ hồ cảm nhận được có người theo dõi mình, lại cứ nghĩ là bản thân tôi nghĩ nhiều. Nhưng từ lúc Dương Tuyết Hy xuất hiện tại buổi tiệc, tôi đã biết lúc đó người phía sau đang theo dõi mình là ai."
Hạ Nhi lại rót rượu vào ly, sau đó uống một ngụm.
Rượu là thứ tốt, rất nhiều lời khi tỉnh táo không muốn nói giờ đều nói ra hết cả.
"Không sai. Tôi đã đi theo em." Hàn Tịch nhìn cô: "Tôi chỉ muốn bảo vệ em thôi."
Hạ Nhi không lên tiếng, giơ tay day huyệt thái dương, ánh mắt chợt chuyển động, thấp giọng cười:
"Bảo vệ tôi? Tôi thật sự không thiếu một người như cô. Cô là vì Trầm gia. Vì mối thù của Trầm gia mà thôi."
Hàn Tịch phì cười, rất lâu sau mới nói:
"Tôi là vì em."
Hạ Nhi cười lạnh, giọng điệu mệt mỏi chán chường, vô cùng tuyệt vọng:
"Tôi mệt rồi. Hàn Tịch. Kể từ giờ phút này, cô không còn là quản gia của tôi nữa."
Cô nói lời tàn nhẫn, Hàn Tịch cũng nghe lời tàn nhẫn, trái tim đau buốt.
Lúc đó Hàn Tịch đã im lặng bao lâu cô cũng không biết được, chỉ biết là rất lâu, cứ giữ nguyên tư thế ngồi như thế nhìn cô.
Cuối cùng, Hàn Tịch giơ tay xoa đầu cô, khẽ nói một câu:
"Tôi xin lỗi."
Sau khi Hàn Tịch rời đi, cô ngồi nguyên bên cửa sổ rất lâu, nghĩ tới hành vi, tới lời nói của Hàn Tịch, sau đó cô mới phát hiện đôi tay của mình vẫn đang run rẩy.
Hạ Nhi vẫn nhớ rõ bản thân vốn đang nằm trên giường, nhưng lúc này thân thể cô lại có thể cử động.
Cô đứng lên, bước vào trong màn sương.
Cô dường như đã đi rất lâu, vén màn sương mờ trước mặt, cô trông thấy trước mặt mình có một bóng dáng nữ nhân đang đứng, yên tĩnh như sen trắng, khí chất thanh cao, lãnh đạm.
Trong những giấc mơ ngày qua, nữ nhân này luôn thường xuất hiện trước mặt cô, lại chỉ để lại một bóng lưng thẳng tắp, mặc cho cô kêu gào đến khàn cả giọng vẫn không hề quay đầu lại nhìn cô dù chỉ một lần.
Thân hình nữ nhân cao gầy mảnh mai, đứng giữa màn sương mù, dưới bầu trời sao.
Khoảng cách không xa nhưng lại như ngàn núi vạn sông.
Cô cứ nhìn chăm chú.
Cô biết nữ nhân trước mặt là ai, bất giác tiến lại gần.
Nhưng nữ nhân ấy cứ lùi lại sau từng bước một khi cô bước tới.
Cô vươn tay ra muốn chạm vào, lại phát hiện nữ nhân trước mặt đột ngột bước vào màn sương, biến mất.
Hạ Nhi bàng hoàng tỉnh giấc, thân thể cô cứng đờ, bắt đầu run rẩy, răng va vào nhau lập cập, lệ rơi trong vô thức.
Khi tay chân của cô có thể cử động rồi mới biết ban nãy hóa ra tất cả chỉ là mơ.
Đêm mưa tưởng như trút nước.
Phía chân trời sấm chớp vẫn đì đùng, rất bí bách.
Tiếng mưa đinh tai, không hề nhỏ, giống như trên trời có một cái lỗ bị xé rách vậy.
Hạ Nhi ngồi yên trên giường một lúc rất lâu mới phát giác ra mỗi một sợi gân cốt trên người đều đau đớn tưởng chết.
Mùi mưa cứ thế xộc vào.
Nước mưa lạnh lẽo.
Cô thả chân xuống giường, như u hồn đi đến tủ rượu lấy một chai rượu, đổ đầy một ly lớn, sau đó đến bên cửa sổ, đứng bên cạnh rèm cửa, nhìn ra bên ngoài trời qua lớp cửa sổ sát sàn.
Ngoài kia trăng hoa như nước, lạnh lẽo biết nhường nào.
Cô bám chặt tay vào rèm cửa.
Trái tim vẫn như bị một bàn tay khổng lồ bóp đau, vẫn đau đến nghẹt thở.
Hạ Nhi khoanh chân ngồi dưới đất, tay lần mò bao thuốc lá đã vơi đi một nửa, lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng, bật lửa.
Cô vừa rít thuốc vừa nhìn cơn mưa như bao trùm vạn vật ở trước mắt.
Đã lâu không hút mấy loại thuốc lá thế này, cô chỉ thấy sặc và đắng chát.
Ngoài cửa sổ có gió thổi qua, những phiến lá bị thấm ướt rơi xào xạc bay lượn dưới ánh trăng, giống như lan tỏa những tâm sự.
Hạ Nhi cứ thế uống hết một chai rượu.
Hàn Tịch xuất hiện từ phía sau choàng lên người cô một chiếc áo khoác, nhẹ giọng:
"Trời trở lạnh, cô đừng để bệnh."
Hạ Nhi ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa, lẩm bẩm trong miệng:
"Tôi không thấy lạnh."
Hàn Tịch nhíu mày, khuỵ gối xuống bên cạnh cô, bàn tay đưa tới trước muốn vuốt gọn lọn tóc rơi trước mặt cô ra sau tai, Hạ Nhi lại giơ tay lên cản lại.
Cô chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm Hàn Tịch, nhìn rất lâu mới mở miệng hỏi một câu:
"Nhìn tôi bây giờ có phải rất đáng thương không?"
Dứt lời, cô bật cười.
Tay đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi rồi nhả khói, làn khói bay lượn trong không trung, che mờ đi dung nhan tuyệt sắc đã nhuốm phần mỏi mệt.
Hàn Tịch thở dài nhìn cô. Gò má ửng hồng, đôi mắt hổ phách vốn trong vắt giờ có chút mơ màng, khiến người ta xao xuyến.
Hàn Tịch không kìm được lòng mình, vòng tay kéo cô qua, để cô dựa vào lòng mình.
Hạ Nhi không giãy giụa, cứ để mặc Hàn Tịch ôm mình như vậy.
Tuy rằng Hàn Tịch không uống rượu, nhưng giây phút này cũng lâng lâng như đã say vậy.
Hàn Tịch lẩm bẩm tên cô, sau đó thấp giọng hỏi:
"Tôi có cơ hội với em không? Hạ Nhi."
Lúc này Hạ Nhi cũng đã uống hết rượu trong ly, tay cầm ly rượu trống không, ngước mặt lên nhìn Hàn Tịch.
Hàn Tịch cũng quay mặt qua.
Như thế, khuôn mặt của hai người càng cách nhau gần hơn, hơi thở của cả hai quấn bện vào nhau.
Dáng vẻ của cô khi say ngà ngà rất đẹp, trong đôi mắt hổ phách như chứa cả dòng sông ngân hà, đẹp tới mức có thể khiến người ta đắm chìm không thể rút ra được.
Nhưng lúc này Hàn Tịch lại cảm thấy, khi cô say là lúc khiến người ta thương xót nhất.
Sự yếu đuối của cô, sự đau khổ chán chường của cô đều thể hiện hết ra ngoài, tuy không còn cách biệt người ta cả ngàn dặm như khi tỉnh táo, nhưng nó khiến lòng người nhìn mà đau thắt cả tim gan.
Những thăng trầm cảm xúc gần như đánh bại Hạ Nhi, cho dù vỏ ngoài cứng cáp đến mức nào cũng không thể chịu được sự tổn thương nặng nề mà cô đang phải gánh chịu, cô đau đớn.
Hạ Nhi bỗng nhiên bật cười, cô cười đến run người, hai vai cô trùng xuống, đầu gối lên bả vai của Hàn Tịch.
Vẻ mặt Hàn Tịch đầy kinh ngạc nhưng vẫn cố bảo trì nét mặt bình tĩnh, chỉ có hai bàn tay vô thức siết chặt lại đang bán đứng tâm tình của bản thân hiện giờ, trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ dữ dội.
Hàn Tịch không kìm được lòng, cúi mặt xuống.
Hạ Nhi không né cũng không tránh.
Bờ môi mỏng lành lạnh vừa rơi xuống lọn tóc của cô, dường như ngửi được mùi hương trên mái tóc, trên cơ thể cô.
Cả người Hàn Tịch thoáng chốc trở nên rất dịu dàng, không còn là nữ nhân vô cảm lạnh lẽo, dục vọng quen thuộc rục rịch muốn bộc phát ra ngoài.
Muốn có được cô.
Thế là nụ hôn không thể kiềm chế được mà trượt xuống, từ trán tới khóe mắt tinh xảo, đầu mày đến đuôi mắt, sống mũi thon gọn nhỏ nhắn,...
Khi sắp chạm tới môi cô, Hạ Nhi bỗng lên tiếng:
"Dùng ba năm để lừa dối phản bội tôi. Hiện tại lại phản bội thêm một lần nữa. Đối với cô điều này quá bình thường, có phải không?"
Môi của Hàn Tịch và môi cô chỉ còn cách nhau một hơi thở, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên đôi môi của nhau.
Hàn Tịch khựng lại, nhìn cô chằm chằm.
"Mẹ tôi là cô cứu ra." Hạ Nhi mỉm cười.
Sắc mặt Hàn Tịch càng lúc càng khó coi, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói:
"Quả nhiên là em đã nhận ra tôi."
"Hàn Tịch! Thân thủ cô rất tốt, nhất đẳng sát thủ cũng chẳng thế đấu lại cô, cô tốn nhiều tâm huyết để tránh né tôi, tất nhiên tôi sẽ không thể nào phát hiện ra cô được. Nhưng từ lúc tôi đi gặp Dương Tuyết Hy, tôi đã mơ hồ cảm nhận được có người theo dõi mình, lại cứ nghĩ là bản thân tôi nghĩ nhiều. Nhưng từ lúc Dương Tuyết Hy xuất hiện tại buổi tiệc, tôi đã biết lúc đó người phía sau đang theo dõi mình là ai."
Hạ Nhi lại rót rượu vào ly, sau đó uống một ngụm.
Rượu là thứ tốt, rất nhiều lời khi tỉnh táo không muốn nói giờ đều nói ra hết cả.
"Không sai. Tôi đã đi theo em." Hàn Tịch nhìn cô: "Tôi chỉ muốn bảo vệ em thôi."
Hạ Nhi không lên tiếng, giơ tay day huyệt thái dương, ánh mắt chợt chuyển động, thấp giọng cười:
"Bảo vệ tôi? Tôi thật sự không thiếu một người như cô. Cô là vì Trầm gia. Vì mối thù của Trầm gia mà thôi."
Hàn Tịch phì cười, rất lâu sau mới nói:
"Tôi là vì em."
Hạ Nhi cười lạnh, giọng điệu mệt mỏi chán chường, vô cùng tuyệt vọng:
"Tôi mệt rồi. Hàn Tịch. Kể từ giờ phút này, cô không còn là quản gia của tôi nữa."
Cô nói lời tàn nhẫn, Hàn Tịch cũng nghe lời tàn nhẫn, trái tim đau buốt.
Lúc đó Hàn Tịch đã im lặng bao lâu cô cũng không biết được, chỉ biết là rất lâu, cứ giữ nguyên tư thế ngồi như thế nhìn cô.
Cuối cùng, Hàn Tịch giơ tay xoa đầu cô, khẽ nói một câu:
"Tôi xin lỗi."
Sau khi Hàn Tịch rời đi, cô ngồi nguyên bên cửa sổ rất lâu, nghĩ tới hành vi, tới lời nói của Hàn Tịch, sau đó cô mới phát hiện đôi tay của mình vẫn đang run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.