Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Chương 55: Buổi Sáng Ngọt Ngào (Có H)
Gilivian
04/01/2021
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1548010/novel/15372029/1605788140.png-original600webp?sign=fba44aa740071761136d95f0a6c5cf0b&t=5fff8980)
Khương Tình nghe thấy cười nhẹ một tiếng, bỗng vươn một tay nâng cằm Hạ Nhi lên, ánh mắt mang theo cưng chiều vô hạn:
"Ừ! Thê nô của em!."
Hạ Nhi liếc nhìn phần xương quai xanh trắng nõn cùng với phần cổ áo hơi hở ra một chút, có chút câm nín rút ngón tay trên chóp mũi Khương Tình lại.
Khương Tình đột nhiên đứng dậy, bước tới tủ lạnh mở ra lấy một bình sữa ưu nhã rót vào ly, vươn tay đưa cho Hạ Nhi thản nhiên nói:
"Uống đi!"
Hạ Nhi ngẩng đầu đưa tay ngoan ngoãn nhận lấy, một hơi uống hết ly sữa, tay khẽ đặt ly sữa trên bàn, nhẹ giọng đáp:
"Uống hết rồi!" Thanh âm nhu nhuyễn mềm mại.
Ánh mắt Khương Tình tối đi ba phần, cười như không cười nhìn Hạ Nhi thấp giọng khàn khàn nói:
"Vậy đến tôi!"
Nói xong liền bước tới khom người hôn lên môi cô, cánh môi mềm mại còn vươn mùi sữa tươi ngọt lành, thơm mát lại thanh thanh, bàn tay thuận tiện trượt xuống phía dưới, xộc thẳng vào trong áo ngủ của Hạ Nhi, nắm lấy con thỏ nhỏ ở cái nơi mềm mại đó mà nhào nặn.
Gương mặt vốn thanh lệ xinh đẹp của Hạ Nhi vì xấu hổ thẹn thùng mà đỏ bừng, cô cũng không biết dáng dấp này của mình quyến rũ mê người tới mức nào, dung hòa giữa quyến rũ của nữ nhân đã thành thục cùng sự ngây thơ của trẻ con, hiện ra hương vị xiêu hồn lạc phách.
Hạ Nhi vươn tay đẩy Khương Tình ra, có chút thở gấp nhỏ giọng nỉ non trong nụ hôn:
"Sao... sao lại thế?"
Khương Tình không trả lời, từng đường cong trên gương mặt tinh xảo tuyệt diễm, thậm chí từng sợi lông mi đen nhánh cong dài như lông đuôi phượng đều toát lên sự mị hoặc khó cưỡng, Hạ Nhi nhìn thấy, ánh mắt không khỏi mang theo chút say mê.
Khương Tình rời môi Hạ Nhi, ngước đôi mắt nâu sẫm lên, ánh mắt lặng lẽ, giọng nói khàn khàn mang theo dục vọng không chút nào che giấu:
"Hình như... tôi lại muốn em rồi."
Trong đáy mắt Khương Tình là dục vọng âm u, gần như tràn ngập tính xâm chiếm, làm cho Hạ Nhi không dám nhìn thẳng. Cô hơi do dự, nhìn Khương Tình rồi cắn răng nói:
"Chị... vô lại!"
Hạ Nhi nói xong liền thuận tiện quay đi tránh khỏi gương mặt rất có tính xâm lược thị giác kia, đáy lòng từng trận run rẩy bất an.
Khương Tình thấp giọng cười khẽ, ngón tay tinh xảo vươn ra nắm lấy cằm thon thả xinh đẹp của nữ nhân trước mặt, cười mang chút quyến rũ nói:
"Không phải em nói tôi giống thê nô sao? Tôi phải làm tròn nghĩa vụ của thê nô chứ."
Ngón tay khẽ di chuyển miết lên bờ môi mọng đỏ, cười mang theo trêu chọc nói:
"Ngoan nào! Để tôi hầu hạ em."
Một ngón tay thon dài lạnh lẽo chậm rãi trượt vào từ cổ áo Hạ Nhi làm cô run lên, ngón tay thuần thục từng chút từng chút cởi bỏ nút áo, bàn tay mềm mại còn lại không an phận di chuyển trêu đùa sống lưng trơn bóng.
Khương Tình cúi đầu cắn vành tai cô, chậm rãi \*\*\*\* \*\*\*, nỉ non mê hoặc nói:
"Bảo Bối! Bảo Bối! Tôi muốn em!"
Thân thể Hạ Nhi run lên, ánh mắt hổ phách từ từ sẫm lại, hơi thở đứt quãng, tay vòng quanh vai Khương Tình nhỏ giọng khẩn cầu:
"Tình... không được, còn phải đến trường."
Khương Tình nghe giọng nói nhẫn nại mềm mại của Hạ Nhi, nhìn cảnh xuân vô hạn dưới tay mình, lồng ngực tuyết trắng run run, đôi mắt nâu sẫm của Khương Tình dần dần tối xuống hoàn toàn, giọng điệu trầm thấp mang chút mê hoặc nói:
"Bảo Bối! Hôm nay ở nhà! Tôi làm em vui vẻ. Được không?"
Dù là sự trưng cầu ý kiến, nhưng Khương Tình lại không cho Hạ Nhi có cơ hội phản bác, bàn tay lưu loát chạm lên bầu ngực sữa trước vạt áo đang mở rộng, hết sức dịu dàng xoa nắn vuốt ve lên làn da nhẵn nhụi mịn màng như lụa kia, cái chạm khơi gợi ham muốn và dục vọng mãnh liệt.
"Ưm... Tình.. ah.."
Từng nụ hôn ướt át rơi xuống cổ, hõm vai sâu hun hút, xương quai xanh thanh mảnh, rồi dừng lại trên bầu ngực tuyết trắng đẫy đà, Khương Tình đưa đầu lưỡi \*\*\*\* \*\*\*, há miệng ngậm lấy nụ hoa vì bị kích thích dục vọng mà dựng đứng.
Hạ Nhi rất bất lực, dưới kỷ xảo thuần thục của Khương Tình, nhanh chóng cảm nhận được giữa hai chân tuôn ra một dòng chất lỏng ái muội.
Mẹ kiếp \- Hạ Nhi mắng.
Cái thân thể phản chủ.
Khương Tình vươn lưỡi liếm một đường xuống vùng eo thon nhỏ, nhìn phản ứng mẫn cảm của nữ nhân đang run rẩy khe khẽ dưới người mình, vô hạn yêu kiều quyến rũ, mang chút yếu đuối, mà vẫn mỹ lệ kinh tâm động phách, nữ nhân như vậy khiến bất kì ai nhìn thấy cũng không kìm lòng được mà yêu thương, nâng niu chiều chuộng, Khương Tình ánh mắt đong đầy hương vị tình dục, môi cong lên cười nhẹ, khàn giọng quyến rũ nói:
"Bảo Bối! Tôi dùng lưỡi nhé!"
Sau đó đặt một nụ hôn ướt át lên rốn Hạ Nhi, khiến Hạ Nhi thấp giọng than thở, cô cúi đầu nhìn Khương Tình, ánh mắt hổ phách bị sương mù che lấp, vô hạn mị hoặc kinh diễm, nhỏ giọng nỉ non:
"Xin chị..."
Khương Tình mút thêm một dấu hôn ngân đỏ rực lên làn da trắng mịn vốn dĩ đang đầy dấu vết do cuộc hoan ái tối qua, cười như không cười trầm giọng nói:
"Tôi sẽ nhẹ nhàng, tối qua tôi dùng tay có hơi mạnh. Nên bây giờ tôi chỉ dùng lưỡi làm em ra thôi."
Khương Tình vươn tay cởi phăng quần ngủ của Hạ Nhi ném ra xa, cúi đầu hôn lên vùng đùi trắng mịn như ngọc, vươn đầu lưỡi để lại một đường ướt át khiêu gợi, dùng chất giọng quyến rũ dụ dỗ ra lệnh:
"Bảo Bối, mở chân ra!"
Hạ Nhi không nghe lời, cố chấp khép chặt hai chân lại, sắc mặt hồng nhuận với cánh môi hơi sưng đỏ mọng nước, đỏ mặt âm thầm mắng một tiếng hạ lưu, lầu bầu nói:
"Giữa ban ngày..."
"Tôi là đang ăn sáng!" Khương Tình nghiêm túc vươn đầu lưỡi đảo một vòng trên làn da dưới đùi nhẵn mịn trơn láng.
Hạ Nhi xoay mặt chỉ vào hai đĩa ốp la đang lẳng lặng nằm trên bàn, thẹn thùng tức giận nói:
"Thế đây là cái gì?"
Khương Tình liếc mắt nhìn lên bàn, hơi trầm ngâm suy nghĩ rồi vô cùng nghiêm túc trả lời:
"Nó là bữa sáng của em! Còn em là bữa sáng của tôi."
Hạ Nhi nghe thấy đỏ bừng mặt, há miệng định lớn tiếng phản bác, hai chân liền bị Khương Tình dùng sức tách ra, ánh mắt nhìn vào giữa hai chân Hạ Nhi đang rỉ ra dòng chất lỏng trong suốt \*\*\* \*\*, cười như không cười trêu chọc nói:
"Xem này! Mỹ vị đang mời gọi như thế, nếu không ăn thì rất lãng phí."
Hạ Nhi xấu hổ vươn tay lên che mặt lại.
Khương Tình cúi đầu thấp giọng cười, ngón tay tinh xảo ve vuốt lên chân tâm ẩm ướt, đầu ngón tay thon dài liền thấm đẫm một mảng dịch lỏng \*\*\* \*\*, Khương Tình đưa ngón tay đó vào miệng mút lấy, ý cười câu dẫn quyến rũ nói:
"Thật ngon! Mùi vị này khiến tôi không cưỡng lại được."
Mặt Hạ Nhi đỏ ửng, toàn thân cũng hồng rực, quay mặt đi nhỏ giọng khẩn cầu:
"Đừng... đừng nói nữa... xin chị!"
Khương Tình cười khẽ, không trêu chọc Hạ Nhi nữa, cúi đầu vươn lưỡi liếm lên khe hẹp ẩm ướt. Hạ Nhi thấp giọng rên rỉ, thanh âm mang chút thoải mái như than như thở, Hạ Nhi ngượng ngùng liền dùng răng cắn nhẹ cánh môi dưới.
Khương Tình ngẩng đầu lên, vừa như khiêu khích vừa như dụ dỗ nói:
"Bảo Bối! Rên đi! Tôi muốn nghe em rên rỉ tên tôi."
Hạ Nhi hé mở tay đang che khuôn mặt vì động tình mà nhu nhuyễn, gương mặt đỏ như đào, ánh mắt hàm xuân ướt sũng.
Khương Tình nhìn thấy liền càng ra sức \*\*\*\* \*\*\*, nhìn nữ nhân dưới thân như vưu vật xinh đẹp đang từ từ nở rộ, nỉ non từng âm thanh rên rỉ mị hoặc câu người, tiếng thở dứt quãng lại ngâm nga vô cùng mềm mại dễ nghe.
"Ưm.. Tình... em muốn..." Hạ Nhi rên khẽ.
Động tác lưỡi của Khương Tình nhanh hơn, đầu lưỡi không ngừng chọc ngoáy khoáy đảo vào giữa hai cánh hoa ướt đẫm, thân thể Hạ Nhi run lên, từng trận khoái cảm kịch liệt khiến Hạ Nhi muốn khóc thét lên.
"A... ah.. nhanh nữa..." Hạ Nhi vươn tay nắm lấy đầu Khương Tình ấn xuống.
Khương Tình biết Hạ Nhi sắp ra, chiếc lưỡi ấm nóng liên tục ra ra vào vào càng nhanh. Hạ Nhi cong người ưỡn lên, tiếng rên rỉ bật ra từ bờ môi đỏ mọng.
"Tình... ah...!"
Thân thể Hạ Nhi run rẩy, chất lỏng từ bên trong tuôn trào ra, Khương Tình vươn lưỡi dịu dàng liếm lấy, tiếng nuốt nho nhỏ vang lên vô cùng rõ ràng.
Hạ Nhi vừa lên đỉnh nên toàn thân rả rời, nghe âm thanh dâm đãng đó, khuôn mặt phút chốc đỏ ửng.
Khương Tình liếc mắt nhìn thấy, liền ưu nhã thẳng người ngồi dậy, đầu ngón tay tinh xảo quẹt lên bờ môi mỏng ướt đẫm dịch lỏng dâm mị kia, cười quyến rũ nhìn Hạ Nhi nói:
"Cảm ơn em vì bữa sáng!"
Hạ Nhi ngượng ngùng đến chín cả người.
Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Hạ Nhi hốt hoảng ngồi bật dậy, Khương Tình không quan tâm cúi người chuẩn xác hôn lên môi Hạ Nhi, mùi vị tình dục vương vấn trên đầu môi làm Hạ Nhi choáng váng, đôi mắt hổ phách long lanh mở to, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc phóng đại trước mặt mình.
Khương Tình cười khẽ, rời môi Hạ Nhi rồi cọ cọ chóp mũi cao thẳng của mình vào trán Hạ Nhi ôn nhuận nói:
"Bảo Bối! Yêu em!"
Trái tim Hạ Nhi rung động kịch liệt.
Trong lòng... cảm xúc hỗn loạn.
Hạ Nhi cảm thấy một chỗ nào đó trong đáy lòng bị đâm mạnh, vươn tay ôm lấy Khương Tình, như cảm thấy cái ôm này chưa đủ, động tác trên tay cũng không khỏi mạnh mẽ hơn, cố gắng kéo Khương Tình càng tới gần mình.
Nhìn cảm xúc Hạ Nhi rung động rõ ràng như thế, Khương Tình hài lòng nở nụ cười cưng chiều, bàn tay vòng qua sau đầu Hạ Nhi, khẽ vuốt ve mái tóc dài mượt mà, giọng ôn nhuận dễ nghe nói:
"Tôi giúp em mặc." Bàn tay liền vươn ra thuần thục cài nút áo Hạ Nhi trước ngực, sau đó đứng dậy nhặt quần ngủ của Hạ Nhi, ưu nhã bước tới trước mặt cô quỳ một gối xuống.
Hạ Nhi xấu hổ đưa tay ra cầm lấy quần ngủ, nhỏ giọng lí nhí nói:
"Em tự làm được mà."
Khương Tình cười khẽ, ôn nhuận như ngọc dịu dàng nói:
"Đây là trách nhiệm của một thê nô như tôi."
Nói xong liền không để ý Hạ Nhi đang muốn lấy lại quần ngủ, lưu loát mặc vào cho cô.
Cửa lại vang lên tiếng chuông, người ngoài cửa hơi mất kiên nhẫn nên nhấn tới hai lần.
Khương Tình chỉnh trang hoàn tất cho Hạ Nhi liền ưu nhã đứng dậy, khuôn mặt không biểu cảm đi ra mở cửa.
"Là chị đây!" Khương Ngọc tay xách theo một cái vali lớn vươn tay vẫy vẫy chào Khương Tình.
Khương Tình nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn cái vali màu sắc diêm dúa rực rỡ, lạnh giọng hỏi:
"Chị đi tị nạn đấy à?"
Khương Ngọc cười có chút đê tiện, vô cùng yêu kiều bá mị chớp chớp đôi mắt xinh đẹp quyến rũ nói:
"Chị tới đây xin ở nhờ!"
"Đừng mơ!!!" Khương Tình lạnh nhạt nói, giọng điệu không chút lưu tình.
Khương Ngọc nhìn biểu hiện lạnh lùng lãnh khốc của Khương Tình, thê lương nhìn cô, cắn tay áo nói: "Hu hu hu... Em... Sao em có thể lạnh lùng như thế, em thật tàn khốc, em thật vô tình, em thật quá đáng!"
Trán Khương Tình giần giật, khoé môi cong lên độ cong lạnh lẽo, thản nhiên gật đầu nói:
"Cảm ơn!"
Khương Ngọc liền giả vờ đáng thương, ánh mắt rưng rưng nhìn Khương Tình khóc lóc nói:
"Chị là giống em a... chị cũng đi nói với gia đình rằng chị thích nữ nhân, bà mẹ độc ác đó không chút lưu tình ném đồ đạc của chị ra ngoài cửa, còn chỉ tay vào mặt chị mắng đến khó nghe. Em nể tình hai chúng ta cùng chung cảnh ngộ. Cho chị tá túc một thời gian đi. Có được không?"
Khương Tình nheo mắt nhìn Khương Ngọc, khoanh tay dựa lưng vào cửa lạnh giọng nói:
"Em không giống chị! Em không bị đuổi mà là tự mình đi."
Khương Ngọc nghe thấy trợn trắng mắt.
"Tình ah.." Thanh âm nhu nhuyễn mềm nhẹ như tơ vang lên phía sau.
Khương Tình liền lập tức xoay người cười dịu dàng như gió xuân, giọng cưng chiều ôn nhu như nước:
"Tôi đây! Bảo Bối!"
Đãi ngộ khác biệt một trời một vực khiến Khương Ngọc há hốc mồm, cằm muốn rơi xuống đất, vô cùng khiếp sợ nhón chân tìm kiếm giọng nói sau lưng Khương Tình.
"Sao lâu thế ạ? Ai tới tìm chị thế?" Hạ Nhi mang dép trong nhà, mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình dài quá tay, cả ống quần cũng rộng và dài nên khi di chuyển nhìn Hạ Nhi có chút đáng yêu.
"Hạ... Hạ Nhi???" Một âm thanh vang trời hét lên.
"Ơ... cô... chị y tá?" Hạ Nhi giọng không xác định, nhìn chằm chằm nữ nhân có chút lả lơi cùng phong tao trước mặt.
Khương Ngọc khi đi làm ăn vận vô cùng chuẩn mực, nhưng một khi bước ra khỏi chỗ làm, toàn thân trên dưới sẽ thay đổi, thái độ và tác phong vô cùng bại hoại phong tình. Giống như hiện tại, trên người mặc một cái áo màu trắng dài tay hơi hở hang trước ngực, ẩn ẩn bầu ngực sữa trắng nõn, váy bó sát ôm lấy bờ mông căng tròn, đôi chân dài thẳng tắp, tóc bình thường luôn vấn cao lên, bây giờ buông xoã liền thấy đuôi tóc có màu đỏ rực lửa, quả thật là một nữ nhân nhiệt tình quá phận.
Hạ Nhi trợn tròn mắt, đưa tay dụi dụi tỏ vẻ không tin nổi.
Khương Tình thở dài, một tay ôm lấy vai Hạ Nhi đi vào trong, quay đầu nhìn Khương Ngọc đang hết sức khiếp sợ ngoài cửa, lạnh giọng nói:
"Chị vào đi!"
Khương Ngọc hoàn hồn vội vàng kéo vali bước vào, ánh mắt không rời khỏi hai nữ nhân tình nồng mật ý trước mặt, khung cảnh ngọt ngào chọc mù mắt một cẩu độc thân như cô.
Khương Tình nghe thấy cười nhẹ một tiếng, bỗng vươn một tay nâng cằm Hạ Nhi lên, ánh mắt mang theo cưng chiều vô hạn:
"Ừ! Thê nô của em!."
Hạ Nhi liếc nhìn phần xương quai xanh trắng nõn cùng với phần cổ áo hơi hở ra một chút, có chút câm nín rút ngón tay trên chóp mũi Khương Tình lại.
Khương Tình đột nhiên đứng dậy, bước tới tủ lạnh mở ra lấy một bình sữa ưu nhã rót vào ly, vươn tay đưa cho Hạ Nhi thản nhiên nói:
"Uống đi!"
Hạ Nhi ngẩng đầu đưa tay ngoan ngoãn nhận lấy, một hơi uống hết ly sữa, tay khẽ đặt ly sữa trên bàn, nhẹ giọng đáp:
"Uống hết rồi!" Thanh âm nhu nhuyễn mềm mại.
Ánh mắt Khương Tình tối đi ba phần, cười như không cười nhìn Hạ Nhi thấp giọng khàn khàn nói:
"Vậy đến tôi!"
Nói xong liền bước tới khom người hôn lên môi cô, cánh môi mềm mại còn vươn mùi sữa tươi ngọt lành, thơm mát lại thanh thanh, bàn tay thuận tiện trượt xuống phía dưới, xộc thẳng vào trong áo ngủ của Hạ Nhi, nắm lấy con thỏ nhỏ ở cái nơi mềm mại đó mà nhào nặn.
Gương mặt vốn thanh lệ xinh đẹp của Hạ Nhi vì xấu hổ thẹn thùng mà đỏ bừng, cô cũng không biết dáng dấp này của mình quyến rũ mê người tới mức nào, dung hòa giữa quyến rũ của nữ nhân đã thành thục cùng sự ngây thơ của trẻ con, hiện ra hương vị xiêu hồn lạc phách.
Hạ Nhi vươn tay đẩy Khương Tình ra, có chút thở gấp nhỏ giọng nỉ non trong nụ hôn:
"Sao... sao lại thế?"
Khương Tình không trả lời, từng đường cong trên gương mặt tinh xảo tuyệt diễm, thậm chí từng sợi lông mi đen nhánh cong dài như lông đuôi phượng đều toát lên sự mị hoặc khó cưỡng, Hạ Nhi nhìn thấy, ánh mắt không khỏi mang theo chút say mê.
Khương Tình rời môi Hạ Nhi, ngước đôi mắt nâu sẫm lên, ánh mắt lặng lẽ, giọng nói khàn khàn mang theo dục vọng không chút nào che giấu:
"Hình như... tôi lại muốn em rồi."
Trong đáy mắt Khương Tình là dục vọng âm u, gần như tràn ngập tính xâm chiếm, làm cho Hạ Nhi không dám nhìn thẳng. Cô hơi do dự, nhìn Khương Tình rồi cắn răng nói:
"Chị... vô lại!"
Hạ Nhi nói xong liền thuận tiện quay đi tránh khỏi gương mặt rất có tính xâm lược thị giác kia, đáy lòng từng trận run rẩy bất an.
Khương Tình thấp giọng cười khẽ, ngón tay tinh xảo vươn ra nắm lấy cằm thon thả xinh đẹp của nữ nhân trước mặt, cười mang chút quyến rũ nói:
"Không phải em nói tôi giống thê nô sao? Tôi phải làm tròn nghĩa vụ của thê nô chứ."
Ngón tay khẽ di chuyển miết lên bờ môi mọng đỏ, cười mang theo trêu chọc nói:
"Ngoan nào! Để tôi hầu hạ em."
Một ngón tay thon dài lạnh lẽo chậm rãi trượt vào từ cổ áo Hạ Nhi làm cô run lên, ngón tay thuần thục từng chút từng chút cởi bỏ nút áo, bàn tay mềm mại còn lại không an phận di chuyển trêu đùa sống lưng trơn bóng.
Khương Tình cúi đầu cắn vành tai cô, chậm rãi \*\*\*\* \*\*\*, nỉ non mê hoặc nói:
"Bảo Bối! Bảo Bối! Tôi muốn em!"
Thân thể Hạ Nhi run lên, ánh mắt hổ phách từ từ sẫm lại, hơi thở đứt quãng, tay vòng quanh vai Khương Tình nhỏ giọng khẩn cầu:
"Tình... không được, còn phải đến trường."
Khương Tình nghe giọng nói nhẫn nại mềm mại của Hạ Nhi, nhìn cảnh xuân vô hạn dưới tay mình, lồng ngực tuyết trắng run run, đôi mắt nâu sẫm của Khương Tình dần dần tối xuống hoàn toàn, giọng điệu trầm thấp mang chút mê hoặc nói:
"Bảo Bối! Hôm nay ở nhà! Tôi làm em vui vẻ. Được không?"
Dù là sự trưng cầu ý kiến, nhưng Khương Tình lại không cho Hạ Nhi có cơ hội phản bác, bàn tay lưu loát chạm lên bầu ngực sữa trước vạt áo đang mở rộng, hết sức dịu dàng xoa nắn vuốt ve lên làn da nhẵn nhụi mịn màng như lụa kia, cái chạm khơi gợi ham muốn và dục vọng mãnh liệt.
"Ưm... Tình.. ah.."
Từng nụ hôn ướt át rơi xuống cổ, hõm vai sâu hun hút, xương quai xanh thanh mảnh, rồi dừng lại trên bầu ngực tuyết trắng đẫy đà, Khương Tình đưa đầu lưỡi \*\*\*\* \*\*\*, há miệng ngậm lấy nụ hoa vì bị kích thích dục vọng mà dựng đứng.
Hạ Nhi rất bất lực, dưới kỷ xảo thuần thục của Khương Tình, nhanh chóng cảm nhận được giữa hai chân tuôn ra một dòng chất lỏng ái muội.
Mẹ kiếp \- Hạ Nhi mắng.
Cái thân thể phản chủ.
Khương Tình vươn lưỡi liếm một đường xuống vùng eo thon nhỏ, nhìn phản ứng mẫn cảm của nữ nhân đang run rẩy khe khẽ dưới người mình, vô hạn yêu kiều quyến rũ, mang chút yếu đuối, mà vẫn mỹ lệ kinh tâm động phách, nữ nhân như vậy khiến bất kì ai nhìn thấy cũng không kìm lòng được mà yêu thương, nâng niu chiều chuộng, Khương Tình ánh mắt đong đầy hương vị tình dục, môi cong lên cười nhẹ, khàn giọng quyến rũ nói:
"Bảo Bối! Tôi dùng lưỡi nhé!"
Sau đó đặt một nụ hôn ướt át lên rốn Hạ Nhi, khiến Hạ Nhi thấp giọng than thở, cô cúi đầu nhìn Khương Tình, ánh mắt hổ phách bị sương mù che lấp, vô hạn mị hoặc kinh diễm, nhỏ giọng nỉ non:
"Xin chị..."
Khương Tình mút thêm một dấu hôn ngân đỏ rực lên làn da trắng mịn vốn dĩ đang đầy dấu vết do cuộc hoan ái tối qua, cười như không cười trầm giọng nói:
"Tôi sẽ nhẹ nhàng, tối qua tôi dùng tay có hơi mạnh. Nên bây giờ tôi chỉ dùng lưỡi làm em ra thôi."
Khương Tình vươn tay cởi phăng quần ngủ của Hạ Nhi ném ra xa, cúi đầu hôn lên vùng đùi trắng mịn như ngọc, vươn đầu lưỡi để lại một đường ướt át khiêu gợi, dùng chất giọng quyến rũ dụ dỗ ra lệnh:
"Bảo Bối, mở chân ra!"
Hạ Nhi không nghe lời, cố chấp khép chặt hai chân lại, sắc mặt hồng nhuận với cánh môi hơi sưng đỏ mọng nước, đỏ mặt âm thầm mắng một tiếng hạ lưu, lầu bầu nói:
"Giữa ban ngày..."
"Tôi là đang ăn sáng!" Khương Tình nghiêm túc vươn đầu lưỡi đảo một vòng trên làn da dưới đùi nhẵn mịn trơn láng.
Hạ Nhi xoay mặt chỉ vào hai đĩa ốp la đang lẳng lặng nằm trên bàn, thẹn thùng tức giận nói:
"Thế đây là cái gì?"
Khương Tình liếc mắt nhìn lên bàn, hơi trầm ngâm suy nghĩ rồi vô cùng nghiêm túc trả lời:
"Nó là bữa sáng của em! Còn em là bữa sáng của tôi."
Hạ Nhi nghe thấy đỏ bừng mặt, há miệng định lớn tiếng phản bác, hai chân liền bị Khương Tình dùng sức tách ra, ánh mắt nhìn vào giữa hai chân Hạ Nhi đang rỉ ra dòng chất lỏng trong suốt \*\*\* \*\*, cười như không cười trêu chọc nói:
"Xem này! Mỹ vị đang mời gọi như thế, nếu không ăn thì rất lãng phí."
Hạ Nhi xấu hổ vươn tay lên che mặt lại.
Khương Tình cúi đầu thấp giọng cười, ngón tay tinh xảo ve vuốt lên chân tâm ẩm ướt, đầu ngón tay thon dài liền thấm đẫm một mảng dịch lỏng \*\*\* \*\*, Khương Tình đưa ngón tay đó vào miệng mút lấy, ý cười câu dẫn quyến rũ nói:
"Thật ngon! Mùi vị này khiến tôi không cưỡng lại được."
Mặt Hạ Nhi đỏ ửng, toàn thân cũng hồng rực, quay mặt đi nhỏ giọng khẩn cầu:
"Đừng... đừng nói nữa... xin chị!"
Khương Tình cười khẽ, không trêu chọc Hạ Nhi nữa, cúi đầu vươn lưỡi liếm lên khe hẹp ẩm ướt. Hạ Nhi thấp giọng rên rỉ, thanh âm mang chút thoải mái như than như thở, Hạ Nhi ngượng ngùng liền dùng răng cắn nhẹ cánh môi dưới.
Khương Tình ngẩng đầu lên, vừa như khiêu khích vừa như dụ dỗ nói:
"Bảo Bối! Rên đi! Tôi muốn nghe em rên rỉ tên tôi."
Hạ Nhi hé mở tay đang che khuôn mặt vì động tình mà nhu nhuyễn, gương mặt đỏ như đào, ánh mắt hàm xuân ướt sũng.
Khương Tình nhìn thấy liền càng ra sức \*\*\*\* \*\*\*, nhìn nữ nhân dưới thân như vưu vật xinh đẹp đang từ từ nở rộ, nỉ non từng âm thanh rên rỉ mị hoặc câu người, tiếng thở dứt quãng lại ngâm nga vô cùng mềm mại dễ nghe.
"Ưm.. Tình... em muốn..." Hạ Nhi rên khẽ.
Động tác lưỡi của Khương Tình nhanh hơn, đầu lưỡi không ngừng chọc ngoáy khoáy đảo vào giữa hai cánh hoa ướt đẫm, thân thể Hạ Nhi run lên, từng trận khoái cảm kịch liệt khiến Hạ Nhi muốn khóc thét lên.
"A... ah.. nhanh nữa..." Hạ Nhi vươn tay nắm lấy đầu Khương Tình ấn xuống.
Khương Tình biết Hạ Nhi sắp ra, chiếc lưỡi ấm nóng liên tục ra ra vào vào càng nhanh. Hạ Nhi cong người ưỡn lên, tiếng rên rỉ bật ra từ bờ môi đỏ mọng.
"Tình... ah...!"
Thân thể Hạ Nhi run rẩy, chất lỏng từ bên trong tuôn trào ra, Khương Tình vươn lưỡi dịu dàng liếm lấy, tiếng nuốt nho nhỏ vang lên vô cùng rõ ràng.
Hạ Nhi vừa lên đỉnh nên toàn thân rả rời, nghe âm thanh dâm đãng đó, khuôn mặt phút chốc đỏ ửng.
Khương Tình liếc mắt nhìn thấy, liền ưu nhã thẳng người ngồi dậy, đầu ngón tay tinh xảo quẹt lên bờ môi mỏng ướt đẫm dịch lỏng dâm mị kia, cười quyến rũ nhìn Hạ Nhi nói:
"Cảm ơn em vì bữa sáng!"
Hạ Nhi ngượng ngùng đến chín cả người.
Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Hạ Nhi hốt hoảng ngồi bật dậy, Khương Tình không quan tâm cúi người chuẩn xác hôn lên môi Hạ Nhi, mùi vị tình dục vương vấn trên đầu môi làm Hạ Nhi choáng váng, đôi mắt hổ phách long lanh mở to, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc phóng đại trước mặt mình.
Khương Tình cười khẽ, rời môi Hạ Nhi rồi cọ cọ chóp mũi cao thẳng của mình vào trán Hạ Nhi ôn nhuận nói:
"Bảo Bối! Yêu em!"
Trái tim Hạ Nhi rung động kịch liệt.
Trong lòng... cảm xúc hỗn loạn.
Hạ Nhi cảm thấy một chỗ nào đó trong đáy lòng bị đâm mạnh, vươn tay ôm lấy Khương Tình, như cảm thấy cái ôm này chưa đủ, động tác trên tay cũng không khỏi mạnh mẽ hơn, cố gắng kéo Khương Tình càng tới gần mình.
Nhìn cảm xúc Hạ Nhi rung động rõ ràng như thế, Khương Tình hài lòng nở nụ cười cưng chiều, bàn tay vòng qua sau đầu Hạ Nhi, khẽ vuốt ve mái tóc dài mượt mà, giọng ôn nhuận dễ nghe nói:
"Tôi giúp em mặc." Bàn tay liền vươn ra thuần thục cài nút áo Hạ Nhi trước ngực, sau đó đứng dậy nhặt quần ngủ của Hạ Nhi, ưu nhã bước tới trước mặt cô quỳ một gối xuống.
Hạ Nhi xấu hổ đưa tay ra cầm lấy quần ngủ, nhỏ giọng lí nhí nói:
"Em tự làm được mà."
Khương Tình cười khẽ, ôn nhuận như ngọc dịu dàng nói:
"Đây là trách nhiệm của một thê nô như tôi."
Nói xong liền không để ý Hạ Nhi đang muốn lấy lại quần ngủ, lưu loát mặc vào cho cô.
Cửa lại vang lên tiếng chuông, người ngoài cửa hơi mất kiên nhẫn nên nhấn tới hai lần.
Khương Tình chỉnh trang hoàn tất cho Hạ Nhi liền ưu nhã đứng dậy, khuôn mặt không biểu cảm đi ra mở cửa.
"Là chị đây!" Khương Ngọc tay xách theo một cái vali lớn vươn tay vẫy vẫy chào Khương Tình.
Khương Tình nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn cái vali màu sắc diêm dúa rực rỡ, lạnh giọng hỏi:
"Chị đi tị nạn đấy à?"
Khương Ngọc cười có chút đê tiện, vô cùng yêu kiều bá mị chớp chớp đôi mắt xinh đẹp quyến rũ nói:
"Chị tới đây xin ở nhờ!"
"Đừng mơ!!!" Khương Tình lạnh nhạt nói, giọng điệu không chút lưu tình.
Khương Ngọc nhìn biểu hiện lạnh lùng lãnh khốc của Khương Tình, thê lương nhìn cô, cắn tay áo nói: "Hu hu hu... Em... Sao em có thể lạnh lùng như thế, em thật tàn khốc, em thật vô tình, em thật quá đáng!"
Trán Khương Tình giần giật, khoé môi cong lên độ cong lạnh lẽo, thản nhiên gật đầu nói:
"Cảm ơn!"
Khương Ngọc liền giả vờ đáng thương, ánh mắt rưng rưng nhìn Khương Tình khóc lóc nói:
"Chị là giống em a... chị cũng đi nói với gia đình rằng chị thích nữ nhân, bà mẹ độc ác đó không chút lưu tình ném đồ đạc của chị ra ngoài cửa, còn chỉ tay vào mặt chị mắng đến khó nghe. Em nể tình hai chúng ta cùng chung cảnh ngộ. Cho chị tá túc một thời gian đi. Có được không?"
Khương Tình nheo mắt nhìn Khương Ngọc, khoanh tay dựa lưng vào cửa lạnh giọng nói:
"Em không giống chị! Em không bị đuổi mà là tự mình đi."
Khương Ngọc nghe thấy trợn trắng mắt.
"Tình ah.." Thanh âm nhu nhuyễn mềm nhẹ như tơ vang lên phía sau.
Khương Tình liền lập tức xoay người cười dịu dàng như gió xuân, giọng cưng chiều ôn nhu như nước:
"Tôi đây! Bảo Bối!"
Đãi ngộ khác biệt một trời một vực khiến Khương Ngọc há hốc mồm, cằm muốn rơi xuống đất, vô cùng khiếp sợ nhón chân tìm kiếm giọng nói sau lưng Khương Tình.
"Sao lâu thế ạ? Ai tới tìm chị thế?" Hạ Nhi mang dép trong nhà, mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình dài quá tay, cả ống quần cũng rộng và dài nên khi di chuyển nhìn Hạ Nhi có chút đáng yêu.
"Hạ... Hạ Nhi???" Một âm thanh vang trời hét lên.
"Ơ... cô... chị y tá?" Hạ Nhi giọng không xác định, nhìn chằm chằm nữ nhân có chút lả lơi cùng phong tao trước mặt.
Khương Ngọc khi đi làm ăn vận vô cùng chuẩn mực, nhưng một khi bước ra khỏi chỗ làm, toàn thân trên dưới sẽ thay đổi, thái độ và tác phong vô cùng bại hoại phong tình. Giống như hiện tại, trên người mặc một cái áo màu trắng dài tay hơi hở hang trước ngực, ẩn ẩn bầu ngực sữa trắng nõn, váy bó sát ôm lấy bờ mông căng tròn, đôi chân dài thẳng tắp, tóc bình thường luôn vấn cao lên, bây giờ buông xoã liền thấy đuôi tóc có màu đỏ rực lửa, quả thật là một nữ nhân nhiệt tình quá phận.
Hạ Nhi trợn tròn mắt, đưa tay dụi dụi tỏ vẻ không tin nổi.
Khương Tình thở dài, một tay ôm lấy vai Hạ Nhi đi vào trong, quay đầu nhìn Khương Ngọc đang hết sức khiếp sợ ngoài cửa, lạnh giọng nói:
"Chị vào đi!"
Khương Ngọc hoàn hồn vội vàng kéo vali bước vào, ánh mắt không rời khỏi hai nữ nhân tình nồng mật ý trước mặt, khung cảnh ngọt ngào chọc mù mắt một cẩu độc thân như cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.