Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Chương 104: Đặc Quyền
Gilivian
04/01/2021
Bối Vy nhìn Khương Tình bế Hạ Nhi lên xe rời đi, bỗng chốc trong lòng dâng lên một cỗ phẫn hận ngập trời, cô ta là thấy rõ Hạ Nhi bị Dung Lạc hôn. Còn là —— hôn môi. Dung Lạc chấp nhận chọc giận Khương Tình mà lãnh một phát đạn chỉ để hôn nữ nhân đó.
Thế nhưng hôm trước khi Dung Lạc chạm vào cô ta, chỉ vì cô ta muốn hôn Dung Lạc, liền bị ghét bỏ ném đi như một miếng ghẻ rách.
Thật nực cười làm sao.
Bối Vy chưa bao giờ cảm thấy bản thân hận một nữ nhân nào đến như vậy, trong lòng vừa đố kị vừa căm phẫn.
"Hạ Nhi! Tôi và cô chưa xong đâu." Bối Vy trầm giọng đầy lạnh lẽo.
——
Khương Tình không đưa Hạ Nhi về Hạ gia, mà đưa về căn hộ của mình, Hạ Nhi không dám cãi lời, sợ chọc giận người nào đó đang vô cùng không vui.
Khương Tình nắm tay cô mở cửa bước vào phòng, đèn còn chưa bật lên Hạ Nhi đã trông thấy cây đàn dương cầm màu đen tuyền được đặt trong góc phòng khách, tinh xảo lại tỉ mỉ, xinh đẹp lại huyền bí mê người.
Hạ Nhi ngước mắt nhìn Khương Tình, sau đó chậm rãi hướng tới cây đàn, vươn tay ra sờ lên nhỏ giọng nói:
"Thật đẹp! Chị chuẩn bị cho em sao?"
Khương Tình dựa lưng vào cửa lẳng lặng nhìn Hạ Nhi, giọng nói ôn nhuận lành lạnh khi xa khi gần, như truyền đến từ một thế giới khác:
"Ông Hạ đã cho tôi đặc quyền nghe em đàn, tất nhiên tôi sẽ không bỏ lỡ nó."
Hạ Nhi quay đầu nhìn Khương Tình, cô trông thấy khuôn mặt tuyệt sắc thản nhiên đang cười nhàn nhạt nhìn cô, trong ánh mắt nâu sẫm thoáng hiện lên tia sáng u tối, mái tóc dài màu đen trượt xuống bả vai thon gầy, phất qua gương mặt nghiêng cùng với cần cổ tuyết trắng hoàn mỹ, ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ rọi vào phòng, chiếu xuống màu da trắng như tuyết của cô gái ấy. Nữ nhân này đẹp đến mức khiến cô cảm thấy không thực, toả sáng rực rỡ kể cả trong bóng tối mờ ảo.
Mà bản thân cô đang đứng ngược sáng, giống như bị ngăn trong bóng tối của thế giới này, trong phòng khách trước cây đàn dương cầm ở cuối tấm thảm lông cừu mềm mại, ánh trăng ngoài cửa ẩn hiện hai dáng người một cao một thấp đối diện nhìn nhau.
"Chị vẫn còn bất an sao?" Hạ Nhi nhỏ nhẹ nói.
Khương Tình biếng nhác ngước mắt nhìn Hạ Nhi, nhìn cô gái nhỏ đang cẩn thận nhìn mình, khuôn mặt Khương Tình vốn dĩ tuyệt diễm tao nhã dâng lên chút bất đắc dĩ không biết phải làm sao.
Hạ Nhi cúi thấp đầu, hít sâu một hơi, bàn tay nhỏ nhắn vươn lên vuốt nhẹ sợi tóc nâu xoã rơi trước mặt, cười khẽ rồi nói:
"Chị bất an như vậy... em..."
Hạ Nhi mới vừa lên tiếng, còn chưa nói xong, thì có một sức lực kéo lấy cổ tay.
Hạ Nhi hoảng hồn ngẩng đầu lên, Khương Tình đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Giây tiếp theo, Hạ Nhi không kịp phòng bị, trước mặt là một trận choáng váng, rồi sau đó không nặng không nhẹ mà đặt lưng lên trên cây đàn dương cầm.
"Xin lỗi em!" Giọng Khương Tình lành lạnh lại âm trầm.
Ánh mắt Hạ Nhi thoáng chút mất đi sự bình thản, tim phút chốc đập loạn lên, nhìn Khương Tình đột nhiên xuất hiện ấn cô dựa vào đàn dương cầm, Hạ Nhi nghe thấy người trước mặt lẩm bẩm một câu, cô mờ mịt giương mắt, còn chưa kịp đối diện với đôi con ngươi nâu sẫm lành lạnh quen thuộc kia, thì đột nhiên lực nắm trên cổ tay càng chặt, dùng sức mà đè trên nắp dương cầm.
Đôi mắt nâu sẫm của người trước mặt lại âm u tăm tối, tiêu điểm tán loạn, bàn tay vẫn giữ chặt lấy cô rồi dùng sức hôn xuống.
Giọng nói khàn khàn đầy áp lực vang lên:
"Xin lỗi em. Hạ Nhi... Tôi không khống chế được nữa."
Trong bóng tối không thể thấy được gì, Hạ Nhi có chút kinh hoảng, theo bản năng muốn né tránh, trọng tâm thân thể bỗng truyền tới một lực kéo, cơ thể mất thăng bằng liền ngã về phía trước. Khương Tình cúi người ôm ngang Hạ Nhi lên, gấp gáp bước nhanh vào phòng ngủ.
"Tình.." Hạ Nhi khẽ thấp giọng nỉ non.
Khương Tình áp môi tới, hôn đến bá đạo cường đoạt, hơi thở hỗn loạn vội vã, Hạ Nhi hít thở có chút khó khăn, hai cánh tay mềm mại vươn lên câu chặt cổ Khương Tình.
"Bảo Bối! Em là của ai?" Giọng Khương Tình trầm khàn đầy kiềm chế.
Hạ Nhi chỉ thấy thân thể bị ném lên một mảng mềm mại, sau đó toàn thân liền bị một bóng đen áp xuống, mái tóc nâu dài của cô tán loạn rối tung.
"Trả lời tôi." Khương Tình gằn giọng âm trầm hỏi lại.
Bàn tay thon dài tuyệt mỹ vươn ra trước ngực Hạ Nhi, ngón tay mảnh khảnh không chút lưu tình xé toạc vạt áo mỏng manh, nút áo bị đứt văng ra khắp nơi trong phòng.
Hạ Nhi mở to mắt không tin nổi. Có chút khiếp đảm mở miệng nói:
"Tình... chị..."
"Em còn chưa trả lời."
Khương Tình cười nhạt, cúi đầu hôn xuống cần cổ tuyết trắng non mịn bị lộ ra một mảng kia.
Hạ Nhi chỉ thấy bờ môi lành lạnh của ai đó chạm lên làn da mẫn cảm ở cổ mình, sau đó bị một vật ấm nóng ẩm ướt quét lên, hơi thở người đối diện vốn dĩ gấp gáp bỗng nhiên trầm ổn lại, cần cổ bị mút một cái rất mạnh. Hạ Nhi tự biết chắc chắn đã để lại dấu vết, còn là dấu vết vô cùng rõ ràng.
Hạ Nhi thở dài một tiếng, giọng điệu lơ đãng hiện lên chút yếu ớt:
"Là của chị!"
Hạ Nhi vừa nói xong, đột nhiên bên tai nghe thấy Khương Tình cười nhẹ một tiếng.
Hạ Nhi sửng sốt, sau đó thì bực bội ngẩng đầu hỏi lại:
"Rất vui hả?"
Khương Tình thấp giọng cười ôn nhuận, lực đạo trên tay nhẹ nhàng thuần thục cởi bỏ chiếc váy mỏng nhẹ trên người Hạ Nhi, thân thể áp tới sát sao, tóc đen mượt mà như thác nước chảy xuống.
Khương Tình rủ mắt, con ngươi nâu sẫm hơi sáng, mang theo ý cười không thể che giấu:
"Em phải nhớ kỹ điều đó! Em — là của tôi." Thanh âm mang đậm chiếm hữu cùng khắc chế.
Hạ Nhi nghiêng mặt đi, trên khuôn mặt trắng trẻo xưa nay chỉ có lạnh nhạt mơ hồ hiện lên chút ửng đỏ.
"Đừng dán gần như vậy." Giọng Hạ Nhi mang chút xấu hổ.
"Gần sao?"
Nữ nhân trước mặt lười biếng cười nhẹ một tiếng, ngược lại càng ép cơ thể tới gần hơn.
Hạ Nhi cảm thấy mặt mình nóng đến nỗi có thể chiên được trứng, đầu óc cũng đình trệ. Khương Tình quá câu người, sự quyến rũ thường ngày ít khi bộc lộ lúc này lại hiện rõ không chút áp chế, từ ánh mắt lãnh đạm nhàn nhạt, tới hơi thở và cả hành động mạnh mẽ quá phận.
Hạ Nhi nghiêng mặt, trong lòng thầm bực bội chính mình mỗi khi thấy vẻ mặt cường thế cùng quyến rũ của nữ nhân kia. Đều luôn không có tiền đồ mà nổi lên những phản ứng ngại ngùng.
Khương Tình cười khẽ, một tay giữ chặt hai cổ tay của Hạ Nhi, đè mạnh xuống ga giường.
Sau đó liền cúi thấp người, môi mỏng gợi cảm chuẩn xác rơi xuống, dùng sức tàn phá bữa bãi cánh môi mềm mại của cô nàng dưới thân.
"Ưm..."
Hạ Nhi bị hôn đến nóng bừng khắp người. Kỹ xảo điêu luyện đến thuần thục của Khương Tình khiến cơ thể cô trở nên vô hạn đòi hỏi. Chỉ một nụ hôn nhiệt tình kịch liệt thế này cũng đốt lên dục vọng trong người cô. Hạ Nhi hé môi đáp lại, hai cánh môi vốn dĩ sưng đỏ vô hạn câu dẫn cùng mong chờ.
"Em nhạy cảm thật đấy!" Khương Tình thấp giọng cười khẽ.
Bàn tay thon thả mềm mại đưa vào trong áo bra xanh ngọc, khẽ đẩy chiếc áo nhỏ vướng víu lên cao, hai ngón tay liền nắm lấy nụ hoa nhỏ đang dựng lên bóp nhẹ.
"Ah..." Hạ Nhi rên khẽ, rèm mi run rẩy mở ra.
Khương Tình cong khoé môi tinh xảo, cười ôn nhuận quyến rũ nhìn cô, bàn tay còn lại vươn ra sau cởi khoá bra rồi giật nó ra khỏi người Hạ Nhi, cúi đầu hôn xuống bầu ngực trắng nõn non mềm.
Hạ Nhi thở ra một tiếng, nhìn Khương Tình cẩn thận từng chút ngậm lấy nụ hoa trước ngực mình, tay đang nắm lấy nụ hoa còn lại khẽ buông ra chậm rãi rời xuống vùng tư mật mẫn cảm.
Hạ Nhi có chút không cam lòng, thấp giọng uỷ khuất nói:
"Em ở trên!"
Chỉ thấy Khương Tình bỗng nhiên thấp giọng cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn cô, đầu lưỡi đỏ hồng ướt át ẩn hiện trong khoang miệng, đảo nhẹ quanh nụ hoa ẩm ướt bóng loáng mê người.
Khương Tình khàn giọng ôn nhu nói:
"Em thích tư thế đó đến như vậy sao?"
Hạ Nhi hơi sững sờ, ánh mắt hổ phách hiện lên sự tức giận không nhẹ, ngay lập tức chống tay ngồi dậy, còn lui về sau oán hận nói:
"Em nói là em muốn làm chị. Không phải tư thế."
Khương Tình liếc mắt nhìn thân thể nữ nhân đang lùi dần về sau kia, ánh mắt nâu sẫm âm u như một con dã thú đang cố gắng khắc chế chính mình không thô bạo vuốt ve ăn sạch cô nàng trước mặt.
Hạ Nhi nhìn sự cố chấp, âm u, không khoan nhượng trong đôi mắt nữ nhân đối diện, có chút líu lưỡi nói:
"Tình... công bằng chút đi."
Khương Tình nhíu mày, hạ thấp giọng tiến sát vành tai Hạ Nhi nói đầy mập mờ.
"Ở trên giường! Ai mạnh hơn người ấy làm. Em nói xem?"
Hạ Nhi trợn tròn mắt, nghiêng mặt muốn phản bác, môi đỏ mọng liền bị ngậm lấy, vô cùng bá đạo cường thế hôn tới, đầu lưỡi chen vào đảo khắp khoang miệng cô, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương run rẩy mà mút.
Khương Tình vươn tay siết nhẹ vòng eo thon nhỏ, ngón tay mảnh khảnh xoay tròn vuốt ve làn da nhẵn mịn trơn mềm, bàn tay di chuyển xuống đáy quần lót kéo nó qua một bên, ngón tay thon dài chạm vào một mảng ướt đẫm.
Ngay lập tức chen một ngón tay đi vào.
"Ưm..." Hạ Nhi không ngờ Khương Tình mất kiên nhẫn đến thế, còn chưa cởi quần lót đã đâm vào trong cô.
"Em ướt rồi. Tôi không nhịn nữa đâu." Khương Tình khàn giọng nói trong nụ hôn như vũ bão.
Ngón tay Khương Tình cong lên, chọc sâu vào bên trong khiến Hạ Nhi gần như không chịu đựng nổi bật thốt ra tiếng thở gấp đứt quãng.
Khương Tình cười khẽ lướt từ khoé môi Hạ Nhi di chuyển xuống cần cổ trắng nõn, vừa gặm cắn vừa mút mát, thanh âm yêu mị lại quyến rũ không nói nên lời:
"Thích không? Tôi làm em thoải mái chứ?"
Hạ Nhi thở dồn dập, ánh mắt hổ phách trở lên mất tiêu điểm, từ từ bị Khương Tình áp chế nằm xuống giường.
Ngón tay Khương Tình chọc ngoáy bên trong vang lên những âm thanh dâm mỹ lại đầy mê hoặc. Hạ Nhi vươn tay chạm lên sườn mặt trắng mịn hoàn mỹ kia, nhỏ giọng nỉ non:
"Không đủ..."
Khương Tình nghe thấy liền cười ôn nhuận quyến rũ, ánh mắt nâu sẫm hiện lên sự thích thú cùng vô hạn câu người.
Một ngón tay nữa lập tức chen vào trong.
"Đủ chưa?" Giọng Khương Tình trầm khàn đầy khắc chế.
Hạ Nhi hơi thở hỗn loạn, ánh mắt hổ phách hiện lên tia sáng yêu dị, khoé môi tinh xảo cong lên, vươn ngón tay chỉ vào chiếc áo trên người Khương Tình nói:
"Cởi hết ra đi đã." Giọng yêu kiều câu dẫn lại mềm mại.
Khương Tình cúi đầu thấp giọng cười, không trả lời mà đâm mạnh hai ngón tay vào sâu bên trong, khiến cô nàng nào đó cong người rên lên một tiếng.
"Tôi không cởi cũng thoả mãn được em." Khương Tình trầm giọng nói.
Thanh âm ngân nga vang lên khắp phòng.
Hạ Nhi dưới thân Khương Tình bị lật qua lật lại, cao trào nối tiếp cao trào. Khương Tình quả thật là hành hạ dày vò cô đến mức nhũn cả người, nhưng cũng thoải mái khoái hoạt điên cuồng.
Thế nhưng hôm trước khi Dung Lạc chạm vào cô ta, chỉ vì cô ta muốn hôn Dung Lạc, liền bị ghét bỏ ném đi như một miếng ghẻ rách.
Thật nực cười làm sao.
Bối Vy chưa bao giờ cảm thấy bản thân hận một nữ nhân nào đến như vậy, trong lòng vừa đố kị vừa căm phẫn.
"Hạ Nhi! Tôi và cô chưa xong đâu." Bối Vy trầm giọng đầy lạnh lẽo.
——
Khương Tình không đưa Hạ Nhi về Hạ gia, mà đưa về căn hộ của mình, Hạ Nhi không dám cãi lời, sợ chọc giận người nào đó đang vô cùng không vui.
Khương Tình nắm tay cô mở cửa bước vào phòng, đèn còn chưa bật lên Hạ Nhi đã trông thấy cây đàn dương cầm màu đen tuyền được đặt trong góc phòng khách, tinh xảo lại tỉ mỉ, xinh đẹp lại huyền bí mê người.
Hạ Nhi ngước mắt nhìn Khương Tình, sau đó chậm rãi hướng tới cây đàn, vươn tay ra sờ lên nhỏ giọng nói:
"Thật đẹp! Chị chuẩn bị cho em sao?"
Khương Tình dựa lưng vào cửa lẳng lặng nhìn Hạ Nhi, giọng nói ôn nhuận lành lạnh khi xa khi gần, như truyền đến từ một thế giới khác:
"Ông Hạ đã cho tôi đặc quyền nghe em đàn, tất nhiên tôi sẽ không bỏ lỡ nó."
Hạ Nhi quay đầu nhìn Khương Tình, cô trông thấy khuôn mặt tuyệt sắc thản nhiên đang cười nhàn nhạt nhìn cô, trong ánh mắt nâu sẫm thoáng hiện lên tia sáng u tối, mái tóc dài màu đen trượt xuống bả vai thon gầy, phất qua gương mặt nghiêng cùng với cần cổ tuyết trắng hoàn mỹ, ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ rọi vào phòng, chiếu xuống màu da trắng như tuyết của cô gái ấy. Nữ nhân này đẹp đến mức khiến cô cảm thấy không thực, toả sáng rực rỡ kể cả trong bóng tối mờ ảo.
Mà bản thân cô đang đứng ngược sáng, giống như bị ngăn trong bóng tối của thế giới này, trong phòng khách trước cây đàn dương cầm ở cuối tấm thảm lông cừu mềm mại, ánh trăng ngoài cửa ẩn hiện hai dáng người một cao một thấp đối diện nhìn nhau.
"Chị vẫn còn bất an sao?" Hạ Nhi nhỏ nhẹ nói.
Khương Tình biếng nhác ngước mắt nhìn Hạ Nhi, nhìn cô gái nhỏ đang cẩn thận nhìn mình, khuôn mặt Khương Tình vốn dĩ tuyệt diễm tao nhã dâng lên chút bất đắc dĩ không biết phải làm sao.
Hạ Nhi cúi thấp đầu, hít sâu một hơi, bàn tay nhỏ nhắn vươn lên vuốt nhẹ sợi tóc nâu xoã rơi trước mặt, cười khẽ rồi nói:
"Chị bất an như vậy... em..."
Hạ Nhi mới vừa lên tiếng, còn chưa nói xong, thì có một sức lực kéo lấy cổ tay.
Hạ Nhi hoảng hồn ngẩng đầu lên, Khương Tình đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Giây tiếp theo, Hạ Nhi không kịp phòng bị, trước mặt là một trận choáng váng, rồi sau đó không nặng không nhẹ mà đặt lưng lên trên cây đàn dương cầm.
"Xin lỗi em!" Giọng Khương Tình lành lạnh lại âm trầm.
Ánh mắt Hạ Nhi thoáng chút mất đi sự bình thản, tim phút chốc đập loạn lên, nhìn Khương Tình đột nhiên xuất hiện ấn cô dựa vào đàn dương cầm, Hạ Nhi nghe thấy người trước mặt lẩm bẩm một câu, cô mờ mịt giương mắt, còn chưa kịp đối diện với đôi con ngươi nâu sẫm lành lạnh quen thuộc kia, thì đột nhiên lực nắm trên cổ tay càng chặt, dùng sức mà đè trên nắp dương cầm.
Đôi mắt nâu sẫm của người trước mặt lại âm u tăm tối, tiêu điểm tán loạn, bàn tay vẫn giữ chặt lấy cô rồi dùng sức hôn xuống.
Giọng nói khàn khàn đầy áp lực vang lên:
"Xin lỗi em. Hạ Nhi... Tôi không khống chế được nữa."
Trong bóng tối không thể thấy được gì, Hạ Nhi có chút kinh hoảng, theo bản năng muốn né tránh, trọng tâm thân thể bỗng truyền tới một lực kéo, cơ thể mất thăng bằng liền ngã về phía trước. Khương Tình cúi người ôm ngang Hạ Nhi lên, gấp gáp bước nhanh vào phòng ngủ.
"Tình.." Hạ Nhi khẽ thấp giọng nỉ non.
Khương Tình áp môi tới, hôn đến bá đạo cường đoạt, hơi thở hỗn loạn vội vã, Hạ Nhi hít thở có chút khó khăn, hai cánh tay mềm mại vươn lên câu chặt cổ Khương Tình.
"Bảo Bối! Em là của ai?" Giọng Khương Tình trầm khàn đầy kiềm chế.
Hạ Nhi chỉ thấy thân thể bị ném lên một mảng mềm mại, sau đó toàn thân liền bị một bóng đen áp xuống, mái tóc nâu dài của cô tán loạn rối tung.
"Trả lời tôi." Khương Tình gằn giọng âm trầm hỏi lại.
Bàn tay thon dài tuyệt mỹ vươn ra trước ngực Hạ Nhi, ngón tay mảnh khảnh không chút lưu tình xé toạc vạt áo mỏng manh, nút áo bị đứt văng ra khắp nơi trong phòng.
Hạ Nhi mở to mắt không tin nổi. Có chút khiếp đảm mở miệng nói:
"Tình... chị..."
"Em còn chưa trả lời."
Khương Tình cười nhạt, cúi đầu hôn xuống cần cổ tuyết trắng non mịn bị lộ ra một mảng kia.
Hạ Nhi chỉ thấy bờ môi lành lạnh của ai đó chạm lên làn da mẫn cảm ở cổ mình, sau đó bị một vật ấm nóng ẩm ướt quét lên, hơi thở người đối diện vốn dĩ gấp gáp bỗng nhiên trầm ổn lại, cần cổ bị mút một cái rất mạnh. Hạ Nhi tự biết chắc chắn đã để lại dấu vết, còn là dấu vết vô cùng rõ ràng.
Hạ Nhi thở dài một tiếng, giọng điệu lơ đãng hiện lên chút yếu ớt:
"Là của chị!"
Hạ Nhi vừa nói xong, đột nhiên bên tai nghe thấy Khương Tình cười nhẹ một tiếng.
Hạ Nhi sửng sốt, sau đó thì bực bội ngẩng đầu hỏi lại:
"Rất vui hả?"
Khương Tình thấp giọng cười ôn nhuận, lực đạo trên tay nhẹ nhàng thuần thục cởi bỏ chiếc váy mỏng nhẹ trên người Hạ Nhi, thân thể áp tới sát sao, tóc đen mượt mà như thác nước chảy xuống.
Khương Tình rủ mắt, con ngươi nâu sẫm hơi sáng, mang theo ý cười không thể che giấu:
"Em phải nhớ kỹ điều đó! Em — là của tôi." Thanh âm mang đậm chiếm hữu cùng khắc chế.
Hạ Nhi nghiêng mặt đi, trên khuôn mặt trắng trẻo xưa nay chỉ có lạnh nhạt mơ hồ hiện lên chút ửng đỏ.
"Đừng dán gần như vậy." Giọng Hạ Nhi mang chút xấu hổ.
"Gần sao?"
Nữ nhân trước mặt lười biếng cười nhẹ một tiếng, ngược lại càng ép cơ thể tới gần hơn.
Hạ Nhi cảm thấy mặt mình nóng đến nỗi có thể chiên được trứng, đầu óc cũng đình trệ. Khương Tình quá câu người, sự quyến rũ thường ngày ít khi bộc lộ lúc này lại hiện rõ không chút áp chế, từ ánh mắt lãnh đạm nhàn nhạt, tới hơi thở và cả hành động mạnh mẽ quá phận.
Hạ Nhi nghiêng mặt, trong lòng thầm bực bội chính mình mỗi khi thấy vẻ mặt cường thế cùng quyến rũ của nữ nhân kia. Đều luôn không có tiền đồ mà nổi lên những phản ứng ngại ngùng.
Khương Tình cười khẽ, một tay giữ chặt hai cổ tay của Hạ Nhi, đè mạnh xuống ga giường.
Sau đó liền cúi thấp người, môi mỏng gợi cảm chuẩn xác rơi xuống, dùng sức tàn phá bữa bãi cánh môi mềm mại của cô nàng dưới thân.
"Ưm..."
Hạ Nhi bị hôn đến nóng bừng khắp người. Kỹ xảo điêu luyện đến thuần thục của Khương Tình khiến cơ thể cô trở nên vô hạn đòi hỏi. Chỉ một nụ hôn nhiệt tình kịch liệt thế này cũng đốt lên dục vọng trong người cô. Hạ Nhi hé môi đáp lại, hai cánh môi vốn dĩ sưng đỏ vô hạn câu dẫn cùng mong chờ.
"Em nhạy cảm thật đấy!" Khương Tình thấp giọng cười khẽ.
Bàn tay thon thả mềm mại đưa vào trong áo bra xanh ngọc, khẽ đẩy chiếc áo nhỏ vướng víu lên cao, hai ngón tay liền nắm lấy nụ hoa nhỏ đang dựng lên bóp nhẹ.
"Ah..." Hạ Nhi rên khẽ, rèm mi run rẩy mở ra.
Khương Tình cong khoé môi tinh xảo, cười ôn nhuận quyến rũ nhìn cô, bàn tay còn lại vươn ra sau cởi khoá bra rồi giật nó ra khỏi người Hạ Nhi, cúi đầu hôn xuống bầu ngực trắng nõn non mềm.
Hạ Nhi thở ra một tiếng, nhìn Khương Tình cẩn thận từng chút ngậm lấy nụ hoa trước ngực mình, tay đang nắm lấy nụ hoa còn lại khẽ buông ra chậm rãi rời xuống vùng tư mật mẫn cảm.
Hạ Nhi có chút không cam lòng, thấp giọng uỷ khuất nói:
"Em ở trên!"
Chỉ thấy Khương Tình bỗng nhiên thấp giọng cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn cô, đầu lưỡi đỏ hồng ướt át ẩn hiện trong khoang miệng, đảo nhẹ quanh nụ hoa ẩm ướt bóng loáng mê người.
Khương Tình khàn giọng ôn nhu nói:
"Em thích tư thế đó đến như vậy sao?"
Hạ Nhi hơi sững sờ, ánh mắt hổ phách hiện lên sự tức giận không nhẹ, ngay lập tức chống tay ngồi dậy, còn lui về sau oán hận nói:
"Em nói là em muốn làm chị. Không phải tư thế."
Khương Tình liếc mắt nhìn thân thể nữ nhân đang lùi dần về sau kia, ánh mắt nâu sẫm âm u như một con dã thú đang cố gắng khắc chế chính mình không thô bạo vuốt ve ăn sạch cô nàng trước mặt.
Hạ Nhi nhìn sự cố chấp, âm u, không khoan nhượng trong đôi mắt nữ nhân đối diện, có chút líu lưỡi nói:
"Tình... công bằng chút đi."
Khương Tình nhíu mày, hạ thấp giọng tiến sát vành tai Hạ Nhi nói đầy mập mờ.
"Ở trên giường! Ai mạnh hơn người ấy làm. Em nói xem?"
Hạ Nhi trợn tròn mắt, nghiêng mặt muốn phản bác, môi đỏ mọng liền bị ngậm lấy, vô cùng bá đạo cường thế hôn tới, đầu lưỡi chen vào đảo khắp khoang miệng cô, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương run rẩy mà mút.
Khương Tình vươn tay siết nhẹ vòng eo thon nhỏ, ngón tay mảnh khảnh xoay tròn vuốt ve làn da nhẵn mịn trơn mềm, bàn tay di chuyển xuống đáy quần lót kéo nó qua một bên, ngón tay thon dài chạm vào một mảng ướt đẫm.
Ngay lập tức chen một ngón tay đi vào.
"Ưm..." Hạ Nhi không ngờ Khương Tình mất kiên nhẫn đến thế, còn chưa cởi quần lót đã đâm vào trong cô.
"Em ướt rồi. Tôi không nhịn nữa đâu." Khương Tình khàn giọng nói trong nụ hôn như vũ bão.
Ngón tay Khương Tình cong lên, chọc sâu vào bên trong khiến Hạ Nhi gần như không chịu đựng nổi bật thốt ra tiếng thở gấp đứt quãng.
Khương Tình cười khẽ lướt từ khoé môi Hạ Nhi di chuyển xuống cần cổ trắng nõn, vừa gặm cắn vừa mút mát, thanh âm yêu mị lại quyến rũ không nói nên lời:
"Thích không? Tôi làm em thoải mái chứ?"
Hạ Nhi thở dồn dập, ánh mắt hổ phách trở lên mất tiêu điểm, từ từ bị Khương Tình áp chế nằm xuống giường.
Ngón tay Khương Tình chọc ngoáy bên trong vang lên những âm thanh dâm mỹ lại đầy mê hoặc. Hạ Nhi vươn tay chạm lên sườn mặt trắng mịn hoàn mỹ kia, nhỏ giọng nỉ non:
"Không đủ..."
Khương Tình nghe thấy liền cười ôn nhuận quyến rũ, ánh mắt nâu sẫm hiện lên sự thích thú cùng vô hạn câu người.
Một ngón tay nữa lập tức chen vào trong.
"Đủ chưa?" Giọng Khương Tình trầm khàn đầy khắc chế.
Hạ Nhi hơi thở hỗn loạn, ánh mắt hổ phách hiện lên tia sáng yêu dị, khoé môi tinh xảo cong lên, vươn ngón tay chỉ vào chiếc áo trên người Khương Tình nói:
"Cởi hết ra đi đã." Giọng yêu kiều câu dẫn lại mềm mại.
Khương Tình cúi đầu thấp giọng cười, không trả lời mà đâm mạnh hai ngón tay vào sâu bên trong, khiến cô nàng nào đó cong người rên lên một tiếng.
"Tôi không cởi cũng thoả mãn được em." Khương Tình trầm giọng nói.
Thanh âm ngân nga vang lên khắp phòng.
Hạ Nhi dưới thân Khương Tình bị lật qua lật lại, cao trào nối tiếp cao trào. Khương Tình quả thật là hành hạ dày vò cô đến mức nhũn cả người, nhưng cũng thoải mái khoái hoạt điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.