Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Chương 399: Đáng!
Gilivian
26/03/2022
Dung Lạc vẫn một bộ dạng nhàn nhã, một lát sau liền từ tốn từng bước đi
tới bên cạnh Vương Luân, thuận tay lấy đi một tách trà nóng đang bốc
khói, chậm rãi uống một ngụm, cánh môi bạc tình khẽ nhếch:
"Cố Khúc đáng bị trừng phạt."
Dung Lạc nói chuyện rất tùy ý, giống như việc trừng phạt một nữ nhân như Kristy là chuyện nhỏ bé không đáng để tâm.
Hạ Nhi ngay lập tức nổi giận.
Trước đó biểu hiện của Dung Lạc với cô mặc dù rất bá đạo ngang ngược, nhưng thực chất bên trong lại chất chứa đầy sự nuông chiều tuỳ ý, những điều cô làm Dung Lạc chưa từng có ý muốn phản kháng, nhưng sự việc của hôm qua thì rất không giống.
Dung Lạc rất cố chấp!
Thậm chí còn vì chuyện đó mà dám đánh ngất cô.
Mẹ kiếp!!!
Hạ Nhi nổi giận đùng đùng xông tới, một tay giật lấy tách trà trên tay Dung Lạc, ném mạnh lên chiếc bàn bên cạnh.
Choang!!!!
Âm thanh hơi lớn, ánh mắt xanh biếc của Dung Lạc liếc qua lướt sang cô, trầm mặc.
Nữ nhân ngồi bên kia cũng giật mình một cái, suýt nữa thì bị sặc.
Hạ Nhi hung dữ nghiến từng chữ:
"Tôi nói cho cô biết! Tôi cấm cô đụng vào Kristy!!!"
Dung Lạc nghe thấy liền bật cười, thu hồi lại ánh mắt, quan sát cô một lúc, khi ánh mắt dừng lại trên đôi chân trần chạm đất của cô thì sắc mặt bỗng trở nên trầm lạnh.
Dung Lạc ngay lập tức bước mấy bước sang một bên khác, giọng nói cất lên nghe đã bình thản đến không còn cảm xúc:
"Em hấp tấp chạy đến hỏi tội tôi hay là đang hành hạ mình vậy?"
Sắc mặt Hạ Nhi lúc này dần dần trầm xuống, càng lúc càng đáng sợ.
Dung Lạc đến một bên lấy cái gì đó, rất nhanh liền trở lại, trong tay từ lúc nào đã cầm một đôi dép lê, thả xuống bên cạnh đôi chân trần trắng như tuyết của cô, trầm giọng ra lệnh:
"Đi vào!!!"
Sắc mặt đang chìm xuống của Hạ Nhi, trong nháy mắt từ âm u chuyển thành khó hiểu, sau đó lại chuyển thành tức giận ngập trời.
Nữ nhân ngồi bên kia lúc này lại hơi động dung, liếc mắt nhìn sang hai người, trong đôi mắt xanh biếc hiện lên chút suy ngẫm.
Hạ Nhi không chút hình tượng thẳng chân đá bay đôi dép lê sang một bên, gằn giọng quát:
"Bổn tiểu thư đang nói chuyện với cô đấy!"
Vương Luân ở bên cạnh nhìn thấy, ngay lập tức rùng mình một cái.
Dung Lạc một chút cũng không khó chịu trước hành động xấc xược của cô, cũng không biết trong đầu phun tào thứ gì, mặt không cảm xúc xoay người, đi đến nơi đôi dép lê bị đá lăn một góc, nhặt lên.
Người hầu đứng xung quanh vốn đang bị hành động đó của Hạ Nhi làm cho run lẩy bẩy cả hai chân, sau khi thấy Dung Lạc không chút để ý, ánh mắt lại càng lộ ra vẻ sợ sệt, hoảng loạn nhìn về phía Hạ Nhi đang phẫn nộ ngập trời trước mặt, rồi lại đồng loạt cúi gầm mặt xuống.
Dung Lạc bước đến bên cạnh Hạ Nhi, tư thái mang theo một cỗ tư vị lười biếng, vẻ mặt bất đắt dĩ giống như không nhấc nổi sức lực vậy, chậm rãi quỳ một chân trước mặt cô, hành động đó phá lệ cảnh đẹp ý vui, thậm chí mang theo vài phần dụ hoặc, bàn tay đưa ra nhấc nhẹ bàn chân trắng như ngọc của cô lên, từng chút cẩn thận mang dép lê vào cho cô.
"Lần sau có vội đến mấy cũng đừng đi chân trần. Biết chưa?"
Thanh âm lười biếng lưu luyến, mang theo cảm nhận đặc thù, êm tai dễ nghe đến lạ lùng.
Dung Lạc mang xong dép lê cho cô, trước ánh mắt đang kiềm nén sự giận dữ của cô mà đứng dậy, xoay người đi đến ghế sofa, ưu nhã ngồi xuống.
Bàn tay trắng nõn thon dài tiếp tục vươn ra về phía Vương Luân ra hiệu.
Vương Luân lúc này mới hoàn hồn lại.
Hắn nhìn Dung Lạc ngồi không chút hình tượng, một tay đang tuỳ ý nâng cằm lên, ánh sáng ấm áp trong phòng bao phủ xuống, dát lên cho khuôn mặt tuyệt thế mỹ nhan kia một tầng vầng sáng nhàn nhạt, đẹp đến không chịu được.
Vương Luân hít sâu một hơi, chậm rãi mang khay trà đi tới, ngón tay Dung Lạc thon dài trắng nõn tao nhã vươn ra, có chút lười biếng nắm lấy quai cầm của tách trà, tay còn lại chạm khẽ vào thìa sứ màu trắng, khoáy nhẹ, động tác ấy tôn lên toàn bộ bàn tay trắng như sứ, đẹp như mỹ ngọc thượng hạng.
Dung Lạc đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm, đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi, động tác quyến rũ câu hồn đoạt phách ấy giống như bị đè xuống nút quay chậm, phối hợp với thần sắc lười biếng trên mặt Dung Lạc, cảm giác dụ hoặc mười phần.
Hạ Nhi lúc này lại chẳng muốn thưởng thức mỹ cảnh xinh đẹp tao nhã vô song ấy, thanh âm phẫn nộ gần như phá huỷ cả một khung cảnh trang nhã:
"Dung Lạc! Tôi hỏi cô! Cô có thả Kristy ra không?"
Dung Lạc dùng thìa đảo nhẹ nước trà, trên mặt mang theo nụ cười nhu thuận dịu dàng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cô, mặt mày hơi cong, lộ ra ý cười mệt mỏi lười biếng:
"Kristy là người của Khương Tình! Vốn dĩ đưa đến là để thăm dò tung tích của em. Tại sao tôi phải thả cô ta? Để cho cô ta báo tin cho Khương Tình biết? Rồi lúc nào cũng có thể tuỳ thời bắt em rời khỏi tôi sao?"
Dung Lạc vừa nói vừa buông thìa ra, thả tách trà xuống, xoay người lại:
"Hạ Nhi! Tôi không ngốc!!"
Hạ Nhi tức đến toàn thân phát run, hằn học quát:
"Cô..."
Dung Lạc cười nhẹ, trong con ngươi xanh như hải dương mênh mông chứa bóng dáng của Hạ Nhi.
Hạ Nhi nhìn Dung Lạc cao ngạo như vậy, bỗng có một cảm giác vô cùng khó chịu, cả người như giẫm lên từng đoá hoa bỉ ngạn rồi bước thẳng xuống địa ngục.
Cô nhìn Dung Lạc, khẳng định:
"Cô sẽ gϊếŧ Kristy!"
Dung Lạc bật cười, ngay giây sau bỗng đứng dậy, chậm rãi cất bước tới gần cô, khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn, cho đến khi mặt đối mặt, gần như có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau.
Dung Lạc cúi người xuống, bỏ qua gương mặt tuyệt mỹ đang nổi giận đùng đùng của cô, lướt qua bên vành tai trắng nõn của cô, nhẹ nhàng khen ngợi:
"Em rất hiểu tôi."
Hạ Nhi nghiến răng, thanh âm thật thấp:
"Cô sợ Kristy?"
Dung Lạc trong phút chốc hơi trầm mặc, sau đó lùi lại, kéo ra khoảng cách với Hạ Nhi, xoay người ngồi xuống ghế sofa, đầu ngón tay ưu nhã xinh đẹp chạm lên trên tay vịn, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó lại quay sang nhìn cô, thanh âm lười biếng tiếp tục vang lên:
"Lạc chưa từng biết sợ ai cả."
Hạ Nhi ngước mắt, đón lấy ánh mắt của Dung Lạc, nhìn thẳng:
"Vậy cô thả Kristy ra!!"
Thanh âm cô gái mát lạnh, từng chữ đều rất bình thường, nhưng tổ hợp lại với nhau, tự dưng lộ ra phách lối và ngông cuồng.
"Hah..."
Dung Lạc hơi kéo dài ngữ điệu, con ngươi màu xanh biển hơi híp lại:
"Cố Khúc là một kẻ thua cuộc, còn là một kẻ phản bội. Cô ta rõ ràng rất đáng chết. Không phải sao?"
Hạ Nhi cười lạnh.
Nữ nhân này quá cường thế bá đạo, dưới cái nhìn của cô tựa như cái đồ biếи ŧɦái.
Dung Lạc liếc nhìn cô, lát sau liền cong môi lên, mặt mày nhẹ nhàng mang theo ý cười ôn nhu, tuỳ ý hỏi một câu không đầu cũng không đuôi:
"Tôi không gϊếŧ Cố Khúc, em sẽ vui vẻ chứ?"
Hạ Nhi nhướng mày, một lát sau cong môi lên, cô nở một nụ cười vô cùng giả tạo, cao giọng:
"Vui! Chỉ cần cô không động vào Kristy, tôi sẽ vui vẻ tới chết cho cô xem."
Miệng thì rõ ràng nói sẽ vui vẻ, nhưng ngữ khí nghe qua đã biết là cô đang rất bực bội, Dung Lạc nhìn biểu cảm của cô như đang cố an ủi chính mình, còn có chút thoả hiệp để đạt được mục đích.
Quả thật có chút dở khóc dở cười.
Dung Lạc một tay chống cằm, đôi mắt xanh biếc lười biếng khoá chặt vào khuôn mặt cô, giọng nói từ tính quyến rũ đến chết người, trầm giọng:
"Vậy em cười một cái cho tôi xem nào!"
Khoé miệng Hạ Nhi giật giật.
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó hít sâu một hơi, khoé môi từ từ cong lên, trên gương mặt xinh đẹp bỗng như có thêm chút màu sắc, con ngươi hổ phách long lanh cực kỳ trong sáng, nụ cười bên môi tươi tắn hệt như ánh nắng bên ngoài cửa sổ, như trăng trong nước, hàm răng trắng như những viên ngọc trai giấu trong lớp vỏ, nụ cười hiện ra vô cùng rạng rỡ mê người.
Dung Lạc vừa nhìn vừa nghĩ, giây phút này bản thân chìm đắm thật rồi.
Chỉ vì một nụ cười của cô, vì một ánh mắt của cô, lại có thể khiến trái tim từng chút từng chút rung động rồi lại nở rộ một niềm hạnh phúc mãnh liệt, niềm hạnh phúc đó như những cánh hoa, từng cánh, từng cánh xòe rộng, cũng giống như ánh sáng, từng chút, từng chút làm ấm cả huyết mạch bạo ngược trong thân thể.
Thật muốn hôn cô.
Ý nghĩ đó lướt qua trong đầu Dung Lạc, ngay lập tức biến thành hành động.
Dung Lạc đứng dậy đi về phía Hạ Nhi, cười khẽ vươn tay cẩn thận chạm vào gò má cô.
Hạ Nhi cứng đơ người, ngay lập tức có ý muốn phản kháng, nhưng lại kiềm xuống rất nhanh.
Ngón tay Dung Lạc lướt qua làn da của cô, cảm nhận nó non mềm giống như tơ lụa vậy. Dung Lạc cẩn thận xê dịch ngón tay, dường như muốn chạm vào môi cô, nhưng một giây sau liền bị Hạ Nhi dùng tay bắt được, biểu diện vô hồn, cô lạnh lùng hỏi:
"Cô có thể thôi cái trò động động chạm chạm bổn tiểu thư không?"
Dung Lạc có chút sững sờ, mấy giây sau mới chậm rãi trả lời:
"Mỗi lần trông thấy em, tôi lại không khống chế được..."
Dung Lạc buông mi, trong con ngươi màu xanh biển phảng phất như có ánh sáng chiếu rọi, tạo ra từng gợn sóng lăn tăn, giọng nói vang lên có mấy phần ưu tư nhàn nhạt:
"Dù sao tôi đã chấp nhận nghe lời em, không gϊếŧ Cố Khúc."
Hạ Nhi nghe thấy, ngay lập tức thả tay Dung Lạc ra.
Dung Lạc cúi đầu, nhếch nhẹ khóe miệng, mái tóc vàng óng rủ xuống ngăn trở tia giảo hoạt trong đáy mắt.
"Vậy..."
Trong đáy mắt Dung Lạc rộ lên hứng thú nồng đậm.
Hạ Nhi nhìn thấy liền cả kinh, cô giật mình muốn rụt người về, nhưng bất chợt toàn thân người nhẹ bẫng bị một lực nắm lấy rồi kéo cô ngã nhào về phía trước, kèm theo đó là một thanh âm khiêu khích càn rỡ rót vào bên tai đầy gian ý, lại đượm mùi quyến rũ câu dẫn người ta phạm tội:
"Nếu em đã không cho Lạc chạm vào em. Vậy thì em thử một chút chạm vào Lạc xem?"
Rõ ràng là một câu nói đầy mùi vị dẫn dụ, nhưng ánh mắt Dung Lạc lại bình thản trong sáng không chút tỳ vết.
Hạ Nhi hằn học dữ dằn nhìn Dung Lạc, cô giãy giụa hệt như một con cá bị mắc vào lưới, chỉ muốn thoát khỏi, bất chợt Dung Lạc lại ghé sát vào tai cô mà vô sỉ khẽ nói:
"Xin em thứ lỗi..."
Lời còn chưa dứt, Dung Lạc áp môi xuống.
Hôn cô!!
Hạ Nhi điên cuồng vùng vẫy, đôi môi lạnh kia áp lên môi cô, nhẹ nhàng liếʍ ʍúŧ như đang thưởng thức từng hương vị mềm mại, thơm ngát.
Những ngón tay thon dài thẳng tắp của Dung Lạc nắm lấy sau gáy cô, miên man lướt vào mái tóc cô như một giai điệu sâu lắng chạm đến lòng người, siết chặt.
Hạ Nhi biết mình không thể cử động được, cô từ bỏ việc phản kháng.
Đôi mắt hổ phách bình tĩnh không chút lay động, lúc đầu lưỡi Dung Lạc đưa ra đảo qua cánh môi cô, trong nháy mắt, Hạ Nhi dùng lực chân giẫm mạnh xuống chân Dung Lạc, ngay sau đó cơ thể Dung Lạc bị cô đẩy về phía sau, một đôi tay vươn ra, mạnh mẽ bóp chặt lấy chiếc cổ trắng nõn của Dung Lạc.
Dung Lạc không tránh không né, hô hấp nóng bỏng có chút hỗn loạn phả trên mu bàn tay Hạ Nhi.
"Đừng có quá phận! Dung Lạc!!" Hạ Nhi nghiến răng gằn từng chữ một.
Nửa ngày sau, Dung Lạc ngửa đầu, trên mặt lộ ra ý cười nhu thuận:
"Tôi sẽ cố gắng."
Hạ Nhi nhìn chằm chằm Dung Lạc vài giây, sau đó chậm rãi buông tay ra.
Cổ Dung Lạc bị bóp hằn lên một vết đỏ, Dung Lạc dùng ngón tay vuốt nhẹ lên cổ, khoé môi cong lên một nụ cười đầy ẩn ý, thấp giọng chê trách:
"Em bạo lực thật đấy."
Hạ Nhi cứng người, đáy mắt lướt qua một tia u ám, nhưng trong nháy mắt quay người lại đã lộ ra nụ cười nhu thuận, dịu dàng ngoan ngoãn đáp trả:
"Đối với cô, hành động này vẫn còn dịu dàng lắm."
Bất giác Dung Lạc mỉm cười, khuôn mặt tuyệt sắc phong tao thoáng nhanh qua sự gian xảo, Dung Lạc đột ngột tiến gần đến phía Hạ Nhi, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô mà nói:
"Vậy em dịu dàng với tôi thêm một chút nữa đi."
Rõ ràng biết bản thân đang ở phía yếu hơn, Hạ Nhi đành làm vẻ mặt trấn định, nụ cười bên khoé môi dần dần vặn vẹo, nghiến răng gằn mạnh từng chữ:
"Tôi, sẽ, cố, gắng!"
Nghe câu nói đó của cô, nụ cười bên môi Dung Lạc càng xán lạn hơn, đôi mắt trong sáng, lộ ra mười phần vô hại.
Hạ Nhi liếc nhìn qua Dung Lạc, rồi xoay người bước ra cửa, nhưng không hiểu sao lại có chút không yên tâm, cô quay đầu lại, cố nhắc nhở thêm một lần:
"Nhớ kỹ đấy! Không được động vào Kristy!!!"
Dung Lạc nhìn cô không chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Hạ Nhi trông thấy cái gật đầu đảm bảo đó, không chút do dự liền bỏ chạy.
Sau khi Hạ Nhi vừa rời khỏi, nữ nhân ngồi trên sofa mới nhìn về phía Dung Lạc.
Nữ nhân vẻ mặt đầy thắc mắc, mí mắt xinh đẹp hơi thấp xuống, khiến sự hiểm hóc trong đáy mắt màu xanh biển bỗng chốc từng chút từng chút đậm dần, ngón tay được chau chuốt tỉ mỉ khẽ vuốt nhẹ lên khuôn cằm tuyệt mỹ, nghi hoặc hỏi:
"Đó là Hạ Nhi? Là nữ nhân mà con nhất quyết phải có cho bằng được?"
Dung Lạc liếc nhìn nữ nhân một cái, sau đó xoay người đến bên ghế sofa ngồi xuống, tựa hai khuỷu tay lên đầu gối, hơi nhướng người rồi chậm rãi cúi đầu, mái tóc mềm mại rũ qua một bên theo động tác đó, hai bàn tay khẽ đan lại vào nhau, Dung Lạc chôn mặt trong lòng bàn tay, chỉ lộ ra một đôi mắt xanh thẳm như hải dương.
Màn cửa trong phòng khách nhẹ nhàng lay động, không khí thanh lãnh yên tĩnh, đồng hồ treo trên tường tích tắc từng tiếng.
Lúc này Dung Lạc lại có thể nghe thấy rõ tiếng trái tim mình đập không có quy luật đang vang lên trong căn phòng, thình thịch, thình thịch,...
Mỗi một tiếng đều rõ ràng đến như vậy.
"Con biết mẹ muốn nói gì. Người thông minh cũng thường làm hỏng việc, làm càng nhiều thì sai càng nhiều. Nhưng con vì cô ấy, sai đến mấy cũng thấy đáng."
Giọng Dung Lạc vang lên rất dịu dàng, trầm ấm, êm ru.
"Cố Khúc đáng bị trừng phạt."
Dung Lạc nói chuyện rất tùy ý, giống như việc trừng phạt một nữ nhân như Kristy là chuyện nhỏ bé không đáng để tâm.
Hạ Nhi ngay lập tức nổi giận.
Trước đó biểu hiện của Dung Lạc với cô mặc dù rất bá đạo ngang ngược, nhưng thực chất bên trong lại chất chứa đầy sự nuông chiều tuỳ ý, những điều cô làm Dung Lạc chưa từng có ý muốn phản kháng, nhưng sự việc của hôm qua thì rất không giống.
Dung Lạc rất cố chấp!
Thậm chí còn vì chuyện đó mà dám đánh ngất cô.
Mẹ kiếp!!!
Hạ Nhi nổi giận đùng đùng xông tới, một tay giật lấy tách trà trên tay Dung Lạc, ném mạnh lên chiếc bàn bên cạnh.
Choang!!!!
Âm thanh hơi lớn, ánh mắt xanh biếc của Dung Lạc liếc qua lướt sang cô, trầm mặc.
Nữ nhân ngồi bên kia cũng giật mình một cái, suýt nữa thì bị sặc.
Hạ Nhi hung dữ nghiến từng chữ:
"Tôi nói cho cô biết! Tôi cấm cô đụng vào Kristy!!!"
Dung Lạc nghe thấy liền bật cười, thu hồi lại ánh mắt, quan sát cô một lúc, khi ánh mắt dừng lại trên đôi chân trần chạm đất của cô thì sắc mặt bỗng trở nên trầm lạnh.
Dung Lạc ngay lập tức bước mấy bước sang một bên khác, giọng nói cất lên nghe đã bình thản đến không còn cảm xúc:
"Em hấp tấp chạy đến hỏi tội tôi hay là đang hành hạ mình vậy?"
Sắc mặt Hạ Nhi lúc này dần dần trầm xuống, càng lúc càng đáng sợ.
Dung Lạc đến một bên lấy cái gì đó, rất nhanh liền trở lại, trong tay từ lúc nào đã cầm một đôi dép lê, thả xuống bên cạnh đôi chân trần trắng như tuyết của cô, trầm giọng ra lệnh:
"Đi vào!!!"
Sắc mặt đang chìm xuống của Hạ Nhi, trong nháy mắt từ âm u chuyển thành khó hiểu, sau đó lại chuyển thành tức giận ngập trời.
Nữ nhân ngồi bên kia lúc này lại hơi động dung, liếc mắt nhìn sang hai người, trong đôi mắt xanh biếc hiện lên chút suy ngẫm.
Hạ Nhi không chút hình tượng thẳng chân đá bay đôi dép lê sang một bên, gằn giọng quát:
"Bổn tiểu thư đang nói chuyện với cô đấy!"
Vương Luân ở bên cạnh nhìn thấy, ngay lập tức rùng mình một cái.
Dung Lạc một chút cũng không khó chịu trước hành động xấc xược của cô, cũng không biết trong đầu phun tào thứ gì, mặt không cảm xúc xoay người, đi đến nơi đôi dép lê bị đá lăn một góc, nhặt lên.
Người hầu đứng xung quanh vốn đang bị hành động đó của Hạ Nhi làm cho run lẩy bẩy cả hai chân, sau khi thấy Dung Lạc không chút để ý, ánh mắt lại càng lộ ra vẻ sợ sệt, hoảng loạn nhìn về phía Hạ Nhi đang phẫn nộ ngập trời trước mặt, rồi lại đồng loạt cúi gầm mặt xuống.
Dung Lạc bước đến bên cạnh Hạ Nhi, tư thái mang theo một cỗ tư vị lười biếng, vẻ mặt bất đắt dĩ giống như không nhấc nổi sức lực vậy, chậm rãi quỳ một chân trước mặt cô, hành động đó phá lệ cảnh đẹp ý vui, thậm chí mang theo vài phần dụ hoặc, bàn tay đưa ra nhấc nhẹ bàn chân trắng như ngọc của cô lên, từng chút cẩn thận mang dép lê vào cho cô.
"Lần sau có vội đến mấy cũng đừng đi chân trần. Biết chưa?"
Thanh âm lười biếng lưu luyến, mang theo cảm nhận đặc thù, êm tai dễ nghe đến lạ lùng.
Dung Lạc mang xong dép lê cho cô, trước ánh mắt đang kiềm nén sự giận dữ của cô mà đứng dậy, xoay người đi đến ghế sofa, ưu nhã ngồi xuống.
Bàn tay trắng nõn thon dài tiếp tục vươn ra về phía Vương Luân ra hiệu.
Vương Luân lúc này mới hoàn hồn lại.
Hắn nhìn Dung Lạc ngồi không chút hình tượng, một tay đang tuỳ ý nâng cằm lên, ánh sáng ấm áp trong phòng bao phủ xuống, dát lên cho khuôn mặt tuyệt thế mỹ nhan kia một tầng vầng sáng nhàn nhạt, đẹp đến không chịu được.
Vương Luân hít sâu một hơi, chậm rãi mang khay trà đi tới, ngón tay Dung Lạc thon dài trắng nõn tao nhã vươn ra, có chút lười biếng nắm lấy quai cầm của tách trà, tay còn lại chạm khẽ vào thìa sứ màu trắng, khoáy nhẹ, động tác ấy tôn lên toàn bộ bàn tay trắng như sứ, đẹp như mỹ ngọc thượng hạng.
Dung Lạc đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm, đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi, động tác quyến rũ câu hồn đoạt phách ấy giống như bị đè xuống nút quay chậm, phối hợp với thần sắc lười biếng trên mặt Dung Lạc, cảm giác dụ hoặc mười phần.
Hạ Nhi lúc này lại chẳng muốn thưởng thức mỹ cảnh xinh đẹp tao nhã vô song ấy, thanh âm phẫn nộ gần như phá huỷ cả một khung cảnh trang nhã:
"Dung Lạc! Tôi hỏi cô! Cô có thả Kristy ra không?"
Dung Lạc dùng thìa đảo nhẹ nước trà, trên mặt mang theo nụ cười nhu thuận dịu dàng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cô, mặt mày hơi cong, lộ ra ý cười mệt mỏi lười biếng:
"Kristy là người của Khương Tình! Vốn dĩ đưa đến là để thăm dò tung tích của em. Tại sao tôi phải thả cô ta? Để cho cô ta báo tin cho Khương Tình biết? Rồi lúc nào cũng có thể tuỳ thời bắt em rời khỏi tôi sao?"
Dung Lạc vừa nói vừa buông thìa ra, thả tách trà xuống, xoay người lại:
"Hạ Nhi! Tôi không ngốc!!"
Hạ Nhi tức đến toàn thân phát run, hằn học quát:
"Cô..."
Dung Lạc cười nhẹ, trong con ngươi xanh như hải dương mênh mông chứa bóng dáng của Hạ Nhi.
Hạ Nhi nhìn Dung Lạc cao ngạo như vậy, bỗng có một cảm giác vô cùng khó chịu, cả người như giẫm lên từng đoá hoa bỉ ngạn rồi bước thẳng xuống địa ngục.
Cô nhìn Dung Lạc, khẳng định:
"Cô sẽ gϊếŧ Kristy!"
Dung Lạc bật cười, ngay giây sau bỗng đứng dậy, chậm rãi cất bước tới gần cô, khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn, cho đến khi mặt đối mặt, gần như có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau.
Dung Lạc cúi người xuống, bỏ qua gương mặt tuyệt mỹ đang nổi giận đùng đùng của cô, lướt qua bên vành tai trắng nõn của cô, nhẹ nhàng khen ngợi:
"Em rất hiểu tôi."
Hạ Nhi nghiến răng, thanh âm thật thấp:
"Cô sợ Kristy?"
Dung Lạc trong phút chốc hơi trầm mặc, sau đó lùi lại, kéo ra khoảng cách với Hạ Nhi, xoay người ngồi xuống ghế sofa, đầu ngón tay ưu nhã xinh đẹp chạm lên trên tay vịn, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó lại quay sang nhìn cô, thanh âm lười biếng tiếp tục vang lên:
"Lạc chưa từng biết sợ ai cả."
Hạ Nhi ngước mắt, đón lấy ánh mắt của Dung Lạc, nhìn thẳng:
"Vậy cô thả Kristy ra!!"
Thanh âm cô gái mát lạnh, từng chữ đều rất bình thường, nhưng tổ hợp lại với nhau, tự dưng lộ ra phách lối và ngông cuồng.
"Hah..."
Dung Lạc hơi kéo dài ngữ điệu, con ngươi màu xanh biển hơi híp lại:
"Cố Khúc là một kẻ thua cuộc, còn là một kẻ phản bội. Cô ta rõ ràng rất đáng chết. Không phải sao?"
Hạ Nhi cười lạnh.
Nữ nhân này quá cường thế bá đạo, dưới cái nhìn của cô tựa như cái đồ biếи ŧɦái.
Dung Lạc liếc nhìn cô, lát sau liền cong môi lên, mặt mày nhẹ nhàng mang theo ý cười ôn nhu, tuỳ ý hỏi một câu không đầu cũng không đuôi:
"Tôi không gϊếŧ Cố Khúc, em sẽ vui vẻ chứ?"
Hạ Nhi nhướng mày, một lát sau cong môi lên, cô nở một nụ cười vô cùng giả tạo, cao giọng:
"Vui! Chỉ cần cô không động vào Kristy, tôi sẽ vui vẻ tới chết cho cô xem."
Miệng thì rõ ràng nói sẽ vui vẻ, nhưng ngữ khí nghe qua đã biết là cô đang rất bực bội, Dung Lạc nhìn biểu cảm của cô như đang cố an ủi chính mình, còn có chút thoả hiệp để đạt được mục đích.
Quả thật có chút dở khóc dở cười.
Dung Lạc một tay chống cằm, đôi mắt xanh biếc lười biếng khoá chặt vào khuôn mặt cô, giọng nói từ tính quyến rũ đến chết người, trầm giọng:
"Vậy em cười một cái cho tôi xem nào!"
Khoé miệng Hạ Nhi giật giật.
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó hít sâu một hơi, khoé môi từ từ cong lên, trên gương mặt xinh đẹp bỗng như có thêm chút màu sắc, con ngươi hổ phách long lanh cực kỳ trong sáng, nụ cười bên môi tươi tắn hệt như ánh nắng bên ngoài cửa sổ, như trăng trong nước, hàm răng trắng như những viên ngọc trai giấu trong lớp vỏ, nụ cười hiện ra vô cùng rạng rỡ mê người.
Dung Lạc vừa nhìn vừa nghĩ, giây phút này bản thân chìm đắm thật rồi.
Chỉ vì một nụ cười của cô, vì một ánh mắt của cô, lại có thể khiến trái tim từng chút từng chút rung động rồi lại nở rộ một niềm hạnh phúc mãnh liệt, niềm hạnh phúc đó như những cánh hoa, từng cánh, từng cánh xòe rộng, cũng giống như ánh sáng, từng chút, từng chút làm ấm cả huyết mạch bạo ngược trong thân thể.
Thật muốn hôn cô.
Ý nghĩ đó lướt qua trong đầu Dung Lạc, ngay lập tức biến thành hành động.
Dung Lạc đứng dậy đi về phía Hạ Nhi, cười khẽ vươn tay cẩn thận chạm vào gò má cô.
Hạ Nhi cứng đơ người, ngay lập tức có ý muốn phản kháng, nhưng lại kiềm xuống rất nhanh.
Ngón tay Dung Lạc lướt qua làn da của cô, cảm nhận nó non mềm giống như tơ lụa vậy. Dung Lạc cẩn thận xê dịch ngón tay, dường như muốn chạm vào môi cô, nhưng một giây sau liền bị Hạ Nhi dùng tay bắt được, biểu diện vô hồn, cô lạnh lùng hỏi:
"Cô có thể thôi cái trò động động chạm chạm bổn tiểu thư không?"
Dung Lạc có chút sững sờ, mấy giây sau mới chậm rãi trả lời:
"Mỗi lần trông thấy em, tôi lại không khống chế được..."
Dung Lạc buông mi, trong con ngươi màu xanh biển phảng phất như có ánh sáng chiếu rọi, tạo ra từng gợn sóng lăn tăn, giọng nói vang lên có mấy phần ưu tư nhàn nhạt:
"Dù sao tôi đã chấp nhận nghe lời em, không gϊếŧ Cố Khúc."
Hạ Nhi nghe thấy, ngay lập tức thả tay Dung Lạc ra.
Dung Lạc cúi đầu, nhếch nhẹ khóe miệng, mái tóc vàng óng rủ xuống ngăn trở tia giảo hoạt trong đáy mắt.
"Vậy..."
Trong đáy mắt Dung Lạc rộ lên hứng thú nồng đậm.
Hạ Nhi nhìn thấy liền cả kinh, cô giật mình muốn rụt người về, nhưng bất chợt toàn thân người nhẹ bẫng bị một lực nắm lấy rồi kéo cô ngã nhào về phía trước, kèm theo đó là một thanh âm khiêu khích càn rỡ rót vào bên tai đầy gian ý, lại đượm mùi quyến rũ câu dẫn người ta phạm tội:
"Nếu em đã không cho Lạc chạm vào em. Vậy thì em thử một chút chạm vào Lạc xem?"
Rõ ràng là một câu nói đầy mùi vị dẫn dụ, nhưng ánh mắt Dung Lạc lại bình thản trong sáng không chút tỳ vết.
Hạ Nhi hằn học dữ dằn nhìn Dung Lạc, cô giãy giụa hệt như một con cá bị mắc vào lưới, chỉ muốn thoát khỏi, bất chợt Dung Lạc lại ghé sát vào tai cô mà vô sỉ khẽ nói:
"Xin em thứ lỗi..."
Lời còn chưa dứt, Dung Lạc áp môi xuống.
Hôn cô!!
Hạ Nhi điên cuồng vùng vẫy, đôi môi lạnh kia áp lên môi cô, nhẹ nhàng liếʍ ʍúŧ như đang thưởng thức từng hương vị mềm mại, thơm ngát.
Những ngón tay thon dài thẳng tắp của Dung Lạc nắm lấy sau gáy cô, miên man lướt vào mái tóc cô như một giai điệu sâu lắng chạm đến lòng người, siết chặt.
Hạ Nhi biết mình không thể cử động được, cô từ bỏ việc phản kháng.
Đôi mắt hổ phách bình tĩnh không chút lay động, lúc đầu lưỡi Dung Lạc đưa ra đảo qua cánh môi cô, trong nháy mắt, Hạ Nhi dùng lực chân giẫm mạnh xuống chân Dung Lạc, ngay sau đó cơ thể Dung Lạc bị cô đẩy về phía sau, một đôi tay vươn ra, mạnh mẽ bóp chặt lấy chiếc cổ trắng nõn của Dung Lạc.
Dung Lạc không tránh không né, hô hấp nóng bỏng có chút hỗn loạn phả trên mu bàn tay Hạ Nhi.
"Đừng có quá phận! Dung Lạc!!" Hạ Nhi nghiến răng gằn từng chữ một.
Nửa ngày sau, Dung Lạc ngửa đầu, trên mặt lộ ra ý cười nhu thuận:
"Tôi sẽ cố gắng."
Hạ Nhi nhìn chằm chằm Dung Lạc vài giây, sau đó chậm rãi buông tay ra.
Cổ Dung Lạc bị bóp hằn lên một vết đỏ, Dung Lạc dùng ngón tay vuốt nhẹ lên cổ, khoé môi cong lên một nụ cười đầy ẩn ý, thấp giọng chê trách:
"Em bạo lực thật đấy."
Hạ Nhi cứng người, đáy mắt lướt qua một tia u ám, nhưng trong nháy mắt quay người lại đã lộ ra nụ cười nhu thuận, dịu dàng ngoan ngoãn đáp trả:
"Đối với cô, hành động này vẫn còn dịu dàng lắm."
Bất giác Dung Lạc mỉm cười, khuôn mặt tuyệt sắc phong tao thoáng nhanh qua sự gian xảo, Dung Lạc đột ngột tiến gần đến phía Hạ Nhi, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô mà nói:
"Vậy em dịu dàng với tôi thêm một chút nữa đi."
Rõ ràng biết bản thân đang ở phía yếu hơn, Hạ Nhi đành làm vẻ mặt trấn định, nụ cười bên khoé môi dần dần vặn vẹo, nghiến răng gằn mạnh từng chữ:
"Tôi, sẽ, cố, gắng!"
Nghe câu nói đó của cô, nụ cười bên môi Dung Lạc càng xán lạn hơn, đôi mắt trong sáng, lộ ra mười phần vô hại.
Hạ Nhi liếc nhìn qua Dung Lạc, rồi xoay người bước ra cửa, nhưng không hiểu sao lại có chút không yên tâm, cô quay đầu lại, cố nhắc nhở thêm một lần:
"Nhớ kỹ đấy! Không được động vào Kristy!!!"
Dung Lạc nhìn cô không chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Hạ Nhi trông thấy cái gật đầu đảm bảo đó, không chút do dự liền bỏ chạy.
Sau khi Hạ Nhi vừa rời khỏi, nữ nhân ngồi trên sofa mới nhìn về phía Dung Lạc.
Nữ nhân vẻ mặt đầy thắc mắc, mí mắt xinh đẹp hơi thấp xuống, khiến sự hiểm hóc trong đáy mắt màu xanh biển bỗng chốc từng chút từng chút đậm dần, ngón tay được chau chuốt tỉ mỉ khẽ vuốt nhẹ lên khuôn cằm tuyệt mỹ, nghi hoặc hỏi:
"Đó là Hạ Nhi? Là nữ nhân mà con nhất quyết phải có cho bằng được?"
Dung Lạc liếc nhìn nữ nhân một cái, sau đó xoay người đến bên ghế sofa ngồi xuống, tựa hai khuỷu tay lên đầu gối, hơi nhướng người rồi chậm rãi cúi đầu, mái tóc mềm mại rũ qua một bên theo động tác đó, hai bàn tay khẽ đan lại vào nhau, Dung Lạc chôn mặt trong lòng bàn tay, chỉ lộ ra một đôi mắt xanh thẳm như hải dương.
Màn cửa trong phòng khách nhẹ nhàng lay động, không khí thanh lãnh yên tĩnh, đồng hồ treo trên tường tích tắc từng tiếng.
Lúc này Dung Lạc lại có thể nghe thấy rõ tiếng trái tim mình đập không có quy luật đang vang lên trong căn phòng, thình thịch, thình thịch,...
Mỗi một tiếng đều rõ ràng đến như vậy.
"Con biết mẹ muốn nói gì. Người thông minh cũng thường làm hỏng việc, làm càng nhiều thì sai càng nhiều. Nhưng con vì cô ấy, sai đến mấy cũng thấy đáng."
Giọng Dung Lạc vang lên rất dịu dàng, trầm ấm, êm ru.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.