Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Chương 271: Dung lạc biết nấu ăn?
Gilivian
16/04/2021
Hạ Nhi trở về nước S rất lặng lẽ, nhưng vẫn báo tin cho một người biết về sự trở lại của cô.
Hai người hẹn nhau vào buổi chiều.
Bên ngoài cửa là cơn mưa nhỏ rả rích đã ngưng lại, bầu trời xanh ngắt như được lọc rửa vậy. Nhiệt độ sau thu trở nên ôn hòa hơn nhiều, ánh nắng cũng không còn gay gắt và chói mắt nữa.
Trên đường, người đi bộ chỉ có lác đác vài bóng hình vội vã lướt qua rồi nhanh chóng ẩn khuất sau những bóng cây và bến xe.
Trong một quán nhỏ không bật điều hòa, mùi cafe chưa bị bay đi hết, hương thơm nồng đậm thấm vào tim phổi.
Hạ Nhi biếng nhác ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, quanh thân cũng giống như có một tầng ánh sáng dịu dàng lưu động, mộng ảo lại duy mỹ, an tĩnh đợi.
Bối Lạc vừa đến đã nhìn thấy nữ nhân tuyệt diễm dưới ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu qua khung cửa, chiếc váy trắng như tuyết, uyển chuyển nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sự lạnh nhạt thản nhiên.
Bất cứ lúc nào nhìn thấy Hạ Nhi, Bối Lạc đều trông thấy cô có bộ dáng như không quan tâm gì cả, thế nhưng bản thân Bối Lạc biết, Hạ Nhi tâm tư tinh xảo, dám nghĩ dám làm, cũng là một nữ nhân có tâm địa thuần khiết nhất trên đời.
Bối Lạc lại không kìm lòng được thở dài, tay nắm chặt lại, trên mặt nở nụ cười như hoa tươi mùa xuân đi tới đối diện Hạ Nhi, kéo ghế ra ngồi xuống.
Một người tuyệt sắc như bước ra từ trong tranh, tôn quý kiều diễm, một người cử chỉ tao nhã, dung nhan thoát tục, xa xa trông đến, hai người cũng là một loại phong cảnh tuyệt đỉnh khó cầu.
"Về lúc nào thế?" Bối Lạc mở miệng hỏi.
Hạ Nhi nhướng mày, cười cười đáp:
"Hôm qua."
Dứt lời liền đưa tay khoáy đảo ly cafe, thấp giọng hỏi:
"Cô và Hương Vũ dự định khi nào làm đám cưới?"
"Khụ..." Bối Lạc đang uống ngụm trà chưa nuốt hết, cứ thế bị sặc, ho dữ dội.
Bối Lạc ngước mắt lên nhìn Hạ Nhi:
"Đám.. đám cưới cái gì?"
Ánh đèn êm dịu của nhà hàng hắt xuống đôi mắt hổ phách trong veo của Hạ Nhi, trông vừa xấu xa vừa gian manh, khiến Bối Lạc có phần xấu hổ.
Bối Lạc vội vàng giải thích một câu:
"Tôi với Hương Vũ quen nhau ba năm, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn."
Hạ Nhi lúc này bỗng phá lên cười vì điệu bộ cố tình giấu giếm của Bối Lạc.
Cũng may trong nhà hàng không có ai.
Bối Lạc đọc được sự trêu chọc trong mắt Hạ Nhi, vớ lấy khăn ăn cuộn chặt lại ném mạnh về phía cô, gào lên:
"Cô lôi tôi ra đây để trêu chọc có phải không?"
Miếng khăn ăn được Hạ Nhi đỡ lấy, cô trải phẳng nó ra, cố nhịn cười, cũng không trêu Bối Lạc nữa, thấp giọng nói:
"Chuyện tôi trở về nước hiện tại chỉ có cô biết. Sắp tới lại có buổi tiệc các đại gia tộc, có lẽ không giấu được lâu nữa."
Bối Lạc cũng nghiêm chỉnh lại, nhỏ nhẹ hỏi:
"Cô tin tưởng tôi lắm à?"
Hạ Nhi nhướng mày, tỏ vẻ không hiểu ý Bối Lạc.
"Chỉ là khi xưa tôi bị cô ngược đãi quen rồi, bỗng nhiên được đãi ngộ hậu hĩnh như thế này, tôi ngược lại thấy chưa quen lắm." Bối Lạc cười khẽ nói.
Hạ Nhi chống cằm, cười tít mắt:
"Cho cô một cơ hội biểu đạt lại."
Bối Lạc bật cười:
"Tôi nói đúng mà. Khi xưa cô thật sự rất ghét tôi. Tại sao bây giờ hai chúng ta lại có vẻ khá là hợp nhau nhỉ?"
Hạ Nhi chép miệng, sau đó phun ra một câu:
"Vì cô đẹp."
Ánh mắt Bối Lạc ám trầm sâu xa:
"Cô nhìn người đều nhìn vẻ bề ngoài đấy à?"
Hạ Nhi nâng ly cafe lên, sóng mắt đẹp như mưa bụi dịu dàng và đạm mạc lưu chuyển cùng một lúc, sau đó nhẹ giọng nói:
"Tôi cũng không thể nhìn thấy bên trong của cô, càng không thể xé cô ra được đúng không? Chuyện hung tàn như vậy, thất đức như vậy, một người đứng đắn như tôi tự thẹn không thể làm được."
Bối Lạc đang nhấp một ngụm trà nghe thấy liền bị sặc, vẻ mặt tức tối không nói nên lời.
Hạ Nhi lại đột nhiên nở nụ cười, trong nháy mắt kia phảng phất như trông thấy xuân về hoa nở.
Cô cúi đầu, lấy đồ trong cái túi nhỏ để bên cạnh ra.
Bối Lạc vuốt ngực mở to mắt, trông thấy Hạ Nhi lấy ra một cái hộp bằng nhung, mở ra là một sợi dây chuyền.
Dây chuyền hết sức xinh đẹp, thiết kế cũng không phức tạp, mặt dây chuyền là hình tròn phủ lấy vầng trăng khuyết, ánh trăng có thể chuyển động, trong khiêm tốn lộ ra vẻ xa hoa tinh xảo.
Hạ Nhi cười cười, đẩy chiếc hộp về phía Bối Lạc, thấp giọng:
"Hôm nay là sinh nhật cô, tặng cô đấy. Ba năm qua tôi không thể gởi cho cô quà vì sợ để lộ tin tức. Tôi biết năm nào cô cũng nhớ đến sinh nhật tôi, trở về lần này, tôi có chuẩn bị cho cô một phần quà đáp lễ."
Bối Lạc có chút cảm động.
Cô biết Hạ Nhi rất ít khi kết giao với ai, nhưng một khi đã đồng ý kết giao với một người sẽ vô cùng để ý người đó.
Bối Lạc cũng không muốn làm bộ làm tịch từ chối, thẳng thắn vươn tay ra cầm lấy chiếc hộp, nhẹ giọng nói:
"Cảm ơn."
Hạ Nhi cong môi cười vui vẻ.
Bối Lạc vuốt ve chiếc hộp nhung, bỗng mở miệng hỏi:
"Cô và Khương Tình, thật sự không thể quay lại sao?"
Nụ cười trên khuôn mặt Hạ Nhi ngay phút chốc trở nên cứng đờ, giọng nói rất nhỏ:
"Có những người thà cả đời không gặp lại còn tốt hơn."
_______
Hạ Nhi sau khi đến thăm Ông Hạ, cô không ở lại Hạ gia, một mực muốn trở lại căn hộ cũ trước đây cô từng ở.
Sau khi trở về căn hộ, cô ôm di động nằm cong người trên sofa, làn váy lụa kiều diễm trải ra, mái tóc nâu dài như sóng nước cũng buông thõng, cô ngước mắt nhìn ánh trăng chiếu rọi qua cửa kính, mắt híp một nửa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Không gian rất yên tĩnh, cô nhìn ánh trăng bạc trên bầu trời, lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, ngay lập tức cô quay đầu nhìn lại.
Tiếng chuông cửa rất kiên nhẫn, cô không có động tĩnh lại tiếp tục chậm rãi ấn chuông thêm một lần.
Hạ Nhi thả nhẹ hai chân đứng dậy, đáy lòng tựa hồ đã đoán ra được là ai, cũng không nhìn qua mắt thần trên cánh cửa, tay nắm cửa xoay nhẹ liền mở ra.
Đập vào mắt cô là nữ nhân cao gầy, làn da rất trắng, trong suốt gần như tuyết, lại có thêm một đôi mắt xanh biển đẹp tựa như bảo thạch rực rỡ chói mắt, trong con ngươi đẹp đẽ đó, hàm chứa sự nghiêm cẩn lành lạnh, còn có sự trầm ổn nội liễm, một chút bạo ngược lại ẩn ẩn nguy hiểm, có thể đoạt mất hồn phách con người.
Tươi cười trên khuôn mặt tuyệt mỹ cực kỳ sáng lạn, trên hàng lông mi dày như cánh quạt rất nhanh đã vương những giọt sương tuyết lạnh, cùng với đôi mắt đẹp khẽ động, khí chất hoàng tộc cao quý, làm người khác sinh ra ý tưởng không dám tới gần thân cận.
"Em... trở lại thật rồi." Giọng Dung Lạc trầm thấp, quyến rũ, khiến hồn người ta lâng lâng.
Hạ Nhi ngước mắt lên, âm thầm thở dài.
Cô nghiêng người tránh sang một bên, ý bảo Dung Lạc đi vào.
Dung Lạc nở nụ cười, trong nháy mắt vẻ tươi cười này sáng lạn như trăm ngàn đoá hoa chớm nở vào mùa xuân, ánh sáng toả ra thật chói mắt làm người khác không thể nhìn thẳng.
Một nữ nhân phong hoa tuyệt đại, tựa như một áng mây diễm lệ nhẹ nhàng đi vào với bộ dáng khí thế bức người, hào quang vạn trượng.
Hạ Nhi âm thầm lắc đầu.
Có một loại người chính là tươi mát thoát tục như thế đấy, ở trong nhà người khác, cũng có thể ở ra khí thế của chủ nhà luôn.
Dung Lạc rất thản nhiên cởi bỏ áo khoác, lộ ra chiếc áo cao cổ màu xám bạc trên người, tư thái nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa.
"Tôi trở lại không hề báo với ai, sao cô lại biết được?"
Thanh âm của Hạ Nhi thoáng có chút biến hóa, không lạnh lẽo như dĩ vãng, mà nhiều hơn mấy phần nhẹ nhàng, nhưng khí chất băng lạnh quanh thân lập tức nổi bật lên.
Dung Lạc không trả lời, chỉ tao nhã giơ tay, ngón tay chần chờ rơi vào phía sau, gỡ dây cột tóc.
Mái tóc vàng óng mềm mại tản ra, vẻ lạnh lẽo khí khái giữa hai đầu lông mày lập tức bớt đi mấy phần, thêm vào đó là yêu mị quyến rũ đến choáng ngợp.
Dung Lạc nửa dựa nửa nằm trên sofa, biếng nhác cười khẽ nói:
"Nếu đã muốn biết thì kiểu gì tôi cũng sẽ có cách. Không chỉ tôi, nữ nhân kia cũng đã biết em trở lại rồi, chỉ là cô ta không đủ cam đảm để đến gặp em thôi."
Ánh mắt hổ phách nghe đến 'nữ nhân kia' liền buông xuống, ngăn trở cảm xúc trong đáy mắt. Bên sườn mặt trắng nõn lộ ra một độ cong mất tinh thần, cả người đều hiện ra một cỗ cảm giác tiêu tịch.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, lạnh giọng:
"Cô tới đây bày dáng vẻ này cho tôi xem à?"
Trên gương mặt đẹp như quan ngọc của Dung Lạc mang theo vẻ âm trầm ngoan tuyệt lại đầy yêu dị, khi nhìn đến cô, cỗ ngoan tuyệt kia liền rút đi như thủy triều, chỉ còn lại mười phần tà mị cùng quyến rũ.
"Tôi tới quyến rũ em." Thanh âm Dung Lạc đè xuống thật thấp, giống như tiếng nhạc dẫn dụ người phạm tội.
Hạ Nhi nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ:
"Nghiêm chỉnh thì ở lại một lát, còn không thì cút ra ngoài ngay lập tức."
Dung Lạc chớp chớp mắt, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi thẳng người dậy, nhìn cô đứng thẳng lưng nơi đó, trông thấy cô ngẩng đầu, đối mắt với con ngươi xanh biển của mình, đôi mắt hổ phách vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị.
Dung Lạc biết cô không đùa, đành đứng dậy, buông bỏ tư thái tà mị yêu nghiệt kia, chậm rãi đi vòng qua cô tới phòng bếp, thanh âm trầm ấm không còn yêu dị mị hoặc nữa:
"Lạc biết em trở lại vẫn chưa ăn gì, Lạc biết nấu chút đồ. Em ra sofa đợi đi."
Hạ Nhi nghe thấy liền nhướng mày, nghiêng đầu cười cợt nhắc nhở:
"Trong tủ lạnh chả có gì đâu."
Dứt lời, cô đi tới sofa ngồi xuống, tay đưa ra nhặt lấy chiếc điện thoại, ngữ khí hồ nghi lại như không hề tin tưởng:
"Dung tổng biết nấu ăn sao? Tôi nghe có chút sợ hãi đấy."
Không phải là muốn đầu độc cô đấy chứ? Định làm chút gì đó khiến cô ghê chết sao?
Dung Lạc không phản bác, cũng không nói gì.
Không đến hai phút, bên ngoài cửa lại có tiếng chuông vang lên.
Hạ Nhi còn chưa kịp liếc mắt nhìn, Dung Lạc đã đi ra mở cửa.
Chỉ thấy Vương Luân xuất hiện, phía sau không ít người đang đem đồ đạc tới, toàn là nguyên liệu thức ăn nhập khẩu xa xỉ.
Hạ Nhi nhìn mà trợn tròn mắt.
Dung Lạc đây là muốn biến căn hộ nhà cô thành một cái siêu thị mini sao?
Không đợi cô phát giận, Dung Lạc đã cho người mang tất cả mọi thứ vào phòng bếp, sau đó đám người liền rời đi.
Vương Luân cúi người chào hỏi cô, nhìn cô bằng một ánh mắt sâu xa rồi cũng không tiếp tục ở lại nữa.
Hai người hẹn nhau vào buổi chiều.
Bên ngoài cửa là cơn mưa nhỏ rả rích đã ngưng lại, bầu trời xanh ngắt như được lọc rửa vậy. Nhiệt độ sau thu trở nên ôn hòa hơn nhiều, ánh nắng cũng không còn gay gắt và chói mắt nữa.
Trên đường, người đi bộ chỉ có lác đác vài bóng hình vội vã lướt qua rồi nhanh chóng ẩn khuất sau những bóng cây và bến xe.
Trong một quán nhỏ không bật điều hòa, mùi cafe chưa bị bay đi hết, hương thơm nồng đậm thấm vào tim phổi.
Hạ Nhi biếng nhác ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, quanh thân cũng giống như có một tầng ánh sáng dịu dàng lưu động, mộng ảo lại duy mỹ, an tĩnh đợi.
Bối Lạc vừa đến đã nhìn thấy nữ nhân tuyệt diễm dưới ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu qua khung cửa, chiếc váy trắng như tuyết, uyển chuyển nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sự lạnh nhạt thản nhiên.
Bất cứ lúc nào nhìn thấy Hạ Nhi, Bối Lạc đều trông thấy cô có bộ dáng như không quan tâm gì cả, thế nhưng bản thân Bối Lạc biết, Hạ Nhi tâm tư tinh xảo, dám nghĩ dám làm, cũng là một nữ nhân có tâm địa thuần khiết nhất trên đời.
Bối Lạc lại không kìm lòng được thở dài, tay nắm chặt lại, trên mặt nở nụ cười như hoa tươi mùa xuân đi tới đối diện Hạ Nhi, kéo ghế ra ngồi xuống.
Một người tuyệt sắc như bước ra từ trong tranh, tôn quý kiều diễm, một người cử chỉ tao nhã, dung nhan thoát tục, xa xa trông đến, hai người cũng là một loại phong cảnh tuyệt đỉnh khó cầu.
"Về lúc nào thế?" Bối Lạc mở miệng hỏi.
Hạ Nhi nhướng mày, cười cười đáp:
"Hôm qua."
Dứt lời liền đưa tay khoáy đảo ly cafe, thấp giọng hỏi:
"Cô và Hương Vũ dự định khi nào làm đám cưới?"
"Khụ..." Bối Lạc đang uống ngụm trà chưa nuốt hết, cứ thế bị sặc, ho dữ dội.
Bối Lạc ngước mắt lên nhìn Hạ Nhi:
"Đám.. đám cưới cái gì?"
Ánh đèn êm dịu của nhà hàng hắt xuống đôi mắt hổ phách trong veo của Hạ Nhi, trông vừa xấu xa vừa gian manh, khiến Bối Lạc có phần xấu hổ.
Bối Lạc vội vàng giải thích một câu:
"Tôi với Hương Vũ quen nhau ba năm, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn."
Hạ Nhi lúc này bỗng phá lên cười vì điệu bộ cố tình giấu giếm của Bối Lạc.
Cũng may trong nhà hàng không có ai.
Bối Lạc đọc được sự trêu chọc trong mắt Hạ Nhi, vớ lấy khăn ăn cuộn chặt lại ném mạnh về phía cô, gào lên:
"Cô lôi tôi ra đây để trêu chọc có phải không?"
Miếng khăn ăn được Hạ Nhi đỡ lấy, cô trải phẳng nó ra, cố nhịn cười, cũng không trêu Bối Lạc nữa, thấp giọng nói:
"Chuyện tôi trở về nước hiện tại chỉ có cô biết. Sắp tới lại có buổi tiệc các đại gia tộc, có lẽ không giấu được lâu nữa."
Bối Lạc cũng nghiêm chỉnh lại, nhỏ nhẹ hỏi:
"Cô tin tưởng tôi lắm à?"
Hạ Nhi nhướng mày, tỏ vẻ không hiểu ý Bối Lạc.
"Chỉ là khi xưa tôi bị cô ngược đãi quen rồi, bỗng nhiên được đãi ngộ hậu hĩnh như thế này, tôi ngược lại thấy chưa quen lắm." Bối Lạc cười khẽ nói.
Hạ Nhi chống cằm, cười tít mắt:
"Cho cô một cơ hội biểu đạt lại."
Bối Lạc bật cười:
"Tôi nói đúng mà. Khi xưa cô thật sự rất ghét tôi. Tại sao bây giờ hai chúng ta lại có vẻ khá là hợp nhau nhỉ?"
Hạ Nhi chép miệng, sau đó phun ra một câu:
"Vì cô đẹp."
Ánh mắt Bối Lạc ám trầm sâu xa:
"Cô nhìn người đều nhìn vẻ bề ngoài đấy à?"
Hạ Nhi nâng ly cafe lên, sóng mắt đẹp như mưa bụi dịu dàng và đạm mạc lưu chuyển cùng một lúc, sau đó nhẹ giọng nói:
"Tôi cũng không thể nhìn thấy bên trong của cô, càng không thể xé cô ra được đúng không? Chuyện hung tàn như vậy, thất đức như vậy, một người đứng đắn như tôi tự thẹn không thể làm được."
Bối Lạc đang nhấp một ngụm trà nghe thấy liền bị sặc, vẻ mặt tức tối không nói nên lời.
Hạ Nhi lại đột nhiên nở nụ cười, trong nháy mắt kia phảng phất như trông thấy xuân về hoa nở.
Cô cúi đầu, lấy đồ trong cái túi nhỏ để bên cạnh ra.
Bối Lạc vuốt ngực mở to mắt, trông thấy Hạ Nhi lấy ra một cái hộp bằng nhung, mở ra là một sợi dây chuyền.
Dây chuyền hết sức xinh đẹp, thiết kế cũng không phức tạp, mặt dây chuyền là hình tròn phủ lấy vầng trăng khuyết, ánh trăng có thể chuyển động, trong khiêm tốn lộ ra vẻ xa hoa tinh xảo.
Hạ Nhi cười cười, đẩy chiếc hộp về phía Bối Lạc, thấp giọng:
"Hôm nay là sinh nhật cô, tặng cô đấy. Ba năm qua tôi không thể gởi cho cô quà vì sợ để lộ tin tức. Tôi biết năm nào cô cũng nhớ đến sinh nhật tôi, trở về lần này, tôi có chuẩn bị cho cô một phần quà đáp lễ."
Bối Lạc có chút cảm động.
Cô biết Hạ Nhi rất ít khi kết giao với ai, nhưng một khi đã đồng ý kết giao với một người sẽ vô cùng để ý người đó.
Bối Lạc cũng không muốn làm bộ làm tịch từ chối, thẳng thắn vươn tay ra cầm lấy chiếc hộp, nhẹ giọng nói:
"Cảm ơn."
Hạ Nhi cong môi cười vui vẻ.
Bối Lạc vuốt ve chiếc hộp nhung, bỗng mở miệng hỏi:
"Cô và Khương Tình, thật sự không thể quay lại sao?"
Nụ cười trên khuôn mặt Hạ Nhi ngay phút chốc trở nên cứng đờ, giọng nói rất nhỏ:
"Có những người thà cả đời không gặp lại còn tốt hơn."
_______
Hạ Nhi sau khi đến thăm Ông Hạ, cô không ở lại Hạ gia, một mực muốn trở lại căn hộ cũ trước đây cô từng ở.
Sau khi trở về căn hộ, cô ôm di động nằm cong người trên sofa, làn váy lụa kiều diễm trải ra, mái tóc nâu dài như sóng nước cũng buông thõng, cô ngước mắt nhìn ánh trăng chiếu rọi qua cửa kính, mắt híp một nửa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Không gian rất yên tĩnh, cô nhìn ánh trăng bạc trên bầu trời, lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, ngay lập tức cô quay đầu nhìn lại.
Tiếng chuông cửa rất kiên nhẫn, cô không có động tĩnh lại tiếp tục chậm rãi ấn chuông thêm một lần.
Hạ Nhi thả nhẹ hai chân đứng dậy, đáy lòng tựa hồ đã đoán ra được là ai, cũng không nhìn qua mắt thần trên cánh cửa, tay nắm cửa xoay nhẹ liền mở ra.
Đập vào mắt cô là nữ nhân cao gầy, làn da rất trắng, trong suốt gần như tuyết, lại có thêm một đôi mắt xanh biển đẹp tựa như bảo thạch rực rỡ chói mắt, trong con ngươi đẹp đẽ đó, hàm chứa sự nghiêm cẩn lành lạnh, còn có sự trầm ổn nội liễm, một chút bạo ngược lại ẩn ẩn nguy hiểm, có thể đoạt mất hồn phách con người.
Tươi cười trên khuôn mặt tuyệt mỹ cực kỳ sáng lạn, trên hàng lông mi dày như cánh quạt rất nhanh đã vương những giọt sương tuyết lạnh, cùng với đôi mắt đẹp khẽ động, khí chất hoàng tộc cao quý, làm người khác sinh ra ý tưởng không dám tới gần thân cận.
"Em... trở lại thật rồi." Giọng Dung Lạc trầm thấp, quyến rũ, khiến hồn người ta lâng lâng.
Hạ Nhi ngước mắt lên, âm thầm thở dài.
Cô nghiêng người tránh sang một bên, ý bảo Dung Lạc đi vào.
Dung Lạc nở nụ cười, trong nháy mắt vẻ tươi cười này sáng lạn như trăm ngàn đoá hoa chớm nở vào mùa xuân, ánh sáng toả ra thật chói mắt làm người khác không thể nhìn thẳng.
Một nữ nhân phong hoa tuyệt đại, tựa như một áng mây diễm lệ nhẹ nhàng đi vào với bộ dáng khí thế bức người, hào quang vạn trượng.
Hạ Nhi âm thầm lắc đầu.
Có một loại người chính là tươi mát thoát tục như thế đấy, ở trong nhà người khác, cũng có thể ở ra khí thế của chủ nhà luôn.
Dung Lạc rất thản nhiên cởi bỏ áo khoác, lộ ra chiếc áo cao cổ màu xám bạc trên người, tư thái nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa.
"Tôi trở lại không hề báo với ai, sao cô lại biết được?"
Thanh âm của Hạ Nhi thoáng có chút biến hóa, không lạnh lẽo như dĩ vãng, mà nhiều hơn mấy phần nhẹ nhàng, nhưng khí chất băng lạnh quanh thân lập tức nổi bật lên.
Dung Lạc không trả lời, chỉ tao nhã giơ tay, ngón tay chần chờ rơi vào phía sau, gỡ dây cột tóc.
Mái tóc vàng óng mềm mại tản ra, vẻ lạnh lẽo khí khái giữa hai đầu lông mày lập tức bớt đi mấy phần, thêm vào đó là yêu mị quyến rũ đến choáng ngợp.
Dung Lạc nửa dựa nửa nằm trên sofa, biếng nhác cười khẽ nói:
"Nếu đã muốn biết thì kiểu gì tôi cũng sẽ có cách. Không chỉ tôi, nữ nhân kia cũng đã biết em trở lại rồi, chỉ là cô ta không đủ cam đảm để đến gặp em thôi."
Ánh mắt hổ phách nghe đến 'nữ nhân kia' liền buông xuống, ngăn trở cảm xúc trong đáy mắt. Bên sườn mặt trắng nõn lộ ra một độ cong mất tinh thần, cả người đều hiện ra một cỗ cảm giác tiêu tịch.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, lạnh giọng:
"Cô tới đây bày dáng vẻ này cho tôi xem à?"
Trên gương mặt đẹp như quan ngọc của Dung Lạc mang theo vẻ âm trầm ngoan tuyệt lại đầy yêu dị, khi nhìn đến cô, cỗ ngoan tuyệt kia liền rút đi như thủy triều, chỉ còn lại mười phần tà mị cùng quyến rũ.
"Tôi tới quyến rũ em." Thanh âm Dung Lạc đè xuống thật thấp, giống như tiếng nhạc dẫn dụ người phạm tội.
Hạ Nhi nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ:
"Nghiêm chỉnh thì ở lại một lát, còn không thì cút ra ngoài ngay lập tức."
Dung Lạc chớp chớp mắt, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi thẳng người dậy, nhìn cô đứng thẳng lưng nơi đó, trông thấy cô ngẩng đầu, đối mắt với con ngươi xanh biển của mình, đôi mắt hổ phách vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị.
Dung Lạc biết cô không đùa, đành đứng dậy, buông bỏ tư thái tà mị yêu nghiệt kia, chậm rãi đi vòng qua cô tới phòng bếp, thanh âm trầm ấm không còn yêu dị mị hoặc nữa:
"Lạc biết em trở lại vẫn chưa ăn gì, Lạc biết nấu chút đồ. Em ra sofa đợi đi."
Hạ Nhi nghe thấy liền nhướng mày, nghiêng đầu cười cợt nhắc nhở:
"Trong tủ lạnh chả có gì đâu."
Dứt lời, cô đi tới sofa ngồi xuống, tay đưa ra nhặt lấy chiếc điện thoại, ngữ khí hồ nghi lại như không hề tin tưởng:
"Dung tổng biết nấu ăn sao? Tôi nghe có chút sợ hãi đấy."
Không phải là muốn đầu độc cô đấy chứ? Định làm chút gì đó khiến cô ghê chết sao?
Dung Lạc không phản bác, cũng không nói gì.
Không đến hai phút, bên ngoài cửa lại có tiếng chuông vang lên.
Hạ Nhi còn chưa kịp liếc mắt nhìn, Dung Lạc đã đi ra mở cửa.
Chỉ thấy Vương Luân xuất hiện, phía sau không ít người đang đem đồ đạc tới, toàn là nguyên liệu thức ăn nhập khẩu xa xỉ.
Hạ Nhi nhìn mà trợn tròn mắt.
Dung Lạc đây là muốn biến căn hộ nhà cô thành một cái siêu thị mini sao?
Không đợi cô phát giận, Dung Lạc đã cho người mang tất cả mọi thứ vào phòng bếp, sau đó đám người liền rời đi.
Vương Luân cúi người chào hỏi cô, nhìn cô bằng một ánh mắt sâu xa rồi cũng không tiếp tục ở lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.