Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Chương 213: Nghe Lời Tôi
Gilivian
26/02/2021
Ngày hôm sau, Tô Thịnh đã túm mấy vệ sỹ của công ty làm nhân viên dọn nhà
theo giờ, đồng thời thuê cả công ty chuyển nhà tới căn hộ của Hạ Nhi, di chuyển toàn bộ đồ đạc rời đi.
Trong biệt thự đang được thu dọn một cách tuần tự gọn gàng. Hạ Nhi từ trên xe bước xuống, cô nhìn xung quanh một lượt căn biệt thự, khung cảnh nơi đây đích thực rất hiếm gặp trong thời buổi này, nằm giữa thành phố lại như ẩn dật. Chỉ riêng diện tích của vườn hoa thôi đã không hề nhỏ. Bốn bức tường bao xung quanh như cao vút tận trời xanh.
Hạ Nhi liếc nhìn hàng người tấp nập ra vào, thấy mấy vệ sỹ đứng ngoài cổng lớn, nghiêm túc vô cùng, người hầu bưng vác đồ đạc đi tới đi lui.
Cô bước vào cổng, một căn biệt thự màu trắng rộng lớn với những ô cửa kính được thiết kế theo dạng cửa ban công hình cung, xa hoa tráng lệ, giẫm toàn bộ phong cảnh của khu vườn xinh đẹp xuống dưới chân mình.
Giữa trang viên là hàng trăm loại hoa cỏ um tùm xanh mướt, khi tâm tình không tốt, ngồi giữa nơi này cũng cảm thấy mát mẻ thoải mái.
Cô vừa bước vào đã trông thấy Khương Tình ngồi trên ghế đá ở trong vườn cắt tỉa chậu hoa, một bình trà đã được pha sẵn, hương thơm thoang thoảng bay.
Thời tiết hôm nay vốn dĩ cũng không tốt lắm, trời không thấy một tia nắng, cũng không biết là do sắp mưa hay do sương mù ảnh hưởng, khiến lòng người cũng có chút nặng nề.
Khương Tình nghe tiếng động liền ngẩng đầu nhìn lên.
Hạ Nhi cười khẽ, đôi mắt giống như có thể phát ra những tia sáng hút hồn, mái tóc xoăn dài màu nâu bay lượn trong gió, dường như có một sức hấp dẫn mê hoặc lòng người.
Cô mặc một bộ váy trang nhã màu trắng, cổ tay áo được túm lại lộ ra cổ tay nhỏ nhắn mảnh khảnh, khuôn mặt không điểm tô vẫn rạng rỡ như ráng chiều, một diện mạo làm điên đảo chúng sinh.
Hạ Nhi chậm rãi bước đến trước mặt Khương Tình, thấp giọng:
"Em không nghĩ chị vội vã đến như thế, ngay cả biệt thự cũng đã chuẩn bị sẵn. Giống như chỉ chờ em nhảy vào là nhốt ngay vậy."
Dứt lời, Hạ Nhi ngồi xuống chiếc ghế gỗ, nằm sấp người trên ghế như một con mèo, không cần miêu tả cũng biết gợi cảm đến mức nào. Tà váy hơi dài được thả rơi vô cùng khéo léo, tóc mây tán loạn rơi trên bàn đá lộ ra một khoảng lưng lớn, trắng trẻo như ngọc, vừa phải mà vẫn đủ sức quyến rũ.
Hạ Nhi nâng mi mắt nhìn lên.
Từ góc độ của Khương Tình, đôi mắt hổ phách kia quả thật toát ra một vẻ mơ màng và dụ dỗ như mắt mèo.
Khương Tình cúi đầu cười khẽ, rồi lại nhìn Hạ Nhi trầm giọng nói:
"Từ lúc đính hôn tôi đã cho người chuẩn bị mọi thứ. Bây giờ chỉ cần dọn đồ đạc vào là được. Em không cần làm gì cả. Cứ yên ổn làm 'bà Khương' của em đi."
Khương Tình nói xong lại vươn tay sờ tách trà, đưa môi đụng nhẹ lên miệng tách, cảm nhận được độ ấm vừa đủ mới đưa qua cho Hạ Nhi, giọng mềm nhẹ như gió xuân:
"Thử một chút, tôi đã cất công chuẩn bị đấy."
Bầu không khí se lạnh giống như thấm đẫm nước mưa, bọc lấy hơi thở như lan như sương và mùi hương trà phảng phất.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, tay chạm vào tách trà đưa lên môi nhấp một ngụm.
"Thật ngon."
Khương Tình cười ôn nhuận vui vẻ.
Xa xa người làm vườn đang cắt cỏ. Mùi cỏ thơm bị cưỡng ép vò nát lan tỏa trong không khí, sau khi tan ra sẽ thấm vào lòng người, hương hoa ngập tràn lại bình yên đến lạ.
Hạ Nhi chống tay lên bàn đá, tựa cằm lên tay nghiêng đầu nhìn Khương Tình, ngữ khí lười biếng:
"Nghe Tô Thịnh nói tối nay chị phải dự buổi tiệc rượu công bố hợp tác với Dung thị? Mấy lão già bên chính phủ cũng đến? Còn mở họp báo?"
Khương Tình gật nhẹ đầu, gió nhẹ thổi tung mái tóc đen dài. Trong tay cầm một tách trà nhẹ nhàng thả xuống bàn phát ra tiếng động 'cạch' rất khẽ.
Nghe thấy tiếng động, Hạ Nhi ngồi thẳng người.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Khương Tình đã đứng lên vươn tay ra, kéo cô đứng dậy ôm vào lòng. Bị tập kích bất ngờ, cằm Hạ Nhi va phải bả vai Khương Tình, cô đau đớn kêu lên một tiếng.
Khương Tình giữ lấy đầu cô, lẩm bẩm:
"Tôi dẫn em đi xem phòng tân hôn của chúng ta. Được không?"
Hạ Nhi sửng sốt một chút, chưa kịp mở miệng đáp ứng, Khương Tình đã khom người ôm ngang cô đi vào biệt thự.
Khương Tình ôm cô đi rất nhanh, nhanh đến nỗi cô mơ mơ màng màng đã bị ôm vào phòng lúc nào không hay.
Vừa vào phòng, Khương Tình đã đặt Hạ Nhi xuống, ngay sau đó toàn thân cô bị đè lên cánh cửa, thậm chí cả phòng khách dưới sảnh cô còn chưa kịp nhìn thấy một lần.
Khương Tình được đằng chân lân đằng đầu, áp sát cô, khóa hai tay cô lên khung cửa, giọng nói trầm thấp:
"Ánh mắt mơ màng này của em cũng rất quyến rũ đấy."
Cơ thể cô dán chặt trên cánh cửa, toàn bộ chóp mũi đều là hơi thở như lan như sương của Khương Tình, có xúc cảm vừa nhẹ nhàng vừa thô bạo khiến cô như muốn nghẹt thở.
Cô chớp chớp nhẹ rèm mi dài tuyệt mỹ.
Bất chợt Khương Tình thở dài một tiếng, âm thanh vẫn dịu dàng, ôn nhuận như ngọc:
"Những lần trước đều không làm được đến cùng, hôm nay tận hứng với tôi đi. Được không?"
Hạ Nhi cúi mặt, lắc đầu:
"Không được."
"Tại sao không được?" Khương Tình dùng ngón tay nâng cao mặt cô lên, để cô nhìn thẳng vào mình.
Hạ Nhi bật cười, đôi mắt hổ phách liếc tới hai bàn tay của cô đang bị khoá ở cửa, ngữ điệu chậm rãi:
"Thời gian vừa qua em không cắt móng tay. Có chút dài rồi."
Giọng Hạ Nhi rất thấp, Khương Tình nghe xong, nét mặt như bị mây đen che phủ, có chút sửng sốt rồi cúi thấp đầu, thanh âm đè nén chút dở khóc dở cười:
"Tôi nghĩ trong vấn đề này, móng tay em dù dài hay ngắn hình như không quan trọng lắm thì phải."
Hạ Nhi bật cười rất khẽ.
Trong ánh sáng chiếu rọi qua khung cửa kính, nữ nhân đối diện cô đẹp đến hư ảo, giống như bước ra từ tranh vẽ. Đôi mắt nâu sẫm mang nồng đậm ý cười lại giống như chứa cả bầu trời sao xa xôi quyến rũ.
Hạ Nhi cực kỳ thích nhìn Khương Tình khi cười.
Một nữ nhân lãnh đạm nhưng khi cười lên trông rất ôn hoà, không xa cách như bình thường, khiến người ta chỉ muốn lại gần thân thiết.
Hạ Nhi giật nhẹ cổ tay đưa tới trước níu lấy cổ áo Khương Tình, ngữ khí bất giác có chút nũng nịu:
"Nhưng em muốn 'công' chị. Thì phải làm thế nào?"
Khương Tình để mặc cô kéo thấp cổ mình xuống, khẽ tựa trán mình vào trán cô, giọng điệu ôn nhuận trong trẻo:
"Hạ tiểu thư! Hôm nay lại muốn nằm trên sao?"
Hạ Nhi bật cười khanh khách, đáy lòng toàn là ngọt ngào, khẽ gật đầu.
Ánh nắng rực rỡ len lỏi qua cửa sổ đang mở toang, bầu trời bên ngoài xanh ngắt, có tiếng nước chảy từ dòng suối mát lành bên ngoài vườn hoa, mùi vị ngọt mát nồng đậm, khi có gió thổi, tán lá cây cũng xào xạc thổi.
Khương Tình vẫn nhìn cô, cười mà như không cười, đôi mắt sâu như chứa cả bầu trời sao, dịu dàng vô cùng. Bàn tay thong thả siết lấy cổ tay cô, Hạ Nhi cảm thấy như bị Khương Tình siết đến khó thở.
Khương Tình không ngẩng đầu mà vùi mặt vào hõm cổ cô, thấp giọng nói:
"Không cần đâu. Tôi hầu hạ em là được rồi."
Có tiếng chuông gió lanh lảnh, là chiếc chuông đung đưa trên cửa sổ, hoà lẫn với thanh âm ôn nhuận êm tai của Khương Tình, lại khiến khuôn mặt Hạ Nhi ngay phút chốc trở nên hồng rực một mảng.
Cả người cô mềm nhũn vì hơi thở nóng rực đang thả lên hõm vai.
Tình yêu kỳ lạ như vậy đấy, yêu là yêu vậy thôi, sau đó dần dà mê đắm lẫn nhau.
Hạ Nhi ngẩng đầu, men theo đôi môi mỏng gợi cảm nhìn lên đôi mắt nâu sẫm lãnh đạm, biểu cảm không có quá nhiều thay đổi:
"Cổ tay chị vẫn chưa lành đâu. Đừng quá sức."
Khương Tình nhìn cô, đôi mắt mang một vẻ đẹp vừa mê hoặc vừa quyến rũ chết người.
Cô vừa định xoay người tránh Khương Tình, thì phản ứng của Khương Tình đã nhanh hơn, nhẹ nhàng thu cánh tay đang ôm eo cô lại, khiến cô không thể nhúc nhích.
Khương Tình lười biếng nghiêng đầu, nụ cười trên khuôn mặt có phần xấu xa:
"Tôi thuận cả hai tay."
Hạ Nhi khự lại, chớp nhẹ mí mắt.
Khương Tình vẫn nhìn cô không rời, khiến cô có chút lúng túng.
Hạ Nhi đưa tay lên đẩy, thân thể hơi cựa quậy muốn tránh khỏi tay Khương Tình đang giữ cô không buông.
Khương Tình giơ tay kéo cô lại, nắm chặt trong tay mình, cười nói:
"Được rồi, đừng cử động lung tung, còn cử động lung tung tôi sẽ không nói chuyện nghiêm túc nữa đâu."
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, giọng có chút mù mịt phản bác:
"Chuyện nghiêm túc gì? Chị đưa em vào đây rõ ràng đâu có muốn nói chuyện nghiêm túc."
Khương Tình thu lại nụ cười, ánh mắt ít nhiều có phần nghiêm nghị đầy tà khí:
"Hiểu tôi như vậy còn muốn chạy?"
Hạ Nhi nhìn Khương Tình đang nửa đùa nửa thật, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
"Chị lại muốn giở trò lưu manh đấy à?"
Trái tim Hạ Nhi lúc này bắt đầu đập những nhịp bất an, bí bách căng thẳng, còn có chút... mong chờ.
Hạ Nhi vội vàng lắc mạnh đầu, cố gắng bày ra khuôn mặt trấn tĩnh, lạnh giọng:
"Chị đừng có làm bậy. Tô Thịnh nói với em một lát nữa chị cần đến Khương thị xem xét và chuẩn bị cho dự án hợp tác với Dung thị. Một lát nữa hắn sẽ tới đây đấy..."
"Tôi sẽ làm nhanh thôi. Tốc chiến tốc thắng có được không?"
Khương Tình vừa ngắt lời vừa đưa tay véo nhẹ cằm cô, mùi hương sạch sẽ như lan như sương thoang thoảng, đôi mắt nâu sẫm tối đi vài phần, nhẹ cong khoé mắt mỉm cười như ẩn chứa cả trăng sao, cực kỳ phong tình, cũng cực kỳ gợi cảm, quyến rũ.
Ngữ khí mềm nhẹ chậm rãi tiếp tục bổ sung một câu:
"Sẽ nhanh lắm."
Hạ Nhi cười khẽ, nhón chân đặt lên môi Khương Tình một nụ hôn nhẹ.
"Thôi nào, tối nay chị phải mệt lắm đấy."
Khương Tình được hôn có chút thẩn thờ, dường như vô cùng yêu thích sự chủ động gần gũi như thế này của cô, ánh mắt trở nên dịu dàng:
"Em thế này sao tôi nhịn được chứ?"
Hạ Nhi bật cười.
Khương Tình hạ tầm mắt nhìn chằm chằm nụ cười xấu xa của cô, ánh mắt lại rơi xuống cổ áo hơi mở lộ ra chút cảnh xuân mơ hồ.
Khương Tình cúi đầu xuống, cắn mạnh vào cổ cô.
Hạ Nhi bật cười khanh khách, tay đưa lên muốn đẩy ra thì di động trên người Khương Tình bỗng dưng đổ chuông.
Hạ Nhi vội vàng cho tay vào túi quần Khương Tình lôi di động đem ra, dâng lên bằng hai tay với thái độ nịnh nọt.
Trong ánh mắt Khương Tình toàn là sóng ngầm dâng cao, khẽ hít sâu một hơi, làm dịu đi những dục vọng đang dâng trào, sau đó nghe điện thoại.
Là điện thoại của Tô Thịnh, cô loáng thoáng nghe thấy đầu kia nói về buổi tiệc và khách mời quan trọng nào đó.
Quăng di động qua một bên, Khương Tình vùi đầu vào hõm vai cô, thì thầm:
"Thật phiền phức."
Dứt lời lại giơ tay lên, ngón cái chạm nhẹ lên môi cô, cọ cọ ma sát lên bờ môi hồng nhuận no đủ của cô.
"Phải tới công ty đúng không? Đừng đùa nữa."
Hạ Nhi nghiêng đầu thấp giọng.
Khương Tình không ngẩng đầu, vẫn tham lam vươn đầu lưỡi liếm lên hõm cổ thanh mảnh của cô, mút lên một dấu hôn ngân nhàn nhạt.
Bị hơi thở nóng rực phảng phất thả lên làn da mẫn cảm khiến Hạ Nhi hơi run khẽ.
Khương Tình tiếc nuối thở dài, chậm rãi lùi về sau, tay giơ lên chỉnh lại cổ áo, chậm rãi nói:
"Đúng rồi, kể từ hôm nay, em phải ở đây."
"Hả?" Hạ Nhi trợn tròn mắt: "Ngay hôm nay sao?"
Sau khi chỉnh lại mọi thứ một cách tao nhã, Khương Tình đổ người xuống, dịu dàng nói:
"Nghe lời tôi."
Trong biệt thự đang được thu dọn một cách tuần tự gọn gàng. Hạ Nhi từ trên xe bước xuống, cô nhìn xung quanh một lượt căn biệt thự, khung cảnh nơi đây đích thực rất hiếm gặp trong thời buổi này, nằm giữa thành phố lại như ẩn dật. Chỉ riêng diện tích của vườn hoa thôi đã không hề nhỏ. Bốn bức tường bao xung quanh như cao vút tận trời xanh.
Hạ Nhi liếc nhìn hàng người tấp nập ra vào, thấy mấy vệ sỹ đứng ngoài cổng lớn, nghiêm túc vô cùng, người hầu bưng vác đồ đạc đi tới đi lui.
Cô bước vào cổng, một căn biệt thự màu trắng rộng lớn với những ô cửa kính được thiết kế theo dạng cửa ban công hình cung, xa hoa tráng lệ, giẫm toàn bộ phong cảnh của khu vườn xinh đẹp xuống dưới chân mình.
Giữa trang viên là hàng trăm loại hoa cỏ um tùm xanh mướt, khi tâm tình không tốt, ngồi giữa nơi này cũng cảm thấy mát mẻ thoải mái.
Cô vừa bước vào đã trông thấy Khương Tình ngồi trên ghế đá ở trong vườn cắt tỉa chậu hoa, một bình trà đã được pha sẵn, hương thơm thoang thoảng bay.
Thời tiết hôm nay vốn dĩ cũng không tốt lắm, trời không thấy một tia nắng, cũng không biết là do sắp mưa hay do sương mù ảnh hưởng, khiến lòng người cũng có chút nặng nề.
Khương Tình nghe tiếng động liền ngẩng đầu nhìn lên.
Hạ Nhi cười khẽ, đôi mắt giống như có thể phát ra những tia sáng hút hồn, mái tóc xoăn dài màu nâu bay lượn trong gió, dường như có một sức hấp dẫn mê hoặc lòng người.
Cô mặc một bộ váy trang nhã màu trắng, cổ tay áo được túm lại lộ ra cổ tay nhỏ nhắn mảnh khảnh, khuôn mặt không điểm tô vẫn rạng rỡ như ráng chiều, một diện mạo làm điên đảo chúng sinh.
Hạ Nhi chậm rãi bước đến trước mặt Khương Tình, thấp giọng:
"Em không nghĩ chị vội vã đến như thế, ngay cả biệt thự cũng đã chuẩn bị sẵn. Giống như chỉ chờ em nhảy vào là nhốt ngay vậy."
Dứt lời, Hạ Nhi ngồi xuống chiếc ghế gỗ, nằm sấp người trên ghế như một con mèo, không cần miêu tả cũng biết gợi cảm đến mức nào. Tà váy hơi dài được thả rơi vô cùng khéo léo, tóc mây tán loạn rơi trên bàn đá lộ ra một khoảng lưng lớn, trắng trẻo như ngọc, vừa phải mà vẫn đủ sức quyến rũ.
Hạ Nhi nâng mi mắt nhìn lên.
Từ góc độ của Khương Tình, đôi mắt hổ phách kia quả thật toát ra một vẻ mơ màng và dụ dỗ như mắt mèo.
Khương Tình cúi đầu cười khẽ, rồi lại nhìn Hạ Nhi trầm giọng nói:
"Từ lúc đính hôn tôi đã cho người chuẩn bị mọi thứ. Bây giờ chỉ cần dọn đồ đạc vào là được. Em không cần làm gì cả. Cứ yên ổn làm 'bà Khương' của em đi."
Khương Tình nói xong lại vươn tay sờ tách trà, đưa môi đụng nhẹ lên miệng tách, cảm nhận được độ ấm vừa đủ mới đưa qua cho Hạ Nhi, giọng mềm nhẹ như gió xuân:
"Thử một chút, tôi đã cất công chuẩn bị đấy."
Bầu không khí se lạnh giống như thấm đẫm nước mưa, bọc lấy hơi thở như lan như sương và mùi hương trà phảng phất.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, tay chạm vào tách trà đưa lên môi nhấp một ngụm.
"Thật ngon."
Khương Tình cười ôn nhuận vui vẻ.
Xa xa người làm vườn đang cắt cỏ. Mùi cỏ thơm bị cưỡng ép vò nát lan tỏa trong không khí, sau khi tan ra sẽ thấm vào lòng người, hương hoa ngập tràn lại bình yên đến lạ.
Hạ Nhi chống tay lên bàn đá, tựa cằm lên tay nghiêng đầu nhìn Khương Tình, ngữ khí lười biếng:
"Nghe Tô Thịnh nói tối nay chị phải dự buổi tiệc rượu công bố hợp tác với Dung thị? Mấy lão già bên chính phủ cũng đến? Còn mở họp báo?"
Khương Tình gật nhẹ đầu, gió nhẹ thổi tung mái tóc đen dài. Trong tay cầm một tách trà nhẹ nhàng thả xuống bàn phát ra tiếng động 'cạch' rất khẽ.
Nghe thấy tiếng động, Hạ Nhi ngồi thẳng người.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Khương Tình đã đứng lên vươn tay ra, kéo cô đứng dậy ôm vào lòng. Bị tập kích bất ngờ, cằm Hạ Nhi va phải bả vai Khương Tình, cô đau đớn kêu lên một tiếng.
Khương Tình giữ lấy đầu cô, lẩm bẩm:
"Tôi dẫn em đi xem phòng tân hôn của chúng ta. Được không?"
Hạ Nhi sửng sốt một chút, chưa kịp mở miệng đáp ứng, Khương Tình đã khom người ôm ngang cô đi vào biệt thự.
Khương Tình ôm cô đi rất nhanh, nhanh đến nỗi cô mơ mơ màng màng đã bị ôm vào phòng lúc nào không hay.
Vừa vào phòng, Khương Tình đã đặt Hạ Nhi xuống, ngay sau đó toàn thân cô bị đè lên cánh cửa, thậm chí cả phòng khách dưới sảnh cô còn chưa kịp nhìn thấy một lần.
Khương Tình được đằng chân lân đằng đầu, áp sát cô, khóa hai tay cô lên khung cửa, giọng nói trầm thấp:
"Ánh mắt mơ màng này của em cũng rất quyến rũ đấy."
Cơ thể cô dán chặt trên cánh cửa, toàn bộ chóp mũi đều là hơi thở như lan như sương của Khương Tình, có xúc cảm vừa nhẹ nhàng vừa thô bạo khiến cô như muốn nghẹt thở.
Cô chớp chớp nhẹ rèm mi dài tuyệt mỹ.
Bất chợt Khương Tình thở dài một tiếng, âm thanh vẫn dịu dàng, ôn nhuận như ngọc:
"Những lần trước đều không làm được đến cùng, hôm nay tận hứng với tôi đi. Được không?"
Hạ Nhi cúi mặt, lắc đầu:
"Không được."
"Tại sao không được?" Khương Tình dùng ngón tay nâng cao mặt cô lên, để cô nhìn thẳng vào mình.
Hạ Nhi bật cười, đôi mắt hổ phách liếc tới hai bàn tay của cô đang bị khoá ở cửa, ngữ điệu chậm rãi:
"Thời gian vừa qua em không cắt móng tay. Có chút dài rồi."
Giọng Hạ Nhi rất thấp, Khương Tình nghe xong, nét mặt như bị mây đen che phủ, có chút sửng sốt rồi cúi thấp đầu, thanh âm đè nén chút dở khóc dở cười:
"Tôi nghĩ trong vấn đề này, móng tay em dù dài hay ngắn hình như không quan trọng lắm thì phải."
Hạ Nhi bật cười rất khẽ.
Trong ánh sáng chiếu rọi qua khung cửa kính, nữ nhân đối diện cô đẹp đến hư ảo, giống như bước ra từ tranh vẽ. Đôi mắt nâu sẫm mang nồng đậm ý cười lại giống như chứa cả bầu trời sao xa xôi quyến rũ.
Hạ Nhi cực kỳ thích nhìn Khương Tình khi cười.
Một nữ nhân lãnh đạm nhưng khi cười lên trông rất ôn hoà, không xa cách như bình thường, khiến người ta chỉ muốn lại gần thân thiết.
Hạ Nhi giật nhẹ cổ tay đưa tới trước níu lấy cổ áo Khương Tình, ngữ khí bất giác có chút nũng nịu:
"Nhưng em muốn 'công' chị. Thì phải làm thế nào?"
Khương Tình để mặc cô kéo thấp cổ mình xuống, khẽ tựa trán mình vào trán cô, giọng điệu ôn nhuận trong trẻo:
"Hạ tiểu thư! Hôm nay lại muốn nằm trên sao?"
Hạ Nhi bật cười khanh khách, đáy lòng toàn là ngọt ngào, khẽ gật đầu.
Ánh nắng rực rỡ len lỏi qua cửa sổ đang mở toang, bầu trời bên ngoài xanh ngắt, có tiếng nước chảy từ dòng suối mát lành bên ngoài vườn hoa, mùi vị ngọt mát nồng đậm, khi có gió thổi, tán lá cây cũng xào xạc thổi.
Khương Tình vẫn nhìn cô, cười mà như không cười, đôi mắt sâu như chứa cả bầu trời sao, dịu dàng vô cùng. Bàn tay thong thả siết lấy cổ tay cô, Hạ Nhi cảm thấy như bị Khương Tình siết đến khó thở.
Khương Tình không ngẩng đầu mà vùi mặt vào hõm cổ cô, thấp giọng nói:
"Không cần đâu. Tôi hầu hạ em là được rồi."
Có tiếng chuông gió lanh lảnh, là chiếc chuông đung đưa trên cửa sổ, hoà lẫn với thanh âm ôn nhuận êm tai của Khương Tình, lại khiến khuôn mặt Hạ Nhi ngay phút chốc trở nên hồng rực một mảng.
Cả người cô mềm nhũn vì hơi thở nóng rực đang thả lên hõm vai.
Tình yêu kỳ lạ như vậy đấy, yêu là yêu vậy thôi, sau đó dần dà mê đắm lẫn nhau.
Hạ Nhi ngẩng đầu, men theo đôi môi mỏng gợi cảm nhìn lên đôi mắt nâu sẫm lãnh đạm, biểu cảm không có quá nhiều thay đổi:
"Cổ tay chị vẫn chưa lành đâu. Đừng quá sức."
Khương Tình nhìn cô, đôi mắt mang một vẻ đẹp vừa mê hoặc vừa quyến rũ chết người.
Cô vừa định xoay người tránh Khương Tình, thì phản ứng của Khương Tình đã nhanh hơn, nhẹ nhàng thu cánh tay đang ôm eo cô lại, khiến cô không thể nhúc nhích.
Khương Tình lười biếng nghiêng đầu, nụ cười trên khuôn mặt có phần xấu xa:
"Tôi thuận cả hai tay."
Hạ Nhi khự lại, chớp nhẹ mí mắt.
Khương Tình vẫn nhìn cô không rời, khiến cô có chút lúng túng.
Hạ Nhi đưa tay lên đẩy, thân thể hơi cựa quậy muốn tránh khỏi tay Khương Tình đang giữ cô không buông.
Khương Tình giơ tay kéo cô lại, nắm chặt trong tay mình, cười nói:
"Được rồi, đừng cử động lung tung, còn cử động lung tung tôi sẽ không nói chuyện nghiêm túc nữa đâu."
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, giọng có chút mù mịt phản bác:
"Chuyện nghiêm túc gì? Chị đưa em vào đây rõ ràng đâu có muốn nói chuyện nghiêm túc."
Khương Tình thu lại nụ cười, ánh mắt ít nhiều có phần nghiêm nghị đầy tà khí:
"Hiểu tôi như vậy còn muốn chạy?"
Hạ Nhi nhìn Khương Tình đang nửa đùa nửa thật, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
"Chị lại muốn giở trò lưu manh đấy à?"
Trái tim Hạ Nhi lúc này bắt đầu đập những nhịp bất an, bí bách căng thẳng, còn có chút... mong chờ.
Hạ Nhi vội vàng lắc mạnh đầu, cố gắng bày ra khuôn mặt trấn tĩnh, lạnh giọng:
"Chị đừng có làm bậy. Tô Thịnh nói với em một lát nữa chị cần đến Khương thị xem xét và chuẩn bị cho dự án hợp tác với Dung thị. Một lát nữa hắn sẽ tới đây đấy..."
"Tôi sẽ làm nhanh thôi. Tốc chiến tốc thắng có được không?"
Khương Tình vừa ngắt lời vừa đưa tay véo nhẹ cằm cô, mùi hương sạch sẽ như lan như sương thoang thoảng, đôi mắt nâu sẫm tối đi vài phần, nhẹ cong khoé mắt mỉm cười như ẩn chứa cả trăng sao, cực kỳ phong tình, cũng cực kỳ gợi cảm, quyến rũ.
Ngữ khí mềm nhẹ chậm rãi tiếp tục bổ sung một câu:
"Sẽ nhanh lắm."
Hạ Nhi cười khẽ, nhón chân đặt lên môi Khương Tình một nụ hôn nhẹ.
"Thôi nào, tối nay chị phải mệt lắm đấy."
Khương Tình được hôn có chút thẩn thờ, dường như vô cùng yêu thích sự chủ động gần gũi như thế này của cô, ánh mắt trở nên dịu dàng:
"Em thế này sao tôi nhịn được chứ?"
Hạ Nhi bật cười.
Khương Tình hạ tầm mắt nhìn chằm chằm nụ cười xấu xa của cô, ánh mắt lại rơi xuống cổ áo hơi mở lộ ra chút cảnh xuân mơ hồ.
Khương Tình cúi đầu xuống, cắn mạnh vào cổ cô.
Hạ Nhi bật cười khanh khách, tay đưa lên muốn đẩy ra thì di động trên người Khương Tình bỗng dưng đổ chuông.
Hạ Nhi vội vàng cho tay vào túi quần Khương Tình lôi di động đem ra, dâng lên bằng hai tay với thái độ nịnh nọt.
Trong ánh mắt Khương Tình toàn là sóng ngầm dâng cao, khẽ hít sâu một hơi, làm dịu đi những dục vọng đang dâng trào, sau đó nghe điện thoại.
Là điện thoại của Tô Thịnh, cô loáng thoáng nghe thấy đầu kia nói về buổi tiệc và khách mời quan trọng nào đó.
Quăng di động qua một bên, Khương Tình vùi đầu vào hõm vai cô, thì thầm:
"Thật phiền phức."
Dứt lời lại giơ tay lên, ngón cái chạm nhẹ lên môi cô, cọ cọ ma sát lên bờ môi hồng nhuận no đủ của cô.
"Phải tới công ty đúng không? Đừng đùa nữa."
Hạ Nhi nghiêng đầu thấp giọng.
Khương Tình không ngẩng đầu, vẫn tham lam vươn đầu lưỡi liếm lên hõm cổ thanh mảnh của cô, mút lên một dấu hôn ngân nhàn nhạt.
Bị hơi thở nóng rực phảng phất thả lên làn da mẫn cảm khiến Hạ Nhi hơi run khẽ.
Khương Tình tiếc nuối thở dài, chậm rãi lùi về sau, tay giơ lên chỉnh lại cổ áo, chậm rãi nói:
"Đúng rồi, kể từ hôm nay, em phải ở đây."
"Hả?" Hạ Nhi trợn tròn mắt: "Ngay hôm nay sao?"
Sau khi chỉnh lại mọi thứ một cách tao nhã, Khương Tình đổ người xuống, dịu dàng nói:
"Nghe lời tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.