Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Chương 418: "Tôi Có Cần Phải Tạ Ơn Trời Đất Vì Sự Tự Chủ Tốt Đẹp Này Của Cô Không?"
Gilivian
25/04/2024
Đúng vào lúc Hạ Nhi không thể phán đoán được liệu Dung Lạc có im lặng thế này tới khi trời sáng không, bỗng cô thấy Dung Lạc bất ngờ giơ tay về phía mình, lòng bàn tay trắng nõn như ngọc, ánh trăng càng làm những đường chỉ tay thêm rõ nét, những ngón tay thon dài tinh xảo, vô cùng đẹp đẽ.
Hạ Nhi hiểu ý Dung Lạc nhưng lại chần chừ, dự cảm trong lòng càng lúc càng rõ ràng và mãnh liệt, cô bắt đầu hoang mang sợ hãi.
Dung Lạc nhìn cô, ánh mắt có phần tối đi.
"Lại đây!" Dung Lạc hờ hững ra lệnh.
Hạ Nhi không hề nhúc nhích, thậm chí còn lùi lại một bước.
Ý cảnh cáo trong mắt Dung Lạc càng lúc càng đậm:
"Tôi nói — em lại đây!" !
Dung Lạc đứng ở đó, gọi giật cô lại, ngữ khí âm trầm lại ẩn chứa một vẻ quyền uy không cho phép từ chối.
Hạ Nhi hít một hơi thật sâu, sau đó bước tới trước một bước:
"Dung Lạc! Thả bọn chúng đi. Tôi muốn cứu Lương Hạ."
"Tại sao tôi phải làm thế?"
Ngữ khí của Dung Lạc không nhanh không chậm, vẫn chẳng có tí sốt sắng hay bận tâm nào.
Dung Lạc rút tay về rồi liếc mắt qua Lãnh Thanh, cười như không cười, một tay cho vào túi quần, giọng nói của Dung Lạc rất điềm đạm, ổn trọng trầm thấp rất êm tai, dường như hành vi bỏ trốn hôm nay của cô cũng không khiến bản thân tức giận:
"Ồ! Vì Lương Hạ là bạn em? Vậy còn cô ta?
Hạ Nhi nhìn về phía Lãnh Thanh, lúc này cô mới thấy Lãnh Thanh đang bị đám thuộc hạ của Dung Lạc áp xuống mặt đường, một họng súng đang nhắm vào đầu Lãnh Thanh.
"Lãnh Thanh..." Hạ Nhi sửng sốt.
Dung Lạc đột ngột động, bước về phía cô.
Lúc này Hạ Nhi chỉ hy vọng đột nhiên xảy ra một chuyện gì đó để phá đi khung cảnh trước mặt. Dung Lạc từng bước ép sát tới, ép cô đến mức không còn đường lui, cô bỗng không biết phải làm thế nào.
Giống như một đứa trẻ, cô mím chặt môi, cảm thấy cánh môi mình đang khẽ run rẩy, cánh môi mềm mại dưới ánh trăng trông lại càng xinh đẹp mê hoặc, như bông hoa hồng nở rộ trong đêm, khiến người ta mê mẩn.
Dung Lạc chậm rãi bước đến, khẽ cúi thấp xuống, trán gần như đã chạm vào mặt cô, làn môi mỏng áp sát bờ môi cô, giọng nói khẽ khàng, có phần nhấn mạnh:
"Nếu em muốn tôi thả bọn chúng cứu Lương Hạ, vậy giữa cô ta và Lương Hạ. Em chọn một người đi."
Hạ Nhi trừng lớn mắt nhìn Dung Lạc.
Dung Lạc con mẹ nó điên rồi!!!!
Mặt cô tái mét, tim cũng bỗng dưng đập nhanh vài nhịp, hắng giọng vài cái:
"Lãnh Thanh bị kéo vào chuyện này có phần oan ức đấy, cô ấy và tôi không hề có liên quan gì với nhau, không nghĩ tới tai họa lại đến với mình. Dung Lạc, cô không thể bỏ qua sao?"
Dung Lạc không rời mắt khỏi cô, ánh nhìn dần chuyển sang lạnh, ý cười như có như không bên môi:
"Không thể."
Ngôn từ của Dung Lạc vô cùng đơn giản, rất ngắn gọn, nghe qua đã biết sẽ không nói những lời vô ích và giải thích những lời dư thừa với cô.
Hạ Nhi cắn môi.
Thật sự cảm thấy bản thân cô như đang bị ép đến mức không còn đường lui, không biết phải lựa chọn ra sao. Cô mím chặt môi, răng và môi giằng co lẫn nhau, sau đó mở miệng:
"Lãnh Thanh chỉ là bị tôi ép nên mới phải giúp đỡ tôi chạy trốn. Việc này thì có liên quan gì đến cô ấy. Dung Lạc! Cô muốn giết một người không liên quan như vậy? Cô không thấy thất đức à?" Giọng nói của Hạ Nhi lanh lảnh.
Thân thể Dung Lạc áp sát lại gần cô, bàn tay siết nhẹ gương mặt cô, thanh âm du dương trầm thấp vang lên:
"Tới cả một kẻ qua đường cũng quan trọng với em như vậy à? Cô ta tiếp sức để em rời khỏi tôi. Vì thế cô ta xứng đáng nhận cái chết."
Hạ Nhi nghe mà tức đến muốn hỏng, cô đẩy mạnh Dung Lạc, cái lạnh và sự tàn nhẫn toát ra từ giọng nói của Dung Lạc thấm vào tận xương tủy, khiến cô gần như nghiến răng nghiến lợi mà gẵn giọng gào lên:
"Dung Lạc! Cô không có quyền định đoạt mạng sống của kẻ khác!!!"
Không như ý muốn, cô ngược lại bị Dung Lạc nắm chặt hai tay. Hạ Nhi giãy giụa, nhưng Dung Lạc rõ ràng không định buông cô ra, càng siết chặt tay cô, một tay còn lại thuận thế ôm cô vào lòng.
Hạ Nhi cảm nhận được, dường như sau khi thấy cô bỏ trốn, Dung Lạc không muốn dung túng cho sự tùy tiện và ngạo mạn của cô nữa.
Dung Lạc nâng cằm cô lên, ngón cái trơn nhằn khẽ lướt qua môi cô, ánh mắt lãnh đạm tiếp lời:
"Em phải trả giá cho việc trốn chạy khỏi tôi."
Tim cô chợt nghẹt thở.
Thân thể Hạ Nhi hơi cứng đờ, sau đó lại bắt đầu vùng vẫy, Dung Lạc lúc này lại không hề giữ cô nữa, nhanh chóng thả lòng cổ tay cô, khiến cô mất đà lùi lại mấy bước mới ổn định được cơ thể.
Dung Lạc khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy quyến rũ.
"Cứu bọn họ đi!" Hạ Nhi không thể không lặp lại lần nữa.
"Không cứu!" Dung Lạc rất bình thản. !
Hạ Nhi cố để cho bản thân mình nhìn qua như đang thỏả hiệp, nhưng rất miễn cưỡng, dáng vẻ tức giận lại không khó nhìn ra ngay cả ý định giết người cũng đều có.
So với sự tức giận của cô, Dung Lạc lại có vẻ bình tĩnh hơn, bộ dạng làm như không có việc gì.
Hạ Nhi tức đến tóc tai cũng bắt đầu muốn dựng đứng lên rồi, tay siết lại thành nắm đấm rồi lại buông lỏng, ý nghĩ muốn đánh người kísh thích lên đại não của cô, nhưng cô vẫn nhịn xuống, sau một lúc cô hung hăng nói:
"Cô thật sự không cứu?" Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi, sau đó bồi thêm một câu: "Vậy cô đừng có hối hận."
Dứt lời, Hạ Nhi quay ngoắc sang hướng tên cầm đầu, bước nhanh về phía hắn, lạnh giọng:
"Chả phải các người muốn giết tôi sao? Thả Lương Hạ ra, tôi đi với các người. Một cơ hội tốt như thế này còn không nắm bắt được, các người không xứng đáng là người của
Lam gia. Bà ta hoá ra cũng chỉ bồi dưỡng nên một đám người vô dụng."
Những ngôn từ đả kích như vậy khiến tên cầm đầu đen mặt lại, gần như ngay lập tức, họng súng vốn đang dí vào thái dương Lương Hạ, lúc này lại đột ngột đổi hướng nhằm thẳng về phía Hạ Nhi.
Đoàng!!!!
Hạ Nhi hiểu ý Dung Lạc nhưng lại chần chừ, dự cảm trong lòng càng lúc càng rõ ràng và mãnh liệt, cô bắt đầu hoang mang sợ hãi.
Dung Lạc nhìn cô, ánh mắt có phần tối đi.
"Lại đây!" Dung Lạc hờ hững ra lệnh.
Hạ Nhi không hề nhúc nhích, thậm chí còn lùi lại một bước.
Ý cảnh cáo trong mắt Dung Lạc càng lúc càng đậm:
"Tôi nói — em lại đây!" !
Dung Lạc đứng ở đó, gọi giật cô lại, ngữ khí âm trầm lại ẩn chứa một vẻ quyền uy không cho phép từ chối.
Hạ Nhi hít một hơi thật sâu, sau đó bước tới trước một bước:
"Dung Lạc! Thả bọn chúng đi. Tôi muốn cứu Lương Hạ."
"Tại sao tôi phải làm thế?"
Ngữ khí của Dung Lạc không nhanh không chậm, vẫn chẳng có tí sốt sắng hay bận tâm nào.
Dung Lạc rút tay về rồi liếc mắt qua Lãnh Thanh, cười như không cười, một tay cho vào túi quần, giọng nói của Dung Lạc rất điềm đạm, ổn trọng trầm thấp rất êm tai, dường như hành vi bỏ trốn hôm nay của cô cũng không khiến bản thân tức giận:
"Ồ! Vì Lương Hạ là bạn em? Vậy còn cô ta?
Hạ Nhi nhìn về phía Lãnh Thanh, lúc này cô mới thấy Lãnh Thanh đang bị đám thuộc hạ của Dung Lạc áp xuống mặt đường, một họng súng đang nhắm vào đầu Lãnh Thanh.
"Lãnh Thanh..." Hạ Nhi sửng sốt.
Dung Lạc đột ngột động, bước về phía cô.
Lúc này Hạ Nhi chỉ hy vọng đột nhiên xảy ra một chuyện gì đó để phá đi khung cảnh trước mặt. Dung Lạc từng bước ép sát tới, ép cô đến mức không còn đường lui, cô bỗng không biết phải làm thế nào.
Giống như một đứa trẻ, cô mím chặt môi, cảm thấy cánh môi mình đang khẽ run rẩy, cánh môi mềm mại dưới ánh trăng trông lại càng xinh đẹp mê hoặc, như bông hoa hồng nở rộ trong đêm, khiến người ta mê mẩn.
Dung Lạc chậm rãi bước đến, khẽ cúi thấp xuống, trán gần như đã chạm vào mặt cô, làn môi mỏng áp sát bờ môi cô, giọng nói khẽ khàng, có phần nhấn mạnh:
"Nếu em muốn tôi thả bọn chúng cứu Lương Hạ, vậy giữa cô ta và Lương Hạ. Em chọn một người đi."
Hạ Nhi trừng lớn mắt nhìn Dung Lạc.
Dung Lạc con mẹ nó điên rồi!!!!
Mặt cô tái mét, tim cũng bỗng dưng đập nhanh vài nhịp, hắng giọng vài cái:
"Lãnh Thanh bị kéo vào chuyện này có phần oan ức đấy, cô ấy và tôi không hề có liên quan gì với nhau, không nghĩ tới tai họa lại đến với mình. Dung Lạc, cô không thể bỏ qua sao?"
Dung Lạc không rời mắt khỏi cô, ánh nhìn dần chuyển sang lạnh, ý cười như có như không bên môi:
"Không thể."
Ngôn từ của Dung Lạc vô cùng đơn giản, rất ngắn gọn, nghe qua đã biết sẽ không nói những lời vô ích và giải thích những lời dư thừa với cô.
Hạ Nhi cắn môi.
Thật sự cảm thấy bản thân cô như đang bị ép đến mức không còn đường lui, không biết phải lựa chọn ra sao. Cô mím chặt môi, răng và môi giằng co lẫn nhau, sau đó mở miệng:
"Lãnh Thanh chỉ là bị tôi ép nên mới phải giúp đỡ tôi chạy trốn. Việc này thì có liên quan gì đến cô ấy. Dung Lạc! Cô muốn giết một người không liên quan như vậy? Cô không thấy thất đức à?" Giọng nói của Hạ Nhi lanh lảnh.
Thân thể Dung Lạc áp sát lại gần cô, bàn tay siết nhẹ gương mặt cô, thanh âm du dương trầm thấp vang lên:
"Tới cả một kẻ qua đường cũng quan trọng với em như vậy à? Cô ta tiếp sức để em rời khỏi tôi. Vì thế cô ta xứng đáng nhận cái chết."
Hạ Nhi nghe mà tức đến muốn hỏng, cô đẩy mạnh Dung Lạc, cái lạnh và sự tàn nhẫn toát ra từ giọng nói của Dung Lạc thấm vào tận xương tủy, khiến cô gần như nghiến răng nghiến lợi mà gẵn giọng gào lên:
"Dung Lạc! Cô không có quyền định đoạt mạng sống của kẻ khác!!!"
Không như ý muốn, cô ngược lại bị Dung Lạc nắm chặt hai tay. Hạ Nhi giãy giụa, nhưng Dung Lạc rõ ràng không định buông cô ra, càng siết chặt tay cô, một tay còn lại thuận thế ôm cô vào lòng.
Hạ Nhi cảm nhận được, dường như sau khi thấy cô bỏ trốn, Dung Lạc không muốn dung túng cho sự tùy tiện và ngạo mạn của cô nữa.
Dung Lạc nâng cằm cô lên, ngón cái trơn nhằn khẽ lướt qua môi cô, ánh mắt lãnh đạm tiếp lời:
"Em phải trả giá cho việc trốn chạy khỏi tôi."
Tim cô chợt nghẹt thở.
Thân thể Hạ Nhi hơi cứng đờ, sau đó lại bắt đầu vùng vẫy, Dung Lạc lúc này lại không hề giữ cô nữa, nhanh chóng thả lòng cổ tay cô, khiến cô mất đà lùi lại mấy bước mới ổn định được cơ thể.
Dung Lạc khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy quyến rũ.
"Cứu bọn họ đi!" Hạ Nhi không thể không lặp lại lần nữa.
"Không cứu!" Dung Lạc rất bình thản. !
Hạ Nhi cố để cho bản thân mình nhìn qua như đang thỏả hiệp, nhưng rất miễn cưỡng, dáng vẻ tức giận lại không khó nhìn ra ngay cả ý định giết người cũng đều có.
So với sự tức giận của cô, Dung Lạc lại có vẻ bình tĩnh hơn, bộ dạng làm như không có việc gì.
Hạ Nhi tức đến tóc tai cũng bắt đầu muốn dựng đứng lên rồi, tay siết lại thành nắm đấm rồi lại buông lỏng, ý nghĩ muốn đánh người kísh thích lên đại não của cô, nhưng cô vẫn nhịn xuống, sau một lúc cô hung hăng nói:
"Cô thật sự không cứu?" Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi, sau đó bồi thêm một câu: "Vậy cô đừng có hối hận."
Dứt lời, Hạ Nhi quay ngoắc sang hướng tên cầm đầu, bước nhanh về phía hắn, lạnh giọng:
"Chả phải các người muốn giết tôi sao? Thả Lương Hạ ra, tôi đi với các người. Một cơ hội tốt như thế này còn không nắm bắt được, các người không xứng đáng là người của
Lam gia. Bà ta hoá ra cũng chỉ bồi dưỡng nên một đám người vô dụng."
Những ngôn từ đả kích như vậy khiến tên cầm đầu đen mặt lại, gần như ngay lập tức, họng súng vốn đang dí vào thái dương Lương Hạ, lúc này lại đột ngột đổi hướng nhằm thẳng về phía Hạ Nhi.
Đoàng!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.