Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Chương 320: Xuất hiện
Gilivian
28/08/2021
Sau khi rời khỏi cửa hàng thời trang đó, Hạ Nhi gần như vùi mặt vào trong cổ áo, hít hà dù là một chút hơi ấm trên người, chỉ để hở ra ngoài độc hai con mắt, nhìn Lương Hạ đi bên cạnh mà càu nhàu:
"Ở đây mở máy lạnh kiểu này là muốn ướp xác sao? Lạnh chết tớ rồi."
Lương Hạ nghe liền bật cười khanh khách.
An Tranh thấy khuôn mặt Hạ Nhi vùi sâu vào trong cổ áo như con đà điểu liền đưa tay lên cởi áo dạ của mình ra khoác lên người cô.
Hạ Nhi cảm thấy hơi kỳ lạ, đang định nói không cần đâu thì An Tranh đã lên tiếng trước:
"Khoác vào."
Dứt lời liền khép chặt áo vào cho cô, An Tranh thấp giọng nói tiếp:
"Em có thể đừng bài xích tôi nữa được không?"
Hạ Nhi nhất thời ngơ ngẩn, phải mất rất nhiều sức cô mới hoàn hồn lại, hành động cũng như cách nói chuyện của An Tranh hiện tại khiến cô hơi khó hiểu và nghi hoặc.
"Tôi không sao thật mà." Hạ Nhi nói bằng ngữ khí không nóng không lạnh, rồi cô đảo con ngươi, ra hiệu nhìn về phía Lương Hạ: "So với tớ thì Lương Hạ đáng lo hơn đấy."
Khóe môi Lương Hạ đứng đối điện hơi cứng đờ lại.
Một lúc lâu sau mới hỏi:
"An Tranh quan tâm cậu, sao cậu cứ đẩy sang cho tớ thế? Tớ đâu có thấy lạnh."
Hạ Nhi lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để tâm tới nữa.
Lương Hạ liếc nhìn cô rồi cắn cắn môi, sau đó quay sang An Tranh, nụ cười đã quay trở lại trên khuôn mặt:
"Cậu đừng để ý."
An Tranh chỉ cười cười, cũng không nói gì.
Một lát sau, Hạ Nhi cởi chiếc áo dạ trên người xuống đưa cho An Tranh, sau đó hắng giọng:
"Cảm ơn cậu."
An Tranh đưa tay ra nhận lấy, đầu lông mày khẽ cau nhẹ, lặng nhìn một mái tóc nâu nổi bật trên làn da trắng tựa như tuyết của cô.
Hạ Nhi xoay lưng lại, đối diện ánh mắt của An Tranh là chiếc gáy ngọc đang lộ ra một cách đầy thu hút, cùng với một khoảng lưng trần ngọc ngà láng mịn do chiếc váy mặc có phần cổ áo hơi thấp.
Bộ váy màu trắng dài qua đầu gối, lớp vải lụa trơn láng nhẹ nhàng phủ lên da thịt trắng nõn, dễ dàng để lộ những ưu điểm chết người trên đường cong cơ thể của cô.
Thứ da thịt mướt mát như được ướp một lớp sương đêm của cô thực lòng chỉ khiến người khác liều mạng muốn chạm vào.
Càng nhìn cô thế này, trong lòng An Tranh càng cảm thấy bản thân chẳng khác gì một người say.
Đến thời điểm hiện tại, vẫn không đủ can đảm để thừa nhận rằng:
Bản thân không thể ngăn mình không được động tâm, không thể ngừng suy nghĩ và cũng chẳng thể ngừng mọi cảm xúc với cô.
An Tranh mơ hồ đưa tay ra trước, một ngón tay gần như sắp trượt nhẹ lên bờ vai trần nhẵn bóng kia, đúng lúc này Hạ Nhi liền quay đầu lại.
"Em..." Thanh âm An Tranh phát ra thâm trầm khàn đặc cất nhỏ trong cổ họng.
Hạ Nhi nhíu chặt tâm trán, đem ánh mắt hổ phách như bị bao phủ bởi một tầng sương mờ ảo nhìn chằm chằm An Tranh.
Cô nhìn thấy được trong đôi mắt của An Tranh bây giờ dường như đang có một vài thứ hỗn loạn dằn vặt lên trong đầu óc.
Hạ Nhi nhíu mày, vừa hé nhẹ đôi hàng mi thì cô cũng vừa kịp nghe thấy một âm thanh rất khẽ.
Là tiếng An Tranh thở dài một cách bất đắc dĩ.
Hạ Nhi nhướng mày.
Ngay lúc này, thứ ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn trần phía trên khiến cô nheo mắt khó chịu.
Cô đảo mắt nhìn quanh không gian trước mặt, mơ hồ lẩm bẩm:
"Ở đây không những điều hoà mở như ướp xác, mà ngay cả ánh đèn cũng muốn chọc cho người ta mù mắt."
Nữ nhân cả cơ thể nhàn rỗi, mái tóc nâu dài buông xoã một cách tùy ý, giọng nói đầy phiền não.
Lương Hạ nghe thấy liền bật cười.
Du Tử Miên và Bối Vy ở phía sau cũng chỉ biết lẽo đẽo đi theo, một lời cũng không nói chuyện.
______
Thành phố lúc này tràn ngập sự huyên náo, bóng người đi qua đi lại cũng vội vã tất bật trong trung tâm thương mại lớn.
Mới đầu thu, trong không khí còn phảng phất một mùi hương thoang thoảng se lạnh.
Hạ Nhi vốn đang cùng Lương Hạ ngắm nghía quầy mỹ phẩm xả xỉ trên tầng một, bỗng nghe thấy thanh âm náo loạn ở bên dưới đại sảnh.
Vốn không muốn để tâm tới chuyện bao đồng, cô nàng nào đó dự định mặc kệ tiếng la hét ồn ào kia.
Ngay lúc này, điện thoại cô vang lên âm thanh của tin nhắn tới.
Hạ Nhi lôi điện thoại ra, vừa thấy dòng tin chỉ có vỏn vẹn năm chữ kia, cô lập tức lôi kéo tay Lương Hạ, bỏ mặt cả An Tranh, càng không quan tâm tới Du Tử Miên và Bối Vy mà lao như điên ra ngoài.
Quả nhiên, vừa đến cầu thang đã trông thấy một đám nữ nhân vây xung quanh một người ở dưới đại sảnh trung tâm thương mại, cực kỳ đông đúc.
Thanh âm xôn xao tràn ngập cả đại sảnh, ngay cả bên cạnh cô cũng không ít tốp năm tốp ba nữ nhân đua nhau chạy như điên xuống tầng trệt.
Khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Đám con gái như đám gà chọi, phấn khích bình luận từ ngoại hình cho tới ba vòng của nữ nhân bên dưới đại sảnh.
Những tiếng nghị luận ấy chui cả đầu đầu Hạ Nhi, từng câu đều chọc cho cô muốn nổ luôn cả não bộ:
"Đẹp quá đi!". Ra chương nhanh nhất tại { TRUMtгu yen. oгg }
"Nữ nhân khí chất bậc này đúng là không để cho người ta sống mà?"
"Nhìn khuôn mặt đó kìa, trời ơiiii!!!"
"Chị ấy đang tìm người sao? Tại sao lại xuất hiện một mình ở đây?"
"Tôi muốn 'cong' luôn rồi."
"Tôi muốn ngất a, muốn xin cách thức liên lạc a~~~"
"Tôi biết yêu rồi a~~~"
"Soái đến nghẹt thở, oa..."
"Nữ nhân sao có thể đẹp đến mức làm sáng bừng mắt người ta như vậy chứ?"
"....."
Ngay lúc này đây, nếu so sánh mức độ đào hoa của nữ nhân vừa xuất hiện này với An Tranh, đúng là có chút khập khiễng.
Sự điên cuồng của đám người trước mắt gần như muốn nghẹt luôn cả đại sảnh trung tâm thương mại, ngay cả bảo vệ cũng không thể ngăn lại được.
Đám lớn nữ nhân không kiềm được lòng, gần như liều mạng xô xô đẩy đẩy để được nhìn ngắm dung nhan như thi như hoạ kia, cũng vì quá tranh giành nhau, một người gần đó bị đẩy đến mức ngã ập xuống, ngay lập tức cả đám người như một hiệu ứng Domino, nhất tề đồng loạt đều ngã, khiến một người đứng gần đó đổ ập về hướng nữ nhân lãnh đạm kia.
Vì sơ ý không đề phòng, bàn tay của nữ nhân nào đó bị người kia nắm lấy.
"Ah... xin lỗi a~~" Cô gái bị ngã lên tiếng xin lỗi, thế nhưng bàn tay chạm vào lại không buông ra.
Nhưng chỉ trong tích tắc, nữ nhân ôn nhuận lãnh đạm kia ngay lập tức không chút khách khí tránh né bàn tay ấy, còn lùi lại mấy bước kéo dài khoảng cách.
Hành động đó lại không hề khiến bất kỳ nữ nhân nào ở đây khó chịu, mà càng khiến đám người này điên cuồng hơn, muốn học tập theo người kia.
Hạ Nhi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, một nữ nhân mà dùng cụm từ 'dương xuân bạch tuyết' để hình dung vẫn chưa đủ diễn tả hết. Chỉ cảm thấy ánh mắt mình như bắt gặp một tia sáng, hoặc có thể tất cả mọi ánh sáng đều đang bao trùm lấy nữ nhân ôn nhuận tao nhã đứng dưới lầu.
Khuôn mặt nữ nhân ấy đẹp đến kỳ lạ, bờ môi mỏng hơi mím lại, sống mũi cao thẳng hoàn mỹ, cực kỳ mê người. Trên thân thể cao gầy chỉ mặc bộ đồ khá thoải mái, chiếc áo sơ mi được cắt may vừa vặn nhưng lại thu hút vô số ánh sáng xung quanh mình, động tác giơ tay nhấc chân tao nhã mà ung dung, khóe môi nở nụ cười như có như không, hệt như có một dòng nước đang chảy dưới tầng băng ngày đông.
Dáng người dong dỏng cao, thẳng tắp.
Thanh nhã tuyệt luân, ôn nhuận tao nhã.
Bỗng nhiên nữ nhân đánh mắt nhìn lên, vô cùng chuẩn xác nhận định nơi Hạ Nhi đang đứng, còn quan sát cô từ trên xuống dưới, khóe môi khẽ rướn lên:
"Bảo bối. Bọn họ phi lễ tôi..."
Giọng nói dày dặn, trầm ấm theo gió vọng vào tai cô.
Giây phút tiếng nói ôn nhuận khe khẽ ấy cất lên, Lương Hạ nhìn thấy Hạ Nhi lạnh mặt lao tới, không chút để ý hình tượng nhảy từ trên lầu xuống, hừng hực khí thế bước về phía nữ nhân đứng dưới lầu.
Lương Hạ há hốc mồm, trong bụng gần như mời tất cả các vị thần tiên ra phù hộ cho đám nữ nhân bên dưới.
Động tĩnh Hạ Nhi gây ra lớn đến mức khiến đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Ngay khi Khương Tình còn chưa kịp phản ứng gì, Hạ Nhi đã túm lấy cổ tay thanh mảnh của Khương Tình, lôi xềnh xệch nữ nhân nào đó tới cạnh cầu thang.
Vừa lôi, Hạ Nhi còn quay mặt gào lên như một bà điên với đám nữ nhân không biết tốt xấu kia:
"Cút! Của bà đấy!"
Khương Tình nghe thấy liền bật cười thành tiếng.
Đám người: "...."
Nữ nhân này ở đâu chui ra a?
Sao lại hung dữ như vậy a?
Hoá ra nữ thần đã có chủ á?
Một đám nữ nhân với trái tim rơi rớt lụp bụp, đau xót ôm ngực gào khóc.
Cũng chả một ai dám tiến lên nữa.
Nụ cười của Khương Tình lúc này chảy tràn vào ánh mắt, như một mặt biển sâu rộng được ánh sao chiếu sáng.
Nhìn người con gái đang ở trước mặt mình, cái đầu nhỏ, gương mặt hồng hồng, hàng mi còn đang run rẩy, mái tóc nâu nhạt mềm mại dính chặt vào vầng trán sáng của cô.
Nhìn Khương Tình bị Hạ Nhi tàn bạo lôi đi, Lương Hạ thầm lau những giọt mồ hôi rịn ra trên trán, may thật sự....
Thế nhưng Lương Hạ thật sự không ngờ Khương Tình bị lôi như thế lại không hề phản kháng, vẻ mặt vẫn thản nhiên đón nhận sự hung hãn của Hạ Nhi.
Hạ Nhi lôi Khương Tình đến một chỗ trống trải hơn, mặt lạnh tanh rút khăn từ trong túi ra, cầm lấy tay Khương Tình, ra sức thô bạo lau đi lau lại.
Bàn tay vốn trắng nõn như ngọc ngay lập tức bị đỏ rực lên, vô cùng bắt mắt.
Khương Tình nhìn động tác của cô, chợt cảm thấy hơi buồn cười. Nhìn đầu ngón tay đã đỏ ửng lên vì bị lau rất tàn bạo, trong đầu Khương Tình bỗng nảy ra một câu hỏi...
Rốt cuộc cô ấy định lau đến bao giờ?
Ngay lúc này, Hạ Nhi đột nhiên buông tay Khương Tình ra, nhào đến ôm lấy cổ Khương Tình, khuôn mặt tuyệt sắc liên tục cọ cọ vào người Khương Tình, giọng điệu mang theo chút cáu kỉnh:
"Đừng đụng vào người khác. Không được."
Khương Tình sững người.
Từ trước tới giờ từ đáy lòng Hạ Nhi vẫn luôn hiểu rõ, bản thân cô có tính chiếm hữu rất mạnh, thật sự không kém Khương Tình một chút nào.
Trước giờ cô luôn kiềm chế mình không được đặc biệt yêu thích một điều gì đó quá nhiều.
Nhưng kể từ khi Khương Tình xuất hiện trong cuộc sống của cô thì đã khác, cô muốn cả thân cả tâm nữ nhân này đều chỉ thuộc về cô, nếu người nào đụng vào, cô sẽ không chịu đựng nổi.
Bất kể là ai cũng không được.
Tim Khương Tình đập thình thịch, trong lòng chợt dâng lên cảm giác lâng lâng khó nói được thành lời, ôn nhuận cười khẽ:
Khomg xoa
"Không đụng, sau này cũng sẽ không đụng vào ai nữa."
Trong đầu trong tim chỉ chứa nổi một mình cô, hình ảnh của cô, mùi vị của cô... Thì làm sao còn có thể quan tâm để ý đến kẻ khác.
Khương Tình dịu dàng ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, miệng nở nụ cười, đôi mắt nâu sẫm sáng lấp lánh, đong đầy yêu thương.
Hạ Nhi bật cười.
Với chiều cao tuyệt đối chiếm ưu thế của Khương Tình hiện tại, vừa mang lại cho cô sự ấm áp cũng đồng thời khiến hơi thở như lan như sương kia thấm đẫm vào trong hô hấp của cô.
Trên tầng trên, Lương Hạ ngẩn ngơ, nhìn thấy Khương Tình và Hạ Nhi đứng cùng một chỗ, cô nhớ lại cuộc sống lúc học đại học của mình.
Quãng thời gian đó thật đẹp, đẹp tới nỗi không có phiền não, đẹp đến mức khiến người ta ghen tỵ.
Phải, là ghen tỵ, khiến cô của bây giờ cảm thấy ghen tỵ.
Những gì tươi đẹp đã mỗi ngày một xa rời cô rồi.
An Tranh nhìn khung cảnh trước mặt, đôi mắt u tối như màn đêm bỗng hiện lên một chút khổ sở, bàn tay trắng nõn bên hông nắm chặt, lại chả thể làm gì để đè nén cảm xúc đau lòng và tuyệt vọng kia.
Du Tử Miên hầu như để ý mọi nhất cử nhất động của An Tranh, cô ta nhìn thấy những con sóng dữ ngưng đọng nơi đáy mắt ấy, u tối, đáng sợ, bất kỳ lúc nào cũng có thể cuốn phăng đi mọi thứ.
Hạ Nhi ngước mắt nhìn Khương Tình, luôn cảm thấy nụ cười của nữ nhân đối diện như ánh nắng, tràn vào tận đôi mắt, rồi trượt xuống bờ môi, quả là đẹp đến mê người.
Khương Tình cười thoải mái đến vậy, không còn chút biểu cảm cao ngạo, lạnh lùng như thường ngày.
Dáng vẻ này của Khương Tình đủ để mê hoặc trái tim người ta. Khi đôi môi mỏng cùng khóe môi rướn lên, trông vừa gần gũi vừa khiến người đối diện có thêm vài phần ấm áp, cảm giác băng lạnh trên gương mặt cũng tan ra như gió xuân.
Tuy rất muốn ôm ấp với nữ nhân nhà mình, nhưng Hạ Nhi cũng tự nhận biết được hoàn cảnh hiện tại, cô nắm tay Khương Tình kéo đi đến trước mặt Lương Hạ.
Lương Hạ thấy Khương Tình, ngay lập tức bày ra một bộ dạng nhu thuận ngoan ngoãn, lên tiếng chào hỏi:
"Tình tỷ."
Khương Tình ôn nhuận cười, cũng nhanh chóng đáp lại:
"Chào em."
Lương Hạ nghe thấy thanh âm đó, đáy lòng liền lâng lâng bay bay, nhìn về phía Hạ Nhi với anh mắt cực kỳ ngưỡng mộ.
Hạ Nhi bĩu môi, ngay lập tức kéo nữ nhân đang cười đến mị hoặc chúng sinh kia ra sau lưng mình.
Khương Tình thấy hành động nhỏ đó của cô, cúi đầu bật cười khe khẽ.
"Giờ tớ là bóng đèn bao nhiêu oát đây?" Lương Hạ nhẹ giọng trêu ghẹo.
Hạ Nhi bật cười, lại nói một câu bâng quơ:
"Xem cậu kìa, suy diễn quá đấy. Cậu hợp đi làm biên kịch đó nha."
Lương Hạ cong môi cười:
"Tớ nhìn thấy hai người ân ái như vậy, bỗng dưng muốn nghĩ xem làm sao chuồn đi mà không để lại dấu vết."
Hạ Nhi câm nín vì câu nói chọc ghẹo của Lương Hạ, đành bấm bụng cười ha ha:
"Giờ Tình đến rồi, cậu nghĩ 'người kia' không xuất hiện sao?"
Đầu óc Lương Hạ một lúc sau mới phản ứng lại, đập mạnh một cái lên bả vai Hạ Nhi, gằn giọng:
"Cậu nói linh tinh cái gì thế?"
"Ở đây mở máy lạnh kiểu này là muốn ướp xác sao? Lạnh chết tớ rồi."
Lương Hạ nghe liền bật cười khanh khách.
An Tranh thấy khuôn mặt Hạ Nhi vùi sâu vào trong cổ áo như con đà điểu liền đưa tay lên cởi áo dạ của mình ra khoác lên người cô.
Hạ Nhi cảm thấy hơi kỳ lạ, đang định nói không cần đâu thì An Tranh đã lên tiếng trước:
"Khoác vào."
Dứt lời liền khép chặt áo vào cho cô, An Tranh thấp giọng nói tiếp:
"Em có thể đừng bài xích tôi nữa được không?"
Hạ Nhi nhất thời ngơ ngẩn, phải mất rất nhiều sức cô mới hoàn hồn lại, hành động cũng như cách nói chuyện của An Tranh hiện tại khiến cô hơi khó hiểu và nghi hoặc.
"Tôi không sao thật mà." Hạ Nhi nói bằng ngữ khí không nóng không lạnh, rồi cô đảo con ngươi, ra hiệu nhìn về phía Lương Hạ: "So với tớ thì Lương Hạ đáng lo hơn đấy."
Khóe môi Lương Hạ đứng đối điện hơi cứng đờ lại.
Một lúc lâu sau mới hỏi:
"An Tranh quan tâm cậu, sao cậu cứ đẩy sang cho tớ thế? Tớ đâu có thấy lạnh."
Hạ Nhi lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để tâm tới nữa.
Lương Hạ liếc nhìn cô rồi cắn cắn môi, sau đó quay sang An Tranh, nụ cười đã quay trở lại trên khuôn mặt:
"Cậu đừng để ý."
An Tranh chỉ cười cười, cũng không nói gì.
Một lát sau, Hạ Nhi cởi chiếc áo dạ trên người xuống đưa cho An Tranh, sau đó hắng giọng:
"Cảm ơn cậu."
An Tranh đưa tay ra nhận lấy, đầu lông mày khẽ cau nhẹ, lặng nhìn một mái tóc nâu nổi bật trên làn da trắng tựa như tuyết của cô.
Hạ Nhi xoay lưng lại, đối diện ánh mắt của An Tranh là chiếc gáy ngọc đang lộ ra một cách đầy thu hút, cùng với một khoảng lưng trần ngọc ngà láng mịn do chiếc váy mặc có phần cổ áo hơi thấp.
Bộ váy màu trắng dài qua đầu gối, lớp vải lụa trơn láng nhẹ nhàng phủ lên da thịt trắng nõn, dễ dàng để lộ những ưu điểm chết người trên đường cong cơ thể của cô.
Thứ da thịt mướt mát như được ướp một lớp sương đêm của cô thực lòng chỉ khiến người khác liều mạng muốn chạm vào.
Càng nhìn cô thế này, trong lòng An Tranh càng cảm thấy bản thân chẳng khác gì một người say.
Đến thời điểm hiện tại, vẫn không đủ can đảm để thừa nhận rằng:
Bản thân không thể ngăn mình không được động tâm, không thể ngừng suy nghĩ và cũng chẳng thể ngừng mọi cảm xúc với cô.
An Tranh mơ hồ đưa tay ra trước, một ngón tay gần như sắp trượt nhẹ lên bờ vai trần nhẵn bóng kia, đúng lúc này Hạ Nhi liền quay đầu lại.
"Em..." Thanh âm An Tranh phát ra thâm trầm khàn đặc cất nhỏ trong cổ họng.
Hạ Nhi nhíu chặt tâm trán, đem ánh mắt hổ phách như bị bao phủ bởi một tầng sương mờ ảo nhìn chằm chằm An Tranh.
Cô nhìn thấy được trong đôi mắt của An Tranh bây giờ dường như đang có một vài thứ hỗn loạn dằn vặt lên trong đầu óc.
Hạ Nhi nhíu mày, vừa hé nhẹ đôi hàng mi thì cô cũng vừa kịp nghe thấy một âm thanh rất khẽ.
Là tiếng An Tranh thở dài một cách bất đắc dĩ.
Hạ Nhi nhướng mày.
Ngay lúc này, thứ ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn trần phía trên khiến cô nheo mắt khó chịu.
Cô đảo mắt nhìn quanh không gian trước mặt, mơ hồ lẩm bẩm:
"Ở đây không những điều hoà mở như ướp xác, mà ngay cả ánh đèn cũng muốn chọc cho người ta mù mắt."
Nữ nhân cả cơ thể nhàn rỗi, mái tóc nâu dài buông xoã một cách tùy ý, giọng nói đầy phiền não.
Lương Hạ nghe thấy liền bật cười.
Du Tử Miên và Bối Vy ở phía sau cũng chỉ biết lẽo đẽo đi theo, một lời cũng không nói chuyện.
______
Thành phố lúc này tràn ngập sự huyên náo, bóng người đi qua đi lại cũng vội vã tất bật trong trung tâm thương mại lớn.
Mới đầu thu, trong không khí còn phảng phất một mùi hương thoang thoảng se lạnh.
Hạ Nhi vốn đang cùng Lương Hạ ngắm nghía quầy mỹ phẩm xả xỉ trên tầng một, bỗng nghe thấy thanh âm náo loạn ở bên dưới đại sảnh.
Vốn không muốn để tâm tới chuyện bao đồng, cô nàng nào đó dự định mặc kệ tiếng la hét ồn ào kia.
Ngay lúc này, điện thoại cô vang lên âm thanh của tin nhắn tới.
Hạ Nhi lôi điện thoại ra, vừa thấy dòng tin chỉ có vỏn vẹn năm chữ kia, cô lập tức lôi kéo tay Lương Hạ, bỏ mặt cả An Tranh, càng không quan tâm tới Du Tử Miên và Bối Vy mà lao như điên ra ngoài.
Quả nhiên, vừa đến cầu thang đã trông thấy một đám nữ nhân vây xung quanh một người ở dưới đại sảnh trung tâm thương mại, cực kỳ đông đúc.
Thanh âm xôn xao tràn ngập cả đại sảnh, ngay cả bên cạnh cô cũng không ít tốp năm tốp ba nữ nhân đua nhau chạy như điên xuống tầng trệt.
Khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Đám con gái như đám gà chọi, phấn khích bình luận từ ngoại hình cho tới ba vòng của nữ nhân bên dưới đại sảnh.
Những tiếng nghị luận ấy chui cả đầu đầu Hạ Nhi, từng câu đều chọc cho cô muốn nổ luôn cả não bộ:
"Đẹp quá đi!". Ra chương nhanh nhất tại { TRUMtгu yen. oгg }
"Nữ nhân khí chất bậc này đúng là không để cho người ta sống mà?"
"Nhìn khuôn mặt đó kìa, trời ơiiii!!!"
"Chị ấy đang tìm người sao? Tại sao lại xuất hiện một mình ở đây?"
"Tôi muốn 'cong' luôn rồi."
"Tôi muốn ngất a, muốn xin cách thức liên lạc a~~~"
"Tôi biết yêu rồi a~~~"
"Soái đến nghẹt thở, oa..."
"Nữ nhân sao có thể đẹp đến mức làm sáng bừng mắt người ta như vậy chứ?"
"....."
Ngay lúc này đây, nếu so sánh mức độ đào hoa của nữ nhân vừa xuất hiện này với An Tranh, đúng là có chút khập khiễng.
Sự điên cuồng của đám người trước mắt gần như muốn nghẹt luôn cả đại sảnh trung tâm thương mại, ngay cả bảo vệ cũng không thể ngăn lại được.
Đám lớn nữ nhân không kiềm được lòng, gần như liều mạng xô xô đẩy đẩy để được nhìn ngắm dung nhan như thi như hoạ kia, cũng vì quá tranh giành nhau, một người gần đó bị đẩy đến mức ngã ập xuống, ngay lập tức cả đám người như một hiệu ứng Domino, nhất tề đồng loạt đều ngã, khiến một người đứng gần đó đổ ập về hướng nữ nhân lãnh đạm kia.
Vì sơ ý không đề phòng, bàn tay của nữ nhân nào đó bị người kia nắm lấy.
"Ah... xin lỗi a~~" Cô gái bị ngã lên tiếng xin lỗi, thế nhưng bàn tay chạm vào lại không buông ra.
Nhưng chỉ trong tích tắc, nữ nhân ôn nhuận lãnh đạm kia ngay lập tức không chút khách khí tránh né bàn tay ấy, còn lùi lại mấy bước kéo dài khoảng cách.
Hành động đó lại không hề khiến bất kỳ nữ nhân nào ở đây khó chịu, mà càng khiến đám người này điên cuồng hơn, muốn học tập theo người kia.
Hạ Nhi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, một nữ nhân mà dùng cụm từ 'dương xuân bạch tuyết' để hình dung vẫn chưa đủ diễn tả hết. Chỉ cảm thấy ánh mắt mình như bắt gặp một tia sáng, hoặc có thể tất cả mọi ánh sáng đều đang bao trùm lấy nữ nhân ôn nhuận tao nhã đứng dưới lầu.
Khuôn mặt nữ nhân ấy đẹp đến kỳ lạ, bờ môi mỏng hơi mím lại, sống mũi cao thẳng hoàn mỹ, cực kỳ mê người. Trên thân thể cao gầy chỉ mặc bộ đồ khá thoải mái, chiếc áo sơ mi được cắt may vừa vặn nhưng lại thu hút vô số ánh sáng xung quanh mình, động tác giơ tay nhấc chân tao nhã mà ung dung, khóe môi nở nụ cười như có như không, hệt như có một dòng nước đang chảy dưới tầng băng ngày đông.
Dáng người dong dỏng cao, thẳng tắp.
Thanh nhã tuyệt luân, ôn nhuận tao nhã.
Bỗng nhiên nữ nhân đánh mắt nhìn lên, vô cùng chuẩn xác nhận định nơi Hạ Nhi đang đứng, còn quan sát cô từ trên xuống dưới, khóe môi khẽ rướn lên:
"Bảo bối. Bọn họ phi lễ tôi..."
Giọng nói dày dặn, trầm ấm theo gió vọng vào tai cô.
Giây phút tiếng nói ôn nhuận khe khẽ ấy cất lên, Lương Hạ nhìn thấy Hạ Nhi lạnh mặt lao tới, không chút để ý hình tượng nhảy từ trên lầu xuống, hừng hực khí thế bước về phía nữ nhân đứng dưới lầu.
Lương Hạ há hốc mồm, trong bụng gần như mời tất cả các vị thần tiên ra phù hộ cho đám nữ nhân bên dưới.
Động tĩnh Hạ Nhi gây ra lớn đến mức khiến đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Ngay khi Khương Tình còn chưa kịp phản ứng gì, Hạ Nhi đã túm lấy cổ tay thanh mảnh của Khương Tình, lôi xềnh xệch nữ nhân nào đó tới cạnh cầu thang.
Vừa lôi, Hạ Nhi còn quay mặt gào lên như một bà điên với đám nữ nhân không biết tốt xấu kia:
"Cút! Của bà đấy!"
Khương Tình nghe thấy liền bật cười thành tiếng.
Đám người: "...."
Nữ nhân này ở đâu chui ra a?
Sao lại hung dữ như vậy a?
Hoá ra nữ thần đã có chủ á?
Một đám nữ nhân với trái tim rơi rớt lụp bụp, đau xót ôm ngực gào khóc.
Cũng chả một ai dám tiến lên nữa.
Nụ cười của Khương Tình lúc này chảy tràn vào ánh mắt, như một mặt biển sâu rộng được ánh sao chiếu sáng.
Nhìn người con gái đang ở trước mặt mình, cái đầu nhỏ, gương mặt hồng hồng, hàng mi còn đang run rẩy, mái tóc nâu nhạt mềm mại dính chặt vào vầng trán sáng của cô.
Nhìn Khương Tình bị Hạ Nhi tàn bạo lôi đi, Lương Hạ thầm lau những giọt mồ hôi rịn ra trên trán, may thật sự....
Thế nhưng Lương Hạ thật sự không ngờ Khương Tình bị lôi như thế lại không hề phản kháng, vẻ mặt vẫn thản nhiên đón nhận sự hung hãn của Hạ Nhi.
Hạ Nhi lôi Khương Tình đến một chỗ trống trải hơn, mặt lạnh tanh rút khăn từ trong túi ra, cầm lấy tay Khương Tình, ra sức thô bạo lau đi lau lại.
Bàn tay vốn trắng nõn như ngọc ngay lập tức bị đỏ rực lên, vô cùng bắt mắt.
Khương Tình nhìn động tác của cô, chợt cảm thấy hơi buồn cười. Nhìn đầu ngón tay đã đỏ ửng lên vì bị lau rất tàn bạo, trong đầu Khương Tình bỗng nảy ra một câu hỏi...
Rốt cuộc cô ấy định lau đến bao giờ?
Ngay lúc này, Hạ Nhi đột nhiên buông tay Khương Tình ra, nhào đến ôm lấy cổ Khương Tình, khuôn mặt tuyệt sắc liên tục cọ cọ vào người Khương Tình, giọng điệu mang theo chút cáu kỉnh:
"Đừng đụng vào người khác. Không được."
Khương Tình sững người.
Từ trước tới giờ từ đáy lòng Hạ Nhi vẫn luôn hiểu rõ, bản thân cô có tính chiếm hữu rất mạnh, thật sự không kém Khương Tình một chút nào.
Trước giờ cô luôn kiềm chế mình không được đặc biệt yêu thích một điều gì đó quá nhiều.
Nhưng kể từ khi Khương Tình xuất hiện trong cuộc sống của cô thì đã khác, cô muốn cả thân cả tâm nữ nhân này đều chỉ thuộc về cô, nếu người nào đụng vào, cô sẽ không chịu đựng nổi.
Bất kể là ai cũng không được.
Tim Khương Tình đập thình thịch, trong lòng chợt dâng lên cảm giác lâng lâng khó nói được thành lời, ôn nhuận cười khẽ:
Khomg xoa
"Không đụng, sau này cũng sẽ không đụng vào ai nữa."
Trong đầu trong tim chỉ chứa nổi một mình cô, hình ảnh của cô, mùi vị của cô... Thì làm sao còn có thể quan tâm để ý đến kẻ khác.
Khương Tình dịu dàng ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, miệng nở nụ cười, đôi mắt nâu sẫm sáng lấp lánh, đong đầy yêu thương.
Hạ Nhi bật cười.
Với chiều cao tuyệt đối chiếm ưu thế của Khương Tình hiện tại, vừa mang lại cho cô sự ấm áp cũng đồng thời khiến hơi thở như lan như sương kia thấm đẫm vào trong hô hấp của cô.
Trên tầng trên, Lương Hạ ngẩn ngơ, nhìn thấy Khương Tình và Hạ Nhi đứng cùng một chỗ, cô nhớ lại cuộc sống lúc học đại học của mình.
Quãng thời gian đó thật đẹp, đẹp tới nỗi không có phiền não, đẹp đến mức khiến người ta ghen tỵ.
Phải, là ghen tỵ, khiến cô của bây giờ cảm thấy ghen tỵ.
Những gì tươi đẹp đã mỗi ngày một xa rời cô rồi.
An Tranh nhìn khung cảnh trước mặt, đôi mắt u tối như màn đêm bỗng hiện lên một chút khổ sở, bàn tay trắng nõn bên hông nắm chặt, lại chả thể làm gì để đè nén cảm xúc đau lòng và tuyệt vọng kia.
Du Tử Miên hầu như để ý mọi nhất cử nhất động của An Tranh, cô ta nhìn thấy những con sóng dữ ngưng đọng nơi đáy mắt ấy, u tối, đáng sợ, bất kỳ lúc nào cũng có thể cuốn phăng đi mọi thứ.
Hạ Nhi ngước mắt nhìn Khương Tình, luôn cảm thấy nụ cười của nữ nhân đối diện như ánh nắng, tràn vào tận đôi mắt, rồi trượt xuống bờ môi, quả là đẹp đến mê người.
Khương Tình cười thoải mái đến vậy, không còn chút biểu cảm cao ngạo, lạnh lùng như thường ngày.
Dáng vẻ này của Khương Tình đủ để mê hoặc trái tim người ta. Khi đôi môi mỏng cùng khóe môi rướn lên, trông vừa gần gũi vừa khiến người đối diện có thêm vài phần ấm áp, cảm giác băng lạnh trên gương mặt cũng tan ra như gió xuân.
Tuy rất muốn ôm ấp với nữ nhân nhà mình, nhưng Hạ Nhi cũng tự nhận biết được hoàn cảnh hiện tại, cô nắm tay Khương Tình kéo đi đến trước mặt Lương Hạ.
Lương Hạ thấy Khương Tình, ngay lập tức bày ra một bộ dạng nhu thuận ngoan ngoãn, lên tiếng chào hỏi:
"Tình tỷ."
Khương Tình ôn nhuận cười, cũng nhanh chóng đáp lại:
"Chào em."
Lương Hạ nghe thấy thanh âm đó, đáy lòng liền lâng lâng bay bay, nhìn về phía Hạ Nhi với anh mắt cực kỳ ngưỡng mộ.
Hạ Nhi bĩu môi, ngay lập tức kéo nữ nhân đang cười đến mị hoặc chúng sinh kia ra sau lưng mình.
Khương Tình thấy hành động nhỏ đó của cô, cúi đầu bật cười khe khẽ.
"Giờ tớ là bóng đèn bao nhiêu oát đây?" Lương Hạ nhẹ giọng trêu ghẹo.
Hạ Nhi bật cười, lại nói một câu bâng quơ:
"Xem cậu kìa, suy diễn quá đấy. Cậu hợp đi làm biên kịch đó nha."
Lương Hạ cong môi cười:
"Tớ nhìn thấy hai người ân ái như vậy, bỗng dưng muốn nghĩ xem làm sao chuồn đi mà không để lại dấu vết."
Hạ Nhi câm nín vì câu nói chọc ghẹo của Lương Hạ, đành bấm bụng cười ha ha:
"Giờ Tình đến rồi, cậu nghĩ 'người kia' không xuất hiện sao?"
Đầu óc Lương Hạ một lúc sau mới phản ứng lại, đập mạnh một cái lên bả vai Hạ Nhi, gằn giọng:
"Cậu nói linh tinh cái gì thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.