Hạ Tuế Thiên 2013

Chương 22: An Thị

Lê Vịt

20/11/2021

Chú Hai đến ngồi tựa vào cái ghế mây, vừa lật xem gia phả vừa tiếp tục từ tốn nói với chúng tôi: "Từ A Cầm nói, mộ tổ của nhà ta chính là vị trí đào được giếng cổ năm ấy, cuối cùng Thiện Thành Công không đổi vị trí, mà chôn chính ở chỗ ấy. Hơn nữa, trong phần cuối của câu chuyện này, có một ông thầy phong thủy khá là lợi hại tham dự vào, đây chính là điểm khó hiểu. Nếu phong thủy ở đất đó bình thường, lại đào được người chết từ chỗ ấy, thế thì đó chính là đất âm sát rồi, tại sao Thiện Thành Công vẫn kiên trì xây mộ tổ ở nơi đó?"

"Mấy lời đồn đại cái gì mà giếng báu của thôn dân đó, hiển nhiên không có lửa thì làm sao có khói, Mạo Sa Tỉnh vẫn thường là nơi hạn hán, cái thôn cũ nhà chúng ta trừ cái tên thôn đã thấy hạn ra, thì cũng là vùng đói nghèo mất mùa triền miên, nếu theo lời giải thích của bọn họ, mộ tổ nhà ta xây ở vị trí đấy lại không hạn hán mà chết mới là lạ. Cho nên, chôn ở đó chắc chắn là chẳng hay ho gì, Thiện Thành Công không phải vì lợi lộc mà kiên trì xây mộ ở chỗ ấy, mà ngược lại, là bị ép buộc."

"Bị ép buộc?"

"Đúng thế, xây mộ tổ ở vị trí đó là chuyện bất đắc dĩ, chuyện này đương nhiên phải có liên quan đến tờ giấy mà Thẩm Một Mắt kia để lại, mà cái vấn đề bất đắc dĩ đó, tôi thấy, chính là nằm ở cái xác cổ đào ra được từ trong giếng kia."

Ông trẻ nghe vậy, rít một hơi thuốc lào, nói: "Nói vậy là...", định nói gì đó rồi lại thôi.

"Tôi gần như có thể chắc chắn chuyện này, cho nên mới bắt đầu suy xét, trong những yếu tố đó, thì có khả năng lúc ấy đã xảy ra chuyện gì. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi liền nhận ra, cái xác nữ bị ốc bọc kín kia chôn đã lâu, mà lúc trước khi đào ra, lại còn có phiến đá lớn khắc chữ chặn kín miệng giếng, rõ ràng là để phong kín cái giếng. Tức là, có thể cái xác này đã có vấn đề gì đó, nên mới bị người ta nhét vào trong. Mà mấy đời trước là khi thói trộm mộ đang hoành hành..."

Nghe đến đây, tôi liền hiểu ra: "Ý chú là, tay Thẩm Một Mắt kia cho rằng, cái xác cổ kia không phải là bị người ta hại chết, mà là..."

"Cái xác toàn thân trần truồng, không có bất kỳ nữ trang ngọc ngà bên mình, hiển nhiên là đã bị ném xuống giếng, sau khi bị đám trộm mộ vơ vét toàn bộ của cải, ngoài ra bên ngoài còn có các bộ hài cốt khác nữa, có thể cái giếng cổ này trước kia là nơi hủy xác của thổ phu tử, hơn nữa, có thể những các xác đó là 'hàng tươi', tức là những người chết vừa mới được hạ táng không lâu đã bị trộm."

Tôi liền gập đầu đồng ý: "Sâu sắc thật."

"Cái xác nữ này toàn thân xanh tái, chết mà không cứng, ngờ là có thể bật dậy, chỉ sợ chôn thêm một thời gian nữa sẽ chui lên hại người." Chú Hai nói: "Có lẽ thổ phu tử ngày xưa cũng nghĩ như thế, cho nên mới vội vàng ném xác xuống giếng, lấy đá lớn chèn lên để đánh dấu cảnh cáo, trong giếng này vứt bao nhiêu là xác thối, lũ ốc ăn xác thối mà sinh sản ngày càng đông, số lượng ngày càng nhiều, vì vậy lại càng tranh cướp nhau xác mới, kết quả dính thi độc mà chết, bao bọc hết bên ngoài cái xác, tạo thành một cỗ quan tài đủ kín để giữ được xác nữ này nguyên vẹn... Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán." Chú Hai hơi vòng vo một chút, "Khảo cổ chỉ có thể tiệm cận đến chân tướng thôi, chứ vĩnh viễn không thể đạt được dấu bằng."

"Nói tiếp đi." Ông trẻ gật đầu nói.

"Sau đó, vấn đề đã tới, Thiện Thành Công đục giếng cổ, moi cái xác cổ ra đặt vào trong từ đường. Nếu là người chết bình thường, thì chỉ cần hỏa thiêu đại khái là xong, mộ phần không được cát lợi thì đổi sang đất khác là được. Thế mà, vì sao bọn họ lại phải mời thầy phong thủy về? Tôi nghĩ, chắc chắn là do cái xác kia đã xảy ra sự biến đổi nào đó không thể tưởng tượng nổi, mới khiến Thiện Thành Công hoảng hốt. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy mọi chuyện bắt đầu xuôi rồi." Chú Hai xoa xoa huyệt thái dương: "Lúc đó phần lớn thầy phong thủy rặt một lũ thầy rởm, đương nhiên sẽ nhân cơ hội này mà vơ vét tiền bạc, chắc chắn đã bốc phét mấy lời hoang đường gì rồi."



"Từ A Cầm nói ông thầy phong thủy đó không nhận tiền mà."

"Theo tục lệ thời đó, muốn mời thầy phong thủy về không phải là trả tiền đâu, mà tặng lễ vật, cũng như nhiều trò coi bói thời nay vậy, miệng nói là không thèm tiền, nếu anh thực tâm muốn cảm ơn tôi, thì tôi chỉ cần một món đồ trên người anh là được, anh hãy 'tặng' tôi đi. Chẳng phải lần trước bố cháu bị người ta lừa nguyên một cái đồng hồ đeo tay còn gì, cho nên, đám thầy phong thủy không bao giờ lỗ cả, đương nhiên là có được món hời còn hời hơn cả tiền mặt rồi." Chú Hai nói: "Vì thế, chú mới nghĩ xem, không biết tay thầy phong thủy kia đã bày ra trò quỷ gì, chú thử tính hết một lượt tất tật những mánh lới thường dùng của đám thầy rởm đó, thì mới nghĩ ra một ý tưởng nghe khá là kinh người."

"Thế là cái gì? Lão Nhị, anh nói thẳng toẹt ra có được không hả? Cái đ. con mẹ, ông anh sắp bằng tay Thái Lão Nhị chuyên thuyết thư trong quán trà nhà ông anh rồi đấy."

"Là âm hôn."

"Âm hôn?"

"Đúng, cưới vợ ma. Chắc chắn là tay thầy phong thủy kia đã nói thế này: Thiện Thành Công đã quấy rầy quỷ thi, nên cái xác nữ cổ này mới xuất hiện dị trạng, sắp biến thành lệ quỷ, muốn bảo vệ sự bình an cho gia trạch, chỉ có cách cưới nữ thi này, cho cô ta đăng tịch nhập phần, bằng không cả thôn sẽ gặp phải tai ương. Cho nên, dưới áp lực làm tộc trưởng, Thiện Thành Công mới bất đắc dĩ phải xây mộ tổ ở chỗ cũ."

Tôi toát hết cả mồ hôi lạnh, cảm giác có hơi tởm lởm, mấy người kia không ai nói lời nào. Một lúc sau chú Ba mới bảo: "Có phải động phòng không?"

"Chi tiết vặt này chúng ta không cần biết đâu." Chú Hai bình thản đáp: "Tất cả những thứ này đều chỉ là suy đoán của tôi, cho nên, tôi đang xem lại gia phả một chút, để xem có manh mối gì chứng minh được suy nghĩ này của tôi hay không. Bây giờ xem ra, ý tưởng này vẫn có khả thi lắm. Vị An thị này có lẽ chính là cái xác cổ dưới giếng kia. Cũng chính là thi thể trong cỗ quan tài vô danh. Còn Hà thị, tuy danh nghĩa là vợ lẽ, nhưng thực tế lại là chính thất, cho nên, cả hai cỗ quan tài này đều phải nhập vào mộ tổ, chuyện này thực quá sức khó hiểu, bởi vậy..."

"Nếu là tôi, chắc chắn tôi cũng không muốn người khác biết đâu." Chú Ba nói.

"Như vậy, nói như vậy tức là, cái bóng ma do lũ ốc tụ lại kia, chẳng phải đã ứng theo lời giải thích của lão thầy phong thủy rồi hay sao, chính là lệ quỷ của các xác cổ đó ấy?" Bỗng nhiên sống lưng tôi lạnh buốt.

"Cũng không hẳn." Chú Hai buông gia phả xuống: "Cái gọi là lệ quỷ hung yêu, không phải tự dưng mà ra. Chuyện từ thời Thanh rồi, thời ấy người ta tin cũng phải, nhưng chúng ta sao có thể tin được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Tuế Thiên 2013

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook