Chương 10: Vực Thẳm
Lê Vịt
20/11/2021
Quan tài nước kia đem lại cho người ta một cảm giác vô cùng kỳ quái, từ trên nhìn xuống cảm giác không giống như đang nhìn một vật chứa nước, mà cứ như đang nhìn xuống một cái giếng. Nước không hề trong, có thể nhìn thấy nhiều tạp chất lơ lửng trong nước, nhưng nếu nhìn xuống sâu hơn nữa, thì không thấy được đáy quan tài ở đâu, nó cứ đen sì, hun hút như một vực thẳm vậy, khiến ta có ảo giác dường như cỗ quan tài này nối thông đến một thế giới hoàn toàn khác.
Đương nhiên điều này là không thể. Quan tài không hề sâu, nó chỉ sâu cỡ khoảng một cánh tay mà thôi, nước này cũng không đen thẫm như nước mực Tàu, làm sao lại tạo thành hiện tượng này cơ chứ? Tôi đoán là do chất lắng đọng, có lẽ dưới đáy quan tài này lắng đọng nhiều loại tạp chất, cho nên ánh sáng không thể chiếu xuyên qua được.
Ông trẻ nhúng thanh nạy xuống, khuấy lên một chút, quả nhiên, ngay tức thì nước trong quan tài trở nên đen sì hẳn lên, có thể nhìn thấy rất nhiều tạp chất nổi lên. Mùi thuốc bắc hôi thối lại càng nồng nặc.
Không biết quan dịch này có độc hay không nước, nhưng bất kể bên trong có cái gì, dùng tay trần mà thò vào nước này rõ ràng là không sáng suốt. Ông trẻ lầm bầm mấy tiếng rồi gọi bố tôi đến hỗ trợ, ông phải rút hết nước trong quan tài này đi.
Nói rồi, ông cầm cái chậu rửa mặt chuyên dùng để đốt vàng mã lên, hắt hết tro giấy đi, rồi đặt xuống dưới để chứa nước. Sau đó, một ông cụ khác cầm thanh nạy lèn vào khe hở quan tài, nghiến răng dùng sức, rắc một tiếng, nạy ra được một khe nứt ở một bên quan tài, quan dịch lập tức chảy ra ngoài qua khe nứt này, đổ xuống cái chậu rửa mặt.
Bố tối đến giúp, phải thay đến ba cái chậu rửa mặt, cứ đầy chậu là lại mang ra đổ xuống cái cống bên ngoài cổng sau của từ đường. Tôi nhìn mà thấy gớm, chỉ dám đứng từ xa mà trông, thấy mực nước trong quan tài dần dần hạ xuống.
Thứ đầu tiên lộ ra ngoài là một cánh tay đang giơ lên, cánh tay này ngâm trong nước, đã thối rữa, biến màu đen sì, bàn tay hình móng vuốt, như đang muốn giơ lên tóm lấy thứ gì bên trên mặt nước.
Hiển nhiên, tử trạng của cái xác này không hề yên bình tí nào, bình thường người chết luôn được đặt nằm ngay ngắn trong quan tài, tư thế này khiến người ta cảm giác không ổn chút nào.
Đôi lông mày ông trẻ nhăn tít cả lên, ông lại gần nhìn kỹ cánh tay kia, mãi hồi lâu sau, bỗng nhiên rùng mình ớn lạnh, nói: "Ấy?"
Những người khác cũng quay đầu nhìn ông, ông liền đi lấy một đôi đũa ra, gắp một vật từ trên cánh tay kia, giơ lên trước mặt chúng tôi: "Mọi người nhìn xem đây là cái gì?"
Chúng tôi cũng lại gần, mới phát hiện đó là một con ốc vặn to bằng cái móng tay. Vảy vẫn chưa khép lại, không ngờ nó vẫn còn sống.
Đương nhiên điều này là không thể. Quan tài không hề sâu, nó chỉ sâu cỡ khoảng một cánh tay mà thôi, nước này cũng không đen thẫm như nước mực Tàu, làm sao lại tạo thành hiện tượng này cơ chứ? Tôi đoán là do chất lắng đọng, có lẽ dưới đáy quan tài này lắng đọng nhiều loại tạp chất, cho nên ánh sáng không thể chiếu xuyên qua được.
Ông trẻ nhúng thanh nạy xuống, khuấy lên một chút, quả nhiên, ngay tức thì nước trong quan tài trở nên đen sì hẳn lên, có thể nhìn thấy rất nhiều tạp chất nổi lên. Mùi thuốc bắc hôi thối lại càng nồng nặc.
Không biết quan dịch này có độc hay không nước, nhưng bất kể bên trong có cái gì, dùng tay trần mà thò vào nước này rõ ràng là không sáng suốt. Ông trẻ lầm bầm mấy tiếng rồi gọi bố tôi đến hỗ trợ, ông phải rút hết nước trong quan tài này đi.
Nói rồi, ông cầm cái chậu rửa mặt chuyên dùng để đốt vàng mã lên, hắt hết tro giấy đi, rồi đặt xuống dưới để chứa nước. Sau đó, một ông cụ khác cầm thanh nạy lèn vào khe hở quan tài, nghiến răng dùng sức, rắc một tiếng, nạy ra được một khe nứt ở một bên quan tài, quan dịch lập tức chảy ra ngoài qua khe nứt này, đổ xuống cái chậu rửa mặt.
Bố tối đến giúp, phải thay đến ba cái chậu rửa mặt, cứ đầy chậu là lại mang ra đổ xuống cái cống bên ngoài cổng sau của từ đường. Tôi nhìn mà thấy gớm, chỉ dám đứng từ xa mà trông, thấy mực nước trong quan tài dần dần hạ xuống.
Thứ đầu tiên lộ ra ngoài là một cánh tay đang giơ lên, cánh tay này ngâm trong nước, đã thối rữa, biến màu đen sì, bàn tay hình móng vuốt, như đang muốn giơ lên tóm lấy thứ gì bên trên mặt nước.
Hiển nhiên, tử trạng của cái xác này không hề yên bình tí nào, bình thường người chết luôn được đặt nằm ngay ngắn trong quan tài, tư thế này khiến người ta cảm giác không ổn chút nào.
Đôi lông mày ông trẻ nhăn tít cả lên, ông lại gần nhìn kỹ cánh tay kia, mãi hồi lâu sau, bỗng nhiên rùng mình ớn lạnh, nói: "Ấy?"
Những người khác cũng quay đầu nhìn ông, ông liền đi lấy một đôi đũa ra, gắp một vật từ trên cánh tay kia, giơ lên trước mặt chúng tôi: "Mọi người nhìn xem đây là cái gì?"
Chúng tôi cũng lại gần, mới phát hiện đó là một con ốc vặn to bằng cái móng tay. Vảy vẫn chưa khép lại, không ngờ nó vẫn còn sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.