Chương 26
Lê Vịt
20/11/2021
Con rắn vảy giáp vắt ngang trước mặt Công Tử Bột và Xà Tổ, lũ côn trùng ngũ sắc sặc sỡ không thể nào đế gần được. Loại rắn này có tốc độ cực nhanh, hiệu suất tấn công cực cao, có thể nhìn ra được, sức mạnh của nó mỗi khi nó cuốn lấy con trùng vượt xa cả những gì mà trực giác chúng tôi nhận thức được, loáng cái đã nghiền nát con trùng bằng những vảy sắt sắc bén, cứ như là cái máy xay vậy.
Nhưng Xà Tổ lại phải thu lũ Tín Xà về, xem ra con rắn vảy sắt này không cần biết đồng loại gì hết, trừ Xà Tổ ra, cái gì nó cũng không tha.
Hai người cùng hợp tác, chẳng mấy chốc đám côn trùng dưới nền hành lang đã được dọn dẹp xong xuôi, Xà Tổ thu lại con rắn về búi tóc của mình. Hai người liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, không thấy con trùng nào nữa, mới leo lên trên hành lang.
Muộn Du Bình đã dọn dẹp sạch sẽ, có thể thấy thanh Di đao đã quay trở về với bàn tay mà hắn thường dùng, lửa đã được dập tắt.
Trên hành lang, ngoài cái xác con trùng cái và xác mấy con trùng đực bám trên mình nó như râu rễ tre ra, lũ côn trùng còn lại đều biến mất sạch, hơn nữa, Muộn Du Bình còn xử lý cực kỳ sạch sẽ, không thấy bất kỳ mẩu chân cụt nào trên nền nhà. Trên nền nhà còn rải một lớp tro than từ ngọc trùng hương cháy hết. Hình như làm thế là để bọn tôi yên tâm giẫm chân trần lên những chỗ mà lũ côn trùng kia vừa bò qua.
Công Tử Bột nhếch miệng lên định tấn công con trùng đực trên người trùng cái, lại bị Muộn Du Bình cản lại: "Cẩn thận con bọ cánh cứng kia, đừng để nó cảm nhận được sự uy hiếp."
Con trùng cái đã chết hẳn. Có thể thấy, con bọ cánh cứng xanh biếc kia to hơn hẳn so với lúc trước. Hình như nó đang hút chất lỏng bên trong cơ thể con trùng cái.
Xà Tổ lôi rượu thuốc ra, nhìn lên xà nhà một chút, rồi nhảy phắt lên, treo mình lên đó, đổ rượu thuốc từ trên cao xuống cái xác con trùng cái, sau đó châm lửa.
Không biết đây là cái loại côn trùng gì, nhưng đây là cách an toàn nhất. Cứ thế đốt chết hết cho bằng sạch.
Nhưng Muộn Du Bình lại ngăn lại.
Thực ra, trong nháy mắt này, tôi không thể cảm nhận được hoàn toàn tình hình ở hiện trường lúc này, nhưng tôi có thể ý thức rất rõ rằng, Muộn Du Bình đã cảm nhận được điều gì đó.
Suốt chặng đường từ trước tới giờ, thật ra tôi không có gì căng thẳng quá mức, bởi tôi biết khi Muộn Du Bình lần đầu tiên sát cánh với tôi, hắn sống tốt đến không thể tốt hơn được nữa.
Nhưng đến bây giờ, dường như tôi có chút cảm xúc cộng hưởng với Xà Tổ và Công Tử Bột (Hắc Hạt Tử đã nói, tình trạng này gọi là cảm xúc xáo trộn, không phải dần dần sinh ra, mà là thuộc dạng lấp đầy trong phút chốc. Khi tôi vừa tiếp xúc với thứ này, lập tức toàn bộ tin tức đổ vào đầu tôi, tôi liền nhìn thấy rất nhiều ảo giác, kỳ thực chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn. Quá trình hôn mê sau đó thực ra là quá trình tự hồi phục của não bộ tôi sau khi bị tổn thương.)
Cảm xúc này là một thứ vô cùng nguy hiểm, nó khiến anh hình thành sự đồng cảm và thân thiết với một vài con người trong một khoảng thời gian rất ngắn, người bình thường không thể xử lý được sự xuất hiện đồng thời của những cảm xúc phức tạp như thế.
Nói thật, tôi không muốn nhìn thấy Công Tử Bột và Xà Tổ chết trong cái ảo giác này. Nhưng mà, trạng thái của Muộn Du Bình khiến tôi cảm thấy dường như hắn đã mất đi sự kiểm soát trong tình huống hiện nay, đây là điều làm tôi lo lắng.
Muộn Du Bình rất ít khi bị mất kiểm soát tình huống, cho dù phải đối mặt với những tình huống không biết trước được, nhưng hắn có kinh nghiệm quá phong phú, phong phú đến mức mỗi khi đứng trước bất kỳ tình huống nào dường như hắn điều có dự liệu ngay, cho dù hắn chưa trải qua, nhưng cũng có thể cảm giác được đại khái hướng phát triển của tình hình.
Tôi không biết rốt cuộc con bọn này có điểm nào khiến hắn có cảm giác như thế, mãi cho đến khi tôi nhìn thấy bàn tay của hắn, đã bị thương.
Hắn đã tự rạch bàn tay mình, trên sàn nhà có một loạt dấu chân đã đến rất gần cái xác của con trùng cái.
Hắn đã dò xét con bọ cánh cứng này, hiển nhiên, con bọ cánh cứng màu ngọc bích này không có bất kỳ phản ứng nào với máu của hắn.
"Con bọ này đến từ đằng sau cánh cửa kia." Muộn Du Bình điềm tĩnh nói: "Phải xử lý thật cẩn thận, làm không tốt, sẽ kéo mấy thứ kia tới."
Nhưng Xà Tổ lại phải thu lũ Tín Xà về, xem ra con rắn vảy sắt này không cần biết đồng loại gì hết, trừ Xà Tổ ra, cái gì nó cũng không tha.
Hai người cùng hợp tác, chẳng mấy chốc đám côn trùng dưới nền hành lang đã được dọn dẹp xong xuôi, Xà Tổ thu lại con rắn về búi tóc của mình. Hai người liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, không thấy con trùng nào nữa, mới leo lên trên hành lang.
Muộn Du Bình đã dọn dẹp sạch sẽ, có thể thấy thanh Di đao đã quay trở về với bàn tay mà hắn thường dùng, lửa đã được dập tắt.
Trên hành lang, ngoài cái xác con trùng cái và xác mấy con trùng đực bám trên mình nó như râu rễ tre ra, lũ côn trùng còn lại đều biến mất sạch, hơn nữa, Muộn Du Bình còn xử lý cực kỳ sạch sẽ, không thấy bất kỳ mẩu chân cụt nào trên nền nhà. Trên nền nhà còn rải một lớp tro than từ ngọc trùng hương cháy hết. Hình như làm thế là để bọn tôi yên tâm giẫm chân trần lên những chỗ mà lũ côn trùng kia vừa bò qua.
Công Tử Bột nhếch miệng lên định tấn công con trùng đực trên người trùng cái, lại bị Muộn Du Bình cản lại: "Cẩn thận con bọ cánh cứng kia, đừng để nó cảm nhận được sự uy hiếp."
Con trùng cái đã chết hẳn. Có thể thấy, con bọ cánh cứng xanh biếc kia to hơn hẳn so với lúc trước. Hình như nó đang hút chất lỏng bên trong cơ thể con trùng cái.
Xà Tổ lôi rượu thuốc ra, nhìn lên xà nhà một chút, rồi nhảy phắt lên, treo mình lên đó, đổ rượu thuốc từ trên cao xuống cái xác con trùng cái, sau đó châm lửa.
Không biết đây là cái loại côn trùng gì, nhưng đây là cách an toàn nhất. Cứ thế đốt chết hết cho bằng sạch.
Nhưng Muộn Du Bình lại ngăn lại.
Thực ra, trong nháy mắt này, tôi không thể cảm nhận được hoàn toàn tình hình ở hiện trường lúc này, nhưng tôi có thể ý thức rất rõ rằng, Muộn Du Bình đã cảm nhận được điều gì đó.
Suốt chặng đường từ trước tới giờ, thật ra tôi không có gì căng thẳng quá mức, bởi tôi biết khi Muộn Du Bình lần đầu tiên sát cánh với tôi, hắn sống tốt đến không thể tốt hơn được nữa.
Nhưng đến bây giờ, dường như tôi có chút cảm xúc cộng hưởng với Xà Tổ và Công Tử Bột (Hắc Hạt Tử đã nói, tình trạng này gọi là cảm xúc xáo trộn, không phải dần dần sinh ra, mà là thuộc dạng lấp đầy trong phút chốc. Khi tôi vừa tiếp xúc với thứ này, lập tức toàn bộ tin tức đổ vào đầu tôi, tôi liền nhìn thấy rất nhiều ảo giác, kỳ thực chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn. Quá trình hôn mê sau đó thực ra là quá trình tự hồi phục của não bộ tôi sau khi bị tổn thương.)
Cảm xúc này là một thứ vô cùng nguy hiểm, nó khiến anh hình thành sự đồng cảm và thân thiết với một vài con người trong một khoảng thời gian rất ngắn, người bình thường không thể xử lý được sự xuất hiện đồng thời của những cảm xúc phức tạp như thế.
Nói thật, tôi không muốn nhìn thấy Công Tử Bột và Xà Tổ chết trong cái ảo giác này. Nhưng mà, trạng thái của Muộn Du Bình khiến tôi cảm thấy dường như hắn đã mất đi sự kiểm soát trong tình huống hiện nay, đây là điều làm tôi lo lắng.
Muộn Du Bình rất ít khi bị mất kiểm soát tình huống, cho dù phải đối mặt với những tình huống không biết trước được, nhưng hắn có kinh nghiệm quá phong phú, phong phú đến mức mỗi khi đứng trước bất kỳ tình huống nào dường như hắn điều có dự liệu ngay, cho dù hắn chưa trải qua, nhưng cũng có thể cảm giác được đại khái hướng phát triển của tình hình.
Tôi không biết rốt cuộc con bọn này có điểm nào khiến hắn có cảm giác như thế, mãi cho đến khi tôi nhìn thấy bàn tay của hắn, đã bị thương.
Hắn đã tự rạch bàn tay mình, trên sàn nhà có một loạt dấu chân đã đến rất gần cái xác của con trùng cái.
Hắn đã dò xét con bọ cánh cứng này, hiển nhiên, con bọ cánh cứng màu ngọc bích này không có bất kỳ phản ứng nào với máu của hắn.
"Con bọ này đến từ đằng sau cánh cửa kia." Muộn Du Bình điềm tĩnh nói: "Phải xử lý thật cẩn thận, làm không tốt, sẽ kéo mấy thứ kia tới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.