Chương 14: Xin hãy là người duy nhất…
Võ Anh Thơ
03/12/2013
Trọng Lâm khá vất vả khi phải dẫn chiếc môtô kềnh càng
của mình đi vào con hẻm nhỏ tối om để đến nhà Hạ Tuyết. Hắn hơi bực mình vì con đường nhầy nhụa và nhếch nhác những rác và sình lầy.
“Ầy, sao em có thể sống ở một nơi thế này vậy?” – Trọng Lâm đảo mắt nhìn những ngôi nhà xập xệ hai bên, tặc lưỡi.
Đi phía trước, nghe cái giọng hách dịch khó ưa của Trọng thiếu gia, Hạ Tuyết đáp vẻ khó chịu thấy rõ:
“Ban nãy tôi đã nói anh đừng vào nhưng anh nhất quyết đưa-tôi-về-tận-nhà, giờ anh còn cằn nhằng gì nữa chứ. Sinh viên nghèo như tôi làm gì đủ tiền sống ở nơi sang trọng.”
Nhận ra cô gái họ Hạ hình như đang giận mình nên Trọng Lâm bèn thở ra, bảo:
“Ừ rồi, tôi xin lỗi.”
Câu xin lỗi từ miệng anh chàng thiếu gia làm Hạ Tuyết thấy vui vui sao ấy. Bởi vì hắn xem trọng cảm xúc của cô nên mới xuống nước như thế. Cô gái khẽ cười cười, tiếp tục bước sâu vào con hẻm.
... Không quá khó để Hạ Tuyết nhận ra bóng dáng người bố rượu chè cờ bạc đang nằm vất vưởng trước bậc thềm nhà. Cô giấu tiếng thở dài, một phần vì quá mệt mỏi còn phần khác là thấy hơi xấu hổ trước Trọng Lâm.
“Đó là bố em?” – Trọng thiếu gia đảo mắt một lượt hết thân thể dơ bẩn của người đàn ông say sỉn đang nằm ngủ.
“Ừm, ông ấy luôn vậy...”
Hạ Tuyết trả lời thật nhỏ bởi mặc cảm đồng thời đi đến gần bố trong khi Trọng Lâm dựng chóng xe môtô và tháo nón bảo hiểm ra.
“Bố! Bố dậy đi, con về rồi đây.” – Cô gái họ Hạ lay lay, miệng gọi không ngừng.
Bị đánh thức bất ngờ, bố Hạ Tuyết cựa mình xoay người, giọng lè nhè cất lên:
“Gì! Ai? Đứa nào kêu ông hả? Để tao ngủ, không tao đập chết!”
Trông cảnh ấy, Trọng Lâm đứng phía sau cách chỗ hai người nọ vài bước chân, khoanh tay cười khỉnh: “Đúng là người bố chẳng ra gì.”
Nghe vậy, Hạ Tuyết càng thấy xấu hổ hơn. Đáng lý, cô không nên để anh chàng bắt gặp cảnh mất mặt này. Rồi hắn sẽ nghĩ gì về cô chứ?
“Bố đứng dậy, vào nhà đi ạ.” – Vừa nói, Hạ Tuyết vừa quàng tay qua người bố đỡ lấy ông một cách khó nhọc.
Thình lình, bố Hạ Tuyết đẩy con gái ra khiến nó chới với suýt ngã. Ông ta loạng choạng đưa mắt nhìn Hạ Tuyết rồi đưa tay lên chỉ chỉ:
“A mày chịu về rồi sao? Mày bỏ đi với thằng nào mà để bố mày nằm ngoài đường hả?”
“Bố thôi đi...” – Tuy nói với bố nhưng Hạ Tuyết lại thoáng nhìn Trọng thiếu gia hiện đang đứng sau lưng quan sát cuộc đối thoại.
“Hà, mày sợ cái đếch gì vậy? Hạng gái bar như mày cũng biết xấu hổ à? Tao biết mày qua đêm với mấy thằng đàn ông rồi.”
“Con bảo bố hãy thôi đi!” – Hạ Tuyết bắt đầu lớn tiếng và nếu nghe rõ sẽ nhận ra giọng cô đang run run.
BỐP! Người bố rượu chè đó đã giang tay tát mạnh vào mặt con gái. Khỏi nói, Trọng Lâm kinh ngạc lẫn sững sờ đến mức nào. Đôi mắt hắn mở to khi thấy Hạ Tuyết bị đánh một cách thô bạo như thế. Rất nhanh, cơn giận dữ xuất hiện trong lòng khi hắn siết chặt bàn tay. Cũng có thể, người con trai ấy như chợt thấy quá khứ của chính mình...
Còn Hạ Tuyết, sau mấy giây bất động thì cô từ từ quay qua nhìn bố. Sóng mũi cay cay, mắt ươn ướt vì sắp khóc nhưng cô cố gắng kiềm nén những cảm xúc tồi tệ đang khoáy động bên trong mình. Giận và nhục nhã! Đối với ông bố tàn nhẫn, Hạ Tuyết thấy giận! Đối với Trọng Lâm, Hạ Tuyết thấy nhục nhã! Đến nỗi, cô không thể quay qua nhìn anh chàng mà chỉ biết đứng im lặng và tự nhủ với bản thân đừng khóc.
Thấy cái nhìn tức giận toát lên từ đôi mắt đỏ hoe của con, bố Hạ Tuyết cười khàn đục:
“Khóc hả? Mày cũng biết khóc ư?”
“Con xấu hổ vì bố!”
“Mày...” – Bố Hạ Tuyết vung tay lên bởi định đánh con thêm cái nữa.
Không thể để chuyện đó xảy ra, Trọng Lâm nhanh như cắt sải hai bước dài đến gần rồi mau chóng đưa tay phải che ngang đôi mắt Hạ Tuyết, còn tay trái thì kịp thời giữ chặt cánh tay lực lưỡng của người bố ******** đó. Trông gương mặt hắn vô cùng đáng sợ khi nhìn chằm chằm vào ông ta, chất giọng vẫn trầm và đục:
“Dừng lại! Ông đừng có đánh con gái mình như thế! Cô ấy là CON RUỘT ông!”
Cái siết tay của Trọng thiếu gia khiến bố Hạ Tuyết thấy đau. Ông ta la ầm:
“Mày là thằng nào? Muốn gì?”
Nếu kẻ đứng trước mặt kia không phải là bố Hạ Tuyết thì chắc chắn Trọng Lâm đã đánh cho ông ta một trận thừa sống thiếu chết. Phải cố lắm hắn mới kiềm được cơn nóng giận đang bốc ngùn ngụt lên tận đầu.
“Khóc?! Ông thì biết cái gì về Hạ Tuyết chứ? Cô ấy rất mạnh mẽ, tuyệt đối không bao giờ khóc! Dù sống khổ sở và phải chịu đựng bao nhiều thứ khủng khiếp nhưng cô ấy vẫn kiên cường vượt qua! Nước mắt chẳng hề có nghĩa lý gì với Hạ Tuyết!”
Bị tay Trọng Lâm che hết đôi mắt sắp trực trào lệ và nghe những gì tên “đại ma đầu” ấy nói rõ ràng mạnh mẽ, Hạ Tuyết đứng bất động trong vài giây. Rồi sau đó, cô chậm rãi đưa hai tay lên chạm nhẹ vào bàn tay to lớn mà hắn đã dùng để ngăn nước mắt cho mình. Hạ Tuyết hiểu Trọng Lâm biết cô sắp bật khóc chính vì vậy hắn mới khéo léo che đi sự yếu đuối ấy. Những dòng lệ chảy dài ướt đẫm tay Trọng Lâm nhưng người con trai đó vẫn bảo hùng hồn rằng Hạ Tuyết tuyệt đối không bao giờ khóc. Hắn giấu nước mắt cùng nỗi đau đớn của cô vào bên trong mình... Bàn tay ấm áp, cái ôm chặt và một trái tim đập mạnh của anh chàng thiếu gia đều khiến cô gái họ Hạ cảm thấy hạnh phúc. Hắn đến bên cạnh để xoa dịu vết thương và bảo bọc cô.
Về phía Trọng Lâm, hắn nghe tim nhói đau khi tay phải của mình đẫm nước. Người con gái ấy đang khóc!... Nhưng hắn tự nhủ sẽ lấp đầy sự yếu đuối và sẽ che chở cho tâm hồn chịu nhiều tổn thương của cô. Và hắn cảm nhận rõ sự run run từ cơ thể cô.
“Ông còn đụng đến cô ấy một lần nữa thì tôi giết ông đấy!”
“Gì? Hà, giời ạ! Thằng khốn, mày...”
Rầm! Bịch! Không nghe tiếng bố nói tiếp mà thay vào đó là âm thanh của một cú ngã nặng nề vang lên bên tai, tức thì Hạ Tuyết tháo nhanh tay của Trọng Lâm ra. Cô giật mình khi thấy bố mình nằm lăn ra đất.
... Dựa lưng vào chiếc xe môtô, Trọng Lâm nhìn lại lòng bàn tay phải vẫn còn âm ấm vì nước mắt của Hạ Tuyết. Mấy phút sau, hắn nắm tay lại đồng thời ngước mặt lên cao nhắm mắt và khẽ thở ra. Chợt, có tiếng mở cửa cùng lúc giọng Hạ Tuyết cất lên khá nhỏ:
“Anh mệt thì mau về nhà đi.”
“Sao, chưa chi đã muốn đuổi tôi về à?” – Trọng Lâm nở nụ cười “bá đạo” hỏi.
“Trọng thiếu gia không muốn đi thì ai mà dám đuổi.”
Trọng Lâm bật cười trước lời nói “khó đỡ” của cô gái họ Hạ. Xem ra, tinh thần cô nàng đã đỡ hơn khi nãy nhiều rồi.
Chậm rãi tiến lại gần tên “đại ma đầu”, Hạ Tuyết lưỡng lự gì đó nhưng rồi cũng bảo:
“Ban nãy cám ơn anh vì đã... ừm... che nước mắt cho tôi.”
“Tôi không muốn nhìn thấy em khóc vì khi đó, tim tôi rất đau!”
Tròn xoe mắt, Hạ Tuyết nhìn Trọng Lâm và anh chàng thiếu gia cũng nhìn cô ấm áp. Nhẹ nhàng, hắn mỉm cười. Lòng lại xuất hiện cảm giác khó thở! Chỉ là giờ cô mới phát hiện ra, nụ cười của tên “đại ma đầu” ngang ngược đó quyến rũ đến chết người.
“Trời đã khuya lắm rồi, anh nên về nhà.” – Hạ Tuyết khéo léo giục Trọng Lâm về là bởi nếu hắn còn ở lại đây thì không khéo tim cô vỡ mất.
“Haizzz... Em đuổi tôi hoài vậy?” – Trọng Lâm tinh ranh – “Nếu tối nay tôi về thì e rằng ngày mai em sẽ không còn gặp tôi nữa.”
Thấy cô gái họ Hạ hướng cái nhìn đầy ngạc nhiên vào mình, hắn tiếp:
“Lúc này tôi không rõ bọn khốn áo đen kia có còn lởn vởn gần đây không? Lỡ chúng bắt được tôi thì chắc chắn tôi sẽ chết!”
Khi nghe xong câu đó, dường như là do tình cảm thầm kín điều khiển hay sao mà Hạ Tuyết liền đặt tay lên môi chàng trai cốt muốn ngăn lại cái chữ “chết” đáng sợ ấy.
“Xin anh đừng nói thế... Tôi không thích chút nào.”
Nhận ra sự lo sợ hiển hiện trong đáy mắt bất thần của Hạ Tuyết, Trọng Lâm chậm rãi nắm lấy bàn tay cô còn đang đặt trên môi mình và hỏi khẽ:
“Em sợ tôi chết đến vậy sao?”
Đảo mắt vì thoáng bối rối, Hạ Tuyết nhẹ nhàng rút tay ra khỏi cái nắm giữ ân cần kia. Lẩn tránh cái nhìn trìu mến từ Trọng thiếu gia, cô quay mặt đi nói nhanh:
“Anh về.”
Đối diện, Trọng Lâm hơi hụt hẫng một chút và lúc trông thái độ tránh né của cô gái, đôi mắt bỗng nhiên phản chiếu nỗi buồn bã. Hạ tay xuống, hắn giấu tiếng thở dài. Rốt cuộc, hắn vẫn chưa hiểu rõ được tâm tư của cô.
“OK! Tôi hiểu rồi.”
Vừa đáp, Trọng Lâm vừa đứng thẳng người dậy rồi xoay lưng qua vớ lấy mũ bảo hiểm. Nhưng khi sắp đội mũ vào thì hắn chợt nghe Hạ Tuyết gọi mình. Mau chóng quay lại, anh chàng này thấy cô gái mỉm cười:
“Hãy về cẩn thận...”
Đôi mắt long lanh quá đỗi dịu dàng đó khiến trái tim Trọng Lâm xốn xang khó tả. Không thể cầm lòng được nữa, hắn buông rơi mũ bảo hiểm và một cách vội vã, vòng hai tay ôm chầm lấy Hạ Tuyết. Hắn giữ chặt cô trong lòng hệt như sợ hãi thứ hạnh phúc đẹp đẽ này sẽ tan biến tức thì.
“Trọng Lâm? Anh... sao... anh...”
Không kịp để Hạ Tuyết hỏi hết là Trọng Lâm đã lên tiếng, nghe lạc hẳn:
“Tại sao em luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Nó khiến tôi không kiềm chế được mình.”
“À xin lỗi, tôi không có ý gì cả.”
Siết chặt cơ thể mảnh mai của Hạ Tuyết, Trọng Lâm nhắm mắt ngửi nhẹ mùi thơm trên mái tóc cô, cảm tưởng cả người sắp nổ tung vì thứ cảm xúc mãnh liệt trỗi dậy.
“Ở bến cảng, em đã nói rằng: tôi hãy mở lòng để cố gắng tìm một người yêu mình...” – Trọng Lâm thì thầm, giọng như đang run lên – “Vậy, xin em hãy là người duy nhất đó với tôi, được không Hạ Tuyết?”
Lần đầu tiên, Hạ Tuyết nghe Trọng thiếu gia ấy gọi tên mình một cách bình yên nhẹ tênh đến thế. Và cũng là lần đầu tiên, cô đã chối bỏ lời mách bảo thật lòng của con tim.
“Không, tôi...”
Hạ Tuyết liền ngưng bặt bởi cảm nhận rõ một bờ môi ướt đang chạm vào cổ mình rồi lướt nhanh xuống bờ vai trần. Phải mất mấy phút sau, cô mới nhận ra những nụ hôn ấy là từ Trọng Lâm. Ngay lập tức, cô gái họ Hạ đặt hai tay lên ngực hắn đồng thời dùng sức đẩy mạnh ra.
“Không, đừng!” – Hạ Tuyết trong tư thế đầu cúi thấp, tay siết chặt ngực áo của anh chàng thiếu gia, nói rõ – “Anh hãy mau về đi!...”
Bất ngờ vì bị đẩy, Trọng Lâm sững người trong thoáng chốc. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn nhẹ nhàng áp tay lên đôi tay đang run của Hạ Tuyết, khẽ khàng lặp lại điều khi nãy:
“Xin em hãy là người duy nhất đó với tôi!”
Vẫn còn cúi đầu, Hạ Tuyết lặng thinh không đáp. Ấy vậy, mắt cô đỏ hoe và lệ sắp chực trào. Vọng lại từ đâu đó sâu thẳm bên trong là một dòng suy nghĩ kỳ quặc.
“Không được! Tôi không thể! Tôi chẳng thể nào là người mang lại hạnh phúc cho anh bởi vì mục đích của tôi chỉ là...”
.....
Đóng cửa lại, Hạ Tuyết xoay người dựa lưng vào cánh cửa mục gần hết. Lúc này đầu óc cô trở nên trống rỗng, không có bất kỳ điều gì hiện hữu. Nhớ lại ánh mắt, cái ôm, những nụ hôn cả câu nói tha thiết từ Trọng Lâm là Hạ Tuyết thấy lồng ngực khó thở. Cô đặt tay lên trái tim, siết chặt mảnh áo... Đau! Tự dưng đau lắm!
“Lại một thằng khác hả?”
Hạ Tuyết giật mình ngước mặt lên thì thấy người bố rượu chè đang ngồi trên chiếc giường cũ kỹ và hướng cái nhìn nửa dò xét nửa thích thú vào mình. Trông vẻ mặt ông rất tỉnh táo giống như chưa hề say sỉn.
“Tao hỏi mày, thằng ban nãy là thằng mới sao?”
Mau chóng lấy lại dáng vẻ bình thường, Hạ Tuyết rời lưng khỏi cánh cửa, tiến về phía phòng mà không buồn trả lời bố.
“Trông nó khá lắm đấy! Coi bộ là công tử lắm tiền hơn những thằng kia!”
“Bố hãy thôi đi!” – Hạ Tuyết bảo, vẫn đứng quay lưng.
Người đàn ông trung niên kia cười khinh khỉnh, kéo dài giọng như giễu cợt:
“Mày sao thế? Thằng ấy đâu phải là đầu tiên của mày!”
Thoáng lặng im, Hạ Tuyết xoay nhẹ nắm đấm cửa và trước khi bước vào phòng, cô buột miệng đáp rằng:
“Người đó sẽ khác...”
Đóng mạnh cửa rồi khoá chốt, cô gái họ Hạ từ từ ngồi phịch xuống sàn nhà. Trong bóng tối đang bao phủ, cô chậm rãi gục mặt lên đầu gối. Khóc...
“Bệnh tình của mẹ cháu ngày một nặng vì vậy phải uống thuốc nhiều hơn và điều trị lâu dài. Cháu hãy chuẩn bị tinh thần là sẽ xảy ra trường hợp xấu nhất. Với lại cả tiền bạc nữa, bệnh viện không thể giảm cho cháu mãi được. Nếu cháu thật sự khó khăn thì thử liên hệ chính quyền địa phương hoặc các toàn soạn báo để họ kêu gọi lòng hảo tâm...”
Hà Dương vừa nấu bữa trưa vừa nhớ lại lời vị bác sĩ nói lúc sáng. Hôm nay được nghỉ học nên cô đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra và vẻ như tình hình không mấy sáng sủa. Hiện, cô bé mười tám tuổi đang rất cần tiền để trang trải cho cuộc sống khó khăn này, chủ yếu là tiền thuốc thang, học phí. Nếu liên hệ với địa phương hay toà soạn thì thế nào cũng đến tai Hoàng Trung. Hà Dương không muốn ông ta thương hại rồi đưa mình một số tiền cho “rảnh nợ”. Thở dài, cô vô cùng mệt mỏi...
Dọn thức ăn ra bàn xong, Hà Dương đỡ lấy người mẹ ngây ngây dại dại ngồi xuống ghế. Cô lấy cơm cho bà rồi mỉm cười bảo:
“Ăn cơm ngon mẹ nhé.”
Chỉ chờ có thế, người mẹ hớn hở như đứa trẻ dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào mồm thật vội vã. Nhìn mẹ trong ít phút, Hà Dương cũng cầm đũa lên. Nhưng cô bé chưa kịp ăn thì chợt nghe có tiếng đỗ ịch của chiếc xe hơi và rất nhanh sau đó cửa mở toan, Hoàng Trung bước vào. Vừa thấy mặt bố thì Hà Dương lập tức gác đũa, mau chóng đứng dậy nhìn chằm chằm vào ông.
“Ông đến đây làm gì?”
Thấy thái độ của con gái chẳng khác gì so với mấy ngày trước, Hoàng Trung nhẹ nhàng nói cốt để xoa dịu tình hình căng thẳng có thể xảy ra:
“Bố biết con và mẹ ăn uống thiếu thốn nên đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon mang đến tận đây. Con thử dùng xem, nhất định con sẽ thích.”
Dõi mắt theo từng hộp thức ăn bằng gỗ bóng loáng sang trọng cỡ trung lần lượt được Hoàng Trung đặt lên bàn, gương mặt Hà Dương vẫn chẳng hề thay đổi, cứ lạnh băng vô cảm đến đáng sợ.
“Ông mang về đi, mẹ và tôi không cần.”
“Kìa Hà Dương, đích thân bố làm hết những món này đấy. Con hãy thử ăn một miếng.” – Vị tổng giám đốc già nhìn con gái bằng ánh mắt van nài tội nghiệp.
“Tôi bảo không là không! Ông mang về mau!” – Hà Dương không đổi giọng.
Hoàng Trung vẫn kiên trì nhẫn nại bằng cách mau chóng mở nắp mấy hộp thức ăn ra để con thấy mình đã tẩn mẫn làm với tất cả tấm lòng của một người bố thương con.
“Con xem nè, bố nấu nhiều lắm. Cả canh súp sườn heo trước đây mẹ con rất thích ăn. Hà, bố không biết con thích gì nên đành nấu món...”
Thình lình Hà Dương hét lên đồng thời vung tay hất mạnh mấy hộp thức ăn trên tay bố:
“ĐỦ RỒI! TÔI BẢO ÔNG MANG VỀ!”
Kịch! Năm sáu chiếc hộp gỗ đồng loạt rơi xuống khiến thức ăn văng tung toé khắp sàn nhà. Giờ đây, bữa cơm trở thành một bãi hỗn độn nhếch nhác chưa từng thấy. Hoàng Trung lẫn mẹ Hà Dương đều giật mình.
Thét xong, Hà Dương đứng thở mạnh vì cơn giận dữ bỗng nhiên bùng phát dữ dội. Rồi tiếp theo, một khoảng lặng kéo đến giữa hai bố con... Mấy phút trôi qua, không thấy Hoàng Trung phản ứng hay nói gì, Hà Dương mới chậm rãi đưa mắt về phía ông. Cô bé hết sức kinh ngạc bởi thấy bố đang nhìn mình bằng đôi mắt đỏ hoe. Khoé mắt nhăn nheo của ông như ứa nước. Bấy giờ, Hà Dương mới thấy bản thân hơi quá trớn.
“Ừm, bố xin lỗi! Lần sau bố sẽ không mang thức ăn đến nữa.” – Hoàng Trung lau vội dòng nước mặn chát sắp chảy xuống, bảo nhanh – “Để bố thu dọn chỗ này.”
Dứt lời, Hoàng Trung chầm chậm cúi xuống, lúi húi thu dọn đống thức ăn vung ***. Quan sát dáng vẻ cặm cụi tội nghiệp và mái đầu bạc gần hết của người bố, Hà Dương chợt thấy tim quặn thắt, lòng chạnh lại vì xót xa. Bất giác, cô nhận ra bản thân vừa hành động sai lầm. Nhìn cả đống thức ăn nọ, cô hiểu hẳn Hoàng Trung đã mất nhiều thời gian để làm. Đường đường là một tổng giám đốc của công ty ELLE nổi tiếng mà lại xuống bếp nấu nướng ư? Chỉ nghĩ vậy thôi là cơn giận dữ căm ghét bỗng chốc tan biến trong người Hà Dương... Tiến lại gần chỗ bố, cô bé mười tám tuổi từ tốn cúi xuống, phụ ông nhặt từng miếng khoai tây, miếng cà rốt hay củ dền đỏ chót, sườn heo vào mấy chiếc hộp.
“Xin lỗi...”
Hoàng Trung ngạc nhiên vì nghe rõ hai từ đó phát ra từ miệng Hà Dương. Mau chóng nhìn qua, ông thấy con gái cúi đầu hệt như che giấu vẻ bối rối vụng về, đang cặm cụi nhặt thức ăn cùng mình. Rất nhanh, vị tổng giám đốc già mỉm cười vui sướng.
Đóng nắp từng chiếc hộp lại xong, Hoàng Trung nhìn con với thái độ hơi ngượng ngập bởi sợ nó lại giận dỗi hay đại loại là hét to giống khi nãy, nói khẽ:
“Bố định ba người chúng ta cùng dùng bữa do chính bố làm nhưng giờ sự cố đã thế vậy thì con có thể... cho bố ngồi ăn những thức ăn con tự làm?”
Đối diện, Hà Dương khá ngạc nhiên trước lời đề nghị từ người bố giàu sang đó. Trong một thoáng, cô bé đã im lặng không đáp.
Chẳng nghe con trả lời hay tỏ thái độ gì, lòng Hoàng Trung nặng trĩu vì thất vọng. Dẫu thế, ông vẫn mỉm cười nói:
“Ừm, nếu con không thích thì thôi, bố chẳng ép làm gì. Bố... về nhé!”
Lúc vị giám đốc già xoay lưng toan bước đi thì bỗng dưng, giọng Hà Dương vang lên, trầm và nhỏ nhưng đủ để nghe rõ:
“Ông ăn nhanh rồi mau rời khỏi nhà tôi.”
“Được, được. Bố sẽ ăn thật nhanh.” – Khỏi nói, Hoàng Trung vui đến mức nào. Ông lập tức quay lại nhìn con gái đồng thời gật đầu liên tục:
Dõi theo bóng dáng mừng rỡ của bố khi ông đi trở về bàn ăn và ngồi xuống chiếc ghế gần bên mình, ánh mắt Hà Dương dịu lại rồi kỳ lạ thay, một niềm vui nhỏ nhoi dần xuất hiện. Bữa trưa nay sẽ rất đặc biệt bởi lần đầu tiên cả nhà cô cùng có mặt đầy đủ.
…..
Trong khi ba người nọ dùng bữa trong nhà thì ở ngoài, cách chỗ chiếc xe hơi màu đen có vài tên vệ sĩ đứng cỡ mấy chục bước chân, ngay phía sau bức tường gạch có một người đàn ông đeo kính đen trông khá bí ẩn đang đưa mắt nhìn ngôi nhà nhỏ xập xệ. Ít giây sau, ông ta mở điện thoại, bấm số.
“Alo dạ thưa bà, ông chủ lại đến ngôi nhà lần trước nữa ạ. Vâng, đúng thế. Được, tôi sẽ chụp vài tấm hình rồi đưa về cho bà xem.”
Cúp điện thoại, người đàn ông này mau chóng lấy ra máy chụp ảnh mini loại xịn và tiếp tục nhìn về phía cửa nhà khép hờ. Hẳn, đây là một tay thám tử tư được ai đó thuê.
***
Hạ Tuyết đang đứng tần ngần trước cửa một ngôi nhà ba tầng khá khang trang. Cô đã giữ nguyên tư thế ấy khoảng hơn mười phút chỉ để nhìn tấm bảng trên cánh cổng màu đen ghi rõ ràng chữ Trương. Đây là nhà của Hải Luân. Chẳng là sáng nay đến lớp, cô được biết anh bị bệnh và xin nghỉ học vài buổi. Vì lo lắng không yên nên cô gái họ Hạ quyết định chiều sẽ ghé qua thăm anh.
Đắn đo mãi mà Hạ Tuyết chả biết có nên vào hay không. Nhưng thiết nghĩ, cô đến thăm Hải Luân với tư cách là bạn bè cũng là điều tốt, đâu có sao. Chính nhờ vậy mà cô mới từ từ đưa tay lên ấn chuông. Rất nhanh, cổng nhà mở...
“Dạ chào dì, cháu tên Hạ Tuyết, bạn cùng lớp với Hải Luân. Cháu nghe thầy nói Hải Luân bị bệnh nên đến thăm.” – Hạ Tuyết cúi đầu chào bà Trương, người phụ nữ trung niên có vẻ mặt hiền hậu, mẹ của Hải Luân.
Bà Trương mỉm cười niềm nở, bảo:
“Ôi quý hoá quá! Cám ơn cháu nhé. Nào vào nhà ngồi chơi, để dì pha nước và mang ít bánh cho cháu ăn.”
“Dạ thôi ạ.” – Hạ Tuyết lắc đầu từ chối – “Cháu chỉ ghé qua thăm Hải Luân một chút rồi về ngay vì phải đi làm thêm.”
“À, thế hả. Ừm, vậy cháu lên trên lầu một, phòng Hải Luân nằm ở cuối cùng.”
Cúi chào bà Trương lần nữa, Hạ Tuyết nhanh chóng bước lên những bậc thang lát gạch trơn sạch sẽ. Vừa lên lầu một, cô đã thấy ngay cánh cửa của phòng cuối cùng. Bước nhẹ nhàng đến đó, cô gái họ Hạ hít thật sâu thu hết can đảm rồi khẽ khàng xoay nắm đấm.
“Ai đó? Khục khục khục!” – Hải Luân hỏi khi nghe có tiếng chân người đi vào.
“Là mình, Hạ Tuyết đây.”
Ngạc nhiên, Hải Luân chậm rãi ngồi dậy dù cơ thể mệt mỏi rã rời chẳng còn sức lực:
“Hạ Tuyết? Sao cậu lại đến nhà mình?”
Hạ Tuyết tiến lại chỗ chiếc giường, kéo nhẹ cái ghế sắt cao gần bên cạnh ra ngồi xuống:
“Mình đến thăm cậu chứ làm gì. Cậu bệnh nặng không?”
Ho vài tiếng, Hải Luân quay sang nhìn cô bạn bằng đôi mắt mù loà, cười tươi:
“Mình chỉ bị sốt thôi, do hôm qua dầm mưa.”
“Dầm mưa?” – Hạ Tuyết nhíu mày – “Chẳng phải hôm qua Trang Trang đón cậu bằng xe hơi ư? Sao cậu lại dầm mưa?”
Nghe nhắc đến cô tiểu thư họ Tô là cuộc cãi vã lần trước xuất hiện trong đầu Hải Luân. Anh lặng im vì không biết phải nói gì với cô gái họ Hạ.
“Đã xảy ra chuyện gì ư? Cậu và Trang Trang...” – Hạ Tuyết dễ dàng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc qua nét mặt không tốt của chàng trai.
Thở dài thườn thượt, Hải Luân chậm rãi trả lời:
“Mình cãi nhau với Trang Trang. Cô ấy nói mình vô tích sự.”
“Vô tích sự? Sao Trang Trang có thể nói như vậy! Đúng là quá đáng.” – Hạ Tuyết không giấu được sự tức giận khi nghe xong.
“Lúc Trang Trang bảo thế mình đã rất giận nên xuống xe và tự về nhà một mình nhưng giữa đường xui xẻo mắc mưa, may mà mình còn về được đến nhà.” – Hải Luân chợt cười buồn – “Nhưng suốt buổi tối nằm bẹp trên giường, mình bỗng nghĩ cũng có thể Trang Trang nói đúng. Mình, dù cố gắng đến mấy, cũng chỉ là thằng mù vô tích sự.”
Trông dáng vẻ buồn bã của anh chàng họ Trương, Hạ Tuyết thấy lòng thắt lại. Chưa bao giờ, cô thấy thương anh đến vậy.
“Không đâu, cậu đừng nghĩ bi quan Hải Luân à. Với mình, cậu mãi mãi là một Trương Hải Luân nguyên vẹn, đẹp đẽ và tốt bụng như thiên thần.” – Do không kiềm chế được xúc cảm, Hạ Tuyết đã nắm lấy tay người con trai ấy – “Nếu mình là Trang Trang, mình tuyệt đối không làm tổn thương cậu mà sẽ nhất định bảo vệ cậu!”
Đối diện, Hải Luân bất động khi nghe từng câu từng chữ phát ra từ miệng Hạ Tuyết.
“Hạ Tuyết, cậu...”
“À ừm, xin lỗi. Mình nói linh tinh quá, cậu đừng để ý làm gì nhé.” – Cô gái họ Hạ gạt nhanh dòng lệ sắp rơi, cố để giọng đừng lạc đi.
Về phía Hải Luân, anh lại không cho rằng Hạ Tuyết nói linh linh. Những lời dịu dàng đó khiến lòng anh nhẹ hẫng và bình yên kỳ lạ. Chàng trai này nghĩ rằng, vừa nãy là cô bạn tỏ bày với mình. Nghĩ ngợi gì đấy, Hải Luân liền đưa tay lên, sau khi ước chừng được khoảng cách giữa hai người, chạm khẽ vào mặt Hạ Tuyết. Đôi mắt mù loà của anh trở nên trìu mến hơn khi các ngón tay lướt nhẹ từ đôi mắt xuống chiếc mũi và bờ môi trên gương mặt cô gái.
Còn Hạ Tuyết, cô ngồi yên như hoá đá trước cử chỉ ân cần từ Hải Luân. Từng mạch máu chạy dồn dập, cả cơ thể căng cứng khi những ngón tay anh cứ vuốt ve mặt mình.
“Cậu... cậu...”
Cô gái họ Hạ chẳng kịp để hỏi gì hết là một cách chậm rãi, Hải Luân kéo nhẹ gương mặt cô lại đồng thời anh cũng kề mặt mình đến gần hơn. Đầu óc trống rỗng của Hạ Tuyết chỉ kịp lấy lại ý thức vào cái lúc bờ môi hai người sắp chạm vào nhau. Vậy là quá rõ! Hải Luân muốn hôn cô bạn thân suốt năm năm qua.
Trái tim trong lồng ngực đập liên hồi tưởng chừng như muốn nhảy vọt ra ngoài, Hạ Tuyết nhắm mắt lại vì không biết phải phản ứng thế nào. Được Hải Luân hôn? Đó là điều mà từ trước đến giờ cô chẳng dám mơ tưởng. Nhưng ngay lúc này, điều cứ ngỡ là hão huyền đó lại sắp thành sự thật. Gương mặt nóng bừng, cô gái họ Hạ hồi hộp đến căng đầu óc.
Thế nhưng trong tích tắc, khi môi Hải Luân vừa chạm khẽ vào môi mình thì bộ não đang cứng đơ của Hạ Tuyết đột nhiên có một luồng điện xẹt ngang... Lạ lùng thay, những hình ảnh về Trọng Lâm bỗng xuất hiện rõ rệt. Nụ hôn “nhiễm độc chất cồn”, cái ôm mạnh bạo, cả bàn tay ấm áp che đi nước mắt, những câu nói thì thầm lẫn nụ cười trìu mến dịu dàng của tên “đại ma đầu” trong phút chốc chiếm ngự hết đầu óc Hạ Tuyết. Để rồi, cô nghe văng vẳng giọng hắn bên tai...
“Xin em hãy là người duy nhất đó với tôi!”
Ngay tức khắc, Hạ Tuyết mở mắt và đồng thời đẩy nhanh Hải Luân ra để khoảng cách của cả hai từ con số 0 lên cỡ gần 40cm. Đảo mắt, cô thở gấp gáp trong khi anh chàng họ Trương thì sững người vì kinh ngạc.
“Không!... Mình không thể! Xin lỗi! Thật sự xin lỗi cậu!”
Dứt lời, Hạ Tuyết vùng dậy, chạy ra khỏi phòng mặc Hải Luân gọi với theo. Cô “hoảng loạn” đến mức lao xuống dưới nhà với tốc độ cực nhanh và chỉ kịp chào bà Trương một tiếng rồi phóng như bị ma rượt ra khỏi cổng nhà họ Trương.
Vừa chạy hối hả trên đường về nhà, Hạ Tuyết vừa đưa tay lên môi để ngăn tiếng nấc khẽ. Cô cứ cắm đầu chạy mãi hệt như trốn chạy khỏi trái tim của chính mình... Ánh nắng chiều tà tắt dần, màn đêm dần dần bao phủ mọi thứ.
“Ầy, sao em có thể sống ở một nơi thế này vậy?” – Trọng Lâm đảo mắt nhìn những ngôi nhà xập xệ hai bên, tặc lưỡi.
Đi phía trước, nghe cái giọng hách dịch khó ưa của Trọng thiếu gia, Hạ Tuyết đáp vẻ khó chịu thấy rõ:
“Ban nãy tôi đã nói anh đừng vào nhưng anh nhất quyết đưa-tôi-về-tận-nhà, giờ anh còn cằn nhằng gì nữa chứ. Sinh viên nghèo như tôi làm gì đủ tiền sống ở nơi sang trọng.”
Nhận ra cô gái họ Hạ hình như đang giận mình nên Trọng Lâm bèn thở ra, bảo:
“Ừ rồi, tôi xin lỗi.”
Câu xin lỗi từ miệng anh chàng thiếu gia làm Hạ Tuyết thấy vui vui sao ấy. Bởi vì hắn xem trọng cảm xúc của cô nên mới xuống nước như thế. Cô gái khẽ cười cười, tiếp tục bước sâu vào con hẻm.
... Không quá khó để Hạ Tuyết nhận ra bóng dáng người bố rượu chè cờ bạc đang nằm vất vưởng trước bậc thềm nhà. Cô giấu tiếng thở dài, một phần vì quá mệt mỏi còn phần khác là thấy hơi xấu hổ trước Trọng Lâm.
“Đó là bố em?” – Trọng thiếu gia đảo mắt một lượt hết thân thể dơ bẩn của người đàn ông say sỉn đang nằm ngủ.
“Ừm, ông ấy luôn vậy...”
Hạ Tuyết trả lời thật nhỏ bởi mặc cảm đồng thời đi đến gần bố trong khi Trọng Lâm dựng chóng xe môtô và tháo nón bảo hiểm ra.
“Bố! Bố dậy đi, con về rồi đây.” – Cô gái họ Hạ lay lay, miệng gọi không ngừng.
Bị đánh thức bất ngờ, bố Hạ Tuyết cựa mình xoay người, giọng lè nhè cất lên:
“Gì! Ai? Đứa nào kêu ông hả? Để tao ngủ, không tao đập chết!”
Trông cảnh ấy, Trọng Lâm đứng phía sau cách chỗ hai người nọ vài bước chân, khoanh tay cười khỉnh: “Đúng là người bố chẳng ra gì.”
Nghe vậy, Hạ Tuyết càng thấy xấu hổ hơn. Đáng lý, cô không nên để anh chàng bắt gặp cảnh mất mặt này. Rồi hắn sẽ nghĩ gì về cô chứ?
“Bố đứng dậy, vào nhà đi ạ.” – Vừa nói, Hạ Tuyết vừa quàng tay qua người bố đỡ lấy ông một cách khó nhọc.
Thình lình, bố Hạ Tuyết đẩy con gái ra khiến nó chới với suýt ngã. Ông ta loạng choạng đưa mắt nhìn Hạ Tuyết rồi đưa tay lên chỉ chỉ:
“A mày chịu về rồi sao? Mày bỏ đi với thằng nào mà để bố mày nằm ngoài đường hả?”
“Bố thôi đi...” – Tuy nói với bố nhưng Hạ Tuyết lại thoáng nhìn Trọng thiếu gia hiện đang đứng sau lưng quan sát cuộc đối thoại.
“Hà, mày sợ cái đếch gì vậy? Hạng gái bar như mày cũng biết xấu hổ à? Tao biết mày qua đêm với mấy thằng đàn ông rồi.”
“Con bảo bố hãy thôi đi!” – Hạ Tuyết bắt đầu lớn tiếng và nếu nghe rõ sẽ nhận ra giọng cô đang run run.
BỐP! Người bố rượu chè đó đã giang tay tát mạnh vào mặt con gái. Khỏi nói, Trọng Lâm kinh ngạc lẫn sững sờ đến mức nào. Đôi mắt hắn mở to khi thấy Hạ Tuyết bị đánh một cách thô bạo như thế. Rất nhanh, cơn giận dữ xuất hiện trong lòng khi hắn siết chặt bàn tay. Cũng có thể, người con trai ấy như chợt thấy quá khứ của chính mình...
Còn Hạ Tuyết, sau mấy giây bất động thì cô từ từ quay qua nhìn bố. Sóng mũi cay cay, mắt ươn ướt vì sắp khóc nhưng cô cố gắng kiềm nén những cảm xúc tồi tệ đang khoáy động bên trong mình. Giận và nhục nhã! Đối với ông bố tàn nhẫn, Hạ Tuyết thấy giận! Đối với Trọng Lâm, Hạ Tuyết thấy nhục nhã! Đến nỗi, cô không thể quay qua nhìn anh chàng mà chỉ biết đứng im lặng và tự nhủ với bản thân đừng khóc.
Thấy cái nhìn tức giận toát lên từ đôi mắt đỏ hoe của con, bố Hạ Tuyết cười khàn đục:
“Khóc hả? Mày cũng biết khóc ư?”
“Con xấu hổ vì bố!”
“Mày...” – Bố Hạ Tuyết vung tay lên bởi định đánh con thêm cái nữa.
Không thể để chuyện đó xảy ra, Trọng Lâm nhanh như cắt sải hai bước dài đến gần rồi mau chóng đưa tay phải che ngang đôi mắt Hạ Tuyết, còn tay trái thì kịp thời giữ chặt cánh tay lực lưỡng của người bố ******** đó. Trông gương mặt hắn vô cùng đáng sợ khi nhìn chằm chằm vào ông ta, chất giọng vẫn trầm và đục:
“Dừng lại! Ông đừng có đánh con gái mình như thế! Cô ấy là CON RUỘT ông!”
Cái siết tay của Trọng thiếu gia khiến bố Hạ Tuyết thấy đau. Ông ta la ầm:
“Mày là thằng nào? Muốn gì?”
Nếu kẻ đứng trước mặt kia không phải là bố Hạ Tuyết thì chắc chắn Trọng Lâm đã đánh cho ông ta một trận thừa sống thiếu chết. Phải cố lắm hắn mới kiềm được cơn nóng giận đang bốc ngùn ngụt lên tận đầu.
“Khóc?! Ông thì biết cái gì về Hạ Tuyết chứ? Cô ấy rất mạnh mẽ, tuyệt đối không bao giờ khóc! Dù sống khổ sở và phải chịu đựng bao nhiều thứ khủng khiếp nhưng cô ấy vẫn kiên cường vượt qua! Nước mắt chẳng hề có nghĩa lý gì với Hạ Tuyết!”
Bị tay Trọng Lâm che hết đôi mắt sắp trực trào lệ và nghe những gì tên “đại ma đầu” ấy nói rõ ràng mạnh mẽ, Hạ Tuyết đứng bất động trong vài giây. Rồi sau đó, cô chậm rãi đưa hai tay lên chạm nhẹ vào bàn tay to lớn mà hắn đã dùng để ngăn nước mắt cho mình. Hạ Tuyết hiểu Trọng Lâm biết cô sắp bật khóc chính vì vậy hắn mới khéo léo che đi sự yếu đuối ấy. Những dòng lệ chảy dài ướt đẫm tay Trọng Lâm nhưng người con trai đó vẫn bảo hùng hồn rằng Hạ Tuyết tuyệt đối không bao giờ khóc. Hắn giấu nước mắt cùng nỗi đau đớn của cô vào bên trong mình... Bàn tay ấm áp, cái ôm chặt và một trái tim đập mạnh của anh chàng thiếu gia đều khiến cô gái họ Hạ cảm thấy hạnh phúc. Hắn đến bên cạnh để xoa dịu vết thương và bảo bọc cô.
Về phía Trọng Lâm, hắn nghe tim nhói đau khi tay phải của mình đẫm nước. Người con gái ấy đang khóc!... Nhưng hắn tự nhủ sẽ lấp đầy sự yếu đuối và sẽ che chở cho tâm hồn chịu nhiều tổn thương của cô. Và hắn cảm nhận rõ sự run run từ cơ thể cô.
“Ông còn đụng đến cô ấy một lần nữa thì tôi giết ông đấy!”
“Gì? Hà, giời ạ! Thằng khốn, mày...”
Rầm! Bịch! Không nghe tiếng bố nói tiếp mà thay vào đó là âm thanh của một cú ngã nặng nề vang lên bên tai, tức thì Hạ Tuyết tháo nhanh tay của Trọng Lâm ra. Cô giật mình khi thấy bố mình nằm lăn ra đất.
... Dựa lưng vào chiếc xe môtô, Trọng Lâm nhìn lại lòng bàn tay phải vẫn còn âm ấm vì nước mắt của Hạ Tuyết. Mấy phút sau, hắn nắm tay lại đồng thời ngước mặt lên cao nhắm mắt và khẽ thở ra. Chợt, có tiếng mở cửa cùng lúc giọng Hạ Tuyết cất lên khá nhỏ:
“Anh mệt thì mau về nhà đi.”
“Sao, chưa chi đã muốn đuổi tôi về à?” – Trọng Lâm nở nụ cười “bá đạo” hỏi.
“Trọng thiếu gia không muốn đi thì ai mà dám đuổi.”
Trọng Lâm bật cười trước lời nói “khó đỡ” của cô gái họ Hạ. Xem ra, tinh thần cô nàng đã đỡ hơn khi nãy nhiều rồi.
Chậm rãi tiến lại gần tên “đại ma đầu”, Hạ Tuyết lưỡng lự gì đó nhưng rồi cũng bảo:
“Ban nãy cám ơn anh vì đã... ừm... che nước mắt cho tôi.”
“Tôi không muốn nhìn thấy em khóc vì khi đó, tim tôi rất đau!”
Tròn xoe mắt, Hạ Tuyết nhìn Trọng Lâm và anh chàng thiếu gia cũng nhìn cô ấm áp. Nhẹ nhàng, hắn mỉm cười. Lòng lại xuất hiện cảm giác khó thở! Chỉ là giờ cô mới phát hiện ra, nụ cười của tên “đại ma đầu” ngang ngược đó quyến rũ đến chết người.
“Trời đã khuya lắm rồi, anh nên về nhà.” – Hạ Tuyết khéo léo giục Trọng Lâm về là bởi nếu hắn còn ở lại đây thì không khéo tim cô vỡ mất.
“Haizzz... Em đuổi tôi hoài vậy?” – Trọng Lâm tinh ranh – “Nếu tối nay tôi về thì e rằng ngày mai em sẽ không còn gặp tôi nữa.”
Thấy cô gái họ Hạ hướng cái nhìn đầy ngạc nhiên vào mình, hắn tiếp:
“Lúc này tôi không rõ bọn khốn áo đen kia có còn lởn vởn gần đây không? Lỡ chúng bắt được tôi thì chắc chắn tôi sẽ chết!”
Khi nghe xong câu đó, dường như là do tình cảm thầm kín điều khiển hay sao mà Hạ Tuyết liền đặt tay lên môi chàng trai cốt muốn ngăn lại cái chữ “chết” đáng sợ ấy.
“Xin anh đừng nói thế... Tôi không thích chút nào.”
Nhận ra sự lo sợ hiển hiện trong đáy mắt bất thần của Hạ Tuyết, Trọng Lâm chậm rãi nắm lấy bàn tay cô còn đang đặt trên môi mình và hỏi khẽ:
“Em sợ tôi chết đến vậy sao?”
Đảo mắt vì thoáng bối rối, Hạ Tuyết nhẹ nhàng rút tay ra khỏi cái nắm giữ ân cần kia. Lẩn tránh cái nhìn trìu mến từ Trọng thiếu gia, cô quay mặt đi nói nhanh:
“Anh về.”
Đối diện, Trọng Lâm hơi hụt hẫng một chút và lúc trông thái độ tránh né của cô gái, đôi mắt bỗng nhiên phản chiếu nỗi buồn bã. Hạ tay xuống, hắn giấu tiếng thở dài. Rốt cuộc, hắn vẫn chưa hiểu rõ được tâm tư của cô.
“OK! Tôi hiểu rồi.”
Vừa đáp, Trọng Lâm vừa đứng thẳng người dậy rồi xoay lưng qua vớ lấy mũ bảo hiểm. Nhưng khi sắp đội mũ vào thì hắn chợt nghe Hạ Tuyết gọi mình. Mau chóng quay lại, anh chàng này thấy cô gái mỉm cười:
“Hãy về cẩn thận...”
Đôi mắt long lanh quá đỗi dịu dàng đó khiến trái tim Trọng Lâm xốn xang khó tả. Không thể cầm lòng được nữa, hắn buông rơi mũ bảo hiểm và một cách vội vã, vòng hai tay ôm chầm lấy Hạ Tuyết. Hắn giữ chặt cô trong lòng hệt như sợ hãi thứ hạnh phúc đẹp đẽ này sẽ tan biến tức thì.
“Trọng Lâm? Anh... sao... anh...”
Không kịp để Hạ Tuyết hỏi hết là Trọng Lâm đã lên tiếng, nghe lạc hẳn:
“Tại sao em luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Nó khiến tôi không kiềm chế được mình.”
“À xin lỗi, tôi không có ý gì cả.”
Siết chặt cơ thể mảnh mai của Hạ Tuyết, Trọng Lâm nhắm mắt ngửi nhẹ mùi thơm trên mái tóc cô, cảm tưởng cả người sắp nổ tung vì thứ cảm xúc mãnh liệt trỗi dậy.
“Ở bến cảng, em đã nói rằng: tôi hãy mở lòng để cố gắng tìm một người yêu mình...” – Trọng Lâm thì thầm, giọng như đang run lên – “Vậy, xin em hãy là người duy nhất đó với tôi, được không Hạ Tuyết?”
Lần đầu tiên, Hạ Tuyết nghe Trọng thiếu gia ấy gọi tên mình một cách bình yên nhẹ tênh đến thế. Và cũng là lần đầu tiên, cô đã chối bỏ lời mách bảo thật lòng của con tim.
“Không, tôi...”
Hạ Tuyết liền ngưng bặt bởi cảm nhận rõ một bờ môi ướt đang chạm vào cổ mình rồi lướt nhanh xuống bờ vai trần. Phải mất mấy phút sau, cô mới nhận ra những nụ hôn ấy là từ Trọng Lâm. Ngay lập tức, cô gái họ Hạ đặt hai tay lên ngực hắn đồng thời dùng sức đẩy mạnh ra.
“Không, đừng!” – Hạ Tuyết trong tư thế đầu cúi thấp, tay siết chặt ngực áo của anh chàng thiếu gia, nói rõ – “Anh hãy mau về đi!...”
Bất ngờ vì bị đẩy, Trọng Lâm sững người trong thoáng chốc. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn nhẹ nhàng áp tay lên đôi tay đang run của Hạ Tuyết, khẽ khàng lặp lại điều khi nãy:
“Xin em hãy là người duy nhất đó với tôi!”
Vẫn còn cúi đầu, Hạ Tuyết lặng thinh không đáp. Ấy vậy, mắt cô đỏ hoe và lệ sắp chực trào. Vọng lại từ đâu đó sâu thẳm bên trong là một dòng suy nghĩ kỳ quặc.
“Không được! Tôi không thể! Tôi chẳng thể nào là người mang lại hạnh phúc cho anh bởi vì mục đích của tôi chỉ là...”
.....
Đóng cửa lại, Hạ Tuyết xoay người dựa lưng vào cánh cửa mục gần hết. Lúc này đầu óc cô trở nên trống rỗng, không có bất kỳ điều gì hiện hữu. Nhớ lại ánh mắt, cái ôm, những nụ hôn cả câu nói tha thiết từ Trọng Lâm là Hạ Tuyết thấy lồng ngực khó thở. Cô đặt tay lên trái tim, siết chặt mảnh áo... Đau! Tự dưng đau lắm!
“Lại một thằng khác hả?”
Hạ Tuyết giật mình ngước mặt lên thì thấy người bố rượu chè đang ngồi trên chiếc giường cũ kỹ và hướng cái nhìn nửa dò xét nửa thích thú vào mình. Trông vẻ mặt ông rất tỉnh táo giống như chưa hề say sỉn.
“Tao hỏi mày, thằng ban nãy là thằng mới sao?”
Mau chóng lấy lại dáng vẻ bình thường, Hạ Tuyết rời lưng khỏi cánh cửa, tiến về phía phòng mà không buồn trả lời bố.
“Trông nó khá lắm đấy! Coi bộ là công tử lắm tiền hơn những thằng kia!”
“Bố hãy thôi đi!” – Hạ Tuyết bảo, vẫn đứng quay lưng.
Người đàn ông trung niên kia cười khinh khỉnh, kéo dài giọng như giễu cợt:
“Mày sao thế? Thằng ấy đâu phải là đầu tiên của mày!”
Thoáng lặng im, Hạ Tuyết xoay nhẹ nắm đấm cửa và trước khi bước vào phòng, cô buột miệng đáp rằng:
“Người đó sẽ khác...”
Đóng mạnh cửa rồi khoá chốt, cô gái họ Hạ từ từ ngồi phịch xuống sàn nhà. Trong bóng tối đang bao phủ, cô chậm rãi gục mặt lên đầu gối. Khóc...
“Bệnh tình của mẹ cháu ngày một nặng vì vậy phải uống thuốc nhiều hơn và điều trị lâu dài. Cháu hãy chuẩn bị tinh thần là sẽ xảy ra trường hợp xấu nhất. Với lại cả tiền bạc nữa, bệnh viện không thể giảm cho cháu mãi được. Nếu cháu thật sự khó khăn thì thử liên hệ chính quyền địa phương hoặc các toàn soạn báo để họ kêu gọi lòng hảo tâm...”
Hà Dương vừa nấu bữa trưa vừa nhớ lại lời vị bác sĩ nói lúc sáng. Hôm nay được nghỉ học nên cô đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra và vẻ như tình hình không mấy sáng sủa. Hiện, cô bé mười tám tuổi đang rất cần tiền để trang trải cho cuộc sống khó khăn này, chủ yếu là tiền thuốc thang, học phí. Nếu liên hệ với địa phương hay toà soạn thì thế nào cũng đến tai Hoàng Trung. Hà Dương không muốn ông ta thương hại rồi đưa mình một số tiền cho “rảnh nợ”. Thở dài, cô vô cùng mệt mỏi...
Dọn thức ăn ra bàn xong, Hà Dương đỡ lấy người mẹ ngây ngây dại dại ngồi xuống ghế. Cô lấy cơm cho bà rồi mỉm cười bảo:
“Ăn cơm ngon mẹ nhé.”
Chỉ chờ có thế, người mẹ hớn hở như đứa trẻ dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào mồm thật vội vã. Nhìn mẹ trong ít phút, Hà Dương cũng cầm đũa lên. Nhưng cô bé chưa kịp ăn thì chợt nghe có tiếng đỗ ịch của chiếc xe hơi và rất nhanh sau đó cửa mở toan, Hoàng Trung bước vào. Vừa thấy mặt bố thì Hà Dương lập tức gác đũa, mau chóng đứng dậy nhìn chằm chằm vào ông.
“Ông đến đây làm gì?”
Thấy thái độ của con gái chẳng khác gì so với mấy ngày trước, Hoàng Trung nhẹ nhàng nói cốt để xoa dịu tình hình căng thẳng có thể xảy ra:
“Bố biết con và mẹ ăn uống thiếu thốn nên đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon mang đến tận đây. Con thử dùng xem, nhất định con sẽ thích.”
Dõi mắt theo từng hộp thức ăn bằng gỗ bóng loáng sang trọng cỡ trung lần lượt được Hoàng Trung đặt lên bàn, gương mặt Hà Dương vẫn chẳng hề thay đổi, cứ lạnh băng vô cảm đến đáng sợ.
“Ông mang về đi, mẹ và tôi không cần.”
“Kìa Hà Dương, đích thân bố làm hết những món này đấy. Con hãy thử ăn một miếng.” – Vị tổng giám đốc già nhìn con gái bằng ánh mắt van nài tội nghiệp.
“Tôi bảo không là không! Ông mang về mau!” – Hà Dương không đổi giọng.
Hoàng Trung vẫn kiên trì nhẫn nại bằng cách mau chóng mở nắp mấy hộp thức ăn ra để con thấy mình đã tẩn mẫn làm với tất cả tấm lòng của một người bố thương con.
“Con xem nè, bố nấu nhiều lắm. Cả canh súp sườn heo trước đây mẹ con rất thích ăn. Hà, bố không biết con thích gì nên đành nấu món...”
Thình lình Hà Dương hét lên đồng thời vung tay hất mạnh mấy hộp thức ăn trên tay bố:
“ĐỦ RỒI! TÔI BẢO ÔNG MANG VỀ!”
Kịch! Năm sáu chiếc hộp gỗ đồng loạt rơi xuống khiến thức ăn văng tung toé khắp sàn nhà. Giờ đây, bữa cơm trở thành một bãi hỗn độn nhếch nhác chưa từng thấy. Hoàng Trung lẫn mẹ Hà Dương đều giật mình.
Thét xong, Hà Dương đứng thở mạnh vì cơn giận dữ bỗng nhiên bùng phát dữ dội. Rồi tiếp theo, một khoảng lặng kéo đến giữa hai bố con... Mấy phút trôi qua, không thấy Hoàng Trung phản ứng hay nói gì, Hà Dương mới chậm rãi đưa mắt về phía ông. Cô bé hết sức kinh ngạc bởi thấy bố đang nhìn mình bằng đôi mắt đỏ hoe. Khoé mắt nhăn nheo của ông như ứa nước. Bấy giờ, Hà Dương mới thấy bản thân hơi quá trớn.
“Ừm, bố xin lỗi! Lần sau bố sẽ không mang thức ăn đến nữa.” – Hoàng Trung lau vội dòng nước mặn chát sắp chảy xuống, bảo nhanh – “Để bố thu dọn chỗ này.”
Dứt lời, Hoàng Trung chầm chậm cúi xuống, lúi húi thu dọn đống thức ăn vung ***. Quan sát dáng vẻ cặm cụi tội nghiệp và mái đầu bạc gần hết của người bố, Hà Dương chợt thấy tim quặn thắt, lòng chạnh lại vì xót xa. Bất giác, cô nhận ra bản thân vừa hành động sai lầm. Nhìn cả đống thức ăn nọ, cô hiểu hẳn Hoàng Trung đã mất nhiều thời gian để làm. Đường đường là một tổng giám đốc của công ty ELLE nổi tiếng mà lại xuống bếp nấu nướng ư? Chỉ nghĩ vậy thôi là cơn giận dữ căm ghét bỗng chốc tan biến trong người Hà Dương... Tiến lại gần chỗ bố, cô bé mười tám tuổi từ tốn cúi xuống, phụ ông nhặt từng miếng khoai tây, miếng cà rốt hay củ dền đỏ chót, sườn heo vào mấy chiếc hộp.
“Xin lỗi...”
Hoàng Trung ngạc nhiên vì nghe rõ hai từ đó phát ra từ miệng Hà Dương. Mau chóng nhìn qua, ông thấy con gái cúi đầu hệt như che giấu vẻ bối rối vụng về, đang cặm cụi nhặt thức ăn cùng mình. Rất nhanh, vị tổng giám đốc già mỉm cười vui sướng.
Đóng nắp từng chiếc hộp lại xong, Hoàng Trung nhìn con với thái độ hơi ngượng ngập bởi sợ nó lại giận dỗi hay đại loại là hét to giống khi nãy, nói khẽ:
“Bố định ba người chúng ta cùng dùng bữa do chính bố làm nhưng giờ sự cố đã thế vậy thì con có thể... cho bố ngồi ăn những thức ăn con tự làm?”
Đối diện, Hà Dương khá ngạc nhiên trước lời đề nghị từ người bố giàu sang đó. Trong một thoáng, cô bé đã im lặng không đáp.
Chẳng nghe con trả lời hay tỏ thái độ gì, lòng Hoàng Trung nặng trĩu vì thất vọng. Dẫu thế, ông vẫn mỉm cười nói:
“Ừm, nếu con không thích thì thôi, bố chẳng ép làm gì. Bố... về nhé!”
Lúc vị giám đốc già xoay lưng toan bước đi thì bỗng dưng, giọng Hà Dương vang lên, trầm và nhỏ nhưng đủ để nghe rõ:
“Ông ăn nhanh rồi mau rời khỏi nhà tôi.”
“Được, được. Bố sẽ ăn thật nhanh.” – Khỏi nói, Hoàng Trung vui đến mức nào. Ông lập tức quay lại nhìn con gái đồng thời gật đầu liên tục:
Dõi theo bóng dáng mừng rỡ của bố khi ông đi trở về bàn ăn và ngồi xuống chiếc ghế gần bên mình, ánh mắt Hà Dương dịu lại rồi kỳ lạ thay, một niềm vui nhỏ nhoi dần xuất hiện. Bữa trưa nay sẽ rất đặc biệt bởi lần đầu tiên cả nhà cô cùng có mặt đầy đủ.
…..
Trong khi ba người nọ dùng bữa trong nhà thì ở ngoài, cách chỗ chiếc xe hơi màu đen có vài tên vệ sĩ đứng cỡ mấy chục bước chân, ngay phía sau bức tường gạch có một người đàn ông đeo kính đen trông khá bí ẩn đang đưa mắt nhìn ngôi nhà nhỏ xập xệ. Ít giây sau, ông ta mở điện thoại, bấm số.
“Alo dạ thưa bà, ông chủ lại đến ngôi nhà lần trước nữa ạ. Vâng, đúng thế. Được, tôi sẽ chụp vài tấm hình rồi đưa về cho bà xem.”
Cúp điện thoại, người đàn ông này mau chóng lấy ra máy chụp ảnh mini loại xịn và tiếp tục nhìn về phía cửa nhà khép hờ. Hẳn, đây là một tay thám tử tư được ai đó thuê.
***
Hạ Tuyết đang đứng tần ngần trước cửa một ngôi nhà ba tầng khá khang trang. Cô đã giữ nguyên tư thế ấy khoảng hơn mười phút chỉ để nhìn tấm bảng trên cánh cổng màu đen ghi rõ ràng chữ Trương. Đây là nhà của Hải Luân. Chẳng là sáng nay đến lớp, cô được biết anh bị bệnh và xin nghỉ học vài buổi. Vì lo lắng không yên nên cô gái họ Hạ quyết định chiều sẽ ghé qua thăm anh.
Đắn đo mãi mà Hạ Tuyết chả biết có nên vào hay không. Nhưng thiết nghĩ, cô đến thăm Hải Luân với tư cách là bạn bè cũng là điều tốt, đâu có sao. Chính nhờ vậy mà cô mới từ từ đưa tay lên ấn chuông. Rất nhanh, cổng nhà mở...
“Dạ chào dì, cháu tên Hạ Tuyết, bạn cùng lớp với Hải Luân. Cháu nghe thầy nói Hải Luân bị bệnh nên đến thăm.” – Hạ Tuyết cúi đầu chào bà Trương, người phụ nữ trung niên có vẻ mặt hiền hậu, mẹ của Hải Luân.
Bà Trương mỉm cười niềm nở, bảo:
“Ôi quý hoá quá! Cám ơn cháu nhé. Nào vào nhà ngồi chơi, để dì pha nước và mang ít bánh cho cháu ăn.”
“Dạ thôi ạ.” – Hạ Tuyết lắc đầu từ chối – “Cháu chỉ ghé qua thăm Hải Luân một chút rồi về ngay vì phải đi làm thêm.”
“À, thế hả. Ừm, vậy cháu lên trên lầu một, phòng Hải Luân nằm ở cuối cùng.”
Cúi chào bà Trương lần nữa, Hạ Tuyết nhanh chóng bước lên những bậc thang lát gạch trơn sạch sẽ. Vừa lên lầu một, cô đã thấy ngay cánh cửa của phòng cuối cùng. Bước nhẹ nhàng đến đó, cô gái họ Hạ hít thật sâu thu hết can đảm rồi khẽ khàng xoay nắm đấm.
“Ai đó? Khục khục khục!” – Hải Luân hỏi khi nghe có tiếng chân người đi vào.
“Là mình, Hạ Tuyết đây.”
Ngạc nhiên, Hải Luân chậm rãi ngồi dậy dù cơ thể mệt mỏi rã rời chẳng còn sức lực:
“Hạ Tuyết? Sao cậu lại đến nhà mình?”
Hạ Tuyết tiến lại chỗ chiếc giường, kéo nhẹ cái ghế sắt cao gần bên cạnh ra ngồi xuống:
“Mình đến thăm cậu chứ làm gì. Cậu bệnh nặng không?”
Ho vài tiếng, Hải Luân quay sang nhìn cô bạn bằng đôi mắt mù loà, cười tươi:
“Mình chỉ bị sốt thôi, do hôm qua dầm mưa.”
“Dầm mưa?” – Hạ Tuyết nhíu mày – “Chẳng phải hôm qua Trang Trang đón cậu bằng xe hơi ư? Sao cậu lại dầm mưa?”
Nghe nhắc đến cô tiểu thư họ Tô là cuộc cãi vã lần trước xuất hiện trong đầu Hải Luân. Anh lặng im vì không biết phải nói gì với cô gái họ Hạ.
“Đã xảy ra chuyện gì ư? Cậu và Trang Trang...” – Hạ Tuyết dễ dàng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc qua nét mặt không tốt của chàng trai.
Thở dài thườn thượt, Hải Luân chậm rãi trả lời:
“Mình cãi nhau với Trang Trang. Cô ấy nói mình vô tích sự.”
“Vô tích sự? Sao Trang Trang có thể nói như vậy! Đúng là quá đáng.” – Hạ Tuyết không giấu được sự tức giận khi nghe xong.
“Lúc Trang Trang bảo thế mình đã rất giận nên xuống xe và tự về nhà một mình nhưng giữa đường xui xẻo mắc mưa, may mà mình còn về được đến nhà.” – Hải Luân chợt cười buồn – “Nhưng suốt buổi tối nằm bẹp trên giường, mình bỗng nghĩ cũng có thể Trang Trang nói đúng. Mình, dù cố gắng đến mấy, cũng chỉ là thằng mù vô tích sự.”
Trông dáng vẻ buồn bã của anh chàng họ Trương, Hạ Tuyết thấy lòng thắt lại. Chưa bao giờ, cô thấy thương anh đến vậy.
“Không đâu, cậu đừng nghĩ bi quan Hải Luân à. Với mình, cậu mãi mãi là một Trương Hải Luân nguyên vẹn, đẹp đẽ và tốt bụng như thiên thần.” – Do không kiềm chế được xúc cảm, Hạ Tuyết đã nắm lấy tay người con trai ấy – “Nếu mình là Trang Trang, mình tuyệt đối không làm tổn thương cậu mà sẽ nhất định bảo vệ cậu!”
Đối diện, Hải Luân bất động khi nghe từng câu từng chữ phát ra từ miệng Hạ Tuyết.
“Hạ Tuyết, cậu...”
“À ừm, xin lỗi. Mình nói linh tinh quá, cậu đừng để ý làm gì nhé.” – Cô gái họ Hạ gạt nhanh dòng lệ sắp rơi, cố để giọng đừng lạc đi.
Về phía Hải Luân, anh lại không cho rằng Hạ Tuyết nói linh linh. Những lời dịu dàng đó khiến lòng anh nhẹ hẫng và bình yên kỳ lạ. Chàng trai này nghĩ rằng, vừa nãy là cô bạn tỏ bày với mình. Nghĩ ngợi gì đấy, Hải Luân liền đưa tay lên, sau khi ước chừng được khoảng cách giữa hai người, chạm khẽ vào mặt Hạ Tuyết. Đôi mắt mù loà của anh trở nên trìu mến hơn khi các ngón tay lướt nhẹ từ đôi mắt xuống chiếc mũi và bờ môi trên gương mặt cô gái.
Còn Hạ Tuyết, cô ngồi yên như hoá đá trước cử chỉ ân cần từ Hải Luân. Từng mạch máu chạy dồn dập, cả cơ thể căng cứng khi những ngón tay anh cứ vuốt ve mặt mình.
“Cậu... cậu...”
Cô gái họ Hạ chẳng kịp để hỏi gì hết là một cách chậm rãi, Hải Luân kéo nhẹ gương mặt cô lại đồng thời anh cũng kề mặt mình đến gần hơn. Đầu óc trống rỗng của Hạ Tuyết chỉ kịp lấy lại ý thức vào cái lúc bờ môi hai người sắp chạm vào nhau. Vậy là quá rõ! Hải Luân muốn hôn cô bạn thân suốt năm năm qua.
Trái tim trong lồng ngực đập liên hồi tưởng chừng như muốn nhảy vọt ra ngoài, Hạ Tuyết nhắm mắt lại vì không biết phải phản ứng thế nào. Được Hải Luân hôn? Đó là điều mà từ trước đến giờ cô chẳng dám mơ tưởng. Nhưng ngay lúc này, điều cứ ngỡ là hão huyền đó lại sắp thành sự thật. Gương mặt nóng bừng, cô gái họ Hạ hồi hộp đến căng đầu óc.
Thế nhưng trong tích tắc, khi môi Hải Luân vừa chạm khẽ vào môi mình thì bộ não đang cứng đơ của Hạ Tuyết đột nhiên có một luồng điện xẹt ngang... Lạ lùng thay, những hình ảnh về Trọng Lâm bỗng xuất hiện rõ rệt. Nụ hôn “nhiễm độc chất cồn”, cái ôm mạnh bạo, cả bàn tay ấm áp che đi nước mắt, những câu nói thì thầm lẫn nụ cười trìu mến dịu dàng của tên “đại ma đầu” trong phút chốc chiếm ngự hết đầu óc Hạ Tuyết. Để rồi, cô nghe văng vẳng giọng hắn bên tai...
“Xin em hãy là người duy nhất đó với tôi!”
Ngay tức khắc, Hạ Tuyết mở mắt và đồng thời đẩy nhanh Hải Luân ra để khoảng cách của cả hai từ con số 0 lên cỡ gần 40cm. Đảo mắt, cô thở gấp gáp trong khi anh chàng họ Trương thì sững người vì kinh ngạc.
“Không!... Mình không thể! Xin lỗi! Thật sự xin lỗi cậu!”
Dứt lời, Hạ Tuyết vùng dậy, chạy ra khỏi phòng mặc Hải Luân gọi với theo. Cô “hoảng loạn” đến mức lao xuống dưới nhà với tốc độ cực nhanh và chỉ kịp chào bà Trương một tiếng rồi phóng như bị ma rượt ra khỏi cổng nhà họ Trương.
Vừa chạy hối hả trên đường về nhà, Hạ Tuyết vừa đưa tay lên môi để ngăn tiếng nấc khẽ. Cô cứ cắm đầu chạy mãi hệt như trốn chạy khỏi trái tim của chính mình... Ánh nắng chiều tà tắt dần, màn đêm dần dần bao phủ mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.