Hạ Vũ, Anh Là Chàng Trai Số 14, Cưới Anh Nhé

Chương 17: Mình chỉ muốn là bạn

Mưa Mùa Hạ

22/07/2015

Khi trái tim tôi đang chịu một vết thương sâu sắc, lý trí nhắc nhở tôi rằng hãy mở lòng trước sự quan tâm của người khác để lấp đầy vết thương ấy. Tôi ngu ngốc thử nghe theo, kết quả lại làm trái tim thêm đau đớn và đem cả nỗi đau đớn ấy lên người quan tâm đến mình.

Cả ngày chủ nhật trôi qua thật vui vẻ và đầy ắp tiếng cười. Chúng tôi chia nhau khi phố đã lên đèn. Hà Nội tối chủ nhật dòng xe như tấp nập hơn, ồn ào hơn nối đuôi nhau trên đường. Lâm Hùng đưa tôi về. Từ quán karaoke về đến nhà tôi khá gần nên cả hai cũng không nói gì nhiều. Tôi biết Lâm Hùng đang quan tâm đến tôi nhưng tôi cũng chỉ còn biết giữ khoảng cách với cậu ấy. Khi xe vòng vào con ngõ, tôi nhìn thấy Đỗ Hùng đang ngồi ở quán nước chè đầu đường có vẻ như đang đợi tôi về nhà. Anh phát hiện ra tôi, tôi giả vờ như không nhìn thấy liền đưa hai tay bám nhẹ vào hai bên hông của Lâm Hùng, rướn người lên nói khẽ:

- Cảm ơn các cậu nhé! Hôm nay rất vui.

Lâm Hùng hơi ngạc nhiên về hành động của tôi. Cậu đáp:

- Không có gì. Bạn vui vẻ trở lại là tốt rồi.

Xe dừng lại, tôi xuống xe vẫy tay chào Lâm Hùng rồi mở khóa cửa vào nhà, cố gắng bình thản như không có chuyện gì. Tôi mở cửa thật chậm, đợi xem Đỗ Hùng sẽ phản ứng như thế nào. Quả nhiên có tiếng xe phanh gấp ngay sau lưng tôi.

- Em lừa anh đúng không? Vừa đi chơi với bạn trai về cơ đấy?

Tôi cười tự đắc, quay mặt lại nở một nụ cười nhạt:

- Em đã nói lần cuối cùng chúng ta gặp nhau rồi còn gì. Em sống chết thế nào, đi với ai anh cũng quan tâm sao? Chẳng phải chúng ta chia tay nhau rồi. Bây giờ cả hai đều chưa có người mới thì thỉnh thoảng nhớ nhau sẽ lại tìm gặp nhau đúng không? Vì đó là thói quen chứ không phải vì anh còn yêu em đâu. Đừng nhầm lẫn.

- Sao em lại nói vậy? Anh cũng rất muốn chúng ta chấm dứt hoàn toàn. Nhưng không hiểu sao anh vẫn nhớ em. Thỉnh thoảng chúng ta gặp nhau được không? Em vẫn yêu anh đúng không? Vậy sẽ gặp nhau cho đến khi nào em tìm được người yêu mới.

- Nực cười. Không phải cho đến khi nào anh tìm được người yêu mới sao? - Tôi nói với giọng cay đắng và đầy mệt mỏi.

- Anh không còn cảm thấy hứng thú với tình yêu hay rung động trước ai nữa.

- Vậy anh giữ em lại làm gì? Anh yêu em hay yêu những thứ khác ở em. Anh biết là em đã và vẫn yêu anh nhiều như thế nào mà. Thậm chí em từng nghĩ đến cái chết khi mất anh. Anh biết em đau đớn thể nào không? Cậu bạn lúc nãy là bạn trai em đấy. Em tìm được người thay thế anh rồi. Anh về đi.

Tôi nói nhanh và bước vội vào nhà khóa cửa lại rồi dựa lưng vào tường ngồi thụp xuống đất mà khóc. Đỗ Hùng, anh đang chơi trò gì với tôi, anh lạnh lùng xua đuổi tôi là thế sao còn tìm tôi, nói những lời dỗ dành ngon ngọt đó làm gì. Tôi sai rồi, tôi yêu anh đến mức yếu đuối và quên bản thân mình nhưng tôi đâu có thể ngu ngốc thêm một lần nữa. Lại ngã vào vòng tay anh lại van xin anh hãy cưới tôi ư? Đỗ Hùng sẽ không làm điều đó, anh sẽ không bao giờ muốn tôi là cô dâu của anh.

Gạt nước mắt, đứng dậy. Tôi gọi điện cho bố mẹ rồi đi nấu mì tôm ăn tối. Chẳng biết vì nước mì tôi cho nhiều ớt cay quá hay hơi nóng bốc lên mà mắt tôi lại ươn ướt. Tôi thường chỉ khóc khi còn một mình. Dù đau đớn đến mấy cũng ít khi tôi khóc trước mặt bạn bè.

Tôi tiếp tục công việc kiến tập của mình ở công ty Sao Mai cho đến hết tháng sáu làm bản báo cáo và viết bài tiểu luận nộp cho Khoa rồi nghỉ hè. Trước khi nghỉ, chúng tôi tập trung một buổi cuối năm trên trường để thầy chủ nhiệm dặn dò vài việc. Tôi kể mọi chuyện cho Hiền, Mai, Khuyên nghe. Ba người bạn ấy khá sốc khi biết tin tôi và Đỗ Hùng chia tay. Tôi cười trừ trước ánh mắt thương cảm xen lẫn lo lắng của ba cô bạn, vỗ vỗ vào vai Khuyên:

- Giờ thì tao độc thân giống mày rồi nhé. Cho con Hiền và Mai ở một nhóm riêng.

- Chuyện chia tay mà vẫn còn đùa được à? - Khuyên nhắc.

- Ừ, thì cũng quyết định từ đầu tháng năm rồi mà, bây giờ cuối tháng sáu. Bọn tao cứ lằng nhằng một đợt chứ cũng không còn là gì của nhau hai tháng rồi. - Tôi nói.

Mai trách:

- Thế mà bây giờ mới chịu kể với bạn bè. Mày không nghĩ đến cảm nhận của bọn ta à?

- Không phải, vì tao nghĩ biết đâu bọn tao lại quay lại. Như mọi lần giận dỗi chia tay vài ngày sau lại cười hòa. Chúng mày chẳng kêu tao trẻ con, rắc rối sao. - Tôi giải thích.

- Ok. Tao hiểu. Chuyện cũng qua rồi. mày vui vẻ lên nhé! - Hiền an ủi.

Tôi kết thúc mùa hè năm học thứ ba bằng câu chuyện thất tình với ba người bạn thân trong lớp. Tôi không về nhà nghỉ hè mà tham gia làm trưởng nhóm phụ trách PG (Promotion girl - những cô gái có nhiệm vụ quảng bá sản phẩm cho doanh nghiệp dưới nhiều hình thức khác nhau) cho công ty Sao Mai trong các hợp đồng nhận được. Hai năm trước ngoài việc đi học và dạy thêm tôi còn tham gia nhiều chương trình tuyển chọn PG cho công ty và cũng có kinh nghiệm nên được cân nhắc lên làm trưởng nhóm cho công việc bán thời gian này.

Tôi lao vào làm việc kiếm tiền và học những gì mình muốn. Buổi sáng tôi có nhiệm vụ hướng dẫn các bạn PG đến các địa điểm theo từng chương trình và giám sát các hoạt động ở nơi mình phụ trách. Buổi chiều tôi chia thời gian đi học thêm Tiếng Anh và học lớp Khiêu vũ. Buổi tối tôi nhận dạy kèm thêm hai học sinh lớp bốn ở nhà nên gần như không có thời gian trống.

Thật không ngờ Lâm Hùng lại cùng tôi theo học lớp Tiếng Anh và lớp Khiêu vũ ở trung tâm gần nhà tôi. Cậu ấy đi xe máy đến gửi ở chỗ tôi rồi cùng tôi đi bộ ra trung tâm để học. Tôi khá bất ngờ vì lực học Tiếng Anh của cậu ấy hoàn toàn hơn hẳn và vượt trội ở lớp học thêm nhưng cậu ấy lại vì tôi mà tham gia khóa học này. Chiều nào cũng vậy, Lâm Hùng luôn đến đúng giờ rồi chúng tôi cùng nhau đi học, chuyện trò vui vẻ.

Ở lớp Khiêu vũ tôi và Lâm Hùng là hai học viên mới nhưng tôi lại thuộc các động tác rất chậm và dường như không có khả năng đếm nhạc để nhảy. Trong khi đó Lâm Hùng lại một lần nữa thể hiện sự vượt trội của mình, cậu ấy học rất nhanh và nhảy đẹp nên thầy giáo rất quý, thường hay gọi lên làm mẫu còn các học viên khác thì rất mong được nhảy cùng với cậu ấy. Thế nhưng Lâm Hùng chẳng đồng ý ai cả. Cậu ấy chỉ chọn tôi là bạn nhảy duy nhất ở lớp học. Khi chúng tôi cùng nhảy điệu Rumba - điệu nhảy phải thể hiện tính tình tứ và lãng mạn, tôi vô cũng lóng ngóng và bối rối khi Lâm Hùng nắm tay tôi và đặt một tay vào bên hông tôi:

- Làm gì mà bạn căng thẳng thế. Chúng ta khiêu vũ để giải trí, thư giãn mà. Nào… thả lỏng người ra đi. - Lâm Hùng cười và nhắc nhở.

Cậu ấy nắm tay tôi rất nhẹ nhàng, tôi cũng không biết tại sao mình lại ngượng ngùng như vậy. Có lẽ lâu nay ngoài Thiên và Đỗ Hùng ra tôi chưa gần gũi ai đến mức mặt đối mặt, tay nắm tay, ôm eo đứng sát vào nhau như thế này nên ngượng.



- Mình có căng thẳng đâu… Tại vì… vì mình đang run vì mình chưa thuộc bài nhảy này.

- Không sao? Mình sẽ dìu bạn. Đừng lo.

Lâm Hùng ghé sát vào tai tôi thì thầm khi tiếng nhạc bài hát How deep is your love của Bee Gees vang lên. Tôi đỏ mặt, tôi lúng túng trong vòng tay của Lâm Hùng và liên tục giẫm phải chân cậu ấy khi nhảy. Tôi gượng gạo xin lỗi:

- Mình lại giẫm vào chân cậu rồi. Xin lỗi, nhé!

- Không sao đâu. Mới học nhảy thế này là tốt lắm rồi.

- Ơ… thế không phải cậu nói với mình là cũng mới đi học à?

Tôi nghi ngờ hỏi lại. Lâm Hùng thoáng giật mình:

- À, đúng rồi. Là do mình thuộc động tác và học nhanh hơn thôi.

Tôi không hỏi thêm nữa, cố gắng nhớ từng động tác để nhảy cho đúng và uyển chuyển cùng với Lâm Hùng. Thời gian trôi qua thật chậm. Mãi mà bài hát mới kết thúc và Lâm Hùng rời tôi trong dư vị như còn lưu luyến.

Sau đấy vài hôm ở lớp học thêm Tiếng Anh, cô giáo cho chúng tôi bốc thăm câu chủ đề trong một buổi học chủ đề giao lưu các thành viên trong nhóm. Thật trùng hợp là nhóm chúng tôi và Lâm Hùng bốc được chủ đề: Hãy hát bài hát How deep is your love - bài hát mà chúng tôi vừa mới nghe trong điệu nhảy Rumba. Cả nhóm chúng tôi không ai thuộc bài hát này, tôi lo lắng quay sang Lâm Hùng cậu ấy cười tủm tỉm:

- Hạ Vũ, yên tâm. Bài này mình thuộc. Đến lúc ấy mình sẽ hát tặng bạn.

Nghe vậy cả nhóm nhao nhao vỗ tay và trêu tôi với Lâm Hùng có tình ý với nhau. Cậu ấy không giải thích gì còn tôi thì vội vàng thanh minh cho sự hiểu lầm tai hại ấy. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ Đỗ Hùng. Tôi chưa sẵn sàng mở lòng với ai khác, tình yêu tôi dành cho anh vẫn chưa hề phai nhạt dù tôi và anh đã hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc. Lâm Hùng rất tự tin khi bước phía trước, tiếng vỗ tay rầm rầm của các bạn khác trong lớp vang lên. Cậu ấy nhìn tôi, nở một nụ cười rất tươi rồi bắt đầu cất giọng hát:

“You make the morning and you make the night

You can make darkness turn into light

How deep is your love

Is it love

Whatever you needed I gave you the best

But you left me bleedin’ takin’ the rest of me

Is your love

Is it love

Is it love

How deep is your love

Is it deeper than the blue blue sea

Tell me how deep is your love my friend

Makin’ me believe

How deep is your love

Is it deeper than the blue blue sea

Tell me how deep is your love my friend

Makin’ me believe…”



“Em làm nên bình minh và làm nên đêm tối,

Em khiến màn đêm trở nên sáng bừng.

Tình em sâu thẳm đến bao nhiêu,

Đó có phải là tình yêu em trao vội?

Những gì em muốn anh đều trao em cả đó,

Nhưng em bỏ lại anh để máu nhỏ trào tuôn,

Phải chăng tình yêu em là thế,

Liệu đó có phải là tình yêu?

Tình yêu em sâu thẳm nhường nào,

Liệu rằng tình emcó sâu hơn đại dương xanh thẳm.

Hãy nói cho anh biết, em yêu hỡi,

Tình em sâu nặng bao nhiêu?

Hãy làm sao để anh tin tưởng…”

Giọng của Lâm Hùng không phải là quá suất sắc khi thể hiện bài hát khó này nhưng cũng đủ để cô giáo và cả lớp lặng người trong giai điệu không tiếng nhạc. Bài hát kết thúc, mọi người quên cả việc vỗ tay khen ngợi. Mất vài giây im lặng sau đó tràng pháo tay mới nổ lên. Lâm Hùng nhìn có vẻ rất tự tin và bước về chỗ ngồi gần tôi hỏi:

- Bạn thích bài hát này chứ? Mình hát có dở lắm không?

- Không dở chút nào. Rất tuyệt. - Tôi đưa ngón tay cái lên ra hiệu.

- Bạn thích là tốt rồi. Ai cảm nhận thế nào cũng được, chỉ cần nghe cảm nhận của bạn thôi.

Tôi nghe thấy lời Lâm Hùng nói nhưng lại giả vờ như không nghe thấy. Kiểu nói chuyện này tôi đã gặp nhiều lần rồi nên tốt nhất là giả vờ im lặng. Lâm Hùng đã bắt đầu tỏ rõ thái độ quan tâm đến tôi công khai. Tôi sợ lại mất đi một người bạn như đã từng mất Quang. Từ hôm ở Sài Gòn về, Quang đã giữ đúng lời hứa, quên tôi và không liên lạc với tôi nữa. Tôi im lặng suốt dọc đường về nhà, Lâm Hùng thấy thái độ tôi thay đổi thì rất muốn hỏi nhưng ngập ngừng mãi rồi thôi. Tôi về nhà, nằm vật ra giường mệt mỏi. Tối nay còn phải đi dạy thêm bé trai ở đường Hoàng Hoa Thám mà mệt mỏi như thế này không biết có đi dạy được không? Tôi gọi điện cho Dũng để hỏi một vài điều nghi ngờ, Dũng trả lời rất nghiêm túc:

- Vậy hóa ra bà ngốc thật à? Bà đúng là không biết gì về Lâm Hùng rồi. Ngày xưa cậu ấy học chuyên Anh trường Chu Văn An đó. Nhưng vì bố mẹ làm Ngân hàng nên cậu ấy thi vào Ngân hàng. Ở trường Hùng còn là đội trưởng đội khiêu vũ, bảo làm sao không nhảy đẹp. Cậu ta muốn tranh thủ cơ hội, vừa an ủi vừa theo đuổi bà thôi. Nếu bà không thích thì đừng reo rắc hy vọng gì cả, con người cậu ta cũng khá cố chấp. Nếu không rõ ràng thì không chịu từ bỏ đâu. Ngày trước biết bà có người yêu rồi mà vẫn không kìm lòng được. Tôi nói mãi không nghe. Giờ thì hay rồi đấy…

Lời của Dũng nói làm tôi càng cảm thấy mêt mỏi hơn. Dũng nói đúng, tôi nên nói chuyện thẳng thắn với Lâm Hùng về chuyện tình cảm của mình để cậu ấy thôi hy vọng. Ngày hôm sau tôi quyết định bỏ học khiêu vũ, Lâm Hùng đến rủ tôi đi học như mọi ngày và bất ngờ về quyết định đó của tôi. Chúng tôi ngồi đối diện với nhau ở một quán nước gần nhà. Tôi là người lên tiếng trước:

- Mình hỏi Dũng và biết một số điều về bạn rồi. Bạn không nên quan tâm đến mình nhiều như thế. Bạn còn cuộc sống riêng của bạn nữa… Chúng ta chỉ nên dừng lại ở tình bạn giống mình và Dũng bao năm nay. Có lẽ mình nói ra bạn sẽ cười mình ảo tưởng hay võ đoán lung tung, nhưng ý mình là vậy. Bạn nghỉ học khiêu vũ và Tiếng Anh đi, mình cũng xin nghỉ rồi.

Lâm Hùng bất ngờ và khá bối rồi khi tôi nói chuyện thẳng thắn, cậu ấy suy nghĩ một lúc rồi cố tỏ ra vẻ thản nhiên:

- Bạn không phải nghỉ học. Mình nghỉ là được rồi. Nếu bạn không thích mình quấy rầy thì mình sẽ không làm nữa.

- Không phải quấy rầy. Ý mình là chúng ta cứ thỉnh thoảng gặp nhau qua Dũng như trước kia. Mình không muốn bạn mất thời gian với mình.

- Bạn nghĩ đó là mất thời gian.

- Đúng, dù mình rất cảm ơn và trân trọng quãng thời gian qua. Bạn đã ở bên cạnh giúp đỡ mình rất nhiều. Mình nghỉ học không phải vì Hùng đâu. Hôm nay mình nhận được điện thoại của công ty, họ cử mình làm thêm giám sát cho một vài chương trình chạy buổi chiều ở các siêu thị. Nên mình tạm nghỉ học để làm thêm. Sau này vào năm học sẽ tiếp tục học lại. Mình…

- Mình hiểu ý bạn rồi. Nếu bạn muốn thế, chúng ta vẫn là bạn như trước kia. Thỉnh thoảng gặp nhau qua Dũng như bạn nói.

Lâm Hùng cắt ngang lời tôi. Tôi nhận thấy cậu ấy có một lòng tự trọng rất lớn. Tuy cậu ấy chưa hề tỏ tình với tôi và việc tôi vừa nói không phải là thẳng thắn từ chối nhưng Lâm Hùng có vẻ thất vọng, khó chịu. Cậu ấy duy trì vẻ mặt lạnh lùng và thản nhiên đó đến cuối buổi nói chuyện và chào tạm biệt tôi ra về.

Cuối tháng tám, Hà Nội đang chuẩn bị sang thu. Không khí ngột ngạt đã dịu đi thay bằng những cơn gió nhẹ và dịu mát. Tôi bước lặng lẽ về phía ngôi nhà mình đang ở. Hà Nội ơi, sao ở đây tôi lại có quá nhiều kỉ niệm buồn đến thế này. Bỗng nhiên tôi thấy ghét phải ở nơi đây. Ghét sống ở thủ đô và muốn được về nhà với bố mẹ ngay lập tức. Nghĩ là làm, tôi thu dọn đồ đạc quyết định ngày mai sẽ về quê vài ngày trước khi nhập học năm cuối cùng đại học.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Vũ, Anh Là Chàng Trai Số 14, Cưới Anh Nhé

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook