Chương 8: Chương 16 - 17
Mưa Mùa Hạ
07/10/2014
Lên cấp ba tuy là trường
mới nhưng đa số các bạn cùng lớp lại là bạn cũ, không chung lớp thì cũng là
chung trường cấp hai nên việc làm quen với môi trường mới không có gì quá phức
tạp. Lần này Hạ Vũ được học cùng trường với Hạnh, thế là trên con đường đi học
Hạ Vũ đã có người bạn đồng hành mới cũng chính là bạn thân từ nhỏ của mình.
Hạ Vũ vẫn được chọn làm lớp trưởng, Thanh được bầu làm bí thư của lớp 10A9, học ở tầng hai. Thầy chủ nhiệm phân chỗ cho hai bạn được ngồi gần nhau nên Hạ Vũ và Thanh ngày càng thân thiết. Dũng cùng với Thiên học lớp 10A2 ở tầng ba nên hàng ngày chỉ trong giờ giải lao Hạ Vũ và Thiên mới gặp nhau ở sân trường. Không học cùng trường với Phượng nên Hạ Vũ và Phượng cũng ít liên lạc, dần dần chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm nhau vài câu. Nhóm bạn lớp A1 hồi cấp hai cũng vậy, mỗi đứa một trường không còn thường xuyên tụ tập như trước nữa.
Việt học trường chuyên của tỉnh cũng chẳng cách xa ngôi trường Hạ Vũ đang học là bao nhiêu. Hai trường đối diện nhau, tuy cổng trường thì mặt trước mặt sau nhưng từ chỗ ngồi gần cửa sổ của Hạ Vũ có thể nhìn xuyên qua con đường lớn, xuyên qua khoảng sân rộng của trường Việt và thấy được cửa lớp chuyên toán của Việt trên hành lang. Sở dĩ Hạ Vũ biết rõ vị trí lớp chuyên toán là bởi Thành “chỉ điểm” cho.
Mặc dù nói là hận Việt, ghét Việt… nhưng dường như những gì liên quan đến Việt, Hạ Vũ đều rất bận lòng, rất quan tâm. Hiện tại đã là bạn gái của Thiên, đã có nhiều kỷ niệm với nhau nhưng trong lòng Hạ Vũ luôn có một khoảng trống vô hình nào đó, cái khoảng trống ấy lấp đầy hình ảnh của Việt, lấp đầy nỗi nhớ nhung, khao khát mà Hạ Vũ dành cho Việt.
Con người ta là vậy đấy, cái gì không phải của mình thì thèm muốn, ao ước, chờ đợi. Cái gì hiển nhiên là của mình thì cảm thấy là của mình rồi thì không cần phải giữ gìn, vun đắp. Hạ Vũ cũng vậy, tình cảm với Thiên tưởng theo thời gian sẽ sâu đậm hơn, bền chặt hơn nhưng ngược lại, nó cứ mờ nhạt và lạnh dần.
Lấy lý do đi học thêm, bận bịu vì lịch học Hạ Vũ ít gặp Thiên hơn, điện thoại của Thiên gọi đến Hạ Vũ cũng chủ động không nghe. Hạ Vũ nói với Thiên tạm thời ở trường mới tránh mọi người trêu chọc và thầy cô biết chuyện nên không muốn gặp Thiên ở sân trường trong giờ ra chơi. Hạ Vũ cũng không hiểu tại sao mình làm như vậy nữa, Hạ Vũ chỉ cảm thấy càng gần bên Thiên con bé càng có cảm giác áy náy và tội lỗi. Hạ Vũ cố chấp với chuyện tình cảm của Việt, Hạ Vũ sợ rằng cứ ở bên Thiên sẽ có ngày con bé thực sự thích Thiên, yêu Thiên và quên mất sự tồn tại của Việt. Thiên xứng đáng có được một tình cảm trọn vẹn, người tốt như Thiên xứng đáng có được một cô bạn gái toàn tâm toàn ý yêu thích mình. Nghĩ vậy, sợi dây vô hình là Việt giữa Thiên và Hạ Vũ cứ bị kéo dài, kéo dài, căng mãi ra như sắp đứt.
Hạ Vũ đang ngồi mải miết suy nghĩ thì có tiếng chuông điện thoại, Hạ Vũ nhấc máy nhận luôn ra giọng của Dũng:
“Sao còn ở nhà à? Thằng Thiên đêm qua bị xe máy đâm phải, ngã gãy chân phải bó bột. Nó cứ đòi gặp bà, nhất quyết phải gặp được bà mới chịu uống thuốc. Biết chuyện bố mẹ nó đang tức điên lên và cũng muốn tôi gọi bà qua nhà nó để gặp nó khuyên bảo đây.”
Hạ Vũ lo lắng cuống quýt: “Sao đang yên đang lành lại gẫy chân, được rồi, tôi sẽ đến.”
Nhưng sực nghĩ ra điều gì đấy, Hạ Vũ hạ giọng: “Này, không phải ông và Thiên đang lừa tôi đấy chứ.”
“Đến nước này rồi còn hỏi có lừa hay không? Sao tự nhiên bà nhẫn tâm thế.”
Dũng thất vọng trước thái độ của Hạ Vũ rồi dập máy. Lần này Hạ Vũ tìm cách lẩn trốn, không dám đối diện với hiện tại, không dám đối diện với những lỗi lầm mình gây ra. Vẫn là trốn tránh Thiên, vẫn là cách thu mình vào con ốc sên hèn nhát.
Gần đây Thiên dường như cũng cảm nhận được điều bất thường từ Hạ Vũ, có phải vì cậu ấy quá buồn đi đường không cẩn thận nên bị tai nạn không? Hạ Vũ thực sự rất lo lắng nhưng lại ngại không muốn đến gặp Thiên. Hạ Vũ sợ gặp nhau, Thiên lại ôm hôn Hạ Vũ, lại ngon ngọt dỗ dành khiến con bé không thể từ chối được mà cứ tiếp tục dây dưa với Thiên. Hạ Vũ không vội đến nhà Thiên mà đến cửa hàng của chú Tư gần trường cũ nghe ngóng tình hình thật giả như thế nào. Chú Tư thấy Hạ Vũ thì vồn vã:
“Cháu đi thăm Thiên chưa? Nó ngã như vậy có bị nặng lắm không?”
“Ơ, cháu giờ mới đi thăm.” Hạ Vũ trả lời trong lòng thầm nghĩ “Đến chú Tư cũng biết vậy chắc chuyện này là thật rồi”.
Ngay lúc ấy thì Hạ Vũ gặp Thanh bước vào, Thanh nhìn Hạ Vũ lo lắng:
“Tao thấy xe của mày dựng ở ngoài, sao giờ mày còn ở đây. Có đi cùng tao đến thăm Thiên không?”
Từ ngày ngồi chung bàn với nhau, Hạ Vũ và Thanh thân nhau hơn nên chuyện xưng hô không còn khách sáo như hồi cấp hai nữa. Hạ Vũ thấy Thanh lo lắng thì cũng bồn chồn:
“Có thật là Thiên bị tai nạn không? Tao tin mày, mày trả lời đi.”
“Chẳng lẽ tao bịa chuyện, tối qua tao định gọi cho mày nhưng Thiên không cho gọi. Cậu ta nói dạo này mày bận học, đang lo ôn thi để vào đội tuyển Văn của trường. Tao ngạc nhiên là tao với mày đã có trong danh sách đội tuyển rồi, thành tích từ hồi cấp hai đâu phải thi đâu. Sao mày lại nói dối Thiên.”
Hạ Vũ nhất thời không biết trả lời thế nào, chắc Việt cũng đang ở đấy, Hạ Vũ sợ gặp Việt nên nghĩ một lúc Hạ Vũ bặm môi:
“Mày đến thăm trước đi, chắc cả hội đang ở đấy. Chiều tao sẽ rủ Dũng đi cùng đến thăm sau.”
Nhìn Thanh khuất bóng, Hạ Vũ buồn bã trở về nhà. Hạ Vũ thực sự lo lắng, Hạ Vũ đang lo lắng cho Thiên, lâu nay chỉ có Thiên lo lắng, quan tâm đến Hạ Vũ, còn Hạ Vũ đã làm được gì cho Thiên đây. Chẳng thể bên Thiên bằng trái tim nguyên vẹn, chẳng thể yêu thương mà không nghĩ về người con trai khác. Thích một người khác nhưng lại không muốn người thích mình rời xa mình. Liệu Hạ Vũ có đang quá ích kỉ không? Liệu Hạ Vũ có đủ can đảm để nói lời chia tay vào lúc này không?
Hạ Vũ gọi điện hẹn Dũng ở đầu ngõ vào nhà Thiên, con bé không muốn đến một mình gặp Thiên trong khi lòng đang rối bời như thế này. Dũng đồng ý và bảo Hạ Vũ đến nơi thì đứng đợi cậu vào cùng. Vừa dừng xe lại trước con ngõ quen thuộc, bất ngờ Thiên ở đâu đi đến nắm chặt tay lái của Hạ Vũ. Vừa vui mừng vì Thiên không bị làm sao, vừa tức giận vì biết mình bị lừa Hạ Vũ cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Tất cả mọi người, Dũng, Thiên, Thanh và cả chú Tư nữa đã dựng lên màn kịch này để lừa Hạ Vũ gặp Thiên. Trời ơi, một đứa chuyên dựng kịch viết truyện cuối cùng lại bị lừa bởi tay viết kịch nghiệp dư là Thiên. Hạ Vũ không nói gì vùng vằng định đạp xe về nhưng Thiên giữ rất chặt, nhất quyết không cho Hạ Vũ rời đi. Giữa ban ngày ban mặt, Hạ Vũ kinh hoàng khi Thiên quỳ gối trước mặt mình trong con ngõ nhỏ:
“Hạ Vũ, gần đây không hiểu vì lý do gì mà Hạ Vũ im lặng lẩn trốn Thiên. Thiên biết nhưng đồng ý không gặp để Hạ Vũ suy nghĩ, nhưng mà, Hạ Vũ suy nghĩ lâu quá, Thiên không chịu được cảm giác này. Lần đầu tiên Thiên quỳ gối trước một người con gái, hãy luôn ở bên cạnh Thiên được không?”
Hạ Vũ hoảng hốt đau lòng kéo Thiên dậy: “Dù không thật lòng thích Thiên, Thiên cũng chấp nhận sao?”
“Chấp nhận, chấp nhận hết. Thiên đồng ý, đau mấy cũng chịu được, chỉ cần Hạ Vũ ở bên.”
Hạ Vũ khổ sở im lặng. Vì bố mẹ Thiên buổi chiều có mặt ở nhà, Thiên nhất quyết kéo Hạ Vũ lên xe chở đến nhà Dũng nói chuyện. Dũng nhường phòng riêng cho hai bạn còn mình thì ngồi ngoài phòng khách xem ti vi. Khi cánh cửa phòng khép lại, nghĩ đến việc mình bị lừa Hạ Vũ điên người lấy chân đá mạnh vào cửa mấy cái. Tự mình làm đau mình, Hạ Vũ rơm rớm nước mắt rồi quay lại, nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét của Thiên, Hạ Vũ lao vào đấm, đá, đánh toán loạn lên người Thiên:
“Đồ nói dối, đồ lừa đảo… tôi muốn về nhà.”
Thiên để mặc cho Hạ Vũ đánh đấm một lúc, đợi Hạ Vũ nguôi giận cậu ôm chầm lấy Hạ Vũ:
“Có phải Thiên đã giữ lại được Hạ Vũ không? Cái gì đầu tiên Thiên cũng trao cho Hạ Vũ, từ nắm tay, ôm, hôn… Hạ Vũ đều là người đầu tiên nhận được và Thiên biết với Hạ Vũ cũng là lần đầu. Sao cứ phải tự làm khổ mình. Thiên đã làm theo lời Hạ Vũ nói, dù bằng cách gì cũng phải giữ Hạ Vũ lại, đừng tức giận nữa được không?”
“Thiên ngốc lắm có biêt không? Nếu cứ tiếp tục bên Hạ Vũ, người chịu thiệt thòi đau khổ là Thiên đấy.” Lúc này Hạ Vũ đã bình tĩnh trở lại đáp trả.
“Dù Hạ Vũ có làm Thiên đau lòng thì đấy là Thiên tự mình nhận. Ngày hôm nay, Hạ Vũ hãy về viết vào nhật ký của mình rằng: Thiên sẽ mãi mãi yêu Hạ Vũ, không bao giờ thay đổi.”
Hạ Vũ xúc động nhìn Thiên lòng thầm nghĩ: “Bạn mới có mười sáu tuổi thôi đấy, còn cả một quãng đời dài phía trước, làm sao mà bạn có thể hứa yêu thương một người con gái mãi mãi được, thế nào là mãi mãi bạn có biết không? Mình cũng đã hứa là sẽ thích Việt mãi mãi, thế mà suốt những tháng qua mình lại ở bên bạn, mình cũng thích bạn lắm nhưng sự thật là mình vẫn luyến tiếc Việt. Mình vẫn nhớ cậu ấy đến nghẹt thở. Mỗi khi nhìn bạn quan tâm yêu thương mình, mình áy náy lắm.”
Sau một lúc lâu im lặng suy nghĩ, Hạ Vũ thở dài:
“Hạ Vũ không tốt đẹp như Thiên nghĩ đâu. Phải làm gì để Thiên có thể quên đi Hạ Vũ được đây?”
“Chỉ khi nào Thiên nhìn thấy Hạ Vũ yêu thương và hôn người con trai khác như hôn Thiên, có lẽ lúc đấy Thiên sẽ suy nghĩ.” Thiên cười véo má Hạ Vũ: “Nhưng mà Thiên không để chuyện đấy xảy ra đâu. Ngoài Thiên ra không ai được hôn Hạ Vũ và không ai hôn được giỏi như Thiên.”
Thiên cười lớn tiếng hơn và kéo Hạ Vũ lại chứng minh luôn điều mình vừa nói. Hạ Vũ cố gắng mãi mới thoát khỏi nụ hôn của Thiên, đau khổ ngước nhìn vẻ mặt đang hy vọng của Thiên mà buông ra một câu lạnh lùng:
“Chúng ta chia tay đi.”
Chương 17
Có người nói khi yêu thì không cần lý do nào cả, nhưng khi chia tay thì người ta nghĩ ra vô vàn lý do để bào chữa cho việc ấy. Đối với Hạ Vũ thì ngược lại. Nếu hỏi Hạ Vũ vì sao thích Thiên, Hạ Vũ có thể trả lời vì rất nhiều lý do nhưng lý do vì sao chia tay, Hạ Vũ không thể tìm cho mình một câu trả lời thỏa đáng.
Mọi người sẽ rất ngạc nhiên khi tình cảm của Hạ Vũ và Thiên đang tốt đẹp và tràn đầy hy vọng như vậy thì lại bị Hạ Vũ đột ngột cắt đứt. Mọi người sẽ chẳng tin vào bất kỳ một lý do nào nếu Hạ Vũ đưa ra. Bảo không hợp nhau ư: rất hợp là đằng khác. Bảo không vui khi ở bên Thiên ư? Rất vui vẻ mà. Bảo không thực lòng thích Thiên ư? Thế sao lại để cậu ấy ôm hôn, sao lại bồi hồi mỗi khi cậu ấy rời môi. Bảo yêu Việt ư? Vì yêu Việt nên quyết định chia tay ư? Việt đâu có thích Hạ Vũ, nếu yêu Việt sao không từ chối dứt khoát dây dưa với Thiên ngay từ lần đầu?
Không một ai có thể lý giải cho việc Hạ Vũ và Thiên đột ngột chấm dứt. Tất nhiên người ngạc nhiên nhất và không đồng ý là Thiên. Khi nghe Hạ Vũ nói lời chia tay ở nhà Dũng, Thiên đã điên cuồng không chấp nhận. Thiên đấm rất mạnh tay vào tường và hỏi lý do, hỏi những câu hỏi mà Hã Vũ đã không trả lời được ở trên. Hạ Vũ chỉ biết im lặng, rồi lại là lần đầu tiên Hạ Vũ nhìn thấy Thiên khóc. Cậu ấy ôm mặt và khóc trước mặt Hạ Vũ, Hạ Vũ đã có lúc định chạy lại ôm lấy Thiên và rút lại những gì vừa nói. Nhưng như một bức tượng, Hạ Vũ cứ ngồi đấy, chỉ biết nói câu: “Thực xin lỗi. Hạ Vũ không còn thích Thiên nữa” rồi đứng dậy bỏ về. Thiên lao ra đuổi theo nhưng bị Dũng giữ lại, Hạ Vũ đã nhờ Dũng ngăn cản Thiên vì Hạ Vũ biết Thiên sẽ không bao giờ từ bỏ.
Tình yêu đôi khi người ngoài cuộc không hiểu được, đến người trong cuộc cũng không giải thích được vì sao. Khi hai người yêu nhau ở trong giai đoạn tươi đẹp nhất, thì ngay chính lúc ấy, những nỗi sợ hãi bị lạc mất nhau, sợ sẽ làm tổn thương nhau, sợ bản thân đang quá hạnh phúc… rất nhiều nỗi sợ cứ vây chặt lấy mình.
Hạ Vũ đã cảm thấy như vậy, như một lời tự bào chữa cho câu nói chia tay với Thiên. Thiên đã tìm đủ mọi cách để níu giữ, nhưng trái tim sắt đá của Hạ Vũ vẫn im lặng từ chối. Bạn bè ai cũng trách Hạ Vũ vô tình, trách Hạ Vũ sao có thể nhẫn tâm đến vậy. Những ngày tháng ấy với Hạ Vũ và Thiên, thực chẳng khác gì bị đày đọa tinh thần và thể xác. Nhìn thấy Thiên ở cổng trường học người gầy rộc đi Hạ Vũ không khỏi xót xa. Tại sao lại sợ mình được hạnh phúc? Tại sao phải làm khổ mình và Thiên như vậy? Tại sao lại cứ phải nhớ Việt? Tại sao, tại sao? Hạ Vũ quay cuồng trong hàng ngàn câu hỏi rồi quyết định đến nhà tìm Thiên sau hai tháng không gặp để xác định lại rõ tình cảm của mình.
Hạ Vũ dừng xe định bấm chuông cửa thì con bé chợt nhận ra giọng nói quen thuộc từ phòng khách nhà Thiên phát ra, giọng nói với sự giận dữ được kìm nén lại:
“Tại sao lại chia tay? Chẳng phải hai người đang tốt đẹp sao?”
Câu hỏi vừa dứt lời thì giọng Thiên rất gay gắt, bực bội xen lẫn sự mỉa mai cất lên:
“Mày có tư cách gì mà hỏi tao câu ấy? Ngay từ đầu mày bảo với tao mày không quan tâm đến Hạ Vũ, mày nhường tao thứ mày không cần, thứ mày không cần thì tao cũng chỉ vui đùa thôi, không thích nữa thì bỏ…”
Thiên còn nói thêm những điều gì đó, nhưng Hạ Vũ không còn nghe thấy, chỉ thấy bên tai mình lùng bùng rất nhiều câu nói toàn là giọng của Thiên, giọng của Việt. Hạ Vũ cứ như một con rối trong mắt hai người đấy, Hạ Vũ là một thứ đồ chơi của tụi mới lớn, Hạ Vũ là thứ đồ chơi không ai cần… Bàng hoàng một lúc, Hạ Vũ lên xe và quay về nhà, nước mắt không thể dừng trên gương mặt. Hình ảnh Thiên vui sướng, nhõng nhẽo khi bên Hạ Vũ, lúc Thiên quỳ gối và cả lúc Thiên khóc nữa, cứ chập chờn trong tâm trí Hạ Vũ. Hạ Vũ không muốn tin, không muốn tin những điều mình vừa nghe được.
Hạnh nhìn Hạ Vũ buồn bã:
“Mày không nên tin những gì Thiên nói với Việt, bọn con trai chẳng đứa nào thừa nhận mình “bị đá” đâu, mà lại phải thừa nhận với người con trai mà bạn gái mình thích thì có mà điên, tao không nghĩ Thiên là người như vậy.”
“Mày không ở đấy, mày không biết được thái độ và những câu sau đó Thiên nói đâu. Cậu ta nói vì tao tỏ ra quá si mê Việt nên cậu ta muốn thử xem mình có đủ sức làm tao thay đổi được không? Tao nghĩ cũng giống như tao từng thử với Trung ấy. Chỉ có điều Thiên không dừng lại sớm giống tao, còn tao thì quá ngu ngốc lại ngã vào cái trò chơi ấy.” Hạ Vũ chua chát nói: “Tao nghĩ thông rồi, việc gì tao phải vì hai tên đấy mà đau lòng cơ chứ, tao chán ghét tụi con trai, chẳng đứa nào là tốt đẹp và thật lòng. Mày xem, rồi tao sẽ cho hai tên đấy biết, thứ bỏ đi như tao có bao nhiêu người cần…”
“Mày lại làm sao rồi Hạ Vũ, lại nghĩ ra cái trò gì mới đây?” Hạnh lo lắng.
* * *
Giáng sinh, hơn hai tháng Hạ Vũ và Thiên không nói chuyện với nhau, cả hai vẫn gặp nhau ở cồng trường nhưng Thiên không còn tìm đủ mọi cách bắt chuyện như trước đây nữa. Hạ Vũ lại cảm thấy đôi chút hụt hẫng, phải chăng Thiên hoàn toàn chấp nhận việc Hạ Vũ không còn là bạn gái mình nữa. Đáng ra phải vui vì điều ấy vì chính Hạ Vũ là người buông tay, thế nhưng sao lại thấy nặng nề như vậy nhỉ? Dũng từ tầng trên chạy xuống, đưa cho Hạ Vũ một hộp quà của Thiên tặng. Bên trong là một chiếc khăn, một đôi tất và một đôi găng tay với tấm thiệp: “Không có Thiên bên cạnh, hy vọng Hạ Vũ sẽ được ấm áp hết mùa đông này.”
Hạ Vũ nghĩ mãi không thông, Thiên đang định làm trò gì vậy, cậu ta có thực sự thích Hạ Vũ không hay lại đang định chơi một trò chơi mới. Nếu muốn chơi, Hạ Vũ sẽ chơi cùng:
“A lô.” Thiên nghe máy.
“Chúng ta đã chia tay rồi, sao Thiên còn tặng quà cho Hạ Vũ?” Hạ Vũ gọi điện hỏi Thiên.
Nghe thấy vậy Thiên cười buồn: “Ai bảo với Hạ Vũ là Thiên đã đồng ý chia tay, hơn hai tháng qua Thiên đã chờ ngày Hạ Vũ chủ động gọi điện cho Thiên và cuối cùng ngày ấy cũng đến. Thiên không tin là Hạ Vũ không còn tình cảm gì với Thiên, chỉ là Hạ Vũ đang cân nhắc suy nghĩ thôi. Giờ chúng ta quay lại được không?”
Nghe những lời của Thiên, nghĩ lại những gì đã nghe được hôm trước, Hạ Vũ càng cảm thấy khó chịu:
“Thiên có cần phải đóng kịch như vậy nữa không? Có mệt mỏi không?”
“Hạ Vũ… Hạ Vũ nói gì? Thiên không hiểu.” Giọng Thiên hoang mang, lo lắng.
“Những gì Thiên và Việt nói chuyện, tôi đã nghe thấy hết rồi.”
“Hạ Vũ đến tìm Thiên ư? Chuyện đấy, chuyện đấy nghe Thiên giải thích được không? Chỉ là trong lúc tức giận mới nói với Việt thế thôi, không phải là sự thật đâu. Thiên không hề có ý đó, Thiên thực sự yêu Hạ Vũ.”
Thiên nói một hơi như sợ Hạ Vũ không cho cậu giải thích, Hạ Vũ cười:
“Không phải làm như thế đâu, đằng nào Hạ Vũ cũng là cô gái không ai cần. Hạ Vũ đã nói chúng ta chia tay rồi thì nhất định là như vậy, không có quay lại gì cả. Chỉ là gọi điện cảm ơn món quà của Thiên, đồng thời thông báo cho Thiên biết, Hạ Vũ không yêu Việt mà cũng chẳng yêu Thiên, con người thật của Hạ Vũ cũng thích chơi trò chơi chinh phục lắm. Hạ Vũ có người yêu mới rồi, nếu muốn nhìn thấy Hạ Vũ hôn người khác thì mới chịu từ bỏ thì chiều chủ nhật đến quán cà phê Hoa tím gần sân vận động Thiên sẽ biết. Hy vọng chúng ta vẫn là bạn nhỉ?”
Hạ Vũ dập máy luôn, cảm giác có một chút chiến thắng trong lòng. Không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy.
Trong lớp ngoài Thanh ra Hạ Vũ thường hay nói chuyện với bạn gái khác tên Hương ngồi ở bàn dưới. Mới vừa rồi đến nhà Hương chơi, Hạ Vũ gặp nhóm bạn của người yêu Hương, trong đó có một người con trai tên Lâm làm Hạ Vũ chú ý. Thực xấu hổ mà nói sự chú ý ấy bắt nguồn từ chiếc áo sơ mi Lâm mặc, đó là áo kẻ ca rô và Việt thì rất hay mặc áo kẻ như vậy. Hạ Vũ cảm thấy ở Lâm có điều gì đấy tương tự Việt, trong lòng Hạ Vũ không thể khống chế mình nghĩ đến Việt. Lâm hơn Hạ Vũ ba tuổi, anh thi trượt đại học và đang ở nhà ôn thi năm nữa. Như bắt gặp được ánh mắt của một cô bé đang hướng về mình, Lâm đã lại gần làm quen và hẹn Hạ Vũ chủ nhật tuần sau đi uống nước. Nghĩ đến trò chơi của mình, nghĩ đến Việt và Thiên, Hạ Vũ gật đầu đồng ý.
Trong quá cà phê Hoa tím hôm đấy, Hạ Vũ không biết Thiên có đến hay đang nhìn trộm không nhưng Hạ Vũ luôn mỉm cười nói chuyện với Lâm. Lần đầu tiên tiếp xúc với con trai lớn tuổi hơn, Hạ Vũ có chút lúng túng rồi ngay sau đó thì lấy lại được vẻ tự tin của mình. Lâm ít nói hơn nên đa phần là Hạ Vũ chủ động hỏi chuyện, làm quen một lúc lâu sau Hạ Vũ lấy hết can đảm hỏi:
“Nói chuyện với em từ nãy đến giờ anh thấy em là người như thế nào, có phải dễ dãi quá không?”
“Anh không nghĩ vậy. Em rất tự tin và đáng yêu.” Lâm nhún vai trả lời.
“Vậy anh có thích em không? Có muốn làm bạn trai em không?” Hạ Vũ lớn mật hỏi.
Lâm hơi ngạc nhiên trước câu hỏi thẳng của một cô bé mới học lớp mười, anh đưa tay đẩy gọng kính trên mắt lên cao hơn một chút nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ: “Anh nghĩ là anh có thích em!”
Hạ Vũ cười thầm trong bụng. Không nghĩ là việc thích một người lại có thể nhanh và đơn giản như vậy. Gặp nhau được mấy lần mà đã có thể thổ lộ hết lòng mình. Bất giác Hạ Vũ đưa mắt nhìn lên tầng hai, thấy một cái bóng quen thuộc đang giật mình nghiêng người về phía sau khi ánh mắt Hạ Vũ liếc qua. Là Thiên, quả nhiên cậu ấy không tin điều Hạ Vũ nói, Thiên vẫn nghĩ rằng con bé chỉ tức quá nói bừa chứ không hề nghĩ con bé dám chủ động với một người con trai khác. Hít một hơi sâu, Hạ Vũ ngập ngừng nói.
“Thích là tốt rồi… Em… em nghĩ em cũng thích anh.” Hạ Vũ dừng lại vài giây rồi tỏ thái độ thản nhiên, cười cười: “Vậy giờ anh có thể hôn em được rồi!”
Lần này thì Lâm còn bất ngờ hơn nữa, Lâm cứng người vì câu nói của Hạ Vũ. Nhìn ánh mắt khiêu khích, cái miệng hé mở ra như chờ đợi, dù là chàng trai đã qua cái tuổi trưởng thành nhưng Lâm có vẻ không kiềm chế được. Vì là buổi trưa lại ngồi góc trong cùng nên khá vắng vẻ, Lâm rướn người qua một tay kéo gáy Hạ Vũ lại, một tay chống xuống bàn đặt môi hôn Hạ Vũ. Hạ Vũ dù đã chuẩn bị trước nhưng vẫn có chút lo lắng, run sợ và giật mình, một người có kinh nghiệm như Lâm nên việc Hạ Vũ phải đón nhận một nụ hôn sâu là không thể tránh khỏi. Chính mình là người yêu cầu, Hạ Vũ đành ngồi im, nhắm mắt lại để mình trôi theo. Cảm giác không giống như khi hôn Thiên - ngọt ngào, ấm áp, Hạ Vũ chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, nụ hôn của Lâm cứ như ngọn lửa muốn đốt cháy Hạ Vũ khiến Hạ Vũ run sợ vì đã đem chính mình vào trong trò chơi này.
Lâm rời môi Hạ Vũ, nhận ra ngay một con thỏ đội lốt con cáo nên nhíu mày cười hỏi: “Em hài lòng rồi chứ?”
“Em nghĩ là không có điều gì để chê cả. Kỹ thuật của anh rất tốt.” Hạ Vũ cố gắng hết sức nặn ra câu trả lời.
“Nói vậy chứng tỏ anh không phải người đầu tiên hôn em. Kể ra cũng hơi có thất vọng. Vậy từ nay chúng ta hẹn hò nhé!”
“Được, từ hôm nay chúng ta hẹn hò.” Hạ Vũ nói rất to câu này, cố tình để cho ai đó nghe thấy được.
Cả ngày hôm ấy Hạ Vũ không ngừng tự sỉ vả bản thân mình, con bé không hiểu nổi bản thân đang muốn chơi một trò chơi như thế nào nữa? Hạ Vũ đã để một người con trai khác tự do hôn mình trong khi chẳng hề có cảm giác yêu thương. Sẵn sàng để một người hết lòng với mình chứng kiến cảnh đau lòng ấy chỉ vì… trả thù. Hạ Vũ là loại người gì vậy? Con bé mới chỉ học lớp mười thôi, tại sao lại có những suy nghĩ nông cạn và buông thả như vậy? Vì ai? Rốt cuộc là vì ai hay vì chính bản thân mình hư hỏng?
Hạ Vũ khóc, con bé mím chặt môi và khóc mặc cho nước mắt chảy tràn trên gương mặt. Lúc ấy Thiên đã nghĩ gì? Có phải cậu sẽ rất hận Hạ Vũ đúng không? Hạ Vũ đã loáng thoáng nghe thấy tiếng xô ghế rất mạnh ở phía Thiên ngồi, nghe thấy tiếng bước chân nặng nề gấp gáp chạy xuống và đi ra ngoài. Hạ Vũ đã bắt Thiên phải chứng kiến cảnh người mình yêu thương vui vẻ với một gã khác. Dù có yêu Hạ Vũ đến mấy, chắc chắn Thiên sẽ buông tay thôi. Tự nhiên Hạ Vũ cảm thấy hối hận, vô cùng hối hận vì đã gây ra một chuyện oái oăm như vậy.
Rồi còn Lâm, Hạ Vũ sẽ phải tiếp tục đối diện với Lâm như thế nào? Với tư cách là bạn gái Lâm, hai người sẽ tiếp tục hẹn hò với nhau ra sao? Đầu óc Hạ Vũ đau như búa bổ. Hạ Vũ cảm thấy vô cùng mệt mỏi và chán nản, không ngừng thầm mắng chửi mình.
Hạ Vũ vẫn được chọn làm lớp trưởng, Thanh được bầu làm bí thư của lớp 10A9, học ở tầng hai. Thầy chủ nhiệm phân chỗ cho hai bạn được ngồi gần nhau nên Hạ Vũ và Thanh ngày càng thân thiết. Dũng cùng với Thiên học lớp 10A2 ở tầng ba nên hàng ngày chỉ trong giờ giải lao Hạ Vũ và Thiên mới gặp nhau ở sân trường. Không học cùng trường với Phượng nên Hạ Vũ và Phượng cũng ít liên lạc, dần dần chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm nhau vài câu. Nhóm bạn lớp A1 hồi cấp hai cũng vậy, mỗi đứa một trường không còn thường xuyên tụ tập như trước nữa.
Việt học trường chuyên của tỉnh cũng chẳng cách xa ngôi trường Hạ Vũ đang học là bao nhiêu. Hai trường đối diện nhau, tuy cổng trường thì mặt trước mặt sau nhưng từ chỗ ngồi gần cửa sổ của Hạ Vũ có thể nhìn xuyên qua con đường lớn, xuyên qua khoảng sân rộng của trường Việt và thấy được cửa lớp chuyên toán của Việt trên hành lang. Sở dĩ Hạ Vũ biết rõ vị trí lớp chuyên toán là bởi Thành “chỉ điểm” cho.
Mặc dù nói là hận Việt, ghét Việt… nhưng dường như những gì liên quan đến Việt, Hạ Vũ đều rất bận lòng, rất quan tâm. Hiện tại đã là bạn gái của Thiên, đã có nhiều kỷ niệm với nhau nhưng trong lòng Hạ Vũ luôn có một khoảng trống vô hình nào đó, cái khoảng trống ấy lấp đầy hình ảnh của Việt, lấp đầy nỗi nhớ nhung, khao khát mà Hạ Vũ dành cho Việt.
Con người ta là vậy đấy, cái gì không phải của mình thì thèm muốn, ao ước, chờ đợi. Cái gì hiển nhiên là của mình thì cảm thấy là của mình rồi thì không cần phải giữ gìn, vun đắp. Hạ Vũ cũng vậy, tình cảm với Thiên tưởng theo thời gian sẽ sâu đậm hơn, bền chặt hơn nhưng ngược lại, nó cứ mờ nhạt và lạnh dần.
Lấy lý do đi học thêm, bận bịu vì lịch học Hạ Vũ ít gặp Thiên hơn, điện thoại của Thiên gọi đến Hạ Vũ cũng chủ động không nghe. Hạ Vũ nói với Thiên tạm thời ở trường mới tránh mọi người trêu chọc và thầy cô biết chuyện nên không muốn gặp Thiên ở sân trường trong giờ ra chơi. Hạ Vũ cũng không hiểu tại sao mình làm như vậy nữa, Hạ Vũ chỉ cảm thấy càng gần bên Thiên con bé càng có cảm giác áy náy và tội lỗi. Hạ Vũ cố chấp với chuyện tình cảm của Việt, Hạ Vũ sợ rằng cứ ở bên Thiên sẽ có ngày con bé thực sự thích Thiên, yêu Thiên và quên mất sự tồn tại của Việt. Thiên xứng đáng có được một tình cảm trọn vẹn, người tốt như Thiên xứng đáng có được một cô bạn gái toàn tâm toàn ý yêu thích mình. Nghĩ vậy, sợi dây vô hình là Việt giữa Thiên và Hạ Vũ cứ bị kéo dài, kéo dài, căng mãi ra như sắp đứt.
Hạ Vũ đang ngồi mải miết suy nghĩ thì có tiếng chuông điện thoại, Hạ Vũ nhấc máy nhận luôn ra giọng của Dũng:
“Sao còn ở nhà à? Thằng Thiên đêm qua bị xe máy đâm phải, ngã gãy chân phải bó bột. Nó cứ đòi gặp bà, nhất quyết phải gặp được bà mới chịu uống thuốc. Biết chuyện bố mẹ nó đang tức điên lên và cũng muốn tôi gọi bà qua nhà nó để gặp nó khuyên bảo đây.”
Hạ Vũ lo lắng cuống quýt: “Sao đang yên đang lành lại gẫy chân, được rồi, tôi sẽ đến.”
Nhưng sực nghĩ ra điều gì đấy, Hạ Vũ hạ giọng: “Này, không phải ông và Thiên đang lừa tôi đấy chứ.”
“Đến nước này rồi còn hỏi có lừa hay không? Sao tự nhiên bà nhẫn tâm thế.”
Dũng thất vọng trước thái độ của Hạ Vũ rồi dập máy. Lần này Hạ Vũ tìm cách lẩn trốn, không dám đối diện với hiện tại, không dám đối diện với những lỗi lầm mình gây ra. Vẫn là trốn tránh Thiên, vẫn là cách thu mình vào con ốc sên hèn nhát.
Gần đây Thiên dường như cũng cảm nhận được điều bất thường từ Hạ Vũ, có phải vì cậu ấy quá buồn đi đường không cẩn thận nên bị tai nạn không? Hạ Vũ thực sự rất lo lắng nhưng lại ngại không muốn đến gặp Thiên. Hạ Vũ sợ gặp nhau, Thiên lại ôm hôn Hạ Vũ, lại ngon ngọt dỗ dành khiến con bé không thể từ chối được mà cứ tiếp tục dây dưa với Thiên. Hạ Vũ không vội đến nhà Thiên mà đến cửa hàng của chú Tư gần trường cũ nghe ngóng tình hình thật giả như thế nào. Chú Tư thấy Hạ Vũ thì vồn vã:
“Cháu đi thăm Thiên chưa? Nó ngã như vậy có bị nặng lắm không?”
“Ơ, cháu giờ mới đi thăm.” Hạ Vũ trả lời trong lòng thầm nghĩ “Đến chú Tư cũng biết vậy chắc chuyện này là thật rồi”.
Ngay lúc ấy thì Hạ Vũ gặp Thanh bước vào, Thanh nhìn Hạ Vũ lo lắng:
“Tao thấy xe của mày dựng ở ngoài, sao giờ mày còn ở đây. Có đi cùng tao đến thăm Thiên không?”
Từ ngày ngồi chung bàn với nhau, Hạ Vũ và Thanh thân nhau hơn nên chuyện xưng hô không còn khách sáo như hồi cấp hai nữa. Hạ Vũ thấy Thanh lo lắng thì cũng bồn chồn:
“Có thật là Thiên bị tai nạn không? Tao tin mày, mày trả lời đi.”
“Chẳng lẽ tao bịa chuyện, tối qua tao định gọi cho mày nhưng Thiên không cho gọi. Cậu ta nói dạo này mày bận học, đang lo ôn thi để vào đội tuyển Văn của trường. Tao ngạc nhiên là tao với mày đã có trong danh sách đội tuyển rồi, thành tích từ hồi cấp hai đâu phải thi đâu. Sao mày lại nói dối Thiên.”
Hạ Vũ nhất thời không biết trả lời thế nào, chắc Việt cũng đang ở đấy, Hạ Vũ sợ gặp Việt nên nghĩ một lúc Hạ Vũ bặm môi:
“Mày đến thăm trước đi, chắc cả hội đang ở đấy. Chiều tao sẽ rủ Dũng đi cùng đến thăm sau.”
Nhìn Thanh khuất bóng, Hạ Vũ buồn bã trở về nhà. Hạ Vũ thực sự lo lắng, Hạ Vũ đang lo lắng cho Thiên, lâu nay chỉ có Thiên lo lắng, quan tâm đến Hạ Vũ, còn Hạ Vũ đã làm được gì cho Thiên đây. Chẳng thể bên Thiên bằng trái tim nguyên vẹn, chẳng thể yêu thương mà không nghĩ về người con trai khác. Thích một người khác nhưng lại không muốn người thích mình rời xa mình. Liệu Hạ Vũ có đang quá ích kỉ không? Liệu Hạ Vũ có đủ can đảm để nói lời chia tay vào lúc này không?
Hạ Vũ gọi điện hẹn Dũng ở đầu ngõ vào nhà Thiên, con bé không muốn đến một mình gặp Thiên trong khi lòng đang rối bời như thế này. Dũng đồng ý và bảo Hạ Vũ đến nơi thì đứng đợi cậu vào cùng. Vừa dừng xe lại trước con ngõ quen thuộc, bất ngờ Thiên ở đâu đi đến nắm chặt tay lái của Hạ Vũ. Vừa vui mừng vì Thiên không bị làm sao, vừa tức giận vì biết mình bị lừa Hạ Vũ cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Tất cả mọi người, Dũng, Thiên, Thanh và cả chú Tư nữa đã dựng lên màn kịch này để lừa Hạ Vũ gặp Thiên. Trời ơi, một đứa chuyên dựng kịch viết truyện cuối cùng lại bị lừa bởi tay viết kịch nghiệp dư là Thiên. Hạ Vũ không nói gì vùng vằng định đạp xe về nhưng Thiên giữ rất chặt, nhất quyết không cho Hạ Vũ rời đi. Giữa ban ngày ban mặt, Hạ Vũ kinh hoàng khi Thiên quỳ gối trước mặt mình trong con ngõ nhỏ:
“Hạ Vũ, gần đây không hiểu vì lý do gì mà Hạ Vũ im lặng lẩn trốn Thiên. Thiên biết nhưng đồng ý không gặp để Hạ Vũ suy nghĩ, nhưng mà, Hạ Vũ suy nghĩ lâu quá, Thiên không chịu được cảm giác này. Lần đầu tiên Thiên quỳ gối trước một người con gái, hãy luôn ở bên cạnh Thiên được không?”
Hạ Vũ hoảng hốt đau lòng kéo Thiên dậy: “Dù không thật lòng thích Thiên, Thiên cũng chấp nhận sao?”
“Chấp nhận, chấp nhận hết. Thiên đồng ý, đau mấy cũng chịu được, chỉ cần Hạ Vũ ở bên.”
Hạ Vũ khổ sở im lặng. Vì bố mẹ Thiên buổi chiều có mặt ở nhà, Thiên nhất quyết kéo Hạ Vũ lên xe chở đến nhà Dũng nói chuyện. Dũng nhường phòng riêng cho hai bạn còn mình thì ngồi ngoài phòng khách xem ti vi. Khi cánh cửa phòng khép lại, nghĩ đến việc mình bị lừa Hạ Vũ điên người lấy chân đá mạnh vào cửa mấy cái. Tự mình làm đau mình, Hạ Vũ rơm rớm nước mắt rồi quay lại, nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét của Thiên, Hạ Vũ lao vào đấm, đá, đánh toán loạn lên người Thiên:
“Đồ nói dối, đồ lừa đảo… tôi muốn về nhà.”
Thiên để mặc cho Hạ Vũ đánh đấm một lúc, đợi Hạ Vũ nguôi giận cậu ôm chầm lấy Hạ Vũ:
“Có phải Thiên đã giữ lại được Hạ Vũ không? Cái gì đầu tiên Thiên cũng trao cho Hạ Vũ, từ nắm tay, ôm, hôn… Hạ Vũ đều là người đầu tiên nhận được và Thiên biết với Hạ Vũ cũng là lần đầu. Sao cứ phải tự làm khổ mình. Thiên đã làm theo lời Hạ Vũ nói, dù bằng cách gì cũng phải giữ Hạ Vũ lại, đừng tức giận nữa được không?”
“Thiên ngốc lắm có biêt không? Nếu cứ tiếp tục bên Hạ Vũ, người chịu thiệt thòi đau khổ là Thiên đấy.” Lúc này Hạ Vũ đã bình tĩnh trở lại đáp trả.
“Dù Hạ Vũ có làm Thiên đau lòng thì đấy là Thiên tự mình nhận. Ngày hôm nay, Hạ Vũ hãy về viết vào nhật ký của mình rằng: Thiên sẽ mãi mãi yêu Hạ Vũ, không bao giờ thay đổi.”
Hạ Vũ xúc động nhìn Thiên lòng thầm nghĩ: “Bạn mới có mười sáu tuổi thôi đấy, còn cả một quãng đời dài phía trước, làm sao mà bạn có thể hứa yêu thương một người con gái mãi mãi được, thế nào là mãi mãi bạn có biết không? Mình cũng đã hứa là sẽ thích Việt mãi mãi, thế mà suốt những tháng qua mình lại ở bên bạn, mình cũng thích bạn lắm nhưng sự thật là mình vẫn luyến tiếc Việt. Mình vẫn nhớ cậu ấy đến nghẹt thở. Mỗi khi nhìn bạn quan tâm yêu thương mình, mình áy náy lắm.”
Sau một lúc lâu im lặng suy nghĩ, Hạ Vũ thở dài:
“Hạ Vũ không tốt đẹp như Thiên nghĩ đâu. Phải làm gì để Thiên có thể quên đi Hạ Vũ được đây?”
“Chỉ khi nào Thiên nhìn thấy Hạ Vũ yêu thương và hôn người con trai khác như hôn Thiên, có lẽ lúc đấy Thiên sẽ suy nghĩ.” Thiên cười véo má Hạ Vũ: “Nhưng mà Thiên không để chuyện đấy xảy ra đâu. Ngoài Thiên ra không ai được hôn Hạ Vũ và không ai hôn được giỏi như Thiên.”
Thiên cười lớn tiếng hơn và kéo Hạ Vũ lại chứng minh luôn điều mình vừa nói. Hạ Vũ cố gắng mãi mới thoát khỏi nụ hôn của Thiên, đau khổ ngước nhìn vẻ mặt đang hy vọng của Thiên mà buông ra một câu lạnh lùng:
“Chúng ta chia tay đi.”
Chương 17
Có người nói khi yêu thì không cần lý do nào cả, nhưng khi chia tay thì người ta nghĩ ra vô vàn lý do để bào chữa cho việc ấy. Đối với Hạ Vũ thì ngược lại. Nếu hỏi Hạ Vũ vì sao thích Thiên, Hạ Vũ có thể trả lời vì rất nhiều lý do nhưng lý do vì sao chia tay, Hạ Vũ không thể tìm cho mình một câu trả lời thỏa đáng.
Mọi người sẽ rất ngạc nhiên khi tình cảm của Hạ Vũ và Thiên đang tốt đẹp và tràn đầy hy vọng như vậy thì lại bị Hạ Vũ đột ngột cắt đứt. Mọi người sẽ chẳng tin vào bất kỳ một lý do nào nếu Hạ Vũ đưa ra. Bảo không hợp nhau ư: rất hợp là đằng khác. Bảo không vui khi ở bên Thiên ư? Rất vui vẻ mà. Bảo không thực lòng thích Thiên ư? Thế sao lại để cậu ấy ôm hôn, sao lại bồi hồi mỗi khi cậu ấy rời môi. Bảo yêu Việt ư? Vì yêu Việt nên quyết định chia tay ư? Việt đâu có thích Hạ Vũ, nếu yêu Việt sao không từ chối dứt khoát dây dưa với Thiên ngay từ lần đầu?
Không một ai có thể lý giải cho việc Hạ Vũ và Thiên đột ngột chấm dứt. Tất nhiên người ngạc nhiên nhất và không đồng ý là Thiên. Khi nghe Hạ Vũ nói lời chia tay ở nhà Dũng, Thiên đã điên cuồng không chấp nhận. Thiên đấm rất mạnh tay vào tường và hỏi lý do, hỏi những câu hỏi mà Hã Vũ đã không trả lời được ở trên. Hạ Vũ chỉ biết im lặng, rồi lại là lần đầu tiên Hạ Vũ nhìn thấy Thiên khóc. Cậu ấy ôm mặt và khóc trước mặt Hạ Vũ, Hạ Vũ đã có lúc định chạy lại ôm lấy Thiên và rút lại những gì vừa nói. Nhưng như một bức tượng, Hạ Vũ cứ ngồi đấy, chỉ biết nói câu: “Thực xin lỗi. Hạ Vũ không còn thích Thiên nữa” rồi đứng dậy bỏ về. Thiên lao ra đuổi theo nhưng bị Dũng giữ lại, Hạ Vũ đã nhờ Dũng ngăn cản Thiên vì Hạ Vũ biết Thiên sẽ không bao giờ từ bỏ.
Tình yêu đôi khi người ngoài cuộc không hiểu được, đến người trong cuộc cũng không giải thích được vì sao. Khi hai người yêu nhau ở trong giai đoạn tươi đẹp nhất, thì ngay chính lúc ấy, những nỗi sợ hãi bị lạc mất nhau, sợ sẽ làm tổn thương nhau, sợ bản thân đang quá hạnh phúc… rất nhiều nỗi sợ cứ vây chặt lấy mình.
Hạ Vũ đã cảm thấy như vậy, như một lời tự bào chữa cho câu nói chia tay với Thiên. Thiên đã tìm đủ mọi cách để níu giữ, nhưng trái tim sắt đá của Hạ Vũ vẫn im lặng từ chối. Bạn bè ai cũng trách Hạ Vũ vô tình, trách Hạ Vũ sao có thể nhẫn tâm đến vậy. Những ngày tháng ấy với Hạ Vũ và Thiên, thực chẳng khác gì bị đày đọa tinh thần và thể xác. Nhìn thấy Thiên ở cổng trường học người gầy rộc đi Hạ Vũ không khỏi xót xa. Tại sao lại sợ mình được hạnh phúc? Tại sao phải làm khổ mình và Thiên như vậy? Tại sao lại cứ phải nhớ Việt? Tại sao, tại sao? Hạ Vũ quay cuồng trong hàng ngàn câu hỏi rồi quyết định đến nhà tìm Thiên sau hai tháng không gặp để xác định lại rõ tình cảm của mình.
Hạ Vũ dừng xe định bấm chuông cửa thì con bé chợt nhận ra giọng nói quen thuộc từ phòng khách nhà Thiên phát ra, giọng nói với sự giận dữ được kìm nén lại:
“Tại sao lại chia tay? Chẳng phải hai người đang tốt đẹp sao?”
Câu hỏi vừa dứt lời thì giọng Thiên rất gay gắt, bực bội xen lẫn sự mỉa mai cất lên:
“Mày có tư cách gì mà hỏi tao câu ấy? Ngay từ đầu mày bảo với tao mày không quan tâm đến Hạ Vũ, mày nhường tao thứ mày không cần, thứ mày không cần thì tao cũng chỉ vui đùa thôi, không thích nữa thì bỏ…”
Thiên còn nói thêm những điều gì đó, nhưng Hạ Vũ không còn nghe thấy, chỉ thấy bên tai mình lùng bùng rất nhiều câu nói toàn là giọng của Thiên, giọng của Việt. Hạ Vũ cứ như một con rối trong mắt hai người đấy, Hạ Vũ là một thứ đồ chơi của tụi mới lớn, Hạ Vũ là thứ đồ chơi không ai cần… Bàng hoàng một lúc, Hạ Vũ lên xe và quay về nhà, nước mắt không thể dừng trên gương mặt. Hình ảnh Thiên vui sướng, nhõng nhẽo khi bên Hạ Vũ, lúc Thiên quỳ gối và cả lúc Thiên khóc nữa, cứ chập chờn trong tâm trí Hạ Vũ. Hạ Vũ không muốn tin, không muốn tin những điều mình vừa nghe được.
Hạnh nhìn Hạ Vũ buồn bã:
“Mày không nên tin những gì Thiên nói với Việt, bọn con trai chẳng đứa nào thừa nhận mình “bị đá” đâu, mà lại phải thừa nhận với người con trai mà bạn gái mình thích thì có mà điên, tao không nghĩ Thiên là người như vậy.”
“Mày không ở đấy, mày không biết được thái độ và những câu sau đó Thiên nói đâu. Cậu ta nói vì tao tỏ ra quá si mê Việt nên cậu ta muốn thử xem mình có đủ sức làm tao thay đổi được không? Tao nghĩ cũng giống như tao từng thử với Trung ấy. Chỉ có điều Thiên không dừng lại sớm giống tao, còn tao thì quá ngu ngốc lại ngã vào cái trò chơi ấy.” Hạ Vũ chua chát nói: “Tao nghĩ thông rồi, việc gì tao phải vì hai tên đấy mà đau lòng cơ chứ, tao chán ghét tụi con trai, chẳng đứa nào là tốt đẹp và thật lòng. Mày xem, rồi tao sẽ cho hai tên đấy biết, thứ bỏ đi như tao có bao nhiêu người cần…”
“Mày lại làm sao rồi Hạ Vũ, lại nghĩ ra cái trò gì mới đây?” Hạnh lo lắng.
* * *
Giáng sinh, hơn hai tháng Hạ Vũ và Thiên không nói chuyện với nhau, cả hai vẫn gặp nhau ở cồng trường nhưng Thiên không còn tìm đủ mọi cách bắt chuyện như trước đây nữa. Hạ Vũ lại cảm thấy đôi chút hụt hẫng, phải chăng Thiên hoàn toàn chấp nhận việc Hạ Vũ không còn là bạn gái mình nữa. Đáng ra phải vui vì điều ấy vì chính Hạ Vũ là người buông tay, thế nhưng sao lại thấy nặng nề như vậy nhỉ? Dũng từ tầng trên chạy xuống, đưa cho Hạ Vũ một hộp quà của Thiên tặng. Bên trong là một chiếc khăn, một đôi tất và một đôi găng tay với tấm thiệp: “Không có Thiên bên cạnh, hy vọng Hạ Vũ sẽ được ấm áp hết mùa đông này.”
Hạ Vũ nghĩ mãi không thông, Thiên đang định làm trò gì vậy, cậu ta có thực sự thích Hạ Vũ không hay lại đang định chơi một trò chơi mới. Nếu muốn chơi, Hạ Vũ sẽ chơi cùng:
“A lô.” Thiên nghe máy.
“Chúng ta đã chia tay rồi, sao Thiên còn tặng quà cho Hạ Vũ?” Hạ Vũ gọi điện hỏi Thiên.
Nghe thấy vậy Thiên cười buồn: “Ai bảo với Hạ Vũ là Thiên đã đồng ý chia tay, hơn hai tháng qua Thiên đã chờ ngày Hạ Vũ chủ động gọi điện cho Thiên và cuối cùng ngày ấy cũng đến. Thiên không tin là Hạ Vũ không còn tình cảm gì với Thiên, chỉ là Hạ Vũ đang cân nhắc suy nghĩ thôi. Giờ chúng ta quay lại được không?”
Nghe những lời của Thiên, nghĩ lại những gì đã nghe được hôm trước, Hạ Vũ càng cảm thấy khó chịu:
“Thiên có cần phải đóng kịch như vậy nữa không? Có mệt mỏi không?”
“Hạ Vũ… Hạ Vũ nói gì? Thiên không hiểu.” Giọng Thiên hoang mang, lo lắng.
“Những gì Thiên và Việt nói chuyện, tôi đã nghe thấy hết rồi.”
“Hạ Vũ đến tìm Thiên ư? Chuyện đấy, chuyện đấy nghe Thiên giải thích được không? Chỉ là trong lúc tức giận mới nói với Việt thế thôi, không phải là sự thật đâu. Thiên không hề có ý đó, Thiên thực sự yêu Hạ Vũ.”
Thiên nói một hơi như sợ Hạ Vũ không cho cậu giải thích, Hạ Vũ cười:
“Không phải làm như thế đâu, đằng nào Hạ Vũ cũng là cô gái không ai cần. Hạ Vũ đã nói chúng ta chia tay rồi thì nhất định là như vậy, không có quay lại gì cả. Chỉ là gọi điện cảm ơn món quà của Thiên, đồng thời thông báo cho Thiên biết, Hạ Vũ không yêu Việt mà cũng chẳng yêu Thiên, con người thật của Hạ Vũ cũng thích chơi trò chơi chinh phục lắm. Hạ Vũ có người yêu mới rồi, nếu muốn nhìn thấy Hạ Vũ hôn người khác thì mới chịu từ bỏ thì chiều chủ nhật đến quán cà phê Hoa tím gần sân vận động Thiên sẽ biết. Hy vọng chúng ta vẫn là bạn nhỉ?”
Hạ Vũ dập máy luôn, cảm giác có một chút chiến thắng trong lòng. Không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy.
Trong lớp ngoài Thanh ra Hạ Vũ thường hay nói chuyện với bạn gái khác tên Hương ngồi ở bàn dưới. Mới vừa rồi đến nhà Hương chơi, Hạ Vũ gặp nhóm bạn của người yêu Hương, trong đó có một người con trai tên Lâm làm Hạ Vũ chú ý. Thực xấu hổ mà nói sự chú ý ấy bắt nguồn từ chiếc áo sơ mi Lâm mặc, đó là áo kẻ ca rô và Việt thì rất hay mặc áo kẻ như vậy. Hạ Vũ cảm thấy ở Lâm có điều gì đấy tương tự Việt, trong lòng Hạ Vũ không thể khống chế mình nghĩ đến Việt. Lâm hơn Hạ Vũ ba tuổi, anh thi trượt đại học và đang ở nhà ôn thi năm nữa. Như bắt gặp được ánh mắt của một cô bé đang hướng về mình, Lâm đã lại gần làm quen và hẹn Hạ Vũ chủ nhật tuần sau đi uống nước. Nghĩ đến trò chơi của mình, nghĩ đến Việt và Thiên, Hạ Vũ gật đầu đồng ý.
Trong quá cà phê Hoa tím hôm đấy, Hạ Vũ không biết Thiên có đến hay đang nhìn trộm không nhưng Hạ Vũ luôn mỉm cười nói chuyện với Lâm. Lần đầu tiên tiếp xúc với con trai lớn tuổi hơn, Hạ Vũ có chút lúng túng rồi ngay sau đó thì lấy lại được vẻ tự tin của mình. Lâm ít nói hơn nên đa phần là Hạ Vũ chủ động hỏi chuyện, làm quen một lúc lâu sau Hạ Vũ lấy hết can đảm hỏi:
“Nói chuyện với em từ nãy đến giờ anh thấy em là người như thế nào, có phải dễ dãi quá không?”
“Anh không nghĩ vậy. Em rất tự tin và đáng yêu.” Lâm nhún vai trả lời.
“Vậy anh có thích em không? Có muốn làm bạn trai em không?” Hạ Vũ lớn mật hỏi.
Lâm hơi ngạc nhiên trước câu hỏi thẳng của một cô bé mới học lớp mười, anh đưa tay đẩy gọng kính trên mắt lên cao hơn một chút nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ: “Anh nghĩ là anh có thích em!”
Hạ Vũ cười thầm trong bụng. Không nghĩ là việc thích một người lại có thể nhanh và đơn giản như vậy. Gặp nhau được mấy lần mà đã có thể thổ lộ hết lòng mình. Bất giác Hạ Vũ đưa mắt nhìn lên tầng hai, thấy một cái bóng quen thuộc đang giật mình nghiêng người về phía sau khi ánh mắt Hạ Vũ liếc qua. Là Thiên, quả nhiên cậu ấy không tin điều Hạ Vũ nói, Thiên vẫn nghĩ rằng con bé chỉ tức quá nói bừa chứ không hề nghĩ con bé dám chủ động với một người con trai khác. Hít một hơi sâu, Hạ Vũ ngập ngừng nói.
“Thích là tốt rồi… Em… em nghĩ em cũng thích anh.” Hạ Vũ dừng lại vài giây rồi tỏ thái độ thản nhiên, cười cười: “Vậy giờ anh có thể hôn em được rồi!”
Lần này thì Lâm còn bất ngờ hơn nữa, Lâm cứng người vì câu nói của Hạ Vũ. Nhìn ánh mắt khiêu khích, cái miệng hé mở ra như chờ đợi, dù là chàng trai đã qua cái tuổi trưởng thành nhưng Lâm có vẻ không kiềm chế được. Vì là buổi trưa lại ngồi góc trong cùng nên khá vắng vẻ, Lâm rướn người qua một tay kéo gáy Hạ Vũ lại, một tay chống xuống bàn đặt môi hôn Hạ Vũ. Hạ Vũ dù đã chuẩn bị trước nhưng vẫn có chút lo lắng, run sợ và giật mình, một người có kinh nghiệm như Lâm nên việc Hạ Vũ phải đón nhận một nụ hôn sâu là không thể tránh khỏi. Chính mình là người yêu cầu, Hạ Vũ đành ngồi im, nhắm mắt lại để mình trôi theo. Cảm giác không giống như khi hôn Thiên - ngọt ngào, ấm áp, Hạ Vũ chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, nụ hôn của Lâm cứ như ngọn lửa muốn đốt cháy Hạ Vũ khiến Hạ Vũ run sợ vì đã đem chính mình vào trong trò chơi này.
Lâm rời môi Hạ Vũ, nhận ra ngay một con thỏ đội lốt con cáo nên nhíu mày cười hỏi: “Em hài lòng rồi chứ?”
“Em nghĩ là không có điều gì để chê cả. Kỹ thuật của anh rất tốt.” Hạ Vũ cố gắng hết sức nặn ra câu trả lời.
“Nói vậy chứng tỏ anh không phải người đầu tiên hôn em. Kể ra cũng hơi có thất vọng. Vậy từ nay chúng ta hẹn hò nhé!”
“Được, từ hôm nay chúng ta hẹn hò.” Hạ Vũ nói rất to câu này, cố tình để cho ai đó nghe thấy được.
Cả ngày hôm ấy Hạ Vũ không ngừng tự sỉ vả bản thân mình, con bé không hiểu nổi bản thân đang muốn chơi một trò chơi như thế nào nữa? Hạ Vũ đã để một người con trai khác tự do hôn mình trong khi chẳng hề có cảm giác yêu thương. Sẵn sàng để một người hết lòng với mình chứng kiến cảnh đau lòng ấy chỉ vì… trả thù. Hạ Vũ là loại người gì vậy? Con bé mới chỉ học lớp mười thôi, tại sao lại có những suy nghĩ nông cạn và buông thả như vậy? Vì ai? Rốt cuộc là vì ai hay vì chính bản thân mình hư hỏng?
Hạ Vũ khóc, con bé mím chặt môi và khóc mặc cho nước mắt chảy tràn trên gương mặt. Lúc ấy Thiên đã nghĩ gì? Có phải cậu sẽ rất hận Hạ Vũ đúng không? Hạ Vũ đã loáng thoáng nghe thấy tiếng xô ghế rất mạnh ở phía Thiên ngồi, nghe thấy tiếng bước chân nặng nề gấp gáp chạy xuống và đi ra ngoài. Hạ Vũ đã bắt Thiên phải chứng kiến cảnh người mình yêu thương vui vẻ với một gã khác. Dù có yêu Hạ Vũ đến mấy, chắc chắn Thiên sẽ buông tay thôi. Tự nhiên Hạ Vũ cảm thấy hối hận, vô cùng hối hận vì đã gây ra một chuyện oái oăm như vậy.
Rồi còn Lâm, Hạ Vũ sẽ phải tiếp tục đối diện với Lâm như thế nào? Với tư cách là bạn gái Lâm, hai người sẽ tiếp tục hẹn hò với nhau ra sao? Đầu óc Hạ Vũ đau như búa bổ. Hạ Vũ cảm thấy vô cùng mệt mỏi và chán nản, không ngừng thầm mắng chửi mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.