Chương 16: Im lặng
Helenhua
16/11/2020
Gần một tháng sau Hạ không liên lạc với Vũ. Mặc
cho nhiều lần Vũ gọi hoặc nhắn tin cho Hạ Nhưng sự thật không như Vũ
nghĩ về Hạ. Sau những gì hai đứa đã có với nhau giờ thì Hạ biết Hạ yêu
Vũ thật rồi và còn yêu rất nhiều nữa là khác. Hạ không nói với Vũ vì cô
muốn suy nghĩ thật kỹ trước khi công khai mối quan hệ này với ngưừoi
thân. Cô cần có thời gian chủan bị tâm lý cho việc đó. Thật không dễ gì
nhưng Hạ tin cùng với tình yêu của Vũ cô sẽ làm được.
Hạ nhớ Vũ nhiều, nhiều lắm. Mỗi một sự vật, một hiện tượng hoặc thậm chí là một món đồ cũng cho cô kỷ niệm về Vũ. Khuôn mặt Vũ theo Hạ vào từng bữa ăn, giấc ngủ. Hạ thấy mình so với những người khác còn may mắn lắm vì có bố mẹ là những người dễ tính nhưng dễ đến mức chấp nhận ngay một tình yêu đồng tính thì chưa chắc. Nhưng Hạ không thể xa Vũ được, Vũ là nguồn động viên trong cuộc sống của Hạ. Những ngày qua, Hạ thấy rằng chỉ có Vũ là người luôn bên Hạ.
Hạ thấy mình bí bách quá, cô cần người để tâm sự và thế là Hạ gọi cho Hương. Nghe Hạ nói về tình cảm của mình với Vũ, Hương lặng im rồi nói :
-Tao quý mày và cũng không có ác cảm với Vũ nhưng nếu để mày yêu Vũ thì tao thấy thật khó chấp nhận. Nó cứ trái khoáy thế nào ấy.
Rồi từ hôm đó, 5 ngày liền, Hưong k liên lạc với Hạ. Hạ buồn lắm vì thấy rằng tình yêu này sẽ còn nhiều trắc trở. Đến ngày thứ 6, Hạ thấy Hương đợi mình ở cổng cơ quan. Hạ hỏi :
-Mày đến đây để lại lên lớp tao phải k?
-Con ếch! Tao đến đây vì nhớ mày. Tao nghĩ kỹ rồi, tình yêu thì k thể ngăn cấm được. Mày cứ yêu nếu điều đó làm mày thực sự hạnh phúc là tao yên tâm. Tao là bạn mày, trước đây bây giờ và sau này vẫn vậy.
Hạ nhìn Hương đôi mắt long lanh nước. Ở đời ai chẳng muốn yêu thương và sống một cuộc sống như những người khác nhưng đôi khi có những lẽ đời trái với tự nhiên. Phỏng có ai cấm được đâu vì tình yêu phi giai cấp, phi giàu nghèo và phi cả giới tính. Nếu cứ nhìn vào những gì thiên hạ sẽ đánh giá sẽ nhận xét thì Hạ sẽ mất Vũ. Nghĩ vậy hạ quyết tâm tối mai sẽ gặp Vũ để nói ra cái tình cảm thiêng liêng mà cô đã dành hết cho Vũ. Tối mai, Hạ sẽ là của riêng VŨ.
Nhưng cuộc đời chẳng có cái gì là suôn sẻ cả, nhân tính nhiều khi không bằng thiên định. Sáng hôm sau Hạ nhận được điện thoại từ một số máy lạ:
-Hạ à? Lâu rồi không gặp, có nhận ra mình không?
Lâu rồi không gặp mà lại gọi điện thoại hỏi có nhận ra qua giọng nói không, ai mà đùa lạ thế.
-Không, xin lỗi ai vậy?
-Yến đây mà, Yến-Vũ 12A1 đấy, cậu nhớ chưa?
Bất giác Hạ rùng mình, một cái gì đó nghiêm trọng, éo le sắp sửa xảy ra đây:
-Ờ, tớ nhớ rồi.
-Cậu rảnh cho mình gặp lát nhé!
Sắp vào giờ làm rồi nhưng Hạ nghe giọng Yến khẩn khoản nên đành nói :
-Ok, 15p nữa gặp cậu ở đâu được?
Yến nói địa chỉ cho Hạ và 15p sau thì Hạ có mặt thật.
Hạ nhìn Yến, đã thay đổi lắm rồi, trông đẹp và sắc sảo hơn trước. Mái tóc thẳng ngày nào giờ đã uốn xoăn. Một cách vội vã Yến hỏi ngay:
- Cậu bây giờ thế nào, đã cưới xin gì chưa?
- Tớ chưa, còn trẻ lắm.
- Thật ngại vì làm cậu trễ giờ làm nhưng tớ chỉ còn ở VN chừng 10 hôm nữa thôi nên tớ muốn nhờ cậu một việc.
Hạ sốt sắng :
-Cậu cứ nói đi.
-Tớ về VN lần này là chủ định tìm lại Vũ, đã về được gần tháng rồi mà vẫn chưa thấy tăm hơi cậu ấy đâu, hỏi mấy đứa bạn thì nhà chúng nó chuyển đi hết rồi, may hôm nọ gặp Thanh, nó cho số cậu.
Nghỉ một lát Yến nói tiếp:
-Tớ biết cậu không ưa gì Vũ nhưng vì cậu là lớp trưởng nên có thể cậu có số của Vũ, nếu vậy giúp tớ nhé.
Hạ chết cay chết đắng. Vậy là mọi dự định đã tan biến như mây khói. Phải chăng là định mệnh? Phải chăng đúng như Vũ nói nếu người ta không nắm bắt lấy cơ hội thì hạnh phúc sẽ vuột khỏi tầm tay. Có quá muộn không khi Hạ cứ chần chừ? Hạ im lìm như vừa mất đi một thứ quý giá, giọng Hạ lạc đi:
-Tớ có, để tớ cho cậu.
Nhưng Yến bỗng nói :
-Cậu làm ơn đã giúp thì cố giúp tớ thêm lần nữa nhé. Cậu gọi hẹn Vũ ra nói chuyện hộ tớ rồi tớ sẽ đến, tớ muốn gây bất ngờ cho Vũ.
Gật đầu một cách vô thức, Hạ hỏi:
- Tớ tưởng cậu đã có bạn trai và định cư ở Anh rồi cơ mà?
- Đấy là định thôi, có nhiều thứ làm tớ thay đổi quyết định. Lần này tớ về VN nếu vẫn còn có cơ hội tớ sẽ xây dựng lại mối quan hệ với Vũ.
Hạ cúi mặt, nước mắt sắp chảy trên má cô. Không muốn để Yến thấy điều đó, Hạ lấy cớ đi làm rồi cáo lui. Yến cũng không nỡ phiền bạn nữa nên nói:
-Cậu về, nhớ giúp tớ nhé!
Hạ gật nhẹ đầu rồi cô đi như ma đuổi. Hạ khóc, khóc như một đứa trẻ.
Hạ khóc, những giọt nước mắt mặn lăn trên má rồi trượt xuống bờ môi của cô, vị mặn của nó như đang hoà tan trong nỗi đau của Hạ, rồi nó tan ra lan toả tới các mạch máu, từng thớ thịt trên con người cô. Hạ thầm gọi tên Vũ : "Vũ ơi! Em yêu anh!"
Hạ nhớ Vũ nhiều, nhiều lắm. Mỗi một sự vật, một hiện tượng hoặc thậm chí là một món đồ cũng cho cô kỷ niệm về Vũ. Khuôn mặt Vũ theo Hạ vào từng bữa ăn, giấc ngủ. Hạ thấy mình so với những người khác còn may mắn lắm vì có bố mẹ là những người dễ tính nhưng dễ đến mức chấp nhận ngay một tình yêu đồng tính thì chưa chắc. Nhưng Hạ không thể xa Vũ được, Vũ là nguồn động viên trong cuộc sống của Hạ. Những ngày qua, Hạ thấy rằng chỉ có Vũ là người luôn bên Hạ.
Hạ thấy mình bí bách quá, cô cần người để tâm sự và thế là Hạ gọi cho Hương. Nghe Hạ nói về tình cảm của mình với Vũ, Hương lặng im rồi nói :
-Tao quý mày và cũng không có ác cảm với Vũ nhưng nếu để mày yêu Vũ thì tao thấy thật khó chấp nhận. Nó cứ trái khoáy thế nào ấy.
Rồi từ hôm đó, 5 ngày liền, Hưong k liên lạc với Hạ. Hạ buồn lắm vì thấy rằng tình yêu này sẽ còn nhiều trắc trở. Đến ngày thứ 6, Hạ thấy Hương đợi mình ở cổng cơ quan. Hạ hỏi :
-Mày đến đây để lại lên lớp tao phải k?
-Con ếch! Tao đến đây vì nhớ mày. Tao nghĩ kỹ rồi, tình yêu thì k thể ngăn cấm được. Mày cứ yêu nếu điều đó làm mày thực sự hạnh phúc là tao yên tâm. Tao là bạn mày, trước đây bây giờ và sau này vẫn vậy.
Hạ nhìn Hương đôi mắt long lanh nước. Ở đời ai chẳng muốn yêu thương và sống một cuộc sống như những người khác nhưng đôi khi có những lẽ đời trái với tự nhiên. Phỏng có ai cấm được đâu vì tình yêu phi giai cấp, phi giàu nghèo và phi cả giới tính. Nếu cứ nhìn vào những gì thiên hạ sẽ đánh giá sẽ nhận xét thì Hạ sẽ mất Vũ. Nghĩ vậy hạ quyết tâm tối mai sẽ gặp Vũ để nói ra cái tình cảm thiêng liêng mà cô đã dành hết cho Vũ. Tối mai, Hạ sẽ là của riêng VŨ.
Nhưng cuộc đời chẳng có cái gì là suôn sẻ cả, nhân tính nhiều khi không bằng thiên định. Sáng hôm sau Hạ nhận được điện thoại từ một số máy lạ:
-Hạ à? Lâu rồi không gặp, có nhận ra mình không?
Lâu rồi không gặp mà lại gọi điện thoại hỏi có nhận ra qua giọng nói không, ai mà đùa lạ thế.
-Không, xin lỗi ai vậy?
-Yến đây mà, Yến-Vũ 12A1 đấy, cậu nhớ chưa?
Bất giác Hạ rùng mình, một cái gì đó nghiêm trọng, éo le sắp sửa xảy ra đây:
-Ờ, tớ nhớ rồi.
-Cậu rảnh cho mình gặp lát nhé!
Sắp vào giờ làm rồi nhưng Hạ nghe giọng Yến khẩn khoản nên đành nói :
-Ok, 15p nữa gặp cậu ở đâu được?
Yến nói địa chỉ cho Hạ và 15p sau thì Hạ có mặt thật.
Hạ nhìn Yến, đã thay đổi lắm rồi, trông đẹp và sắc sảo hơn trước. Mái tóc thẳng ngày nào giờ đã uốn xoăn. Một cách vội vã Yến hỏi ngay:
- Cậu bây giờ thế nào, đã cưới xin gì chưa?
- Tớ chưa, còn trẻ lắm.
- Thật ngại vì làm cậu trễ giờ làm nhưng tớ chỉ còn ở VN chừng 10 hôm nữa thôi nên tớ muốn nhờ cậu một việc.
Hạ sốt sắng :
-Cậu cứ nói đi.
-Tớ về VN lần này là chủ định tìm lại Vũ, đã về được gần tháng rồi mà vẫn chưa thấy tăm hơi cậu ấy đâu, hỏi mấy đứa bạn thì nhà chúng nó chuyển đi hết rồi, may hôm nọ gặp Thanh, nó cho số cậu.
Nghỉ một lát Yến nói tiếp:
-Tớ biết cậu không ưa gì Vũ nhưng vì cậu là lớp trưởng nên có thể cậu có số của Vũ, nếu vậy giúp tớ nhé.
Hạ chết cay chết đắng. Vậy là mọi dự định đã tan biến như mây khói. Phải chăng là định mệnh? Phải chăng đúng như Vũ nói nếu người ta không nắm bắt lấy cơ hội thì hạnh phúc sẽ vuột khỏi tầm tay. Có quá muộn không khi Hạ cứ chần chừ? Hạ im lìm như vừa mất đi một thứ quý giá, giọng Hạ lạc đi:
-Tớ có, để tớ cho cậu.
Nhưng Yến bỗng nói :
-Cậu làm ơn đã giúp thì cố giúp tớ thêm lần nữa nhé. Cậu gọi hẹn Vũ ra nói chuyện hộ tớ rồi tớ sẽ đến, tớ muốn gây bất ngờ cho Vũ.
Gật đầu một cách vô thức, Hạ hỏi:
- Tớ tưởng cậu đã có bạn trai và định cư ở Anh rồi cơ mà?
- Đấy là định thôi, có nhiều thứ làm tớ thay đổi quyết định. Lần này tớ về VN nếu vẫn còn có cơ hội tớ sẽ xây dựng lại mối quan hệ với Vũ.
Hạ cúi mặt, nước mắt sắp chảy trên má cô. Không muốn để Yến thấy điều đó, Hạ lấy cớ đi làm rồi cáo lui. Yến cũng không nỡ phiền bạn nữa nên nói:
-Cậu về, nhớ giúp tớ nhé!
Hạ gật nhẹ đầu rồi cô đi như ma đuổi. Hạ khóc, khóc như một đứa trẻ.
Hạ khóc, những giọt nước mắt mặn lăn trên má rồi trượt xuống bờ môi của cô, vị mặn của nó như đang hoà tan trong nỗi đau của Hạ, rồi nó tan ra lan toả tới các mạch máu, từng thớ thịt trên con người cô. Hạ thầm gọi tên Vũ : "Vũ ơi! Em yêu anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.