Chương 2: Em nỡ lòng nào đối xử như vậy với cô gái xinh đẹp như tôi
Diệp Sáp
05/12/2021
Mặt Phùng Sinh lộ rõ vẻ khinh thường, "Mới không phải đâu, bệnh tâm thần."
Cô mới không thèm ngóng trông Lạc Nhất, nàng là ai? Dựa vào cái gì mà cô phải ngóng trông nàng?
Tiêu Hựu nhướn mày: "Làm sao con lại tức giận? Mẹ nói cho con biết, mặc kệ chỉ số thông minh kém người ta bao nhiêu, con cũng lớn hơn người ta nhiều tuổi, phải nhường nhịn em gái biết không?"
Phùng Sinh quả thực sắp tức chết rồi, "Không nghĩ người như vậy có thể làm mẹ!"
Cư nhiên dám chửi xéo con gái mình chỉ số thông minh không cao, trên đời này có người mẹ ác độc đến vậy sao?! Tức chết mất, đúng là không biết xấu hổ mà!
Tiêu Hựu mặc kệ con gái, "Hôm nay hai dì của con đi ra ngoài rồi không có ở nhà, Lạc Nhất sẽ ở lại nhà chúng ta, nhưng người đâu rồi?" Cô mở cửa xe, nhìn nhìn khắp nơi, cô vừa ra xe, đôi chân dài cùng khí thế xuất chúng, chấn động tạo ra cũng không tính là nhỏ.
Những người đi ngang đều nhận ra cô, thấy cô tất cả đều gật đầu, "Tiêu tổng."
"Tiêu tổng."
......
Tiêu Hựu mỉm cười gật đầu, tầm mắt lướt qua đám người liền thấy Lạc, trong nháy mắt liền rõ ràng.
A Ha, ra là vậy, không trách được tại sao nhãi con Tiêu Phùng Sinh tức giận đến tím người như vậy.
Gương mặt thanh tú của Lạc Nhất chất đầy sự bực bội, nàng lập tức đi ra ngoài, bên cạnh có một cô bé xinh xắn đi theo nàng, ríu rít nói cái gì đó.
Tiêu Hựu lập tức phất tay: "Lạc Nhất, bên này!"
Hà Lạc Nhất thấy Tiêu Hựu, nàng quay đầu nhìn cô bé: "Diêm Mạn, cậu đừng theo nữa, dì nhỏ tới đón tôi."
Cô bé tên Diêm Mạn nghe thấy một chút cũng không sợ, cô bé quay đầu với Tiêu Hựu phất phất tay, cười ngây thơ: "Chào dì ạ!" Cô bé lại quay đầu nhìn Hà Lạc Nhất: "Vừa lúc, gặp người nhà của cậu, dù sao sớm muốn gì cũng gặp."
Lạc Nhất:......
Tiêu Hựu:......
Đây là tình huống gì?
Tiêu Phùng Sinh ở trong xe phẫn nộ nắm chặt tay, đúng là tiểu hồ ly tinh, mới ngày đầu đi học đã câu dẫn người khác. Nhìn gương mặt đứng cạnh tiểu hồ ly tinh kia, cô thật sự muốn đấm lên mặt tên đó.
Hà Lạc Nhất quả thực bị Diêm Mạn làm cho da đầu tê dại, nàng nhanh chân đi đến bên cạnh Tiêu Hựu để cắt đuôi, nhưng Diêm Mạn một mực vẫn muốn đi theo, mặt mày tươi cười vui vẻ, chính là ném đi cũng không xong.
Tiêu Hựu không nghĩ ngày đầu tiên tới đón Lạc Nhất đã gặp được tình huống như vậy, cũng may kiến thức của cô: "Ayyo, lại còn mang theo một cô bé xinh xắn thế này."
Diêm Mạn lúc này quả thật biết không biết xấu hổ, Trọng yếu do là Tiêu Hựu quá xinh đẹp, cô bé gãi gãi đầu: "Dì thật xinh đẹp, trông rất trẻ, kỳ thật nên kêu chị mới đúng."
Ấu quào, ông trời ơi.
Bạn nhỏ này thật sự rất biết cách nói chuyện nha.
Tâm tình của Tiêu Hựu lập tức tốt lên, cô nhìn trên dưới đánh giá bạn nhỏ này, chung quy thì mắt to môi đỏ, làn da trắng, lớn lên cũng không tồi, "Cháu đây là...... Bạn học của Lạc Nhất nhà chúng ta?"
Hà Lạc Nhất lạnh nhạt liếc Diêm Mạn một cái, nhìn vào trong xe, Phùng Sinh đâu?
Phùng Sinh ngồi ở trên ghế sau, má phồng lên như con cóc, ôm hai tay, vẻ mặt phẫn nộ, tức giận đến bụng muốn nổ tung.
Diêm Mạn vui vẻ hớn hở, "Cháu là bạn học trung của Lạc Nhất, không phải cậu ấy nhảy lớp sao? Hôm nay cháu cố ý đến xem cậu ấy, có chút lo lắng, sợ cậu ấy bị người "Lớn tuổi, có sở thích kỳ quái, hormone xao động" bắt nạt."
—— Người lớn tuổi, có sở thích kỳ quái, hormone xao động.
Phụt.
Tiêu Hựu bị chọc cười, nhãi con này rất khá nha, tổng kết tinh vi rất phi thường.
Lạc Nhất hừ lạnh, mắt quét qua người Diêm Mạn: "Cậu đủ chưa? Không phải trong lớp hôm nay Đoàn Thanh Niên Cộng Sản hoạt động sao? Cậu không quay về tổ chức sao?"
Nước mắt Diêm Mạn muốn trào ra, cô bắt lấy Hà Lạc Nhất: "Lạc Lạc, tớ biết cậu không có quên tớ, còn nhớ rõ tớ phải tổ chức hoạt động? Cậu có biết, không có cậu làm lớp trưởng, mọi gánh nặng cơ hồ đều đè lên tớ, tớ nhớ cậu đến cỡ nào, tớ ——"
"Bang" một tiếng, cửa xe bị mở ra, Phùng Sinh từ trên xe đi xuống, cô phủi phủi bụi trên người, phủi luôn tay Diêm Mạn đang nắm tay Lạc Nhất:"Cô đủ chưa?"
Diêm Mạn ngẩn người, há miệng thở dốc: "Chị là ai?"
Oa, thật xinh đẹp nha.
Rất...... Quyến rũ.
Phùng Sinh cười lạnh, "Tôi là người lớn tuổi, sở thích kỳ quái, hormone xao động mà cô nói, muốn bị đánh sao?"
Diêm Mạn giật mình, cô đánh giá Phùng Sinh một phen, tựa hồ có chút nhận ra, "Chị là...... Nữ ma đầu cao trung?"
Hà Lạc Nhất:......
Tiêu Phùng Sinh:......
Tiêu Hựu:......
Con gái của cô danh tiếng lớn đến vậy? Ở cấp bậc nữ ma đầu rồi?
Diêm Mạn không thể tưởng tượng nhìn cô, lui về phía sau hai bước, xoay người chạy.
Hà Lạc Nhất:......
Mắt thấy người đi rồi.
Tiêu Hựu thổi cái huýt sáo, vỗ tay, "Đỉnh thật nha, Phùng Sinh, rất có khí chất của bá đạo tổng tài."
Phùng Sinh mặc kệ Tiêu Hựu, cô nhìn Lạc Nhất: "Em cũng rất giỏi, còn nhỏ tuổi như vậy đã biết câu dẫn người khác, làm người ta đuổi tới tận trường học mới."
Lời nói này làm người nghe chói tai, Tiêu Hựu thật sự sợ hai đứa nhỏ ở cổng trường cãi nhau.
Hà Lạc Nhất buồn cười nhìn cô, "Tới tận bây giờ chị mới nhận ra mị lực của tôi sao?"
Tiêu Phùng Sinh:......
Tiêu Hữu nghẹn cười, "Được rồi, lên xe, hôm nay trong nhà không ai, mẹ chăm sóc hai đứa."
Lên xe.
Phùng Sinh trợn mắt nhìn Lạc Nhất, Lạc Nhất thè lưỡi với cô, hai người giống y chang lúc nhỏ, ấu trĩ muốn chết.
Tới nhà, cái con người lúc nãy nói sẽ làm người mẹ tốt chăm sóc cho hai bạn nhỏ - Tiêu Hựu đột nhiên nhận một cuộc điện thoại, cô nhìn nhìn Lạc Nhất: "Dì nhỏ có chuyện phải làm, muốn đi ra ngoài một chuyến, con chăm sóc chị giúp dì nha."
Tiêu Phùng Sinh:......
Hà Lạc Nhất liếc mắt nhìn Phùng Sinh một cái, gật gật đầu.
Tiêu Hựu nhìn nhìn Phùng Sinh: "Nghe lời nha." Cô lại nhìn Lạc Nhất, "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho dì."
Để lại một vài câu nói, Tiêu Hựu xoay mông rời đi.
Phùng Sinh nhìn người đi rồi, lập tức đem một đống son môi mới mua đổ từ trong túi ra, cầm gương bắt đầu trang điểm, "Mỗi ngày đều nói có việc, có quỷ mới tin, khẳng định lại đi ra ngoài chơi mạt chược, đợi Phùng mama về, tôi mà không méc tôi không phải con ruột...... Hừ...... Không làm việc đàng hoàng, cứ cho là mẹ lợi hại......chơi mạt chược còn tán tỉnh mấy người đẹp......"
Gần đây cô bắt đầu nghiên cứu cách trang điểm, ở phương diện làm đẹp, cô đặc biệt có thiên phú, không phải khoác lác chứ kỹ thuật của các nhân viên trang điểm tầm trung ở Thánh Hoàng hiện tại đều kém hơn cô.
Mắt thấy Phùng Sinh lại tự luyến, đầu tiên Lạc Nhất dọn dẹp bàn trong phòng khách, sau đó dùng chân đá đá cô, "Ăn cái gì?"
Phùng Sinh tô môi đỏ, cô nhấp nhấp miệng, quay đầu nhìn Lạc Nhất: "Sao lại nói chuyện với chị gái như vậy chứ? Mị lực của tôi không có sức hấp dẫn với em sao?"
Lạc Nhất là đã nhìn ra, hôm nay Phùng Sinh chính là muốn bị đánh, ở trường học làm bộ không quen biết nàng, về nhà lại còn muốn chọc ghẹo nàng nữa cơ đấy.
Biết tính cách của cô, Lạc Nhất chưa bao giờ thuận theo, nàng đi phòng bếp, tự nấu cơm chiên trứng cho mình, bưng đồ ăn ra, cầm muỗng lên bắt đầu ăn.
Phùng Sinh còn làm bộ chịu đựng, một lúc sau cô nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt trông mong nhìn Lạc Nhất: "Phần của tôi đâu?"
Lạc Nhất ăn cũng không ngẩng đầu lên: "Chị quá cao quý, làm sao có thể ăn cơm chiên?"
......
Ahhhh, nhãi ranh này.
Phùng Sinh nhìn nàng ăn, mấy người lớn kia thường xuyên để hai người ở nhà, đều là Lạc Nhất nấu cơm, những món khác tạm ổn, nhưng món cơm chiên trứng này quả thực Lạc Nhất làm rất ngon, trứng gà non mềm bao bọc lấy từng hạt cơm mềm dẻo, vàng rực rỡ hấp dẫn người khác muốn ăn.
Cơn thèm ăn trong bụng Phùng Sinh bị câu lên, cô lại gần Lạc Nhất, há miệng thở dốc: "Cho tôi ăn một chút đi mờ."
Lạc Nhất nhìn cô: "Tôi cũng không phải người giúp việc của chị, chị muốn ăn là được ăn?"
Ai u ya.
Người không lớn, tính tình lại không nhỏ.
Tốt thôi.
Tiêu Phùng Sinh đứng lên, cô vỗ vỗ mông, xương hông uốn éo, "Gần đây tôi có học một đoạn vũ đạo, tôi nhảy cho em xem, tôi nói cho em biết, em chính là người đầu tiên xem."
Lạc Nhất:......
Nàng không rõ, đường đường là một phú nhị đại, tại sao lại học những thứ như vậy?
Không trang điểm thì là nhảy nhót, làm gì vậy? Về sau muốn trở thành người nổi tiếng sao? (Cả mẹ và mama của cưng đều là người nổi tiếng đó)
Nói nhảy liền nhảy.
Phùng Sinh lấy điện thoại ra chọn một đoạn vũ đạo của nữ, cô đặc biệt biết xây dựng không khí, tự mình "Ngao" một tiếng, vỗ tay, dẫm lên nhịp, kiêu căng ngạo mạn đi tới.
Ánh mắt đủ nóng bỏng, dáng người cũng đủ tốt, theo nhịp, cô quyến rũ chuyển động thân thể, "Bé cưng, đến đây!"
Lạc Nhất ăn cơm chiên trứng, giống như một vị lãnh đạo, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Phùng Sinh.
Phùng Sinh xoa xoa tóc, đi đến bên người Lạc Nhất, trực tiếp hạ eo, ánh mắt quyến rũ câu lấy Lạc Nhất, "Thế nào?"
Cô đẹp như vậy, Lạc Nhất cũng thấy rõ, phải biết quý trọng chứ?
Cái gì mà Diêm Mạn, so với cô quả thực chỉ là cấp bậc Hello Kitty thôi?
Lạc Nhất lấy một muỗng cơm chiên trứng, nhét vào miệng Phùng Sinh.
Phùng Sinh:......
Lúc này không lắc nữa, ngừng nghỉ.
Phùng Sinh chịu thất bại ngồi bên cạnh Lạc Nhất, trán có một tầng mồ hôi mỏng, cô đem đầu dựa vào vai nhỏ của Lạc Nhất: "Lạc Nhất."
Lạc Nhất quay đầu, "Ừm?"
Nàng biết những lúc như này, Phùng Sinh phát tiết cũng phát tiết xong rồi, sẽ không giận dỗi nữa, dựa theo kịch bản mà nói, sẽ là đoạn nhõng nhẽo, ủy khuất nói những lời bất mãn.
Phùng Sinh nhìn nốt lệ chi dưới mắt nàng, chua xót: "Hôm nay Mạn gì đó, em thích sao?"
Lạc Nhất lắc đầu: "Không thích."
Mùi hương trên người Phùng Sinh rất dễ nghe, mũi Lạc Nhất khẽ giật giật, nhẹ nhàng ngửi.
Tâm tình tốt hơn phân nửa, Phùng Sinh nhìn nàng bằng ánh mắt trông mong, môi đỏ hơi hơi mở, "Cho tôi một muỗng nữa đuyy."
Lạc Nhất:......
Lại đút một muỗng nữa.
Phùng Sinh trong lòng hết giận một nửa, cô nắm một lọn tóc của Lạc Nhất thưởng thức, "Tôi biết em từ nhỏ đặc biệt sùng bái tôn kính lại mê luyến tôi, cho nên mới gấp gáp nhảy lớp để học chung với tôi, nhưng tôi không cần mặt mũi sao? Nếu để mọi người biết em là em gái tôi, chỉ số thông minh của tôi khẳng định sẽ bị cười nhạo." Cô đặc biệt thích tóc Lạc Nhất, tự nhiên, mềm mượt, sờ vào cảm giác đặc biệt tốt, vuốt rất mượt không bị đứt đoạn, giống như đã được bôi trơn.
Ha ha.
Lạc Nhất nghe xong muốn cười, Chính là vì cái này mà gồng mình làm mình làm mẩy?
Mắt thấy bộ dáng Lạc Nhất cười như không cười, Phùng Sinh không cam tâm, cô bắt lấy một cánh tay của Lạc Nhất làm nũng: "Em nói một lời đi, đáp ứng người ta bảo toàn thể diện cho người ta, em không biết chứ tôi chính là người nổi tiếng nhất khối của chúng ta đó nha."
Lạc Nhất gật đầu,: "Tôi chính là cảm thấy hai ta học một lớp sẽ có lợi cho bốn cái người kia quản lý chúng ta, chuyện khác không cần nghĩ nhiều. Hôm nay tôi đến lớp học nhìn thấy, kỳ thật tôi không cần nhảy lớp chờ một chút là có thể cùng chị học một lớp."
Bé con này đang nói cái gì vậy.
Phùng Sinh nghi hoặc nhìn Lạc Nhất, đôi mắt thể hiện ra sự tò mò, "Vì cái gì?"
Em ấy không nhảy lớp thì làm sao học cùng nhau được?
Lạc Nhất nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, cười: "Tôi không nhảy lớp, nhưng chị có thể ở lại lớp."
Phùng Sinh:......
A a a!!!
Tên xấu xa này! Cư nhiên dám làm nhục cô!
Trong khoảng khắc Phùng Sinh nhào lên, Lạc Nhất sớm có phòng bị, nàng lắc mình một cái, Phùng Sinh chụp hụt nhào lên sô pha, còn chưa kịp quay đầu lại, lưng đã bị Lạc Nhất dẫm lên.
Phùng Sinh ăn đau quay đầu, Lạc Nhất dùng sức đạp mạnh, trên cao nhìn xuống nhìn cô: "Còn muốn gây sự sao?"
Phùng Sinh hai mắt đẫm lệ, "Em nhẫn tâm đối đãi như vậy với thiếu nữ xinh đẹp như tôi sao?"
Lạc Nhất cười lạnh, chân dùng sức, dẫm mạnh xuống.
Phùng Sinh kêu thảm thiết: "Phục, tôi phục, em gái à, em gái tốt nhất của tôi!"
Lạc Nhất nhìn chằm chằm cô: "Đêm nay đem 《 Đằng Vương Các Tự 》học thuộc."
Cô còn không nhìn lại thành tích chó gặm của mình, nếu cứ tiếp diễn như vậy, thật sự sẽ thành yang lake mất.
Phùng Sinh nổi giận,lấy ra khí thế thà chịu chết chữ không chịu nhục: "Em có đánh chết tôi, tôi cũng không học!"
Lạc Nhất gật gật đầu, chân nàng vẫn không buông ra, thuận tay cầm lấy chổi lông gà trên sô pha, tùy tiện phủi phủi lông gà, cười lạnh: "Tốt thôi, tôi đây liền đánh chết chị."
Trong nháy mắt khí thế của Phùng Sinh liền tụt xuống, thanh âm có chút chột dạ: "...... Tôi...... Có chuyện muốn nói, có thể chỉ học một đoạn được không?" Cô chà xát hai cái tay, trong mắt chứa nước mắt đáng thương hề hề xin: "Xin em đó ~".
Cô mới không thèm ngóng trông Lạc Nhất, nàng là ai? Dựa vào cái gì mà cô phải ngóng trông nàng?
Tiêu Hựu nhướn mày: "Làm sao con lại tức giận? Mẹ nói cho con biết, mặc kệ chỉ số thông minh kém người ta bao nhiêu, con cũng lớn hơn người ta nhiều tuổi, phải nhường nhịn em gái biết không?"
Phùng Sinh quả thực sắp tức chết rồi, "Không nghĩ người như vậy có thể làm mẹ!"
Cư nhiên dám chửi xéo con gái mình chỉ số thông minh không cao, trên đời này có người mẹ ác độc đến vậy sao?! Tức chết mất, đúng là không biết xấu hổ mà!
Tiêu Hựu mặc kệ con gái, "Hôm nay hai dì của con đi ra ngoài rồi không có ở nhà, Lạc Nhất sẽ ở lại nhà chúng ta, nhưng người đâu rồi?" Cô mở cửa xe, nhìn nhìn khắp nơi, cô vừa ra xe, đôi chân dài cùng khí thế xuất chúng, chấn động tạo ra cũng không tính là nhỏ.
Những người đi ngang đều nhận ra cô, thấy cô tất cả đều gật đầu, "Tiêu tổng."
"Tiêu tổng."
......
Tiêu Hựu mỉm cười gật đầu, tầm mắt lướt qua đám người liền thấy Lạc, trong nháy mắt liền rõ ràng.
A Ha, ra là vậy, không trách được tại sao nhãi con Tiêu Phùng Sinh tức giận đến tím người như vậy.
Gương mặt thanh tú của Lạc Nhất chất đầy sự bực bội, nàng lập tức đi ra ngoài, bên cạnh có một cô bé xinh xắn đi theo nàng, ríu rít nói cái gì đó.
Tiêu Hựu lập tức phất tay: "Lạc Nhất, bên này!"
Hà Lạc Nhất thấy Tiêu Hựu, nàng quay đầu nhìn cô bé: "Diêm Mạn, cậu đừng theo nữa, dì nhỏ tới đón tôi."
Cô bé tên Diêm Mạn nghe thấy một chút cũng không sợ, cô bé quay đầu với Tiêu Hựu phất phất tay, cười ngây thơ: "Chào dì ạ!" Cô bé lại quay đầu nhìn Hà Lạc Nhất: "Vừa lúc, gặp người nhà của cậu, dù sao sớm muốn gì cũng gặp."
Lạc Nhất:......
Tiêu Hựu:......
Đây là tình huống gì?
Tiêu Phùng Sinh ở trong xe phẫn nộ nắm chặt tay, đúng là tiểu hồ ly tinh, mới ngày đầu đi học đã câu dẫn người khác. Nhìn gương mặt đứng cạnh tiểu hồ ly tinh kia, cô thật sự muốn đấm lên mặt tên đó.
Hà Lạc Nhất quả thực bị Diêm Mạn làm cho da đầu tê dại, nàng nhanh chân đi đến bên cạnh Tiêu Hựu để cắt đuôi, nhưng Diêm Mạn một mực vẫn muốn đi theo, mặt mày tươi cười vui vẻ, chính là ném đi cũng không xong.
Tiêu Hựu không nghĩ ngày đầu tiên tới đón Lạc Nhất đã gặp được tình huống như vậy, cũng may kiến thức của cô: "Ayyo, lại còn mang theo một cô bé xinh xắn thế này."
Diêm Mạn lúc này quả thật biết không biết xấu hổ, Trọng yếu do là Tiêu Hựu quá xinh đẹp, cô bé gãi gãi đầu: "Dì thật xinh đẹp, trông rất trẻ, kỳ thật nên kêu chị mới đúng."
Ấu quào, ông trời ơi.
Bạn nhỏ này thật sự rất biết cách nói chuyện nha.
Tâm tình của Tiêu Hựu lập tức tốt lên, cô nhìn trên dưới đánh giá bạn nhỏ này, chung quy thì mắt to môi đỏ, làn da trắng, lớn lên cũng không tồi, "Cháu đây là...... Bạn học của Lạc Nhất nhà chúng ta?"
Hà Lạc Nhất lạnh nhạt liếc Diêm Mạn một cái, nhìn vào trong xe, Phùng Sinh đâu?
Phùng Sinh ngồi ở trên ghế sau, má phồng lên như con cóc, ôm hai tay, vẻ mặt phẫn nộ, tức giận đến bụng muốn nổ tung.
Diêm Mạn vui vẻ hớn hở, "Cháu là bạn học trung của Lạc Nhất, không phải cậu ấy nhảy lớp sao? Hôm nay cháu cố ý đến xem cậu ấy, có chút lo lắng, sợ cậu ấy bị người "Lớn tuổi, có sở thích kỳ quái, hormone xao động" bắt nạt."
—— Người lớn tuổi, có sở thích kỳ quái, hormone xao động.
Phụt.
Tiêu Hựu bị chọc cười, nhãi con này rất khá nha, tổng kết tinh vi rất phi thường.
Lạc Nhất hừ lạnh, mắt quét qua người Diêm Mạn: "Cậu đủ chưa? Không phải trong lớp hôm nay Đoàn Thanh Niên Cộng Sản hoạt động sao? Cậu không quay về tổ chức sao?"
Nước mắt Diêm Mạn muốn trào ra, cô bắt lấy Hà Lạc Nhất: "Lạc Lạc, tớ biết cậu không có quên tớ, còn nhớ rõ tớ phải tổ chức hoạt động? Cậu có biết, không có cậu làm lớp trưởng, mọi gánh nặng cơ hồ đều đè lên tớ, tớ nhớ cậu đến cỡ nào, tớ ——"
"Bang" một tiếng, cửa xe bị mở ra, Phùng Sinh từ trên xe đi xuống, cô phủi phủi bụi trên người, phủi luôn tay Diêm Mạn đang nắm tay Lạc Nhất:"Cô đủ chưa?"
Diêm Mạn ngẩn người, há miệng thở dốc: "Chị là ai?"
Oa, thật xinh đẹp nha.
Rất...... Quyến rũ.
Phùng Sinh cười lạnh, "Tôi là người lớn tuổi, sở thích kỳ quái, hormone xao động mà cô nói, muốn bị đánh sao?"
Diêm Mạn giật mình, cô đánh giá Phùng Sinh một phen, tựa hồ có chút nhận ra, "Chị là...... Nữ ma đầu cao trung?"
Hà Lạc Nhất:......
Tiêu Phùng Sinh:......
Tiêu Hựu:......
Con gái của cô danh tiếng lớn đến vậy? Ở cấp bậc nữ ma đầu rồi?
Diêm Mạn không thể tưởng tượng nhìn cô, lui về phía sau hai bước, xoay người chạy.
Hà Lạc Nhất:......
Mắt thấy người đi rồi.
Tiêu Hựu thổi cái huýt sáo, vỗ tay, "Đỉnh thật nha, Phùng Sinh, rất có khí chất của bá đạo tổng tài."
Phùng Sinh mặc kệ Tiêu Hựu, cô nhìn Lạc Nhất: "Em cũng rất giỏi, còn nhỏ tuổi như vậy đã biết câu dẫn người khác, làm người ta đuổi tới tận trường học mới."
Lời nói này làm người nghe chói tai, Tiêu Hựu thật sự sợ hai đứa nhỏ ở cổng trường cãi nhau.
Hà Lạc Nhất buồn cười nhìn cô, "Tới tận bây giờ chị mới nhận ra mị lực của tôi sao?"
Tiêu Phùng Sinh:......
Tiêu Hữu nghẹn cười, "Được rồi, lên xe, hôm nay trong nhà không ai, mẹ chăm sóc hai đứa."
Lên xe.
Phùng Sinh trợn mắt nhìn Lạc Nhất, Lạc Nhất thè lưỡi với cô, hai người giống y chang lúc nhỏ, ấu trĩ muốn chết.
Tới nhà, cái con người lúc nãy nói sẽ làm người mẹ tốt chăm sóc cho hai bạn nhỏ - Tiêu Hựu đột nhiên nhận một cuộc điện thoại, cô nhìn nhìn Lạc Nhất: "Dì nhỏ có chuyện phải làm, muốn đi ra ngoài một chuyến, con chăm sóc chị giúp dì nha."
Tiêu Phùng Sinh:......
Hà Lạc Nhất liếc mắt nhìn Phùng Sinh một cái, gật gật đầu.
Tiêu Hựu nhìn nhìn Phùng Sinh: "Nghe lời nha." Cô lại nhìn Lạc Nhất, "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho dì."
Để lại một vài câu nói, Tiêu Hựu xoay mông rời đi.
Phùng Sinh nhìn người đi rồi, lập tức đem một đống son môi mới mua đổ từ trong túi ra, cầm gương bắt đầu trang điểm, "Mỗi ngày đều nói có việc, có quỷ mới tin, khẳng định lại đi ra ngoài chơi mạt chược, đợi Phùng mama về, tôi mà không méc tôi không phải con ruột...... Hừ...... Không làm việc đàng hoàng, cứ cho là mẹ lợi hại......chơi mạt chược còn tán tỉnh mấy người đẹp......"
Gần đây cô bắt đầu nghiên cứu cách trang điểm, ở phương diện làm đẹp, cô đặc biệt có thiên phú, không phải khoác lác chứ kỹ thuật của các nhân viên trang điểm tầm trung ở Thánh Hoàng hiện tại đều kém hơn cô.
Mắt thấy Phùng Sinh lại tự luyến, đầu tiên Lạc Nhất dọn dẹp bàn trong phòng khách, sau đó dùng chân đá đá cô, "Ăn cái gì?"
Phùng Sinh tô môi đỏ, cô nhấp nhấp miệng, quay đầu nhìn Lạc Nhất: "Sao lại nói chuyện với chị gái như vậy chứ? Mị lực của tôi không có sức hấp dẫn với em sao?"
Lạc Nhất là đã nhìn ra, hôm nay Phùng Sinh chính là muốn bị đánh, ở trường học làm bộ không quen biết nàng, về nhà lại còn muốn chọc ghẹo nàng nữa cơ đấy.
Biết tính cách của cô, Lạc Nhất chưa bao giờ thuận theo, nàng đi phòng bếp, tự nấu cơm chiên trứng cho mình, bưng đồ ăn ra, cầm muỗng lên bắt đầu ăn.
Phùng Sinh còn làm bộ chịu đựng, một lúc sau cô nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt trông mong nhìn Lạc Nhất: "Phần của tôi đâu?"
Lạc Nhất ăn cũng không ngẩng đầu lên: "Chị quá cao quý, làm sao có thể ăn cơm chiên?"
......
Ahhhh, nhãi ranh này.
Phùng Sinh nhìn nàng ăn, mấy người lớn kia thường xuyên để hai người ở nhà, đều là Lạc Nhất nấu cơm, những món khác tạm ổn, nhưng món cơm chiên trứng này quả thực Lạc Nhất làm rất ngon, trứng gà non mềm bao bọc lấy từng hạt cơm mềm dẻo, vàng rực rỡ hấp dẫn người khác muốn ăn.
Cơn thèm ăn trong bụng Phùng Sinh bị câu lên, cô lại gần Lạc Nhất, há miệng thở dốc: "Cho tôi ăn một chút đi mờ."
Lạc Nhất nhìn cô: "Tôi cũng không phải người giúp việc của chị, chị muốn ăn là được ăn?"
Ai u ya.
Người không lớn, tính tình lại không nhỏ.
Tốt thôi.
Tiêu Phùng Sinh đứng lên, cô vỗ vỗ mông, xương hông uốn éo, "Gần đây tôi có học một đoạn vũ đạo, tôi nhảy cho em xem, tôi nói cho em biết, em chính là người đầu tiên xem."
Lạc Nhất:......
Nàng không rõ, đường đường là một phú nhị đại, tại sao lại học những thứ như vậy?
Không trang điểm thì là nhảy nhót, làm gì vậy? Về sau muốn trở thành người nổi tiếng sao? (Cả mẹ và mama của cưng đều là người nổi tiếng đó)
Nói nhảy liền nhảy.
Phùng Sinh lấy điện thoại ra chọn một đoạn vũ đạo của nữ, cô đặc biệt biết xây dựng không khí, tự mình "Ngao" một tiếng, vỗ tay, dẫm lên nhịp, kiêu căng ngạo mạn đi tới.
Ánh mắt đủ nóng bỏng, dáng người cũng đủ tốt, theo nhịp, cô quyến rũ chuyển động thân thể, "Bé cưng, đến đây!"
Lạc Nhất ăn cơm chiên trứng, giống như một vị lãnh đạo, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Phùng Sinh.
Phùng Sinh xoa xoa tóc, đi đến bên người Lạc Nhất, trực tiếp hạ eo, ánh mắt quyến rũ câu lấy Lạc Nhất, "Thế nào?"
Cô đẹp như vậy, Lạc Nhất cũng thấy rõ, phải biết quý trọng chứ?
Cái gì mà Diêm Mạn, so với cô quả thực chỉ là cấp bậc Hello Kitty thôi?
Lạc Nhất lấy một muỗng cơm chiên trứng, nhét vào miệng Phùng Sinh.
Phùng Sinh:......
Lúc này không lắc nữa, ngừng nghỉ.
Phùng Sinh chịu thất bại ngồi bên cạnh Lạc Nhất, trán có một tầng mồ hôi mỏng, cô đem đầu dựa vào vai nhỏ của Lạc Nhất: "Lạc Nhất."
Lạc Nhất quay đầu, "Ừm?"
Nàng biết những lúc như này, Phùng Sinh phát tiết cũng phát tiết xong rồi, sẽ không giận dỗi nữa, dựa theo kịch bản mà nói, sẽ là đoạn nhõng nhẽo, ủy khuất nói những lời bất mãn.
Phùng Sinh nhìn nốt lệ chi dưới mắt nàng, chua xót: "Hôm nay Mạn gì đó, em thích sao?"
Lạc Nhất lắc đầu: "Không thích."
Mùi hương trên người Phùng Sinh rất dễ nghe, mũi Lạc Nhất khẽ giật giật, nhẹ nhàng ngửi.
Tâm tình tốt hơn phân nửa, Phùng Sinh nhìn nàng bằng ánh mắt trông mong, môi đỏ hơi hơi mở, "Cho tôi một muỗng nữa đuyy."
Lạc Nhất:......
Lại đút một muỗng nữa.
Phùng Sinh trong lòng hết giận một nửa, cô nắm một lọn tóc của Lạc Nhất thưởng thức, "Tôi biết em từ nhỏ đặc biệt sùng bái tôn kính lại mê luyến tôi, cho nên mới gấp gáp nhảy lớp để học chung với tôi, nhưng tôi không cần mặt mũi sao? Nếu để mọi người biết em là em gái tôi, chỉ số thông minh của tôi khẳng định sẽ bị cười nhạo." Cô đặc biệt thích tóc Lạc Nhất, tự nhiên, mềm mượt, sờ vào cảm giác đặc biệt tốt, vuốt rất mượt không bị đứt đoạn, giống như đã được bôi trơn.
Ha ha.
Lạc Nhất nghe xong muốn cười, Chính là vì cái này mà gồng mình làm mình làm mẩy?
Mắt thấy bộ dáng Lạc Nhất cười như không cười, Phùng Sinh không cam tâm, cô bắt lấy một cánh tay của Lạc Nhất làm nũng: "Em nói một lời đi, đáp ứng người ta bảo toàn thể diện cho người ta, em không biết chứ tôi chính là người nổi tiếng nhất khối của chúng ta đó nha."
Lạc Nhất gật đầu,: "Tôi chính là cảm thấy hai ta học một lớp sẽ có lợi cho bốn cái người kia quản lý chúng ta, chuyện khác không cần nghĩ nhiều. Hôm nay tôi đến lớp học nhìn thấy, kỳ thật tôi không cần nhảy lớp chờ một chút là có thể cùng chị học một lớp."
Bé con này đang nói cái gì vậy.
Phùng Sinh nghi hoặc nhìn Lạc Nhất, đôi mắt thể hiện ra sự tò mò, "Vì cái gì?"
Em ấy không nhảy lớp thì làm sao học cùng nhau được?
Lạc Nhất nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, cười: "Tôi không nhảy lớp, nhưng chị có thể ở lại lớp."
Phùng Sinh:......
A a a!!!
Tên xấu xa này! Cư nhiên dám làm nhục cô!
Trong khoảng khắc Phùng Sinh nhào lên, Lạc Nhất sớm có phòng bị, nàng lắc mình một cái, Phùng Sinh chụp hụt nhào lên sô pha, còn chưa kịp quay đầu lại, lưng đã bị Lạc Nhất dẫm lên.
Phùng Sinh ăn đau quay đầu, Lạc Nhất dùng sức đạp mạnh, trên cao nhìn xuống nhìn cô: "Còn muốn gây sự sao?"
Phùng Sinh hai mắt đẫm lệ, "Em nhẫn tâm đối đãi như vậy với thiếu nữ xinh đẹp như tôi sao?"
Lạc Nhất cười lạnh, chân dùng sức, dẫm mạnh xuống.
Phùng Sinh kêu thảm thiết: "Phục, tôi phục, em gái à, em gái tốt nhất của tôi!"
Lạc Nhất nhìn chằm chằm cô: "Đêm nay đem 《 Đằng Vương Các Tự 》học thuộc."
Cô còn không nhìn lại thành tích chó gặm của mình, nếu cứ tiếp diễn như vậy, thật sự sẽ thành yang lake mất.
Phùng Sinh nổi giận,lấy ra khí thế thà chịu chết chữ không chịu nhục: "Em có đánh chết tôi, tôi cũng không học!"
Lạc Nhất gật gật đầu, chân nàng vẫn không buông ra, thuận tay cầm lấy chổi lông gà trên sô pha, tùy tiện phủi phủi lông gà, cười lạnh: "Tốt thôi, tôi đây liền đánh chết chị."
Trong nháy mắt khí thế của Phùng Sinh liền tụt xuống, thanh âm có chút chột dạ: "...... Tôi...... Có chuyện muốn nói, có thể chỉ học một đoạn được không?" Cô chà xát hai cái tay, trong mắt chứa nước mắt đáng thương hề hề xin: "Xin em đó ~".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.