Chương 23
Sở Lưu Ảnh
22/12/2023
Không phải đại tiểu thư chưa từng ngồi đối diện một đối một với Đỗ tiên
sinh như thế này, nhưng lần này dường như có gì đó khác lạ. Nói khác lạ
chỉ là cảm giác, Đỗ tiên sinh vẫn cười ân cần với cô, giọng nói ôn hòa
quan tâm nàng chơi có vui không, có cần gì không, còn cho nàng một ít
trà ngon, hắn biết nàng thích thứ này.
Thái độ trước sau như một này khiến đại tiểu thư không kìm nổi mà nảy sinh nghi hoặc, chẳng lẽ bản thân bị ánh mắt vừa rồi làm cho hoa mắt ư? Đỗ tiên sinh vẫn luôn như vậy.
Cũng không dám lấy lệ với Đỗ tiên sinh, nhưng nàng muốn biết chuyện về John. Vừa rồi nàng gặp chú Đoan tiễn John ra về, thầm nghĩ Đỗ tiên sinh bảo nàng tiễn chủ tịch Ngô, cố ý giữ John ở lại lâu hơn một chút, nhất định là có chuyện gì đó mà nàng và chủ tịch Ngô không được biết, chỉ cần nghĩ tới đề tài vừa nãy, đại tiểu thư lập tức có thể đoán ra, 9 trên 10 phần là chuyện liên quan đến nàng.
Bên ngoài cho rằng, Đỗ tiên sinh chỉ có đại tiểu thư là con gái ruột duy nhất, không có con trai, thế nhưng cô con gái duy nhất này cũng không hề thua kém ai. Hổ phụ sinh hổ nữ, Đỗ Như Mộng nàng ngoài việc am hiểu sách, còn tham gia vào công việc gia đình, nếu không đại tiểu thư cũng sẽ không biết việc chủ tịch Ngô chiếm đoạt vũ khí. Tuy nhiên đại tiểu thư rõ ràng không có tham vọng trong chuyện này, nàng và Đỗ tiên sinh hiểu biết không hề ít, cũng đã tiếp xúc với rất nhiều thứ, nhưng tất cả đều vì để có được cái kết đẹp với Tô Châu.
Đỗ tiên sinh là hổ, nàng là hổ nữ cũng là hổ, thế nhưng suy cho cùng không đa mưu trí túc, lòng dạ nham hiểm như Đỗ tiên sinh. Đỗ tiên sinh hổ dữ không ăn thịt con, nhưng khi hổ mà dữ lên, có ăn thịt con mèo nhỏ Tô Châu hay không, khó mà nói trước được. Tô Châu là điểm yếu của đại tiểu thư, Đỗ tiên sinh trước đây đã năm lần bảy lượt như có như không mà đánh tiếng cho đại tiểu thư, nói hắn không biết chuyện của đại tiểu thư với Tô Châu, e là không có khả năng. Nhưng rốt cuộc biết được bao nhiêu, điều này khiến đại tiểu thư bất an phỏng đoán.
Đại tiểu thư biết mình không thể chống lại Đỗ tiên sinh, nàng chỉ nghĩ sơ qua một chút, liền từ bỏ ý định đóng kịch chiếu lệ với Đỗ tiên sinh.
Trực tiếp không vòng vo dò hỏi: "Cha, gần đây có phải có chuyện gì không?"
"Như Mộng à," Đỗ tiên sinh cũng không để ý tính khí của đại tiểu thư, "Không có chuyện gì cả. Cho dù có chuyện đi chăng nữa, cha đều có thể giải quyết, không cần con bận tâm, con chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà làm đại tiểu thư Đỗ gia là được rồi."
Đại tiểu thư cau mày: "Cha à! Không cần cha nói, con cũng đoán được. Có phải bên dưới cần cha giao hàng, bị bên Nhật và phía trên phát hiện rồi, có đúng không? Chủ tịch Ngô hiện tại được người Nhật nâng đỡ, hắn nhắm vào cha như vậy, chẳng lẽ người Nhật đã tỏ ra bất mãn với Đỗ gia chúng ta rồi hay sao?"
Đỗ tiên sinh cũng không phủ nhận, nhưng cũng không nói gì.
"Vậy nên cha muốn con với John kết hôn, để Đỗ gia chúng ta mượn thế lực của Đại sứ quán Anh?" Nàng càng nghĩ lại càng cảm thấy kinh hãi. Nếu đúng như vậy thì Đỗ tiên sinh cũng quá đáng sợ rồi, dùng hạnh phúc cả một đời của nàng làm quân cờ, bởi hắn lúc này, không những có thể tìm đường sống trong vết nứt giữa ba thế lực, mà còn phát triển lớn mạnh trong khi giả vờ hy sinh.
Đỗ tiên sinh trước giờ sẽ không bao giờ dùng người nhà làm vật giao dịch lợi ích, hắn vẫn luôn cho rằng mình là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, sẽ không để chút việc liên lụy tới người nhà. Thế nhưng hiện tại hắn lại nói những lời đó trước mặt John, còn gọi cả chủ tịch Ngô làm chứng, đây là sự thật, đại tiểu thư không thể phủ nhận.
Đỗ tiên sinh thấy sắc mặt đại tiểu thư hơi hơi biến đổi, mặt âm u: "Như Mộng, con đang nghĩ, có phải cha đang vì chính mình mà tước đi hạnh phúc cả đời của con, đúng chứ?"
"Không ạ." Đại tiểu thư phủ nhận.
"Từ nhỏ cha đã nói với con, con là con gái của Đỗ mỗ nhân, Đỗ mỗ nhân tuyệt đối sẽ không làm gì bất lợi cho con! Cha biết con vẫn luôn quở trách cha vì để con sang Anh một thân một mình, cha cũng biết, suy nghĩ trong lòng con. Có một số chuyện, con vẫn còn nhỏ, có thể vui đùa, nhưng..." Đỗ tiên sinh ngẩng đầu, trầm tĩnh trong mắt, "Nếu quá mức nghiêm túc, mật ong của đại tiểu thư con, không thể trách người khác uống mất."
Đại tiểu thư siết chặt nắm đấm, mặt hơi bợt, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, mà lại có chút lạnh. Cảm giác lạnh lẽo này chạy dọc lòng bàn tay rồi xông vào vào tĩnh mạch, chạy tới chạy lui quanh trái tim, thừa cơ mai phục, chỉ cần Đỗ tiên sinh phá vỡ sự bình đạm của nàng, sẽ lập tức há cái miệng đẫm máu, hung hăng cắn xé tim, đóng băng toàn bộ thân thể nàng.
Nàng đứng bên cửa sổ, gió không ngừng thổi vào da thịt nàng, tựa như lưỡi dao sắc bén. Nàng cảm thấy hơi lạnh, nhưng trán lại toát ra một tầng mồ hôi mỏng, khí lạnh quét qua sau lưng, khiến nàng dựng tóc gáy.
Đỗ tiên sinh không hề chú ý đến đôi môi nhợt nhạt không thể che đi bằng son đỏ của nàng, cũng không để ý sự quyết tâm và do dự đan xen trong mắt nàng.
"John còn trẻ và triển vọng, lại có tình cảm với con. Để cậu ta chăm sóc con, cha rất yên tâm." Đỗ tiên sinh cầm chung trà thủy tinh trong suốt lên, mở nắp, cúi đầu nói, "Các con là bạn học, ở gần nhau cũng lâu. Cha đã bí mật điều tra tính cách của cậu ta, rất tốt. Cha tin con sẽ hạnh phúc, khi kết hôn với cậu ta."
Đại tiểu thư đột nhiên lên tiếng, đè xuống cảm xúc hỗn loạn: "Cha, nhưng con không thích anh ta! Hắn có thích con hay không liên quan gì đến con chứ? Chẳng lẽ đàn ông khắp thiên hạ thích con, con đều phải cưới hay sao? Hơn nữa hắn ta căn bản không thể cho con thứ hạnh phúc mà con muốn!"
"Đây là lần thứ hai, con nói chuyện với cha như thế này." Đỗ tiên sinh ngẩng đầu khỏi chung trà, mặt không vui cũng không buồn, "Lần đầu là khi cha đưa con đi Anh, khi đó con còn rất nhỏ, ngẩng đầu bướng bỉnh nói với ta, con không muốn."
Hắn đặt trà xuống, nói tiếp: "Cha hỏi con vì sao, con nói, nếu con đi rồi, ai sẽ bảo vệ cha mẹ con. Con có còn nhớ lúc đó cha đã nói gì với con không?"
Sắc trời ngoài cửa sổ đang tối dần, hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu lên mái tóc lấm tấm vài sợi bạc của Đỗ tiên sinh, cũng ánh lên trong đôi mắt vốn đã có phần già nua của hắn. Hắn nhắm mắt lại, dường như có chút mệt mỏi, lại giống như ngăn chặn cảm xúc trong ánh mắt để lộ ra ngoài, ria mép được cắt tỉa gọn gàng, khiến hắn thêm phần oai phong và lạnh lùng tàn khốc. Chiều tà giương tia sáng cuối cùng lên thân người hắn, làm hắn cũng nhiễm một màu vàng nhạt.
Đại tiểu thư bỗng cảm thấy không chân thực lắm. Nàng chưa từng phát hiện, cha mình đang dần già đi. Tinh thần quắc thước* cùng lối ăn mặc sạch sẽ gọn gàng làm tôn lên khí chất uy nghiêm của hắn, không ai dám hoài nghi Đỗ tam gia "thiên lão đại, địa lão nhị" sẽ già đi. Thậm chí có rất nhiều người trực tiếp phớt lờ tuổi tác hắn, còn tưởng rằng người đàn ông này mới chỉ 30 tuổi, chỉ dừng lại ở độ tuổi cường thịnh tráng kiện nhất.
*Quắc thước: Tinh nhanh, mạnh khoẻ, dồi dào sức lực, tuy đã cao tuổi
Đỗ tam gia sẽ không già, ánh mắt mạnh mẽ của hắn có thể khiến tất cả mọi người khúm núm sợ hãi tột độ, biểu cảm âm trầm của hắn có thể khiến tất cả mọi người dè dặt như đi trên băng mỏng, nụ cười nho nhã của hắn khiến người khác không dám khinh thường coi nhẹ. Bao gồm cả chủ tịch Ngô nương nhờ người Nhật, cả cục trưởng Mã là quan lớn uy quyền, cả ông cụ Văn có gia tài ngàn vàng và cả John, bạn học của nàng, con trai của Công tước Anh.
Nàng chưa bao giờ thắc mắc liệu những người như vậy có giới hạn thời gian hay không. Cha, già rồi sao? Nàng nhớ lại năm nay, bỗng thấy sợ hãi.
"Cha nói, 'Con là con gái của ta, cha sẽ cho con những gì tốt nhất. Như Mộng, đừng làm cha thất vọng.'." Đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn bàn tay Đỗ tiên sinh, trên tay có một vết thương nhàn nhạt, đó là khi đại tiểu thư bị bắt cóc ngày còn nhỏ, hắn bất chấp bản thân nguy hiểm mà dùng tay không chộp lấy con dao găm của kẻ gian rồi bị thương.
Nàng bỗng không thể cất tiếng hỏi Đỗ tiên sinh một câu "Cha, con đã làm cha thất vọng rồi sao?"
Nàng cụp mí mắt, chặn lại tầm nhìn của Đỗ tiên sinh, khóe miệng trĩu xuống, thế nào cũng không cười nổi. Nhưng thân thể vẫn còn lành lạnh. Nàng bước đến bệ cửa sổ, đóng lại.
"Đúng vậy, con chưa bao giờ làm cha thất vọng, ở Anh là vậy, bây giờ cũng sẽ như vậy, phải không?" Đỗ tiên sinh mở mắt ra, cười nhẹ.
Cánh tay đang đóng cửa sổ của đại tiểu thư khựng lại, nỗi xót xa trong đôi đồng tử sâu nặng đến chẳng thể xua tan, sương mù cũng bao phủ dày đặc mắt nàng. Nàng quay lưng với Đỗ tiên sinh, im lặng.
"Như Mộng, hãy đính hôn với John đi." Câu nói của Đỗ tiên sinh kéo dài nặng nề, khuếch tán khắp căn phòng, đại tiểu thư nghe thấy rất chói tai.
Đại tiểu thư không nhận lời ngay, nàng chỉ cắn môi. Trên môi phát ra vị tanh, thứ chất lỏng ngọt tanh này thấm vào miệng nàng, đau đớn, khứu giác, vị giác, toàn bộ đều đua nhau cảm nhận dòng máu đang rớm ra.
Đây rõ ràng giống với dòng máu đang chảy trong huyết quản cha nàng, nhưng nàng chợt nhớ ra nàng đã ôm Tô Châu trong vòng tay mình, nụ hôn căm phẫn mà nồng nàn, nước bọt mà máu tươi hòa quyện vào nhau, rõ ràng ngọt ngào đến mức có thể khiến con người ta say mê, nhưng khiến nàng đau lòng biết bao.
Nàng bỗng bừng tỉnh sau cơn thất thần, quay đầu trịnh trọng nói với Đỗ tiên sinh: "Cho con thời gian suy nghĩ, con sẽ cho cha câu trả lời. Nhưng thưa cha, nếu cuối cùng con vẫn không đồng ý..."
Đỗ tiên sinh ngắm nghía con dao gọt hoa quả vẫn luôn mang theo bên người trên tay, thản nhiên ngắt lời đại tiểu thư: "Nếu con không đồng ý, cha cũng nỡ để con gái bảo bối của cha chịu ấm ức."
Đại tiểu thư cong môi, nhưng nụ cười hơi miễn cưỡng: "Cảm ơn cha. Con đi nghỉ ngơi trước."
Đỗ tiên sinh gật gật đầu: "Sắp đến giờ cơm tối rồi, đừng ngủ quên."
Đại tiểu thư không còn sức lực mà đáp lại. Nàng thậm chí còn quên cáo biệt với Đỗ tiên sinh, bước chân vội vã, bụng dạ rối bời ra khỏi thư phòng. Mặc kệ bản thân có khác với thường ngày hay không.
Lão Hổ nhìn đại tiểu thư trở về phòng rồi mới đi vào thư phòng của Đỗ tiên sinh. Đỗ tiên sinh đứng trước một vách tường, trên vách tường là một tấm bản đồ đất nước hoàn chỉnh. Hắn nhìn chằm chằm bản đồ mà không hề rời mắt.
Lão Hổ đứng bên cạnh chờ hắn lên tiếng.
"Nếu như có một ngày, con mèo nhỏ mà cậu nuôi lớn rồi, cậu phát hiện nó biến thành một con hổ, cậu định sẽ làm thế nào?" Chắp tay sau lưng, Đỗ tiên sinh hỏi.
Lão Hổ cúi đầu nói: "Xem nó có nghe lời hay không, nếu nghe lời, tiếp tục nuôi nó như mèo, nếu không nghe lời—— thì giết nó."
Đỗ tiên sinh cười nhạt, nụ cười lại có chút lạnh lẽo.
"Suy cho cùng nuôi lâu như vậy rồi, ít nhiều cũng có chút tình cảm." Đỗ tiên sinh quay người lại, vẫn cầm con dao gọt hoa quả phản chiếu tia sáng lạnh trên tay.
"Vậy thì rút vuốt và răng, để nó mãi mãi là một con mèo ngoan ngoãn đáng yêu."
Đỗ tiên sinh hừ một tiếng, vung mạnh con dao gọt hoa quả trên tay, mũi dao cắm sâu vào tường, để lại vết tích trên bản đồ. Hắn cũng không thèm để tâm mà bỏ đi.
Lão Hổ bước tới trước con dao bị vung đi thật mạnh, ánh mắt rơi trên dấu vết do lưỡi dao để lại trên bản đồ, nơi có chỉ có hai chữ phồn thể đen—— Tô Châu.
Đại tiểu thư rất bình tĩnh, không lập tức đi tìm Tô Châu, nhưng rõ ràng nụ cười trên mặt nàng đã ít hơn rất nhiều. Đợi hai ba ngày, tìm cơ hội Đỗ tiên sinh không có ở nhà, nàng sẽ nhanh chóng sửa soạn thật xinh đẹp, lên tinh thần rồi đi gặp Tô Châu.
Tô Châu đang luyện giọng, tuy rằng không lên diễn, nhưng vẫn mặc kịch phục, cầm quạt trong tay, xướng "Bích ngọc trâm" trong căn phòng trống đã được dọn dẹp.
Khi đại tiểu thư mặc một bộ sườn xám màu xám nhạt, quàng khăn lông màu tro bước vào sân, tình cờ nghe được lời ca ai oán du dương của Tô Châu.
Nàng lẳng lặng đứng trong sân, ngắm nhìn chiếc bóng phản chiếu từ bên trong qua ánh nến ở cửa sổ. Chỉ có một mình Tô Châu, bóng người lẻ loi.
Nàng trong giây lát âm thanh khắp toàn thế giới đều biến mất, chỉ còn tiếng hát ngâm nga dịu dàng mang tiếng Ngô của Tô Châu. Không chỉ thế giới im bặt mà dường như ngay cả nàng cũng mất giọng, hô hấp đình trệ.
Bầu trời cũng giống như màn đêm bốn ngày trước, những bông tuyết nhẹ nhàng trôi dạt, những bông tuyết sạch sẽ trắng muốt trang hoàng trời đất chung một màu sắc.
Bầu trời của Đỗ Như Mộng cũng chỉ còn lại một màu sắc.
Màu sắc này được đặt tên theo tình yêu, cái tên duy nhất, gọi là—— Tô Châu.
Nàng chầm chậm cong môi lên vẽ thành một nụ cười, trong thế giới bạc trắng, tựa như đóa hồng được tưới máu đúng kì nở rộ, kiều diễm mỹ lệ đến không tưởng.
Tên nàng không phải Đỗ Như Mộng, chẳng phải Rose.
Nàng tên là □□Tình
Nàng chỉ nguyện làm bình minh cho Tô Châu, chiếu sáng bóng tối đơn độc của cô. Chỉ cần nàng còn ở đây, Tô Châu vĩnh viễn sẽ không sống trong bóng tối.
Vì cô mà lao vào biển lửa, làm sao không có dũng khí cho được?
Một chiếc lông vũ nhẹ rơi trên mi nàng, xua đi cái lạnh. Nàng hít một hơi thật sâu, với kiểu trang điểm tinh tế nhất, cử chỉ mê hoặc nhất, nụ cười duyên dáng nhất, bước lên bậc tam cấp bằng giày cao gót.
"Em..."
"Đại tiểu thư!"
"Hự..."
Tô Châu dừng lại động tác, nghi ngờ phải chăng mình đang gặp ảo giác. Nhưng tiếng hự kia rõ ràng có nghĩa là có người ở ngoài cửa, cô biết người bây giờ sẽ xuất hiện ở đây nhất định không phải ai khác, nhất định là con người tao nhã vô cùng đó... Kìa, đại tiểu thư tài hoa phong nhã đã đích thân ngự giá rồi.
Cô vội vén góc váy lên, mang bốt đế giày chạy ra ngoài, khi mở cửa thứ đầu tiên rơi vào tầm mắt cô chính là đại tiểu thư đang được A Tứ đỡ dậy, phần cẳng chân lộ ra từ đường may của sườn xám dường như có vết thương ở đùi, còn rớm ít máu.
Đại tiểu thư thấy sắc mặt cô liên tục biến đổi, xanh rồi lại tím, giống như bảng màu. Cánh tay được A Tứ đỡ vẫn đang ôm chặt một chiếc hộp nhỏ, không cần nhìn cũng biết trong hộp là lê chưa được trao tới tay của ngày hôm nay.
Trên chiếc hộp nhỏ không dính chút tuyết nào, trái lại thân người đại tiểu thư vương không ít tuyết, còn có một vết bầm trên chân, những tia máu đỏ, cùng với bắp đùi trắng nõn hình thành nên một loại ấn tượng mãnh liệt cho thị giác.
Đại tiểu thư cảm thấy rất mất mặt, định cứu vãn hình ảnh thanh nhã và lộng lẫy của mình. Nàng đẩy tay A Tứ ra, mặt chán ghét nói: "Bổn đại tiểu thư không nhu nhược như vậy, đi đi đi, cút về đi!"
Tô Châu bước qua bậc cửa, nàng không dựa vào A Tứ mà đi, tự mình bước, lại không biết có phải gót giày cao gót bước hụt trên bậc thang hay không mà cả người chuếnh choáng.
Nàng nhắm chặt mắt lại, ruột gan trong lòng toàn là hối hận. Cả đời nàng chưa bao giờ trải qua chuyện mất mặt thế này! Nàng gồng làm gì chứ! Não tàn cả rồi à!
Nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn, thay vào đó lại rơi vào một vùng tràn ngập hương thơm, nằm trong vòng tay ấm áp khiến trái tim đại tiểu thư tan chảy.
Một công tử đội mão mặc áo dài, mặt mày dịu dàng, nằm trong vòng tay hắn là một vị nữ tử xinh đẹp mĩ lệ. Nữ tử nhắm mặt lại, khắp mặt là lúng túng thất thố, công tử cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt nữ tử, bỗng nhiên trên mặt hiện lên một tia ửng hồng nhạt.
Đại tiểu thư mở mắt ra, liền nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận của Tô Châu.
Ánh mắt của nàng có hơi thẳng thừng.
Tô Châu bị nàng nhìn đến xấu hổ, định lòng muốn buông tay. Lại thấy biểu cảm đại tiểu thư biến đổi, trong mắt ngập tràn tia sáng êm dịu, mượn sức của cô mới miễn cưỡng đứng dậy được, lại lắc lư lần nữa, sắp sửa ngã nhào, tay Tô Châu chuyển động nhanh hơn ý thức, lần nữa vươn ra ôm lấy eo nàng.
Cô không nhìn thấy đại tiểu thư cúi đầu đắc ý cười, đại tiểu thư thu lại ý cười, tựa vào ngực Tô Châu làm bộ yếu đuối. "Hic—— Đau quá đi..."
Tô Châu cau mày, lo lắng dìu đại tiểu thư, nhẹ giọng hỏi: "Cô không sao chứ? Bị thương ở đâu?"
"Không sao." Đại tiểu thư yếu ớt đáp, mắt Đan Phương hơi nheo lại, "Người ta chỉ bị trật chân, mà thôi."
Một câu mà thôi trầm bổng kéo dài, còn luyến láy. Tây Tô Châu tức khắc nổi gai ốc. Sít... Cô cũng cảm thấy trời khá lạnh.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, lại không thấy A Tứ to khỏe đâu.... Những người xung quanh đại tiểu thư thật mờ nhạt.
Cũng may cô từ nhỏ đã chịu khổ, sức lực cũng không ít. Cô cẩn thận dìu đại tiểu thư vào nhà, đóng cửa phòng lại, rồi lại đỡ đại tiểu thư lên giường.
Đại tiểu thư thấy toàn thân cô đổ mổ hôi, không biết vì mệt hay vì nóng, bèn ôn nhu giơ tay lên, mỉm cười lau mồ hôi cho cô, nhẹ nhàng nói: "Chị, vất vả cho chị rồi."
Tô Châu quỳ xuống, cẩn thận vén mép váy nàng lên, lộ ra làn da ở bắp đùi tựa như dương chi mĩ ngọc. Nhìn thấy vết bầm tím và máu hơi đông lại trên đó, đau lòng ngẩng đầu, dịu giọng nói: "Đại tiểu thư, đau không?"
Đại tiểu thư mím môi hóa thành thiếu nữ nhà lành. E thẹn đáp: "Chị xoa bóp một chút thì sẽ không đau nữa."
"Sao cô lại bất cẩn như vậy?" Cô có phần trách cứ nàng, lại thấy thực sự vâng lời thì xoa xoa chân bị bầm, làn da nhẵn mịn khiến mặt Tô Châu nóng lên, chỉ đành cúi đầu mà nhẹ tay, sợ làm nàng đau thêm.
Kỳ thật, lúc bị ngã đã bị đập vào bậc đá, rất đau, bây giờ không còn cảm giác gì nữa, nếu có thì cũng là luồng nhiệt do tay Tô Châu đặt lên chân nàng, tê tê dại dại, còn cảm thấy hơi ngưa ngứa.
Nàng nhìn Tô Châu cúi đầu, để lộ một phần cổ ngọc, đột nhiên cảm giác nơi này có hơi nóng. Hơi nóng khiến miệng lưỡi khô khố, tâm hoảng ý loạn.
Nàng quên mất vết thương trên chân mình, ánh mắt rực cháy nhìn Tô Châu.
"Còn đau không?"
"Chị lên đây đi." Đại tiểu thư đưa tay đỡ Tô Châu.
Nàng nhìn thẳng vào Tô Châu, nói: "Cởi quần áo ra."
"Hả?" Tô Châu không nghe rõ, nàng nói quá nhỏ.
Nàng nói lại lần nữa, Tô Châu vẫn chưa nghe rõ. Tô Châu chỉ đành ghé tai lại gần miệng nàng, cuối cùng cũng nghe được đại tiểu thư nói gì.
"Đại tiểu thư nói: "Em muốn hôn chị."
Sau đó, một nụ hôn nhẹ tựa lông hồng, rơi xuống trên mặt cô, một dòng nhiệt ý nổi lên.
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Thái độ trước sau như một này khiến đại tiểu thư không kìm nổi mà nảy sinh nghi hoặc, chẳng lẽ bản thân bị ánh mắt vừa rồi làm cho hoa mắt ư? Đỗ tiên sinh vẫn luôn như vậy.
Cũng không dám lấy lệ với Đỗ tiên sinh, nhưng nàng muốn biết chuyện về John. Vừa rồi nàng gặp chú Đoan tiễn John ra về, thầm nghĩ Đỗ tiên sinh bảo nàng tiễn chủ tịch Ngô, cố ý giữ John ở lại lâu hơn một chút, nhất định là có chuyện gì đó mà nàng và chủ tịch Ngô không được biết, chỉ cần nghĩ tới đề tài vừa nãy, đại tiểu thư lập tức có thể đoán ra, 9 trên 10 phần là chuyện liên quan đến nàng.
Bên ngoài cho rằng, Đỗ tiên sinh chỉ có đại tiểu thư là con gái ruột duy nhất, không có con trai, thế nhưng cô con gái duy nhất này cũng không hề thua kém ai. Hổ phụ sinh hổ nữ, Đỗ Như Mộng nàng ngoài việc am hiểu sách, còn tham gia vào công việc gia đình, nếu không đại tiểu thư cũng sẽ không biết việc chủ tịch Ngô chiếm đoạt vũ khí. Tuy nhiên đại tiểu thư rõ ràng không có tham vọng trong chuyện này, nàng và Đỗ tiên sinh hiểu biết không hề ít, cũng đã tiếp xúc với rất nhiều thứ, nhưng tất cả đều vì để có được cái kết đẹp với Tô Châu.
Đỗ tiên sinh là hổ, nàng là hổ nữ cũng là hổ, thế nhưng suy cho cùng không đa mưu trí túc, lòng dạ nham hiểm như Đỗ tiên sinh. Đỗ tiên sinh hổ dữ không ăn thịt con, nhưng khi hổ mà dữ lên, có ăn thịt con mèo nhỏ Tô Châu hay không, khó mà nói trước được. Tô Châu là điểm yếu của đại tiểu thư, Đỗ tiên sinh trước đây đã năm lần bảy lượt như có như không mà đánh tiếng cho đại tiểu thư, nói hắn không biết chuyện của đại tiểu thư với Tô Châu, e là không có khả năng. Nhưng rốt cuộc biết được bao nhiêu, điều này khiến đại tiểu thư bất an phỏng đoán.
Đại tiểu thư biết mình không thể chống lại Đỗ tiên sinh, nàng chỉ nghĩ sơ qua một chút, liền từ bỏ ý định đóng kịch chiếu lệ với Đỗ tiên sinh.
Trực tiếp không vòng vo dò hỏi: "Cha, gần đây có phải có chuyện gì không?"
"Như Mộng à," Đỗ tiên sinh cũng không để ý tính khí của đại tiểu thư, "Không có chuyện gì cả. Cho dù có chuyện đi chăng nữa, cha đều có thể giải quyết, không cần con bận tâm, con chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà làm đại tiểu thư Đỗ gia là được rồi."
Đại tiểu thư cau mày: "Cha à! Không cần cha nói, con cũng đoán được. Có phải bên dưới cần cha giao hàng, bị bên Nhật và phía trên phát hiện rồi, có đúng không? Chủ tịch Ngô hiện tại được người Nhật nâng đỡ, hắn nhắm vào cha như vậy, chẳng lẽ người Nhật đã tỏ ra bất mãn với Đỗ gia chúng ta rồi hay sao?"
Đỗ tiên sinh cũng không phủ nhận, nhưng cũng không nói gì.
"Vậy nên cha muốn con với John kết hôn, để Đỗ gia chúng ta mượn thế lực của Đại sứ quán Anh?" Nàng càng nghĩ lại càng cảm thấy kinh hãi. Nếu đúng như vậy thì Đỗ tiên sinh cũng quá đáng sợ rồi, dùng hạnh phúc cả một đời của nàng làm quân cờ, bởi hắn lúc này, không những có thể tìm đường sống trong vết nứt giữa ba thế lực, mà còn phát triển lớn mạnh trong khi giả vờ hy sinh.
Đỗ tiên sinh trước giờ sẽ không bao giờ dùng người nhà làm vật giao dịch lợi ích, hắn vẫn luôn cho rằng mình là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, sẽ không để chút việc liên lụy tới người nhà. Thế nhưng hiện tại hắn lại nói những lời đó trước mặt John, còn gọi cả chủ tịch Ngô làm chứng, đây là sự thật, đại tiểu thư không thể phủ nhận.
Đỗ tiên sinh thấy sắc mặt đại tiểu thư hơi hơi biến đổi, mặt âm u: "Như Mộng, con đang nghĩ, có phải cha đang vì chính mình mà tước đi hạnh phúc cả đời của con, đúng chứ?"
"Không ạ." Đại tiểu thư phủ nhận.
"Từ nhỏ cha đã nói với con, con là con gái của Đỗ mỗ nhân, Đỗ mỗ nhân tuyệt đối sẽ không làm gì bất lợi cho con! Cha biết con vẫn luôn quở trách cha vì để con sang Anh một thân một mình, cha cũng biết, suy nghĩ trong lòng con. Có một số chuyện, con vẫn còn nhỏ, có thể vui đùa, nhưng..." Đỗ tiên sinh ngẩng đầu, trầm tĩnh trong mắt, "Nếu quá mức nghiêm túc, mật ong của đại tiểu thư con, không thể trách người khác uống mất."
Đại tiểu thư siết chặt nắm đấm, mặt hơi bợt, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, mà lại có chút lạnh. Cảm giác lạnh lẽo này chạy dọc lòng bàn tay rồi xông vào vào tĩnh mạch, chạy tới chạy lui quanh trái tim, thừa cơ mai phục, chỉ cần Đỗ tiên sinh phá vỡ sự bình đạm của nàng, sẽ lập tức há cái miệng đẫm máu, hung hăng cắn xé tim, đóng băng toàn bộ thân thể nàng.
Nàng đứng bên cửa sổ, gió không ngừng thổi vào da thịt nàng, tựa như lưỡi dao sắc bén. Nàng cảm thấy hơi lạnh, nhưng trán lại toát ra một tầng mồ hôi mỏng, khí lạnh quét qua sau lưng, khiến nàng dựng tóc gáy.
Đỗ tiên sinh không hề chú ý đến đôi môi nhợt nhạt không thể che đi bằng son đỏ của nàng, cũng không để ý sự quyết tâm và do dự đan xen trong mắt nàng.
"John còn trẻ và triển vọng, lại có tình cảm với con. Để cậu ta chăm sóc con, cha rất yên tâm." Đỗ tiên sinh cầm chung trà thủy tinh trong suốt lên, mở nắp, cúi đầu nói, "Các con là bạn học, ở gần nhau cũng lâu. Cha đã bí mật điều tra tính cách của cậu ta, rất tốt. Cha tin con sẽ hạnh phúc, khi kết hôn với cậu ta."
Đại tiểu thư đột nhiên lên tiếng, đè xuống cảm xúc hỗn loạn: "Cha, nhưng con không thích anh ta! Hắn có thích con hay không liên quan gì đến con chứ? Chẳng lẽ đàn ông khắp thiên hạ thích con, con đều phải cưới hay sao? Hơn nữa hắn ta căn bản không thể cho con thứ hạnh phúc mà con muốn!"
"Đây là lần thứ hai, con nói chuyện với cha như thế này." Đỗ tiên sinh ngẩng đầu khỏi chung trà, mặt không vui cũng không buồn, "Lần đầu là khi cha đưa con đi Anh, khi đó con còn rất nhỏ, ngẩng đầu bướng bỉnh nói với ta, con không muốn."
Hắn đặt trà xuống, nói tiếp: "Cha hỏi con vì sao, con nói, nếu con đi rồi, ai sẽ bảo vệ cha mẹ con. Con có còn nhớ lúc đó cha đã nói gì với con không?"
Sắc trời ngoài cửa sổ đang tối dần, hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu lên mái tóc lấm tấm vài sợi bạc của Đỗ tiên sinh, cũng ánh lên trong đôi mắt vốn đã có phần già nua của hắn. Hắn nhắm mắt lại, dường như có chút mệt mỏi, lại giống như ngăn chặn cảm xúc trong ánh mắt để lộ ra ngoài, ria mép được cắt tỉa gọn gàng, khiến hắn thêm phần oai phong và lạnh lùng tàn khốc. Chiều tà giương tia sáng cuối cùng lên thân người hắn, làm hắn cũng nhiễm một màu vàng nhạt.
Đại tiểu thư bỗng cảm thấy không chân thực lắm. Nàng chưa từng phát hiện, cha mình đang dần già đi. Tinh thần quắc thước* cùng lối ăn mặc sạch sẽ gọn gàng làm tôn lên khí chất uy nghiêm của hắn, không ai dám hoài nghi Đỗ tam gia "thiên lão đại, địa lão nhị" sẽ già đi. Thậm chí có rất nhiều người trực tiếp phớt lờ tuổi tác hắn, còn tưởng rằng người đàn ông này mới chỉ 30 tuổi, chỉ dừng lại ở độ tuổi cường thịnh tráng kiện nhất.
*Quắc thước: Tinh nhanh, mạnh khoẻ, dồi dào sức lực, tuy đã cao tuổi
Đỗ tam gia sẽ không già, ánh mắt mạnh mẽ của hắn có thể khiến tất cả mọi người khúm núm sợ hãi tột độ, biểu cảm âm trầm của hắn có thể khiến tất cả mọi người dè dặt như đi trên băng mỏng, nụ cười nho nhã của hắn khiến người khác không dám khinh thường coi nhẹ. Bao gồm cả chủ tịch Ngô nương nhờ người Nhật, cả cục trưởng Mã là quan lớn uy quyền, cả ông cụ Văn có gia tài ngàn vàng và cả John, bạn học của nàng, con trai của Công tước Anh.
Nàng chưa bao giờ thắc mắc liệu những người như vậy có giới hạn thời gian hay không. Cha, già rồi sao? Nàng nhớ lại năm nay, bỗng thấy sợ hãi.
"Cha nói, 'Con là con gái của ta, cha sẽ cho con những gì tốt nhất. Như Mộng, đừng làm cha thất vọng.'." Đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn bàn tay Đỗ tiên sinh, trên tay có một vết thương nhàn nhạt, đó là khi đại tiểu thư bị bắt cóc ngày còn nhỏ, hắn bất chấp bản thân nguy hiểm mà dùng tay không chộp lấy con dao găm của kẻ gian rồi bị thương.
Nàng bỗng không thể cất tiếng hỏi Đỗ tiên sinh một câu "Cha, con đã làm cha thất vọng rồi sao?"
Nàng cụp mí mắt, chặn lại tầm nhìn của Đỗ tiên sinh, khóe miệng trĩu xuống, thế nào cũng không cười nổi. Nhưng thân thể vẫn còn lành lạnh. Nàng bước đến bệ cửa sổ, đóng lại.
"Đúng vậy, con chưa bao giờ làm cha thất vọng, ở Anh là vậy, bây giờ cũng sẽ như vậy, phải không?" Đỗ tiên sinh mở mắt ra, cười nhẹ.
Cánh tay đang đóng cửa sổ của đại tiểu thư khựng lại, nỗi xót xa trong đôi đồng tử sâu nặng đến chẳng thể xua tan, sương mù cũng bao phủ dày đặc mắt nàng. Nàng quay lưng với Đỗ tiên sinh, im lặng.
"Như Mộng, hãy đính hôn với John đi." Câu nói của Đỗ tiên sinh kéo dài nặng nề, khuếch tán khắp căn phòng, đại tiểu thư nghe thấy rất chói tai.
Đại tiểu thư không nhận lời ngay, nàng chỉ cắn môi. Trên môi phát ra vị tanh, thứ chất lỏng ngọt tanh này thấm vào miệng nàng, đau đớn, khứu giác, vị giác, toàn bộ đều đua nhau cảm nhận dòng máu đang rớm ra.
Đây rõ ràng giống với dòng máu đang chảy trong huyết quản cha nàng, nhưng nàng chợt nhớ ra nàng đã ôm Tô Châu trong vòng tay mình, nụ hôn căm phẫn mà nồng nàn, nước bọt mà máu tươi hòa quyện vào nhau, rõ ràng ngọt ngào đến mức có thể khiến con người ta say mê, nhưng khiến nàng đau lòng biết bao.
Nàng bỗng bừng tỉnh sau cơn thất thần, quay đầu trịnh trọng nói với Đỗ tiên sinh: "Cho con thời gian suy nghĩ, con sẽ cho cha câu trả lời. Nhưng thưa cha, nếu cuối cùng con vẫn không đồng ý..."
Đỗ tiên sinh ngắm nghía con dao gọt hoa quả vẫn luôn mang theo bên người trên tay, thản nhiên ngắt lời đại tiểu thư: "Nếu con không đồng ý, cha cũng nỡ để con gái bảo bối của cha chịu ấm ức."
Đại tiểu thư cong môi, nhưng nụ cười hơi miễn cưỡng: "Cảm ơn cha. Con đi nghỉ ngơi trước."
Đỗ tiên sinh gật gật đầu: "Sắp đến giờ cơm tối rồi, đừng ngủ quên."
Đại tiểu thư không còn sức lực mà đáp lại. Nàng thậm chí còn quên cáo biệt với Đỗ tiên sinh, bước chân vội vã, bụng dạ rối bời ra khỏi thư phòng. Mặc kệ bản thân có khác với thường ngày hay không.
Lão Hổ nhìn đại tiểu thư trở về phòng rồi mới đi vào thư phòng của Đỗ tiên sinh. Đỗ tiên sinh đứng trước một vách tường, trên vách tường là một tấm bản đồ đất nước hoàn chỉnh. Hắn nhìn chằm chằm bản đồ mà không hề rời mắt.
Lão Hổ đứng bên cạnh chờ hắn lên tiếng.
"Nếu như có một ngày, con mèo nhỏ mà cậu nuôi lớn rồi, cậu phát hiện nó biến thành một con hổ, cậu định sẽ làm thế nào?" Chắp tay sau lưng, Đỗ tiên sinh hỏi.
Lão Hổ cúi đầu nói: "Xem nó có nghe lời hay không, nếu nghe lời, tiếp tục nuôi nó như mèo, nếu không nghe lời—— thì giết nó."
Đỗ tiên sinh cười nhạt, nụ cười lại có chút lạnh lẽo.
"Suy cho cùng nuôi lâu như vậy rồi, ít nhiều cũng có chút tình cảm." Đỗ tiên sinh quay người lại, vẫn cầm con dao gọt hoa quả phản chiếu tia sáng lạnh trên tay.
"Vậy thì rút vuốt và răng, để nó mãi mãi là một con mèo ngoan ngoãn đáng yêu."
Đỗ tiên sinh hừ một tiếng, vung mạnh con dao gọt hoa quả trên tay, mũi dao cắm sâu vào tường, để lại vết tích trên bản đồ. Hắn cũng không thèm để tâm mà bỏ đi.
Lão Hổ bước tới trước con dao bị vung đi thật mạnh, ánh mắt rơi trên dấu vết do lưỡi dao để lại trên bản đồ, nơi có chỉ có hai chữ phồn thể đen—— Tô Châu.
Đại tiểu thư rất bình tĩnh, không lập tức đi tìm Tô Châu, nhưng rõ ràng nụ cười trên mặt nàng đã ít hơn rất nhiều. Đợi hai ba ngày, tìm cơ hội Đỗ tiên sinh không có ở nhà, nàng sẽ nhanh chóng sửa soạn thật xinh đẹp, lên tinh thần rồi đi gặp Tô Châu.
Tô Châu đang luyện giọng, tuy rằng không lên diễn, nhưng vẫn mặc kịch phục, cầm quạt trong tay, xướng "Bích ngọc trâm" trong căn phòng trống đã được dọn dẹp.
Khi đại tiểu thư mặc một bộ sườn xám màu xám nhạt, quàng khăn lông màu tro bước vào sân, tình cờ nghe được lời ca ai oán du dương của Tô Châu.
Nàng lẳng lặng đứng trong sân, ngắm nhìn chiếc bóng phản chiếu từ bên trong qua ánh nến ở cửa sổ. Chỉ có một mình Tô Châu, bóng người lẻ loi.
Nàng trong giây lát âm thanh khắp toàn thế giới đều biến mất, chỉ còn tiếng hát ngâm nga dịu dàng mang tiếng Ngô của Tô Châu. Không chỉ thế giới im bặt mà dường như ngay cả nàng cũng mất giọng, hô hấp đình trệ.
Bầu trời cũng giống như màn đêm bốn ngày trước, những bông tuyết nhẹ nhàng trôi dạt, những bông tuyết sạch sẽ trắng muốt trang hoàng trời đất chung một màu sắc.
Bầu trời của Đỗ Như Mộng cũng chỉ còn lại một màu sắc.
Màu sắc này được đặt tên theo tình yêu, cái tên duy nhất, gọi là—— Tô Châu.
Nàng chầm chậm cong môi lên vẽ thành một nụ cười, trong thế giới bạc trắng, tựa như đóa hồng được tưới máu đúng kì nở rộ, kiều diễm mỹ lệ đến không tưởng.
Tên nàng không phải Đỗ Như Mộng, chẳng phải Rose.
Nàng tên là □□Tình
Nàng chỉ nguyện làm bình minh cho Tô Châu, chiếu sáng bóng tối đơn độc của cô. Chỉ cần nàng còn ở đây, Tô Châu vĩnh viễn sẽ không sống trong bóng tối.
Vì cô mà lao vào biển lửa, làm sao không có dũng khí cho được?
Một chiếc lông vũ nhẹ rơi trên mi nàng, xua đi cái lạnh. Nàng hít một hơi thật sâu, với kiểu trang điểm tinh tế nhất, cử chỉ mê hoặc nhất, nụ cười duyên dáng nhất, bước lên bậc tam cấp bằng giày cao gót.
"Em..."
"Đại tiểu thư!"
"Hự..."
Tô Châu dừng lại động tác, nghi ngờ phải chăng mình đang gặp ảo giác. Nhưng tiếng hự kia rõ ràng có nghĩa là có người ở ngoài cửa, cô biết người bây giờ sẽ xuất hiện ở đây nhất định không phải ai khác, nhất định là con người tao nhã vô cùng đó... Kìa, đại tiểu thư tài hoa phong nhã đã đích thân ngự giá rồi.
Cô vội vén góc váy lên, mang bốt đế giày chạy ra ngoài, khi mở cửa thứ đầu tiên rơi vào tầm mắt cô chính là đại tiểu thư đang được A Tứ đỡ dậy, phần cẳng chân lộ ra từ đường may của sườn xám dường như có vết thương ở đùi, còn rớm ít máu.
Đại tiểu thư thấy sắc mặt cô liên tục biến đổi, xanh rồi lại tím, giống như bảng màu. Cánh tay được A Tứ đỡ vẫn đang ôm chặt một chiếc hộp nhỏ, không cần nhìn cũng biết trong hộp là lê chưa được trao tới tay của ngày hôm nay.
Trên chiếc hộp nhỏ không dính chút tuyết nào, trái lại thân người đại tiểu thư vương không ít tuyết, còn có một vết bầm trên chân, những tia máu đỏ, cùng với bắp đùi trắng nõn hình thành nên một loại ấn tượng mãnh liệt cho thị giác.
Đại tiểu thư cảm thấy rất mất mặt, định cứu vãn hình ảnh thanh nhã và lộng lẫy của mình. Nàng đẩy tay A Tứ ra, mặt chán ghét nói: "Bổn đại tiểu thư không nhu nhược như vậy, đi đi đi, cút về đi!"
Tô Châu bước qua bậc cửa, nàng không dựa vào A Tứ mà đi, tự mình bước, lại không biết có phải gót giày cao gót bước hụt trên bậc thang hay không mà cả người chuếnh choáng.
Nàng nhắm chặt mắt lại, ruột gan trong lòng toàn là hối hận. Cả đời nàng chưa bao giờ trải qua chuyện mất mặt thế này! Nàng gồng làm gì chứ! Não tàn cả rồi à!
Nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn, thay vào đó lại rơi vào một vùng tràn ngập hương thơm, nằm trong vòng tay ấm áp khiến trái tim đại tiểu thư tan chảy.
Một công tử đội mão mặc áo dài, mặt mày dịu dàng, nằm trong vòng tay hắn là một vị nữ tử xinh đẹp mĩ lệ. Nữ tử nhắm mặt lại, khắp mặt là lúng túng thất thố, công tử cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt nữ tử, bỗng nhiên trên mặt hiện lên một tia ửng hồng nhạt.
Đại tiểu thư mở mắt ra, liền nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận của Tô Châu.
Ánh mắt của nàng có hơi thẳng thừng.
Tô Châu bị nàng nhìn đến xấu hổ, định lòng muốn buông tay. Lại thấy biểu cảm đại tiểu thư biến đổi, trong mắt ngập tràn tia sáng êm dịu, mượn sức của cô mới miễn cưỡng đứng dậy được, lại lắc lư lần nữa, sắp sửa ngã nhào, tay Tô Châu chuyển động nhanh hơn ý thức, lần nữa vươn ra ôm lấy eo nàng.
Cô không nhìn thấy đại tiểu thư cúi đầu đắc ý cười, đại tiểu thư thu lại ý cười, tựa vào ngực Tô Châu làm bộ yếu đuối. "Hic—— Đau quá đi..."
Tô Châu cau mày, lo lắng dìu đại tiểu thư, nhẹ giọng hỏi: "Cô không sao chứ? Bị thương ở đâu?"
"Không sao." Đại tiểu thư yếu ớt đáp, mắt Đan Phương hơi nheo lại, "Người ta chỉ bị trật chân, mà thôi."
Một câu mà thôi trầm bổng kéo dài, còn luyến láy. Tây Tô Châu tức khắc nổi gai ốc. Sít... Cô cũng cảm thấy trời khá lạnh.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, lại không thấy A Tứ to khỏe đâu.... Những người xung quanh đại tiểu thư thật mờ nhạt.
Cũng may cô từ nhỏ đã chịu khổ, sức lực cũng không ít. Cô cẩn thận dìu đại tiểu thư vào nhà, đóng cửa phòng lại, rồi lại đỡ đại tiểu thư lên giường.
Đại tiểu thư thấy toàn thân cô đổ mổ hôi, không biết vì mệt hay vì nóng, bèn ôn nhu giơ tay lên, mỉm cười lau mồ hôi cho cô, nhẹ nhàng nói: "Chị, vất vả cho chị rồi."
Tô Châu quỳ xuống, cẩn thận vén mép váy nàng lên, lộ ra làn da ở bắp đùi tựa như dương chi mĩ ngọc. Nhìn thấy vết bầm tím và máu hơi đông lại trên đó, đau lòng ngẩng đầu, dịu giọng nói: "Đại tiểu thư, đau không?"
Đại tiểu thư mím môi hóa thành thiếu nữ nhà lành. E thẹn đáp: "Chị xoa bóp một chút thì sẽ không đau nữa."
"Sao cô lại bất cẩn như vậy?" Cô có phần trách cứ nàng, lại thấy thực sự vâng lời thì xoa xoa chân bị bầm, làn da nhẵn mịn khiến mặt Tô Châu nóng lên, chỉ đành cúi đầu mà nhẹ tay, sợ làm nàng đau thêm.
Kỳ thật, lúc bị ngã đã bị đập vào bậc đá, rất đau, bây giờ không còn cảm giác gì nữa, nếu có thì cũng là luồng nhiệt do tay Tô Châu đặt lên chân nàng, tê tê dại dại, còn cảm thấy hơi ngưa ngứa.
Nàng nhìn Tô Châu cúi đầu, để lộ một phần cổ ngọc, đột nhiên cảm giác nơi này có hơi nóng. Hơi nóng khiến miệng lưỡi khô khố, tâm hoảng ý loạn.
Nàng quên mất vết thương trên chân mình, ánh mắt rực cháy nhìn Tô Châu.
"Còn đau không?"
"Chị lên đây đi." Đại tiểu thư đưa tay đỡ Tô Châu.
Nàng nhìn thẳng vào Tô Châu, nói: "Cởi quần áo ra."
"Hả?" Tô Châu không nghe rõ, nàng nói quá nhỏ.
Nàng nói lại lần nữa, Tô Châu vẫn chưa nghe rõ. Tô Châu chỉ đành ghé tai lại gần miệng nàng, cuối cùng cũng nghe được đại tiểu thư nói gì.
"Đại tiểu thư nói: "Em muốn hôn chị."
Sau đó, một nụ hôn nhẹ tựa lông hồng, rơi xuống trên mặt cô, một dòng nhiệt ý nổi lên.
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.