Chương 33
Sở Lưu Ảnh
04/01/2024
Nửa đêm bác sĩ vội vã chạy đến liền thấy hoàng hậu Việt kịch nổi danh đã lâu Lương Tiểu Nguyệt vẻ mặt đờ đẫn ngồi trên giường, thi thoảng còn
lẩm bẩm một mình, nói cái gì mà "Tiện nhân", "Tao giết chúng mày", sau
đó gào khóc khi thấy nữ gia nô dẫn cô ta vào, một lát sau lại cong môi
cười, "Tôi biết cậu luyến tiếc tôi mà", "Cậu muốn đưa tôi đi đúng
không?", bác sĩ muốn lại gần cô ta, cô ta cũng yên lặng ngây ngốc nhìn
hắn, ánh mắt trống rỗng, như người mất hồn.
Xem qua mí mắt cô ta, lại gọi mấy tiếng "Lương Tiểu Nguyệt", Lương Tiểu Nguyệt đều chỉ đờ đẫn. Bác sĩ hỏi nữ gia nô: "Cô ấy từ lúc tỉnh dậy vẫn luôn như thế này sao?"
"Đúng vậy." Nữ gia nô gật gật đầu, lại giống như có chút ngại ngùng, "Nhưng Lương Tiểu Nguyệt ngược lại đối xử với lão gia của chúng tôi có chút... Khi cô ấy thấy lão gia nhà chúng tôi sẽ bị kích động, vết thương trên cổ lão gia nhà chúng tôi là bị cô ấy cào lúc tỉnh dậy. Bây giờ lão gia ở cổng, cô ấy không nhìn thấy nên mới an tĩnh như vậy."
Bác sĩ gật gật đầu, mang theo hộp thuốc ra ngoài. Đường Kiệt đang ngồi trong phòng, thấy bác sĩ đi đến, hắn liền vội đứng dậy hỏi: "Sao rồi?"
"Giám đốc Đường, bà chủ Lương e là..." Hắn hơi chần chừ, đắn đo cách dùng từ, "E là... Điên rồi!"
"Điên rồi?" Giám đốc Đường trợn mắt, "Sao lại điên rồi?" Cúi đầu nói lại lần nữa, "Sao lại điên rồi?"
Một người con gái tao nhã tuyệt thế như vậy, vậy mà lại đột nhiên phát điên.
Không chỉ bác sĩ không dám tin mà ngay cả giám đốc Đường cũng có chút kinh ngạc.
"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, mấy ngày trước khi tôi khám bệnh cho bà chủ Lương, tôi đã nhận thấy tinh thần của cô ấy vô cùng bất ổn, ngay cả trạng thái tinh thần cũng rất yếu ớt. Hiện tại bị kích thích, đầu óc khờ dại cũng là chuyện bình thường."
Giám đốc Đường cau mày nói: "Vậy... Vậy có thể chữa không không?"
"Tôi kê thuốc cho cô ấy, để cô ấy nghỉ ngơi đầy đủ. Còn có tốt lên hay không thì phải xem bản thân cô ấy. Có người chịu kích động, cả đời điên dại, có người sau khi an dưỡng vẫn có thể minh mẫn trở lại." Bác sĩ giải thích cho giám đốc Đường nghe, lại nói thêm, "Bệnh nhân không thể chịu thêm đả kích, tôi đề nghị nên đưa bà chủ Lương vào bệnh viện tâm thần."
"Ồ." Đường Kiệt trầm tư nói, "Vậy, tôi tiễn anh. Xin mời——"
Đài bộ, thẳng eo, xoay người, phất tay áo.
"Sai rồi."
Lại đài bộ, thẳng eo, xoay người, phất tay áo.
"Sai rồi."
Tô Châu còn không nâng mí mắt lên.
Đại tiểu thư cắn răng đi mấy bước.
"Sai..."
"Chị còn chẳng thèm nhìn!" Đại tiểu thư hừ một tiếng, vén vạt áo lên, thuỷ tụ nhẹ phe phẩy, "Thấy ghét!"
"..." Tô Châu ngẩng đầu nhìn nàng, sững sờ. Bỗng nhiên mỉm cười, mặt mày tươi cười gật gật đầu, "Lần này thì đúng rồi."
"Quất thủy tụ, ý nghĩa của động tác này là biểu đạt sự tức giận, căm phẫn, khinh thường của nhân vật. Nhưng suy cho cùng động tác của tiểu sinh trong nữ tử văn hí vẫn có thiên hướng nữ tính nhẹ nhàng, vừa nãy em làm đúng rồi."
"... Em chỉ giận dỗi thôi!" Đại tiểu thư che mặt, vẻ mặt ngượng ngùng.
Tô Châu đặt cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh đại tiểu thư, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, tựa lên vai nàng. "Tôi thấy em chăm chỉ như vậy, luyện tập đi luyện tập lại, mấy ngày nay còn thức sớm ngủ muộn, tôi rất đau lòng." Cô thì thầm, "Tôi biết học cái này rất khó, cũng rất khổ, Như Mộng, chúng ta không học nữa, nhé?"
Đại tiểu thư cảm động ôm lấy cô, che đi vẻ thẹn thùng non nớt của mình trước cái ôm bất ngờ, nàng nói: "Chị hiểu chuyện như thế làm em bỗng thấy cảm thấy tự hào giống nàng dâu nhỏ đợi được đến ngày kẻ bạc tình hồi tâm chuyển ý vậy."
"Em học kịch là vì em muốn được gần chị hơn một chút, em không muốn chị đứng trên sân khấu, còn em chỉ có thể đứng dưới khán đài nhìn chị. Hơn nữa, em vẫn luôn hi vọng có một ngày nào đó cùng chị hai chúng ta, bất cứ khi nào muốn, em đều có thể phối hợp với chị, đóng kín cửa, chúng ta hát thật vui vẻ..." Càng nói lại càng giống như vạch trần ý đồ bất chính của mình, đại tiểu thư vội chèn thêm một câu, "Em chỉ cảm thấy chị sau khi diễn kịch đặc biệt xinh đẹp..."
Tô Châu vô cảm lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với đại tiểu thư có ý đồ xấu.
Đại tiểu thư trong lòng tự quẳng cho mình một cái tát, nói như vậy chẳng phải là càng phơi bày bản thân hay sao?!
"Em thích lắm chứ gì?" Tô Châu nhìn nàng, nhàn nhạt nói. Cũng không biết là có ý gì.
Đại tiểu thư đỏ mặt phủ nhận: "Ý em là..."
"Tôi hát cho em nghe một đoạn."
Thanh âm đột ngột im bặt.
"Ơ... Ơ?" Đại tiểu thư liếm môi, "Không..."
"Nếu em muốn học, tôi nguyện ý cầm tay chỉ dạy em."
Chuyện vui khôn xiết và đột ngột này suýt chút nữa khiến đại tiểu thư ngất xỉu. Tô Châu đã nói rõ cái gọi là cầm tay có nghĩa là "thân giáo*", "thân truyền*" mà đại tiểu thư vẫn luôn mong chờ lại chậm chạp không chịu đến!
*Thân giáo: Giáo dục con người bằng hành động gương mẫu
*Thân truyền: Tự mình trực tiếp giáo dục
Tô Châu bị đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn đến khó chịu, xoay người tránh tầm nhìn của nàng: "Tốt nhất là em nên học được gì đó."
Đại tiểu thư theo sát sau cô, nói: "Chắc chắn sẽ học được gì đó..." Từ "gì đó" kia còn nhấn mạnh giọng điệu, trầm bổng có vần điệu, đủ khiến người ta suy nghĩ miên man.
Ăn xong, đại tiểu thư dắt chó Đại Hoàng, Tô Châu còn chưa ra, nàng gãi gãi đỉnh đầu Đại Hoàng, nói: "Con trai, mau gọi mẹ lớn của con ra đi."
"Đỗ phu nhân, mẹ con em đợi chị vất vả quá à." Đại tiểu thư hờn giận Tô Châu chậm trễ.
Tô Châu xoa đầu Đại Hoàng đang thè lưỡi, dịu dàng nói: "Ngoan." Cười với đại tiểu thư, "Chúng ta đi thôi."
Đại tiểu thư giơ cánh tay trống không ra.
Ánh mắt rơi lên những ngón tay thon dài sạch sẽ của nàng, Tô Châu khẽ cười, đặt tay lên đó.
Mười ngón đan xen cùng bước trên con đường đá xanh, gió khẽ lướt qua mặt, dưới màn đêm che phủ, mọi thứ đều tối đen, yên bình. Bóng đêm che lấp toàn bộ tội ác, mang lại thanh bình yên ả.
Cuộc sống giản đơn đã thay thế những ngày đêm dựng kịch, luyện tập, diễn xuất trước đây. Nhàn nhã tự tại, từ biệt quá khứ người tranh tôi đoạt, gánh vác danh tiếng, được ở bên người mình thích, nuôi một chú chó lanh lợi dễ bảo, ngay cả những phiền muộn cũng thật ngọt ngào.
Đại tiểu thư cũng rất an phận, không ép buộc cô, chân thành muốn cùng cô trải qua quãng đời còn lại. Cô đã sớm nghĩ kĩ rồi, đại tiểu thư chính là chốn trở về, bất kì ai hay bất kì thứ gì đều không thể thay đổi.
Cô chỉ đang đợi đại tiểu thư mở miệng hỏi mình một câu, "Tô Châu, chị có nguyện ý gả cho em, trở thành Đỗ phu nhân không?".
Đại tiểu thư gọi cô là "Đỗ phu nhân", tuy trên mặt không để lộ nhưng trong lòng rất hạnh phúc.
Khi hai người con gái ở bên nhau, bất cứ ai theo họ ai, chỉ cần yêu thương lẫn nhau, tất cả mọi thứ đều hoàn mĩ. Cô nghĩ khi chết bia đá được khắc dòng chữ "Mộ bài Đỗ Tô thị", nó đã đủ để cô hạnh phúc mỉm cười dưới cửu tuyền.
"Ngày mai chúng ta đi mua bột mì làm bánh, thế nào?" Khi đi dạo hằng ngày, đại tiểu thư đều sẽ tính toán đâu ra đấy sinh hoạt của ngày hôm sau. Nàng là người có chủ kiến, nhưng nàng nguyện ý nghe lời Tô Châu.
Tô Châu nhớ đến hai ngày nay đại tiểu thư luyện tập rất vất vả, cổ họng khó chịu, làm bánh không tốt cho cổ họng. Cô lắc lắc đầu: "Ngày mai chúng ta mua chút lê, tôi chưng lê hấp đường phèn cho em uống."
"Đã lâu rồi em không tặng lê cho chị." Đại tiểu thư áy náy nói. Từ khi ra khỏi Đỗ gia, nàng có tặng thêm một thời gian, nhưng sau khi Tô Châu không hát nữa, thói quen mua lê mỗi ngày của nàng cũng bị sửa đổi.
Tô Châu nói, hai người muốn ở bên nhau trọn đời, không cần "chia ly" nữa.
"Tôi không hiểu vì sao em lại có đam mê với lê như vậy." Tô Châu dường như nhớ lại phản ứng buồn cười của mình khi lần được đại tiểu thư tặng lê, "Tôi đã nói rồi, tặng lê không thích hợp. Nếu em tặng lê cho người con gái khác, có khi lại bị coi là có ác ý không chừng."
"Gâu gâu." Đại Hoàng sủa lên, đồng ý với Tô Châu.
Đại tiểu thư lườm Đại Hoàng một cái. Đại Hoàng ngậm miệng, không dám trả lời.
"Em không tặng người con gái khác. Em chỉ tặng một mình chị thôi." Đại tiểu thư giằng Đại Hoàng làm nó không chịu nổi mà rên rỉ, nhướn mày nói, "Nếu em tặng người con gái khác, vậy thì thật sự là để 'tiễn biệt' cô ta."
"Em chưa từng tặng lê cho người con gái khác đâu có nghĩa là chưa từng tặng quà cho người con gái khác." Tô Châu cười khểnh nói, cô không thích đại tiểu thư lần nào cũng mồm mép láu lỉnh như vậy.
"Không hề! Nếu có thì có lẽ là kiếp trước mới làm, kiếp này em chỉ tặng một mình chị thôi. Trước khi gặp chị, em tin giữa con gái chỉ có tình bạn trong sáng."
"Tôi không tin."
"Vậy chị nói xem em đã tặng cho ai." Trợn mắt nhìn Đại Hoàng cúi đầu làm bộ như không nghe thấy lời hai người, đại tiểu thư đắc ý cười tít mắt.
"Em chưa từng tặng quà cho mẹ à?"
"..." Đại tiểu thư cạn lời.
"Nói năng tự phụ quá đấy, đại tiểu thư, cẩn trọng lời nói." Giống như đại tiểu thư thích nhìn Tô Châu đỏ mặt, Tô Châu thích nhìn đại tiểu thư bất lực.
"Đó là mẹ chúng ta mà, em thay mặt con dâu tặng quà cho bà." Đại tiểu thư khẽ cười nói.
Tô Châu thờ dài, nói: "Như Mộng, đã lâu lắm rồi em chưa đi gặp mẹ. Nhưng cha..."
"Em biết chị muốn nói gì, tuy em không về, nhưng cũng biết mẹ bị cha... bị Đỗ tiên sinh cấm không cho tới gặp chúng ta. Em nhớ mẹ, nhưng chị phải biết, nếu em và mẹ bí mật gặp mặt, Đỗ tiên sinh sẽ trách oan mẹ." Đại tiểu thư bất đắc dĩ nói, chị coi như em bạc tình là được, em ở Anh nhiều năm không về, đã quen những ngày tháng không có cha mẹ rồi."
Ở Anh rất lâu mà không quay về, cho dù sống xa cha mẹ từ nhỏ nhưng cũng không hẳn có nhiều ít tình cảm chứ? Nàng sống một mình ở nơi nước ngoài xa lạ, ban đầu nàng không hiểu tiếng Anh, không thể giao tiếp với người khác, điều đó thật đáng sợ với một cô bé. Cuối cùng, nàng buộc phải làm quen, thậm chí nói tiếng Anh rất tự nhiên, gần như không thể nói được tiếng Trung, chỉ biết nói tiếng Anh, quá trình trắc trở này, đã khiến nàng mất lòng tin vào cha mẹ thân sinh.
Nàng sợ Đỗ tiên sinh, là Đỗ tiên sinh đã ném nàng ra nước ngoài. Vậy nên việc không chút do dự mà vứt bỏ tên họ mình vì Tô Châu liền trở thành chẳng có gì luyến tiếc.
Romeo sẵn sàng từ bỏ họ Montague để đánh đổi chân tâm của Juliet. Nàng yêu Tô Châu hơn Romeo yêu Juliet, bỏ một cái họ, không vấn đề gì. Đỗ phu nhân kỳ thật đối xử với nàng rất tốt, nhưng nếu bà biết được nàng từ bỏ thân phận mình vì Tô Châu, cũng sẽ rất hận Tô Châu.
"Như Mộng, nếu em thật sự cứ như vậy cả đời, em sẽ hối hận, sẽ tiếc nuối." Tô Châu khuyên nhủ thay cho Đỗ gia mà chỉ vì không để cuộc đời của đại tiểu thư tồn tại ân hận.
"Không thể ở bên chị cả đời, em mới hối hận tiếc nuối." Đại tiểu thư cười nói, "Vì thế, chị à, chị tuyệt đối không được thỏa hiệp, em không thể mất đi chị. Không yêu chị, cuộc đời em sẽ chẳng còn ý nghĩa."
"Như Mộng..." Tô Châu hơi cúi đầu, "Chúng ta ở bên nhau, không có con cái, cũng không có người chúc phúc. Tôi không nỡ để em chịu ấm ức."
"Chậc, ai bảo chị em muốn có con thế?" Đỗ Như Mộng siết chặt tay cô, dịu dàng nói, "Dù là chị sinh hay em sinh, em đều cảm thấy rất đáng sợ, chị biết không, ở Anh có rất nhiều người không muốn có con, vì nó sẽ khiến phụ nữ trở nên xấu xí. Hơn nữa, con cái sẽ xẻ bớt tình yêu của chị, đến lúc đó, em sẽ đố kỵ mà bóp chết nó, còn chị sẽ hận em."
"..." Tô Châu im lặng.
"Hừ, người khác chúc phúc? Bỏ đi, để lộ em có nhiều hư vinh, lỡ để cả thế giới biết, hoàng đế Việt kịch chỉ thuộc về một mình em, lại đâm ra ghen tỵ. Em là người có tố chất, em không cần người ta chúc phúc, đâu có cách nào làm người ta hết đố kỵ với em." Đại tiểu thư lực bất tòng tâm nói, như thể người khắp thiên hạ đều ghen tị với mình.
"Được rồi, chúng ta về thôi."
Để mua lê cho đại tiểu thư, Tô Châu chỉ đành đi đến khu trung tâm thành phố.
Đại tiểu thư muốn đi cùng cô, dắt xe đạp ra, Đại Hoàng cứ sủa nhặng lên, muốn cùng các nàng đi mua lê.
"Tôi chở em." Tô Châu vỗ vỗ tay đại tiểu thư.
"... Chị muốn chở em?" Đại tiểu thư kinh ngạc nói, "Không cần đâu... Thôi được." Thỏa hiệp với Tô Châu cũng đâu thể coi là sợ vợ chứ!
Nơm nớp lo sợ để Tô Châu không thuần thục chở, cũng may Tô Châu đạp khá vững, ngày càng thông thạo hơn, khi ra đến đường thì đã đạp rất êm, ra hình ra dạng.
Đại tiểu thư ngang ngược vòng tay qua eo Tô Châu, không ngừng đỏ mặt.
"Bán báo, bán báo đây!" Đứa bé bán báo vung vẩy tờ báo trong tay, giọng nói trẻ con lanh lảnh truyền đi rất xa, "Hoàng hậu Việt kịch của Thượng Hải, Lương Tiểu Nguyệt phát điên chỉ sau một đêm, mọi người mau xem thử! Bán báo, bán báo đây!"
Tô Châu phanh xe dừng lại, hỏi đại tiểu thư: "Nó mới nói gì?"
"Em đi mua một tờ báo." Đại tiểu thư xuống xe, đi đến trước mặt đứa nhóc bán báo, chìa tiền ra, "Cho chị một tờ."
"Vâng! Của chị đây!"
Nàng không đọc mà trực tiếp đưa cho Tô Châu, Tô Châu giở tờ báo ra, nàng lại gần hai người cùng đọc.
Báo đưa tin Lương Tiểu Nguyệt bị điên và đã được đưa vào viện tâm thần, nhưng không nói vì sao lại phát điên, bản thảo ký tên Vương Khải.
Đại tiểu thư nhìn thấy cái tên này, lập tức nhớ tới hai phóng viên báo lá cải đã theo dõi nàng và Tô Châu, ban đầu nàng không vốn không để tâm, có A Tứ bên cạnh đâu thể chụp được gì. Nhưng cuộn film trong tay Lão Hổ, lại còn là cấp dưới của ông chủ Triệu, tên Vương Khải này tình cờ đến từ tòa soạn của ông chủ Triệu, ông chủ Triệu ảnh hưởng lớn đến sự tình của nàng, thù này hôm nay không trả được thì sẽ có ngày khác trả được.
"Tin này e rằng là thật." Tô Châu cau mày.
Đại tiểu thư quan sát sắc mặt cô, dường như không quá gấp gáp muốn đi xác nhận, nàng có chút bất an thăm dò: "Hay là, bây giờ chúng ta đi gặp cô ta?"
"Nếu cậu ấy thật sự phát điên, bây giờ tốt nhất là chúng ta không nên đi. Đường Kiệt... sẽ trông coi cậu ấy." Giọng điệu của cô không quá kiên quyết dừng lại một chút, "Dù muốn gặp cậu ấy cũng phải đợi tôi làm xong lê hấp đường phèn cho em đã."
Cô đặt tờ báo vào tay đại tiểu thư, học tập nàng một tay dắt xe còn tay kia nắm lấy đại tiểu thư.
Đại tiểu thư để bụng Tô Châu và Lương Tiểu Nguyệt vẫn còn tơ vương, không thể không nói, Tô Châu vẫn nắm rõ tâm tư của đại tiểu thư, cô muốn gặp Lương Tiểu Nguyệt, nhưng quan tâm cảm xúc của đại tiểu thư.
Dù sao đi nữa, ngày hôm ấy khóc từ trên sân khấu cho tới về sau hậu trường, đã để lại ít nhiều bóng ma tâm lý cho đại tiểu thư. Nếu cô đã yêu đại tiểu thư, thì phải lo lắng cho đại tiểu thư.
"Khụ khụ." Đại tiểu thư hắng giọng, làm bộ không quan tâm, hào phóng nói, "Đi gặp thử đi, dù sao cô ta cũng có chuyện. Em cũng không phải người nhỏ mọn..."
"Em để ý xe, tôi ra đằng kia xem thử." Tô Châu dựng xe ở một bên, lười đáp lại đại tiểu thư khẩu thị tâm phi.
Đại tiểu thư nhìn Tô Châu đi thẳng đến quầy lê mà không hề ngoái đầu lại, nhặt lên, sự u ám trong mắt dần dà tiêu tan, hóa thành vẻ dịu dàng tựa dòng nước, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Đáng lẽ nàng nên đồng cảm với Lương Tiểu Nguyệt, nhưng nàng lại không thể. Lương Tiểu Nguyệt phụ Tô Châu trước, sau lưng đã đi theo Đường Kiệt, vậy mà còn muốn "chấm mút" người con gái của nàng, bắt cá hai tay thì thôi đi, nhưng Tô Châu được nàng coi như báu vật, làm sao có thể chịu thiệt thòi như vậy?
Tô Châu là người nàng ủng hộ và cưng chiều, trái tim cô chỉ cần một mình nàng chiếm giữ, không ai có thể khiến nàng từ bỏ vị trí của mình. Lương Tiểu Nguyệt điên rồi, nói ra lời không dễ nghe, nàng không vui mừng khôn xiết đã là lịch sự lắm rồi.
Bây giờ Lương Tiểu Nguyệt phát điên, đối với nàng, đối với Tô Châu, thậm chí đối với cả bản thân Lương Tiểu Nguyệt, không chừng lại là chuyện đáng mừng. Điên rồi sẽ không cảm nhận được bi thương ái ý, điên rồi sẽ chẳng còn vướng mắc trong tim.
Đường Kiệt vốn không phải người tốt, từ việc tin tức Lương Tiểu Nguyệt phát điên bị tiết lộ cũng có thể biết, hắn không hề có ý định che chở hay bảo vệ Lương Tiểu Nguyệt. Hiện tại Lương Tiểu Nguyệt được giải thoát khỏi sự khống chế của Đường Kiệt, như vậy chính là tốt nhất.
Đại tiểu thư âm thầm cong môi. Nói đến điên, chẳng phải nàng cũng sắp phát điên rồi hay sao? Không, có lẽ nàng đã điên rồi, điên dại đến mức tỉnh táo một cách đáng sợ.
Tô Châu là tình yêu mà nàng đã dùng hết tất cả những gì mình có để đổi lấy, ai dám động đến Tô Châu, chính là bức nàng điên. Bất luận là ông chủ Triệu hay là Đỗ tiên sinh, chỉ cần không làm phiền họ thì sẽ có thể sống an yên một đời.
Mắt nàng lóe lên, nàng nhìn chằm chằm Tô Châu, môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
"Ơ, Đỗ tiểu thư."
Đại tiểu thư quay đầu thì nhìn thấy một người đàn ông mặc quần yếm, sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng đi theo sau một người phụ nữ tóc ngắn mặc vest trắng, trên tay đeo găng tay trắng, người đàn ông đeo túi đựng máy ảnh, lịch sự văn nhã, còn cung kính với phụ nữ.
Hai người này trông rất quen.
"Các người là?"
Người phụ nữ hơi mỉm cười, đưa tay ra bắt tay với nàng: "Tôi là Nguyên Oánh. Cậu ta là Văn Khải Quân."
Hai người phụ nữ bắt tay như bình thường, cười với nhau rồi buông tay. Đại tiểu thư nói: "Văn Khải Quân? Em trai của Văn Khải Minh sao? Vậy thì cô hẳn là cô của Văn Khải Minh, phóng viên Nguyên Oánh Nguyên."
"Nghe danh Đỗ đại tiểu thư thông minh hơn người, suy nghĩ tinh tế đã lâu, bây giờ xem ra, còn hơn cả vậy." Nguyên Oánh mỉm cười, "Tôi nghe bà chủ Viên gọi cô là đại tiểu thư, tôi cũng gọi đại tiểu thư theo vậy."
"Không dám, tôi bây giờ không còn là đại tiểu thư nữa, tôi chỉ là một người dân bình thường thôi." Đại tiểu thư vẫn có chút hứng thú với người phụ nữ kỳ lạ này.
"Ồ? Tôi còn tưởng rằng đại tiểu thư bỏ nhà đi vì tình là tin giả, không ngờ lại là sự thật."
"Đích thực là giả." Nhìn Tô Châu đang chăm chú xem lê, nàng thậm chí còn cười ngọt ngào như người vừa mới yêu, "Tôi không bỏ nhà đi mà là tôi phản bội người nhà. Tôi và vị Đỗ tam gia kia không còn bất cứ quan hệ gì nữa."
Sắc mặt của Nguyên Oánh thậm chí không biến đổi, giống như biểu cảm cố định vậy: "Xem ra, đại tiểu thư là người dám yêu dám ghét, giàu cảm xúc. Bà chủ Viên là người lợi hại, đại tiểu thư cũng không phải người tầm thường, nếu đại tiểu thư không phiền tôi chỉ là phóng viên báo lá cải thì tôi muốn kết bạn với đại tiểu thư."
"Tôi rất vui."
"Tôi nghe bà chủ Viên nói rằng cô đã viết bản thảo về cải cách Việt kịch phải không?" Nguyên Oánh nhìn Tô Châu đang cầm lê đi tới.
Đại tiểu thư không trả lời cô ấy, vội vàng đi đến xách đồ cho Tô Châu, nắm tay cô ấy trở lại.
"Có thể giới thiệu với tôi không?" Nguyên Oánh nói với đại tiểu thư.
"Chị ấy là..." Đại tiểu thư dừng lại, trong một khoảnh khắc không biết nên giới thiệu thế nào. Nói là chị gái, nàng lại lúng túng, trong thâm tâm nàng không muốn gọi Tô Châu như vậy. Nói là bạn thì lại không chỉ là bạn, nói là người yêu...
"Chào Nguyên tiên sinh, tôi là Tô Châu, cô có thể gọi tôi là Tô tiểu thư, hoặc," Tô Châu nhìn đại tiểu thư, nụ cười trong veo nở trong mắt, "Tôi nghĩ tôi sẽ thích cô gọi tôi là Đỗ phu nhân hơn."
Xem qua mí mắt cô ta, lại gọi mấy tiếng "Lương Tiểu Nguyệt", Lương Tiểu Nguyệt đều chỉ đờ đẫn. Bác sĩ hỏi nữ gia nô: "Cô ấy từ lúc tỉnh dậy vẫn luôn như thế này sao?"
"Đúng vậy." Nữ gia nô gật gật đầu, lại giống như có chút ngại ngùng, "Nhưng Lương Tiểu Nguyệt ngược lại đối xử với lão gia của chúng tôi có chút... Khi cô ấy thấy lão gia nhà chúng tôi sẽ bị kích động, vết thương trên cổ lão gia nhà chúng tôi là bị cô ấy cào lúc tỉnh dậy. Bây giờ lão gia ở cổng, cô ấy không nhìn thấy nên mới an tĩnh như vậy."
Bác sĩ gật gật đầu, mang theo hộp thuốc ra ngoài. Đường Kiệt đang ngồi trong phòng, thấy bác sĩ đi đến, hắn liền vội đứng dậy hỏi: "Sao rồi?"
"Giám đốc Đường, bà chủ Lương e là..." Hắn hơi chần chừ, đắn đo cách dùng từ, "E là... Điên rồi!"
"Điên rồi?" Giám đốc Đường trợn mắt, "Sao lại điên rồi?" Cúi đầu nói lại lần nữa, "Sao lại điên rồi?"
Một người con gái tao nhã tuyệt thế như vậy, vậy mà lại đột nhiên phát điên.
Không chỉ bác sĩ không dám tin mà ngay cả giám đốc Đường cũng có chút kinh ngạc.
"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, mấy ngày trước khi tôi khám bệnh cho bà chủ Lương, tôi đã nhận thấy tinh thần của cô ấy vô cùng bất ổn, ngay cả trạng thái tinh thần cũng rất yếu ớt. Hiện tại bị kích thích, đầu óc khờ dại cũng là chuyện bình thường."
Giám đốc Đường cau mày nói: "Vậy... Vậy có thể chữa không không?"
"Tôi kê thuốc cho cô ấy, để cô ấy nghỉ ngơi đầy đủ. Còn có tốt lên hay không thì phải xem bản thân cô ấy. Có người chịu kích động, cả đời điên dại, có người sau khi an dưỡng vẫn có thể minh mẫn trở lại." Bác sĩ giải thích cho giám đốc Đường nghe, lại nói thêm, "Bệnh nhân không thể chịu thêm đả kích, tôi đề nghị nên đưa bà chủ Lương vào bệnh viện tâm thần."
"Ồ." Đường Kiệt trầm tư nói, "Vậy, tôi tiễn anh. Xin mời——"
Đài bộ, thẳng eo, xoay người, phất tay áo.
"Sai rồi."
Lại đài bộ, thẳng eo, xoay người, phất tay áo.
"Sai rồi."
Tô Châu còn không nâng mí mắt lên.
Đại tiểu thư cắn răng đi mấy bước.
"Sai..."
"Chị còn chẳng thèm nhìn!" Đại tiểu thư hừ một tiếng, vén vạt áo lên, thuỷ tụ nhẹ phe phẩy, "Thấy ghét!"
"..." Tô Châu ngẩng đầu nhìn nàng, sững sờ. Bỗng nhiên mỉm cười, mặt mày tươi cười gật gật đầu, "Lần này thì đúng rồi."
"Quất thủy tụ, ý nghĩa của động tác này là biểu đạt sự tức giận, căm phẫn, khinh thường của nhân vật. Nhưng suy cho cùng động tác của tiểu sinh trong nữ tử văn hí vẫn có thiên hướng nữ tính nhẹ nhàng, vừa nãy em làm đúng rồi."
"... Em chỉ giận dỗi thôi!" Đại tiểu thư che mặt, vẻ mặt ngượng ngùng.
Tô Châu đặt cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh đại tiểu thư, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, tựa lên vai nàng. "Tôi thấy em chăm chỉ như vậy, luyện tập đi luyện tập lại, mấy ngày nay còn thức sớm ngủ muộn, tôi rất đau lòng." Cô thì thầm, "Tôi biết học cái này rất khó, cũng rất khổ, Như Mộng, chúng ta không học nữa, nhé?"
Đại tiểu thư cảm động ôm lấy cô, che đi vẻ thẹn thùng non nớt của mình trước cái ôm bất ngờ, nàng nói: "Chị hiểu chuyện như thế làm em bỗng thấy cảm thấy tự hào giống nàng dâu nhỏ đợi được đến ngày kẻ bạc tình hồi tâm chuyển ý vậy."
"Em học kịch là vì em muốn được gần chị hơn một chút, em không muốn chị đứng trên sân khấu, còn em chỉ có thể đứng dưới khán đài nhìn chị. Hơn nữa, em vẫn luôn hi vọng có một ngày nào đó cùng chị hai chúng ta, bất cứ khi nào muốn, em đều có thể phối hợp với chị, đóng kín cửa, chúng ta hát thật vui vẻ..." Càng nói lại càng giống như vạch trần ý đồ bất chính của mình, đại tiểu thư vội chèn thêm một câu, "Em chỉ cảm thấy chị sau khi diễn kịch đặc biệt xinh đẹp..."
Tô Châu vô cảm lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với đại tiểu thư có ý đồ xấu.
Đại tiểu thư trong lòng tự quẳng cho mình một cái tát, nói như vậy chẳng phải là càng phơi bày bản thân hay sao?!
"Em thích lắm chứ gì?" Tô Châu nhìn nàng, nhàn nhạt nói. Cũng không biết là có ý gì.
Đại tiểu thư đỏ mặt phủ nhận: "Ý em là..."
"Tôi hát cho em nghe một đoạn."
Thanh âm đột ngột im bặt.
"Ơ... Ơ?" Đại tiểu thư liếm môi, "Không..."
"Nếu em muốn học, tôi nguyện ý cầm tay chỉ dạy em."
Chuyện vui khôn xiết và đột ngột này suýt chút nữa khiến đại tiểu thư ngất xỉu. Tô Châu đã nói rõ cái gọi là cầm tay có nghĩa là "thân giáo*", "thân truyền*" mà đại tiểu thư vẫn luôn mong chờ lại chậm chạp không chịu đến!
*Thân giáo: Giáo dục con người bằng hành động gương mẫu
*Thân truyền: Tự mình trực tiếp giáo dục
Tô Châu bị đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn đến khó chịu, xoay người tránh tầm nhìn của nàng: "Tốt nhất là em nên học được gì đó."
Đại tiểu thư theo sát sau cô, nói: "Chắc chắn sẽ học được gì đó..." Từ "gì đó" kia còn nhấn mạnh giọng điệu, trầm bổng có vần điệu, đủ khiến người ta suy nghĩ miên man.
Ăn xong, đại tiểu thư dắt chó Đại Hoàng, Tô Châu còn chưa ra, nàng gãi gãi đỉnh đầu Đại Hoàng, nói: "Con trai, mau gọi mẹ lớn của con ra đi."
"Đỗ phu nhân, mẹ con em đợi chị vất vả quá à." Đại tiểu thư hờn giận Tô Châu chậm trễ.
Tô Châu xoa đầu Đại Hoàng đang thè lưỡi, dịu dàng nói: "Ngoan." Cười với đại tiểu thư, "Chúng ta đi thôi."
Đại tiểu thư giơ cánh tay trống không ra.
Ánh mắt rơi lên những ngón tay thon dài sạch sẽ của nàng, Tô Châu khẽ cười, đặt tay lên đó.
Mười ngón đan xen cùng bước trên con đường đá xanh, gió khẽ lướt qua mặt, dưới màn đêm che phủ, mọi thứ đều tối đen, yên bình. Bóng đêm che lấp toàn bộ tội ác, mang lại thanh bình yên ả.
Cuộc sống giản đơn đã thay thế những ngày đêm dựng kịch, luyện tập, diễn xuất trước đây. Nhàn nhã tự tại, từ biệt quá khứ người tranh tôi đoạt, gánh vác danh tiếng, được ở bên người mình thích, nuôi một chú chó lanh lợi dễ bảo, ngay cả những phiền muộn cũng thật ngọt ngào.
Đại tiểu thư cũng rất an phận, không ép buộc cô, chân thành muốn cùng cô trải qua quãng đời còn lại. Cô đã sớm nghĩ kĩ rồi, đại tiểu thư chính là chốn trở về, bất kì ai hay bất kì thứ gì đều không thể thay đổi.
Cô chỉ đang đợi đại tiểu thư mở miệng hỏi mình một câu, "Tô Châu, chị có nguyện ý gả cho em, trở thành Đỗ phu nhân không?".
Đại tiểu thư gọi cô là "Đỗ phu nhân", tuy trên mặt không để lộ nhưng trong lòng rất hạnh phúc.
Khi hai người con gái ở bên nhau, bất cứ ai theo họ ai, chỉ cần yêu thương lẫn nhau, tất cả mọi thứ đều hoàn mĩ. Cô nghĩ khi chết bia đá được khắc dòng chữ "Mộ bài Đỗ Tô thị", nó đã đủ để cô hạnh phúc mỉm cười dưới cửu tuyền.
"Ngày mai chúng ta đi mua bột mì làm bánh, thế nào?" Khi đi dạo hằng ngày, đại tiểu thư đều sẽ tính toán đâu ra đấy sinh hoạt của ngày hôm sau. Nàng là người có chủ kiến, nhưng nàng nguyện ý nghe lời Tô Châu.
Tô Châu nhớ đến hai ngày nay đại tiểu thư luyện tập rất vất vả, cổ họng khó chịu, làm bánh không tốt cho cổ họng. Cô lắc lắc đầu: "Ngày mai chúng ta mua chút lê, tôi chưng lê hấp đường phèn cho em uống."
"Đã lâu rồi em không tặng lê cho chị." Đại tiểu thư áy náy nói. Từ khi ra khỏi Đỗ gia, nàng có tặng thêm một thời gian, nhưng sau khi Tô Châu không hát nữa, thói quen mua lê mỗi ngày của nàng cũng bị sửa đổi.
Tô Châu nói, hai người muốn ở bên nhau trọn đời, không cần "chia ly" nữa.
"Tôi không hiểu vì sao em lại có đam mê với lê như vậy." Tô Châu dường như nhớ lại phản ứng buồn cười của mình khi lần được đại tiểu thư tặng lê, "Tôi đã nói rồi, tặng lê không thích hợp. Nếu em tặng lê cho người con gái khác, có khi lại bị coi là có ác ý không chừng."
"Gâu gâu." Đại Hoàng sủa lên, đồng ý với Tô Châu.
Đại tiểu thư lườm Đại Hoàng một cái. Đại Hoàng ngậm miệng, không dám trả lời.
"Em không tặng người con gái khác. Em chỉ tặng một mình chị thôi." Đại tiểu thư giằng Đại Hoàng làm nó không chịu nổi mà rên rỉ, nhướn mày nói, "Nếu em tặng người con gái khác, vậy thì thật sự là để 'tiễn biệt' cô ta."
"Em chưa từng tặng lê cho người con gái khác đâu có nghĩa là chưa từng tặng quà cho người con gái khác." Tô Châu cười khểnh nói, cô không thích đại tiểu thư lần nào cũng mồm mép láu lỉnh như vậy.
"Không hề! Nếu có thì có lẽ là kiếp trước mới làm, kiếp này em chỉ tặng một mình chị thôi. Trước khi gặp chị, em tin giữa con gái chỉ có tình bạn trong sáng."
"Tôi không tin."
"Vậy chị nói xem em đã tặng cho ai." Trợn mắt nhìn Đại Hoàng cúi đầu làm bộ như không nghe thấy lời hai người, đại tiểu thư đắc ý cười tít mắt.
"Em chưa từng tặng quà cho mẹ à?"
"..." Đại tiểu thư cạn lời.
"Nói năng tự phụ quá đấy, đại tiểu thư, cẩn trọng lời nói." Giống như đại tiểu thư thích nhìn Tô Châu đỏ mặt, Tô Châu thích nhìn đại tiểu thư bất lực.
"Đó là mẹ chúng ta mà, em thay mặt con dâu tặng quà cho bà." Đại tiểu thư khẽ cười nói.
Tô Châu thờ dài, nói: "Như Mộng, đã lâu lắm rồi em chưa đi gặp mẹ. Nhưng cha..."
"Em biết chị muốn nói gì, tuy em không về, nhưng cũng biết mẹ bị cha... bị Đỗ tiên sinh cấm không cho tới gặp chúng ta. Em nhớ mẹ, nhưng chị phải biết, nếu em và mẹ bí mật gặp mặt, Đỗ tiên sinh sẽ trách oan mẹ." Đại tiểu thư bất đắc dĩ nói, chị coi như em bạc tình là được, em ở Anh nhiều năm không về, đã quen những ngày tháng không có cha mẹ rồi."
Ở Anh rất lâu mà không quay về, cho dù sống xa cha mẹ từ nhỏ nhưng cũng không hẳn có nhiều ít tình cảm chứ? Nàng sống một mình ở nơi nước ngoài xa lạ, ban đầu nàng không hiểu tiếng Anh, không thể giao tiếp với người khác, điều đó thật đáng sợ với một cô bé. Cuối cùng, nàng buộc phải làm quen, thậm chí nói tiếng Anh rất tự nhiên, gần như không thể nói được tiếng Trung, chỉ biết nói tiếng Anh, quá trình trắc trở này, đã khiến nàng mất lòng tin vào cha mẹ thân sinh.
Nàng sợ Đỗ tiên sinh, là Đỗ tiên sinh đã ném nàng ra nước ngoài. Vậy nên việc không chút do dự mà vứt bỏ tên họ mình vì Tô Châu liền trở thành chẳng có gì luyến tiếc.
Romeo sẵn sàng từ bỏ họ Montague để đánh đổi chân tâm của Juliet. Nàng yêu Tô Châu hơn Romeo yêu Juliet, bỏ một cái họ, không vấn đề gì. Đỗ phu nhân kỳ thật đối xử với nàng rất tốt, nhưng nếu bà biết được nàng từ bỏ thân phận mình vì Tô Châu, cũng sẽ rất hận Tô Châu.
"Như Mộng, nếu em thật sự cứ như vậy cả đời, em sẽ hối hận, sẽ tiếc nuối." Tô Châu khuyên nhủ thay cho Đỗ gia mà chỉ vì không để cuộc đời của đại tiểu thư tồn tại ân hận.
"Không thể ở bên chị cả đời, em mới hối hận tiếc nuối." Đại tiểu thư cười nói, "Vì thế, chị à, chị tuyệt đối không được thỏa hiệp, em không thể mất đi chị. Không yêu chị, cuộc đời em sẽ chẳng còn ý nghĩa."
"Như Mộng..." Tô Châu hơi cúi đầu, "Chúng ta ở bên nhau, không có con cái, cũng không có người chúc phúc. Tôi không nỡ để em chịu ấm ức."
"Chậc, ai bảo chị em muốn có con thế?" Đỗ Như Mộng siết chặt tay cô, dịu dàng nói, "Dù là chị sinh hay em sinh, em đều cảm thấy rất đáng sợ, chị biết không, ở Anh có rất nhiều người không muốn có con, vì nó sẽ khiến phụ nữ trở nên xấu xí. Hơn nữa, con cái sẽ xẻ bớt tình yêu của chị, đến lúc đó, em sẽ đố kỵ mà bóp chết nó, còn chị sẽ hận em."
"..." Tô Châu im lặng.
"Hừ, người khác chúc phúc? Bỏ đi, để lộ em có nhiều hư vinh, lỡ để cả thế giới biết, hoàng đế Việt kịch chỉ thuộc về một mình em, lại đâm ra ghen tỵ. Em là người có tố chất, em không cần người ta chúc phúc, đâu có cách nào làm người ta hết đố kỵ với em." Đại tiểu thư lực bất tòng tâm nói, như thể người khắp thiên hạ đều ghen tị với mình.
"Được rồi, chúng ta về thôi."
Để mua lê cho đại tiểu thư, Tô Châu chỉ đành đi đến khu trung tâm thành phố.
Đại tiểu thư muốn đi cùng cô, dắt xe đạp ra, Đại Hoàng cứ sủa nhặng lên, muốn cùng các nàng đi mua lê.
"Tôi chở em." Tô Châu vỗ vỗ tay đại tiểu thư.
"... Chị muốn chở em?" Đại tiểu thư kinh ngạc nói, "Không cần đâu... Thôi được." Thỏa hiệp với Tô Châu cũng đâu thể coi là sợ vợ chứ!
Nơm nớp lo sợ để Tô Châu không thuần thục chở, cũng may Tô Châu đạp khá vững, ngày càng thông thạo hơn, khi ra đến đường thì đã đạp rất êm, ra hình ra dạng.
Đại tiểu thư ngang ngược vòng tay qua eo Tô Châu, không ngừng đỏ mặt.
"Bán báo, bán báo đây!" Đứa bé bán báo vung vẩy tờ báo trong tay, giọng nói trẻ con lanh lảnh truyền đi rất xa, "Hoàng hậu Việt kịch của Thượng Hải, Lương Tiểu Nguyệt phát điên chỉ sau một đêm, mọi người mau xem thử! Bán báo, bán báo đây!"
Tô Châu phanh xe dừng lại, hỏi đại tiểu thư: "Nó mới nói gì?"
"Em đi mua một tờ báo." Đại tiểu thư xuống xe, đi đến trước mặt đứa nhóc bán báo, chìa tiền ra, "Cho chị một tờ."
"Vâng! Của chị đây!"
Nàng không đọc mà trực tiếp đưa cho Tô Châu, Tô Châu giở tờ báo ra, nàng lại gần hai người cùng đọc.
Báo đưa tin Lương Tiểu Nguyệt bị điên và đã được đưa vào viện tâm thần, nhưng không nói vì sao lại phát điên, bản thảo ký tên Vương Khải.
Đại tiểu thư nhìn thấy cái tên này, lập tức nhớ tới hai phóng viên báo lá cải đã theo dõi nàng và Tô Châu, ban đầu nàng không vốn không để tâm, có A Tứ bên cạnh đâu thể chụp được gì. Nhưng cuộn film trong tay Lão Hổ, lại còn là cấp dưới của ông chủ Triệu, tên Vương Khải này tình cờ đến từ tòa soạn của ông chủ Triệu, ông chủ Triệu ảnh hưởng lớn đến sự tình của nàng, thù này hôm nay không trả được thì sẽ có ngày khác trả được.
"Tin này e rằng là thật." Tô Châu cau mày.
Đại tiểu thư quan sát sắc mặt cô, dường như không quá gấp gáp muốn đi xác nhận, nàng có chút bất an thăm dò: "Hay là, bây giờ chúng ta đi gặp cô ta?"
"Nếu cậu ấy thật sự phát điên, bây giờ tốt nhất là chúng ta không nên đi. Đường Kiệt... sẽ trông coi cậu ấy." Giọng điệu của cô không quá kiên quyết dừng lại một chút, "Dù muốn gặp cậu ấy cũng phải đợi tôi làm xong lê hấp đường phèn cho em đã."
Cô đặt tờ báo vào tay đại tiểu thư, học tập nàng một tay dắt xe còn tay kia nắm lấy đại tiểu thư.
Đại tiểu thư để bụng Tô Châu và Lương Tiểu Nguyệt vẫn còn tơ vương, không thể không nói, Tô Châu vẫn nắm rõ tâm tư của đại tiểu thư, cô muốn gặp Lương Tiểu Nguyệt, nhưng quan tâm cảm xúc của đại tiểu thư.
Dù sao đi nữa, ngày hôm ấy khóc từ trên sân khấu cho tới về sau hậu trường, đã để lại ít nhiều bóng ma tâm lý cho đại tiểu thư. Nếu cô đã yêu đại tiểu thư, thì phải lo lắng cho đại tiểu thư.
"Khụ khụ." Đại tiểu thư hắng giọng, làm bộ không quan tâm, hào phóng nói, "Đi gặp thử đi, dù sao cô ta cũng có chuyện. Em cũng không phải người nhỏ mọn..."
"Em để ý xe, tôi ra đằng kia xem thử." Tô Châu dựng xe ở một bên, lười đáp lại đại tiểu thư khẩu thị tâm phi.
Đại tiểu thư nhìn Tô Châu đi thẳng đến quầy lê mà không hề ngoái đầu lại, nhặt lên, sự u ám trong mắt dần dà tiêu tan, hóa thành vẻ dịu dàng tựa dòng nước, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Đáng lẽ nàng nên đồng cảm với Lương Tiểu Nguyệt, nhưng nàng lại không thể. Lương Tiểu Nguyệt phụ Tô Châu trước, sau lưng đã đi theo Đường Kiệt, vậy mà còn muốn "chấm mút" người con gái của nàng, bắt cá hai tay thì thôi đi, nhưng Tô Châu được nàng coi như báu vật, làm sao có thể chịu thiệt thòi như vậy?
Tô Châu là người nàng ủng hộ và cưng chiều, trái tim cô chỉ cần một mình nàng chiếm giữ, không ai có thể khiến nàng từ bỏ vị trí của mình. Lương Tiểu Nguyệt điên rồi, nói ra lời không dễ nghe, nàng không vui mừng khôn xiết đã là lịch sự lắm rồi.
Bây giờ Lương Tiểu Nguyệt phát điên, đối với nàng, đối với Tô Châu, thậm chí đối với cả bản thân Lương Tiểu Nguyệt, không chừng lại là chuyện đáng mừng. Điên rồi sẽ không cảm nhận được bi thương ái ý, điên rồi sẽ chẳng còn vướng mắc trong tim.
Đường Kiệt vốn không phải người tốt, từ việc tin tức Lương Tiểu Nguyệt phát điên bị tiết lộ cũng có thể biết, hắn không hề có ý định che chở hay bảo vệ Lương Tiểu Nguyệt. Hiện tại Lương Tiểu Nguyệt được giải thoát khỏi sự khống chế của Đường Kiệt, như vậy chính là tốt nhất.
Đại tiểu thư âm thầm cong môi. Nói đến điên, chẳng phải nàng cũng sắp phát điên rồi hay sao? Không, có lẽ nàng đã điên rồi, điên dại đến mức tỉnh táo một cách đáng sợ.
Tô Châu là tình yêu mà nàng đã dùng hết tất cả những gì mình có để đổi lấy, ai dám động đến Tô Châu, chính là bức nàng điên. Bất luận là ông chủ Triệu hay là Đỗ tiên sinh, chỉ cần không làm phiền họ thì sẽ có thể sống an yên một đời.
Mắt nàng lóe lên, nàng nhìn chằm chằm Tô Châu, môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
"Ơ, Đỗ tiểu thư."
Đại tiểu thư quay đầu thì nhìn thấy một người đàn ông mặc quần yếm, sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng đi theo sau một người phụ nữ tóc ngắn mặc vest trắng, trên tay đeo găng tay trắng, người đàn ông đeo túi đựng máy ảnh, lịch sự văn nhã, còn cung kính với phụ nữ.
Hai người này trông rất quen.
"Các người là?"
Người phụ nữ hơi mỉm cười, đưa tay ra bắt tay với nàng: "Tôi là Nguyên Oánh. Cậu ta là Văn Khải Quân."
Hai người phụ nữ bắt tay như bình thường, cười với nhau rồi buông tay. Đại tiểu thư nói: "Văn Khải Quân? Em trai của Văn Khải Minh sao? Vậy thì cô hẳn là cô của Văn Khải Minh, phóng viên Nguyên Oánh Nguyên."
"Nghe danh Đỗ đại tiểu thư thông minh hơn người, suy nghĩ tinh tế đã lâu, bây giờ xem ra, còn hơn cả vậy." Nguyên Oánh mỉm cười, "Tôi nghe bà chủ Viên gọi cô là đại tiểu thư, tôi cũng gọi đại tiểu thư theo vậy."
"Không dám, tôi bây giờ không còn là đại tiểu thư nữa, tôi chỉ là một người dân bình thường thôi." Đại tiểu thư vẫn có chút hứng thú với người phụ nữ kỳ lạ này.
"Ồ? Tôi còn tưởng rằng đại tiểu thư bỏ nhà đi vì tình là tin giả, không ngờ lại là sự thật."
"Đích thực là giả." Nhìn Tô Châu đang chăm chú xem lê, nàng thậm chí còn cười ngọt ngào như người vừa mới yêu, "Tôi không bỏ nhà đi mà là tôi phản bội người nhà. Tôi và vị Đỗ tam gia kia không còn bất cứ quan hệ gì nữa."
Sắc mặt của Nguyên Oánh thậm chí không biến đổi, giống như biểu cảm cố định vậy: "Xem ra, đại tiểu thư là người dám yêu dám ghét, giàu cảm xúc. Bà chủ Viên là người lợi hại, đại tiểu thư cũng không phải người tầm thường, nếu đại tiểu thư không phiền tôi chỉ là phóng viên báo lá cải thì tôi muốn kết bạn với đại tiểu thư."
"Tôi rất vui."
"Tôi nghe bà chủ Viên nói rằng cô đã viết bản thảo về cải cách Việt kịch phải không?" Nguyên Oánh nhìn Tô Châu đang cầm lê đi tới.
Đại tiểu thư không trả lời cô ấy, vội vàng đi đến xách đồ cho Tô Châu, nắm tay cô ấy trở lại.
"Có thể giới thiệu với tôi không?" Nguyên Oánh nói với đại tiểu thư.
"Chị ấy là..." Đại tiểu thư dừng lại, trong một khoảnh khắc không biết nên giới thiệu thế nào. Nói là chị gái, nàng lại lúng túng, trong thâm tâm nàng không muốn gọi Tô Châu như vậy. Nói là bạn thì lại không chỉ là bạn, nói là người yêu...
"Chào Nguyên tiên sinh, tôi là Tô Châu, cô có thể gọi tôi là Tô tiểu thư, hoặc," Tô Châu nhìn đại tiểu thư, nụ cười trong veo nở trong mắt, "Tôi nghĩ tôi sẽ thích cô gọi tôi là Đỗ phu nhân hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.