Chương 46
Sở Lưu Ảnh
31/01/2024
"Bác sĩ, thế nào rồi?"
Nghe thấy thấp thoáng tiếng trò chuyện nhỏ bên tai, nhưng không thể phân biệt là ai đang nói trong cơn choáng váng. Xoang mũi ngập tràn mùi thuốc khử trùng khó chịu, cô không nhịn được mà cau mày.
"Không lạc quan cho lắm." Một giọng nói khác vang lên, còn có tiếng động sột soạt nhè nhẹ, giống như động tĩnh đầu bút đang cọ xát lên giấy. "Cơ thể Tô tiểu thư rất yếu, xem kết quả kiểm tra, bệnh tim của cô ấy tái phát, trước đó còn cảm lạnh phát sốt, có dấu hiệu viêm phổi. Còn nữa, gần đây cô ấy không nghỉ ngơi đầy đủ, tình hình chuyển biến xấu nghiêm trọng, nếu các cô đến muộn chút nữa, bệnh tình của Tô tiểu thư, chỉ sợ rằng chúng tôi cũng bó tay..."
"Vậy bây giờ...?"
"Tôi kiến nghị bệnh nhân nên nhập viện theo dõi một thời gian, nếu có thể, còn cần phải phẫu thuật. Hơn nữa, trạng thái tinh thần của Tô tiểu thư bất ổn, suy nghĩ nặng nề không tốt cho thân thể cô ấy chút nào. Các cô phải tìm cách xoa dịu cảm xúc của cô ấy, nếu còn tiếp tục xuống dốc nữa, ầy, e là..."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
"Được rồi, phiền cô đi cùng tôi một chút để nộp viện phí."
Tiếng người dần dần biến mất cùng tiếng bước chân, ý thức của Tô Châu cũng từ từ mơ hồ. Cô lại một lần nữa hôn mê.
Trong ngục.
"Nè, có sách không? Chán chết mất, mau đem hai cuốn đến đây!" Đại tiểu thư duyên dáng lắc ly rượu vang trước mặt được người đem tới, vênh mặt hất hàm sai khiến quản giáo đang chơi mạt với mấy người khác, sai khiến tới lui.
Từ khi Đỗ tiên sinh đưa cho cục trưởng Mã chi phiếu trị giá 200.000 tệ, càng không có người dám dễ dàng mạo phạm đại tiểu thư, ở thoải mái trong một phòng giam xa hoa được đặc biệt sắp đặt.
Ngoài việc bị hạn chế tự do thân thể, không được ra ngoài thì những thứ khác không có gì là không tốt cả.
Phòng giam này được thiết kế đặc biệt cho nàng, trên sàn trải thảm, trên tường sơn sạch sẽ, sofa, bàn trà và giường lớn, đều hoàn toàn giống hệt với môi trường trong nhà nàng. Có lẽ Đỗ phu nhân biết nàng bị giam vào ngục, sợ nàng không chịu được khổ nên mới sắp xếp như vậy đi?
Giám ngục không dám chậm trễ, đặt những quân bài đã rút xuống. Vừa đi vừa quay đầu hét lên với ba người còn lại: "Đừng có thuồn bài đấy!" Lon ton chạy đến chỗ đại tiểu thư, mặt buồn khổ nói: "Đại tiểu thư, cô muốn sách gì? Tôi sai người đi mua cho cô nhé?"
Đại tiểu thư nâng tay nhấp một ngụm rượu, khóe miệng cong lên một nụ cười quyến rũ, duỗi bàn tay từng khớp rõ ràng ra, hơi hơi cong ngón tay lại. Trong mắt nàng mang theo vẻ kiêu ngạo, giống như một nữ vương không ai bì nổi, cong cong ngón trỏ.
Giám ngục nuốt khan, thận trọng tiến lại gần.
"Tại sao tôi gửi đi nhiều thư như vậy, nhưng ngay cả một lá thư hồi đáp cũng không có?" Nàng bỗng nheo mắt, cười lạnh lùng, "Anh nói anh gửi ra ngoài giúp tôi, nhưng có thật là vậy không?"
Sau lưng hắn dựng tóc gáy, biết vị chủ này không dễ đối phó, giám ngục vội vàng gật đầu nói: "Tôi nào dám lừa cô chứ!" Thấy đại tiểu thư vẫn nhìn chằm chằm hắn, hắn dường như muốn thề độc ngay lập tức.
Giám ngục căn bản không biết thư có đến tay bà chủ Tô hay không, nhưng hắn thật sự có gửi thư ra ngoài.
Thu hồi ánh mắt sắc bén, đại tiểu thư u sầu nhìn lên mái nhà. Một lúc sau, nàng mới ngẩng đầu rót rượu vang chua ngọt vào miệng rồi nuốt xuống, đỡ trán cay đắng nói: "Vậy tại sao chị ấy không trả lời thư tôi? Có phải chị ấy đang bận... hay là có người bắt nạt chị ấy?"
"Đại tiểu thư, nếu cô thật sự buồn chán, hay là để các huynh đệ chơi bài cùng cô một lát, hoặc không thì bây giờ tôi lập tức đi mua sách cho cô?"
Đặt ly rượu đã cạn xuống, đại tiểu thư lườm hắn một cái, lười biếng nói: "Chơi cái gì mà chơi, không đi." Nàng mất hứng, nghĩ nghĩ rồi nói, "Hay là, các anh biểu diễn tiết mục gì đó cho tôi đi?"
"Hả?"
Cửa thư phòng bị gõ ba lần, nghe thấy tiếng gọi với vào bên trong, Đỗ tiên sinh ngẩng đầu khỏi đống tài liệu hắn đang vùi đầu vào: "Vào đi."
Lão Hổ cầm một cọc đồ bước vào, nói với Đỗ tiên sinh: "Đại tiểu thư lại viết thư cho Tô Châu."
Đại tiểu thư liếc nhìn phong thư, gật đầu: "Để đó đi."
Đặt thư xuống bên cạnh tay Đỗ tiên sinh, gã lại nghe Đỗ tiên sinh nói: "Tên tiểu tử A Tứ đó sao rồi?"
Lão Hổ đứng một bên: "Bởi vì A Tứ đã giết người, nên tôi làm theo dặn dò của lão gia, tạm thời giấu hắn đi. Chỉ cần người của sở cảnh sát không bắt được A Tứ thì sẽ không có chứng cứ cho thấy đại tiểu thư sai khiến A Tứ giết người, tin tức sẽ dần dần biến mất."
Đỗ tiên sinh ừ một tiếng, lại hỏi: "Fujisawa đã vứt bỏ họ Ngô rồi, hiện tại John vẫn chưa quay lại, chúng ta phải hành động nhanh chóng."
"Vâng." Lão Hổ đáp.
"Còn nữa, nếu Tô Châu lại đến, cứ việc trực tiếp đưa cô ta tới gặp ta."
Lão Hổ nghi ngại nói: "Nhưng lần trước Tô Châu đã từ chối tam gia, theo tính tình của cô ta, hẳn là cả đời này sẽ không lại tới nữa chứ?"
"Ha," Đỗ tiên sinh cười khẩy, "Cô nhất định sẽ đến."
Bệnh viện.
"A Tô! Chị không được đi, cơ thể chị bây giờ căn bản không thể xuất viện!" Viên Viên đè Tô Châu đang nhất quyết muốn xuất viện xuống, hơi tức giận nói, thanh âm cũng cao lên vài độ.
Nghe vậy, Tô Châu ngẩng đầu, nở một nụ cười yếu ớt. Cô bình tĩnh nói: "Như Mộng vẫn còn đang trong tù chịu khổ," Dừng lại, "Tôi không sao, tôi chỉ muốn về nhà thôi."
Cô bình tĩnh như thế, nhẹ nhàng như đang đàm luận. Nhưng lại tha thiết như thế, đáy mắt biểu thị van cầu, làm cho người ta cảm thấy chua xót khổ sở vô cùng.
Sự yếu đuối hiếm thấy như vậy, không là thứ Tô Châu ngoài mềm trong cứng sẽ có.
Thế nhưng, cô thật sự không thể chống đỡ được lâu nữa.
Cô chỉ, muốn về nhà mà thôi.
Cô muốn về nhà, cô muốn trở về căn nhà của mình và đại tiểu thư.
Viên Viên nhìn nụ cười của Tô Châu, nụ cười khiến người ta kinh khiếp sắp sửa tan biến ấy, gần như trong suốt. Như thể... Như thể ngay cả Tô Châu, cũng đang từng chút một phai nhạt.
Rất nhanh thôi, sẽ tan biến không thể nhìn thấy nữa.
Cô ấy không có cách nào cản cô lại, cũng đã không thể cản cô lại nữa rồi. Có lí do nào cản được một người muốn về nhà đâu?
Viên Viên đưa Tô Châu về nhà.
Lần ngất xỉu này, mọi người đều biết tuổi trẻ trong sinh mệnh của Tô Châu đã cạn kiệt. Trản đèn đã từng soi sáng toàn thảy Việt kịch bây giờ đã lụi tàn, ánh nến yếu ớt còn sót lại vẫn đung đưa trong gió, càng lúc càng tối.
Cô dùng hết sức lực để chờ đại tiểu thư trở về, chờ đại tiểu thư trở về căn nhà của họ, trở về bên cạnh cô.
Nhưng... Cô sợ rằng mình không thể đợi được.
Bởi đèn, sắp tắt rồi.
Vì sức khỏe của Tô Châu nên rạp hát dừng diễn Lương Chúc, Tô Châu khi về nhà mới biết chuyện này.
Cô biết bệnh tình của mình giấu được nữa, có thể đồng ý cho cô về nhà đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Viên Viên rồi, còn muốn hát kịch nữa, e là được voi đòi tiên.
Tuyệt vọng, Tô Châu chỉ đành ở nhà dưỡng bệnh.
Bệnh của cô đã làm hao mòn sinh mệnh cô, cô càng ngày càng hư nhược, từng phút từng giây đều là đếm ngược cho kết thúc của cô. Nỗi nhớ xâm chiếm xương cốt cô, nằm bệnh chờ chết. Nỗi nhớ khắc khoải, không thể kìm nén. Sau đó, nó từ từ phát triển đến mức khi cô mở mắt liền nhìn thấy đại tiểu thư, đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy đại tiểu thư. Đại tiểu thư đang uống trà, đại tiểu thư đang cho chó ăn, đại tiểu thư đang viết chữ, đại tiểu thư mỉm cười, đại tiểu thư nheo mắt, đại tiểu thư nói chuyện.
Cô bị ma nhập, trong ảo ảnh, cô tưởng mình vẫn đang sống cuộc sống yên bình như xưa kia cùng đại tiểu thư.
Cô nghe thấy có người gõ cửa, nghe thấy đại tiểu thư ở bên ngoài gọi tên mình, cười nói "Đỗ phu nhân, em về rồi", thế là cô vô cùng vui mừng, không thèm xỏ giày mà chân nam đá chân chiêu đi mở cửa.
Cô thấy đại tiểu thư đứng ở cửa mỉm cười với mình, cô không kìm nổi cũng cười theo. Nhưng khi cô định đưa tay ra ôm lấy thì đại tiểu thư lại biến mất.
Biến mất rồi.
Ảo ảnh thì vẫn chỉ là ảo ảnh, đù đẹp đẽ chân thực đến mấy thì cũng chẳng phải thực tại. Cô nhìn chằm chằm cánh cửa trống rỗng nửa ngày trời, chán nản ủ ê.
Cô ngơ ngác nhìn cánh tay vẫn còn giơ trên không trung, ánh mắt trống rỗng.
Mãi lâu sau, cuối cùng yếu ớt hạ tay xuống.
Cô ngồi trên bậc cửa, hai tay ôm lấy mình, tưởng tượng vòng tay đại tiểu thư bao bọc mình. Trong ảo ảnh ấm áp này, cô cuộn chặt thành một quả bóng, sau đó tiến vào lòng đại tiểu thư, mỉm cười hạnh phúc lại mãn nguyện.
Cô nhớ đại tiểu thư quá.
Thế nhưng bên chân lại là chú chó Đại Hoàng mà đại tiểu thư yêu thích đang rên rỉ. Nó không hiểu tại sao mẹ mình lại thân đơn bóng chiếc, nó thăm dò cạ vào cánh tay cô, nịnh nọt liếm láp nỗi sầu khổ của chủ nhân.
Cảm thấy khác thường, Tô Châu ngẩng đầu lên. Một ngọn gió lướt qua mặt, mặt lạnh buốt, cô mới bàng hoàng nhận ra mình đã bất giác khóc từ lúc nào.
"Đại Hoàng, mẹ sẽ cứu mẹ nhỏ của con ra." Cô vuốt ve đỉnh đầu chú chó, nhẹ nhàng nói. "Mẹ sẽ cứu em ấy."
"Chỉ là, sau này mẹ không thể ở bên mẹ con con được."
"Con nhất định phải ngoan nhé."
"Mẹ nhỏ cũng phải ngoan nhé."
"Con phải thay mẹ, ngoan ngoãn ở bên mẹ nhỏ của con..." Cô gượng cười, nhưng cười rồi lại bật khóc, "Xin lỗi, mẹ đã hứa sẽ ở bên mẹ con con cả một đời vậy mà..."
"Mẹ xin lỗi..."
"Mẹ phải đến một nơi, rất xa, rất xa."
"...Mẹ sẽ phải xa mẹ con con."
Cô cắn môi, mặt đầy nước mắt, khóc không thành tiếng.
Tôi xin lỗi, Như Mộng.
Đỗ gia có lẽ là nơi để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho Tô Châu. Nơi này cho đại tiểu thư ăn sung mặc sướng, nhưng lại bị giam cầm. Tại đây cô đã gặp được tình yêu mà mình hằng mong ước được gắn bó cả đời, cũng là nơi cô quyết định buông bỏ tình yêu này.
Nói tới đây, chẳng phải rất nực cười sao?
Tô Châu nhìn dinh thự lớn của Đỗ phủ, tường cao sân sâu khiến cô trong lòng rùng mình ớn lạnh. Rõ ràng là mùa hè nóng nực, thế nhưng tay chân cô lại lạnh buốt, lạnh đến run rẩy. Trong mắt cô, sân vườn tinh xảo mà trang nhã của Đỗ gia giống như một cái lồng, bên trong có quái vật đáng sợ trú ngụ, dù có dám xâm phạm thì vẫn phải đối mặt với nguy cơ bị nuốt chửng.
Cô quen thuộc đi vòng qua bồn hoa rồi bước lên bậc tam cấp. Cô sống ở đây đã lâu, không cần người dẫn đường vẫn biết đi thế nào. Nhưng hiện tại khác ở chỗ, cô đến đây là để cầu xin.
Cầu xin người cha độc ác, buông tha cho con gái ruột của hắn. Nói tới đây, chẳng phải càng nực cười hơn sao?
Nhưng cô cười không nổi.
Đứng trước mặt vị Đỗ tiên sinh bạc bẽo cay nghiệt này, cô không muốn nói những lời thừa thãi. "Được, tôi đồng ý với ngài, tôi sẽ rời khỏi đây, vĩnh viễn không gặp lại Như Mộng nữa."
Khuôn mặt cô tái mét xanh xao, giọng điệu bình tĩnh không thể nghe ra đang vui hay đang buồn. Ánh mắt Đỗ tiên sinh di chuyển từ khuôn mặt đến đầu ngón tay khẽ run rẩy dưới tay áo của cô.
"Rất tốt." Đỗ tiên sinh gật đầu, giơ tay lên, cười nói, "Cô là người hiểu lý lẽ, chỉ cần cô chịu rời xa Đỗ Như Mộng, tôi đảm bảo sẽ không làm khó cô. Hơn nữa, mọi yêu cầu cô đề nghị, tôi đều sẽ chấp nhận."
Lão Hổ đặt bút và giấy đã chuẩn bị sẵn ở trước mặt cô, chiếc bút đắt tiền đã bơm đầy mực. Các đường nét in trên giấy viết thư phớt vàng nối tiếp nhau đều đặn, tạo thành các đường dọc ngang có trật tự, tờ giấy trông như cánh cổng sắt của nhà giam, nét chữ tiểu Khải thanh tú của Tô Châu xuất hiện trong kẽ trống giữa các dòng, những chữ viết ngay ngắn không hề xuất hiện lỗi, từng câu từng chữ tuôn ra ở đầu bút.
Không biết cô đã soạn sẵn bao nhiêu lần trong lòng, mà có thể viết từng chữ cái linh hoạt như vậy từ đầu đến cuối. Cô lạnh mặt cúi đầu viết, tư thế cầm bút gượng gạo cho thấy cô miễn cưỡng, nhưng cô lại không hề phản đối.
Đỗ tiên sinh nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cô, thấy cô thỉnh thoảng dừng lại, nắm tay ho mấy tiếng rồi nhấc tách lên nhấp một ngụm trà.
Tô Châu viết xong, đóng nắp bút lại, đặt bút bên cạnh giấy viết thư.
Lão Hổ lấy giấy, cẩn thận bỏ vào phong thư rồi để bên cạnh tay Đỗ tiên sinh.
Đỗ tiên sinh đặt tách trà xuống, nghiêng đầu.
Nhận lấy chi phiếu mà Lão Hổ đưa, hắn đẩy đến trước mặt Tô Châu rồi thu tay về. "Cô có thể điền vào tấm chi phiếu này tùy thích, cầm lấy rồi đi đi."
Trên chi phiếu đã được đóng dấu của Đỗ tiên sinh, chỉ thiếu mục chữ số.
Tô Châu thờ ơ nhìn tấm chi phiếu, chỉ cần điền một con số thích hợp liền có thể dễ dàng kiếm bộn tiền, khóe môi hiện lên ý cười khinh bỉ. "Có thể trong mắt Đỗ tiên sinh ngài, đại tiểu thư chỉ đáng giá vài con số phù phiếm, nhưng em ấy trong tim tôi là trân quý vô giá. Nếu ngài thật sự cho rằng tiền có thể đổi được đại tiểu thư quý giá nhất trong lòng Tô Châu, vậy thì Tô Châu sẵn lòng đánh đổi tất cả cho ngài, xin ngài hãy trả Như Mộng cho tôi."
Mặt Đỗ tiên sinh tối sầm. Hắn nheo mắt, lạnh lùng nói: "Lẽ nào cô thật sự không động lòng trước số tiền dễ dàng có được như trở bàn tay này hay sao?"
Tô Châu bật cười, trong mắt mang theo vẻ khinh bỉ.
Cô đứng dậy, nói với Đỗ tiên sinh: "Ngài tự cho mình đúng quá rồi. Không phải ai cũng thích tiền của ngày đâu, có những thứ, ngài có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua được."
"Cáo từ." Cô bước ra cửa.
"Gượm đã." Đỗ tiên sinh do dự nói: "Vậy những thứ này, cô cũng không cần sao?"
Tô Châu ngoảnh đầu nhìn, thấy một chồng phong bì trắng trơn đặt cạnh tấm chi phiếu, trên đó có mấy chữ màu đen, không biết viết gì. Cô bật cười: "Một tấm chi phiếu không đủ làm nhục Tô Châu, Đỗ tiên sinh còn đặc biệt đổi ra rất nhiều ngân phiếu hay sao?"
"Đây là thư Đỗ Như Mộng viết cho cô ở trong tù." Không hài lòng với sự vô lễ của cô, Đỗ tiên sinh cau mày.
Tô Châu ngạc nhiên, bước tới xem, trên phong bì có năm chữ được viết bằng nét bút rồng bay phượng múa của đại tiểu thư-- Gửi Tô Châu vợ tôi. Cô không giấy được sự phấn khích mà nâng chồng thư lên, lộ ra sự vui sướng và cảm kích mà đáng lẽ phải có khi nhìn thấy chi phiếu. Cô chân thành nói: "Cảm ơn ngài." Cẩn thận giữ gìn những lá thư trong tay, trong mắt hiện sương mù, không nói thêm lời nào mà rời đi.
Đỗ tiên sinh thấy vẻ mặt vui buồn lẫn lộn của, mắt khép hờ, trầm mặc im lặng.
"Vậy các anh đếm đến ba," Đại tiểu thư xoa xoa chiếc cằm mịn màng, đầy thích thú nhìn giám ngục, "Nếu anh thắng được tôi thì tôi không làm khó anh. Nhưng nếu anh thua thì phải sủa trước mặt huynh đệ mình, thế nào?"
Giám ngục cười hề hề, xắn ông tay áo, chống lên eo nói: "Đại tiểu thư, đừng trách tôi không nhắc nhở cô. Huynh đệ đều biết, ngoài trưởng đầu trong đội cảnh sát chúng tôi thì tôi là người ném chuẩn nhất đó."
"Ừ, không tệ," Chắp tay sau lưng, đại tiểu thư ngạo mạn gật đầu, đưa tay ra nói, "Mang trù đến đây."
Tức khắc có người mang ống trù ra. Tên trù là mũi tên không có đầu nhọn, được bọc trong vải. Rút ra một tên trù, đại tiểu thư khẽ đá lông nheo, dọc theo trục tên, dễ dàng di chuyển nó giữa các ngón tay.
"Ba..."
Đại tiểu thư ném nhẹ nhàng, tên trù bắn trên không trung, chuẩn xác rơi vào trong ống.
Giám ngục cũng nhặt một thanh, không chịu thua kém mà ném vào ống.
"Hai..."
Giám ngục đẩy nhanh tốc độ ném ra trước, đại tiểu thư hậu phát chế nhân*, đuổi kịp mà đánh bật tên trù của giám ngục, còn tên của mình thì bình an vô sự mà rơi vào ống.
*Hậu phát chế nhân: Lùi một bước để đánh trả đối phương
"Một..."
Giám ngục sẩy tay một lần nên đương nhiên thua cuộc, đại tiểu thư cầm mũi tên, khinh thường phủi phủi tay, dương dương tự đắc nói: "Thế nào? Có chơi có chịu chứ giám ngục."
Nàng thấy sắc mặt giám ngục vô cùng khó coi, tiện tay ném tên trù vào ống, vỗ tay cười: "Các anh thấy rồi đó, lần sau còn nói bổn đại tiểu thư dốt đặc cán mai không biết vui vẻ thì sẽ bị vả mặt đó."
Mấy người bên cạnh nhịn cười, vội nói: "Đại tiểu thư của chúng ta văn võ song toàn, không thể so sánh được với những tiểu cô nương bình thường. Ai dám hoài nghi, liền để kẻ đó tranh tài cùng đại tiểu thư!"
Giám ngục cũng lúng túng nói: "Là tôi đã đánh giá thấp đại tiểu thư rồi."
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng cửa sắt được mở ra, mấy người thầm nghĩ không hay rồi, hớt hả mang đồ đạc chạy đi, giám ngục cũng ra khỏi gian phòng của đại tiểu thư, khóa cửa sắt bên ngoài lại.
Phía sau Đỗ tiên sinh là Lão Hổ mặt mày thờ ơ, cùng Trương Ngũ đi xuống bên dưới. Gã đứng trên bậc thềm liếc nhìn phòng giam bẩn thỉu lộn xộn, không đếm xỉa đến đủ loại hình cụ trên tường và bếp lò đang cháy rực giữa mùa hè trong góc phòng, gã xoa chiếc nhẫn màu xanh lục trên ngón tay cái, ngay cả một cái cau mày cũng không có.
Trương Ngũ hét lên gọi người mở cửa cho đại tiểu thư.
Cửa lại được mở ra, đại tiểu thư đang xoay xoay tách trà, vô cùng buồn chán chăm chú nhìn những lá trà nổi lềnh bềnh, nghe thấy tiếng bước chân dừng lại ở cửa, nàng ngảng đầu nhìn, không ngờ lại là Đỗ tiên sinh đã lâu ngày không gặp.
Nàng nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, đứng hình.
Đỗ tiên sinh chau chuốt mặc âu phục đi giày da đứng ở cửa, trên mặt vô cùng nghiêm nghị. Hắn nhìn quay, không đợi đại tiểu thư lên tiếng đã tự ý bước vào, nói: "Đọc sách nhiều năm vậy rồi, lẽ nào vẫn không hiểu đạo lý chào hỏi sao?"
Đại tiểu thư như đã hoàn hồn, khó chịu nhếch môi. Ngữ khí nàng thờ ơ, nghe mà xa cách: "Đỗ tiên sinh, đã lâu không gặp." Giọng điệu kỳ quặc đó, nghe thế nào cũng khiến người ta cảm thấy gượng gạo.
Đỗ tiên sinh nhìn nàng, giống như hừ một tiếng, không hài lòng với lời nói của nàng. Hắn ngồi đối diện đại tiểu thư, con mắt sắc bén quan sát cô con gái ngang ngược bướng bỉnh.
Rót một ly trà, đẩy đến trước mặt Đỗ tiên sinh, đại tiểu thư cúi đầu, không nhìn hắn. "Ngài đến để xem tôi đã đủ khốn khổ chưa sao?"
Tầm nhìn di chuyển từ gương mặt căng thẳng xuống ly trà trong tay nàng, trực tiếp bỏ qua chiếc ly được chính nàng đưa đến trước mặt hắn. Hắn gằn giọng: "Ngược lại, con khá yên ổn tự tại."
"Thuyền đến cầu tự nhiên thẳng*, hiện tại tôi có sốt sắng, lo lắng, sợ hãi thì cũng đâu thể thoát khỏi cánh cổng này, không phải sao?" Đại tiểu thư ngẩng đầu, khóe môi cong lên nụ cười khinh thường.
*Thuyền đến cầu tự nhiên thẳng: Chuyện gì đến cũng sẽ đến, cứ bình tĩnh đối mặt
Đỗ tiên sinh không nói gì.
"Sao thế, thấy tôi xứ biến bất kinh* như thế, có phải là Đỗ tiên sinh đã tính toán nhầm rồi không?" Sự lạnh lùng băng giá ẩn sâu trong lời nói của đại tiểu thư, từng câu mang thép gai, "Đỗ tiên sinh định nhốt tôi bao lâu? Để tôi đoán nhé, ba tháng? Nửa năm? Một năm? Hay là suốt đời?"
*Xứ biến bất kinh: Nôm na là tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến
Ánh mắt Đỗ tiên sinh cũng trở nên hung bạo.
"Đây là cách con nói chuyện với cha mình à?"
Đại tiểu thư giễu cười, mặt nước trong tách tách trên tay không hề nhúc nhích. "Ngài đã quên rồi sao, Đỗ tiên sinh? Khi đó tôi bước ra khỏi ngồi nhà này, tôi đã không còn là người Đỗ gia nữa rồi. Tôi không dám trèo lên cái danh thiên kim của Đỗ tiên sinh."
Từ lúc bước vào đến giờ, khuôn mặt không chút biến đổi của Đỗ tiên sinh cuối cùng cũng có biểu cảm. Lông mày của hắn kéo vào giữa, ấn đường nhíu lại, nhăn nhó tỏ vẻ không hài lòng vì uy nghiêm bị chọc tức.
"Con chọc tức ta như vậy, sẽ không có ích lợi gì đâu."
"Ồ?" Đại tiểu thư nhướn mày, "Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Khi bước vào, tôi đã biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, ông chủ Triệu và Vương Khải không thể tùy tiện phát hành bài báo đó được, bọn hắn nhất định sẽ tìm đến ngài vì tiền. Đỗ tiên sinh, tôi không biết ngài có vai trò gì trong chuyện này, tôi chỉ muốn nói cho ngài biết, tôi sẽ không dễ dàng nhượng bộ đâu."
Đỗ tiên sinh không hề bất ngờ khi đại tiểu thư biết chuyện này. Hắn biết đại tiểu thư rất thông minh, ít nhiều cũng đoán được hắn đã làm gì, nhưng hắn chỉ muốn dạy cho cô con gái ngỗ ngược bất hiếu này một bài học, chịu thiệt thòi một chút cũng được coi là chuyện tốt.
Đỗ tiên sinh không quấy rầy nàng bằng những chuyện mạo phạm hắn, mà hắn đề cập đến điều đại tiểu thư quan tâm nhất: "Con vì một con hát mà phản bội gia đình, cũng vì nó mà rơi vào tình cảnh này, thế nhưng, tại sao không thấy nó đến thăm con?"
Nụ cười của đại tiểu thư đột ngột tắt ngúm. Nàng hơi nheo mắt lại, mắt Đan Phượng hiện lên vẻ lạnh lùng. Hôm đó Tô Châu đã đến cầu xin Đỗ phu nhân, sau đó bà cũng nói có thể thả nàng ra, nhưng ngày hôm sau nàng đợi từ sáng tới đêm, cũng không đợi được chìa khóa phóng thích, cũng không đợi được Tô Châu. Hơn nữa... Mỗi lá thư nàng viết cho Tô Châu đều không thấy tăm hơi, bặt vô âm tín. Nàng rất lo lắng cho tình hình hiện tại của Tô Châu, sức khỏe cô không tốt, bên ngoài tin đồn nổi lên khắp nơi, không biết Tô Chây bây giờ ra sao.
"Không nói được gì à?" Đỗ tiên sinh cười lạnh, "Không có lửa làm sao có khói, ai ai cũng biết hai diễn viên kịch Tô Châu và Viên Viên như hình với bóng, chỉ có con hoàn toàn không biết gì."
Mặt đại tiểu thư tối sầm, bỗng bắt gặp ánh mắt của Đỗ tiên sinh, giễu cợt nói: "Vậy mà tôi không biết, Đỗ tam gia nắm quyền Thượng Hải cũng giống phụ nhụ* dốt đặc cán mai mà chính bản thân mình khinh thường, cái lưỡi dài lại âm thầm phá hủy sự trong sạch của một người con gái!"
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Nghe thấy thấp thoáng tiếng trò chuyện nhỏ bên tai, nhưng không thể phân biệt là ai đang nói trong cơn choáng váng. Xoang mũi ngập tràn mùi thuốc khử trùng khó chịu, cô không nhịn được mà cau mày.
"Không lạc quan cho lắm." Một giọng nói khác vang lên, còn có tiếng động sột soạt nhè nhẹ, giống như động tĩnh đầu bút đang cọ xát lên giấy. "Cơ thể Tô tiểu thư rất yếu, xem kết quả kiểm tra, bệnh tim của cô ấy tái phát, trước đó còn cảm lạnh phát sốt, có dấu hiệu viêm phổi. Còn nữa, gần đây cô ấy không nghỉ ngơi đầy đủ, tình hình chuyển biến xấu nghiêm trọng, nếu các cô đến muộn chút nữa, bệnh tình của Tô tiểu thư, chỉ sợ rằng chúng tôi cũng bó tay..."
"Vậy bây giờ...?"
"Tôi kiến nghị bệnh nhân nên nhập viện theo dõi một thời gian, nếu có thể, còn cần phải phẫu thuật. Hơn nữa, trạng thái tinh thần của Tô tiểu thư bất ổn, suy nghĩ nặng nề không tốt cho thân thể cô ấy chút nào. Các cô phải tìm cách xoa dịu cảm xúc của cô ấy, nếu còn tiếp tục xuống dốc nữa, ầy, e là..."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
"Được rồi, phiền cô đi cùng tôi một chút để nộp viện phí."
Tiếng người dần dần biến mất cùng tiếng bước chân, ý thức của Tô Châu cũng từ từ mơ hồ. Cô lại một lần nữa hôn mê.
Trong ngục.
"Nè, có sách không? Chán chết mất, mau đem hai cuốn đến đây!" Đại tiểu thư duyên dáng lắc ly rượu vang trước mặt được người đem tới, vênh mặt hất hàm sai khiến quản giáo đang chơi mạt với mấy người khác, sai khiến tới lui.
Từ khi Đỗ tiên sinh đưa cho cục trưởng Mã chi phiếu trị giá 200.000 tệ, càng không có người dám dễ dàng mạo phạm đại tiểu thư, ở thoải mái trong một phòng giam xa hoa được đặc biệt sắp đặt.
Ngoài việc bị hạn chế tự do thân thể, không được ra ngoài thì những thứ khác không có gì là không tốt cả.
Phòng giam này được thiết kế đặc biệt cho nàng, trên sàn trải thảm, trên tường sơn sạch sẽ, sofa, bàn trà và giường lớn, đều hoàn toàn giống hệt với môi trường trong nhà nàng. Có lẽ Đỗ phu nhân biết nàng bị giam vào ngục, sợ nàng không chịu được khổ nên mới sắp xếp như vậy đi?
Giám ngục không dám chậm trễ, đặt những quân bài đã rút xuống. Vừa đi vừa quay đầu hét lên với ba người còn lại: "Đừng có thuồn bài đấy!" Lon ton chạy đến chỗ đại tiểu thư, mặt buồn khổ nói: "Đại tiểu thư, cô muốn sách gì? Tôi sai người đi mua cho cô nhé?"
Đại tiểu thư nâng tay nhấp một ngụm rượu, khóe miệng cong lên một nụ cười quyến rũ, duỗi bàn tay từng khớp rõ ràng ra, hơi hơi cong ngón tay lại. Trong mắt nàng mang theo vẻ kiêu ngạo, giống như một nữ vương không ai bì nổi, cong cong ngón trỏ.
Giám ngục nuốt khan, thận trọng tiến lại gần.
"Tại sao tôi gửi đi nhiều thư như vậy, nhưng ngay cả một lá thư hồi đáp cũng không có?" Nàng bỗng nheo mắt, cười lạnh lùng, "Anh nói anh gửi ra ngoài giúp tôi, nhưng có thật là vậy không?"
Sau lưng hắn dựng tóc gáy, biết vị chủ này không dễ đối phó, giám ngục vội vàng gật đầu nói: "Tôi nào dám lừa cô chứ!" Thấy đại tiểu thư vẫn nhìn chằm chằm hắn, hắn dường như muốn thề độc ngay lập tức.
Giám ngục căn bản không biết thư có đến tay bà chủ Tô hay không, nhưng hắn thật sự có gửi thư ra ngoài.
Thu hồi ánh mắt sắc bén, đại tiểu thư u sầu nhìn lên mái nhà. Một lúc sau, nàng mới ngẩng đầu rót rượu vang chua ngọt vào miệng rồi nuốt xuống, đỡ trán cay đắng nói: "Vậy tại sao chị ấy không trả lời thư tôi? Có phải chị ấy đang bận... hay là có người bắt nạt chị ấy?"
"Đại tiểu thư, nếu cô thật sự buồn chán, hay là để các huynh đệ chơi bài cùng cô một lát, hoặc không thì bây giờ tôi lập tức đi mua sách cho cô?"
Đặt ly rượu đã cạn xuống, đại tiểu thư lườm hắn một cái, lười biếng nói: "Chơi cái gì mà chơi, không đi." Nàng mất hứng, nghĩ nghĩ rồi nói, "Hay là, các anh biểu diễn tiết mục gì đó cho tôi đi?"
"Hả?"
Cửa thư phòng bị gõ ba lần, nghe thấy tiếng gọi với vào bên trong, Đỗ tiên sinh ngẩng đầu khỏi đống tài liệu hắn đang vùi đầu vào: "Vào đi."
Lão Hổ cầm một cọc đồ bước vào, nói với Đỗ tiên sinh: "Đại tiểu thư lại viết thư cho Tô Châu."
Đại tiểu thư liếc nhìn phong thư, gật đầu: "Để đó đi."
Đặt thư xuống bên cạnh tay Đỗ tiên sinh, gã lại nghe Đỗ tiên sinh nói: "Tên tiểu tử A Tứ đó sao rồi?"
Lão Hổ đứng một bên: "Bởi vì A Tứ đã giết người, nên tôi làm theo dặn dò của lão gia, tạm thời giấu hắn đi. Chỉ cần người của sở cảnh sát không bắt được A Tứ thì sẽ không có chứng cứ cho thấy đại tiểu thư sai khiến A Tứ giết người, tin tức sẽ dần dần biến mất."
Đỗ tiên sinh ừ một tiếng, lại hỏi: "Fujisawa đã vứt bỏ họ Ngô rồi, hiện tại John vẫn chưa quay lại, chúng ta phải hành động nhanh chóng."
"Vâng." Lão Hổ đáp.
"Còn nữa, nếu Tô Châu lại đến, cứ việc trực tiếp đưa cô ta tới gặp ta."
Lão Hổ nghi ngại nói: "Nhưng lần trước Tô Châu đã từ chối tam gia, theo tính tình của cô ta, hẳn là cả đời này sẽ không lại tới nữa chứ?"
"Ha," Đỗ tiên sinh cười khẩy, "Cô nhất định sẽ đến."
Bệnh viện.
"A Tô! Chị không được đi, cơ thể chị bây giờ căn bản không thể xuất viện!" Viên Viên đè Tô Châu đang nhất quyết muốn xuất viện xuống, hơi tức giận nói, thanh âm cũng cao lên vài độ.
Nghe vậy, Tô Châu ngẩng đầu, nở một nụ cười yếu ớt. Cô bình tĩnh nói: "Như Mộng vẫn còn đang trong tù chịu khổ," Dừng lại, "Tôi không sao, tôi chỉ muốn về nhà thôi."
Cô bình tĩnh như thế, nhẹ nhàng như đang đàm luận. Nhưng lại tha thiết như thế, đáy mắt biểu thị van cầu, làm cho người ta cảm thấy chua xót khổ sở vô cùng.
Sự yếu đuối hiếm thấy như vậy, không là thứ Tô Châu ngoài mềm trong cứng sẽ có.
Thế nhưng, cô thật sự không thể chống đỡ được lâu nữa.
Cô chỉ, muốn về nhà mà thôi.
Cô muốn về nhà, cô muốn trở về căn nhà của mình và đại tiểu thư.
Viên Viên nhìn nụ cười của Tô Châu, nụ cười khiến người ta kinh khiếp sắp sửa tan biến ấy, gần như trong suốt. Như thể... Như thể ngay cả Tô Châu, cũng đang từng chút một phai nhạt.
Rất nhanh thôi, sẽ tan biến không thể nhìn thấy nữa.
Cô ấy không có cách nào cản cô lại, cũng đã không thể cản cô lại nữa rồi. Có lí do nào cản được một người muốn về nhà đâu?
Viên Viên đưa Tô Châu về nhà.
Lần ngất xỉu này, mọi người đều biết tuổi trẻ trong sinh mệnh của Tô Châu đã cạn kiệt. Trản đèn đã từng soi sáng toàn thảy Việt kịch bây giờ đã lụi tàn, ánh nến yếu ớt còn sót lại vẫn đung đưa trong gió, càng lúc càng tối.
Cô dùng hết sức lực để chờ đại tiểu thư trở về, chờ đại tiểu thư trở về căn nhà của họ, trở về bên cạnh cô.
Nhưng... Cô sợ rằng mình không thể đợi được.
Bởi đèn, sắp tắt rồi.
Vì sức khỏe của Tô Châu nên rạp hát dừng diễn Lương Chúc, Tô Châu khi về nhà mới biết chuyện này.
Cô biết bệnh tình của mình giấu được nữa, có thể đồng ý cho cô về nhà đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Viên Viên rồi, còn muốn hát kịch nữa, e là được voi đòi tiên.
Tuyệt vọng, Tô Châu chỉ đành ở nhà dưỡng bệnh.
Bệnh của cô đã làm hao mòn sinh mệnh cô, cô càng ngày càng hư nhược, từng phút từng giây đều là đếm ngược cho kết thúc của cô. Nỗi nhớ xâm chiếm xương cốt cô, nằm bệnh chờ chết. Nỗi nhớ khắc khoải, không thể kìm nén. Sau đó, nó từ từ phát triển đến mức khi cô mở mắt liền nhìn thấy đại tiểu thư, đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy đại tiểu thư. Đại tiểu thư đang uống trà, đại tiểu thư đang cho chó ăn, đại tiểu thư đang viết chữ, đại tiểu thư mỉm cười, đại tiểu thư nheo mắt, đại tiểu thư nói chuyện.
Cô bị ma nhập, trong ảo ảnh, cô tưởng mình vẫn đang sống cuộc sống yên bình như xưa kia cùng đại tiểu thư.
Cô nghe thấy có người gõ cửa, nghe thấy đại tiểu thư ở bên ngoài gọi tên mình, cười nói "Đỗ phu nhân, em về rồi", thế là cô vô cùng vui mừng, không thèm xỏ giày mà chân nam đá chân chiêu đi mở cửa.
Cô thấy đại tiểu thư đứng ở cửa mỉm cười với mình, cô không kìm nổi cũng cười theo. Nhưng khi cô định đưa tay ra ôm lấy thì đại tiểu thư lại biến mất.
Biến mất rồi.
Ảo ảnh thì vẫn chỉ là ảo ảnh, đù đẹp đẽ chân thực đến mấy thì cũng chẳng phải thực tại. Cô nhìn chằm chằm cánh cửa trống rỗng nửa ngày trời, chán nản ủ ê.
Cô ngơ ngác nhìn cánh tay vẫn còn giơ trên không trung, ánh mắt trống rỗng.
Mãi lâu sau, cuối cùng yếu ớt hạ tay xuống.
Cô ngồi trên bậc cửa, hai tay ôm lấy mình, tưởng tượng vòng tay đại tiểu thư bao bọc mình. Trong ảo ảnh ấm áp này, cô cuộn chặt thành một quả bóng, sau đó tiến vào lòng đại tiểu thư, mỉm cười hạnh phúc lại mãn nguyện.
Cô nhớ đại tiểu thư quá.
Thế nhưng bên chân lại là chú chó Đại Hoàng mà đại tiểu thư yêu thích đang rên rỉ. Nó không hiểu tại sao mẹ mình lại thân đơn bóng chiếc, nó thăm dò cạ vào cánh tay cô, nịnh nọt liếm láp nỗi sầu khổ của chủ nhân.
Cảm thấy khác thường, Tô Châu ngẩng đầu lên. Một ngọn gió lướt qua mặt, mặt lạnh buốt, cô mới bàng hoàng nhận ra mình đã bất giác khóc từ lúc nào.
"Đại Hoàng, mẹ sẽ cứu mẹ nhỏ của con ra." Cô vuốt ve đỉnh đầu chú chó, nhẹ nhàng nói. "Mẹ sẽ cứu em ấy."
"Chỉ là, sau này mẹ không thể ở bên mẹ con con được."
"Con nhất định phải ngoan nhé."
"Mẹ nhỏ cũng phải ngoan nhé."
"Con phải thay mẹ, ngoan ngoãn ở bên mẹ nhỏ của con..." Cô gượng cười, nhưng cười rồi lại bật khóc, "Xin lỗi, mẹ đã hứa sẽ ở bên mẹ con con cả một đời vậy mà..."
"Mẹ xin lỗi..."
"Mẹ phải đến một nơi, rất xa, rất xa."
"...Mẹ sẽ phải xa mẹ con con."
Cô cắn môi, mặt đầy nước mắt, khóc không thành tiếng.
Tôi xin lỗi, Như Mộng.
Đỗ gia có lẽ là nơi để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho Tô Châu. Nơi này cho đại tiểu thư ăn sung mặc sướng, nhưng lại bị giam cầm. Tại đây cô đã gặp được tình yêu mà mình hằng mong ước được gắn bó cả đời, cũng là nơi cô quyết định buông bỏ tình yêu này.
Nói tới đây, chẳng phải rất nực cười sao?
Tô Châu nhìn dinh thự lớn của Đỗ phủ, tường cao sân sâu khiến cô trong lòng rùng mình ớn lạnh. Rõ ràng là mùa hè nóng nực, thế nhưng tay chân cô lại lạnh buốt, lạnh đến run rẩy. Trong mắt cô, sân vườn tinh xảo mà trang nhã của Đỗ gia giống như một cái lồng, bên trong có quái vật đáng sợ trú ngụ, dù có dám xâm phạm thì vẫn phải đối mặt với nguy cơ bị nuốt chửng.
Cô quen thuộc đi vòng qua bồn hoa rồi bước lên bậc tam cấp. Cô sống ở đây đã lâu, không cần người dẫn đường vẫn biết đi thế nào. Nhưng hiện tại khác ở chỗ, cô đến đây là để cầu xin.
Cầu xin người cha độc ác, buông tha cho con gái ruột của hắn. Nói tới đây, chẳng phải càng nực cười hơn sao?
Nhưng cô cười không nổi.
Đứng trước mặt vị Đỗ tiên sinh bạc bẽo cay nghiệt này, cô không muốn nói những lời thừa thãi. "Được, tôi đồng ý với ngài, tôi sẽ rời khỏi đây, vĩnh viễn không gặp lại Như Mộng nữa."
Khuôn mặt cô tái mét xanh xao, giọng điệu bình tĩnh không thể nghe ra đang vui hay đang buồn. Ánh mắt Đỗ tiên sinh di chuyển từ khuôn mặt đến đầu ngón tay khẽ run rẩy dưới tay áo của cô.
"Rất tốt." Đỗ tiên sinh gật đầu, giơ tay lên, cười nói, "Cô là người hiểu lý lẽ, chỉ cần cô chịu rời xa Đỗ Như Mộng, tôi đảm bảo sẽ không làm khó cô. Hơn nữa, mọi yêu cầu cô đề nghị, tôi đều sẽ chấp nhận."
Lão Hổ đặt bút và giấy đã chuẩn bị sẵn ở trước mặt cô, chiếc bút đắt tiền đã bơm đầy mực. Các đường nét in trên giấy viết thư phớt vàng nối tiếp nhau đều đặn, tạo thành các đường dọc ngang có trật tự, tờ giấy trông như cánh cổng sắt của nhà giam, nét chữ tiểu Khải thanh tú của Tô Châu xuất hiện trong kẽ trống giữa các dòng, những chữ viết ngay ngắn không hề xuất hiện lỗi, từng câu từng chữ tuôn ra ở đầu bút.
Không biết cô đã soạn sẵn bao nhiêu lần trong lòng, mà có thể viết từng chữ cái linh hoạt như vậy từ đầu đến cuối. Cô lạnh mặt cúi đầu viết, tư thế cầm bút gượng gạo cho thấy cô miễn cưỡng, nhưng cô lại không hề phản đối.
Đỗ tiên sinh nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cô, thấy cô thỉnh thoảng dừng lại, nắm tay ho mấy tiếng rồi nhấc tách lên nhấp một ngụm trà.
Tô Châu viết xong, đóng nắp bút lại, đặt bút bên cạnh giấy viết thư.
Lão Hổ lấy giấy, cẩn thận bỏ vào phong thư rồi để bên cạnh tay Đỗ tiên sinh.
Đỗ tiên sinh đặt tách trà xuống, nghiêng đầu.
Nhận lấy chi phiếu mà Lão Hổ đưa, hắn đẩy đến trước mặt Tô Châu rồi thu tay về. "Cô có thể điền vào tấm chi phiếu này tùy thích, cầm lấy rồi đi đi."
Trên chi phiếu đã được đóng dấu của Đỗ tiên sinh, chỉ thiếu mục chữ số.
Tô Châu thờ ơ nhìn tấm chi phiếu, chỉ cần điền một con số thích hợp liền có thể dễ dàng kiếm bộn tiền, khóe môi hiện lên ý cười khinh bỉ. "Có thể trong mắt Đỗ tiên sinh ngài, đại tiểu thư chỉ đáng giá vài con số phù phiếm, nhưng em ấy trong tim tôi là trân quý vô giá. Nếu ngài thật sự cho rằng tiền có thể đổi được đại tiểu thư quý giá nhất trong lòng Tô Châu, vậy thì Tô Châu sẵn lòng đánh đổi tất cả cho ngài, xin ngài hãy trả Như Mộng cho tôi."
Mặt Đỗ tiên sinh tối sầm. Hắn nheo mắt, lạnh lùng nói: "Lẽ nào cô thật sự không động lòng trước số tiền dễ dàng có được như trở bàn tay này hay sao?"
Tô Châu bật cười, trong mắt mang theo vẻ khinh bỉ.
Cô đứng dậy, nói với Đỗ tiên sinh: "Ngài tự cho mình đúng quá rồi. Không phải ai cũng thích tiền của ngày đâu, có những thứ, ngài có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua được."
"Cáo từ." Cô bước ra cửa.
"Gượm đã." Đỗ tiên sinh do dự nói: "Vậy những thứ này, cô cũng không cần sao?"
Tô Châu ngoảnh đầu nhìn, thấy một chồng phong bì trắng trơn đặt cạnh tấm chi phiếu, trên đó có mấy chữ màu đen, không biết viết gì. Cô bật cười: "Một tấm chi phiếu không đủ làm nhục Tô Châu, Đỗ tiên sinh còn đặc biệt đổi ra rất nhiều ngân phiếu hay sao?"
"Đây là thư Đỗ Như Mộng viết cho cô ở trong tù." Không hài lòng với sự vô lễ của cô, Đỗ tiên sinh cau mày.
Tô Châu ngạc nhiên, bước tới xem, trên phong bì có năm chữ được viết bằng nét bút rồng bay phượng múa của đại tiểu thư-- Gửi Tô Châu vợ tôi. Cô không giấy được sự phấn khích mà nâng chồng thư lên, lộ ra sự vui sướng và cảm kích mà đáng lẽ phải có khi nhìn thấy chi phiếu. Cô chân thành nói: "Cảm ơn ngài." Cẩn thận giữ gìn những lá thư trong tay, trong mắt hiện sương mù, không nói thêm lời nào mà rời đi.
Đỗ tiên sinh thấy vẻ mặt vui buồn lẫn lộn của, mắt khép hờ, trầm mặc im lặng.
"Vậy các anh đếm đến ba," Đại tiểu thư xoa xoa chiếc cằm mịn màng, đầy thích thú nhìn giám ngục, "Nếu anh thắng được tôi thì tôi không làm khó anh. Nhưng nếu anh thua thì phải sủa trước mặt huynh đệ mình, thế nào?"
Giám ngục cười hề hề, xắn ông tay áo, chống lên eo nói: "Đại tiểu thư, đừng trách tôi không nhắc nhở cô. Huynh đệ đều biết, ngoài trưởng đầu trong đội cảnh sát chúng tôi thì tôi là người ném chuẩn nhất đó."
"Ừ, không tệ," Chắp tay sau lưng, đại tiểu thư ngạo mạn gật đầu, đưa tay ra nói, "Mang trù đến đây."
Tức khắc có người mang ống trù ra. Tên trù là mũi tên không có đầu nhọn, được bọc trong vải. Rút ra một tên trù, đại tiểu thư khẽ đá lông nheo, dọc theo trục tên, dễ dàng di chuyển nó giữa các ngón tay.
"Ba..."
Đại tiểu thư ném nhẹ nhàng, tên trù bắn trên không trung, chuẩn xác rơi vào trong ống.
Giám ngục cũng nhặt một thanh, không chịu thua kém mà ném vào ống.
"Hai..."
Giám ngục đẩy nhanh tốc độ ném ra trước, đại tiểu thư hậu phát chế nhân*, đuổi kịp mà đánh bật tên trù của giám ngục, còn tên của mình thì bình an vô sự mà rơi vào ống.
*Hậu phát chế nhân: Lùi một bước để đánh trả đối phương
"Một..."
Giám ngục sẩy tay một lần nên đương nhiên thua cuộc, đại tiểu thư cầm mũi tên, khinh thường phủi phủi tay, dương dương tự đắc nói: "Thế nào? Có chơi có chịu chứ giám ngục."
Nàng thấy sắc mặt giám ngục vô cùng khó coi, tiện tay ném tên trù vào ống, vỗ tay cười: "Các anh thấy rồi đó, lần sau còn nói bổn đại tiểu thư dốt đặc cán mai không biết vui vẻ thì sẽ bị vả mặt đó."
Mấy người bên cạnh nhịn cười, vội nói: "Đại tiểu thư của chúng ta văn võ song toàn, không thể so sánh được với những tiểu cô nương bình thường. Ai dám hoài nghi, liền để kẻ đó tranh tài cùng đại tiểu thư!"
Giám ngục cũng lúng túng nói: "Là tôi đã đánh giá thấp đại tiểu thư rồi."
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng cửa sắt được mở ra, mấy người thầm nghĩ không hay rồi, hớt hả mang đồ đạc chạy đi, giám ngục cũng ra khỏi gian phòng của đại tiểu thư, khóa cửa sắt bên ngoài lại.
Phía sau Đỗ tiên sinh là Lão Hổ mặt mày thờ ơ, cùng Trương Ngũ đi xuống bên dưới. Gã đứng trên bậc thềm liếc nhìn phòng giam bẩn thỉu lộn xộn, không đếm xỉa đến đủ loại hình cụ trên tường và bếp lò đang cháy rực giữa mùa hè trong góc phòng, gã xoa chiếc nhẫn màu xanh lục trên ngón tay cái, ngay cả một cái cau mày cũng không có.
Trương Ngũ hét lên gọi người mở cửa cho đại tiểu thư.
Cửa lại được mở ra, đại tiểu thư đang xoay xoay tách trà, vô cùng buồn chán chăm chú nhìn những lá trà nổi lềnh bềnh, nghe thấy tiếng bước chân dừng lại ở cửa, nàng ngảng đầu nhìn, không ngờ lại là Đỗ tiên sinh đã lâu ngày không gặp.
Nàng nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, đứng hình.
Đỗ tiên sinh chau chuốt mặc âu phục đi giày da đứng ở cửa, trên mặt vô cùng nghiêm nghị. Hắn nhìn quay, không đợi đại tiểu thư lên tiếng đã tự ý bước vào, nói: "Đọc sách nhiều năm vậy rồi, lẽ nào vẫn không hiểu đạo lý chào hỏi sao?"
Đại tiểu thư như đã hoàn hồn, khó chịu nhếch môi. Ngữ khí nàng thờ ơ, nghe mà xa cách: "Đỗ tiên sinh, đã lâu không gặp." Giọng điệu kỳ quặc đó, nghe thế nào cũng khiến người ta cảm thấy gượng gạo.
Đỗ tiên sinh nhìn nàng, giống như hừ một tiếng, không hài lòng với lời nói của nàng. Hắn ngồi đối diện đại tiểu thư, con mắt sắc bén quan sát cô con gái ngang ngược bướng bỉnh.
Rót một ly trà, đẩy đến trước mặt Đỗ tiên sinh, đại tiểu thư cúi đầu, không nhìn hắn. "Ngài đến để xem tôi đã đủ khốn khổ chưa sao?"
Tầm nhìn di chuyển từ gương mặt căng thẳng xuống ly trà trong tay nàng, trực tiếp bỏ qua chiếc ly được chính nàng đưa đến trước mặt hắn. Hắn gằn giọng: "Ngược lại, con khá yên ổn tự tại."
"Thuyền đến cầu tự nhiên thẳng*, hiện tại tôi có sốt sắng, lo lắng, sợ hãi thì cũng đâu thể thoát khỏi cánh cổng này, không phải sao?" Đại tiểu thư ngẩng đầu, khóe môi cong lên nụ cười khinh thường.
*Thuyền đến cầu tự nhiên thẳng: Chuyện gì đến cũng sẽ đến, cứ bình tĩnh đối mặt
Đỗ tiên sinh không nói gì.
"Sao thế, thấy tôi xứ biến bất kinh* như thế, có phải là Đỗ tiên sinh đã tính toán nhầm rồi không?" Sự lạnh lùng băng giá ẩn sâu trong lời nói của đại tiểu thư, từng câu mang thép gai, "Đỗ tiên sinh định nhốt tôi bao lâu? Để tôi đoán nhé, ba tháng? Nửa năm? Một năm? Hay là suốt đời?"
*Xứ biến bất kinh: Nôm na là tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến
Ánh mắt Đỗ tiên sinh cũng trở nên hung bạo.
"Đây là cách con nói chuyện với cha mình à?"
Đại tiểu thư giễu cười, mặt nước trong tách tách trên tay không hề nhúc nhích. "Ngài đã quên rồi sao, Đỗ tiên sinh? Khi đó tôi bước ra khỏi ngồi nhà này, tôi đã không còn là người Đỗ gia nữa rồi. Tôi không dám trèo lên cái danh thiên kim của Đỗ tiên sinh."
Từ lúc bước vào đến giờ, khuôn mặt không chút biến đổi của Đỗ tiên sinh cuối cùng cũng có biểu cảm. Lông mày của hắn kéo vào giữa, ấn đường nhíu lại, nhăn nhó tỏ vẻ không hài lòng vì uy nghiêm bị chọc tức.
"Con chọc tức ta như vậy, sẽ không có ích lợi gì đâu."
"Ồ?" Đại tiểu thư nhướn mày, "Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Khi bước vào, tôi đã biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, ông chủ Triệu và Vương Khải không thể tùy tiện phát hành bài báo đó được, bọn hắn nhất định sẽ tìm đến ngài vì tiền. Đỗ tiên sinh, tôi không biết ngài có vai trò gì trong chuyện này, tôi chỉ muốn nói cho ngài biết, tôi sẽ không dễ dàng nhượng bộ đâu."
Đỗ tiên sinh không hề bất ngờ khi đại tiểu thư biết chuyện này. Hắn biết đại tiểu thư rất thông minh, ít nhiều cũng đoán được hắn đã làm gì, nhưng hắn chỉ muốn dạy cho cô con gái ngỗ ngược bất hiếu này một bài học, chịu thiệt thòi một chút cũng được coi là chuyện tốt.
Đỗ tiên sinh không quấy rầy nàng bằng những chuyện mạo phạm hắn, mà hắn đề cập đến điều đại tiểu thư quan tâm nhất: "Con vì một con hát mà phản bội gia đình, cũng vì nó mà rơi vào tình cảnh này, thế nhưng, tại sao không thấy nó đến thăm con?"
Nụ cười của đại tiểu thư đột ngột tắt ngúm. Nàng hơi nheo mắt lại, mắt Đan Phượng hiện lên vẻ lạnh lùng. Hôm đó Tô Châu đã đến cầu xin Đỗ phu nhân, sau đó bà cũng nói có thể thả nàng ra, nhưng ngày hôm sau nàng đợi từ sáng tới đêm, cũng không đợi được chìa khóa phóng thích, cũng không đợi được Tô Châu. Hơn nữa... Mỗi lá thư nàng viết cho Tô Châu đều không thấy tăm hơi, bặt vô âm tín. Nàng rất lo lắng cho tình hình hiện tại của Tô Châu, sức khỏe cô không tốt, bên ngoài tin đồn nổi lên khắp nơi, không biết Tô Chây bây giờ ra sao.
"Không nói được gì à?" Đỗ tiên sinh cười lạnh, "Không có lửa làm sao có khói, ai ai cũng biết hai diễn viên kịch Tô Châu và Viên Viên như hình với bóng, chỉ có con hoàn toàn không biết gì."
Mặt đại tiểu thư tối sầm, bỗng bắt gặp ánh mắt của Đỗ tiên sinh, giễu cợt nói: "Vậy mà tôi không biết, Đỗ tam gia nắm quyền Thượng Hải cũng giống phụ nhụ* dốt đặc cán mai mà chính bản thân mình khinh thường, cái lưỡi dài lại âm thầm phá hủy sự trong sạch của một người con gái!"
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.