Chương 48
Sở Lưu Ảnh
05/02/2024
Rào rào...
Bầu trời tối đen xen lẫn cuồng phong và sấm chớp, gột rửa mọi tội ác, một đêm mưa gió bão bùng khiến sàn phòng giam ẩm ướt, cả gian phòng nồng nặc mùi ẩm mốc. Nó khiến đại tiểu thư xưa nay sống trong nhung lụa cau mày ghét bỏ, tâm trạng của nàng có phần không vui, không ngừng sai giám ngục bưng trà rót nước, dường như cách này mới có thể làm tiêu tan bớt cục tức tích tụ trong lòng.
Bên ngoài vẫn không ngừng đổ mưa, giám ngục rót cho nàng một tách trà hương kiểu Anh, những cánh hoa hồng héo úa sau khi gặp phải nước nóng dần dần nở ra, từ từ, thứ nước vốn không màu đã được nhuộm đỏ, hương thơm lan tỏa trong gió lập tức xua tan mùi khó chịu trong không khí.
Đại tiểu thư nhấc trà hương, sưởi ấm lòng bàn tay, tâm tình cũng thư thái không ít. Nàng nhướn mày chỉ vào lư hương bên cạnh, nói với giám ngục: "Tôi không quen mùi này. Đi tìm chú Đoan xin hương liệu tôi thường dùng về đây."
Giám ngục ngước mắt nhìn mưa gió gào rít ngoài cửa sổ, khó xử nói: "Đại tiểu thư, xin cô rủ lòng thương tôi với, tôi bị thấp khớp, ra ngoài một chuyến thì chân sẽ phế mất."
"Tôi cũng đâu bắt anh đi ngay bây giờ." Đại tiểu thư nhướn mày, "Tôi là người vô nhân tính vậy sao?"
"Nào có! Cảm ơn đại tiểu thư!" Giám ngục xu nịnh di chuyển chậu than nhỏ đang rực cháy đến cạnh chân đại tiểu thư.
Đại tiểu thư xem thường cười khẩy, cũng không nói thêm gì, nửa người tựa lên chiếc ghế dài nhỏ, nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng phiền muộn xoa xoa thái dương, thở dài một tiếng. Dù sao đã lâu không gặp Tô Châu, nàng nhớ đến cỏ mọc trong lòng. Hôm nay trời càng lạnh hơn, cũng không biết Tô Châu mấy năm gần đây ngày càng yếu ớt, liệu có chịu được khí lạnh như thế này hay không? Nhưng có Viên Viên và Nguyên Oanh chăm sóc Tô Châu, nàng hẳn là có thể yên tâm, nhưng không hiểu tại sao, mấy ngày hôm nay cả ngày cả đêm nàng không ngủ được, có những lúc vào được giấc rồi thì lại bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc.
Lẽ nào sắp xảy ra chuyện?
Nàng trong nhà giam này ăn uống thoải mái, làn da mềm mại của nàng đã được phục hồi rất nhiều. Thật sự không biết nên cảm ơn cha đã chăm sóc nàng chu đáo, hay là nên oán hận cha đã khiến nàng chịu khổ chịu cực nữa.
Nàng nhặt từng mảnh từng mảnh thư đoạn tình của Tô Châu rồi dán lại, tuy vậy nhưng đã không còn hoàn chỉnh. Giống như câu tiếng Anh trên bức thư bị nàng xé ra thành từng mảnh, tìm thì tìm được rồi nhưng lại khuyết mất một nửa.
Nửa tháng chia xa, hằng ngày nàng đều đọc bức thư đoạn tình Tô Châu viết cho mình, ngày này qua ngày khác, từng câu từng chữ, cô gái bất khuất cuối cùng cũng sắp gục ngã bởi sự dày vò của nỗi nhớ.
Nàng nhớ Tô Châu quá, mỗi giấc mơ đều mơ thấy Tô Châu, mơ thấy Tô Châu mặc bộ thanh y đó, hát khúc "Lương Chúc" đó, bước chân nhẹ nhàng kiên định đến gặp nàng trong tù.
Cô nói, Như Mộng, tôi đến đưa em đi, đưa em ra khỏi nơi này. Sau đó các nàng sống cuộc đời đầy thăng trầm ở một cõi cực lạc chỉ thuộc về hai người nàng.
Nhưng không một ai tới thăm nàng, kể cả mẹ nàng, và cả người cha nhẫn tâm, đều không tới. Nàng ở trong ngục, ngoài việc mỗi ngày giở trò với những người không dám làm gì nàng bằng nhiều cách khác nhau ra, thì không còn gì khác.
Nàng mở mắt ngắm nhìn khung cửa sổ lờ mờ tia sáng, nhưng trong lòng lại nhớ đến căn nhà thô sơ kia, và cả Tô Châu ngày ngày mong ngóng nàng trở về—— Ấy là người con gái nàng muốn kết hôn cùng.
Nàng nhớ Tô Châu, nỗi nhớ hóa điên dại, thâm nhập vào xương cốt, ngoại trừ Tô Châu, không ai cứu được nàng.
Ngày xét xử, Tô Châu tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể mình linh hoạt hơn rất nhiều, như thể mọi bệnh tật đã bị hạ gục chỉ sau một đêm. Cô ngồi dậy trên giường, lồng ngực vẫn luôn nặng trĩu lại không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Không chỉ vậy, các triệu chứng váng đầu hoa mắt, xây xẩm mặt mày cũng đã biến mất, chưa kể cơn ho khiến lục phủ ngũ tạng đau đớn, đều đã không còn, cô khỏe rồi.
Ngủ một đêm, cô mơ thấy một giấc mộng rất chân thật, trong mơ cô bị bệnh, bệnh rất nặng, nhưng khi tỉnh lại, mọi thứ đều rất tốt. Sắc mặt cô hồng hào, tràn đầy sinh lực, ngoại trừ cảm giác toàn thân vô lực thì cô không hề có cảm giác khó chịu. Cô thậm chí còn cảm thấy, lúc này cô có thể lập tức trở lại sân khấu, hát trọn một vở Lương Chúc.
Chỉ là một giấc mơ, cô chỉ mơ thấy ác mộng mà thôi.
Bây giờ cô đã tỉnh mộng, cô vẫn khỏe mạnh.
Cô lắng nghe tiếng mưa lớn bên ngoài, âm thanh ào ào vang lên vô cùng dồn dập, cuốn đi nỗi sầu muộn nhiều ngày qua. Cô nhớ ra, hôm nay là ngày diễn ra phiên tòa xét xử đám người ông chủ Triệu và Vương Khải, chắc hẳn Viên Viên đang chuẩn bị xuất phát rồi.
Cô ngồi trên giường một lúc rồi đứng dậy, ngồi xuống trước bàn trang điểm, tỉ mỉ ngắm nghía dung nhan mình.
Tuy vẫn còn tái nhợt do bệnh tật, nhưng chắc chắn đẹp hơn mấy ngày không chút huyết sắc. Khuôn mặt trái xoan khôi ngô ấy, đôi lông mày quật cường ấy vẫn toát lên khí khái anh hùng rạng ngời. Mắt sáng răng trắng, trên môi mang theo nụ cười thoải mái, vẫn như giữa hè năm xưa, cô được mệnh danh hoàng đế Việt kịch được hàng ngàn người săn đón, tại đất Thượng Hải lạnh lẽo này, tinh thần phấn chấn.
Cô thả xõa mái tóc, cầm chiếc lược gỗ trên bàn trang điểm, chải tóc trước gương, thuần thục dễ dàng tự mình buộc mái tóc dài thanh lịch lên. Nâng bút kẻ theo lông mày, chân mày dịu dàng, thanh thoát không làm mất đi phong thái. Tô son trên môi, cánh môi nhợt nhạt lấy lại được màu đỏ tươi mĩ lệ tựa xuân về. Cô chuyên tâm trang điểm cho chình mình, đây chính là kỹ năng hữu ích nhất của phụ nữ.
Trong gương giống như Tô Châu năm ấy, khóe môi hơi cong cong, một vẻ đẹp khó diễn tả bằng lời. Nước da trắng ngần, cánh môi đỏ mỉm cười duyên dáng, Tô Châu xa cách đã lâu lại quay trở lại.
Đứng dậy mở tủ quần áo, đầu ngón tay mát lạnh lướt qua từng bộ trang phục đẹp đẽ. Nửa buổi, cô đang ngắm nhìn bộ kịch phục treo trên tường—— Đó là bộ đại tiểu thư từng mặc khi học kịch cùng cô.
Đại tiểu thư...
Đã lâu không được gặp đại tiểu thư, trong mộng, Như Mộng của cô bị người ta bắt đi, cô làm thế nào cũng không tìm thấy nàng... Thật sự là một cơn ác mộng, thế giới trong mơ muốn chia cắt cô và đại tiểu thư đời đời kiếp kiếp.
Cũng may chỉ là mơ, Tô Châu nhìn về phía bộ kịch phục nó, lệ quang lay động trong mắt, tỉnh mộng rồi, đại tiểu thư sẽ sớm trở về thôi.
Thay quần áo xong, cô cầm theo ô mở cửa, mưa to như vậy, nếu cô không ra ngoài cửa đón đại tiểu thư, sợ là em sẽ ướt nhẹp mất. Cô toàn tâm toàn ý nghĩ xem lát nữa khi gặp đại tiểu thư, cô nên chào hỏi em như thế nào:
"Sao ra ngoài mà không mang ô?"
"Vì vợ sẽ mang đến cho em đó."
Dưới màn mưa, bọn họ lần nữa gặp lại.
Nhưng ngay khoảnh khắc cô vừa bước ra khỏi cửa, một cơn đau xé lòng chợt ập đến, giống như kiến lửa, gặm nhấm trái tim tan nát và mong manh của cô.
Mọi đau đớn vốn đã biến mất lại lần nữa dâng lên, tựa như thủy triều trên biển lớn trong trận cuồng phong, nhấn chìm thính giác, thị giác, xúc giá của cô...
Cô quá nhỏ bé, chỉ là một chiếc thuyền con mơ mộng hão huyền chiến đấu với trời, trong cơn sóng cuộn trào mãnh liệt tăm tối này, ngay cả một suy nghĩ cũng không kịp nghĩ liền đã bị cảm giác đau đớn đổ ập xuống, bị kéo vào một thế giới đen thẳm lạnh lẽo. Ngay cả cơ hội vùng vẫy cũng không có liền đã trực tiệp bị những đợt sóng mạnh mẽ đè bẹp, toàn bộ giác quan trở nên nặng nề, cô cảm thấy chính mình như bị phân thành từng mảnh, trong cơn đau tuyệt vọng này, ngay cả những mảnh vụn cũng không thể thoát ra được.
Tiếng mưa lớn dần nhỏ lại, mãi đến khi biến mất. Rất rõ ràng, cô nhìn thấy bụi bặm trên mặt đất liên tục trải dài, tiếp xúc với thân thể cô.
Đất về với đất, cát bụi về với cát bùi. Cuộc đời chỉ là một cõi luân hồi.
Cô nghĩ, cô cũng sẽ hóa thành một vốc đất vàng, tan thành cát.
... Như vậy, cô còn có thể gặp lại Như Mộng, gặp lại đại tiểu thư của cô không?
Tô Châu chờ đợi hồi lâu vẫn không đợi được đáp án, từ từ, cô chìm vào vực thẳm đau đớn, chẳng cảm thấy gì ngoại trừ bóng tối và cái ớn lạnh thấu xương.
Nghe nói, con người trước khi chết nếu có tâm nguyện mãnh liệt, ông trời sẽ cho họ khoảng thời gian cuối cùng để thực hiện tâm nguyện của mình. Trong những giây phút cuối cùng, dường như con người có thể trở lại dáng vẻ xưa kia.
Người ta gọi quãng thời gian cuối cùng này là hồi quang phản chiếu.
Như Mộng, tôi rất rất muốn gặp lại em lần nữa.
...
"Choang——"
Trái tim đại tiểu thư bỗng đau nhói, tách trà trong tay rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Nàng nhìn những cánh hoa hồng tỏa ra hơi nóng trên mặt đất, ngơ ngác nửa buổi, cau mày ôm ngực.
Qua một lúc, cơn đau từ từ biến mất. Nàng thở dài một hơi, thần sắc uể oải ấn trán, hét lớn: "Dọn đi!"
"Gần đây trời cứ mưa không ngớt, làm tôi phát ốm lên được." Đại tiểu thư lười biếng ngáp dài, mắt Đan Phương nheo lại, nói với giám ngục, "Đi lấy cho tôi một ít trái cây."
Giám ngục nói: "Đại tiểu thư muốn ăn trái cây gì?"
"Lê." Nàng không cần suy nghĩ, đôi môi đỏ nhẹ nhàng thốt ra một chữ.
Viên Viên cầm giấy phán quyết, kích động đến mức suýt chút nữa rơi nước mắt.
Cô ấy, Tô Châu và đại tiểu thư đã chờ đợi phán quyết này quá lâu rồi! Cô ấy cuối cùng cũng đã rửa sạch nỗi oan của bọn họ, nếu như Tô Châu biết tin này, nhất định sẽ rất vui mừng, một khi nút thắt trong lòng được gỡ bỏ, có lẽ bệnh tình cũng sẽ tốt lên nhiều. Khi vào xuân, căn bệnh này nhất định sẽ khỏi, đại tiểu thư cũng có thể đoàn tụ với cô.
Cô ấy cảm ơn Bảo Quốc Tín, có phần sảng khoái nở mày nở mặt.
"Bà chủ Tô vẫn còn đang đợi ở nhà phải không? Đúng lúc tôi muốn tới thăm bà chủ Tô, nhân cơ hội này, tôi về cùng cô." Bảo Quốc Tin cũng rất vui mừng khi thắng vụ kiện này, nhưng cậu ta vẫn còn nhớ đến Tô Châu, cậu ta nghe nói gần đây bệnh tình của Tô Châu đã nguy kịch, hi vọng tin tức này có thể khiến Tô Châu vui vẻ, khiến những vận đen kia bay biến hết, sau đó lại đi đón đại tiểu thư về.
"Cũng được. Nên để A Tô đích thân cảm ơn anh. Anh không biết vì án kiện này mà Tô Châu vẫn luôn đau xót chờ đợi đâu." Viên Viên thở dài, nhớ lại bộ dạng được bữa sớm lo bữa tối của Tô Châu đêm đó, càng nóng lòng muốn quay về. "Vậy chúng ta đi thôi."
Nguyên Oánh lái xe đưa Bảo Quốc Tín và Viên Viên trở về nhà Tô Châu.
Bên ngoài xe đang mưa rất to, những giọt mưa đập vào cửa sổ, đoạn đường đất nhỏ dẫn đến nhà Tô Châu trở nên vô cùng lầy lội. Khi chiếc xe gập ghềnh lái đến nhà Tô Châu, Nguyên Oánh còn chưa xuống xe đã nhân thấy một người chị em trong đoàn kịch đứng ở cửa, là Viên viên gọi đến trông nom Tô Châu, tên là Mai Tử.
Mai Tử nghe thấy tiếng xe chạy tới, mặc kệ mưa ớt, hô hoán với Viên Viên: "A tỷ, e rằng Tô tỷ tỷ không ổn rồi!"
Mấy người nghe vậy liền hết sực kinh ngạc.
Nguyên Oánh lớn tiếng nói: "Em nói sao?"
Viên Viên cũng không thèm hỏi, liền chạy thằng vào phòng Tô Châu, chạy đến trước giường Tô Châu.
Cô ấy thấy Tô Châu nằm trên giường, hơi thở thoi thóp, ánh sáng trong mắt như ngọn nến trước gió, yếu ớt gần như sắp tắt. Tô Châu cảm giác được cô ấy tới, hơi hơi nghiêng mặt, bình tĩnh nhìn cô ấy.
Mai Tử chạy vào theo, nối tiếp phía sau là Bảo Quốc Tín và Nguyên Oánh, trên thân mỗi người đều tỏa ra khí lạnh, thân thể ẩm ướt không ít. Bảo Quốc Tín đứng sau Nguyên Oánh, ló đầu nhìn Tô Châu, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Lần đầu cậu ta gặp Tô Châu dường như mới chỉ là chuyện ngày hôm qua, cậu ta nhớ đến khi Tô Châu huy hoàng nhất, chàng tiểu sinh anh tuấn nho nhã ấy, khi cởi bỏ kịch phục sẽ trở thành người con gái xinh đẹp, dịu dàng, bình dị dễ gần.
Thế nhưng bây giờ, cô đang dùng ánh mắt quyến luyến vô hạn nói cho bọn họ rằng, cô sắp ra đi.
Lần này không phải đùa nữa.
Viên Viên quỳ xuống bên cạnh giường cô, cầm tay cô, trịnh trọng trao giấy phán quyết mà mình đang giữ chặt vào tay cô. Mắt cô đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "A Tô, chúng ta thắng rồi. Chúng ta thắng rồi... Chị nhìn đi, A Tô! Chúng ta thắng rồi, Bảo tiên sinh đã thắng vụ kiện này vì chúng ta đó."
Tô Châu nhìn chằm chằm con dấu đỏ trên giấy phán quyết, bỗng nhiên, lệ chảy ra từ khóe mắt. Chất lỏng trong suốt như pha lê chảy dọc theo nước da nhợt nhạt của cô, thấm vào trong tóc cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn Bảo Quốc Tín, yếu ớt mở miệng, nói ra hai chữ rất rất nhẹ nhàng.
"Cảm ơn."
Hốc mắt Bảo Quốc Tín cũng ửng đỏ, gật đầu với cô.
Viên Viên khẽ khàng lau nước mắt cho cô, miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng thế nào cũng không ngăn được nước mắt rơi xuống: "A Tô, đợi chị khỏi bệnh, chúng ta sẽ đi đón đại tiểu thư về, có được không? A Tô..."
Thế nhưng, cô không nghe được Viên Viên nói gì nữa rồi.
Trong lúc ngẩn ngơ, cô nhìn thấy đại tiểu thư trở về, đến bên giường cô, nhẹ nhàng tựa vào người cô, thì thâm bên tai cô: "A Tô, em về rồi này. Chị vẫn còn bệnh sao? Em hôn chị thì chị sẽ không đau nữa..."
Cô khẽ mỉm cười, cảm nhận đại tiểu thư cúi xuống hôn cô.
"A Tô, dậy thôi, em đưa chị đi xem pháo hoa ở phía sau núi nhé?"
Đôi mắt Đan Phương đầy mê hoặc của đại tiểu thư hơi nheo lại, cánh môi đỏ cong lên thành một vòng cung đẹp mắt, nàng đứng dậy, đưa tay về phía cô, bờ môi mỏng nhẹ mở: "Đi, em đưa chị tới một nơi chỉ có hai ta, theo em nào..."
Cô chầm chậm giơ tay lên, chạm vào ngón tay thon dài trắng trẻo của đại tiểu thư, nhưng lại chỉ chạm được khoảng không. Không kịp chớp mắt, đại tiểu thư vẫn còn đang cười với cô liền biến mất.
Cô mở to mắt, thầm niệm: "Như Mộng..."
"Đỗ phu nhân, chị có theo em không? Em đưa chị đi."
Ánh sáng trong mắt cô bỗng rực lên, cô nhẹ nhàng nói: "Được."
Cô trả lời đại tiểu thư, sau đó, bàn tay không còn sự sống buông xuống.
Viên Viên nghe thấy câu trả lời của cô, sau đó bàn tay buông xuống. Bỗng ngẩng đầu, thấy Tô Châu đã khép mắt.
Cô ấy run rẩy: "A Tô?"
Nguyên Oánh ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu.
"A Tô!!!" Nước mắt của Viên Viên lập tức rơi xuống, cô ấy đặt ngón tay mình dưới mũi Tô Châu rồi thu về, cụp mắt buồn bã, "A Tô ra đi rồi."
Nguyên Oánh quay lưng lại.
"Báo tin cho người trong đoàn kịch, nói bà chủ Tô..."
"... Mất rồi."
Đùng đoàng——
Tia sét chiếu sáng khuôn mặt yên bình như đang ngủ của Tô Châu.
Đồn cảnh sát.
Văn Khải Quân đứng bên cạnh Nguyên Oánh, vành mắt đỏ hồng, hiển nhiên ra biết về cái chết của Tô Châu. Tay cậu ta nắm thành quyền, tức giận đến khắp người phát run, sớm đã mất đi lý trí thường ngày.
"Cục trưởng Mã, thả người." Văn Khải Quân nghiến răng nghiến lợi nhìn cục trưởng Mã được hàng người mặc cảnh phục mang súng bảo vệ, gằn từng chữ.
"Đừng hòng!" Cục trưởng Mã cau mày nói, "Văn thiếu gia, lượng thứ cho bổn cục không thể đồng ý!"
Văn Khải Quân bị đáp án này chọc giận, cậu ta tiến lại gần mấy bước, súng của cảnh sát đều chĩa vào cậu ta. "Ông! Ông lạm dụng tư quyền, bỏ tù người vô tội, bây giờ Tô Châu chết rồi, ông thậm chí còn không cho cô ấy gặp đại tiểu thư lần cuối!"
Tô Châu chết rồi? cục trưởng Mã ngạc nhiên. Tuy ràng ông ta không có nhiều tình cảm đối với Tô Châu, nhưng phu nhân ở nhà trong lòng vẫn luôn lo lắng cho đứa con gái nuôi này. Huống hồ cục trưởng Mã cũng nghe được chút chuyện giữa cô và đại tiểu thư. Chỉ là Đỗ tiên sinh đã nói, không được thả là không được thả...
"Bổn cục vẫn khuyên hai vị mau rời đi, bằng không tôi đành bỏ qua thể diện của ông cụ Văn, xử lý hai người tội gây rối, ý đồ cướp tù nhân!"
Nguyên Oánh từ nãy tới giờ không lên tiếng cười lạnh.
Văn Khải Quân hét lớn: "Thả người! Tôi yêu cầu ông thả người!"
"Người đâu!" Cục trưởng Mã sốt ruột nói, "Bắt cậu ta lại!"
"Dừng tay!" Nguyên Oánh lạnh lùng nhìn đám cảnh sát đang đè Văn Khải Quân xuống, nhìn vào mắt cục trưởng Mã nói, "Khải Quân, chúng ta đi."
Văn Khải Quân không cam tâm nói: "Cô, hôm nay ông ta không thả đại tiểu thư về, chúng ta làm sao có thể khiến Tô Châu an tâm đây? Ông ta phải thả người!"
"Văn Khải Quân, tốt nhất cậu nên đi cùng tôi." Ánh mắt Nguyên Oánh quét qua Văn Khải Quân đang cuống cuồng, lạnh lùng nói, "Yên tâm, tôi đảm bảo hôm nay cục trưởng Mã không thả cũng phải thả!"
Văn Khải Quân vẫn còn muốn kiên trì, nhưng thấy Nguyên Oánh đã xoay người rời đi, nghiến răng nghiến lợi nhìn cục trưởng Mã một cái rồi đuổi theo Nguyên Oánh.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Nguyên Oánh trầm mặt đưa Văn Khải Quân đến Đỗ phủ.
Quản gia A Đoan thấy hai người này không đem theo súng ống vũ khí gì, lại là người có tiếng mới nổi ở Thượng Hải, giọng điệu khách khí không ít. Mời hai người vào, ôn hòa nói: "Không biết Nguyên tiên sinh và Văn thiếu gia đến là để thăm hỏi lão gia nhà chúng tôi hay sao? Ồ, lão gia nhà chúng tôi ra ngoài rồi, đi một lúc mà vẫn chưa trở về."
Văn Khải Quân muốn nói nhưng Nguyên Oánh lại giành nói trước. Cô nhìn chằm chằm A Đoan, ngữ khí lạnh lùng: "Nguyên mỗ đến cáo tang với phu nhân."
A Đoan nghe xong sắc mặt biến đổi, ông suy nghĩ một lát, thận trọng nói: "Cho hỏi báo tang gì? Lẽ nào Nguyên tiên sinh nhầm?"
"Không nhầm." Khóe miệng Nguyên Oánh kéo lên, nở một nụ cười giả tạo, "Ông mau đi báo cho phu nhân đi, con gái của bà ấy, mất rồi!"
Xem ra không phải nói dối, hơn nữa cũng chẳng có ai dám đùa kiểu này. A Đoan cau mày nói, "Xin hai vị đợi một chút, tôi sẽ lập tức mời phu nhân nhà chúng tôi tới ngay."
Sau khi nghe những lời mơ hồ của A Đoan, mặt Đỗ phu nhân tái mét. Ruột gan bà lộn xộn, không dám nghĩ đại tiểu thư hay Tô Châu xay ra chuyện gì.
Có lẽ... Con gái này là nói Tô Châu.
Bà không kịp suy nghĩ, nôn nóng đi xuống lâu, không quan tâm đến lễ nghi với đám người Nguyên Oánh, cầm khăn tay lo lắng hỏi: "Con gái tôi làm sao? Như Mộng vẫn còn trong tù... Là Châu nhi sao? Rốt cuộc là có chuyện gì? Con bé ở đâu?"
Văn Khải Quân sợ bà quá kích động sẽ làm Nguyên Oánh bị thương, nên chặn trước mặt Nguyên Oánh, nói với Đỗ phu nhân: "Phu nhân, là Tô Châu. Tô Châu đã mất vào sáng nay."
"Cái gì?!"
Đỗ phu nhân nghe tin này như sét đánh ngang tai, sắc mặt đột nhiên xám xịt.
Thân người bà lảo đảo, lùi lại nửa bước, chiếc khăn tay màu trắng trong tay giống như lá thư trống trơn, một lá thư tưởng niệm, rơi vào cát bụi.
Tô Châu không còn nữa.
Sao lại có thể...?
- --------------------------------------------------------------
Đau khổ nhất vẫn là người ở lại...
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Bầu trời tối đen xen lẫn cuồng phong và sấm chớp, gột rửa mọi tội ác, một đêm mưa gió bão bùng khiến sàn phòng giam ẩm ướt, cả gian phòng nồng nặc mùi ẩm mốc. Nó khiến đại tiểu thư xưa nay sống trong nhung lụa cau mày ghét bỏ, tâm trạng của nàng có phần không vui, không ngừng sai giám ngục bưng trà rót nước, dường như cách này mới có thể làm tiêu tan bớt cục tức tích tụ trong lòng.
Bên ngoài vẫn không ngừng đổ mưa, giám ngục rót cho nàng một tách trà hương kiểu Anh, những cánh hoa hồng héo úa sau khi gặp phải nước nóng dần dần nở ra, từ từ, thứ nước vốn không màu đã được nhuộm đỏ, hương thơm lan tỏa trong gió lập tức xua tan mùi khó chịu trong không khí.
Đại tiểu thư nhấc trà hương, sưởi ấm lòng bàn tay, tâm tình cũng thư thái không ít. Nàng nhướn mày chỉ vào lư hương bên cạnh, nói với giám ngục: "Tôi không quen mùi này. Đi tìm chú Đoan xin hương liệu tôi thường dùng về đây."
Giám ngục ngước mắt nhìn mưa gió gào rít ngoài cửa sổ, khó xử nói: "Đại tiểu thư, xin cô rủ lòng thương tôi với, tôi bị thấp khớp, ra ngoài một chuyến thì chân sẽ phế mất."
"Tôi cũng đâu bắt anh đi ngay bây giờ." Đại tiểu thư nhướn mày, "Tôi là người vô nhân tính vậy sao?"
"Nào có! Cảm ơn đại tiểu thư!" Giám ngục xu nịnh di chuyển chậu than nhỏ đang rực cháy đến cạnh chân đại tiểu thư.
Đại tiểu thư xem thường cười khẩy, cũng không nói thêm gì, nửa người tựa lên chiếc ghế dài nhỏ, nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng phiền muộn xoa xoa thái dương, thở dài một tiếng. Dù sao đã lâu không gặp Tô Châu, nàng nhớ đến cỏ mọc trong lòng. Hôm nay trời càng lạnh hơn, cũng không biết Tô Châu mấy năm gần đây ngày càng yếu ớt, liệu có chịu được khí lạnh như thế này hay không? Nhưng có Viên Viên và Nguyên Oanh chăm sóc Tô Châu, nàng hẳn là có thể yên tâm, nhưng không hiểu tại sao, mấy ngày hôm nay cả ngày cả đêm nàng không ngủ được, có những lúc vào được giấc rồi thì lại bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc.
Lẽ nào sắp xảy ra chuyện?
Nàng trong nhà giam này ăn uống thoải mái, làn da mềm mại của nàng đã được phục hồi rất nhiều. Thật sự không biết nên cảm ơn cha đã chăm sóc nàng chu đáo, hay là nên oán hận cha đã khiến nàng chịu khổ chịu cực nữa.
Nàng nhặt từng mảnh từng mảnh thư đoạn tình của Tô Châu rồi dán lại, tuy vậy nhưng đã không còn hoàn chỉnh. Giống như câu tiếng Anh trên bức thư bị nàng xé ra thành từng mảnh, tìm thì tìm được rồi nhưng lại khuyết mất một nửa.
Nửa tháng chia xa, hằng ngày nàng đều đọc bức thư đoạn tình Tô Châu viết cho mình, ngày này qua ngày khác, từng câu từng chữ, cô gái bất khuất cuối cùng cũng sắp gục ngã bởi sự dày vò của nỗi nhớ.
Nàng nhớ Tô Châu quá, mỗi giấc mơ đều mơ thấy Tô Châu, mơ thấy Tô Châu mặc bộ thanh y đó, hát khúc "Lương Chúc" đó, bước chân nhẹ nhàng kiên định đến gặp nàng trong tù.
Cô nói, Như Mộng, tôi đến đưa em đi, đưa em ra khỏi nơi này. Sau đó các nàng sống cuộc đời đầy thăng trầm ở một cõi cực lạc chỉ thuộc về hai người nàng.
Nhưng không một ai tới thăm nàng, kể cả mẹ nàng, và cả người cha nhẫn tâm, đều không tới. Nàng ở trong ngục, ngoài việc mỗi ngày giở trò với những người không dám làm gì nàng bằng nhiều cách khác nhau ra, thì không còn gì khác.
Nàng mở mắt ngắm nhìn khung cửa sổ lờ mờ tia sáng, nhưng trong lòng lại nhớ đến căn nhà thô sơ kia, và cả Tô Châu ngày ngày mong ngóng nàng trở về—— Ấy là người con gái nàng muốn kết hôn cùng.
Nàng nhớ Tô Châu, nỗi nhớ hóa điên dại, thâm nhập vào xương cốt, ngoại trừ Tô Châu, không ai cứu được nàng.
Ngày xét xử, Tô Châu tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể mình linh hoạt hơn rất nhiều, như thể mọi bệnh tật đã bị hạ gục chỉ sau một đêm. Cô ngồi dậy trên giường, lồng ngực vẫn luôn nặng trĩu lại không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Không chỉ vậy, các triệu chứng váng đầu hoa mắt, xây xẩm mặt mày cũng đã biến mất, chưa kể cơn ho khiến lục phủ ngũ tạng đau đớn, đều đã không còn, cô khỏe rồi.
Ngủ một đêm, cô mơ thấy một giấc mộng rất chân thật, trong mơ cô bị bệnh, bệnh rất nặng, nhưng khi tỉnh lại, mọi thứ đều rất tốt. Sắc mặt cô hồng hào, tràn đầy sinh lực, ngoại trừ cảm giác toàn thân vô lực thì cô không hề có cảm giác khó chịu. Cô thậm chí còn cảm thấy, lúc này cô có thể lập tức trở lại sân khấu, hát trọn một vở Lương Chúc.
Chỉ là một giấc mơ, cô chỉ mơ thấy ác mộng mà thôi.
Bây giờ cô đã tỉnh mộng, cô vẫn khỏe mạnh.
Cô lắng nghe tiếng mưa lớn bên ngoài, âm thanh ào ào vang lên vô cùng dồn dập, cuốn đi nỗi sầu muộn nhiều ngày qua. Cô nhớ ra, hôm nay là ngày diễn ra phiên tòa xét xử đám người ông chủ Triệu và Vương Khải, chắc hẳn Viên Viên đang chuẩn bị xuất phát rồi.
Cô ngồi trên giường một lúc rồi đứng dậy, ngồi xuống trước bàn trang điểm, tỉ mỉ ngắm nghía dung nhan mình.
Tuy vẫn còn tái nhợt do bệnh tật, nhưng chắc chắn đẹp hơn mấy ngày không chút huyết sắc. Khuôn mặt trái xoan khôi ngô ấy, đôi lông mày quật cường ấy vẫn toát lên khí khái anh hùng rạng ngời. Mắt sáng răng trắng, trên môi mang theo nụ cười thoải mái, vẫn như giữa hè năm xưa, cô được mệnh danh hoàng đế Việt kịch được hàng ngàn người săn đón, tại đất Thượng Hải lạnh lẽo này, tinh thần phấn chấn.
Cô thả xõa mái tóc, cầm chiếc lược gỗ trên bàn trang điểm, chải tóc trước gương, thuần thục dễ dàng tự mình buộc mái tóc dài thanh lịch lên. Nâng bút kẻ theo lông mày, chân mày dịu dàng, thanh thoát không làm mất đi phong thái. Tô son trên môi, cánh môi nhợt nhạt lấy lại được màu đỏ tươi mĩ lệ tựa xuân về. Cô chuyên tâm trang điểm cho chình mình, đây chính là kỹ năng hữu ích nhất của phụ nữ.
Trong gương giống như Tô Châu năm ấy, khóe môi hơi cong cong, một vẻ đẹp khó diễn tả bằng lời. Nước da trắng ngần, cánh môi đỏ mỉm cười duyên dáng, Tô Châu xa cách đã lâu lại quay trở lại.
Đứng dậy mở tủ quần áo, đầu ngón tay mát lạnh lướt qua từng bộ trang phục đẹp đẽ. Nửa buổi, cô đang ngắm nhìn bộ kịch phục treo trên tường—— Đó là bộ đại tiểu thư từng mặc khi học kịch cùng cô.
Đại tiểu thư...
Đã lâu không được gặp đại tiểu thư, trong mộng, Như Mộng của cô bị người ta bắt đi, cô làm thế nào cũng không tìm thấy nàng... Thật sự là một cơn ác mộng, thế giới trong mơ muốn chia cắt cô và đại tiểu thư đời đời kiếp kiếp.
Cũng may chỉ là mơ, Tô Châu nhìn về phía bộ kịch phục nó, lệ quang lay động trong mắt, tỉnh mộng rồi, đại tiểu thư sẽ sớm trở về thôi.
Thay quần áo xong, cô cầm theo ô mở cửa, mưa to như vậy, nếu cô không ra ngoài cửa đón đại tiểu thư, sợ là em sẽ ướt nhẹp mất. Cô toàn tâm toàn ý nghĩ xem lát nữa khi gặp đại tiểu thư, cô nên chào hỏi em như thế nào:
"Sao ra ngoài mà không mang ô?"
"Vì vợ sẽ mang đến cho em đó."
Dưới màn mưa, bọn họ lần nữa gặp lại.
Nhưng ngay khoảnh khắc cô vừa bước ra khỏi cửa, một cơn đau xé lòng chợt ập đến, giống như kiến lửa, gặm nhấm trái tim tan nát và mong manh của cô.
Mọi đau đớn vốn đã biến mất lại lần nữa dâng lên, tựa như thủy triều trên biển lớn trong trận cuồng phong, nhấn chìm thính giác, thị giác, xúc giá của cô...
Cô quá nhỏ bé, chỉ là một chiếc thuyền con mơ mộng hão huyền chiến đấu với trời, trong cơn sóng cuộn trào mãnh liệt tăm tối này, ngay cả một suy nghĩ cũng không kịp nghĩ liền đã bị cảm giác đau đớn đổ ập xuống, bị kéo vào một thế giới đen thẳm lạnh lẽo. Ngay cả cơ hội vùng vẫy cũng không có liền đã trực tiệp bị những đợt sóng mạnh mẽ đè bẹp, toàn bộ giác quan trở nên nặng nề, cô cảm thấy chính mình như bị phân thành từng mảnh, trong cơn đau tuyệt vọng này, ngay cả những mảnh vụn cũng không thể thoát ra được.
Tiếng mưa lớn dần nhỏ lại, mãi đến khi biến mất. Rất rõ ràng, cô nhìn thấy bụi bặm trên mặt đất liên tục trải dài, tiếp xúc với thân thể cô.
Đất về với đất, cát bụi về với cát bùi. Cuộc đời chỉ là một cõi luân hồi.
Cô nghĩ, cô cũng sẽ hóa thành một vốc đất vàng, tan thành cát.
... Như vậy, cô còn có thể gặp lại Như Mộng, gặp lại đại tiểu thư của cô không?
Tô Châu chờ đợi hồi lâu vẫn không đợi được đáp án, từ từ, cô chìm vào vực thẳm đau đớn, chẳng cảm thấy gì ngoại trừ bóng tối và cái ớn lạnh thấu xương.
Nghe nói, con người trước khi chết nếu có tâm nguyện mãnh liệt, ông trời sẽ cho họ khoảng thời gian cuối cùng để thực hiện tâm nguyện của mình. Trong những giây phút cuối cùng, dường như con người có thể trở lại dáng vẻ xưa kia.
Người ta gọi quãng thời gian cuối cùng này là hồi quang phản chiếu.
Như Mộng, tôi rất rất muốn gặp lại em lần nữa.
...
"Choang——"
Trái tim đại tiểu thư bỗng đau nhói, tách trà trong tay rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Nàng nhìn những cánh hoa hồng tỏa ra hơi nóng trên mặt đất, ngơ ngác nửa buổi, cau mày ôm ngực.
Qua một lúc, cơn đau từ từ biến mất. Nàng thở dài một hơi, thần sắc uể oải ấn trán, hét lớn: "Dọn đi!"
"Gần đây trời cứ mưa không ngớt, làm tôi phát ốm lên được." Đại tiểu thư lười biếng ngáp dài, mắt Đan Phương nheo lại, nói với giám ngục, "Đi lấy cho tôi một ít trái cây."
Giám ngục nói: "Đại tiểu thư muốn ăn trái cây gì?"
"Lê." Nàng không cần suy nghĩ, đôi môi đỏ nhẹ nhàng thốt ra một chữ.
Viên Viên cầm giấy phán quyết, kích động đến mức suýt chút nữa rơi nước mắt.
Cô ấy, Tô Châu và đại tiểu thư đã chờ đợi phán quyết này quá lâu rồi! Cô ấy cuối cùng cũng đã rửa sạch nỗi oan của bọn họ, nếu như Tô Châu biết tin này, nhất định sẽ rất vui mừng, một khi nút thắt trong lòng được gỡ bỏ, có lẽ bệnh tình cũng sẽ tốt lên nhiều. Khi vào xuân, căn bệnh này nhất định sẽ khỏi, đại tiểu thư cũng có thể đoàn tụ với cô.
Cô ấy cảm ơn Bảo Quốc Tín, có phần sảng khoái nở mày nở mặt.
"Bà chủ Tô vẫn còn đang đợi ở nhà phải không? Đúng lúc tôi muốn tới thăm bà chủ Tô, nhân cơ hội này, tôi về cùng cô." Bảo Quốc Tin cũng rất vui mừng khi thắng vụ kiện này, nhưng cậu ta vẫn còn nhớ đến Tô Châu, cậu ta nghe nói gần đây bệnh tình của Tô Châu đã nguy kịch, hi vọng tin tức này có thể khiến Tô Châu vui vẻ, khiến những vận đen kia bay biến hết, sau đó lại đi đón đại tiểu thư về.
"Cũng được. Nên để A Tô đích thân cảm ơn anh. Anh không biết vì án kiện này mà Tô Châu vẫn luôn đau xót chờ đợi đâu." Viên Viên thở dài, nhớ lại bộ dạng được bữa sớm lo bữa tối của Tô Châu đêm đó, càng nóng lòng muốn quay về. "Vậy chúng ta đi thôi."
Nguyên Oánh lái xe đưa Bảo Quốc Tín và Viên Viên trở về nhà Tô Châu.
Bên ngoài xe đang mưa rất to, những giọt mưa đập vào cửa sổ, đoạn đường đất nhỏ dẫn đến nhà Tô Châu trở nên vô cùng lầy lội. Khi chiếc xe gập ghềnh lái đến nhà Tô Châu, Nguyên Oánh còn chưa xuống xe đã nhân thấy một người chị em trong đoàn kịch đứng ở cửa, là Viên viên gọi đến trông nom Tô Châu, tên là Mai Tử.
Mai Tử nghe thấy tiếng xe chạy tới, mặc kệ mưa ớt, hô hoán với Viên Viên: "A tỷ, e rằng Tô tỷ tỷ không ổn rồi!"
Mấy người nghe vậy liền hết sực kinh ngạc.
Nguyên Oánh lớn tiếng nói: "Em nói sao?"
Viên Viên cũng không thèm hỏi, liền chạy thằng vào phòng Tô Châu, chạy đến trước giường Tô Châu.
Cô ấy thấy Tô Châu nằm trên giường, hơi thở thoi thóp, ánh sáng trong mắt như ngọn nến trước gió, yếu ớt gần như sắp tắt. Tô Châu cảm giác được cô ấy tới, hơi hơi nghiêng mặt, bình tĩnh nhìn cô ấy.
Mai Tử chạy vào theo, nối tiếp phía sau là Bảo Quốc Tín và Nguyên Oánh, trên thân mỗi người đều tỏa ra khí lạnh, thân thể ẩm ướt không ít. Bảo Quốc Tín đứng sau Nguyên Oánh, ló đầu nhìn Tô Châu, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Lần đầu cậu ta gặp Tô Châu dường như mới chỉ là chuyện ngày hôm qua, cậu ta nhớ đến khi Tô Châu huy hoàng nhất, chàng tiểu sinh anh tuấn nho nhã ấy, khi cởi bỏ kịch phục sẽ trở thành người con gái xinh đẹp, dịu dàng, bình dị dễ gần.
Thế nhưng bây giờ, cô đang dùng ánh mắt quyến luyến vô hạn nói cho bọn họ rằng, cô sắp ra đi.
Lần này không phải đùa nữa.
Viên Viên quỳ xuống bên cạnh giường cô, cầm tay cô, trịnh trọng trao giấy phán quyết mà mình đang giữ chặt vào tay cô. Mắt cô đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "A Tô, chúng ta thắng rồi. Chúng ta thắng rồi... Chị nhìn đi, A Tô! Chúng ta thắng rồi, Bảo tiên sinh đã thắng vụ kiện này vì chúng ta đó."
Tô Châu nhìn chằm chằm con dấu đỏ trên giấy phán quyết, bỗng nhiên, lệ chảy ra từ khóe mắt. Chất lỏng trong suốt như pha lê chảy dọc theo nước da nhợt nhạt của cô, thấm vào trong tóc cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn Bảo Quốc Tín, yếu ớt mở miệng, nói ra hai chữ rất rất nhẹ nhàng.
"Cảm ơn."
Hốc mắt Bảo Quốc Tín cũng ửng đỏ, gật đầu với cô.
Viên Viên khẽ khàng lau nước mắt cho cô, miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng thế nào cũng không ngăn được nước mắt rơi xuống: "A Tô, đợi chị khỏi bệnh, chúng ta sẽ đi đón đại tiểu thư về, có được không? A Tô..."
Thế nhưng, cô không nghe được Viên Viên nói gì nữa rồi.
Trong lúc ngẩn ngơ, cô nhìn thấy đại tiểu thư trở về, đến bên giường cô, nhẹ nhàng tựa vào người cô, thì thâm bên tai cô: "A Tô, em về rồi này. Chị vẫn còn bệnh sao? Em hôn chị thì chị sẽ không đau nữa..."
Cô khẽ mỉm cười, cảm nhận đại tiểu thư cúi xuống hôn cô.
"A Tô, dậy thôi, em đưa chị đi xem pháo hoa ở phía sau núi nhé?"
Đôi mắt Đan Phương đầy mê hoặc của đại tiểu thư hơi nheo lại, cánh môi đỏ cong lên thành một vòng cung đẹp mắt, nàng đứng dậy, đưa tay về phía cô, bờ môi mỏng nhẹ mở: "Đi, em đưa chị tới một nơi chỉ có hai ta, theo em nào..."
Cô chầm chậm giơ tay lên, chạm vào ngón tay thon dài trắng trẻo của đại tiểu thư, nhưng lại chỉ chạm được khoảng không. Không kịp chớp mắt, đại tiểu thư vẫn còn đang cười với cô liền biến mất.
Cô mở to mắt, thầm niệm: "Như Mộng..."
"Đỗ phu nhân, chị có theo em không? Em đưa chị đi."
Ánh sáng trong mắt cô bỗng rực lên, cô nhẹ nhàng nói: "Được."
Cô trả lời đại tiểu thư, sau đó, bàn tay không còn sự sống buông xuống.
Viên Viên nghe thấy câu trả lời của cô, sau đó bàn tay buông xuống. Bỗng ngẩng đầu, thấy Tô Châu đã khép mắt.
Cô ấy run rẩy: "A Tô?"
Nguyên Oánh ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu.
"A Tô!!!" Nước mắt của Viên Viên lập tức rơi xuống, cô ấy đặt ngón tay mình dưới mũi Tô Châu rồi thu về, cụp mắt buồn bã, "A Tô ra đi rồi."
Nguyên Oánh quay lưng lại.
"Báo tin cho người trong đoàn kịch, nói bà chủ Tô..."
"... Mất rồi."
Đùng đoàng——
Tia sét chiếu sáng khuôn mặt yên bình như đang ngủ của Tô Châu.
Đồn cảnh sát.
Văn Khải Quân đứng bên cạnh Nguyên Oánh, vành mắt đỏ hồng, hiển nhiên ra biết về cái chết của Tô Châu. Tay cậu ta nắm thành quyền, tức giận đến khắp người phát run, sớm đã mất đi lý trí thường ngày.
"Cục trưởng Mã, thả người." Văn Khải Quân nghiến răng nghiến lợi nhìn cục trưởng Mã được hàng người mặc cảnh phục mang súng bảo vệ, gằn từng chữ.
"Đừng hòng!" Cục trưởng Mã cau mày nói, "Văn thiếu gia, lượng thứ cho bổn cục không thể đồng ý!"
Văn Khải Quân bị đáp án này chọc giận, cậu ta tiến lại gần mấy bước, súng của cảnh sát đều chĩa vào cậu ta. "Ông! Ông lạm dụng tư quyền, bỏ tù người vô tội, bây giờ Tô Châu chết rồi, ông thậm chí còn không cho cô ấy gặp đại tiểu thư lần cuối!"
Tô Châu chết rồi? cục trưởng Mã ngạc nhiên. Tuy ràng ông ta không có nhiều tình cảm đối với Tô Châu, nhưng phu nhân ở nhà trong lòng vẫn luôn lo lắng cho đứa con gái nuôi này. Huống hồ cục trưởng Mã cũng nghe được chút chuyện giữa cô và đại tiểu thư. Chỉ là Đỗ tiên sinh đã nói, không được thả là không được thả...
"Bổn cục vẫn khuyên hai vị mau rời đi, bằng không tôi đành bỏ qua thể diện của ông cụ Văn, xử lý hai người tội gây rối, ý đồ cướp tù nhân!"
Nguyên Oánh từ nãy tới giờ không lên tiếng cười lạnh.
Văn Khải Quân hét lớn: "Thả người! Tôi yêu cầu ông thả người!"
"Người đâu!" Cục trưởng Mã sốt ruột nói, "Bắt cậu ta lại!"
"Dừng tay!" Nguyên Oánh lạnh lùng nhìn đám cảnh sát đang đè Văn Khải Quân xuống, nhìn vào mắt cục trưởng Mã nói, "Khải Quân, chúng ta đi."
Văn Khải Quân không cam tâm nói: "Cô, hôm nay ông ta không thả đại tiểu thư về, chúng ta làm sao có thể khiến Tô Châu an tâm đây? Ông ta phải thả người!"
"Văn Khải Quân, tốt nhất cậu nên đi cùng tôi." Ánh mắt Nguyên Oánh quét qua Văn Khải Quân đang cuống cuồng, lạnh lùng nói, "Yên tâm, tôi đảm bảo hôm nay cục trưởng Mã không thả cũng phải thả!"
Văn Khải Quân vẫn còn muốn kiên trì, nhưng thấy Nguyên Oánh đã xoay người rời đi, nghiến răng nghiến lợi nhìn cục trưởng Mã một cái rồi đuổi theo Nguyên Oánh.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Nguyên Oánh trầm mặt đưa Văn Khải Quân đến Đỗ phủ.
Quản gia A Đoan thấy hai người này không đem theo súng ống vũ khí gì, lại là người có tiếng mới nổi ở Thượng Hải, giọng điệu khách khí không ít. Mời hai người vào, ôn hòa nói: "Không biết Nguyên tiên sinh và Văn thiếu gia đến là để thăm hỏi lão gia nhà chúng tôi hay sao? Ồ, lão gia nhà chúng tôi ra ngoài rồi, đi một lúc mà vẫn chưa trở về."
Văn Khải Quân muốn nói nhưng Nguyên Oánh lại giành nói trước. Cô nhìn chằm chằm A Đoan, ngữ khí lạnh lùng: "Nguyên mỗ đến cáo tang với phu nhân."
A Đoan nghe xong sắc mặt biến đổi, ông suy nghĩ một lát, thận trọng nói: "Cho hỏi báo tang gì? Lẽ nào Nguyên tiên sinh nhầm?"
"Không nhầm." Khóe miệng Nguyên Oánh kéo lên, nở một nụ cười giả tạo, "Ông mau đi báo cho phu nhân đi, con gái của bà ấy, mất rồi!"
Xem ra không phải nói dối, hơn nữa cũng chẳng có ai dám đùa kiểu này. A Đoan cau mày nói, "Xin hai vị đợi một chút, tôi sẽ lập tức mời phu nhân nhà chúng tôi tới ngay."
Sau khi nghe những lời mơ hồ của A Đoan, mặt Đỗ phu nhân tái mét. Ruột gan bà lộn xộn, không dám nghĩ đại tiểu thư hay Tô Châu xay ra chuyện gì.
Có lẽ... Con gái này là nói Tô Châu.
Bà không kịp suy nghĩ, nôn nóng đi xuống lâu, không quan tâm đến lễ nghi với đám người Nguyên Oánh, cầm khăn tay lo lắng hỏi: "Con gái tôi làm sao? Như Mộng vẫn còn trong tù... Là Châu nhi sao? Rốt cuộc là có chuyện gì? Con bé ở đâu?"
Văn Khải Quân sợ bà quá kích động sẽ làm Nguyên Oánh bị thương, nên chặn trước mặt Nguyên Oánh, nói với Đỗ phu nhân: "Phu nhân, là Tô Châu. Tô Châu đã mất vào sáng nay."
"Cái gì?!"
Đỗ phu nhân nghe tin này như sét đánh ngang tai, sắc mặt đột nhiên xám xịt.
Thân người bà lảo đảo, lùi lại nửa bước, chiếc khăn tay màu trắng trong tay giống như lá thư trống trơn, một lá thư tưởng niệm, rơi vào cát bụi.
Tô Châu không còn nữa.
Sao lại có thể...?
- --------------------------------------------------------------
Đau khổ nhất vẫn là người ở lại...
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.