Quyển 1 - Chương 140: Ai nói không có đạn thì không thể bắn chết người!
Thiên Hạ Phiêu Hỏa
03/03/2016
"Bạch Ngọc Thang bỏ quyền, Ngô Khắc Chiếu, ngươi
còn muốn đánh nữa hay không đây?" Chúc Lăng Điệp nói với ý nhắc nhở,
Bạch Ngọc Thang không phải là đối thủ của Sở Vân Thăng, nàng rất rõ
ràng, nhưng không ngờ rằng hắn ngay cả một chiêu cũng không chịu đánh,
liền trực tiếp tuyên bố bỏ quyền, lẽ nào Sở Vân Thăng còn mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của chính mình? Nàng bây giờ đúng là rất muốn biết, Sở
Vân Thăng đến tột cùng là có thực lực ở vào tầng thứ nào, mà lại có thể
khiến cho một võ sĩ Bóng Tối cấp ba hạng Bính không chiến mà lui như
vậy.
"Đánh! Đương nhiên phải đánh rồi! Đừng tưởng là như vậy là có thể hù được ta!" Ngô Khắc Chiếu ngây ra một lúc, Bạch Ngọc Thang chủ động bỏ quyền, hắn tuy lỗ mãng, xung động, nhưng cũng không phải là đứa ngốc, ít nhất hiểu được có thể đối phương quả thực là một cao thủ. Nhưng mình đã sớm mạnh miệng rồi, không thu lại được, mấu chốt còn ở chỗ hắn tự tin cảm thấy mình mạnh hơn Bạch Ngọc Thang, thuộc tính của hắn không phải là băng hay hỏa bình thường, mà hệ kim với năng lực phòng ngự và tấn công đều cực mạnh hiếm thấy!
Sở Vân Thăng lắp băng đạn vào, tròn 15 phát, đợi đến khi Chúc Lăng Điệp ra hiệu bắt đầu, liền lập tức nổ súng bắn. Vì muốn đánh nhanh thắng nhanh, hắn khống chế rất chuẩn nguyên khí bản thể, nguyên khí truyền vào mỗi phát đạn cũng chưa đến một phần ba nấc nguyên khí, không cần Chúc Lăng Điệp phải nhắc thì hắn cũng biết, mỗi một võ sĩ Bóng Tối trên truyến phòng ngự khu tây, trong tương lai đều là chiến hữu bên mình.
"Đê tiện!" Ngô Khắc Chiếu mắng to một tiếng, Sở Vân Thăng bắt đầu tấn công chỉ trong nháy mắt sau khi lời Chúc Lăng Điệp vừa mới kết thúc.
Đạn bắn ra từ khoảng cách gần, mang theo nguyên khí hệ hỏa gào thét lao đến, muốn tránh căn bản tránh không kịp! Bên ngoài cơ thể Ngô Khắc Chiếu phát ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt, cưỡng chế đỡ được hai phát, năng lượng xung kích mãnh liệt khiến cho hắn hơi lảo đảo lùi ra sau một bước.
Võ sĩ Bóng Tối dùng súng hệ hỏa với kỹ năng cấp ba hạng Bính trở lên, hơn nữa còn có thể bắn liên tiếp! Ngô Khắc Chiếu trong lòng âm thầm kinh hãi, vội vã cuộn người lại, cố gắng đến gần Sở Vân Thăng, đối với võ sĩ Bóng Tối có kỹ năng dùng súng, chỉ cần tốc độ di động của mình nhanh, hao hết đạn của hắn, thậm chí là thành công lại gần bên cạnh hắn, thì liền một phát là bắt được ngay, không cần tốn chút sức nào, đây đã không phải là lần đầu tiên hắn đối phó với võ sĩ Bóng Tối kỹ năng súng, cũng có thể tính là có chút kinh nghiệm.
Sở Vân Thăng sở dĩ muốn cướp thời cơ tấn công trước, cũng là vì kỹ thuật bắn súng của hắn không quá tốt, đối phó với mấy cái thứ côn trùng trước nay vẫn luôn "dũng cảm tiến tới" còn đỡ, chứ khi đối mặt với khả năng chạy nhảy cực kỳ linh hoạt của võ sĩ Bóng Tối loài người, liền sẽ không được tốt lắm.
Ngô Khắc Chiếu vừa chuyển mình một cái, Sở Vân Thăng liền mất đi "bia ngắm" cố định, nhưng hắn có một ưu thế, tốc độ nhanh, hơn nữa là nhanh hơn Ngô Khắc Chiếu nhiều.
Thân thể Sở Vân Thăng hơi lóe lên, lập tức đuổi theo Ngô Khắc Chiếu đang xoay người chạy trốn, chuyện này hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của Ngô Khắc Chiếu, hắn đang suy nghĩ xem làm sao mới có thể lại gần Sở Vân Thăng, không ngờ là người ta lại tự đưa tới cửa.
Ngô Khắc Chiếu mừng rỡ, lập tức chuẩn bị cưỡng chế xoay ngược lại, phát động phản kích, nhưng Sở Vân Thăng còn nhanh hơn, căn bản không hề cho hắn cơ hội xoay người, pằng, pằng, hai phát súng liên tiếp, bắn cho Ngô Khắc Chiếu khí huyết sôi trào, vội vã tăng nhanh tốc độ, chuyển đổi phương hướng. Nếu cứ để Sở Vân Thăng bắn tiếp như vậy, thì thực sự sẽ đúng như Chúc Lăng Điệp nói, cứ chờ mà băng bó đi.
Hai người ở trong sân, ngươi truy ta đuổi, tiếng súng không ngừng, Ngô Khắc Chiếu liên tiếp ăn đạn nhưng cũng không có cách nào, cũng may hắn phát hiện ra kỹ thuật bắn của Sở Vân Thăng không tốt lắm, chỉ cần tốc độ chuyển hướng của mình nhanh, tám chín phần mười sẽ bắn trật lất.
Ngô Khắc Chiếu âm thầm đếm: 10 phát, 11 phát, mẹ nó, khốn kiếp cứ bắn tiếp đi! 12 phát ... 14 phát, chỉ thiếu một phát nữa là thằng nhãi này hết đạn, cơ hội của mình tới rồi, vì vậy hắn liền cố ý giảm chậm tốc độ, lập tức rút ngắn khoảng cách giữa hắn với Sở Vân Thăng.
Đây là lần đầu tiên Sở Vân Thăng giao thủ với võ sĩ Bóng Tối hệ kim, bị bản thân nổ súng bắn liên tục không ngừng, tuy rằng không thể tới mức bách phát bách trúng, thế nhưng vẫn phải trúng hơn phân nửa, thế mà y vẫn có thể chống cự được đến hiện tại, năng lực phòng ngự đúng là khủng bố, lúc này thấy Ngô Khắc Chiếu giảm tốc độ, liền nắm lấy cơ hội bắn thêm một phát.
"Ha ha, nhóc con, hết đạn rồi chứ gì! Bây giờ đến phiên bố ra tay!" Ngô Khắc Chiếu rốt cuộc "mặt mày phấn khởi" hét lên, thật sự là bị đuổi quá uất ức rồi.
Sở Vân Thăng mới vừa rồi còn cho rằng Ngô Khắc Chiếu do chạy mệt rồi mới giảm chậm tốc độ, lại không ngờ Ngô Khắc Chiếu lại có cái ý định này, bản thân hắn căn bản sẽ không đếm số đạn làm gì, vì hoàn toàn không cần thiết phải như vậy. Ở cảnh giới Hai Nguyên Thiên, lại phối hợp với nguyên phù Hỏa Binh cấp hai, dù là súng không thì hắn cũng có thể bắn ra đạn nguyên khí được, uy lực không hề giảm chút nào!
Ngô Khắc Chiếu vì không muốn cho Sở Vân Thăng có bất cứ cơ hồi thay băng đạn nào, lời mới vừa ra khỏi mép, thì người đã phóng thẳng đến giữa không trung, thu nắm đấm về, ngưng tụ năng lượng kim sắc bén, từng luồng ánh sáng màu vàng kim quấn quanh lấy toàn bộ nắm tay và cả cánh tay của hắn, hắn định không ngừng bem Sở Vân Thăng, cũng muốn cho Sở Vân Thăng nếm thử cái hương vị bị đuổi đánh là ra sao.
Ngay khi đông đảo võ sĩ Bóng Tối vây xem cho rằng Sở Vân Thăng nhất định thất bại, thậm chí là Chúc Lăng Điệp cũng cảm thấy Ngô Khắc Chiếu có khả năng nắm bắt thời cơ có chút khó có thể tưởng tượng.
Đoành! Đoành! Đoành!
Ba phát súng có tiếng hoàn toàn khác với những phát đạn vừa bắn, đột nhiên tới.
Phát đạn nguyên khí hệ hỏa tinh khiết đầu tiên lập tức phá hủy thế tiến công của Ngô Khắc Chiếu, phát đạn nguyên khí hệ hỏa thứ hai trực tiếp bắn lên ngực hắn, phát đạt nguyên khí thứ ba tiếp tục theo sát ập đến.
Ba phát súng, mỗi một phát đều đầy một nấc nguyên khí bản thể, uy lực tăng vọt.
Sở Vân Thăng vốn vẫn không thể ngắm chuẩn được Ngô Khắc Chiếu, vì thế không muốn lãng phí nguyên khí vào những viên đạn bắn hụt, thế nhưng giờ thì tốt rồi, Ngô Khắc Chiếu lại thành "bia chết", đúng là hợp ý hắn, vì lo lắng năng lực phòng ngự hệ kim kinh khủng của Ngô Khắc Chiếu, liền trực tiếp bắn ba phát súng đầy tràn nguyên khí, đạn nguyên khí hệ hỏa toàn bộ trúng đích!
"Mẹ kiếp!" Trước ngực Ngô Khắc Chiếu nhói đau, năng lượng kim còn chưa kịp quay về hỗ trợ trong nháy mắt đã bị đánh tan, ở giữa không trung như ăn phải một gậy, bay thẳng ra ngoài, nặng nề ngã xuống mặt đất, trong lồng ngực như trời long đất lở, phun ra một ngụm máu tươi, thậm chí còn có một mùi khét như da thịt bị đốt cháy.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, ngươi đã hết đạn rồi!" Ngô Khắc Chiếu không để ý đến sự đau đớn bỏng rát trước ngực, nói với giọng không thể tin. Hắn chưa bao giờ thấy qua một võ sĩ Bóng Tối dùng súng, sau khi hết đạn rồi mà còn có thể tiếp tục tấn công được.
"Ai nói không có đạn thì không thể bắn chết người!" Sở Vân Thăng thu súng lục lại, lúc này thắng bại đã rõ rồi.
Ai nói không có đạn thì không thể bắn chết người?
Lúc này, không chỉ có Ngô Khắc Chiếu choáng váng, mà đám người Chúc Lăng Điệp cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, cái này đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của bọn họ về võ sĩ Bóng Tối kỹ năng súng rồi!
Trong đám đông võ sĩ Bóng Tối xung quanh, cũng có không ít võ sĩ Bóng Tối sử dụng súng ống, bọn họ thường bị các võ sĩ Bóng Tối khác xem như một miếng gân gà, tuy rất mạnh nhưng cũng rất yếu, tại giờ khắc này, cũng không kìm nén được sự kích động, đây mới chính là thực lực chân chính của võ sĩ Bóng Tối kỹ năng súng! Là mục tiêu phấn đấu của họ, là ngày mà bọn họ ngẩng đầu!
"Tổ ba, Sở Vân Thăng thắng!" Chúc Lăng Điệp là người phản ứng lại trước nhất, cất giọng trong trẻo.
Ba mươi người bên phía Sở Vân Thăng hoàn toàn không có chút biểu hiện hưng phấn nào như bạn bè của hai người thắng cuộc hai tổ trước, cứ như đó là chuyện đương nhiên, hoàn toàn trong dự liệu vậy, thiếu chút nữa là cho Ngô Khắc Chiếu lại nghẹn chết.
Cuộc thi đấu của tổ thứ tư tiếp theo còn chưa bắt đầu, thì các quan binh xung quanh sư đoàn chủ lực số chín bỗng nhiên xuất hiện xôn xao quy mô lớn, đám lính như một cơn sóng xông về phía tuyến phòng ngự được tạo thành từ các loại đồ vật bỏ đi, tiếng kinh hoảng liên miên không dứt.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Một võ sĩ Bóng Tối kéo một gã binh lính lo lắng hỏi.
"Bờ sông đối diện, bờ sông đối diện..." Binh sĩ gấp gáp nói.
Hôm nay, lòng người khẩn trương cực độ, chỉ cần gió thổi cỏ lay thì người người đều như chim sợ cành cong, hoảng loạn bất an, dù cho có là võ sĩ Bóng Tối thì cũng không ngoại lệ.
Giữa cơn hỗn loạn, hơn một trăm võ sĩ Bóng Tối cũng không quan tâm đến thi đấu của tổ cuối cùng nữa, đều chạy lên phía trên tuyến phòng ngự.
Tốc độ của Sở Vân Thăng cực nhanh, liên tiếp nhảy qua ba cái container bỏ hoang được dựng thành tường phòng ngự, dõi mắt nhìn về bờ sông xa xa.
Lúc này đã đến thời gian buổi trưa ở thời đại Mặt Trời, chút ánh sáng trên bầu trời sáng nhất, làn xương mù màu đen vốn vẫn luôn tràn ngập trên mặt sông cũng từ từ tán đi, ở bờ bắc xa xôi, mơ hồ xuất hiện rất nhiều bóng dáng khổng lồ mơ hồ, xen lẫn với ánh lửa tập trời, khói đỏ lượn lờ, đỏ rực như máu!
"Sở đại ca, dùng cái này." Chúc Lăng Điệp đưa qua một chiếc ống nhòm quân dụng, nhẹ nhàng nói, sắc mặt vô cùng nặng nề.
Sở Vân Thăng nhận lấy ống nhòm, ánh mắt lướt qua mặt sông, hướng thẳng đến bờ bên kia, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, đáy lòng toát mồ hôi hột.
Trên trận địa của côn trùng bên bờ bắc, chẳng biết từ lúc nào đã mọc ra một đống những sinh vật dạng nấm mồ lớn - Cự Phần tựa như từng tòa sào huyệt, ít nhất cao hơn sáu mươi mét, đường kính vượt quá năm mươi mét, cứ như là mọc lên từ mặt đất vậy, thân thể bằng thịt, màu sắc đỏ như máu, từng sóng từng sóng nhúc nhích lên phía trên, rối rắm phức tạp!
Cái miệng khổng lồ trên đỉnh khi thì mở, khi thì khép kín, phun ra từng luồng lửa lớn, cắm thẳng trời mây.
Từng đường ống khổng lồ từ dưới đáy men theo thân thể hướng ra ngoài, tiết ra lượng lớn chất nhầy màu đỏ, thấm đỏ đại địa!
Vô số Xích Giáp Trùng tràn qua giữa Cự Phần và Cự Phần; Thanh Giáp Trùng bay lượn trên bầy trời thì thỉnh thoảng lại đậu xuống nghỉ ở khoảng lưng chừng Cự Phần.
Ở chỗ xa một chút, ánh sáng u ám mông lung, hằng hà sa số Cự Phần loáng thoáng hiển lộ ra cái bóng dáng khổng lồ dữ tợn của chúng, tựa như không hề có điểm cuối, khiến cho người ta tuyệt vọng.
Cái loại chấy nhầy đỏ như máu kia lan tràn thẳng đến bờ sông, vì bị dòng Trường Giang ngăn cách, bị đoạn cầy gãy chặt đứt, đã ngưng kết tạo thành những sinh vật thể đỏ như máu, hình thành một đường ống khổng lồ, nếu không phải cây cầu đã bị nổ sập, chỉ sợ bây giờ nó đã lao thẳng đến dưới tuyến phòng ngự khu tây rồi.
Trong lòng Sở Vân Thăng giật nảy, khu tây và khu bắc may còn có sông Trường Giang ngăn cách, chứ khu đông và khu nam nếu như cũng xuất hiện cái loại Cự Phần này, chẳng phải những dường ống và chất nhầy này có thể trực tiếp lan tràn đến luôn hay sao?
"Đây là nhân gian, hay là địa ngục?" Chúc Lăng Điệp thì thào.
Không ai có thể trả lời vấn đề này của nàng, tất cả mọi người đều đã bị chấn động mãnh liệt!
"Pháo kích!" "Pháo kích!" "Pháo kích!"
Trung đoàn pháo binh của sư đoàn chủ lực số chín nã pháo!
Đạn pháo gào thét, vẽ ra từng dải ánh sáng chói mắt trên bầu trời, mang theo niềm hy vọng của trên dưới toàn bộ sư đoàn, bao gồm cả trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập, bắn về thế giới côn trùng ở bờ bắc.
Đạn pháo bay qua đỉnh đầu sư đoàn, bay qua Trường Giang, bay qua bờ bắc, nhưng không hề chạm đất nổ tung, không hề có ngọn lửa che trời như tưởng tượng, không hề phá hủy tan tành như trong tưởng tượng, mà chỉ có vặn vẹo!
Đúng vậy, vặn vẹo!
Nếu như phải tìm một từ ngữ để mô tả cái cảnh tượng mà lúc này Sở Vân Thăng chứng kiến, chỉ có thể là vặn vẹo.
Cái miệng khổng lồ của Cự Phần, đột nhiên xoay tròn mở rộng, toàn bộ không gian như bị bóp méo vặn vẹo, tất cả đạn pháo, không sót một viên bị hút vào bên trong Cự Phần.
Cự Phần lay động, uốn éo, thận chí còn phềnh to lên, nhưng chung quy cũng không hề vỡ ra, hồi lâu sau, cái "miệng mộ" một lần nữa từ từ mở ra, phun ra một luồng lửa, và làn khói đen đặc.
Yên tĩnh, tĩnh lặng, trên dưới toàn bộ sư đoàn, kể cả trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập, không một ai mở miệng, thậm chí cả hô hấp cũng ngừng lại!
Không một ai nguyện ý chấp nhận một kết quả như vậy, chẳng thà mình đang bị ảo giác!
Một sự khủng hoảng và tuyệt vọng không thể ức chế, chỉ trong chưa đến một ngày, lại lần nữa bao phủ nội tâm mọi người, chỉ là lần này, giữa sự im ắng, còn thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng thở dài.
"Đánh! Đương nhiên phải đánh rồi! Đừng tưởng là như vậy là có thể hù được ta!" Ngô Khắc Chiếu ngây ra một lúc, Bạch Ngọc Thang chủ động bỏ quyền, hắn tuy lỗ mãng, xung động, nhưng cũng không phải là đứa ngốc, ít nhất hiểu được có thể đối phương quả thực là một cao thủ. Nhưng mình đã sớm mạnh miệng rồi, không thu lại được, mấu chốt còn ở chỗ hắn tự tin cảm thấy mình mạnh hơn Bạch Ngọc Thang, thuộc tính của hắn không phải là băng hay hỏa bình thường, mà hệ kim với năng lực phòng ngự và tấn công đều cực mạnh hiếm thấy!
Sở Vân Thăng lắp băng đạn vào, tròn 15 phát, đợi đến khi Chúc Lăng Điệp ra hiệu bắt đầu, liền lập tức nổ súng bắn. Vì muốn đánh nhanh thắng nhanh, hắn khống chế rất chuẩn nguyên khí bản thể, nguyên khí truyền vào mỗi phát đạn cũng chưa đến một phần ba nấc nguyên khí, không cần Chúc Lăng Điệp phải nhắc thì hắn cũng biết, mỗi một võ sĩ Bóng Tối trên truyến phòng ngự khu tây, trong tương lai đều là chiến hữu bên mình.
"Đê tiện!" Ngô Khắc Chiếu mắng to một tiếng, Sở Vân Thăng bắt đầu tấn công chỉ trong nháy mắt sau khi lời Chúc Lăng Điệp vừa mới kết thúc.
Đạn bắn ra từ khoảng cách gần, mang theo nguyên khí hệ hỏa gào thét lao đến, muốn tránh căn bản tránh không kịp! Bên ngoài cơ thể Ngô Khắc Chiếu phát ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt, cưỡng chế đỡ được hai phát, năng lượng xung kích mãnh liệt khiến cho hắn hơi lảo đảo lùi ra sau một bước.
Võ sĩ Bóng Tối dùng súng hệ hỏa với kỹ năng cấp ba hạng Bính trở lên, hơn nữa còn có thể bắn liên tiếp! Ngô Khắc Chiếu trong lòng âm thầm kinh hãi, vội vã cuộn người lại, cố gắng đến gần Sở Vân Thăng, đối với võ sĩ Bóng Tối có kỹ năng dùng súng, chỉ cần tốc độ di động của mình nhanh, hao hết đạn của hắn, thậm chí là thành công lại gần bên cạnh hắn, thì liền một phát là bắt được ngay, không cần tốn chút sức nào, đây đã không phải là lần đầu tiên hắn đối phó với võ sĩ Bóng Tối kỹ năng súng, cũng có thể tính là có chút kinh nghiệm.
Sở Vân Thăng sở dĩ muốn cướp thời cơ tấn công trước, cũng là vì kỹ thuật bắn súng của hắn không quá tốt, đối phó với mấy cái thứ côn trùng trước nay vẫn luôn "dũng cảm tiến tới" còn đỡ, chứ khi đối mặt với khả năng chạy nhảy cực kỳ linh hoạt của võ sĩ Bóng Tối loài người, liền sẽ không được tốt lắm.
Ngô Khắc Chiếu vừa chuyển mình một cái, Sở Vân Thăng liền mất đi "bia ngắm" cố định, nhưng hắn có một ưu thế, tốc độ nhanh, hơn nữa là nhanh hơn Ngô Khắc Chiếu nhiều.
Thân thể Sở Vân Thăng hơi lóe lên, lập tức đuổi theo Ngô Khắc Chiếu đang xoay người chạy trốn, chuyện này hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của Ngô Khắc Chiếu, hắn đang suy nghĩ xem làm sao mới có thể lại gần Sở Vân Thăng, không ngờ là người ta lại tự đưa tới cửa.
Ngô Khắc Chiếu mừng rỡ, lập tức chuẩn bị cưỡng chế xoay ngược lại, phát động phản kích, nhưng Sở Vân Thăng còn nhanh hơn, căn bản không hề cho hắn cơ hội xoay người, pằng, pằng, hai phát súng liên tiếp, bắn cho Ngô Khắc Chiếu khí huyết sôi trào, vội vã tăng nhanh tốc độ, chuyển đổi phương hướng. Nếu cứ để Sở Vân Thăng bắn tiếp như vậy, thì thực sự sẽ đúng như Chúc Lăng Điệp nói, cứ chờ mà băng bó đi.
Hai người ở trong sân, ngươi truy ta đuổi, tiếng súng không ngừng, Ngô Khắc Chiếu liên tiếp ăn đạn nhưng cũng không có cách nào, cũng may hắn phát hiện ra kỹ thuật bắn của Sở Vân Thăng không tốt lắm, chỉ cần tốc độ chuyển hướng của mình nhanh, tám chín phần mười sẽ bắn trật lất.
Ngô Khắc Chiếu âm thầm đếm: 10 phát, 11 phát, mẹ nó, khốn kiếp cứ bắn tiếp đi! 12 phát ... 14 phát, chỉ thiếu một phát nữa là thằng nhãi này hết đạn, cơ hội của mình tới rồi, vì vậy hắn liền cố ý giảm chậm tốc độ, lập tức rút ngắn khoảng cách giữa hắn với Sở Vân Thăng.
Đây là lần đầu tiên Sở Vân Thăng giao thủ với võ sĩ Bóng Tối hệ kim, bị bản thân nổ súng bắn liên tục không ngừng, tuy rằng không thể tới mức bách phát bách trúng, thế nhưng vẫn phải trúng hơn phân nửa, thế mà y vẫn có thể chống cự được đến hiện tại, năng lực phòng ngự đúng là khủng bố, lúc này thấy Ngô Khắc Chiếu giảm tốc độ, liền nắm lấy cơ hội bắn thêm một phát.
"Ha ha, nhóc con, hết đạn rồi chứ gì! Bây giờ đến phiên bố ra tay!" Ngô Khắc Chiếu rốt cuộc "mặt mày phấn khởi" hét lên, thật sự là bị đuổi quá uất ức rồi.
Sở Vân Thăng mới vừa rồi còn cho rằng Ngô Khắc Chiếu do chạy mệt rồi mới giảm chậm tốc độ, lại không ngờ Ngô Khắc Chiếu lại có cái ý định này, bản thân hắn căn bản sẽ không đếm số đạn làm gì, vì hoàn toàn không cần thiết phải như vậy. Ở cảnh giới Hai Nguyên Thiên, lại phối hợp với nguyên phù Hỏa Binh cấp hai, dù là súng không thì hắn cũng có thể bắn ra đạn nguyên khí được, uy lực không hề giảm chút nào!
Ngô Khắc Chiếu vì không muốn cho Sở Vân Thăng có bất cứ cơ hồi thay băng đạn nào, lời mới vừa ra khỏi mép, thì người đã phóng thẳng đến giữa không trung, thu nắm đấm về, ngưng tụ năng lượng kim sắc bén, từng luồng ánh sáng màu vàng kim quấn quanh lấy toàn bộ nắm tay và cả cánh tay của hắn, hắn định không ngừng bem Sở Vân Thăng, cũng muốn cho Sở Vân Thăng nếm thử cái hương vị bị đuổi đánh là ra sao.
Ngay khi đông đảo võ sĩ Bóng Tối vây xem cho rằng Sở Vân Thăng nhất định thất bại, thậm chí là Chúc Lăng Điệp cũng cảm thấy Ngô Khắc Chiếu có khả năng nắm bắt thời cơ có chút khó có thể tưởng tượng.
Đoành! Đoành! Đoành!
Ba phát súng có tiếng hoàn toàn khác với những phát đạn vừa bắn, đột nhiên tới.
Phát đạn nguyên khí hệ hỏa tinh khiết đầu tiên lập tức phá hủy thế tiến công của Ngô Khắc Chiếu, phát đạn nguyên khí hệ hỏa thứ hai trực tiếp bắn lên ngực hắn, phát đạt nguyên khí thứ ba tiếp tục theo sát ập đến.
Ba phát súng, mỗi một phát đều đầy một nấc nguyên khí bản thể, uy lực tăng vọt.
Sở Vân Thăng vốn vẫn không thể ngắm chuẩn được Ngô Khắc Chiếu, vì thế không muốn lãng phí nguyên khí vào những viên đạn bắn hụt, thế nhưng giờ thì tốt rồi, Ngô Khắc Chiếu lại thành "bia chết", đúng là hợp ý hắn, vì lo lắng năng lực phòng ngự hệ kim kinh khủng của Ngô Khắc Chiếu, liền trực tiếp bắn ba phát súng đầy tràn nguyên khí, đạn nguyên khí hệ hỏa toàn bộ trúng đích!
"Mẹ kiếp!" Trước ngực Ngô Khắc Chiếu nhói đau, năng lượng kim còn chưa kịp quay về hỗ trợ trong nháy mắt đã bị đánh tan, ở giữa không trung như ăn phải một gậy, bay thẳng ra ngoài, nặng nề ngã xuống mặt đất, trong lồng ngực như trời long đất lở, phun ra một ngụm máu tươi, thậm chí còn có một mùi khét như da thịt bị đốt cháy.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, ngươi đã hết đạn rồi!" Ngô Khắc Chiếu không để ý đến sự đau đớn bỏng rát trước ngực, nói với giọng không thể tin. Hắn chưa bao giờ thấy qua một võ sĩ Bóng Tối dùng súng, sau khi hết đạn rồi mà còn có thể tiếp tục tấn công được.
"Ai nói không có đạn thì không thể bắn chết người!" Sở Vân Thăng thu súng lục lại, lúc này thắng bại đã rõ rồi.
Ai nói không có đạn thì không thể bắn chết người?
Lúc này, không chỉ có Ngô Khắc Chiếu choáng váng, mà đám người Chúc Lăng Điệp cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, cái này đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của bọn họ về võ sĩ Bóng Tối kỹ năng súng rồi!
Trong đám đông võ sĩ Bóng Tối xung quanh, cũng có không ít võ sĩ Bóng Tối sử dụng súng ống, bọn họ thường bị các võ sĩ Bóng Tối khác xem như một miếng gân gà, tuy rất mạnh nhưng cũng rất yếu, tại giờ khắc này, cũng không kìm nén được sự kích động, đây mới chính là thực lực chân chính của võ sĩ Bóng Tối kỹ năng súng! Là mục tiêu phấn đấu của họ, là ngày mà bọn họ ngẩng đầu!
"Tổ ba, Sở Vân Thăng thắng!" Chúc Lăng Điệp là người phản ứng lại trước nhất, cất giọng trong trẻo.
Ba mươi người bên phía Sở Vân Thăng hoàn toàn không có chút biểu hiện hưng phấn nào như bạn bè của hai người thắng cuộc hai tổ trước, cứ như đó là chuyện đương nhiên, hoàn toàn trong dự liệu vậy, thiếu chút nữa là cho Ngô Khắc Chiếu lại nghẹn chết.
Cuộc thi đấu của tổ thứ tư tiếp theo còn chưa bắt đầu, thì các quan binh xung quanh sư đoàn chủ lực số chín bỗng nhiên xuất hiện xôn xao quy mô lớn, đám lính như một cơn sóng xông về phía tuyến phòng ngự được tạo thành từ các loại đồ vật bỏ đi, tiếng kinh hoảng liên miên không dứt.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Một võ sĩ Bóng Tối kéo một gã binh lính lo lắng hỏi.
"Bờ sông đối diện, bờ sông đối diện..." Binh sĩ gấp gáp nói.
Hôm nay, lòng người khẩn trương cực độ, chỉ cần gió thổi cỏ lay thì người người đều như chim sợ cành cong, hoảng loạn bất an, dù cho có là võ sĩ Bóng Tối thì cũng không ngoại lệ.
Giữa cơn hỗn loạn, hơn một trăm võ sĩ Bóng Tối cũng không quan tâm đến thi đấu của tổ cuối cùng nữa, đều chạy lên phía trên tuyến phòng ngự.
Tốc độ của Sở Vân Thăng cực nhanh, liên tiếp nhảy qua ba cái container bỏ hoang được dựng thành tường phòng ngự, dõi mắt nhìn về bờ sông xa xa.
Lúc này đã đến thời gian buổi trưa ở thời đại Mặt Trời, chút ánh sáng trên bầu trời sáng nhất, làn xương mù màu đen vốn vẫn luôn tràn ngập trên mặt sông cũng từ từ tán đi, ở bờ bắc xa xôi, mơ hồ xuất hiện rất nhiều bóng dáng khổng lồ mơ hồ, xen lẫn với ánh lửa tập trời, khói đỏ lượn lờ, đỏ rực như máu!
"Sở đại ca, dùng cái này." Chúc Lăng Điệp đưa qua một chiếc ống nhòm quân dụng, nhẹ nhàng nói, sắc mặt vô cùng nặng nề.
Sở Vân Thăng nhận lấy ống nhòm, ánh mắt lướt qua mặt sông, hướng thẳng đến bờ bên kia, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, đáy lòng toát mồ hôi hột.
Trên trận địa của côn trùng bên bờ bắc, chẳng biết từ lúc nào đã mọc ra một đống những sinh vật dạng nấm mồ lớn - Cự Phần tựa như từng tòa sào huyệt, ít nhất cao hơn sáu mươi mét, đường kính vượt quá năm mươi mét, cứ như là mọc lên từ mặt đất vậy, thân thể bằng thịt, màu sắc đỏ như máu, từng sóng từng sóng nhúc nhích lên phía trên, rối rắm phức tạp!
Cái miệng khổng lồ trên đỉnh khi thì mở, khi thì khép kín, phun ra từng luồng lửa lớn, cắm thẳng trời mây.
Từng đường ống khổng lồ từ dưới đáy men theo thân thể hướng ra ngoài, tiết ra lượng lớn chất nhầy màu đỏ, thấm đỏ đại địa!
Vô số Xích Giáp Trùng tràn qua giữa Cự Phần và Cự Phần; Thanh Giáp Trùng bay lượn trên bầy trời thì thỉnh thoảng lại đậu xuống nghỉ ở khoảng lưng chừng Cự Phần.
Ở chỗ xa một chút, ánh sáng u ám mông lung, hằng hà sa số Cự Phần loáng thoáng hiển lộ ra cái bóng dáng khổng lồ dữ tợn của chúng, tựa như không hề có điểm cuối, khiến cho người ta tuyệt vọng.
Cái loại chấy nhầy đỏ như máu kia lan tràn thẳng đến bờ sông, vì bị dòng Trường Giang ngăn cách, bị đoạn cầy gãy chặt đứt, đã ngưng kết tạo thành những sinh vật thể đỏ như máu, hình thành một đường ống khổng lồ, nếu không phải cây cầu đã bị nổ sập, chỉ sợ bây giờ nó đã lao thẳng đến dưới tuyến phòng ngự khu tây rồi.
Trong lòng Sở Vân Thăng giật nảy, khu tây và khu bắc may còn có sông Trường Giang ngăn cách, chứ khu đông và khu nam nếu như cũng xuất hiện cái loại Cự Phần này, chẳng phải những dường ống và chất nhầy này có thể trực tiếp lan tràn đến luôn hay sao?
"Đây là nhân gian, hay là địa ngục?" Chúc Lăng Điệp thì thào.
Không ai có thể trả lời vấn đề này của nàng, tất cả mọi người đều đã bị chấn động mãnh liệt!
"Pháo kích!" "Pháo kích!" "Pháo kích!"
Trung đoàn pháo binh của sư đoàn chủ lực số chín nã pháo!
Đạn pháo gào thét, vẽ ra từng dải ánh sáng chói mắt trên bầu trời, mang theo niềm hy vọng của trên dưới toàn bộ sư đoàn, bao gồm cả trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập, bắn về thế giới côn trùng ở bờ bắc.
Đạn pháo bay qua đỉnh đầu sư đoàn, bay qua Trường Giang, bay qua bờ bắc, nhưng không hề chạm đất nổ tung, không hề có ngọn lửa che trời như tưởng tượng, không hề phá hủy tan tành như trong tưởng tượng, mà chỉ có vặn vẹo!
Đúng vậy, vặn vẹo!
Nếu như phải tìm một từ ngữ để mô tả cái cảnh tượng mà lúc này Sở Vân Thăng chứng kiến, chỉ có thể là vặn vẹo.
Cái miệng khổng lồ của Cự Phần, đột nhiên xoay tròn mở rộng, toàn bộ không gian như bị bóp méo vặn vẹo, tất cả đạn pháo, không sót một viên bị hút vào bên trong Cự Phần.
Cự Phần lay động, uốn éo, thận chí còn phềnh to lên, nhưng chung quy cũng không hề vỡ ra, hồi lâu sau, cái "miệng mộ" một lần nữa từ từ mở ra, phun ra một luồng lửa, và làn khói đen đặc.
Yên tĩnh, tĩnh lặng, trên dưới toàn bộ sư đoàn, kể cả trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập, không một ai mở miệng, thậm chí cả hô hấp cũng ngừng lại!
Không một ai nguyện ý chấp nhận một kết quả như vậy, chẳng thà mình đang bị ảo giác!
Một sự khủng hoảng và tuyệt vọng không thể ức chế, chỉ trong chưa đến một ngày, lại lần nữa bao phủ nội tâm mọi người, chỉ là lần này, giữa sự im ắng, còn thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.