Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 1 - Chương 183: ÁNH LỬA TRÊN KHÔNG.

Thiên Hạ Phiêu Hỏa

24/03/2013



Khi còn trong thời đại Dương Quang, Sở Vân Thăng từng đọc được một bài nghiên cứu. Báo cáo cho thấy loài chuột dưới tác dụng của bức xạ cơ thể chuột có thể phát sáng, hơn nữa thể tích cơ thể sẽ bắt đầu đột biến dần dần to. Chúng sẽ trở thành một loài động vật giống mới – “Chuột khổng lồ ăn thịt người”!

Lúc bấy giờ bài báo này chỉ mang tính chất bóng gió giả tưởng, nó thậm chí chỉ được đăng ở một góc nhỏ dưới cùng mục những điều kỳ thú, chưa một tổ chức nào đứng ra chứng minh độ xác thực của nó. Chuột khổng lồ ăn thịt người liệu có tồn tại vẫn còn nhiều nghi vấn. Điều duy nhất có thể xác định được là loài chuột đích thật có thể sinh sôi phát triển trong bất kỳ môi trường tồi tệ và ô nhiễm.

Loài chuột trước mắt hắn tuyệt nhiên không phải loài chuột bị đột biến bởi ô nhiễm bức xạ. Khu vực bị nổ bom nguyên tử lúc trước hắn đến có thể sẽ có loài chuột bị bực xạ. Khu vực gần thành Kim Lăng không hề có vũ khí hạt nhân, có thể chắc chắn chúng không phải chuột bị nhiễm phóng xạ.

Còn một khả năng là chúng cũng giống Tiểu Lão Hổ. Những chú chuột này đã được “thất tỉnh ” trong quần thể chuột hùng hậu.

Hắn không cần kiểm tra cũng biết, dù thể tích chúng không đổi thay, nhưng bọn chuột mắt xanh và có làn lông bóng sáng ấy, chính là những con “chuột thức tĩnh” .

Sự thất tỉnh của các loài động vật trên trái đất chậm hơn loài người rất nhiều. Thành Kim Lăng đang đâm vào tình trạng khủng hoảng lương thực, số lượng lớn động vật đã bị nhân loại săn lùng giết chết. Tổng bộ nghiên cứu cũng chỉ phát hiện được vài loài động vật ít ỏi có hiện tượng thất tỉnh.Ngoài Tiểu Lão Hổ của hắn ra, phát hiện từ những nghiên cứu khác cũng không đáng kể.

Dần dần số người quan tâm vấn đề này ngày càng giảm. Ngược lại, việc tái tạo các sự vật mới cùng mối uy hiếm của trùng tử chính là mối lo ngại đã ngày đêm lăm đe người dân thành Kim Lăng.

Hắn lúc này đã không còn động đậy được. Điều đáng ngạc nhiên là bon chuột mắt xanh “thức tỉnh” chiếm số lượng rất lớn trong đàn chuột.

Làm sao chúng làm được?

Trong bóng tối hắn nhìn không rõ. Hắn không biết phải bao nhiêu con chuột bình thường mới tổ hợp thành một đội ngũ chuột mắt xanh đông lúc như thế. Hoặc vì một lý do nào đấy khiến số lượng bọn chúng đột ngột gia tăng hơn cả dân khẩu loài người.

Nhưng điều này không quan trọng. Giờ đây bọn chúng không chỉ đang vận chuyển hắn. Chúng còn vận chuyển cả các cái xác người, xác trùng tử khác. Hắn chỉ là một trong số “chuyến hàng” của chúng.

Hắn nhất định phải nghĩ cách hồi phục tự do để tránh bị đưa vào “ổ chuột”. Cái cấp bách hắn phải làm bây giờ là hấp thụ nguyên khí của Nhiếp Nguyên phù bổ sung sinh lực.

Chuyện thế gian luôn khó nắm bắt. Hắn chỉ là một tên phàm phu tục tử, hắn không thể mọi việc đều dự liệu như thần, tay nắm thế cục. Lúc trước muốn đối phó với tên áo choàng, hắn đã dốc sức chế băng phù, kết quả lại xuất hiện cô ả áo trắng. Sau này vừ muốn đối phó với cả hai tên này, hắn đã chuẩn bị cả băng phù và hỏa phù. Cuối cùng lại gặp biến cố, hắn phải quyết tử với bọn trùng tử, để bây giờ người trúng hỏa độc mà rơi vào tay lũ chuột.

Thế sự thiên biến vạn hóa khó lường, tình thế ngày càng hiểm nguy. Hắn đã cố hết sức nhưng vẫn không thể dự đoán mọi việc. Ngoài thời gian ăn ngủ, hắn hầu như giành hết thời gian cho việc “chuẩn bị ”. Cuối cùng, ngoài thanh Thiên Bích Kiếm cùng Tử Viêm ma trùng tàn tạ, hắn trả giá hết tất cả vẫn không đủ để thoát khỏi nguy hiểm.

Triết lý “ dĩ bất biến ứng vạn biến” ấy chỉ là danh ngôn của những kẻ chiến thắng cuối cùng để tô thêm cho hình ảnh cao siêu của họ. Ở đời có bao nhiêu kẻ đã phải chết ngay từ giữa đường. Họ đã không còn để đứng lên bác bỏ những triết lý này.

Đừng nói cái khác, chỉ riêng khu vực đất dịch thể của Trùng tộc trước mặt, có ai biết chắc nếu vượt qua nó sẽ là gì?

Sẽ là khu đất bỏ hoang không một bóng người, là khu giải trí của bọn quái vật; hay thậm chí có ngay một con quái vật khổng lồ chờ chực ngoài đấy, chỉ cần một bước chân của nó đủ đạp bẹp nhí một tên nhân loại bé nhỏ.

Không ai rõ, ngay cả Vân Thăng cũng không rõ rốt cuộc thế giới này thành ra thế nào. Từ lúc Thạch Bi thăng thiên, hắn cảm nhận mọi việc càng ngày càng xảy ra theo chiều hướng đi xa với nhận biết thế giới lúc trước của hắn.

Việc hắn có thể duy nhất chỉ có một: giữ lấy mạng sống, tìm lại thành Kim Lăng!



Lắm lúc một mình, hắn hay nghĩ . Trong cái thế giới hiểm nguy này, thực lực và may mắn, cái nào quan trong trọng hơn?

Dù đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không rút được kết quả chi. Nếu xét về bản thân hắn, nếu không có thực lực có lẽ đã mục xương tại thành Kim Lăng từ lâu; nhưng cũng phải nói, nếu không có may mắn, có lẽ hắn cũng đã tiêu đời tại thành phố Sương Mù.

“Mạng số” là một cái gì đấy rất ư mơ hồ hư vô, nhưng nó lại không quên bất chợt nhắc nhở cho ta nhớ uy lực của nó.

Có người từng nói: mệnh ta do ta bất do thiên. Những người như thế nói rất hay mà thường kết cục chỉ là cái chết thê thảm.

Sau vụ “giả chết” trốn tránh Hỏa Viêm hoạn điểu ở thành phố Sương Mù, các sự kiện ly kỳ cứ thế lần lượt xảy ra với hắn. Dần dần hắn cũng hiểu ra, mệnh có hai loại:

Một là “nguyên mệnh” đã được định sẵn từ thuở lọt lòng. Đấy là những điều mặc cho sức mạnh con người lớn đến đâu vẫn không thể thay đổi được, chẳng hạn như bố mẹ, như ngày tháng năm sinh, như giới tính v.v… Chúng là những thứ chắc chắn không ai có thể thay đổi hoặc lựa chọn; nhưng đồng thời chúng cũng thật mong manh, chỉ cần sự “chi phối” trog chốc lát của các yếu tố khác cũng có thể tan tành mây khói.

Còn loại thứ hai là “chân mệnh”, nó mới là “mệnh” chân chính của con người ta. Nó từ lúc bắt đầu đã thực sự thuộc về bản thân ta, chứ không phải của cõi thiên, địa, ma thần bất kỳ.

Nếu chọn đi hướng bên trái, đời ta sẽ bắt đầu tứ hướng trái. Ngược lại, nếu chọn hướng bên phải sẽ bắt đầu lại từ hướng phải. Người chủ thật sự của số mệnh chỉ có thể là bản thân ta.

Dù lúc sinh ra ta là hoàng tử, khi thất bại trong trận chiến tranh giành giang sơn cũng có thể mất mạng như thường. Ngược lại, những người dân đen bình thường khi phấn đấu có khi cũng thành kẻ phú quý quyền thế một phương. Chủ mệnh chỉ thuộc về bản thân ta.

Than thân trách phận chỉ là hành động đùn đẩy trách nhiệm, tìm kiếm cho bản thân một tên nguyên do khiến lòng tự thấy thanh thản và tranh thủ lòng thương hại của người khác.

Nếu lúc thời đại Dương Quang, Vân Thăng bỏ phí quyển cổ thư này, có lẽ giờ đây hắn chỉ còn một nắm xương khô hoang tàn.

Giờ đây, dưới các chấm sáng xanh chập chờn, hắn có thể nhìn thấy đủ các loài sinh vật bị lũ chuột mắt xanh này dùng sương băng màu xanh đóng thành băng rồi vận chuyển về hang ổ của chúng. Chẳng lẽ bọn chúng đang tích trữ “lương thực”? Hắn chợt nhớ ra bọn chuột cái gì chẳng ăn!

Tóm lại, muốn sống người ta chỉ có thể trông chờ vào chính bản thân họ.

Hắn náu mình trong áo choàng, dùng hết sức mình để hút nguyên khí trong Nhiếp Nguyên phù trên tay. Hắn phải bỏ xung thêm “đạn dược” cho

Chỉ cần hắn tự do hàng động, việc giết sạch bọn chúng bằng dịch thể ăn mòn là việc không tưởng, nhưng việc trốn thoát là việc hoàn toàn có thể.

Khi bọn chuột khiêng hắn đi được một đoạn, hắn kinh ngạc phát hiện trên bầu trời đêm đen xuất hiện một đường lửa sáng. Hắn khó khăn ngước đầu lên, hóa ra đấy là một tòa nhà. Trời quá tối, hắn không nhìn rõ hình dáng của nó, hắn chỉ có thể thông qua các vết sáng đấy nhận biết có ít nhất hai tầng tòa nhà được thắp sáng.

“……Á..á.á….”

Vân Thăng bỗng nghe thấy một tiếng thét thất thanh thảm thiết. Dù đấy là gì đi chăng nữa, hắn có thể khẳng định đấy là tiếng người!

Không phải ảo giác! Vừa nãy hắn cứ mơ hồ như nghe thấy tiếng người, cứ ngỡ mình đang mơ, giờ lại nữa, đây chắc chắn không phải mơ!



Hắn tập trung lắng nghe ngoài tiếng chí chóe của bọn chuột, mơ hồ còn chen lẫn tiếng la thét.

Không sai! Là người, hắn cơ hồ như nhảy cẫng lên khi nhận biết được điều này.

Lúc mở cửa vào thế giới Phản thất bại, bao nhiêu Hắc Ám võ sĩ có mặt cuối cùng chỉ còn lại vỏn vẹn hắn và hai tên dị tộc bị lực hút đẩy ra khỏi cửa vào.

Sau trận chiến khắc nghiệt hôm trước với tên áo choàng, ba ngày hắn ở trong động nhỏ đã suy ngẫm thật kỹ. Hắn đại thể đoán ra được nguyên nhân. Như trong sách cổ có ghi nhận, trong những con đường thông không gian này, trong thời gian đầu hình thành chưa được định hình. Các vật thể có năng lượng quá lớn sẽ không thể đi vào. Có thể vì nguyên nhân này nên cả hắn và hai tên dị tộc cuối cùng lại bị lực đẩy hất ra ngoài.

Bây giờ tên áo choàng đã không còn, mà đấy lại là một giọng nam, chắc chắn không thể là cô ả áo trắng. Vậy còn một khả năng nữa, bọn họ người của thành Kim Lăng!

Sao họ thoát được? Bằng cách nào? Hiện nay thành Kim Lăng đang ở đâu? Tình hình ra sao?

Các nghi vấn cứ nhảy nhót trong đầu hắn. Bỗng chốc hắn quyết chí phải xông lên phía trước để hỏi rõ, bằng không có chết hắn cũng không cam lòng.

Kế hoạch ban đầu của hắn là sau khi bị bọn chuột mắt xanh đóng băng. Trước khi đi vào ổ chuột cố gắng hồi phục lại thể lực nhanh chóng rút lui. Xem ra bây giờ hắn phải lập tức hành động ngay!

Trong thế giới hắc ám bây giờ, hắn căn bản không nắm được vị trí nơi này. Lỡ mà có rời khỏi nơi này hắn e sẽ không tìm lại được nó.

Hắn không biết được bản lĩnh của bọn người ở trên lầu. Nếu như ho bị bọn chuột diệt sạch trước khi hắn tìm ra chẳng khác nào hắn trơ mắt nhìn cơ may tìm lai thành Kim Lăng ra đi. Việc này hắn tuyệt đối không chấp nhận được.

“Bọn chuột chết tiệt!” Hắn ngang nhiên cắt đứt việc truyền nguyên khí của Nhiếp Nguyên phù. Hắn mặc cho hành động này có thể khiến hỏa tính độc tố phản công, mặc cho đau đớn thân xác hành hạ, triệu tập nguyên khí ít ỏi còn lại rút một bao dịch thể ăn mòn từ Vật Nạp phù ra.

Hắn nín thở nhảy phóc lên. Mặc kệ cái đau tựa như tan xương nát thịt khắp người, hắn ném dịch thể ăn mòn xuống đất khiến nó vỡ tung tóe tràn lan khắp sàn nhà.

Hắn nghiến răng rút súng Ám Năng ra bắn liên tục hai phát vào dịch thể vỡ tung dưới đất. Mặc cho lũ chuột bám đầy người cắn xé trên người, hắn cứ thế mà đạp lên xác bọn chuột mà chạy thẳng theo hướng sáng của tòa nhà.

Chiếc áo của tên áo choàng thật hữu ích, nó có thể chống chọi được với mọi tình hình.

Dịch thể ăn mòn sau lưng hắn gặp năng lượng hỏa năng đột nhiên lan thành bức tường lửa hừng hực cháy.

Loại dịch thể này vốn là vật mang thuộc tính hỏa. Dưới kích thích của nguyên khí hỏa bốc cháy thành hỏa diệm mang tính ăn mòn cao. Những hình ảnh này quá quen thuộc trong các trận chiến của hắn với bọn trùng tuy. Có thể với trùng tử là vô hiệu, nhưng lại là đòn chí tử với bọn chuột.

Các con chuột bình thường gần đám hỏa diệm đã bị thiêu cháy thành tro, riêng bọn chuột có cặp mắt xanh dị thường đang cố sức đảo ngược tình thế rượt đuổi theo Vân Thăng.

Mỗi bước đi của Vân Thăng đều phải trả giá lớn. Vốn nhĩ hỏa tính độc tố đã được kìm, nhưng giờ đây Xúc nguyên thể mất đi nguyên khí bổ sung. Độc tố lập tức phản kích lại, tạo thành những đợt shock ngắn ngủi.

Hắn biết rồi Xúc nguyên thể và độc tố sẽ lại đi vào thế cân bằng, chỉ cần hắn cầm cự nổi vài phút ngắn ngủi này.

Nghĩ thế hắn càng tăng tốc, khẩu súng trên tay đã được thay thế bằng Thiên Bích kiếm. Nhờ ánh sáng hắn đã nhìn thấy cửa của tòa nhà. Phá cửa chỉ cần Thiên Bích kiếm đã đủ, mà không phải hao tổn nguyên khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Ám Huyết Thời Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook