Quyển 1 - Chương 208: Bồ nhí
Thiên Hạ Phiêu Hỏa
03/03/2016
Lời nói của Sở Vân Thăn không nghi ngờ gì đã khiến
cho những người trong căn phòng này triệt để tỉnh ngộ. Vị Thiên Hành Giả trước mắt căn bản chẳng hề quan tâm đến bất cứ suy nghĩ hay phản ứng gì của bọn họ.
Đây là một chuyện cực kỳ tổn thương lòng tự ái của con người. Trong những người đang ngồi đây, thậm chí còn có một vị từng là tỉ phú và một vị là quan lớn của chính phủ nơi khác. Cho nên, cái cảm giác lên voi xuống chó thật sự khiến cho mọi người hít thở khó khăn.
Tiểu Tứ trong nhất thời cũng không biết phải làm sao. Khi đối mặt với ánh mắt của người trong cả căn lều đồng loạt đổ dồn về phía mình, hắn chợt có cảm giác như mình vừa làm một chuyện gì đó có lỗi với trại, lén phản bội mọi người đứng về phía vị Thiên Hành Giả này, ông trời làm chứng, bản thân chỉ được gọi tới dự họp thôi mà, đến nửa cái ý kiến cũng chưa từng nói.
“Bản, bản đồ đã làm xong rồi.” Trong thời điểm quỷ dị thế này, Tiểu Tứ không dám đối diện với ánh mắt của Sở Vân Thăng, vội vàng lục túi áo, lấy tấm bản đồ ra đưa cho đối phương, cứ như thể trên tay hắn đang là một củ khoai lang nóng không bằng.
“Cảm ơn cậu, Tiểu Tứ!” Sở Vân Thăng trải tấm bản đồ ra. Địa hình của khu vực rừng rậm bào tử xung quanh Vu Thành đều được vẽ lại vô cùng chi tiết, còn có rất nhiều chữ viết chú thích bé xíu, bao gồm vị trí của quái đầu bay, cùng với những nơi quái rết bay thường lui tới.. vân vân…
Một tấm bản đồ thế này, quả thực giúp ích cho Sở Vân Thăng khá nhiều, cho nên tiếng cảm ơn của hắn cũng không phải là khách khí.
“Không cần, không dám, đây thứ ngài đáng được nhận, chỉ cần ngài dùng được là tốt rồi.” Tiểu Tứ liền vội vàng khoát tay nói.
“Trên thế giới này, không có cái gì là ‘đáng được nhận’ cả! Trao đổi ngang giá, hai điếu thuốc đổi lấy một tấm bản đồ của cậu!”Sở Vân Thăng lại móc một điếu thuốc từ trong túi ra ném cho Tiểu Tứ, cộng với một điếu trước đó vừa tròn hai điếu.
“Tiên sinh Lennon, thực sự không cần đâu, ngài đã cứu mạng chúng tôi…” Hiện tại, Tiểu Tứ có cảm giác bản thân đang bị kẹp giữa song phương trong túp lều này, tình cảnh hết sức khó xử, cứ như đang bước đi trên mũi đao vậy.
Lê Tích đi đến bên cạnh hắn, chọt chọt sau lưng hắn mấy cái, thấp giọng nói: "Bảo cậu cầm thì cứ cầm đi."
Lê Tích đã nói như vậy rồi, Tiểu Tứ cũng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng lùi ra phía sau mọi người, tim đập thình thịch liên hồi.
"Các người cứ tiếp tục họp, ta và Edgar đi trước!" Sở Vân Thăng làm việc gì cũng không dây dưa dài dòng, bản đồ đã vào tay, giờ không còn cần thiết phải tiếp tục ở lại nơi này nữa, lập tức xoay người rời đi.
Khi đi tới cửa, bỗng cảm thấy bên cạnh có một người trông khá quen mắt, lại nhìn tấm bản đồ trong tay mới sực nhớ ra, y chính là vị tỉ phú mà Thiện Vu Hùng nhắc đến khi nói chuyện với hắn. Bản thân vội vàng đến lấy bản đồ, thế mà lại quên béng mất chuyện này. Nếu như có thể tiện đường lấy được đầy đủ lương thực của thời đại Mặt Trời thì đúng là không còn gì tốt hơn.
"Vị tiên sinh này, nếu không ngại, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một chút được chứ?" Sở Vân Thăng lập tức xoay người nói. Hắn cũng không dám coi thường những nhân vật ngày trước có thể oai phong một cõi trong giới kinh tế như đối phương, tuy bây giờ họ không có địa vị gì trong trại, nhưng nó cũng chẳng hề nói lên được vấn đề thực chất nào.
Bây giờ, hắn quả thật đã có chút tin tưởng câu nói lúc trước của Ngô Vi Kiến: Cái trại này có thể tồn tại được tới hôm nay, hoàn toàn là vì Ngô Vi Kiến nương tay với Thiện Vu Hùng mà thôi.
Hiện tại Ngô Vi Kiến đã chết, cái chức trại chủ của Thiện Vu Hùng có lẽ cũng sắp chấm dứt rồi.
Nói thẳng ra, đại khái nguyên nhân những người may mắn còn sống sót ở nơi này đề cử Thiện Vu Hùng lên làm trại chủ chính là vì Ngô Vi Kiến.
"Đương nhiên, tiên sinh Lennon, xin mời ngài đi trước!" Trương Hộ lễ phép gật đầu, kéo cửa lều ra, đưa tay nói.
Động tác và ngôn ngữ mang tính chức nghiệp của y khiến cho Sở Vân Thăng cảm thấy có chút buồn cười, như thể lại quay về thời đại Mặt Trời giao tiếp với những vị khách hàng lớn kia vậy, nhưng điểm bất đồng là địa vị song phương nay đã đổi khác rồi.
Có điều, Sở Vân Thăng không bước ra, bởi vì ở ngay trước cửa đang đứng chình ình một cô gái có thần tình khổ sở: Tỉnh Mâu Ấu.
"Tiên sinh Lennon, tôi có thể nói chuyện với ngài một chút được không?" Tỉnh Mâu Ấu nhỏ giọng nói. Nàng đã đổi một bộ quần áo của đàn ông, nhưng rất cũ nát, lại còn hơi bẩn thỉu, tuy vậy, nó lại tôn lên vẻ sạch sẽ nơi da thịt nàng lộ ra.
"Có thể, có điều cô phải chờ một lát, tôi phải nói chuyện với ông ta một chút đã." Sở Vân Thăng chỉ vào vị tỉ phú sau lưng nàng, thản nhiên nói.
Hắn nghĩ cô bé này tới tìm hắn là vì muốn hỏi rõ sự trong sạch của mình. Dù sao khi đó mình cũng làm cho quần áo của nàng cháy sạch, ngay cả đám cỏ non kia cũng thấy rất rõ ràng. Nói chung, nếu là cô gái bình thường thì ắt sẽ đến hỏi.
Có điều chuyện này không cần vội, hắn cũng chẳng làm gì cô bé này, thậm chí còn chưa sờ qua nàng ta dù chỉ một cái.
Lúc này, lại nghe Edgar nói thầm: "Lê, thật không hiểu nổi suy nghĩ của mấy người, đây là chuyện tốt cỡ nào chứ? Nếu như ngài Lennon thực sự coi trọng cô gái này của mấy người, nói không chừng ngài ấy sẽ vì vậy mà ở lại. Các người thử ngẫm lại xem, đây là một Thiên Hành Giả siêu cấp đó. Mấy người còn phải suốt ngày lo lắng sợ hãi sao? Thiếu chút nữa thì quên mất, căn cứ vào nghiên cứu mới nhất của ta, đời sau của Thiên Hành Giả và Thiên Hành Giả, có tỷ lệ rất lớn sẽ là một Thiên Hành Giả. Ta nói cho anh biết, ta là một chuyên gia động vật học..."
Y mới nói được phân nửa, thì toàn bộ túp lều đã lặng ngắt như tờ, đợi đến khi sắp nói xong, bầu không khí yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
"Edgar, cmn ngươi nói nhăng nói cuội cái gì vậy? Có tin ngay đêm nay ông đây đuổi cổ ngươi về khu chất nhầy luôn hay không?!"
Sở Vân Thăng xoay người vươn tay tóm lấy Edgar từ phía sau, lớn tiếng mắng.
Edgar kỳ thực còn cao hơn Sở Vân Thăng nửa cái đầu, nhưng lại bị Sở Vân Thăng nắm trong tay lắc tới lắc lui như một con gà rù.
"Tin! Tin! Tin! Ngài Lennon, chỉ đùa chút thôi mà, ngài xem cô gái xinh đẹp này ngượng đỏ cả mặt rồi." Edgar vội vã cầu xin tha thứ.
"Nghe cho kỹ, nếu còn nói bậy bạ kiểu đó nữa, chúng ta lập tức phân đạo dương tiêu, đường ai nấy đi!" Sở Vân Thăng nói rất nặng lời, dọa cho Edgar sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy đầy lưng.
Mặc dù y không hiểu "dương tiêu" nghĩa là gì, nhưng vẫn nghe hiểu hàm nghĩa của từ "phân đạo". Trong đầu Edgar hiểu rõ hơn ai hết, ngài Lennon nếu không có y thì cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì. Nhưng nếu bây giờ y lập tức tách ra khỏi ngài Lennon, tám phần mười là không sống nổi, mà hai phần còn lại còn phải xem trại này có chịu thu nhận mình hay không.
"Được rồi, ông xưng hô thế nào?" Sở Vân Thăng buông Edgar ra, bỗng dưng xoay người lại hỏi vị tỉ phú kia.
"Trương Hộ, cung (弓) trường (长) Trương (张), Hộ trong môn hộ." Trương Hộ thì vẫn bình thản trả lời, tố chất tâm lý rất tốt, hoàn toàn không có chuyện không trả lời kịp.
"Được rồi, không cần lãng phí thời gian của nhau." Sở Vân Thăng đi ra khỏi lều, trải tấm bản đồ mà Tiểu Tứ trả lại cho mình ra, nâng đèn pin lên nói: "Ta biết ông có xây một căn cứ ngầm, dự trữ rất nhiều lương thực, vị trí cụ thể ta đã biết. Trước hết, ông xác định lại một chút, sau đó nói cho ta biết chi tiết về căn cứ của ông, cùng với chủng loại và vị trí của các loại lương thực dự trữ, tốt nhất là vẽ ra luôn."
"Ta sẽ không để ông cung cấp thông tin không công. Đó đúng là đồ của ông, thế nhưng bây giờ ông không thể lấy được, đời này cũng chưa chắc đã có cơ hội trở lại. Ta lấy thịt côn trùng có thể ăn được ra trao đổi, nhưng số lượng sẽ không nhiều lắm đâu." Sở Vân Thăng trực tiếp nói. Đây không phải là thời đại Mặt Trời, bây giờ hắn đang nắm giữ toàn bộ ưu thế của cuộc đàm phán, thậm chí là nắm giữ sự sống chết của đối phương, điều kiện mà mình đưa ra, ông ta chỉ có thể đáp ứng, bằng không đừng mong nhận được gì.
"Tiên sinh Lennon, căn cứ ngầm của tôi rất phức tạp, nếu ngài có giấy và bút thì tôi có thể vẽ sơ đồ phân bố ra cho ngài." Trương Hộ rất thông minh, ngay cả số lượng bao nhiêu cũng không hỏi, trực tiếp đồng ý nhận lời vẽ sơ đồ.
"Ông có thể vừa vẽ vừa nói." Sở Vân Thăng gật đầu, móc từ trong chiếc áo choàng ra một cuốn sổ tay và bút chì, thời tiết quá lạnh, mực của bút bi đều bị đông cứng hết.
....
"Trại chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Nhị Quải nhíu mày hỏi Thiện Vu Hùng.
Thiện Vu Hùng cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Trước hết giam Tử Chiêu lại đã, để hắn tránh mặt tiên sinh Lennon ít lâu, đợi hắn ổn định một thời gian rồi nói tiếp."
"Trại chủ, anh Chiêu là người đứng đầu những người địa phương trong trại. Hai phần ba trong trại chúng ta đều là người địa phương, nếu bây giờ bọn họ làm ầm lên thì phải làm sao?" Nhị Quải lo âu nói.
"Biết làm sao được? Cậu cảm thấy đắc tội với mấy người địa phương đó tốt hơn, hay là đắc tội tiên sinh Lennon tốt hơn?" Thiện Vu Hùng nhìn về vị trí Sở Vân Thăng ở ngoài túp lều, chép miệng nói.
"Nói cũng phải, có điều chỉ sợ tiên sinh Lennon đi rồi, bọn họ..." Nhị Quải thở dài một hơi.
"Những chuyện sau này cứ để sau này hãy nói đi. Bây giờ có thể sống tới ngày nào hay ngày ấy. Cái thế đạo này, cậu còn mong chờ sẽ sống đến một trăm tuổi sao?" Thiện Vu Hùng bỗng bật cười hỏi lại.
"Nghĩ cũng đúng, có điều, phần lớn súng ống đều nằm trong tay chúng ta! Hy vọng mọi người vẫn cứ tiếp tục chung sống hòa bình yên ổn." Nhị Quải vẫy tay gọi Đại Lực lại, bất ngờ ra tay đánh ngất Trương Tử Chiêu. Hai người đỡ gã đi ra khỏi túp lều, không ngờ lại đụng phải Tỉnh Mâu Ấu.
"Nhị Quải, hai người muốn mang Chiêu đại ca đi đâu?" Tỉnh Mâu Ấu nhíu mày hỏi.
"Tiểu Tỉnh, đây là vì bảo vệ anh Chiêu. Nếu cứ tiếp tục để anh ta hồ đồ nữa, lỡ thật sự chọc giận tiên sinh Lennon thì lúc đó có chết cũng không biết mình chết như thế nào đâu." Nhị Quải không phải nói điêu, nhưng câu trả lời cũng chẳng mấy ăn nhập với câu hỏi của Tỉnh Mâu Ấu.
"Tấm lòng Chiêu đại ca vốn rất tốt. Đợi lát nữa em tìm cơ hội cầu xin tiên sinh Lennon một chút, hai người đừng giam Chiêu đại ca quá lâu nhé." Tỉnh Mâu Ấu lo âu nhìn lướt qua Sở Vân Thăng đang chuyên chú quan sát sơ đồ trên giấy, trong lòng lại không có bao nhiêu nắm chắc.
...
"Đây là toàn bộ sơ đồ phân bố. Tiên sinh Lennon, lương thực mà tôi cất giữ cơ bản đều được đóng gói chân không, bây giờ nhiệt độ không khí thấp thế này, phần lớn hẳn là vẫn còn ăn được. Hy vọng ngài có thể thuận lợi tìm được chúng!" Trương Hộ nhấc bút chì lên, lưng duỗi thẳng, buồn bã hít một hơi, lại nói: "Nếu như ngài có thể tìm đến đó, tôi muốn xin ngài giúp cho một chuyện."
"Nói ra thử xem?" Sở Vân Thăng ngưng mắt nhìn vào bản đồ, đáp.
Trương Hộ giống như do dự một chút, rồi mới mở miệng: "Lúc đó, khi bị côn trùng chui trong lòng đất tấn công, cả nhà tôi đều chết trong căn cứ, chỉ có tôi và một cô bồ nhí nữa còn sống. Cô ấy còn trẻ, bị vách tường lấp kẹt trong một khoang nhỏ, lương thực bên trong chỉ đủ cho nàng ăn một năm, cái bức tường đó người bình thường không thể nào cạy ra nổi.
Khi đó tôi dù nghĩ hết mọi cách cũng không thể làm được gì, về sau lại có côn trùng xuất hiện, tôi không thể làm gì khác hơn là bỏ lại mình nàng chạy trốn. Tôi nghĩ, nếu bây giờ nàng vẫn còn sống, còn chưa bị côn trùng ăn thịt, thì lương thực cũng sắp cạn kiệt rồi. Nếu như ngài có thể tìm thấy căn cứ của tôi, xin đáp ứng tôi sẽ cứu cô ấy ra, cầu ngài!"
"Vợ nhỏ à?" Sở Vân Thăng nghiêng nghiêng đầu, chợt mở mồm hỏi.
"Coi là vậy đi." Trương Hộ lúng túng cười đáp.
"Được, nếu như cô ta còn sống, ta sẽ giúp ông cứu nàng ra." Sở Vân Thăng cũng không nói nhảm, đây chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Với độ sắc bén của kiếm Thiên Ích, lại phối hợp với nguyên khí, không bức tường nào không bị chém đứt.
"Cảm ơn!" Trương Hộ chắp hai tay nói.
"Edgar, đưa số thịt côn trùng mà ngươi giữ cho ông ta." Sở Vân Thăng phất phất tay với Edgar, rồi quay đầu lại nói với Tỉnh Mâu Ấu: "Đến lượt cô, có việc gì thì nói mau đi, tiết kiệm thời gian."
Đây là một chuyện cực kỳ tổn thương lòng tự ái của con người. Trong những người đang ngồi đây, thậm chí còn có một vị từng là tỉ phú và một vị là quan lớn của chính phủ nơi khác. Cho nên, cái cảm giác lên voi xuống chó thật sự khiến cho mọi người hít thở khó khăn.
Tiểu Tứ trong nhất thời cũng không biết phải làm sao. Khi đối mặt với ánh mắt của người trong cả căn lều đồng loạt đổ dồn về phía mình, hắn chợt có cảm giác như mình vừa làm một chuyện gì đó có lỗi với trại, lén phản bội mọi người đứng về phía vị Thiên Hành Giả này, ông trời làm chứng, bản thân chỉ được gọi tới dự họp thôi mà, đến nửa cái ý kiến cũng chưa từng nói.
“Bản, bản đồ đã làm xong rồi.” Trong thời điểm quỷ dị thế này, Tiểu Tứ không dám đối diện với ánh mắt của Sở Vân Thăng, vội vàng lục túi áo, lấy tấm bản đồ ra đưa cho đối phương, cứ như thể trên tay hắn đang là một củ khoai lang nóng không bằng.
“Cảm ơn cậu, Tiểu Tứ!” Sở Vân Thăng trải tấm bản đồ ra. Địa hình của khu vực rừng rậm bào tử xung quanh Vu Thành đều được vẽ lại vô cùng chi tiết, còn có rất nhiều chữ viết chú thích bé xíu, bao gồm vị trí của quái đầu bay, cùng với những nơi quái rết bay thường lui tới.. vân vân…
Một tấm bản đồ thế này, quả thực giúp ích cho Sở Vân Thăng khá nhiều, cho nên tiếng cảm ơn của hắn cũng không phải là khách khí.
“Không cần, không dám, đây thứ ngài đáng được nhận, chỉ cần ngài dùng được là tốt rồi.” Tiểu Tứ liền vội vàng khoát tay nói.
“Trên thế giới này, không có cái gì là ‘đáng được nhận’ cả! Trao đổi ngang giá, hai điếu thuốc đổi lấy một tấm bản đồ của cậu!”Sở Vân Thăng lại móc một điếu thuốc từ trong túi ra ném cho Tiểu Tứ, cộng với một điếu trước đó vừa tròn hai điếu.
“Tiên sinh Lennon, thực sự không cần đâu, ngài đã cứu mạng chúng tôi…” Hiện tại, Tiểu Tứ có cảm giác bản thân đang bị kẹp giữa song phương trong túp lều này, tình cảnh hết sức khó xử, cứ như đang bước đi trên mũi đao vậy.
Lê Tích đi đến bên cạnh hắn, chọt chọt sau lưng hắn mấy cái, thấp giọng nói: "Bảo cậu cầm thì cứ cầm đi."
Lê Tích đã nói như vậy rồi, Tiểu Tứ cũng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng lùi ra phía sau mọi người, tim đập thình thịch liên hồi.
"Các người cứ tiếp tục họp, ta và Edgar đi trước!" Sở Vân Thăng làm việc gì cũng không dây dưa dài dòng, bản đồ đã vào tay, giờ không còn cần thiết phải tiếp tục ở lại nơi này nữa, lập tức xoay người rời đi.
Khi đi tới cửa, bỗng cảm thấy bên cạnh có một người trông khá quen mắt, lại nhìn tấm bản đồ trong tay mới sực nhớ ra, y chính là vị tỉ phú mà Thiện Vu Hùng nhắc đến khi nói chuyện với hắn. Bản thân vội vàng đến lấy bản đồ, thế mà lại quên béng mất chuyện này. Nếu như có thể tiện đường lấy được đầy đủ lương thực của thời đại Mặt Trời thì đúng là không còn gì tốt hơn.
"Vị tiên sinh này, nếu không ngại, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một chút được chứ?" Sở Vân Thăng lập tức xoay người nói. Hắn cũng không dám coi thường những nhân vật ngày trước có thể oai phong một cõi trong giới kinh tế như đối phương, tuy bây giờ họ không có địa vị gì trong trại, nhưng nó cũng chẳng hề nói lên được vấn đề thực chất nào.
Bây giờ, hắn quả thật đã có chút tin tưởng câu nói lúc trước của Ngô Vi Kiến: Cái trại này có thể tồn tại được tới hôm nay, hoàn toàn là vì Ngô Vi Kiến nương tay với Thiện Vu Hùng mà thôi.
Hiện tại Ngô Vi Kiến đã chết, cái chức trại chủ của Thiện Vu Hùng có lẽ cũng sắp chấm dứt rồi.
Nói thẳng ra, đại khái nguyên nhân những người may mắn còn sống sót ở nơi này đề cử Thiện Vu Hùng lên làm trại chủ chính là vì Ngô Vi Kiến.
"Đương nhiên, tiên sinh Lennon, xin mời ngài đi trước!" Trương Hộ lễ phép gật đầu, kéo cửa lều ra, đưa tay nói.
Động tác và ngôn ngữ mang tính chức nghiệp của y khiến cho Sở Vân Thăng cảm thấy có chút buồn cười, như thể lại quay về thời đại Mặt Trời giao tiếp với những vị khách hàng lớn kia vậy, nhưng điểm bất đồng là địa vị song phương nay đã đổi khác rồi.
Có điều, Sở Vân Thăng không bước ra, bởi vì ở ngay trước cửa đang đứng chình ình một cô gái có thần tình khổ sở: Tỉnh Mâu Ấu.
"Tiên sinh Lennon, tôi có thể nói chuyện với ngài một chút được không?" Tỉnh Mâu Ấu nhỏ giọng nói. Nàng đã đổi một bộ quần áo của đàn ông, nhưng rất cũ nát, lại còn hơi bẩn thỉu, tuy vậy, nó lại tôn lên vẻ sạch sẽ nơi da thịt nàng lộ ra.
"Có thể, có điều cô phải chờ một lát, tôi phải nói chuyện với ông ta một chút đã." Sở Vân Thăng chỉ vào vị tỉ phú sau lưng nàng, thản nhiên nói.
Hắn nghĩ cô bé này tới tìm hắn là vì muốn hỏi rõ sự trong sạch của mình. Dù sao khi đó mình cũng làm cho quần áo của nàng cháy sạch, ngay cả đám cỏ non kia cũng thấy rất rõ ràng. Nói chung, nếu là cô gái bình thường thì ắt sẽ đến hỏi.
Có điều chuyện này không cần vội, hắn cũng chẳng làm gì cô bé này, thậm chí còn chưa sờ qua nàng ta dù chỉ một cái.
Lúc này, lại nghe Edgar nói thầm: "Lê, thật không hiểu nổi suy nghĩ của mấy người, đây là chuyện tốt cỡ nào chứ? Nếu như ngài Lennon thực sự coi trọng cô gái này của mấy người, nói không chừng ngài ấy sẽ vì vậy mà ở lại. Các người thử ngẫm lại xem, đây là một Thiên Hành Giả siêu cấp đó. Mấy người còn phải suốt ngày lo lắng sợ hãi sao? Thiếu chút nữa thì quên mất, căn cứ vào nghiên cứu mới nhất của ta, đời sau của Thiên Hành Giả và Thiên Hành Giả, có tỷ lệ rất lớn sẽ là một Thiên Hành Giả. Ta nói cho anh biết, ta là một chuyên gia động vật học..."
Y mới nói được phân nửa, thì toàn bộ túp lều đã lặng ngắt như tờ, đợi đến khi sắp nói xong, bầu không khí yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
"Edgar, cmn ngươi nói nhăng nói cuội cái gì vậy? Có tin ngay đêm nay ông đây đuổi cổ ngươi về khu chất nhầy luôn hay không?!"
Sở Vân Thăng xoay người vươn tay tóm lấy Edgar từ phía sau, lớn tiếng mắng.
Edgar kỳ thực còn cao hơn Sở Vân Thăng nửa cái đầu, nhưng lại bị Sở Vân Thăng nắm trong tay lắc tới lắc lui như một con gà rù.
"Tin! Tin! Tin! Ngài Lennon, chỉ đùa chút thôi mà, ngài xem cô gái xinh đẹp này ngượng đỏ cả mặt rồi." Edgar vội vã cầu xin tha thứ.
"Nghe cho kỹ, nếu còn nói bậy bạ kiểu đó nữa, chúng ta lập tức phân đạo dương tiêu, đường ai nấy đi!" Sở Vân Thăng nói rất nặng lời, dọa cho Edgar sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy đầy lưng.
Mặc dù y không hiểu "dương tiêu" nghĩa là gì, nhưng vẫn nghe hiểu hàm nghĩa của từ "phân đạo". Trong đầu Edgar hiểu rõ hơn ai hết, ngài Lennon nếu không có y thì cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì. Nhưng nếu bây giờ y lập tức tách ra khỏi ngài Lennon, tám phần mười là không sống nổi, mà hai phần còn lại còn phải xem trại này có chịu thu nhận mình hay không.
"Được rồi, ông xưng hô thế nào?" Sở Vân Thăng buông Edgar ra, bỗng dưng xoay người lại hỏi vị tỉ phú kia.
"Trương Hộ, cung (弓) trường (长) Trương (张), Hộ trong môn hộ." Trương Hộ thì vẫn bình thản trả lời, tố chất tâm lý rất tốt, hoàn toàn không có chuyện không trả lời kịp.
"Được rồi, không cần lãng phí thời gian của nhau." Sở Vân Thăng đi ra khỏi lều, trải tấm bản đồ mà Tiểu Tứ trả lại cho mình ra, nâng đèn pin lên nói: "Ta biết ông có xây một căn cứ ngầm, dự trữ rất nhiều lương thực, vị trí cụ thể ta đã biết. Trước hết, ông xác định lại một chút, sau đó nói cho ta biết chi tiết về căn cứ của ông, cùng với chủng loại và vị trí của các loại lương thực dự trữ, tốt nhất là vẽ ra luôn."
"Ta sẽ không để ông cung cấp thông tin không công. Đó đúng là đồ của ông, thế nhưng bây giờ ông không thể lấy được, đời này cũng chưa chắc đã có cơ hội trở lại. Ta lấy thịt côn trùng có thể ăn được ra trao đổi, nhưng số lượng sẽ không nhiều lắm đâu." Sở Vân Thăng trực tiếp nói. Đây không phải là thời đại Mặt Trời, bây giờ hắn đang nắm giữ toàn bộ ưu thế của cuộc đàm phán, thậm chí là nắm giữ sự sống chết của đối phương, điều kiện mà mình đưa ra, ông ta chỉ có thể đáp ứng, bằng không đừng mong nhận được gì.
"Tiên sinh Lennon, căn cứ ngầm của tôi rất phức tạp, nếu ngài có giấy và bút thì tôi có thể vẽ sơ đồ phân bố ra cho ngài." Trương Hộ rất thông minh, ngay cả số lượng bao nhiêu cũng không hỏi, trực tiếp đồng ý nhận lời vẽ sơ đồ.
"Ông có thể vừa vẽ vừa nói." Sở Vân Thăng gật đầu, móc từ trong chiếc áo choàng ra một cuốn sổ tay và bút chì, thời tiết quá lạnh, mực của bút bi đều bị đông cứng hết.
....
"Trại chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Nhị Quải nhíu mày hỏi Thiện Vu Hùng.
Thiện Vu Hùng cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Trước hết giam Tử Chiêu lại đã, để hắn tránh mặt tiên sinh Lennon ít lâu, đợi hắn ổn định một thời gian rồi nói tiếp."
"Trại chủ, anh Chiêu là người đứng đầu những người địa phương trong trại. Hai phần ba trong trại chúng ta đều là người địa phương, nếu bây giờ bọn họ làm ầm lên thì phải làm sao?" Nhị Quải lo âu nói.
"Biết làm sao được? Cậu cảm thấy đắc tội với mấy người địa phương đó tốt hơn, hay là đắc tội tiên sinh Lennon tốt hơn?" Thiện Vu Hùng nhìn về vị trí Sở Vân Thăng ở ngoài túp lều, chép miệng nói.
"Nói cũng phải, có điều chỉ sợ tiên sinh Lennon đi rồi, bọn họ..." Nhị Quải thở dài một hơi.
"Những chuyện sau này cứ để sau này hãy nói đi. Bây giờ có thể sống tới ngày nào hay ngày ấy. Cái thế đạo này, cậu còn mong chờ sẽ sống đến một trăm tuổi sao?" Thiện Vu Hùng bỗng bật cười hỏi lại.
"Nghĩ cũng đúng, có điều, phần lớn súng ống đều nằm trong tay chúng ta! Hy vọng mọi người vẫn cứ tiếp tục chung sống hòa bình yên ổn." Nhị Quải vẫy tay gọi Đại Lực lại, bất ngờ ra tay đánh ngất Trương Tử Chiêu. Hai người đỡ gã đi ra khỏi túp lều, không ngờ lại đụng phải Tỉnh Mâu Ấu.
"Nhị Quải, hai người muốn mang Chiêu đại ca đi đâu?" Tỉnh Mâu Ấu nhíu mày hỏi.
"Tiểu Tỉnh, đây là vì bảo vệ anh Chiêu. Nếu cứ tiếp tục để anh ta hồ đồ nữa, lỡ thật sự chọc giận tiên sinh Lennon thì lúc đó có chết cũng không biết mình chết như thế nào đâu." Nhị Quải không phải nói điêu, nhưng câu trả lời cũng chẳng mấy ăn nhập với câu hỏi của Tỉnh Mâu Ấu.
"Tấm lòng Chiêu đại ca vốn rất tốt. Đợi lát nữa em tìm cơ hội cầu xin tiên sinh Lennon một chút, hai người đừng giam Chiêu đại ca quá lâu nhé." Tỉnh Mâu Ấu lo âu nhìn lướt qua Sở Vân Thăng đang chuyên chú quan sát sơ đồ trên giấy, trong lòng lại không có bao nhiêu nắm chắc.
...
"Đây là toàn bộ sơ đồ phân bố. Tiên sinh Lennon, lương thực mà tôi cất giữ cơ bản đều được đóng gói chân không, bây giờ nhiệt độ không khí thấp thế này, phần lớn hẳn là vẫn còn ăn được. Hy vọng ngài có thể thuận lợi tìm được chúng!" Trương Hộ nhấc bút chì lên, lưng duỗi thẳng, buồn bã hít một hơi, lại nói: "Nếu như ngài có thể tìm đến đó, tôi muốn xin ngài giúp cho một chuyện."
"Nói ra thử xem?" Sở Vân Thăng ngưng mắt nhìn vào bản đồ, đáp.
Trương Hộ giống như do dự một chút, rồi mới mở miệng: "Lúc đó, khi bị côn trùng chui trong lòng đất tấn công, cả nhà tôi đều chết trong căn cứ, chỉ có tôi và một cô bồ nhí nữa còn sống. Cô ấy còn trẻ, bị vách tường lấp kẹt trong một khoang nhỏ, lương thực bên trong chỉ đủ cho nàng ăn một năm, cái bức tường đó người bình thường không thể nào cạy ra nổi.
Khi đó tôi dù nghĩ hết mọi cách cũng không thể làm được gì, về sau lại có côn trùng xuất hiện, tôi không thể làm gì khác hơn là bỏ lại mình nàng chạy trốn. Tôi nghĩ, nếu bây giờ nàng vẫn còn sống, còn chưa bị côn trùng ăn thịt, thì lương thực cũng sắp cạn kiệt rồi. Nếu như ngài có thể tìm thấy căn cứ của tôi, xin đáp ứng tôi sẽ cứu cô ấy ra, cầu ngài!"
"Vợ nhỏ à?" Sở Vân Thăng nghiêng nghiêng đầu, chợt mở mồm hỏi.
"Coi là vậy đi." Trương Hộ lúng túng cười đáp.
"Được, nếu như cô ta còn sống, ta sẽ giúp ông cứu nàng ra." Sở Vân Thăng cũng không nói nhảm, đây chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Với độ sắc bén của kiếm Thiên Ích, lại phối hợp với nguyên khí, không bức tường nào không bị chém đứt.
"Cảm ơn!" Trương Hộ chắp hai tay nói.
"Edgar, đưa số thịt côn trùng mà ngươi giữ cho ông ta." Sở Vân Thăng phất phất tay với Edgar, rồi quay đầu lại nói với Tỉnh Mâu Ấu: "Đến lượt cô, có việc gì thì nói mau đi, tiết kiệm thời gian."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.