Quyển 1 - Chương 91: Cháo Này Ăn Ngon Không?
Thiên Hạ Phiêu Hỏa
24/03/2013
“Đi đến khu phóng xạ đi, nơi đó hạt nhân vừa nổ, sâu sẽ ít, thậm chí có thể là không có, đi chỗ đó là an toàn nhất!” Lê Việt đang ngồi nghỉ đưa ra ý kiến.
“Không được, người thường đi đến khu phóng xạ thì không chết cũng sẽ mang bệnh thôi!” Triệu Sơn Hà mở miệng phản đối.
“Gặp đàn sâu chết còn nhanh hơn!” Lê Việt lập tức đối chọi gay gắt ngay.
“Hãy nghe tôi nói một câu, ý kiến của tôi là hãy đi đến biên giới khu phòng xạ, như thế có thể chú ý cả hai đầu!” Hoàng Nhân Khoan vốn là một quan địa phương ở thời đại dương quang, chức cũng không thấp, đáng tiếc là hắn rời đi muộn, nếu không cũng không đến lỗi này.
Lê Việt bĩu môi, nếu như còn ở thời đại dương quang, dựa vào cấp bậc quan chức của Hoàng Nhân Khoan, hắn nhất định sẽ nịnh bợ, nhưng mà hiện tại thì khác, nhưng cũng không nên quá đắc tội, vì dù sao nếu như Hoàng Nhân Khoan có thể sống đến được Kim Lăng, lại thêm cả thân phận chiến sĩ thức tỉnh của hắn, địa vị ở trong quan trường sẽ không thấp đâu.
“Tiểu Điền, anh có ý kiến gì không?” Lê Việt nhìn một người mặc quân trang đang ngủ gật bên cạnh tên là Điền Duy Đại, nói.
Điền Duy Đại à một tiếng, có chút hơi hoảng, nhìn qua Lê Việt, rồi lại nhìn qua Hoàng Nhân Khoan, sau đó cố nói một câu: “Tôi, tôi nghe theo chủ nhiệm Hoàng.”
Hoàng Nhân Khoan rất vừa ý với câu trả lời của Điền Duy Đại, khóe miệng hắn hơi cười cười, dường như áp dụng lại thói quen ‘hòa ái dễ gần’ ngày xưa vậy.
“Quyết định như vậy, đi đến biên giới khu phóng xạ, cố gắng không chế cự ly, tuyệt đối không nên đi vào, tôi là người xung phong!” Triệu Sơn Hà vỗ đùi, quyết định như vậy.
Lê Việt có chút bực tức, nhưng hắn cũng không có biện pháp gì, đầu bếp thì không nói gì, ‘Vu bà’ thì vội vàng ra phía sau truyền bá tín ngưỡng của mình, Sở Vân Thăng thì mới tới, hắn cũng không dự tính đi hỏi.
Mặc dù có hỏi thì hiện tại Triệu Sơn Hà, Hoàng Nhân Khoan và Điền Duy Đại đã đứng cùng một trận tuyến, số lượng chiếm ưu thế, coi như hỏi cũng vô dụng, vì thế tuy Lê Việt không cam lòng, nhưng cũng không làm gì được.
“Ý kiến nông cạn! Gặp phải đàn sâu các ngươi mới biết chết như thế nào!” Lê Việt thì thầm nhỏ một câu, nhưng cũng không tránh được tai Sở Vân Thăng.
Chẳng qua Sở Vân Thăng cũng không thèm xen vào, vì thế cũng chẳng có ý kiến gì.
Hắn đi theo đội ngũ này đến gần khu phóng xạ, đại khái là bởi vì nguyên khí thiên địa tồn tại, vì thế hậu quả ô nhiễm cùng phóng xạ cũng chưa khuyếch tán, ngược lại có lẽ là bị năng lượng hắc ám ảnh hưởng, bao vây trong bán cầu ở trung tâm vụ nổ, giới hạn rất rõ ràng, bên trong đó là một thế giới hai màu rõ ràng vô cùng.
Hắn đã tự mình đi vào thí nghiệm một chút, quả nhiên là vừa mới đi vào, Lục Giáp Phù liền triển khai phòng hộ ngay, ngăn chặn những thương tổn do phóng xạ, đến khi hắn lui lại thì Lục Giáp Phù cũng tan đi.
Sở Vân Thăng cũng không quá kinh ngạc, thiên quỹ biến hóa, nguyên khí thì khiến biến hóa này chậm một chút, thậm chí còn có thể ngăn cản cả ánh nắng, những thứ phóng xạ này bị trói buộc ở trong bán cầu này cũng không quá kỳ quái gì!
Lê Việt đề nghị đi qua giải đất bán cầu này, vượt qua được một khoảng an toàn.
Thật ra thì từ nơi này đến Kim Lăng cũng không xa, tối đa chỉ khoảng 150km, ở thời đại dương quang, chỉ ngồi xe hai tiếng là tới.
Thời gian của mọi người tốn nhiều nhất ở lúc tránh sâu, đi đường vòng, giải phóng chỗ tắc, theo cách nói của Sở Vân Thăng thì là đi đường vòng mất thêm mấy ngày!
Đi qua khu phóng xạ là đường thẳng tắp, lại là ngắn nhất, ít thời gian nhất, còn nếu đi đường vòng, và còn chưa nói là có gặp đàn sâu hay không, nhất định sẽ bị chậm lại rất nhiều.
Nhưng muốn xông qua khu phóng xạ, mấy chiến sĩ thức tỉnh còn tốt, người thường thì tuyệt đối không theo được, vì thế Triệu Sơn Hà mới cự tuyệt.
Sở Vân Thăng ở trên xe ôm hổ con tiếp tục đi, lúc ăn cơm thì thức ăn chỉ là bánh quy, đồ ăn vặt, cùng một ít thịt chân giò hun khói, hỗn hợp với nước cháo, cũng không kém cháo Sở Vân Thăng ăn lúc cùng đòan của Đại Học Đông Thân.
Nhưng mà thức ăn ít đến như vậy, đối với bọn họ hiện này cũng là vô cùng quý giá, cả đoàn phái ban am nhân hộ tống thức ăn, phía sau có năm sáu đứa nhỏ đang không ngừng nuốt nước miếng nhìn thức ăn trong bát.
“Sao lại giảm khẩu phần đi? Ngày hôm qua còn là nửa phần cơm thịt, sao hôm này chỉ có mấy miếng vụn vậy? Mau gọi đội trưởng của các ngươi đến đây, lúc trước các ngươi cam đoan thế nào hả!”
Vẻ mặt Hoàng Nhân Khoan đầy bất mãn bê suất chap, tức giận hét ầm lên, cứ như hắn bị đối xử bất công vậy, nhưng mà tay cũng không chậm, cổ thì ngửa lên, húp sạch bát cháo trong nháy mắt, hơn nữa vì uống nhanh quá mà bị sặc, nhưng tiếc thức ăn nên đành liều mạng nuốt xuống.
“Chủ nhiệm Hoàng nói đúng, lúc trước thuê chúng ta thì nói có thể ăn no, có thịt, nhưng giờ thì lại khác, định dùng mấy thứ này lừa chúng ta sao, thật là một đám chó vong ân phụ nghĩa!” Lê Việt gào lên, tức giận phụ họa Hoàng Nhân Khoan.
Ba người đưa cơm tới tức nghẹn đỏ cả mặt, định nói lại vài câu nhưng được đồng bạn cản lại.
“Trừng mắt cái gì! Tiểu tử, mày chọc giận lão tử, cẩn thận lão tử lấy cái mạng mày đấy!” Lê Việt uống sạch phần cháo của mình xong cố hét lên, đi tới đẩy nam nhân đang tức giận kia, khiến người này ngã ngửa, khóe miệng cũng xuất hiện vết máu.
“Ngọc Tuyền, có sao không?” Bạn người kia vội nâng hắn dậy, hỏi thăm.
“Con mẹ mày thật giỏi! Còn dám lườm lão tử! Để lão tử phế mày đi vậy!” Lê Việt vốn không sảng khóai vì quyết định của Triệu Sơn Hà, nay lại bị người kia chọc giận, vì thế hắn liền truyền hỏa nguyên khí lên nắm tay rồi vung tay nên xuống.
“Ngũ tử, tránh mau!” Tiểu gia hỏa gọi là Ngọc Tuyền kia vội đẩy người bạn của mình ra!
Nắm tay của Lê Việt cũng không chạm được vào người tiểu gia hỏa kia, tay hắn đã bị Triệu Sơn Hà ngăn lại, hai người đều có hỏa năng, vì thế khi va chạm liền khiến liệt hỏa nháy mắt bao quanh bọn họ.
“Triệu Sơn Hà, không liên quan đến chuyện của mày, mày tốt nhất nên ít quan tâm đi!” Lê Việt tức giận nói, nhưng cũng không rat ay nữa, hắn biết sự lợi hại của Triệu Sơn Hà.
“Ông chủ Lê, một quyền này của anh đánh xuống, Ngọc Tuyền có thể sống được sao?” Triệu Sơn Hà không chịu nhường nói.
“Cái loại thiếu thông minh, ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng này chết là đáng đời!” Lê Việt phun nước bọt, căm hận nói.
Lúc này, một trung niên bốn mươi tuổi vội vã chạy tới, người này chính là đội trưởng của đám người Ngọc Tuyền, hắn chạy tới rồi tát mạnh một cái lên mặt Ngọc Tuyền, sau đó run giọng mắng: “Cái thằng nhóc ngu ngốc này, bảo thì không nghe lời! Mày hết muốn sống rôi à!”
Liên tiếp bảy tám cái tát bay ra, tiếng vang to, không ngừng đánh lên đầu thằng bé, khiến nhất thời mặt nó sưng vù lên.
Đứa gọi là Ngũ Tử kia vội vàng chạy đến ôm tay lão, van xin nói: “Chú, đừng đánh nữa, xin chú!”
Lão thở hồng hộc, nói: “Mày tránh ra, đừng cản.”
Ngọc Tuyền đứng lên, ôm vai Ngũ Tử, khóc quát: “Chú, người đánh đi, đánh chết tôi đi! Chúng ta đã hai ngày rồi không có gì ăn, đối bụng chấp nhận uống nước không giữ thức ăn cho họ, đừng nói ngừoi khác, đến cả chị Cầm, đúng, chị Cầm đang có con nhỏ khóc đói như thế còn phải nhịn, thế mà bọn họ còn không thỏa mãn?”
Tay lão đang giơ lên không bỗng ngừng lại, cũng không đánh xuống được nữa, cuối cùng thì lại mạnh mẽ tát vào mặt chính mình.
“Ông chủ Lê, ngài đại nhân đại lượng, Ngọc Tuyền vẫn còn là trẻ con, ngài ngàn lần đừng chấp nhặt với nó, tôi bồi tội thay nó vậy!” Lão Thôi hạ thấp thanh âm, khép nép cầu xin.
“Ta thấy ông chủ Lê à, chuyện này thôi quên đi, dù sao cũng là người một nhà mà!” Hoàng Nhân Khoan kỳ quái lên tiếng.
Lê Việt vốn cũng bị những lời nói của lão Thôi làm vơi đi ít nhiều, nhưng lại nghe thấy Hoàng Nhân Khoan nói như không liên quan gì đến hắn, trong lòng lại giận lên, người đầu tiên kêu lên là Hoàng Nhân Khoan hắn, hiện tại lại ra mặt làm người tốt! Mình thì lại trở thành kẻ xấu!
“Ồ, nếu chủ nhiệm Hoàng đã nói vậy, tôi đương nhiên phải nể mặt ông, việc này quên đi vậy! Chẳng qua, lão Thôi à, chủ nhiệm Hoàng vừa rồi mới nói, thức ăn các người đưa càng lúc càng ít, như vậy càng về sau này sẽ sao đây! Người tôi tuy thô kệch, chính vì nghe thấy chủ nhiệm hoàng nói thế, nên giờ muốn các người tăng thêm khẩu phần chút đi!” Lê Việt cười âm hiểm, đem trọng tâm câu chuyện ném về phía Hoàng Nhân Khoan, lời hắn nói cũng là thật, Hoàng Nhân Khoan đều đã nói qua, vì thế Hoàng Nhân Khoan không thể không thừa nhận.
“Cái này…cái này, chủ nhiệm Hoàng, ông chủ Lê, thức ăn…” Lão Thôi có chút khó khăn nói.
“Tôi thì không có việc gì, người tôi gầy, ăn cũng không nhiều, nhưng chủ nhiệm Hoàng thì lại khổ, các người tiếp tục trò chuyện đi, tôi ăn cơm xong giờ đi ngủ đây, cáo từ.” Lê Việt xua tay cắt lời lão Thôi, sau đó nhàn nhã bước lên trên ôtô.
Hoàng Nhân Khoan bị Lê Việt ném trách nhiệm về mình, hắn vừa rồi còn ra vẻ khoan dung, nói mọi người là một nhà, hiện giờ bị những lời của Lê Việt lật tẩy, không phải là câu sau vả vỡ mồm câu trước sao?
“Lão Thôi à, lương thực ít thì sớm nói một chút, tất cả đều là người nhà, cùng nhau nghĩ biện pháp, mọi người cùng kiếm củi mới tốt!” Hoàng Nhân Khoan ra vẻ nghiêm trang nói.
Hắn vốn là người nhát gan, nhìn thấy sâu là sợ ngay, lúc này mới cố gắng liều mạng theo quân đội rút lui, hắn nghĩ đến nếu mình sống ở Kim Lăng thì với hai thân phận này của mình, nhất định sẽ được thượng cấp trọng dụng lần nữa.
Nhưng những quan viên trốn chạy được đến Kim Lăng nhất định cũng không ít, hắn muốn lên cao thì phải cần có cơ hội, vì thế hắn sở dĩ làm thuê cho lão Thôi cũng chính là kế sách của hắn, chỉ cần hắn còn sống và đưa được một đám dân chạy được đến nơi, như thế thanh danh nhất định sẽ tăng cao, trở thành một hình tượng anh hùng!
“Chủ nhiệm Hoàng, ngài thật là… Cảm ơn!” Lão Thôi cũng chính là vì chuyện lương thực mà bạc cả đầu.
Triệu Sơn Hà liền nhân cơ hội, kéo luôn Hoàng Nhân Khoan đang mạnh miệng đi thương lượng chuyện lương thực với lão Thôi, phần cháo của Triệu Sơn Hà thì chỉ uống một nửa, còn lại hắn cho những đứa trẻ con khác.
Một hồi phong ba này đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Lúc vừa rồi Lê Việt đánh ra một quyền kia, Sở Vân Thăng đã điều động đến nguyên khí bản thể, định cứu đứa bé kia một mạng, nhưng không ngờ Triệu Sơn Hà lại nhảy ra, sau đó thì hắn cũng đứng cạnh nghe một hồi.
Lúc này, đoàn người đại đa số cũng tản ra, chỉ có mấy đứa trẻ là con tranh cướp nhau những cái bát không của mấy ngừơi giác tỉnh, chúng cố gắng liếm chút cặn còn lại trong đó.
Chén cháo của Sở Vân Thăng thì hắn cũng không động đến, hiện tại hắn tu luyện đến Nhị Nguyên Thiên, nguyên khí dung luyện với cơ thể chưa tới một phần năm, vì thế ngòai tiêu hao nguyên khí còn cần rất nhiều năng lượng từ sinh vật, vì thế chút cháo này còn xa mới đủ, hắn cần những thứ nhiều năng lượng trong Vật Nạp Phù hơn.
Hắn cầm bát cháo lên, nhưng thấy một cô bé khoảng năm sáu tuổi gày yếu ở bên cạnh, ánh mắt tràn ngập mơ ước nhìn bát cháo, hỏi: “Chú, cháo ăn ngon không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.