Quyển 1 - Chương 286: ĐÊM THỨ SÁU
Thiên Hạ Phiêu Hỏa
24/03/2013
Vân Thăng bỏ thức ăn trên tay xuống, nhìn Tào Chánh Nghĩa cười nói: “Lão Tào, ngươi cái gì cũng tốt chỉ mỗi tội gan quá nhỏ. Ta cũng không biết sao ngươi lại có thể chống chọi đến hôm nay. Ngươi xem La Hằng Thâm đảm nhiêm vụ tình báo, hắn nhất định sẽ biết tin đồn sớm hơn ngươi, và cả Lục tinh Thập bát tướng, bọn họ thế nào ít nhiều cũng phong phanh được tin. Nhưng ngươi xem, chỉ mỗi ngươi là tìm đến ta!”
Nói đến đây, hắn ưỡng ưỡng mình, cũng chỉ tay vào hướng tên áo choàng nói: “Ta rất vui vì ít nhất trong lòng ngươi có lão già này. Ít ra ngươi cũng xem ta là người cùng phe mà đến nhắc nhở, sợ ta có gì không phải. Đúng chứ?”
Tào Chánh Nghĩa ngại ngùng khẽ gật đầu.
Nụ cười trên môi Vân Thăng không còn, hắn đứng dậy quay đầu nhìn gã Tào Chánh Nghĩa nghiêm túc nói: “Lão Tào, nếu đã thế, ta cũng không xem người là người ngoài. Ta có thể nói thật với ngươi, những tin đồn đấy đều là sự thật!”
“Thật?!!!Vậy..vậy…” Tào Chánh Nghĩa nghe tin mà không còn điều khiển được mình.
Vân Thăng vẫy vẫy ta cắt ngang gã: “Nghe ta nói xong đã. Người anh hùng này là có thật, với lại chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện! Nhưng còn việc có thể không xem Băng tộc Hỏa tộc ra gì thì tuyệt đói không có khả năng, chỉ đơn thuần là tin đồn!”
“Cụ, thế này là..?” Tào Chánh Nghĩa ngơ ngác hỏi.
Vân Thăng chỉ về quảng trường bên ngoài nói :“Ngươi còn nhớ ta từng để ngươi và Edgar đi tìm hai nam một nữ kia không? Ba người này chính là ứng viên ‘anh hùng’ đó. Trong thành Thôi Tuyết còn bảy ngươi ứng viên khác. Vài hôm sau, ai là chân mạng thiên tử ắt sẽ có định đoạt! Ngươi nghĩ xem, nếu sứ giả Băng tộc và Hỏa tộc biết được vị ‘anh hùng’ này sẽ hiện thế, còn có thể để họ sống đến ngày hôm này không chứ?”
“Ý ngài là tất cả đều trong tầm nắm của ngài sứ giả?” Tào Chánh Nghĩa rụt rè đoán.
Vân Thăng không hề gạt gã. Sau khi nghe được tin đồn từ Tào Chánh Nghĩa, hắn đã lập tức biện minh thật hư. Tên áo choàng sợ không hắn tất nhiên không chứng minh được, vì nó đã chết từ lâu!
Nhưng tên sứ giả Băng tộc vẫn còn, bọn chúng giữ trong tay bảy tên ứng viên, điều này nói rõ chúng chẳng sợ gì tên “Thiên Đạo Nhân” mà tên trong gương ca tụng hết lời.
“Lão Tào, có nhiều việc ta nói ngươi chưa chắc hiểu, vì cả ta cũng không hiểu nổi!” Vân Thăng rút hai điếu thuốc ra, vứt cho gã một điều. Gã như hoảng hồn vì sự “ưu đãi” này, lập tức khúm núm châm thuốc cho Vân Thăng.
“Tiểu nhân hiểu, cái không nên hỏi tuyệt đối không hỏi.” Tào Chánh Nghĩa liền đổi thành bộ mặt biết điều.
Vân Thăng lắc đầu đáp: “Lão Tào, ngươi nên hiểu rằng, trong thời thế này, dù là ngài sứ giả của chúng ta hoặc lạ vị ‘anh hùng’ sắp giáng thế kia, chúng ta chỉ là những nhân vật nhỏ bé ở giữa, hơn tất cả chỉ có tự trở nên lớn mạnh mới là hoàng đạo. Nếu không còn ai quan tâm đến ta? Ai cho ta thức ăn? Giá trị của một con người cao hay thấp thường là phụ thuộc vào giá trị có thể được lợi dụng của hắn, người không có giá trị lợi dụng, đến chó cũng chả thèm để mắt đến. Ngươi nói đúng không?”
Tào Chánh Nghĩa ngỡ ngàng, sao bỗng dưng ngài quản sự lại nói những lời này?
“Ngươi là người ta chen ngang vào. Có ta đứng sau ngươi ắt an lành, không ai dám không phục ngươi. Đạo lý này chắc ngươi hiểu.” Vân Thăng bắn bớt tàn thuốc.
Tào Chánh Nghĩa có thể nói chính là tên bù nhìn được hắn cất nhắc. Tuy tính tình nhát gan, nhưng làm việc cho Vân Thăng vẫn rất ư tận tụy trung thành, thậm chí hôm nay còn cố tình đến nhắc nhở hắn “ngài sứ giả sắp không còn dựa giẫm được”. Điều này khiến hắn ít nhiều có phần động lòng.
Vài hôm sau hắn sẽ rời nơi này.
Sau khi hắn đi, với thực lực và trí não của Tào Chánh Nghĩa sẽ không đủ vốn liếng để trấn áp La Hằng Thâm và cả Lục tinh Thập bát tướng. Lúc ấy bị lật đổ còn tốt, chỉ sợ bị báo thù mà mất mạng.
Nếu như ngay từ đầu không có Sở Vân Thăng, e rằng tên này vẫn đang ngồi rung đùi với vị trí thích hợp của mình. Vì thế trước khi ra đi, Vân Thăng cũng muốn dặn dò tên thành chủ vốn “trung thành” với mình đôi điều,hi vọng gã có thể vượt qua được kiếp nạn này.
“Thực lực của ngươi trong Lục tinh Thập bát tướng chỉ là hạng trung bình. Ta ước chừng cả lão Uông ngươi cũng địch không lại. Nếu tính lâu dài, ngươi sẽ không thể trấn áp được chúng.” Khẩu khí Vân Thăng rất ư bình lặng, như thể đang nói chuyện với một người bạn lâu năm. Xong, hắn rút trong áo ra hai lọ lớn dịch thể thúc sinh và vài tờ giấy, nói: “Thứ trong lọ có thể ngươi và La Hằng Thâm đều biết là gì. Cộng thêm công pháp trên mấy tờ giấy này vốn là chuẩn bị cho người của Lục tinh Thập bát tướng lập công dùng, nhưng bây giờ ta giao hết cho ngươi! Những ngày này ngươi không còn phải lo việc vặt trong thành, cứ giao hết cho La Hằng Thâm, và ngươi cũng thôi về hú hí với các ả đàn bà của ngươi, cứ ngoan ngoãn ở trong nhà. Hãy mượn thứ trong lọ này luyện nhuần nhuyễn những bộ công pháp này. Ngươi phải triệt để nâng cao thực lực bản thân lên!”
Tào Chánh Nghĩa đã “thèm thuồng” loại dịch thế này từ lâu, thế mà giờ này Vân Thăng chỉ một chốc đã cho gã hai lọ to tướng. Gã như không thể tin vào mắt mình. Lại thêm những bộ công pháp này, cũng chỉ giao một mình gã thôi!
Nhưng Vân Thăng vẫn bình thương nói, khiến lòng gã có một cảm xúc đặc biệt, như lúc này đây, Vân Thăng đã thật sự xem hắn là người một nhà.
“Cảm tạ! Cảm tạ cụ! Ta nhất định không phụ lòng cụ! ” Tào Chánh Nghĩa xúc động nói.
“Được rồi! Ngươi mau đi luyện tập đi!” Hắn vẫy vẫy tay. Những bộ công pháp ấy là công pháp vòng bốn và năm đã có được từ Thần Vực mà chưa kịp chỉnh sửa, nhưng lại thích hợp trình độ như Tào Chánh Nghĩa tu luyện.
Hắn được biết tin từ người trong gương đến nay vẫn chưa có người có thể phá giải đến vòng thứ năm, chỉ những người có thể xuất hiện ở vòng bốn đã thuộc lớp kỳ tài.
Sau khi Tào Chánh Nghĩa đi, hắn lại quay lại quét sạch thịt trùng tử trên bàn. Năng lượng thực phẩm bao giờ cũng phải nạp đầy! Sức khỏe hắn không thể quỵ, giờ vẫn từng giờ từng khắc cải thiện Xúc nguyên thể cần một lượng năng lượng sinh vật lớn.
Tiếp đến, lợi dụng một ít giờ đồng hồ hắn đã thử nghiệm hiệu quả Huyền Ba Trảo. Đúng là không làm hắn phải thất vọng. Thông qua nguyên phù mới, hộp phát sau khi được truyền vào tổ hợp năng lượng bổn thể ưu việt hiệu quả tăng lên vèo vèo, ít nhất hơn gấp ba lần hiệu lực lúc trước.
Hắn vẫn nhớ sức phòng ngự của nó khi tên áo choàng sử dụng đã có thể chống đỡ được công kích đôi giữa một ả áo trắng cộng một vật thể bay. Giờ nay tính năng của nó tăng lên gấp ba, dù bản thân hắn có yểu hơn tên áo choàng, nhưng bù qua xớt lại, ít nhất hắn phải đỡ đòn được một chiếc vật thể bay!
Nếu để Thần Vực biết được rằng cả công pháp hay vũ khí sau khi vào tay Vân Thăng uy lực đều tăng lên vài lần thì sẽ nghĩ sao đây?
Trong lúc đang ngẫm nghĩ, hắn bỗng nhiên cảm nhận rõ rệt sâu thẳng trong tiểm thức, Cẩm Thạch đang kêu gọi tên phân thân áo choàng!
Vân Thăng không biết việc gì đã xảy ra, vội vàng gác mọi việc lại, lập tức hỏa tốc quay về khu dịch thể!
Trùng tử - kẻ thù lớn nhất từ trước đến nay, giờ đây lại thành chỗ dựa lớn mạnh nhất của hắn. Trước khi hắn rời khu Hoàng Sơn, tuyệt không thể xảy ra bất kỳ sơ xuất!
Hắn phi thẳng với thế điện xẹt gió cuốn về khu dịch thể. Trong lòng cảnh giác trăm phần, sau khi cẩn thận kiểm tra không thấy bóng dáng của bọn Băng tộc mới phần nào yên tâm.
Chỉ cần không phải chúng, mọi việc đều ổn!
Tại cự phần to nhất mà Cẩm Thạch đang ở, Vân Thăng chẳng mấy chốc đã tìm ra nó. Sau bao ngày không gặp, nó hình như cũng lớn gấp bội, cả thể noãn bào của nó tròn quay, đang không ngừng ùn ụt xoay chuyển như thế sắp phá bào mà ra.
Một lát sau, phân thần áo choàng cũng theo bước vào cự phần. Nó vừa xuất hiện, một chiếc áo nhỏ lập tức cấp phực vào người nó rút ra một nhún dịch thể khô cằn trở lại bổn thể của Cẩm Thạch.
Vân Thăng không có can thiệp vào hành động của nó. Thông qua lệnh phong ấn, hắn vừa biết từ khí hút cạn thân thể tên áo choàng chiến bại lần trước, nó đã đi vào kỳ noãn hóa sinh trưởng. Giờ đây là thời khắc quan trọng để nó phá bào đi ra!
Cẩm Thạch tập trung tất cả một sức mạnh toàn lực xông kích!
Vân Thăng nhàm chán ngồi một bên quan sát một hồi. Phương thức tiến hóa của trùng thử quả thật kỳ diệu. Với trình độ nửa mùa của mình cũng không tìm ra giá trị tham khảo gì, nên sau khi thu hoạch dịch thể mấy ngày nay sản xuất ra, liền vội vã quay về thành.
Xông kích của Cẩm Thạch không phải một khắc một giờ. Thông qua giao lưu với nó qua lệnh phong ấn, ít nhất cần bốn ngày.
Vân Thăng giờ cũng cần gia tốc tu luyện. Dịch thúc sinh trước đây cự phần sản xuất vẫn còn một phần, vì thế hắn hạ lệnh cự phần dừng tất cả một công tác sản xuất, toàn tâm phối hợp Cẩm Thạch xông kích!
Một khi noãn hóa thăng cấp thành công, không chừng có thể Cẩm Thạch sẽ phá bỏ được sự hạn chế của cự phần, có thể triệu tập quần trùng phá chông vượt gai. Lúc ấy sức mạnh sẽ mạnh như hồng thủy mãnh thú, công vô không phá.
Hôm nay là ngày thứ ba rời Thần Vực, chỉ còn cách ngày quy vị ba ngày. Đến ngày thứ bảy, sau khi Thần Vực khai thông như mọi khi, theo người trong gương tiết lộ, sẽ là lúc Thiên Đạo Nhân quy vị.
Vân Thăng không bao giờ lãng phí thời gian, nhất là trong nhưng thời khắc quan trọng này. Ba ngày, hắn phải tận dụng tranh thủ từng giây từng phút, một bên kiểm tra tình hình xông kích của Cẩm Thạch, một bên tranh thủ thời gian triện chế các loại nguyên phù.
Lượng Nhiếp Nguyên phù trụ bì của hắn hùng hậu vô cùng, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác “vung tiền như trút”,vì thế ống dịch thể xanh có được trong lần đột phá vòng một Thần Vực cũng không cần động đến.
Sau khi hiểu ra định lý họ Phan, hắn phát hiện dịch thể xanh trong ống cũng là một loại năng lượng ổn định thông thường, còn công dụng chính xác là gì thì hắn chịu chưa biết.
Để tránh trường hợp sau này gặp bảo bối nào đấy mà không có năng lượng để xài, hắn quyết định tạm thời không động đến nó. Dẫu sao hắn không phải là tiền bối, nghiên cứu ra một nguyên phù cho Huyền Ba Trảo không dễ dàng. Lần sau, chưa chắc đã gặp may!
…
Thời gian từng giây từng phút qua đi, ngày Thiên Đạo Nhân quy vị đã ngày càng cận kề, lòng Vân Thăng cũng ngày càng nôn nao.
Không biết tiến độ tu luyện của Tào Chánh Nghĩa đã đến đâu. Chung quy đến ngày thứ sáu, Vân Thăng đã không còn thời gian để lo nghĩ cho gã. Hắn dẫn theo Edgar đi vào nhà giam bí mật dưới tầng hầm đại điện.
Nếu nói là nhà giam thì trên thực tế, ba ứng viên này được đãi ngộ chẳng thua gì Tào Chánh Nghĩa. Có ân có uống, chưa để đói bữa nào.
Với việc hệ trọng này, đích thân Vân Thăng phải trực tiếp trấn thủ, bọn Edgar đều chờ bên ngoài.
“Cái nên dặn các người ta đều đã dặn. Các ngươi tự động thủ đi! Hãy yên tâm, trong ống là dịch thể dinh dưỡng công nghệ cao. Bổn nhân đã đích thân thử nghiệm qua, đảm bảo không để các ngươi phải chết đói, cũng không sợ chết ngạt mà lo.” Hắn dằn kích động trong lòng lại, kiên nhẫn dặn dò.
Bao nhiêu ngày nay cũng chỉ chờ đợi mỗi giây phút này!
Hai gã đàn ông nhìn mặt nhau rồi nhanh chóng bắt đầu lột áo quần. Chỉ nữ ứng viên lại vẫn đứng yên không động tĩnh.
Vừa bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Vân Thăng, ả bỗng chốc như điên như dại nhảy xổ tới quỳ xuống ôm chằm chân hắn van lày: “Ngài quản sự, ta lạy ngài…xin ngài. Ngài đừng bỏ ta vào kia. Ta cầu xin ngài, ta còn đứa con. Ta không muốn chết. Xin ngài hãy động lòng thương!”
“Ta đã nói đây chỉ là quá trình tuyển chọn. Các ngươi có tất cả mười người, còn bảy người ở thành Thôi Tuyết cũng sẽ tiến hành chọn. Sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Ngược lại, nếu được chọn lựa, đấy còn là may mắn khó gặp! Nếu ngươi thấy ngại cởi trước mặt bọn ta…” Hắn chau mày lại nói. Đến giờ phút này mới có ứng viên không chịu vào ống dịch thể, hắn cũng đành kiên nhẫn khuyên can.
Ả lắc đầu khóc lóc điên dại: “Không, không phải! Xin ngài. Ta đi vào chỉ có con đường chết, sẽ không sống nổi nữa. Ta không sợ chết, nhưng còn con ta…Xin ngài hãy mở lòng từ bi!”
“Tại sao?” Vân Thăng đứng phực dậy , hắn định mềm không được thì ta đây sẽ dùng vũ lực. Đúng là vô lý. Chắc ả thời gian này bị giam lâu quá mà thành ra lẩm cẩm đây!
Ả vẫn ôm chặt ống quần hắn nài nỉ : “Thật đấy, cầu xin ngài! Là thật đấy. Đại nạn trước mắt thế làm sao ta dám gạt ngài? Ta là chuyên gia mật mã, lúc chúng làm test ta, ta đã giải ngược mã chương trình của chúng. Tất cả đều phải chết, trong bọn ta chỉ một người được sống. Điều ta nói hoàn toàn là thật. Chín người trong bọn ta đều phải chết! Xin ngài hãy tin ta, ta không lừa ngài. Nếu không ta đã không phải sợ. Ta cầu xin ngài đấy! ”
“Ngươi nói gì?” Vân Thăng nghe xong mặt mày biến sắc.
Hai nam ứng viên còn lại quần áo đang lột nửa chừng nghe lời mặt không còn miếng máu, đứng như trời trồng.
Ba người họ vốn được giam cách ly trong các phòng khác nhau, hai tên kia chắc hẳn hôm nay mới lần đầu được nghe tin trời giáng này. Dù chưa xác định thật hư, nhưng ai lại muốn chết?
Vân Thăng túm lấy cổ áo ả nghiêm giọng hỏi: “Thế là thế nào? Hãy nói rõ cho ta biết? Nếu ngươi nói dối, đừng nói là ứng viên, cả Thiên Đạo Nhân, lão tử cũng giết không tha!”
Có lẽ vì Vân Thăng dùng sức quá, mặt ả đỏ bừng lên đau đớn rên rỉ: “Ngài…ngài quản sự, ngài…ngài..thả ta ra…Ta không dám lừa..lừa ngài…khụ. Khụ..”
Vân Thăng thả ả ra, tuy giọng có phần thả lỏng hơn, nhưng mặt hắn vẫn đen sì: “Ta không phải nhằm vào ngươi. Ngươi không phải sợ, rốt cuộc là thế nào!?”
Nói đến đây, hắn ưỡng ưỡng mình, cũng chỉ tay vào hướng tên áo choàng nói: “Ta rất vui vì ít nhất trong lòng ngươi có lão già này. Ít ra ngươi cũng xem ta là người cùng phe mà đến nhắc nhở, sợ ta có gì không phải. Đúng chứ?”
Tào Chánh Nghĩa ngại ngùng khẽ gật đầu.
Nụ cười trên môi Vân Thăng không còn, hắn đứng dậy quay đầu nhìn gã Tào Chánh Nghĩa nghiêm túc nói: “Lão Tào, nếu đã thế, ta cũng không xem người là người ngoài. Ta có thể nói thật với ngươi, những tin đồn đấy đều là sự thật!”
“Thật?!!!Vậy..vậy…” Tào Chánh Nghĩa nghe tin mà không còn điều khiển được mình.
Vân Thăng vẫy vẫy ta cắt ngang gã: “Nghe ta nói xong đã. Người anh hùng này là có thật, với lại chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện! Nhưng còn việc có thể không xem Băng tộc Hỏa tộc ra gì thì tuyệt đói không có khả năng, chỉ đơn thuần là tin đồn!”
“Cụ, thế này là..?” Tào Chánh Nghĩa ngơ ngác hỏi.
Vân Thăng chỉ về quảng trường bên ngoài nói :“Ngươi còn nhớ ta từng để ngươi và Edgar đi tìm hai nam một nữ kia không? Ba người này chính là ứng viên ‘anh hùng’ đó. Trong thành Thôi Tuyết còn bảy ngươi ứng viên khác. Vài hôm sau, ai là chân mạng thiên tử ắt sẽ có định đoạt! Ngươi nghĩ xem, nếu sứ giả Băng tộc và Hỏa tộc biết được vị ‘anh hùng’ này sẽ hiện thế, còn có thể để họ sống đến ngày hôm này không chứ?”
“Ý ngài là tất cả đều trong tầm nắm của ngài sứ giả?” Tào Chánh Nghĩa rụt rè đoán.
Vân Thăng không hề gạt gã. Sau khi nghe được tin đồn từ Tào Chánh Nghĩa, hắn đã lập tức biện minh thật hư. Tên áo choàng sợ không hắn tất nhiên không chứng minh được, vì nó đã chết từ lâu!
Nhưng tên sứ giả Băng tộc vẫn còn, bọn chúng giữ trong tay bảy tên ứng viên, điều này nói rõ chúng chẳng sợ gì tên “Thiên Đạo Nhân” mà tên trong gương ca tụng hết lời.
“Lão Tào, có nhiều việc ta nói ngươi chưa chắc hiểu, vì cả ta cũng không hiểu nổi!” Vân Thăng rút hai điếu thuốc ra, vứt cho gã một điều. Gã như hoảng hồn vì sự “ưu đãi” này, lập tức khúm núm châm thuốc cho Vân Thăng.
“Tiểu nhân hiểu, cái không nên hỏi tuyệt đối không hỏi.” Tào Chánh Nghĩa liền đổi thành bộ mặt biết điều.
Vân Thăng lắc đầu đáp: “Lão Tào, ngươi nên hiểu rằng, trong thời thế này, dù là ngài sứ giả của chúng ta hoặc lạ vị ‘anh hùng’ sắp giáng thế kia, chúng ta chỉ là những nhân vật nhỏ bé ở giữa, hơn tất cả chỉ có tự trở nên lớn mạnh mới là hoàng đạo. Nếu không còn ai quan tâm đến ta? Ai cho ta thức ăn? Giá trị của một con người cao hay thấp thường là phụ thuộc vào giá trị có thể được lợi dụng của hắn, người không có giá trị lợi dụng, đến chó cũng chả thèm để mắt đến. Ngươi nói đúng không?”
Tào Chánh Nghĩa ngỡ ngàng, sao bỗng dưng ngài quản sự lại nói những lời này?
“Ngươi là người ta chen ngang vào. Có ta đứng sau ngươi ắt an lành, không ai dám không phục ngươi. Đạo lý này chắc ngươi hiểu.” Vân Thăng bắn bớt tàn thuốc.
Tào Chánh Nghĩa có thể nói chính là tên bù nhìn được hắn cất nhắc. Tuy tính tình nhát gan, nhưng làm việc cho Vân Thăng vẫn rất ư tận tụy trung thành, thậm chí hôm nay còn cố tình đến nhắc nhở hắn “ngài sứ giả sắp không còn dựa giẫm được”. Điều này khiến hắn ít nhiều có phần động lòng.
Vài hôm sau hắn sẽ rời nơi này.
Sau khi hắn đi, với thực lực và trí não của Tào Chánh Nghĩa sẽ không đủ vốn liếng để trấn áp La Hằng Thâm và cả Lục tinh Thập bát tướng. Lúc ấy bị lật đổ còn tốt, chỉ sợ bị báo thù mà mất mạng.
Nếu như ngay từ đầu không có Sở Vân Thăng, e rằng tên này vẫn đang ngồi rung đùi với vị trí thích hợp của mình. Vì thế trước khi ra đi, Vân Thăng cũng muốn dặn dò tên thành chủ vốn “trung thành” với mình đôi điều,hi vọng gã có thể vượt qua được kiếp nạn này.
“Thực lực của ngươi trong Lục tinh Thập bát tướng chỉ là hạng trung bình. Ta ước chừng cả lão Uông ngươi cũng địch không lại. Nếu tính lâu dài, ngươi sẽ không thể trấn áp được chúng.” Khẩu khí Vân Thăng rất ư bình lặng, như thể đang nói chuyện với một người bạn lâu năm. Xong, hắn rút trong áo ra hai lọ lớn dịch thể thúc sinh và vài tờ giấy, nói: “Thứ trong lọ có thể ngươi và La Hằng Thâm đều biết là gì. Cộng thêm công pháp trên mấy tờ giấy này vốn là chuẩn bị cho người của Lục tinh Thập bát tướng lập công dùng, nhưng bây giờ ta giao hết cho ngươi! Những ngày này ngươi không còn phải lo việc vặt trong thành, cứ giao hết cho La Hằng Thâm, và ngươi cũng thôi về hú hí với các ả đàn bà của ngươi, cứ ngoan ngoãn ở trong nhà. Hãy mượn thứ trong lọ này luyện nhuần nhuyễn những bộ công pháp này. Ngươi phải triệt để nâng cao thực lực bản thân lên!”
Tào Chánh Nghĩa đã “thèm thuồng” loại dịch thế này từ lâu, thế mà giờ này Vân Thăng chỉ một chốc đã cho gã hai lọ to tướng. Gã như không thể tin vào mắt mình. Lại thêm những bộ công pháp này, cũng chỉ giao một mình gã thôi!
Nhưng Vân Thăng vẫn bình thương nói, khiến lòng gã có một cảm xúc đặc biệt, như lúc này đây, Vân Thăng đã thật sự xem hắn là người một nhà.
“Cảm tạ! Cảm tạ cụ! Ta nhất định không phụ lòng cụ! ” Tào Chánh Nghĩa xúc động nói.
“Được rồi! Ngươi mau đi luyện tập đi!” Hắn vẫy vẫy tay. Những bộ công pháp ấy là công pháp vòng bốn và năm đã có được từ Thần Vực mà chưa kịp chỉnh sửa, nhưng lại thích hợp trình độ như Tào Chánh Nghĩa tu luyện.
Hắn được biết tin từ người trong gương đến nay vẫn chưa có người có thể phá giải đến vòng thứ năm, chỉ những người có thể xuất hiện ở vòng bốn đã thuộc lớp kỳ tài.
Sau khi Tào Chánh Nghĩa đi, hắn lại quay lại quét sạch thịt trùng tử trên bàn. Năng lượng thực phẩm bao giờ cũng phải nạp đầy! Sức khỏe hắn không thể quỵ, giờ vẫn từng giờ từng khắc cải thiện Xúc nguyên thể cần một lượng năng lượng sinh vật lớn.
Tiếp đến, lợi dụng một ít giờ đồng hồ hắn đã thử nghiệm hiệu quả Huyền Ba Trảo. Đúng là không làm hắn phải thất vọng. Thông qua nguyên phù mới, hộp phát sau khi được truyền vào tổ hợp năng lượng bổn thể ưu việt hiệu quả tăng lên vèo vèo, ít nhất hơn gấp ba lần hiệu lực lúc trước.
Hắn vẫn nhớ sức phòng ngự của nó khi tên áo choàng sử dụng đã có thể chống đỡ được công kích đôi giữa một ả áo trắng cộng một vật thể bay. Giờ nay tính năng của nó tăng lên gấp ba, dù bản thân hắn có yểu hơn tên áo choàng, nhưng bù qua xớt lại, ít nhất hắn phải đỡ đòn được một chiếc vật thể bay!
Nếu để Thần Vực biết được rằng cả công pháp hay vũ khí sau khi vào tay Vân Thăng uy lực đều tăng lên vài lần thì sẽ nghĩ sao đây?
Trong lúc đang ngẫm nghĩ, hắn bỗng nhiên cảm nhận rõ rệt sâu thẳng trong tiểm thức, Cẩm Thạch đang kêu gọi tên phân thân áo choàng!
Vân Thăng không biết việc gì đã xảy ra, vội vàng gác mọi việc lại, lập tức hỏa tốc quay về khu dịch thể!
Trùng tử - kẻ thù lớn nhất từ trước đến nay, giờ đây lại thành chỗ dựa lớn mạnh nhất của hắn. Trước khi hắn rời khu Hoàng Sơn, tuyệt không thể xảy ra bất kỳ sơ xuất!
Hắn phi thẳng với thế điện xẹt gió cuốn về khu dịch thể. Trong lòng cảnh giác trăm phần, sau khi cẩn thận kiểm tra không thấy bóng dáng của bọn Băng tộc mới phần nào yên tâm.
Chỉ cần không phải chúng, mọi việc đều ổn!
Tại cự phần to nhất mà Cẩm Thạch đang ở, Vân Thăng chẳng mấy chốc đã tìm ra nó. Sau bao ngày không gặp, nó hình như cũng lớn gấp bội, cả thể noãn bào của nó tròn quay, đang không ngừng ùn ụt xoay chuyển như thế sắp phá bào mà ra.
Một lát sau, phân thần áo choàng cũng theo bước vào cự phần. Nó vừa xuất hiện, một chiếc áo nhỏ lập tức cấp phực vào người nó rút ra một nhún dịch thể khô cằn trở lại bổn thể của Cẩm Thạch.
Vân Thăng không có can thiệp vào hành động của nó. Thông qua lệnh phong ấn, hắn vừa biết từ khí hút cạn thân thể tên áo choàng chiến bại lần trước, nó đã đi vào kỳ noãn hóa sinh trưởng. Giờ đây là thời khắc quan trọng để nó phá bào đi ra!
Cẩm Thạch tập trung tất cả một sức mạnh toàn lực xông kích!
Vân Thăng nhàm chán ngồi một bên quan sát một hồi. Phương thức tiến hóa của trùng thử quả thật kỳ diệu. Với trình độ nửa mùa của mình cũng không tìm ra giá trị tham khảo gì, nên sau khi thu hoạch dịch thể mấy ngày nay sản xuất ra, liền vội vã quay về thành.
Xông kích của Cẩm Thạch không phải một khắc một giờ. Thông qua giao lưu với nó qua lệnh phong ấn, ít nhất cần bốn ngày.
Vân Thăng giờ cũng cần gia tốc tu luyện. Dịch thúc sinh trước đây cự phần sản xuất vẫn còn một phần, vì thế hắn hạ lệnh cự phần dừng tất cả một công tác sản xuất, toàn tâm phối hợp Cẩm Thạch xông kích!
Một khi noãn hóa thăng cấp thành công, không chừng có thể Cẩm Thạch sẽ phá bỏ được sự hạn chế của cự phần, có thể triệu tập quần trùng phá chông vượt gai. Lúc ấy sức mạnh sẽ mạnh như hồng thủy mãnh thú, công vô không phá.
Hôm nay là ngày thứ ba rời Thần Vực, chỉ còn cách ngày quy vị ba ngày. Đến ngày thứ bảy, sau khi Thần Vực khai thông như mọi khi, theo người trong gương tiết lộ, sẽ là lúc Thiên Đạo Nhân quy vị.
Vân Thăng không bao giờ lãng phí thời gian, nhất là trong nhưng thời khắc quan trọng này. Ba ngày, hắn phải tận dụng tranh thủ từng giây từng phút, một bên kiểm tra tình hình xông kích của Cẩm Thạch, một bên tranh thủ thời gian triện chế các loại nguyên phù.
Lượng Nhiếp Nguyên phù trụ bì của hắn hùng hậu vô cùng, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác “vung tiền như trút”,vì thế ống dịch thể xanh có được trong lần đột phá vòng một Thần Vực cũng không cần động đến.
Sau khi hiểu ra định lý họ Phan, hắn phát hiện dịch thể xanh trong ống cũng là một loại năng lượng ổn định thông thường, còn công dụng chính xác là gì thì hắn chịu chưa biết.
Để tránh trường hợp sau này gặp bảo bối nào đấy mà không có năng lượng để xài, hắn quyết định tạm thời không động đến nó. Dẫu sao hắn không phải là tiền bối, nghiên cứu ra một nguyên phù cho Huyền Ba Trảo không dễ dàng. Lần sau, chưa chắc đã gặp may!
…
Thời gian từng giây từng phút qua đi, ngày Thiên Đạo Nhân quy vị đã ngày càng cận kề, lòng Vân Thăng cũng ngày càng nôn nao.
Không biết tiến độ tu luyện của Tào Chánh Nghĩa đã đến đâu. Chung quy đến ngày thứ sáu, Vân Thăng đã không còn thời gian để lo nghĩ cho gã. Hắn dẫn theo Edgar đi vào nhà giam bí mật dưới tầng hầm đại điện.
Nếu nói là nhà giam thì trên thực tế, ba ứng viên này được đãi ngộ chẳng thua gì Tào Chánh Nghĩa. Có ân có uống, chưa để đói bữa nào.
Với việc hệ trọng này, đích thân Vân Thăng phải trực tiếp trấn thủ, bọn Edgar đều chờ bên ngoài.
“Cái nên dặn các người ta đều đã dặn. Các ngươi tự động thủ đi! Hãy yên tâm, trong ống là dịch thể dinh dưỡng công nghệ cao. Bổn nhân đã đích thân thử nghiệm qua, đảm bảo không để các ngươi phải chết đói, cũng không sợ chết ngạt mà lo.” Hắn dằn kích động trong lòng lại, kiên nhẫn dặn dò.
Bao nhiêu ngày nay cũng chỉ chờ đợi mỗi giây phút này!
Hai gã đàn ông nhìn mặt nhau rồi nhanh chóng bắt đầu lột áo quần. Chỉ nữ ứng viên lại vẫn đứng yên không động tĩnh.
Vừa bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Vân Thăng, ả bỗng chốc như điên như dại nhảy xổ tới quỳ xuống ôm chằm chân hắn van lày: “Ngài quản sự, ta lạy ngài…xin ngài. Ngài đừng bỏ ta vào kia. Ta cầu xin ngài, ta còn đứa con. Ta không muốn chết. Xin ngài hãy động lòng thương!”
“Ta đã nói đây chỉ là quá trình tuyển chọn. Các ngươi có tất cả mười người, còn bảy người ở thành Thôi Tuyết cũng sẽ tiến hành chọn. Sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Ngược lại, nếu được chọn lựa, đấy còn là may mắn khó gặp! Nếu ngươi thấy ngại cởi trước mặt bọn ta…” Hắn chau mày lại nói. Đến giờ phút này mới có ứng viên không chịu vào ống dịch thể, hắn cũng đành kiên nhẫn khuyên can.
Ả lắc đầu khóc lóc điên dại: “Không, không phải! Xin ngài. Ta đi vào chỉ có con đường chết, sẽ không sống nổi nữa. Ta không sợ chết, nhưng còn con ta…Xin ngài hãy mở lòng từ bi!”
“Tại sao?” Vân Thăng đứng phực dậy , hắn định mềm không được thì ta đây sẽ dùng vũ lực. Đúng là vô lý. Chắc ả thời gian này bị giam lâu quá mà thành ra lẩm cẩm đây!
Ả vẫn ôm chặt ống quần hắn nài nỉ : “Thật đấy, cầu xin ngài! Là thật đấy. Đại nạn trước mắt thế làm sao ta dám gạt ngài? Ta là chuyên gia mật mã, lúc chúng làm test ta, ta đã giải ngược mã chương trình của chúng. Tất cả đều phải chết, trong bọn ta chỉ một người được sống. Điều ta nói hoàn toàn là thật. Chín người trong bọn ta đều phải chết! Xin ngài hãy tin ta, ta không lừa ngài. Nếu không ta đã không phải sợ. Ta cầu xin ngài đấy! ”
“Ngươi nói gì?” Vân Thăng nghe xong mặt mày biến sắc.
Hai nam ứng viên còn lại quần áo đang lột nửa chừng nghe lời mặt không còn miếng máu, đứng như trời trồng.
Ba người họ vốn được giam cách ly trong các phòng khác nhau, hai tên kia chắc hẳn hôm nay mới lần đầu được nghe tin trời giáng này. Dù chưa xác định thật hư, nhưng ai lại muốn chết?
Vân Thăng túm lấy cổ áo ả nghiêm giọng hỏi: “Thế là thế nào? Hãy nói rõ cho ta biết? Nếu ngươi nói dối, đừng nói là ứng viên, cả Thiên Đạo Nhân, lão tử cũng giết không tha!”
Có lẽ vì Vân Thăng dùng sức quá, mặt ả đỏ bừng lên đau đớn rên rỉ: “Ngài…ngài quản sự, ngài…ngài..thả ta ra…Ta không dám lừa..lừa ngài…khụ. Khụ..”
Vân Thăng thả ả ra, tuy giọng có phần thả lỏng hơn, nhưng mặt hắn vẫn đen sì: “Ta không phải nhằm vào ngươi. Ngươi không phải sợ, rốt cuộc là thế nào!?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.