Quyển 1 - Chương 216: Em không muốn theo hắn
Thiên Hạ Phiêu Hỏa
03/03/2016
Sở Vân Thăng chỉ nhìn thoáng qua, cũng không tiến vào trong đại sảnh, mà trực tiếp trở về xe RV.
"Ngài về rồi."
Tần Kỳ Anh mở mắt, giọng nói có chút suy yếu, lái xe thực ra cũng là một chuyện tiêu tốn khá nhiều thể lực.
"Edgar đã nấu cơm tối xong chưa?"
Sở Vân Thăng gật gật đầu, mở cửa xe, thuận miệng hỏi, quả thực cũng cảm thấy hơi đói bụng.
"Nấu ở phía sau xe, có thể vẫn chưa xong."
Tần Kỳ Anh lặng lẽ đánh giá Sở Vân Thăng. Bắt đầu từ lúc ở Vu Thành nàng đã không thể nào hiểu được suy nghĩ trong đầu gã Thiên Hành Giả này. Giống như vừa rồi, lúc đó ai ai cũng cắm đầu chạy trốn, thế mà hắn ngược lại, lại chủ động xông lên.
"Cô ta là ai?"
Sở Vân Thăng xuyên qua tấm vải mành ngăn phía sau chỗ ngồi khoang điều khiển, tiến vào thùng xe, liền thấy một cô gái xa lạ ngồi trên ghế sa lon đối diện bếp.
"Là học sinh của bằng hữu ngài, vừa rồi khi hỗn loạn rút lui, cô ta ngã từ trên đỉnh xe buýt xuống, té gãy chân."
Tần Kỳ Anh hơi ưỡn mình ra sau, cố sức quay đầu nói: "Tôi đã giúp cô ta nối lại rồi."
"Cô còn biết mấy thứ này?"
Sở Vân Thăng ngạc nhiên nói. Nhớ đến hồi mình chiến đấu với Xích Giáp Trùng ở Thân Thành, có vài lần khớp xương bị trật, nếu không phải dựa vào sự hỗ trợ của nguyên khí thì bây giờ sớm đã tàn phế rồi. Cái y thuật có thể nối xương này không phải thứ mà ai cũng có thể biết được.
Sở Vân Thăng vừa nói vừa đi vào trong, cô gái gãy chân cuống quít tựa lên bàn ăn, dùng một chân nâng người đứng dậy, hốt hoảng ấp a ấp úng nói: "Là tiến sĩ cho tôi vào, bảo tôi trông chừng nồi..."
"Trông chừng thì trông chừng đi, y là tiến sĩ thật à? Ta nhìn thế nào cũng không thấy y giống một tiến sĩ. Đến cả 'cây nấm' mà cũng không phân biệt được!"
Sở Vân Thăng mở nồi ra, thịt trùng đỏ rực nấu bên trong đang không ngừng cuộn trào, sôi sùng sục. Trong bụng bỗng trào lên cảm giác buồn nôn, cảm giác đói bụng lập tức biến mất. Ngày nào cũng ăn cái thứ này, muốn không chán cũng khó.
"Xong ngay bây giờ đây."
Cô gái hết sức lo lắng, nhìn gã đàn ông đột nhiên xuất hiện, hùng hổ đi tới, hơn nữa còn không kiêng nể gì “nói xấu” Edgar như vậy, trong nội tâm thấp thỏm bất an, cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Nàng cho rằng tiến sĩ Edgar là Thiên Hành Giả, vậy thì đương nhiên là chủ nhân của chiếc xe này, vị nữ quân nhân lúc trước đại khái là được tiến sĩ cứu giúp, phụ trách lái xe.
"Lãng phí ga của ông!" Sở Vân Thăng không muốn ăn, liếc mắt nhìn cô gái xa lạ, cũng không có tâm tình xem xét nàng xấu hay đẹp. Rút ra một điếu thuốc, trở lại vị trí ghế lái, vừa châm lửa vừa nói: "Thiếu tá Tần, ta muốn hỏi cô một việc."
"Ngài nói đi, tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi biết, nhất định sẽ trả lời cho ngài." Ngay từ lúc đầu, Tần Kỳ Anh đã cảm nhận được Sở Vân Thăng đang giữ khoảng cách với bộ quân trang trên người nàng, trực giác của phụ nữ luôn vô cùng nhạy cảm.
Muốn lấy được tín nhiệm của người đàn ông này, để hắn có thể dẫn nàng đến chỗ có quân đội đóng quân, nhất định phải xóa bỏ cái cảm giác xa cách này.
"Có phải ngay từ đầu các người đã biết sẽ xảy ra tai họa?"
Sở Vân Thăng nhìn như vô tâm, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc quay đầu, nhìn chằm chằm vào nàng hỏi.
"Chuyện này rất khó nói rõ trong chốc lát, nói đơn giản, hẳn có thể tính là biết, mà cũng là không biết."
Tần Kỳ Anh như đang muốn khơi gợi hứng thú của Sở Vân Thăng, chậm rãi nói: "Chúng tôi chỉ có thể đưa ra phán đoán từ các sự kiện, có khả năng tồn tại nguy cơ về tai họa mang tính toàn cầu, nhưng không biết sẽ xảy ra vào lúc nào, cũng không biết là tai họa thế nào."
"Các người không phải từng bắt được đối tượng còn sống sao?" Sở Vân Thăng búng tàn thuốc ra khỏi cửa sổ xe. Nội dung mà Tần Kỳ Anh vừa nói, đến Thiện Vu Hùng còn đoán được, không có bao nhiêu giá trị.
"Kỳ thực cũng không phải chúng tôi bắt được, mà là chính nó tự rơi xuống. Vào ngày mặt trời biến mất lần đầu tiên, tín hiệu điện tử vô tuyến toàn cầu đều xuất hiện gián đoạn không giải thích được. Sau khi khôi phục, khắp nơi trên toàn thế giới đều có tin tức bí mật về những vật thể bay không xác định rơi xuống. Trong phạm vi quốc gia chúng ta cũng có, cũng bắt được một con sắp chết ở tỉnh Phúc Kiến, nó rất nhát gan, lúc đó cực kỳ kinh hoảng, như thể đang sợ hãi gì đó. Nó hy vọng có thể kể ra một số tư liệu cao cấp, để đối lấy việc chúng tôi cứu sống nó. Nhưng chúng tôi dùng hết tất cả các biện pháp, cũng không thể cứu nó thoát khỏi cái chết..." Tần Kỳ Anh tiếc nuối nói.
"Những tư liệu tu luyện mà cô giao cho Ngô Vi Kiến, chính là từ trong miệng nó ra sao?" Sở Vân Thăng hỏi.
So với người áo choàng và cô gái áo trắng, tên phi nhân loại bị bắt này đúng thật là nhát gan hơn hẳn. Hai tên phi nhân loại ở Kim Lăng, từ đầu tới cuối dù thế nào cũng không chịu tiết lộ một chút tư liệu nào cho tổng bộ nghiên cứu.
"Đúng vậy. Đáng tiếc thời gian nó sống được quá ngắn, những thứ nói ra đều là những thứ linh tinh vụn vặt." Tần Kỳ Anh gật đầu đáp.
"Nói như vậy, cô lấy Ngô Vi Kiến ra làm thí nghiệm sao?" Sở Vân Thăng đột nhiên đổi giọng hỏi lại.
Tần Kỳ Anh sửng sốt, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Tôi chỉ có thể làm vậy thôi. Bằng không, có lẽ tôi đã bị ăn thịt, thậm chí trước khi bị ăn còn bị cưỡng hiếp, thậm chí là luân phiên cưỡng hiếp, ngài nói đúng không?"
Sở Vân Thăng không nói gì, kẻ như Ngô Vi Kiến chết cũng không có gì đáng tiếc. Thấy trong đại sảnh có vài người đi ra, hắn dừng một lát rồi nói: "Chờ đến khi thân thể cô khôi phục lại, chỉnh lý lại tư liệu cho ta xem."
Tần Kỳ Anh bị quân đoàn Ma Quỷ bắt giữ trong một thời gian dài như vậy, tất nhiên không thể nào còn giữ được văn kiện, tài liệu gì đó trên người, nếu có cũng chỉ sợ đã bị lục soát hết rồi. Chỉ còn lại một khả năng duy nhất, chính là nàng đã nhớ hết tất cả, dù sao nàng cũng đã nói, trước khi con phi nhân loại kia chết, những thứ nói ra được cũng không nhiều.
Mặc kệ có bao nhiêu, cũng mặc kệ nó thuộc phe tên áo choàng hay là phe cô gái áo trắng. Hiểu thêm được một chút thông tin về bọn họ, đối với việc sau này mình gặp lại những tên phi nhân loại này, ít nhiều cũng sẽ có chút trợ giúp.
Sở Vân Thăng cũng biết Tần Kỳ Anh chắc chắn có vài chuyện không nói cho mình biết, tựa như những người ở Kim Lăng vậy. Có điều hắn cũng không có ý định tìm hiểu quá nhiều, nhất là những chuyện có liên quan đến tầng lớp cao cấp. Một tên dân đen như hắn, sẽ không đui mù đi chui đầu vào mấy chuyện đó.
Lúc này, mấy người vừa đi ra khỏi đại sảnh đã đi đến gần cửa sổ xe của Sở Vân Thăng. Một tên đàn ông mập mặc áo da, ôm một cô gái có vài phần nhan sắc, gõ một cái lên cửa xe nói: "Này, người anh em! Thương lượng với cậu chuyện này."
Sở Vân Thăng nhìn hắn không nói gì. Mập mạp chỉ chỉ điếu thuốc trong tay Sở Vân Thăng bĩu môi hỏi: "Người anh em, còn thuốc không?"
Sở Vân Thăng lắc đầu.
Mập mạp khoa trương bật cười, đẩy cô gái trong lòng hắn ngã lên cửa xe, khuôn mặt dán lên cánh cửa sổ mở phân nửa, nói:
"Đừng thế chứ, người anh em. Không phải đòi không một điếu thuốc của cậu đâu, anh lấy cô ta đổi cho cậu, theo cậu một đêm, thế nào?"
Cô gái kia nghe vậy vội nói: "Hưởng ca, đừng mà, em không muốn theo hắn! Em không muốn..."
Mập mạp ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đây có chỗ cho cô lên tiếng sao, ông đây nói theo hắn thì theo hắn!"
Sở Vân Thăng còn chưa mở miệng, chợt thấy từ trong đại sảnh đi ra một đám người, cầm đầu chính là cô gái búi tóc kia.
"Tiễn Hưởng! Ngươi muốn làm trái với hiệp nghị giữa chúng ta sao!" Cô ta vừa ra khỏi cửa liền lạnh giọng nói.
"Mẹ kiếp, là các cô ấy muốn đi theo ông, cô hỏi thử xem, ta có ép bọn họ sao?" Mập mạp không chút sợ hãi xoay người nói.
"Là Thiên Hành Giả thì muốn làm gì thì làm sao?" Một nữ sinh đi phía sau cô gái búi tóc tức giận mở miệng.
"Trí nhớ của vị mỹ nữ này kém quá nhỉ, nếu không có bọn anh, các người lấy cái gì ăn?" Gã đàn ông đeo khẩu trang lúc trước từng khắc khẩu với cô gái búi tóc, đẩy mọi người ra, mở miệng chế giễu.
"Ngài về rồi."
Tần Kỳ Anh mở mắt, giọng nói có chút suy yếu, lái xe thực ra cũng là một chuyện tiêu tốn khá nhiều thể lực.
"Edgar đã nấu cơm tối xong chưa?"
Sở Vân Thăng gật gật đầu, mở cửa xe, thuận miệng hỏi, quả thực cũng cảm thấy hơi đói bụng.
"Nấu ở phía sau xe, có thể vẫn chưa xong."
Tần Kỳ Anh lặng lẽ đánh giá Sở Vân Thăng. Bắt đầu từ lúc ở Vu Thành nàng đã không thể nào hiểu được suy nghĩ trong đầu gã Thiên Hành Giả này. Giống như vừa rồi, lúc đó ai ai cũng cắm đầu chạy trốn, thế mà hắn ngược lại, lại chủ động xông lên.
"Cô ta là ai?"
Sở Vân Thăng xuyên qua tấm vải mành ngăn phía sau chỗ ngồi khoang điều khiển, tiến vào thùng xe, liền thấy một cô gái xa lạ ngồi trên ghế sa lon đối diện bếp.
"Là học sinh của bằng hữu ngài, vừa rồi khi hỗn loạn rút lui, cô ta ngã từ trên đỉnh xe buýt xuống, té gãy chân."
Tần Kỳ Anh hơi ưỡn mình ra sau, cố sức quay đầu nói: "Tôi đã giúp cô ta nối lại rồi."
"Cô còn biết mấy thứ này?"
Sở Vân Thăng ngạc nhiên nói. Nhớ đến hồi mình chiến đấu với Xích Giáp Trùng ở Thân Thành, có vài lần khớp xương bị trật, nếu không phải dựa vào sự hỗ trợ của nguyên khí thì bây giờ sớm đã tàn phế rồi. Cái y thuật có thể nối xương này không phải thứ mà ai cũng có thể biết được.
Sở Vân Thăng vừa nói vừa đi vào trong, cô gái gãy chân cuống quít tựa lên bàn ăn, dùng một chân nâng người đứng dậy, hốt hoảng ấp a ấp úng nói: "Là tiến sĩ cho tôi vào, bảo tôi trông chừng nồi..."
"Trông chừng thì trông chừng đi, y là tiến sĩ thật à? Ta nhìn thế nào cũng không thấy y giống một tiến sĩ. Đến cả 'cây nấm' mà cũng không phân biệt được!"
Sở Vân Thăng mở nồi ra, thịt trùng đỏ rực nấu bên trong đang không ngừng cuộn trào, sôi sùng sục. Trong bụng bỗng trào lên cảm giác buồn nôn, cảm giác đói bụng lập tức biến mất. Ngày nào cũng ăn cái thứ này, muốn không chán cũng khó.
"Xong ngay bây giờ đây."
Cô gái hết sức lo lắng, nhìn gã đàn ông đột nhiên xuất hiện, hùng hổ đi tới, hơn nữa còn không kiêng nể gì “nói xấu” Edgar như vậy, trong nội tâm thấp thỏm bất an, cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Nàng cho rằng tiến sĩ Edgar là Thiên Hành Giả, vậy thì đương nhiên là chủ nhân của chiếc xe này, vị nữ quân nhân lúc trước đại khái là được tiến sĩ cứu giúp, phụ trách lái xe.
"Lãng phí ga của ông!" Sở Vân Thăng không muốn ăn, liếc mắt nhìn cô gái xa lạ, cũng không có tâm tình xem xét nàng xấu hay đẹp. Rút ra một điếu thuốc, trở lại vị trí ghế lái, vừa châm lửa vừa nói: "Thiếu tá Tần, ta muốn hỏi cô một việc."
"Ngài nói đi, tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi biết, nhất định sẽ trả lời cho ngài." Ngay từ lúc đầu, Tần Kỳ Anh đã cảm nhận được Sở Vân Thăng đang giữ khoảng cách với bộ quân trang trên người nàng, trực giác của phụ nữ luôn vô cùng nhạy cảm.
Muốn lấy được tín nhiệm của người đàn ông này, để hắn có thể dẫn nàng đến chỗ có quân đội đóng quân, nhất định phải xóa bỏ cái cảm giác xa cách này.
"Có phải ngay từ đầu các người đã biết sẽ xảy ra tai họa?"
Sở Vân Thăng nhìn như vô tâm, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc quay đầu, nhìn chằm chằm vào nàng hỏi.
"Chuyện này rất khó nói rõ trong chốc lát, nói đơn giản, hẳn có thể tính là biết, mà cũng là không biết."
Tần Kỳ Anh như đang muốn khơi gợi hứng thú của Sở Vân Thăng, chậm rãi nói: "Chúng tôi chỉ có thể đưa ra phán đoán từ các sự kiện, có khả năng tồn tại nguy cơ về tai họa mang tính toàn cầu, nhưng không biết sẽ xảy ra vào lúc nào, cũng không biết là tai họa thế nào."
"Các người không phải từng bắt được đối tượng còn sống sao?" Sở Vân Thăng búng tàn thuốc ra khỏi cửa sổ xe. Nội dung mà Tần Kỳ Anh vừa nói, đến Thiện Vu Hùng còn đoán được, không có bao nhiêu giá trị.
"Kỳ thực cũng không phải chúng tôi bắt được, mà là chính nó tự rơi xuống. Vào ngày mặt trời biến mất lần đầu tiên, tín hiệu điện tử vô tuyến toàn cầu đều xuất hiện gián đoạn không giải thích được. Sau khi khôi phục, khắp nơi trên toàn thế giới đều có tin tức bí mật về những vật thể bay không xác định rơi xuống. Trong phạm vi quốc gia chúng ta cũng có, cũng bắt được một con sắp chết ở tỉnh Phúc Kiến, nó rất nhát gan, lúc đó cực kỳ kinh hoảng, như thể đang sợ hãi gì đó. Nó hy vọng có thể kể ra một số tư liệu cao cấp, để đối lấy việc chúng tôi cứu sống nó. Nhưng chúng tôi dùng hết tất cả các biện pháp, cũng không thể cứu nó thoát khỏi cái chết..." Tần Kỳ Anh tiếc nuối nói.
"Những tư liệu tu luyện mà cô giao cho Ngô Vi Kiến, chính là từ trong miệng nó ra sao?" Sở Vân Thăng hỏi.
So với người áo choàng và cô gái áo trắng, tên phi nhân loại bị bắt này đúng thật là nhát gan hơn hẳn. Hai tên phi nhân loại ở Kim Lăng, từ đầu tới cuối dù thế nào cũng không chịu tiết lộ một chút tư liệu nào cho tổng bộ nghiên cứu.
"Đúng vậy. Đáng tiếc thời gian nó sống được quá ngắn, những thứ nói ra đều là những thứ linh tinh vụn vặt." Tần Kỳ Anh gật đầu đáp.
"Nói như vậy, cô lấy Ngô Vi Kiến ra làm thí nghiệm sao?" Sở Vân Thăng đột nhiên đổi giọng hỏi lại.
Tần Kỳ Anh sửng sốt, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Tôi chỉ có thể làm vậy thôi. Bằng không, có lẽ tôi đã bị ăn thịt, thậm chí trước khi bị ăn còn bị cưỡng hiếp, thậm chí là luân phiên cưỡng hiếp, ngài nói đúng không?"
Sở Vân Thăng không nói gì, kẻ như Ngô Vi Kiến chết cũng không có gì đáng tiếc. Thấy trong đại sảnh có vài người đi ra, hắn dừng một lát rồi nói: "Chờ đến khi thân thể cô khôi phục lại, chỉnh lý lại tư liệu cho ta xem."
Tần Kỳ Anh bị quân đoàn Ma Quỷ bắt giữ trong một thời gian dài như vậy, tất nhiên không thể nào còn giữ được văn kiện, tài liệu gì đó trên người, nếu có cũng chỉ sợ đã bị lục soát hết rồi. Chỉ còn lại một khả năng duy nhất, chính là nàng đã nhớ hết tất cả, dù sao nàng cũng đã nói, trước khi con phi nhân loại kia chết, những thứ nói ra được cũng không nhiều.
Mặc kệ có bao nhiêu, cũng mặc kệ nó thuộc phe tên áo choàng hay là phe cô gái áo trắng. Hiểu thêm được một chút thông tin về bọn họ, đối với việc sau này mình gặp lại những tên phi nhân loại này, ít nhiều cũng sẽ có chút trợ giúp.
Sở Vân Thăng cũng biết Tần Kỳ Anh chắc chắn có vài chuyện không nói cho mình biết, tựa như những người ở Kim Lăng vậy. Có điều hắn cũng không có ý định tìm hiểu quá nhiều, nhất là những chuyện có liên quan đến tầng lớp cao cấp. Một tên dân đen như hắn, sẽ không đui mù đi chui đầu vào mấy chuyện đó.
Lúc này, mấy người vừa đi ra khỏi đại sảnh đã đi đến gần cửa sổ xe của Sở Vân Thăng. Một tên đàn ông mập mặc áo da, ôm một cô gái có vài phần nhan sắc, gõ một cái lên cửa xe nói: "Này, người anh em! Thương lượng với cậu chuyện này."
Sở Vân Thăng nhìn hắn không nói gì. Mập mạp chỉ chỉ điếu thuốc trong tay Sở Vân Thăng bĩu môi hỏi: "Người anh em, còn thuốc không?"
Sở Vân Thăng lắc đầu.
Mập mạp khoa trương bật cười, đẩy cô gái trong lòng hắn ngã lên cửa xe, khuôn mặt dán lên cánh cửa sổ mở phân nửa, nói:
"Đừng thế chứ, người anh em. Không phải đòi không một điếu thuốc của cậu đâu, anh lấy cô ta đổi cho cậu, theo cậu một đêm, thế nào?"
Cô gái kia nghe vậy vội nói: "Hưởng ca, đừng mà, em không muốn theo hắn! Em không muốn..."
Mập mạp ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đây có chỗ cho cô lên tiếng sao, ông đây nói theo hắn thì theo hắn!"
Sở Vân Thăng còn chưa mở miệng, chợt thấy từ trong đại sảnh đi ra một đám người, cầm đầu chính là cô gái búi tóc kia.
"Tiễn Hưởng! Ngươi muốn làm trái với hiệp nghị giữa chúng ta sao!" Cô ta vừa ra khỏi cửa liền lạnh giọng nói.
"Mẹ kiếp, là các cô ấy muốn đi theo ông, cô hỏi thử xem, ta có ép bọn họ sao?" Mập mạp không chút sợ hãi xoay người nói.
"Là Thiên Hành Giả thì muốn làm gì thì làm sao?" Một nữ sinh đi phía sau cô gái búi tóc tức giận mở miệng.
"Trí nhớ của vị mỹ nữ này kém quá nhỉ, nếu không có bọn anh, các người lấy cái gì ăn?" Gã đàn ông đeo khẩu trang lúc trước từng khắc khẩu với cô gái búi tóc, đẩy mọi người ra, mở miệng chế giễu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.