Quyển 2 - Chương 371: KHÔNG CẦN, ĐỂ TA
Thiên Hạ Phiêu Hỏa
24/03/2013
Nhất ngôn nhất ngữ của họ, Vân Thăng đều để ngoài tai, thần cố khí định, tất cả tâm tư của hắn đều để trong thể nội, trận chiến kiệt liệt vẫn diễn ra trong hắn không thua kém gì chiến trường bên ngoài.
Trong một chốc, tiếng chém giết nhau ngoài hầm cùng với bốn phương hỗn chiến tương giao,tạo một luồng sáng chói.
Hắn chợt mở mắt bừng tĩnh, ngoài hầm, thể nội trong một chốc im phăng phắt, đám người tị nạn trong hầm đều có phần đang gật gà gật gù, tĩnh lặng dị thường.
“Thập Thất, tiểu tử ngươi thần kỳ quá đi. Hôm qua cứ ngỡ ngươi chết chắc, ai ngờ thế mà ngươi lại sống lại được! Cả điếu Phù Dung Vương cuối cùng của lão đại cũng bị ngươi lừa mất!” Lão Lục đội chín từ cuối hầm âm u mò đến vừa bẻ nửa điếu thuốc Thổ đưa Vân Thăng vừa “bái phục” nói.
Hắn vừa chuẩn bị châm thuốc đã bắt gặp người phụ nữ bịt mặt cạnh cô ả kim giáp ở đối diện nói: “Người mặt nạ, các ngươi thấy mùi vị trong đây còn chưa đủ khó chịu sao?”
Lão Lục nghe xong khựng lại, quẹt lửa giơ đến giữa chừng mà không biết phải làm sao, do dự một lúc vẫn không dám châm thuốc.
Vân Thăng thuận tay nhận lấy điếu thuốc hắn đưa, những gì họ nói hắn chả nghe lọt chữ nào cả, mà đang vảnh tai lắng nghe nhất cử nhất động bên ngoài, hình như cả đại đội binh mã khi nãy bỗng chốc yên ắng.
Nhưng trong mắt người phụ nữ bịt mắt lại thành những người mặt nạ chịu khuất phục. Điều này chả khiến ả vui được, vì người dễ khuất phục thế này khác xa với miêu tả của em gái vách chủ ngồi cạnh ả.
Lão Lục bắt đắc dĩ thu lại nửa điếu thuốc vào ghì vào tai Vân Thăng khẽ mắng: “ThậpThất, ngươi nhìn thấy các vẻ mặt đắc ý của ả chưa? Chính ả, đúng, chính ả, ta nói với ngươi, con hồ li tinh ấy chả cần liêm sỉ gì. Đông Vách chủ, Tây Vách chủ, hắc giáp đốc lĩnh của chúng ta, đốc lĩnh lục giáp của người Mộc năng và người Băng năng, con điếm này đều hầu hạ qua. Bây giờ đổi chủ theo đốc lĩnh kim giáp, đúng là đồ gia nô…”Vân Thăng giơ tay bịt miệng gã lại, và đẩy Hà lão đầu đang ngủ gà ngủ gục dựa bên mình hắn ra đứng phắt dậy chen qua đám đông, chạy đến gần cửa vào.
“Thập Thất? Thập Thất? Ngươi đi đâu?” Lão Lục không biết sự tình gì đã xảy ra bèn hoảng hốt hạ giọng xuống hỏi. Vẻ mặt nghiêm túc và chăm chú của Vân Thăng khiến gã cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Ả kim giáp bị hắn kinh động lặp tức mở mắt, tiếp đến người Hỏa năng, bọn Lão Tôn cũng lần lượt thức tỉnh. Lúc này họ mới phát hiện, họ đều bất tri bất giác ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“Là độc khí. Trong vòng mười hai tiếng, ai từng ăn qua hoa quả rừng đều sẽ bị động làm độc khí phát tán.” Bảo Chấn Giang dùng Hỏa năng lượng kiểm tra lại cơ thể lập tức hoảng vãi mồ hôi lạnh nói.
Ả kim giáp vừa mở mắt không thấy Sở Vân Thăng đâu mà hồi hộp, sau một hồi tìm kiếm, mới phát hiện bóng dáng của hắn đã đứng sát cửa ra vào dưới ánh đuốc mập mờ trong hầm.
Lúc này, một dây mây nho nhỏ đang từ khe cửa hầm thò vào rồi đang thần tốc phình to ra, men theo vách tường hỏa tốc sinh trưởng.
“Khốn nạn, ba mươi mấy cái hầm, sao bọn chó này lại nhầm trúng cái của chúng ta cơ chứ. Lão Tam, Lão Tam, lập tức triệu tập mọi người!” Lão Tôn vội đeo mặt nạ vào. Giờ xem ra trốn cũng chả xong, sao quả tạ của vận mệnh đã rơi trúng đầu họ.
“Bọn chúng muốn chiết ghép hơn một nửa dân số, trên mười sáu hầm bị chúng chọn phải, xác xuất bị chọn là năm mươi năm mươi, nên có gì là lạ!” Ả kim giáp vẫn bình tĩnh nói.
“Sếp, không còn cách nào khác ư?” Lão Tam vẫn cố giữ hi vọng cuối cùng.
Lão Tôn nhổ một ngụm nước bọt nói: “Hết cách rồi! Lão Nhị đã thảo luận với bọn chúng. Hai năm trước, đội vì bắt buôn lậu gặp phảng kháng mà diệt cả họ nhà đối phương còn nhớ chứ? Ai ngờ là làm không sạch sẽ, có người chưa chết bị lôi đi làm phân bón, trở thành người thực vật của Đông Vách. Giờ đã là một quân đoàn trưởng trong binh đoàn người thực vật, hắn đã chỉ trời lập thề phải chu sát tất cả người trong đại đội ba chúng ta, một mống không tha!”
“Khốn kiếp, đó là việc thuở nào rồi? Thời buổi này ngày nào chả có người chết? Thù gì dai thế! Chúng ta chỉ là phụng mệnh hành sự, nếu tình thế, tám kiếp trước…”Lão Tam nói một lúc cũng chả thể nói tiếp được, vì bản thân hắn còn không thuyết phục được mình nữa là. Mối thù diệt môn của đối phương ai có thể kháng lại được? Tốt nhất ngậm miệng lại.
Vân Thăng hoàn toàn không để ý đến lời nói của họ, hắn đương nhiên biết rõ hầm tị nạn này đang phải đối phó cục diện gì. Chỉ vừa nãy, hắn đã nghe được một giọng nói mơ hồ quen thuộc. Giọng nói này vang lên bên ngoài, mà ngoài ấy hiển nhiên chỉ có người Đông Vách.
Hắn không nhớ nổi đây là giọng của ai, chỉ là trong ấn tượng hình như là một người rất đặc biệt, nếu không sao giờ hắn vẫn còn nhớ.
Vì để nghe rõ hơn,hắn đã dán sát tai vào tường, dùng tức cả tinh lực tập trung lắng nghe.
“…”
“Thưa Tất đốc lĩnh, tất cả đã bị bao vây, đảm bảo tất cả đều chỉ gây mê mà không gây thiệt mạng chứ? Nếu bọn chúng chết sẽ mất hết giá trị, chỉ có thể làm phân bón, lúc ấy vách chủ lại nổi giận lôi đình. Ngài đã yêu cầu chúng ta phải bắt sống một nửa số người này làm người thực vật…” Giọng của một người đàn ông trung niên có vẻ đang lo lăng điều chi.
“Nếu người thực vật tuân theo lệnh ta làm, ta cam đoan chắc chắn trăm phần trăm. Độc khí mới chế này đã từng để vách chủ thất vọng bao giờ chưa?” Giọng nói quen thuộc tự tin nói.
Bộ não hắn lập tức vận hành: Tất đốc lĩnh, Tất đốc lĩnh…Họ Tất? Sẽ là ai đây? Hắn nhanh chóng lục lội tất cả các tên người hắn đã gặp trong ký ức. Họ Tất không nhiều, và người ảnh hưởng sâu sắc càng ít, sao lại không nhớ ra được chứ!?
Tất đốc lĩnh…Tất, đốc lĩnh, Tất, độc khí… Vân Thăng vắt cạn trí não, lặp đi lặp lại mãi từ “độc khí”, bỗng nhiên hắn đột ngột nhớ ra một người này: Thầy Tất?!
Thay đổi từ đốc lĩnh thành thấy giáo, bóng hình của người này cũng ngày càng rõ rệt!
Tất Phương Đình?Hắn nhớ ra người này, vị thầy giáo hóa học này lần đầu tiên cho hắn được mở tầm mắt về chất độc Bao Tử và thành công thực chiến, chỉ xém chút là trợ bọn Nhậm Tam Bảo tiêu diệt cả đội ngũ của Tưởng Thiên Thấm. Sau này khi hắn nắm quyền ở thành Liệt Hỏa con an bài nữ đồng nghiệp của Edgar tiếp tục nghiên cứu cùng Tất Phương Đình và sử dụng quy mô lớn trong cuộc chiến với những người thất tỉnh.
Đối chiếu giọng nói, rồi liên tưởng đến độc khí, Vân Thăng đã hơn chín phần chắc chắc vị Tất đốc lĩnh ngoài cửa chính là Tất Phương Đình, chỉ là không ngờ sau trận huyết chiến Hoàng Sơn, lão không những tránh qua được một kiếp mà còn thuận lợi đào tẩu đến đây.
Người này tuy có quen biết trước nhưng lần nào hắn cùng lão cũng trong thế đối địch, từ đội xe của Tưởng Thiên Thấm bắt đầu, lão là thuộc hạ của Nhậm Tam Bảo. Đến Hoàng Sơn, lão là chuyên gia độc tố của thành Thôi Tuyết. Còn giờ đây, lão đột nhiên đổi mình một lần nữa trở thành đối đầu của thành Tây Vách, là đốc lĩnh Đông Vách.
Vân Thăng thực tế không giao du với lão nhiều, chỉ là sau khi Nhậm Tam Bảo chết dùng thân phận Đổ Luân Nông để Edgar giữ lão trên xe làm bác sĩ điều trị cho bọn học sinh. Vân Thăng vẫn nhớ lão còn là một người thức tỉnh Mộc năng. Nhưng sau đó, sự kiên Hoàng Sơn bùng nổ, thân phận hắn bị bại lộ chỉ cần Tất Phương Đình không phải tên ngốc lập tức đoán được Đỗ Luân Nông trên xe tức là Sở Vân Thăng.
Chỉ trong tích tắc,hắn lập tức nghĩ ra một cách rời khỏi nơi đây. Cách này đến từ “Thiên hạ đệ nhất nhân” cô bé Thảo Đinh hôm trước đã gợi ý, và cũng may nhờ có cả chiếc chụp đầu mà chị nó “bán” cho hắn.
Hắn phải thở thành một người sống, dọa chết lão Tất Phương Đình này!
Ý tưởng vừa lóe lên, Vân Thăng đã lập tức hành động, chỉ sợ do dự thêm một chốc, độc khí khiến người tê liệt kia sẽ thật sự lan vào hầm. Tính hắn trước và sau khi làm một việc luôn luôn khác một trời một vực. Trước khi làm việc gì, một khi hắn đã quyết đinh sẽ lập tức hành động ngay; nhưng sau khi làm môt việc gì đấy, thường do một số biến cố nào đấy mà khiến hắn hoang mang.
Lúc này đội quân của Lão Tôn đã tập hợp tất cả thành viên nghiêm túc nói: “Các anh em, chúng ta không còn đường lui nữa, chỉ còn liều phen này thôi! Đợi khi cửa lớn mở ra, Lão Tam đi đầu, Lão Lục hộ tống sau cùng, gia quyến bảo vệ ở giữa, ra được người nào hay người nấy!” Tiếp đến, lão lại đi đến trước mặt ả kim giáp nói: “Đốc lĩnh, ngài khác với bọn ta, nhưng ta biết ngài tuyệt không đầu hàng bọn Đông Vách, thế chi bằng chúng ta hợp tác cùng xông ra ngoài?” Ả kim giáp mỉm cười nhạt đến mức không để ý kỹ cũng không phát hiện, từ khi ba đốc lĩnh Tây Vách bắt đầu đoạt Vách đến khi đội chín đến tìm sự hợp tác của ả, tất cả đều trong kế hoạch của ả!
Ả tự tin nheo mắt tín hiệu với người phụ nữ che mặt kia, đượng chuẩn bị nói gì đấy với Lão Tôn thì bắt gặp Vân Thăng hỏa tốc quay về lôi Lão Tôn lại và mở miệng nói khiến tất cả mọi người kinh hoàng!
“Không cần, để ta!”
Chỉ bốn chỉ, hai đoạn, ngắn gọn nhưng đầy sức mạnh, trong khẩu khí đầy khí thế bất khả cự tuyệt!
“Thập Thất, ngươi vừa nói gì?” Trong mắt Lão Tôn lóe lên toàn sự nghi hoặc, nhưng hiển nhiên không câu hỏi nào hỏi đúng bản chất sự việc.
“Ôi C (*Vì vất đề trong sạch môi trường, dịch giả giản lược ^^), không phải chứ, câm mà cũng có hàng nhái à?” Lão Lục kinh ngạc nói, trước sắp chết mà không chết được đủ để gã rơi cả kiếng, giờ lại từ câm thành nói được, định thêm cọng rơm để đè bẹp con lừa này ư?
Toàn bộ thành viên trong đội và cả Hà lão đầu cùng cô bé câm, tất cả đều nhìn hắn như người ngoài hành tinh.
Ả kim giáp cũng ngỡ ngàng, điều này hình như đã vượt quá khỏi kế hoạch của ả. Hắn lại không cần sự hợp tác của mình? Cả người phụ nữ che mặt phía trước cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Chỉ có cô bé Thảo Đinh là phẫn uất thốt lên: “Đại thúc, ngươi hóa ra không câm, lại bị ngươi gạt rồi…”Vân Thăng vội lôi Lão Lục sang một bên, tay vừa rút chiếc mũ chụp trong lòng ra, vừa nói: “Cở quần áo của ngươi ra, chúng ta thay đổi trang phục, nhanh!” Chỉ có cái áo khoát của Lão Lục ở đây là giống với bộ quần áo lúc ấy của hắn nhất, cộng thêm chiếc chụp đầu này, và thành kiếm đội trưởng của Lão Tôn nữa thì đã đạt đến mức tương tự với hình tượng của hắn năm xưa khi đi chung xe với bọn Tưởng Thiên Thấm nhất.
Tiếp đến, màn khiến chấn động mọi người nhất đã xuất hiện, người đàn ông này bên trong ngoài chiến áo khoát ấy ra chả mặc gì cả! Lõa thể! Người mặt nạ lúc nào lại nghèo đến thế này cơ chứ?
Tuy nhiên, điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn cả chính là những nếp nứt màu đỏ sẫm khắp người hắn, nhìn hắn trông kinh tởm thật giống một người được chắp vá lại sau khi bị tan vỡ hoàn toàn.
Xoạch!
Hắn đã thay xong quần áo, kéo chụp đầu xuống và rút cả thanh kiếm của Lão Tôn quay lại trầm giọng nói với đội chín và cả cô bé câm, ông lão: “Ta đi về phía trước, các ngươi đi theo sau, một hồi dù có nhìn thấy , nghe cái gì đi chăng nữa, cũng không được nói, càng không được lên tiếng, cứ đi theo ta! Hiểu chưa?”
Mọi người nhìn nhau không hiểu. Theo lẽ thường, họ không tin Vân Thăng có năng lực này, dẫu sau không ai thật sự biết rõ nguồn gốc của hắn.
Nhưng hắn đáng nhẽ phải chết mà lại sống được, đáng nhẽ câm giờ lại nói được, cộng thêm khí thế bất khả kháng của hắn, mọi người mơ hồ không hiểu nổi, nhưng cũng không cản nổi mình phải tin tưởng hắn. Có lẽ cũng không phải do bắt nguồn từ lòng tin với hắn, mà chỉ là ước muốn cầu sống của họ, dù chỉ là một cọng cỏ nổi trên mặt nước nhưng cũng là một hi vọng.
Chỉ một chốc sau, Vân Thăng mặt kệ người phụ nữ bịt mặt kia, hắn đoạt qua nửa điếu thuốc Thổ của Lão Lục đi đến sau cửa hầm hít một hơi thật sâu. Hắn không phải không hồi hộp, thân trùng khôi phục đã vào giai đoạn cuối, nguyên khí còn chưa hồi phục, nếu chỉ dựa vào vũ lực để giết nhau căn bản không thể ra ngoài được!
Chỉ còn cách này, với thực lực của hắn bây giờ dù nhận là “người mạnh nhất thiên hạ” cũng chả ma nào tin, nhưng Tất Phương Đình thì khác, nhất là với cách ăn mặc này!
Crắc crắc!
Cửa hầm được mở, Vân Thăng nắm chặt cáng kiếm, vứt điếu thuốc tàn một bước đi ra!
“Đốc lĩnh, chúng ta?” Bảo Chấn Giang nhìn ả kim giáp do dự hỏi.
“Đi theo chúng!” Ả cắn môi quyết định.
Cửa lớn đột ngột mở ra khiến bọn người mặt Đông Bích phòng không kịp phòng, lập tức lùi liền vài bước.
Vân Thăng ngẩng đầu. Dưới ánh đèn lạnh lùng của người Thảo Đinh, ở đấy không xa người đàn ông quay mình nhìn cửa hầm đột nhiên được mở. Đúng như Vân Thăng đoán: Tất Phương Đình!
“Tất Phương Đình!” Vân Thăng một bước không dừng, hai mắt nhìn chằm chằm lấy lão, khí thế bức người nói như đánh thái cực: “Ngươi muốn trở thành địch thủ với ta ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.