Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 1 - Chương 177: KIẾM TƯỚC ÁO CHOÀNG

Thiên Hạ Phiêu Hỏa

24/03/2013



“ Ra đây, ta mạng sống cũng cóc cần thì còn sợ gì nữa?”

Lòng hắn trống trải. Người thân không còn nữa, Tiểu Lão Hổ không còn nữa, cả tòa nhà lớn cũng không còn nữa. Mọi cố gắng của hắn bấy lâu giờ đã tan tành mây khói. Chính hai tên này đã hủy hoại tất cả mọi thứ của hắn.

Nếu dự đoán được màn kinh hoàng này, chắc chắn hắn sẽ dốc toàn tâm sức ngăn cản hai tên này mở cửa vào thế giới phản.Đáng tiếc là hắn không biết. Hắn đã không thể biết được. Trong quy luật của thế giới bí ẩn này, con người cũng nhỏ nhoi ngu muội như bọn mọi rợ.

Hắn quên rằng mình chưa chắc thắng nổi cô gái áo trắng, và cũng quên rằng có thể không thắng nổi tên người áo choàng. Hắn quên tất cả, và cũng bất cần tất cả. Hắn chỉ muốn làm thịt hai tên mắc dịch này.

Kiếm của hắn luôn nhanh hơn miệng. hắn vừa thét lớn, Thiên Bích kiếm đã được rút ra xé tan hạn chế của không gian và thời gian. Hắn bay lên lao vút về phía cô gái áo trắng.Hắn quên cả xuất kỹ năng kiếm thuật, chỉ muốn chém ngay, đâm ngay vào bọn chúng. Có như thế lòng hắn mới nhẹ nhàng phần nào.

Cả cô gái áo trắng và người áo choàng đều khá bàng hoàng trước sự biến mất của thành Kim Lăng. Kiếm của Vân Thăng đã ngay trước mắt, quá đột ngột, quá vội vàng.Mãi đến khi mũi kiếm của Vân Thăng gần vạch qua vai, ả chỉ kịp đưa ngón tay nõn nà của mình kẹp chặt lưỡi kiếm sắc bén đầy sát khí đang lao đến.

Thế kiếm bị cản lại, Vân Thăng lại tức gào lên. Hắn dốc toàn sức lực cho lần tấn công này. Nguyên khí cuồn cuồn truyền vào thân kiếm.Với tinh thần quyết tử, dù cô ả đã dùng ngón tay kẹp chặt mũi kiếm, nhưng hắn vẫn đẩy nó lao về trước những ba phân!

Ba phân, không quá xa, nhưng đủ làm bờ vai chiếc áo trắng lan ra một vết loan đỏ thắm.

Ả cau cau mày. Nhanh nhanh chớp, tay phải ả đã xuất băng khí bắn vào bụng Vân Thăng, đánh bay hắn đi.

Vân Thăng ngượng dậy từ mặt đất ẩm ướt bê bết bùn đất, hào quang lấp lánh của áo giáp “Tốc Năng” tỏa khắp người, tay cầm kiếm báu, miệng cười nhạt. “Hóa ra lũ khốn này cũng có máu chảy!”

Còn tên người áo choàng, phản ứng của hắn chỉ có mỗi tiếng “hử?”, hắn không ngờ cô gái áo trắng lại bị một tên nhân loại đâm trúng vai. Hắn như lần đầu nhận thấy cái khác biệt của Vân Thăng.

Bàn tay cô ả áo trắng đưa lên không chộp lấy. Một vũ khí dạng băng hình thanh thương hai đầu được ngưng tụ hình thành. Cái không ngờ đến là ả không tấn công Vân Thăng, mà ngăn tên người áo choàng đang manh động. Cô nói: “ Hắn là người của ta.”

“Người của cô?” Tên áo choàng cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng hắn không âm u đáng sợ như Vân Thăng từng nghĩ, ngược lại còn rất thanh thoát, trầm bổng theo nhịp.

Hắn chỉ chỉ bờ vai ướm máu của ả, để nhắc ả nhớ, chính người này đã lạnh lùng đâm ả một nhát.

Cô lạnh lùng đáp trả “Đây là việc giữa ta và hắn.”

Mặt hắn chìm trùng tử dưới cái áo choàng, không ai biết sắc mặt hắn bây giờ, chỉ có tiếng lảm nhảm lí nhí: “ Một tên nhân loại…”

Đột nhiên, với tốc độ cực nhanh chỉ kịp thấy áo hắn lung lay một phát, cả người hắn biến thành một ngọn lửa một cách kỳ diệu, xoay chuyển cả không gian. Một thanh hỏa nhiệm đao dài ngoẵng biến ra từ ngọn lửa, hắn lao thẳng vào Vân Thăng.

Vân Thăng vừa bị hàn khí của cô gái áo trắng bắn văng ra. Hắn đang định thừa lúc hai tên này “ nói chuyện” sẽ tiến hành đánh lén.

Lúc người áo choàng hóa thành ngọn hỏa nhiệm lao đến, Vân Thăng cũng kịp tung một lá Băng Băng phù ra.

Hỏa nhập gặp băng băng, hậu quả khó lường! Đùng một tiếng, xung quanh lại hình thành những dãy băng hà khổng lồ. Những lần trước, Băng Băng phù có thể đông cứng cả Tử Viêm ma trùng và Hỏa Viêm hoạn điểu, nhưng lần này nó lại vô hiệu lực với hỏa nhiệm nhảy nhót trong tảng băng.



Crắc!

Gần như vào đúng lúc người áo choàng phá băng nhảy ra, tác dụng của lực lở phát sinh.Khiến hắn buộc phải hiện nguyên hình. Những tản băng nát bắn tung tóe khắp nơi, cái áo toa hắn đang mặc cũng nghe “xoạt” một tiếng dài.

Ánh mắt cô gái áo trắng sáng trong. Trước là ngac nhiên sau là lành lùng.

“ Hóa ra là phù lực mất tích gần cả vạn năm nay, tên nhân loại này sẽ thuộc về ta!” Chất giọng thanh thoát của hắn rung rung lộ rõ sự kinh ngạc cùng mừng rỡ.

Vân Thăng không có thời gian nghe hắn nói xàm. Lực lở vừa sản sinh, kiếm pháp đã được chuẩn bị sẵn sàng. Mười hai đường kiếm ảnh cứ thế không ngừng không nghỉ đánh thẳng về phía người áo choàng vừa hiện hình.

Cùng lúc, một trận cuồng phong tuyết ập đến phủ chặt lấy người áo choàng. Chính là cô ả áo trắng đã khống chế trận bão tuyết này. Ả quay sang nói với Vân Thăng: “ Hãy giết hắn đi!”

“Giết ta? Ngươi nghĩ ngươi thật sự là đối thủ của ta?” Thanh Đao dài của người áo choàng xé toạt phong bão đang ập tới. hắn đứng ngạo ngễ, tà áo phấp phới trước gió.

Vân Thăng cười nhạt, hai tên dị tộc này lục đục nội bộ càng có lợi cho hắn ra tay. Thừa lúc tên áo choàng “tạo dáng”, hắn lại liền kích thêm một tấm bùa, một lần nữa phong tỏa hắn vào băng hà.

Chiến đấu với Vân Thăng phải sẵn sàng với việc bị tấn công liên tục. Trong tay hắn có một lượng nguyên phù tam đẳng. Giờ hắn không cần tốn nhiều nguyên khí cũng có thể thực hiện một loạt đòn tấn công kịch liệt.Người áo choàng có mạnh đi chăng nữa, vẫn phải chống chọi nổi chiến thuật nguyên phù liên tục.

Hơn nữa, khả năng ngưng tụ băng của cô ả áo trắng cũng rất khủng khiếp. Khi dùng Băng Băng phù tạm thời giam người áo choàng, ả đã triệu tập năng lưc băng bao trùm lấy băng hà, để thêm độ “kiên cố”. Điều này có thể thấy khả năng quan sát siêu thường của ả. Ả chỉ thấy qua Vân Thăng giải phóng năng lượng Băng Băng phù một lần. Đồng thời qua việc ả có thể chuyên sang một loại hình công kích khác trong một khoản thời gian ngắn này đã chứng minh phần nào ả vẫn cao trình hơn Vân Thăng.

Lần này, tên áo choàng chưa kịp thoát khỏi tảng băng trước khi xuất hiện lực lở, thân hắn hoàn toàn hứng chịu lực lở của băng hà.

Thân hình hắn vừa hiện ra, một lưỡi đao sắc nhọn ào ào đâm về phía hắn, tiếp đến mười hai đường kiểm ảnh hợp nhất liên tục đánh tới.

Thiên la địa võng, chạy đâu cho thoát. Bỗng nhưng một tiếng “bùm”, người áo choàng hóa thành hỏa nhiệm và một cái chớp mắt cả thân người hắn đều biến mất vào đâu.

“Hóa ra ngươi tiến hóa, cẩn thận hắn tàng hình!” cô gái áo trắng nghiêm mặt. Câu cuối cùng không ngờ lại nhắc nhở hắn phải chú ý an nguy.

Thân thể người áo choàng biết mất trước tầm mắt, chẳng máy chốc hắn lại đến gần Vân Thăng định bắt sống tên nhân loại này.

Hắn thuận lợi tiến lại gần đằng sau Vân Thăng. Giờ đây chỉ cần một nhát đao dài, đã có thể đả thương Văn Thăng và dễ dàng bắt sống hắn.

Tên áo choàng thấy mình như đã nắm chắc cái thắng trên tay!Hắn không khỏi nực cười thay cho người phụ nữ ngốc nghếch đó. Sao lại có thể để xổng một tên nhân loại nắm được bí mật của nền văn minh Phù Triện. Những gì trong thế giới phản so với văn minh Phù Triện mất tích gần mười ngàn năm nay, chả đáng chi!

Mà nếu không nhờ sự ngốc ngếch của ả, thì đâu đến phiên mình?Nghĩ đến đấy, hắn đột nhiên hoảng hồn, nhưng đã muộn. Tên nhân loại kia đã quay người lại và cho một nhát vào ngay người hắn.

Năng lực tàn hình phải hi sinh năng lực phòng ngự. Nhát kiếm này của Vân Thương có sức sát sinh cao hơn tất cả các công kích lúc trước.

Hắn rên rỉ một tiếng. Tông tích hắn hơi bị lộ khi vừa trúng kiếm. Nhưng chẳng mấy chốc hắn lại hồi phục lại trạng thái tàng hình. Hắn tin rằng tên nhân loại này chắc chỉ đoán mò thôi. một nước. Trong lúc tu luyện cổ thư, tuy Vân Thăng không nhạy bén với động thái vật thể như Tiểu Lão Hổ, nhưng hắn lại cực nhạy cảm với sự dao động nguyên khí xung quanh mình.

Sau khi người áo choàng biến mất, sự dao động nguyên khí càng mãnh liệt. Hắn không thấy được, nhưng lại có thể cảm nhận nhất cử nhất động của tên áo choàng.



Cạch! Bằng! cạch! Bằng!...

Sau khi đánh trúng tên áo choàng. Hắn cứ ngỡ nhát này không nhằm dò gì, liền lợi dùng khả năng cao tốc của mình, hỏa tốc di chuyển, và kích hoạt kinh băng phù liên tục.

Hắn vốn mong người áo choàng và ả áo trắng làm một phen sống mái, hắn ngư ông đắc lợi thừa cơ giết chết hai tên này. Nhưng hắn không ngờ tên áo choàng này từ lúc tàng hình, chỉ nhắm mục tiêu vào mình, căn bản chả đả động gì đến ả áo trắng.

Liên tục bảy, tám lá Băng Băng phù cứ thế đánh vào tên áo choàng không sai một ly. Cuối cùng hắn cũng không gắng ngượng nổi, hiện nguyên hình. Bí quyết hắn tự hào bấy lâu, nay chỉ giống một trò hề trước tên nhân loại bé nhỏ này.Hắn không thể tin được đối phương chỉ là một tên nhân loại!

Người áo choàng nhanh chóng đổi chiến thuật, hắn trực tiếp dùng đao dài đáp trả, từng đường từng đường đao hỏa nhiệm vừa mạnh liệt vừa tới tấp tấn công đối phương.

Trận chiến bỗng nhiên lại trở thành thế cân bằng ba bên. Vân Thăng không khỏi lo lắng, nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng có giết được người áo choàng cũng đừng mong gì thoát khỏi tay ả kia, huống chi là giết ả.

Mãi đến lá bùa cuối cùng được dùng hết, người áo choàng tuy đã bị thương nặng, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sức tấn công của hắn.

Trước tình thế ngàn cân treo sợ tóc này, Vân Thăng vốn định chỉ dùng Ly Hỏa phù công kích. Mãi đến lúc kích hoạt phù mới phát hiện đấy lại là Băng Khốn phù. Mọi việc đã quá muộn.Hắn vốn định dùng Băng Khốn phù giữ chân cô ả áo trắng lại để đào tẩu.Giờ đây phù thể đã kích hoạt, mọi việc đã định!

Băng trụ lục giác cao gần năm mét do hai băng trụ hình tam giác trên dưới kết hợp tạo thành, nó đã hoàn toàn đông lạnh người áo choàng lại. Sức mạnh phong tỏa mạnh cuối cùng đã đông lại động tác của người áo choàng.

Vân Thăng thấy tên áo choàng đã bị phong lại hoàn toàn, hắn biết cơ hội đã đến! Thể băng hình lăng trụ do nguyên khí anh tổ thành, do nguyên khí bổn thể của hắn chuyển đổi mà ra. Tuy Thien Bích kiếm không thể đâm vào, nhưng ảnh kiếm trong kỹ thuật chiến đấu kiếm lại có thể dễ dàng làm việc này. Đây chính là điểm khác nhau với Băng Băng phù!

Đường ảnh kiếm dốc nhiều sức của hắn nhất. Tạo thành một đường vút thẳng vào thể băng hình lục giác. Lưỡi kiếm đâm thẳng về phía tên áo choàng.

Tuy hai tên này đều là dị tộc. Nhưng hắn nghĩ, nếu đứt đầu chúng chắc cũng không sống nổi chứ.

Ảnh kiếm ngày càng kề bên, tên áo choàng hình như đã cảm nhận được sự uy hiếp. Năng lượng dao động khiến cả tảng băng rung bần bật lên. Nếu không nhờ Băng Băng phù cộng với cô gái áo trắng hợp sức công kích làm hao tổn năng lượng và thể lực hắn, giờ chắc gì đã có thể giam cầm nổi hắn.

Mũi nhọn của ảnh kiếm dưới sự điều khiển của Vân Thăng chống chọi với tên áo choàng, dần dần cắt đứt cổ hắn. Thể băng bắt đầu lung lay, như thể báo hiệu cái chết ngày càng đến gần của tên áo choàng.

Ả áo trắng kinh ngạc với màn vừa rồi. Tên nhân loại mới mấy ngày trước chưa có sức đáp trả, không ngờ trong một thời gian ngắn thế, hắn có thể tiến bộ vượt bậc!Lòng ả nổi lên một mối lo lắng nhàn nhạt.

Mặt Vân Thăng bắt đầu biến dạng, méo mó. Không phải vì dùng sức quá mức, mà đấy là một cách giải tỏa. Hắn phải giết cái tên khốn đã hại thành Kim Lăng này. Hắn tức giận gào lên: “ Tên khốn, mày đi chết đi!”

Chỉ một tiếng “bụp”, ảnh kiếm đã đâm vào cổ họng tên áo choàng, xoang một vòng, hình lăng trụ một phân làm hai. Đầu tên áo choàng bay thẳng lên trời, rồi lại rơi xuống.

Đầu hắn lăn lóc đến chân cô gái áo trắng. Lạ nỗi, nó như vẫn còn một tí ý thức tàn dư. Trên tay cô ả áo trắng đông đầy các răng băng nhũ, ả yếu đuổi đáp lời: “Ngươi tưởng ta thật lòng muốn vào phản thế giới với người a?”

Các thanh băng nhũ lần luợt rơi xuống…

Tia ý thức cuối cùng của tên áo choàng đã giúp hắn hiểu, hóa ra ả ta đồng ý việc mở cửa vào sớm hơn, chỉ là muốn mình càng sớm đi vào phản trực tiếp, để ả có thể ung dung đưa tên nhân loại này đi.

Phần thành Kim Lăng đến đây kết thúc. Phần sau, chúng ta sẽ được theo bước nhân vật xem xem thế giới nhân loại sẽ như thế nào. Mối nguy ngày tận thế, bắt đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Ám Huyết Thời Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook