Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 2 - Chương 392: Người chết vì tiền

Thiên Hạ Phiêu Hỏa

24/03/2013



Cái gọi là người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Đạo lý đó muôn đời không thay đổi. Lục Đĩnh rống lớn một tiếng! "Các huynh đệ, người ta thường nói, cầu phú quý trong nguy hiểm, lúc này đây cơ hội xuất hiện ngay trước mắt, mọi phú quý đều sẽ có! Cho nên, hiện tại ta muốn hỏi các ngươi, làm, hay bỏ!?"

"Làm! Vì cái gì mà bỏ, miếng thịt béo đến miệng làm sao có thể nhả ra chứ!"

"Đội trưởng, ngươi hãy quyết định đi, các huynh đệ đều nghe lời ngươi, dù có bất cứ giá nào!"

"Làm xong vụ này, hắn cmn, lão tử cũng sẽ được nở mặt nở mày!"

Ngoại trừ tay súng siêu cấp An Dụ (Kool: mấy chương trước gọi là An Tử, đấy ko phải tên, mà chỉ “tiểu tử họ An”, đây mới là tên) một mực yên lặng không lên tiếng, những đội viên khác đều kích động mà biểu hiện sự quyết tâm.

"Được!" Thời gian cấp bách, Lục Đĩnh nói vài câu để động viên tinh thần đội viên, sau đó lập tức sắp xếp: "Theo hướng bốn giờ lui lại, Căn Tử ngươi mang ba người phụ trách mở đường, lão Ngụy mang năm người vận chuyển xác trùng, những người khác theo ta và An Tử cản phía sau! Lão Ngưu, ngươi cùng tôn thịnh (Kool: biệt danh mà mấy người này đặt cho ku SVT, chịu ko tìm ra từ tiếng Việt cùng nghĩa) cùng lão Ngụy đi cùng nhau, lập tức hành động!"

"Ta và ngươi cùng cản phía sau." Sở Vân Thăng vỗ vỗ vai lão Ngưu, ý bảo hắn đi nhanh đuổi theo đội ngũ vận chuyển xác trùng, rồi quay lại nói với Lục Đĩnh.

"Huynh đệ, bây giờ chính là liều mạng, ta cũng không thể trả tiền lương cho ngươi." Lục Đĩnh ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó nói.

"Hôm nay ta phải vào thành, mặc kệ dùng phương pháp gì!" Sở Vân Thăng đáp một câu không đầu không đuôi.

Một khi xác trùng bị đoạt mất, kế hoạch lẻn vào của hắn cũng bị phá hủy, đến lúc đó, chỉ có thể xông vào, cái giá phải trả thật sự rất lớn, làm không tốt, có khi chính hán cũng phải chết ở đây!

Lục Đĩnh chỉ cảm thấy nóng lòng muốn vào thành, lại thêm tình thế nguy cấp, cũng nghĩ nhiều, liền nói: "Ngươi dùng vũ khí gì?"

"Súng." Sở Vân Thăng lập tức nói, trừ "cung nỏ", súng cũng coi như là "nghề ruột" của hắn, hơn nữa thức tỉnh giả dùng súng cũng rất nhiều, không sợ lộ ra manh mối gì.

"Cầm lấy!" Lục Đĩnh lấy một khẩu súng bán tự động vứt cho Sở Vân Thăng, lại lấy ra mấy viên đạn trên người, nói: "Không biết bản lĩnh của ngươi có cao đến nỗi không cần đạn hay không, trước tiên cầm lấy mấy viên đạn này, số lượng không nhiều lắm, dùng tiết kiệm một chút, ngoài ra mười viên đạn này là đạn đặc chế, để đối phó với cao thủ khó xơi, không được lãng phí."

"Không thành vấn đề." Sở Vân Thăng cầm súng trong tay, ngón tay ở dưới súng rất nhanh bắt đầu chế tạo hỏa binh phù.

Lục Đĩnh tiếp theo từ trong ngực áo ,lại lấy ra một bộ bao tay mang theo những ký hiệu kỳ quái, cầm trên tay, chỉ vào siêu xạ thủ An Tử nói: "An tử, tiểu tử ngươi hãy giúp ca chút đi, mấy viên đạn đốt tiền trong tay người chính là đòn sát thủ của chúng ta, giúp ca một chút, đợi lát nữa nếu có cao thủ lợi hại, phải dựa vào tiểu tử ngươi! Chỉ cần qua lần này, chúng ta làm xong vụ này, ca mua cho người một đống đạn đốt tiền. Sau này ngươi muốn bắn thế nào thì bắn như thế! Nghe hiểu không?"

An Tử mặc dù không lên tiếng nhưng gật gật đầu, hắn từ đầu đến cuối không rời khẩu súng, ẩn mình vào một góc khuất, vị trí bắn lại thập phần có lợi, nòng súng chĩa ra, có thể bao trùm toàn bộ trận địa.

Sở Vân Thăng không thể không bái phục mấy người trời sinh đã là một tay súng bắn tỉa siêu cấp, khả năng tính toán, kỹ thuật bắn súng, thiếu một thứ cũng không được, nếu là hắn, phỏng chừng nhiều nhất cũng chỉ có thể nghĩ đến nấp sau tảng đá lớn mà thôi.

Mà hiện tại, hắn đúng là đang nấp phía sau tảng đá lớn. Vì vậy, không khỏi lắc lắc đầu...

Vù!

Một âm thanh xé gió, cùng với một thân ảnh màu đen, xuất hiện phía trên vách đá.

Sở Vân Thăng nhẹ nhàng mở chốt súng, ngón tay đặt vào cò súng, nòng súng nhắm thẳng đầu của người vừa tới, với cảnh giới nhị nguyên thiên đỉnh, một hơi rót đủ lượng nguyên khí bản thể vào hỏa binh phù phong ấn trên súng, hắn đã rất lâu chưa sử dụng súng bắn hỏa năng, cũng không biết lúc này với uy lực một phát súng có thể bắn chết hay không.

"Lục Đĩnh, cho một cái giá, rồi đem xác trùng giao ra đây đi!" Người vừa tới khinh miệt mà nhìn thoáng qua mấy người Lục Đĩnh, dùng khí thế cưỡng bách nói.

Hắn không lập tức ra tay, hiển nhiên còn đang chờ những người khác theo kịp, cũng như vậy, Lục Đĩnh cũng muốn kéo dài thời gian, giả bộ hồ đồ nói: "Xác trùng nào cơ?"

"Đừng có giả ngu, Lục Đĩnh, một mình nuốt không trôi cái xác trùng này đâu, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, thứ này, Lâm đại thiếu gia đã chỉ đích danh, ngươi tự suy nghĩ đi." Tên kia mặc trang phục chiến đấu, nhìn không rõ dung mạo, chỉ có thể nhìn thấy hắn thấp hơn Lục Đĩnh khoảng một cái đầu.

"Vương Dị, đừng có lấy Lâm đại thiếu gia ép ta, đại thiếu gia là người luôn phân rõ phải trái, ta không có cái đồ vật kia, ngươi bảo ta lấy cái gì mà giao?" Lục Đĩnh ngoài miệng sống chết không thừa nhận, trong lòng lại rất căng thẳng, nghe khẩu khí Vương Dị, dường như tin tức về cái xác trùng này cao tầng ở đây đã biết, Lục Đĩnh hắn rất rõ ràng rằng thân phận của hắn cùng với cấp bậc đều không đủ trình để nói chuyện với bọn họ.

Nhưng mà hắn hiện tại đâm lao phải theo lao, nếu liền ngoan ngoãn mà giao như thế, thật sự có chút không cam lòng.

"Ngươi đã khăng khăng như thế, vậy..." Vương Dị ngoài miệng đang nói, bỗng thân mình chợt động, với tốc độ cực nhanh trước tiên đâm bổ về hướng Sở Vân Thăng, đại khái, hắn cho rằng Sở Vân Thăng là "tay súng bắn tỉa của" Lục Đĩnh.



Cùng lúc đó, người của Vương Dị cũng đã tới, nhìn qua số người đó, ít nhất không ít hơn hai mươi người, mà toàn bộ chiến đội của Lục Đĩnh mới có mười năm sáu người, trừ đi mười người vừa rồi rút đi, còn lại có sáu người, chênh lệch thật sự quá lớn.

Người sử dụng súng tuy nhiều, nhưng ít có cao thủ chân chính, bởi vậy, Vương Dị vốn tưởng rằng có thể dễ dàng tóm cái thằng ngu cầm súng cư nhiên lại đi nấp sau tảng đá lớn, mạnh mẽ phóng tới gần một nửa đường, liền nghe thấy đối phương nổ súng.

Khoảng cách ngắn như thế, đương nhiên không thể thấy rõ đường bay cùng uy lực của viên đạn, nhưng hắn cũng không để ý, quanh thân hắn khí lạnh tạo thành một cái khiên băng, ứng phó với phát bắn dù là đạn đặc chế cũng dư sức.

Ầm!

Sở Vân Thăng dùng hỏa binh phù chuyển hóa hỏa nguyên khí cực độ tinh thuần, tiếng súng của hắn, luôn luôn "Ầm" thì nhiều, mà "Bùm" thì ít (Kool: kiểu như khi bắn ra thì kêu bé mà trúng thì nổ to), bởi vậy, dựa vào âm thanh, là có thể phán đoán ra uy lực của nó.

Nhưng khi Vương Dị cảm giác được uy lực mãnh liệt ấy, đã không còn kịp nữa, ngay cả khi đeo khiên lên người, cũng bị nổ bay thẳng về, nếu không phải trên người hắn mặc trang phục chiến đấu đặc chế của phòng thí nghiệm hắc ám, giờ phút này chắc hắn đã đi gặp diêm vương gia.

Hắn lập tức ý thức được chính mình đã phạm sai lầm, đối phương hiển nhiên không chỉ có mỗi "Tay súng bắn tỉa", mà thực có thể là cả hỏa lực cực mạnh, nhất định là cố ý nấp ở sau tảng đá dụ mình mắc câu, chính mình cư nhiên ngu xuẩn mà ngây thơ rơi vào bẩy rập!

Hắn làm sao có thể nghĩ ra được, Sở Vân Thăng là dựa vào bản năng mà nấp sau tảng đá lớn, nếu hắn có khả năng tính toán như của An Tử, sớm đã nấp ở một chỗ bí mật rồi.

Ầm! Ầm! Ầm!

Sở Vân Thăng vui vẻ mà bắn liên tục, không để cho đối thủ có cơ hội phản kích, đây là thói quen trong nhiều năm qua hắn đã tạo thành, bởi vì một khi đối phương tìm được cơ hội phản kích, rất nhiều chuyện ngoài dự liệu sẽ phát sinh.

Cùng lúc đó, Lục Đĩnh vừa một quyền với hỏa năng mãnh liệt đánh bay ý đồ xông vào trận địa của đối thủ, hướng về phía Sở Vân Thăng hét lớn một tiếng: "Huynh đệ, bắn hay lắm!"

Mà Vương Dị trong làn đạn, giờ phút này giống như cái bóng bàn, bay lên, rơi xuống, bay lên, lại rơi xuống... Trên người thì đầy máu, trong lòng lại khiếp sợ không thôi, liều chết dựa vào trang phục chiến đấu băng năng cùng băng năng phòng hộ của chính mình bảo trụ tính mạng, lớn tiếng kêu: "Đại Hùng, xử lý hắn!"

Hắn vừa dứt lời, từ một bên vách núi, nhảy ra một đại hán to lớn vạm vỡ, dựa theo vị trí hắn xuất hiện, hẳn là chuẩn bị phục kích Lục Đĩnh, hiện tại lại phải dùng đối phó Sở Vân Thăng.

"Đánh lén?" Sở Vân Thăng cảm thấy trong nháy mắt đại hán kia quanh người phát ra kim năng, liền đứng lại quan sát dị trạng.

Nói về đánh lén, Sở Vân Thăng xem như "thợ lành nghề". Từ đầu, hắn chính là dựa vào "đánh lén" sống sót, thừa lúc đại hán giống như khỉ ngấm ngầm tới sau lưng, hắn liền giống như có mắt phía sau, quay người lại, dùng chân phải mà đá ra một cước.

Thịch!

Một âm thanh trầm đục thật lớn vang lên!

Đại hán mở to hai mắt nhìn, không thể tin được giống như diều đứt dây, hướng tới vách núi phía dưới mà rơi xuống thật nhanh, có thể một cước đá bay hắn, toàn bộ Thục Đô trừ một vài nhân vật biến thái, cái gì chứ, trong một chiến đội nhỏ bé cũng có?

Vương Dị cũng không thể tin được vào hai mắt của mình, dựa theo tin tình báo, đội ngũ của Lục Đĩnh không có thể nhân vật đỉnh cấp như thế, chẳng lẽ là tên này vẫn luôn ẩn dấu thực lực chân chính của chiến đội?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, hiện giờ rất nhiều đội trưởng vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, bình thường đều đem thực lực của chiến đội mình che dấu vài con bài chưa lật, chỉ khi nguy cấp nhất mới sử dụng.

Đương nhiên còn một khả năng khác, đó là ám hành tổng hội phái người ra tay, Lục Đĩnh chỉ là một quân cờ.

Cho dù là khả năng nào, hắn cũng không thể đoán được rằng một cước kia của Sở Vân Thăng, thực tế chính là bản thể chiến kỹ mà hắn cải biên từ 16 chương đồ trong không gian thần vực!

Chỉ dựa vào nguyên khí bản thể dồn nén tạo thành khí lưu xung kích, bá đạo mà uy mãnh, bất ngờ phát ra, cùng kim năng của đại hán kia chính diện va chạm, cú va chạm này đá bay đại hán, cũng làm Sở Vân Thăng bị thương.

Hắn thu chân phải đã bị kim nguyên khí của đại hán làm cho tê dại, gần như đã không còn cảm giác, chỉ cảm thấy nguyên khí bản thể đang cố gắng đả thông nó.

Một chân tạm thời không thể cử động, hắn cũng không nghĩ lại lao ra, khẩu súng đặt ở tảng đá lớn trên đầu, đem đối phó với công kích của đám người kia, nhưng rõ ràng bị chậm nửa nhịp, trừ vừa rồi đánh với Vương Dị, sau đó bị thương, hầu như đều sau tiếng súng của An Tử.

Kỹ thuật bắn súng của hắn cực chuẩn, cực kỳ xảo quyệt, mà đối với những chỗ yếu trên trang phục chiến đấu của kẻ địch cực kỳ am hiểu, gần như mỗi một phát, đều bắn vào nơi phòng thủ yếu nhất trên trang phục chiến đấu của đối phương.

So sánh với hắn, Sở Vân Thăng quả thực là lãng phí đạn.

"Rút lui!" Vương Dị cắn răng một cái, không thể không hô lớn một tiếng, tổn thất thật sự quá lớn, Lục Đĩnh khốn kiếp này thế mà lại ẩn dấu hai cao thủ trong chiến đội, đây là tình báo sai lầm, nhiệm vụ cũng bởi vậy mà bất lợi, bên trên cũng không thể trách hắn được.

"Đừng đuổi!" Lục Đĩnh giơ tay giữ lấy một đội viên, nhổ ra một ngụm nước miếng cùng máu, nói.



Bốn địch nhân, đi đi một, còn có ba, nguy cơ vẫn chưa được giải trừ, trong khoảng thời gian này, Căn Tử cùng lão Ngụy cũng không thể chạy được bao xa, phải cố gắng đứng vững.

"Lục đội trưởng, ngươi thật sự khiến tiểu muội nhìn bằng cặp mắt khác à nha!" Nhìn đám người Vương Dị chật vật lui lại, một cô gái áo đỏ (Kool: hồng y nữ tử, nếu các bạn ko thích kiểu dịch việt hóa cao thì pm mh sẽ sửa) phiêu nhiên xuất hiện phía bên trái.

"Ta chỉ là bị ép phải phản kích mà thôi, là hắn chủ động vô duyên vô cớ mà tấn công ta, cho dù vào thành kiện lên tòa án ta cũng không sợ." Lục Đĩnh thực lưu manh mà ra vẻ bất hạnh, nói.

Biểu hiện vừa rồi của Sở Vân Thăng đã nằm ngoài dự kiến của hắn, vốn đòn sát thủ của hắn cũng chỉ có mỗi An Tử, hiện tại lại có thêm một, tin rằng nước lên thì thuyền lên, cơ hội thành công lại lớn hơn một chút.

"Ngươi cũng đừng vòng vo với ta, tên họ Thân đều đã khai ra cả rồi, nếu không ngươi nghĩ rằng ta và những người này làm sao có thể tìm được chỗ này nhanh như vậy?" Cô gái kia cười cười, lắc đầu nói.

"Thằng khốn kiếp này..." Có một đội viên nhịn không được mắng một câu, cũng không biết rằng nữ nhân kia trong mắt sáng ngời.

Lục Đĩnh thầm nghĩ nguy rồi, bị lừa rồi!

Thân Bát Bì có lẽ cảm thấy một chút kỳ quái, nhưng tuyệt đối sẽ không biết xác trùng hình thái cấp ba, trừ khi bên trên có cao nhân có thể đem phỏng đoán của hai người này liên hệ cùng nhau, đây mới là nguyên nhân chỉ có bốn chiến đội mò đến, trừ Vương Dị tới nhanh nhất, mới có thể thấy xác trùng, ba nhóm sau này, nhiều nhất chỉ là ôm nghi ngờ mà mò đến.

Nhưng đội viên của hắn chỉ là một "người thường", sao có thể nhìn ra tâm địa gian xảo, lập tức đã bị lừa khai ra, giờ phút này còn muốn che dấu, đã thành giấu đầu hở đuôi.

"Lục đội trưởng, không nói dối ngươi, người của Thích đại thiếu gia lập tức sẽ đến, đệ nhất cao thủ Phong Kiếm đệ nhất cao thủ của họ đã ra tay! Chỉ sợ chỉ bằng mấy nhân thủ của ngươi, còn chưa đủ cho người ta nhét kẽ răng!" Cô gái kia trầm giọng, rất nhanh mà nói, giọng nói khiến cho người ta cảm thấy gấp gáp.

Lục Đĩnh khẽ run lên, Phong Kiếm (Kool: kiếm điên), người cũng như tên, trong truyền thuyết người này điên cuồng đồ sát tất cả cao thủ dùng kiếm trong Thục Đô! Thực lực sâu không lường được, không phải nhân vật mà cái loại tiểu đội như hắn có thể động vào.

"Lục đội trưởng, các ngươi thuộc tổng hội chiến đội, chúng ta đều là người một nhà, tục ngữ nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ta có thể đại biểu tổng hội, tạm thời nói ngươi là phụng mệnh tổng hội làm việc, với danh tiếng tổng hội, dù là Thích đại thiếu gia, cũng không thể không nể mặt." Cô gái thấy Lục Đĩnh do dự, thúc ép thêm một bước nói.

"Thi Ý, ngươi thật sự cao hơn ta vài cấp, nhưng..." Lục Đĩnh vừa có chút hoài nghi thật giả của đối phương, lại muốn kéo dài thời gian.

"Ngươi nghĩ muốn kéo dài thời gian để cho thủ hạ của ngươi đem xác trùng thi chuyển đi? Lục Đĩnh, ngươi đừng có nằm mơ, nói thật cho ngươi biết, quân đội đã bày ra thiên la địa võng dưới chân núi này, không có văn kiện của tổng hội, bọn họ căn bản vận không thể đi qua!" Cô gái gọi là Thi Ý, lập tức cắt lời Lục Đĩnh, không để cho hắn đường lui.

"Quân đội cũng xuất động?" Lục Đĩnh kinh ngạc một tiếng, hắn giờ phút này đã hoàn toàn biết, hắn bị cái tên "tôn thịnh" kia lôi vào giữa hàng loạt sự kiện của cao tầng.

"Mau quyết định đi, Phong Kiếm lập tức đến rồi." Thi Ý phẩy ta, thúc giục.

"Chúng ta có thể được mấy thành?" Lục Đĩnh đỡ không được, một đại nhân vật lại tiếp một đại nhân vật nữa, thế lực lớn xuất hiện, làm cho hắn một hán tử một mét chín mấy, mồ hôi lạnh liên tục.

"Hai thành, nhiều nhất chỉ có thế, hơn nữa là danh nghĩa quyền phát hiện." Thi Ý nhanh chóng nói.

"Hai thành thì hai thành, ta theo!" Lục Đĩnh cắn răng một cái, hắn trước sau đều là người của tổng hội ám hành, đắc tội vài đại thiếu gia, còn có tổng hội bảo vệ, đắc tội tổng hội, hắn thật sự là chó nhà có tang, không chỗ dung thân.

Thi Ý vừa lòng mà cười cười, đưa một cái thủ hạ tới, cầm thẻ bài của tổng hội, để hắn đi ngăn hai nhóm người kia, hướng Lục Đĩnh phất phất tay, nói: "Nhanh xuống núi đi, ai ya, ở đây lại có người mới?"

Nàng liếc mắt một cái nhìn Sở Vân Thăng, trước đó nàng vẫn chưa nhìn thấy cảnh chiến đấu lúc đầu, nhưng mà xem ra, nàng tựa như với đội viên của Lục Đĩnh rất quen thuộc.

"Một vị bằng hữu... Đúng rồi, quân đội phía dưới làm sao bây giờ?" Lục Đĩnh đơn giản mà giải thích một câu, nói lảng đi, đối với Sở Vân Thăng, chính hắn cũng chưa muốn làm rõ lai lịch, lúc quan trọng như thế này, tự nhiên hắn không muốn thêm phiền toái

Thi Ý ánh mắt cũng không thèm nhìn Sở Vân Thăng tới nửa giây, trực tiếp dừng trên người An Tử, nói: "Lục đội trưởng, có chuyện này vốn không nên cho ngươi biết, nhưng mà ngươi đã ở đây rồi, nói cho ngươi một chút cũng không sao, quân đội muốn tìm không phải xác trùng, mà là một người!"

"Một người?" Lục Đĩnh nhíu nhíu mày nói.

"Không sai, cụ thể ngươi cũng đừng hỏi, chuyện cơ mật hạch tâm, cũng không quan hệ gì với ngươi." Thi Ý tùy ý lắc lắc tay nói.

Người nói vô tình, người nghe có ý, Sở Vân Thăng trong lòng một chút hồi hộp, thầm nghĩ: mười phần chắc chín cái tên phi công kia còn sống trở về, hơn nữa đem mình "khai ra" rồi!

Hợp vào giữa đội viên chiến đội Lục Đĩnh, Sở Vân Thăng đứng ngồi không yên, vừa ngẩng đầu nhìn chỉ thấy đột nhiên trên sườn núi, một thứ giống như phi hành khí của băng tộc, giữa ánh sáng mờ nhát lóe ra những tia lạnh lẽo, lơ lửng phía trên chân núi.

Hắn hit một ngụm không khí, càng không muốn gặp, càng sợ cái gì thì cái đó liền tới! Trong lòng cấp bách, bất chấp tất cả, đem căn nguyên sinh mệnh chính mình vận chuyển, phối hợp với những vết sẹo, hơi làm thay đổi dáng vẻ bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Ám Huyết Thời Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook