Quyển 1 - Chương 87: Nhân Loại Còn Đang Phản Kháng
Thiên Hạ Phiêu Hỏa
24/03/2013
Sở Vân Thăng vẫn cứ đi tiếp, hắn nhặt nạng trở về, lại cầm lấy thiên ích kiếm, nhặt theo con búp bê vải, khập kiễng tiến về phía Kim Lăng.
Dù là khi tới Kim Lăng hắn có nhìn thấy toàn là phế tích, hắn cũng muốn đến đó, nhân loại nếu thật sự không còn đường cứu, đến lúc đó hắn cũng không còn muốn sống nữa.
Hơn nữa, điều càng quan trọng hơn chính là bác hắn còn ở đó, dù là sống hay chết hắn cũng muốn đến xem, kể cả thi thể không còn cũng phải đi.
Sở Vân Thăng cô đơn chống nạng đi qua biển thi thể, hắn cũng không thèm tu luyện chữa thương nữa, trong lòng hắn đã nguội lạnh rồi.
Hắn đã từng khuyên người khác không được tự sát, tại sao lại có thể chấp nhận buông tha sinh mệnh dễ dàng như thế được? Nhưng hiện giờ hắn đã hiểu, tất cả những lời đó đều là do bị hoàn cảnh bức thôi.
Cũng không biết đi tới khi nào, cũng không biết là mất bao thời gian, chỉ thấy mặt trời vẫn tăm tối như vậy, cũng không biết thời gian trôi qua thế nào nữa.
Xác chết trên đường không còn nhiều nữa, con đường từ từ trống trải dần đi.
Đến lúc xuống một đoạn dốc, Sở Vân Thăng không để ý mà bị trượt ngã, chẳng may thân thể lại va đập vào một cây đại thụ bên cạnh.
Đầu hắn lại chảy máu, nhưng hắn không bị ngất đi, bởi vì trong nháy mắt hắn nghe thấy tiếng kêu của Bọ Cánh Cứng Đỏ, thanh âm này đã kích thích thần kinh hắn tỉnh táo lại.
Hắn đứng thẳng lên, nhìn ra xa, cuối cùng hắn đã nhìn thấy người sống đầu tiên!
Ba con Bọ Cánh Cứng Đỏ đang vây công người kia, không, Sở Vân Thăng xoa xoa máu đang chảy xuống mắt, là hai mới đúng! Một con khác không ngờ lại là một con hổ!
Mà càng quỷ dị lại chính là con hổ này lại đứng ở bên cạnh người kia, cùng đối đầu với Bọ Cánh Cứng Đỏ!
Từ sau ‘thời đại hắc ám’, ngoài một số ít chó mèo, Sở Vân Thăng chưa bao giờ gặp qua động vật lớn khác, không ngờ con đầu tiên hắn thấy lại là chúa sơn lâm, quả là có phong cách.
Trên người con hổ này phát ra ánh sáng kim sắc bén, nó không ngừng gầm rú, hình như là trong miệng nó xuất hiện từng luồng khí lưu công kích đến Bọ Cánh Cứng Đỏ vậy.
Mà người chiến đấu cùng nó cũng là một chiến sĩ hỏa năng, người kia đang giơ tay chống đỡ gọng kìm của bọ.
Chung quanh bọn họ có ba thi thể bọ cánh cứng bị đánh chết.
Sở Vân Thăng đứng ở xa, lấy ra cung tên từ trong vật nạp phù rồi tới gần bọn họ, lúc này hắn mới phát hiện ra hổ và người kia đều đang trọng thương, toàn thân đầy máu.
Hắn rất hận, chính chúng đã hủy đi thế giới của hắn, hủy đi niềm tin, khiến lòng hắn nguội lạnh, vì thế hắn không thể ngăn chặn được hung tính---hắn muốn giết!
Sở Vân Thăng điều động lại chút nguyên khí không còn nhiều của mình rót vào cung tên, rồi nhằm vào một con Bọ Cánh Cứng Đỏ, hắn quát lớn: đi chết đi!
Hàn Băng Tiễn phá không lao tới!
Lời hắn còn chưa dứt, tên đã cắm trên giáp xác của con bọ, trực tiếp đóng băng nó luôn.
Tiếp theo thì một quyền của chiến sĩ hỏa năng khiến nó vỡ tan ra.
Nhưng cùng lúc này, hung tính của con bọ còn lại phát tác, nó hòan toàn không thèm để ý đến khí lưu của con hổ công kích tới mà đánh về phía chiến sĩ hỏa năng, chân đao sắc bén đâm thẳng vào gáy người kia.
Lực phòng ngự của chiến sĩ hỏa năng rất yếu, nếu như bị đánh trúng, người này chắc chắn là chết ngay.
Tốc độ con sâu quá nhanh, mặc dù Sở Vân Thăng đã hô lên, nhưng người này cũng vẫn không né kịp.
Sở Vân Thăng lúc này đã nghĩ tới việc người kia không thể thoát chết được.
Nhưng kết quả lại khiến hắn khó quên được, con hổ kia không ngờ lại lao tới, chắn lấy một kích chí mạng thay chiến sĩ hỏa năng.
Cổ con hổ bị chân đao sắc bén đâm thủng, nhưng kim quang trên người nó càng sáng lên, nó không thèm để ý tới máu tươi đang phun ra, không chút sợ hãi cắn cụt chân đao, rồi lại cắn chặt lấy cái đầu yếu ớt của con bọ, không chịu nhả ra.
Chiến sĩ hỏa năng sợ hãi quay đầu lại, hắn vung nắm tay bọc trong lửa của mình, liên tục đấm trên giáp xác con Bọ Cánh Cứng Đỏ, mãi đến khi còn bọ nát mới thôi.
Sâu đã chết, con hổ cũng đã chết.
Chiến sĩ hỏa năng kia là một người 40 tuổi, hắn ôm con hổ khóc lớn.
Sở Vân Thăng chỉ đứng lặng một bên nhìn một người một hổ này.
Một hồi lâu qua đi, chiến sĩ hỏa năng dần ngừng rơi nước mắt, hắn muốn đứng lên nhưng lại lảo đảo ngã xuống, Sở Vân Thăng phát hiện ở ngực người này có một lỗ bị xuyên qua, vì thế vội đến đỡ hắn.
Người kia cười khổ nói: “Huynh đệ, mặc kệ cậu là ai, tôi đều cảm ơn cậu.”
Sở Vân Thăng chỉ lắc đầu, hắn giết con bọ kia là bởi vì quá hận nó, hắn hận đến thấu xương.
Chiến sĩ hỏa năng kia ho khan một tiếng, sau đó ngồi bên cạnh con hổ, vuốt ve lông của của nó rồi thở dài nói: “Vợ của tôi đã chết, con gái cũng chết, giờ đến hổ con cũng đã chết, một mình tôi sống còn có ý nghĩa gì chứ!”
Nói xong, hắn liền móc ra một cái hộp, đưa cho Sở Vân Thăng rồi nói: “Huynh đệ…khụ khụ…tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa, vì thế cầu xin cậu chuyện này, tôi vốn là thành viên chăm sóc thú ở vườn thú tại Cô Tô…khụ khụ…”
Sau đó hắn khoa tay múa chân một lúc, hình như đang chìm vào hồi ức: “Hổ con từ lúc bắt đầu lớn đều là tôi chăm sóc nó, nuôi nó mười năm…khụ khụ…”
Sau đó hắn lại chỉ vào cái hộp lớn và nói: “Đây là con của nó, mang thai khi còn ở ‘thời đại dương quang’, không biết vì sao…khụ khụ…nửa năm…mấy hôm trước mới đẻ, một ổ ba con thì chết hai, chỉ còn lại con duy nhất này.”
Hắn lại ngẩng đầu, mang theo ánh mắt cầu khẩn nhìn Sở Vân Thăng, nói: “Nhờ cậu đem nó tới Kim Lăng, mà cậu nuôi nó cũng tốt, giao cho chính phủ cũng được…khụ khụ…chỉ cầu cậu đói cùng đừng ăn nó, được không? Nó thật ra cũng không phải là con con bình thường, nó vừa đẻ ra đã mạng theo năng lực thức tỉnh từ mẹ nó là hổ con, tương lại nhất định có thể thành báu vật! Khụ khụ…”
Sở Vân Thăng nhận lấy cái hộp, ý nói hắn không cần gấp quá, sau đó gật đầu nói: “Anh không nên kích động, tôi tuyệt đối sẽ không ăn nó, anh cứ yên tâm!”
Người kia nhìn Sở Vân Thăng với anh mắt biết ơn, nói: “Khụ khụ, cảm ơn cậu, cậu có thể giúp chúng tôi, tôi tin tưởng cậu, tin lời cậu nói, tôi giao con hổ non này cho cậu, cậu mang nó đi đi…khụ khụ…”
Sở Vân Thăng hơi chút do dự, còn đang định nói tiếp thì người nuôi thú kia đã ngừng thở!
Hắn mở cái hộp kia ra, thấy con hổ nhỏ còn đang ngủ say, phảng phất như tất cả những chuyện thảm liệt vừa rồi đều không có quan hệ tới nó vậy.
Sở Vân Thăng nhấc nó lên, con hổ nhỏ đang ngủ mơ thì bị quấy nhiễu, nó dùng móng nhỏ khẽ ve vẩy, nhưng vẫn tiếp tục ngủ.
Nhìn thân thể còn nhỏ của nó, là một sinh mệnh hoàn toàn mới tinh, nó là động vật thuộc về địa cầu, là hạt giống sinh mệnh kéo dài sức sống của địa cầu ở ‘thời đại hắc ám’!
Trong lòng Sở Vân Thăng như hiểu ra, trong tâm hồn nguội lạnh của hắn như xuất hiện thêm một chồi non, hắn thầm nghĩ: sinh mệnh không ngừng lại, nó vẫn sinh sôi nảy nở mà!
Chỉ cần không ngừng sinh sôi, đến một ngày nào đó, nhân loại sẽ đánh đuổi được đám sâu bọ khỏi gia viên của mình, xây dựng lại địa cầu.
Tương lai sẽ có hy vọng, người phải sống mới có tương lai!
Sở Vân Thăng thả lại hổ nhỏ vào trong hộp, sau đó cầm lên một cái hộp nhỏ hơn, trên đó viết: tro cốt của vợ yêu, con gái yêu.
Trong lòng hắn rung động, thầm hít vào một hơi, nói: “Nếu như vậy, tôi giúp cả ba người nhà anh, hơn nữa còn cả con hổ kia nữa, mong mọi người có thể đoàn viên dưới đó!”
……
Sau khi mai táng gia đình người nuôi thú, Sở Vân Thăng mang theo cái hộp chưa hổ con, lại lần nữa bước đi.
Việc nuôi nấng hổ con cũng làm Sở Vân Thăng đau đầu một trận, cũng may là người kia đã để lại bút ký trong hộp, bởi vì hổ mẹ mới đẻ đã xa hổ con, mà con hổ còn duy nhất này vừa sinh ra đã mang năng lực thức tỉnh, vì thế người kia làm rất nhiều bút ký quan sát.
Con hổ con này lớn rất nhanh, tốc độ lớn hơn xa so với hổ ở ‘thời kỳ dương quang’, căn cứ theo việc hổ mẹ có năng lực ăn được thịt của Bọ Cánh Cứng Đỏ, người kia phán đoán, dựa vào độ trưởng thành của hổ con, sau khi sinh một tháng là nó có thể ăn được thịt Bọ Cánh Cứng Đỏ rồi.
Điều này đã giải quyết được vấn đề Sở Vân Thăng lo nhất, chứ nếu con hổ con này lại muốn ăn những thức ăn như hồi ở ‘thời đại dương quang’ thì số lượng thịt hắn chứa không đủ cho nó ăn.
Thế như đổi thành thịt Bọ Cánh Cứng Đỏ, vậy thì không sao, hắn hiện giờ cái gì thì thiếu, chứ thịt sâu bọ không thiếu, trong vật nạp phù xếp như là núi vậy.
Hổ con vừa xuất hiện, khiến Sở Vân Thăng khôi phục lại chút sức sống, hắn không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Hơn nữa liên tục gặp mấy con Bọ Cánh Cứng Đỏ, điều này nói rõ là đây cũng gần nơi chúng tụ tập, vì thế hắn liền tìm một nơi bí mất, dùng liên tục ba ngày để khôi phục nguyên khí.
Cùng lúc hắn cũng khôi phục lại một chút thương thế ở đùi…ít nhất thì cũng không phải chống nạng nữa.
Lần thứ hai đi ra, hắn chế cho hổ con một tấm Lục Giáp Phù, sau đó phong ấn ở đầu nó. Theo phỏng chứng của người nuôi thú thì hổ con đã mở mắt, nó thường xuyên nghịch tay của Sở Vân Thăng.
Điều khiến Sở Vân Thăng giật mình là năng lực phòng ngự kim năng của nó rất mạnh, hơn nữa còn có được năng lực điều khiến phong năng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại năng lực này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.