Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 1 - Chương 137: Phi pháp vây công

Thiên Hạ Phiêu Hỏa

03/03/2016

Gã Sở Vân Thăng này đến cùng là ai? Sao lại có năng lực lớn đến vậy, đồng thời điều động ba thế lực lớn làm chỗ dựa cho hắn, vì sao trước đây chưa bao giờ nghe nói qua?

Thạch Kỳ Anh và Tằng Hành Duệ hết sức mù mờ, nhưng chẳng có cách nào cả, việc đã đến nước này, chỉ có thể im lặng quan sát biến hóa, chỉ hy vọng đêm nay có thể bình yên rời khỏi cái tòa nhà văn phòng này.

Mà đám người Sở Vân Thăng, cũng là hết sức mơ hồ.

Sư đoàn chủ lực số chín thì cũng có thể hiểu, đây chính là sư đoàn mà Chúc Lăng Điệp mời bọn họ gia nhập. Còn Quân Vũ gì kia, hắn căn bản chưa bao giờ liên hệ gì, mà giáo sư Tôn, làm sao lại biết hắn ở chỗ này?

Ngay lúc nghi ngờ lên đến miệng, giữa đám Quân Vũ nhanh chóng đi ra một người, toàn thân đồng phục đen như mực, bỏ mũ giáp nhìn đêm xuống, mặt mày kích động nói: "Sở tiên sinh, quả thật là anh! Anh quả nhiên không chết, ngày hôm qua khi nhìn thấy tình báo về anh ở tổng bộ chỉ huy, tôi còn tưởng rằng mình hoa mắt nữa!!!"

Sở Vân Thăng thấy người này có chút quen mắt, mà Diêu Tường bên cạnh đã thu chiến đao lại, nói một câu: "Anh Sở, anh không nhớ sao? Anh ta là thuộc hạ của Đỗ Kỳ Sơn, cái vị đại đội trưởng Ban Sĩ Quân kia!"

Chờ y đến gần, Sở Vân Thăng cũng nhận ra, nhướng mày, người quân đội mà hắn không muốn giao tiếp nhất chính là cái tên Đỗ Kỳ Sơn khốn kiếp kia.

Nếu để hắn phải chọn, hắn thà gia nhập vào sư đoàn chủ lực số ba, cũng chẳng hề muốn lại hợp tác với Đỗ Kỳ Sơn!

Ban Sĩ Quân thấy vẻ mặt Sở Vân Thăng không đổi, trong lòng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ có thể cố gắng dày mặt, thành khẩn nói: "Sở tiên sinh, anh còn sống được, tôi thật sự rất vui mừng, ít nhất tôi còn có thể chính miệng nói tiếng xin lỗi anh, ngày đó..."

Sở Vân Thăng thu chiến giáp và kiếm Thiên Ích lại, cắt ngang lời hắn: "Đại đội trưởng Ban, từng kề vai chiến đấu với anh, vào sinh ra tử, đến cuối cùng anh cũng chuẩn bị liều mạng, việc này không trách anh được, anh không cần nói lời xin lỗi, kẻ cần xin lỗi phải là cái tên Đỗ Kỳ Sơn khốn kiếp chết tiệt kia!"

Ngày đó, Sở Vân Thăng vẫn nhớ rõ ràng, trọn vẹn hơn một trăm chiến sĩ thức tỉnh, chỉ có một mình Ban Sĩ Quân một người hét lớn, xông lên muốn liều mạng với Hỏa Diễm Huyễn Điểu, tuy rằng cuối cùng bị chiến hữu của hắn bất ngờ cưỡng chế kéo đi, nhưng ít nhất y cũng không hề lùi bước như những người khác.

"Trung đoàn trưởng ông ấy, ông ấy..." Ban Sĩ Quân thấy Sở Vân Thăng chửi thẳng mặt trung đoàn trưởng Đỗ, hoàn toàn không nể nang gì, ngập ngừng mở miệng.

"Đại đội trưởng Ban, nếu như anh đến để nói chuyện thay ông ta, chúng ta cũng không có gì để nói nữa." Sở Vân Thăng lạnh lùng nói.

"Sở tiên sinh, trung đoàn trưởng đã chết rồi!" Ban Sĩ Quân hít sâu một hơi, rốt cuộc trút hết ra.

"Hả!?" Sở Vân Thăng như sét đánh ngang tai, hắn vẫn luôn căm thù Đỗ Kỳ Sơn lừa gạt bản thân, thường chửi Đỗ Kỳ Sơn là tên khốn kiếp, hắn thậm chí còn tưởng tượng sẽ có ngày chỉ thẳng mặt Đỗ Kỳ Sơn mà chửi, thậm chỉ một kiếm chém chết tươi ông ta, nhưng trăm triệu lần không ngờ, Đỗ Kỳ Sơn đã chết!

"Sau khi hội hợp với sư đoàn, toàn bộ sư đoàn rơi vào vòng vây của côn trùng, trung đoàn trưởng hướng về thi thể chồng chất như núi của các anh em nói, là do ông ấy dẫn sai đường, làm chậm trễ thời gian, liên lụy cả sư đoàn phải tử trận nhiều anh em như vậy, nói là ông ấy giao các nhà khoa học cho sư đoàn, nhiệm vụ của ông cũng coi như hoàn thành rồi, ông như trút được gánh nặng! Bất luận là sư đoàn trưởng và chính ủy khuyên can thế nào, ông ấy đều khăng khăng phải ở lại đảm trách chặn hậu.



Khi chia tay, trung đoàn trưởng nói với tôi và Đào tham mưu, vợ ông ấy đã chết, con trai cũng đã chết, không còn lo lắng nào, nguyện vọng duy nhất là không thể lại để cho các anh em phải chiến đấu vì ông mà chết..." Giọng nói của Ban Sĩ Quân như xuyên qua thời không, trở lại trên chiến trường xa xăm đó, đau đớn tiếp tục: "Sau đó, ở một chỗ cách rất xa, chúng tôi nghe thấy một tiếng nổ cực lớn, ánh lửa ngập trời, đó là bom của toàn bộ sư đoàn ...."

Sở Vân Thăng nghe xong câu chuyện của Ban Sĩ Quân, trong lòng miên man bất định, hắn chẳng bao giờ ngờ rằng, kết cục sẽ lại là như vậy!

Đột nhiên, hắn cảm thấy mình rất buồn cười, cũng rất đáng thương, không ngờ mình lại ôm hận một người chết lâu như vậy, sâu như vậy.

Đỗ Kỳ Sơn đã từng nói với hắn, vì hoàn thành nhiệm vụ, ông ta sẵng sàng hy sinh cả chính mình, Sở Vân Thăng khi đó cho rằng đây chỉ là một câu đáng cười của Đỗ Kỳ Sơn mà thôi, nhưng không ngờ rằng ông ta thật sự có thể làm như vậy.

Sở Vân Thăng không khỏi bật cười, Đỗ Kỳ Sơn "lại" thắng hắn, ông ta lấy cái giá là tính mạng của mình, lại "lừa gạt" bản thân một lần nữa, ngay tại thời khắc mà bản thân đáng thương cho rằng y còn sống, lại còn tràn ngập phẫn hận nữa.

Hắn thở dài một hơi, thay vì nói thua trong tay Đỗ Kỳ Sơn, còn không bằng nói là thua bởi chính mình.

Khốn kiếp, con mẹ nó lũ côn trùng! Sở Vân Thăng bỗng nhiên mở miệng chửi một câu.

"Ngày đó khi cậu đến tổng bộ nghiên cứu gặp được ta, ta cũng muốn nói cho cậu biết, đáng tiếc là cậu không để ta nói hết." Giáo sư Tôn đẩy mọi người ra, thở dài nói.

"Người cũng đã chết, có nhắc lại việc này cũng không còn ý nghĩa gì nữa." Sở Vân Thăng lắc đầu, nói tránh đi: "Giáo sư Tôn, làm sao ông biết tôi ở chỗ này?"

"Là tôi báo cho giáo sư Tôn, ngày hôm nay chính sách mới được ban ra, bộ đội Quân Vũ ưu tiên kiểm tra tư liệu của võ sĩ Bóng Tối trong toàn thành phố, lúc này tôi mới phát hiện anh còn sống." Ban Sĩ Quân giải thích, tiếp đó lại oán giận nói: "Giáo sư Tôn, ngài biết Sở tiên sinh còn sống, thế mà cũng không báo cho tôi một tiếng."

"Quân Vũ các người cả ngày không thấy bóng dáng, hơn nữa tiểu Sở vào thành cũng chưa được mấy ngày, ta làm sao kịp nói cho cậu?" Giáo sư Tôn bất đắc dĩ nói.

Sở Vân Thăng hữu ý vô ý liếc qua một "nhân vật quan trọng" sớm đã đứng ở một bên, Lộ Á Minh! Hóa ra trên tay tổng bộ chỉ huy sớm đã có tư liệu của võ sĩ Bóng Tối toàn thành, nguồn gốc của chúng hiển nhiên chính là những chuyên viên khu vực này.

"Tất cả xung đột giữa các bang phái lớn, tổng bộ chỉ huy đều sẽ có hồ sơ báo cáo mà khu vực bổ sung lên, xích mích giữa anh và thuộc hạ của Băng Vương cũng có, tuy rằng không có ghi chép về quá trình chiến đấu, thế nhưng kết quả lại rất rõ ràng... Tôi lo bản thân mình không trấn áp được sư đoàn chủ lực số ba, thế nên mới vội vàng lôi cả giáo sư Tôn qua đây." Ban Sĩ Quân giải thích với Sở Vân Thăng.

"Cảm ơn mọi người, đã không sao rồi." Sở Vân Thăng bình tĩnh lại, nói. Trên thực tế, trước khi bọn họ tới, trên cơ bản Sở Vân Thăng đã giải quyết được Thạch Kỳ Anh rồi.

"Tiểu Sở, cậu với chúng ta không cần phải khách khí, cái bộ xương già ta đây, nếu không có cậu thì sớm đã chết ở thành phố sương mù rồi." Giáo sư Tôn liên tục xua tay, tiếp tục nói: "Tiểu Sở, tới tổng bộ nghiên cứu đi, cậu và người nhà ở lại tổng bộ nghiên cứu, ta dám lấy mạng mình ra đảm bảo, tuyệt đối an toàn!"

"Tôi bây giờ chỉ là một vũ phu, đến cái chỗ đó của ông, có muốn giúp gì cũng không giúp được." Sở Vân Thăng lắc đầu nói, thế giới hôm nay, hắn không dám đặt tính mạng của bản thân và gia đình cô vào trong tay người khác, tổng bộ nghiên cứu cũng không được, cứ nhìn vào tổng bộ chỉ huy mạnh mẽ gần đây là biết.



"Tiểu Sở, cậu biết không, cái khẩu súng này..." Giáo sư Tôn chỉ vào súng năng lượng tối v1, thấp giọng nói: "Cậu có còn nhớ khi ở thành phố sương mù, cậu có xây dựng một cái mô hình trường năng lượng không? Lão Phương là căn cứ vào cái mô hình đó mà xây dựng nên mô hình và phương trình, làm ra khẩu súng này!"

Giáo sư Tôn ngăn cản Sở Vân Thăng đang định mở miệng lại, tiếp tục nói: "Trước hết cậu cứ nghe ta nói hết đã, ta biết cậu chiến đấu được, thậm chí ngay cả Hỏa Diễm Huyễn Điểu mà cậu cũng có thể giết chết! Thế nhưng cậu vĩnh viễn chỉ có một người, dù cho có lợi hại đến đâu, thì một người đối với toàn bộ Kim Lăng mà nói cũng không đáng vào đâu! Năng lực của cậu chỉ khi đặt ở tổng bộ nghiên cứu, mới có thể phát huy lớn nhất, nghiên cứu ra vũ khí càng nhiều, càng mạnh hơn, để cho càng nhiều người hơn có thể tiếp tục chiến đấu với côn trùng!"

"Giáo sư Tôn, ông coi trọng tôi quá rồi, ngày đó tôi đã nói, đó chỉ thuần túy là vẽ bậy vẽ bạ ăn may mà thôi, người tốt nghiệp từ một trường đại học nhỏ như tôi, ông cảm thấy thật sự có thể làm ra mấy cái lý luận đó sao?" Sở Vân Thăng kỳ thực cũng không nói láo, lúc đó khi xây dựng mô hình, hoàn toàn là hoàn thành trong một trạng thái tương tự như "giác ngộ" trong truyền thuyết, sau khi "tỉnh" lại, trong đầu cũng biến về thành một mớ bòng bong.

Những thứ trong sách cổ, đều là cách vận dụng năng lượng cấp cao, cái cấp độ này hoàn toàn vượt qua cơ sở lý luận nguyên thủy, dù cho hắn có lấy ra nữa, các nhà khoa học cũng không thể giải mã nổi, đối với lý luận về năng lượng tối, tựa như một người nguyên thủy đến 1+1 còn chưa hiểu, nếu đưa cho hắn cái công nghệ chế tạo điện thoại di động, thì làm sao hắn có thể hiểu được?

Chỉ trừ một biện pháp, đó là tất cả các nhà khoa học đều có thể giống như Sở Vân Thăng hắn, tu luyện nguyên khí tinh thuần trong sách cổ, không cần biết nguyên lý trong đó, chỉ cần biết "công nghệ", là có thể máy móc sản xuất như những người công nhân, đây chính là uy lực của sách cổ!

Nhưng điều này căn bản là không thực tế, vì sự tồn tại của vách ngăn không gian đa chiều, bọn họ không thể nào giống với Sở Vân Thăng tu luyện nguyên khí tinh thuần được.

Cho nên, Sở Vân Thăng có thể hiểu được thành ý của giáo sư Tôn, thế nhưng chỉ đành bất lực.

"Vậy đi, giáo sư Tôn, có rất nhiều thứ là tôi lĩnh ngộ ra được từ cách vận dụng năng lượng khi đang chém giết với quái vật, bên phía ông nếu như có đề tài nghiên cứu khẩn cấp nào, tôi bình thường có thể để ý một chút, xem thử có thể giúp đỡ được gì hay không." Điều duy nhất mà Sở Vân Thăng có thể làm chỉ là những việc này, hơn nữa hắn căn bản không dám cam đoan mình nhất định có thể làm được.

"Cũng chỉ có thể như vậy thôi, tiểu Sở, nếu như cậu có thời gian, thì đến xem nghiên cứu thức ăn mới nhé, đã thất bại rất nhiều lần rồi..." Giáo sư Tôn thất vọng, ông ta kỳ thực cũng biết một người đến cả nghiên cứu sinh cũng chưa từng học qua như Sở Vân Thăng, rất khó làm nghiên cứu khoa học gì, chỉ là trong đáy lòng ông vẫn ôm một chút hy vọng, không muốn thừa nhận, không muốn đối mặt với hiện thực mà thôi. Mấy ngày qua, áp lực của ông quá lớn, toàn bộ Kim Lăng đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào tổng bộ nghiên cứu.

"Không phải vũ khí sao?" Sở Vân Thăng ngạc nhiên nói, hắn cho rằng giáo sư Tôn sẽ để cho hắn đi làm vũ khí.

"Tiểu Sở, lượng người chết đói mỗi ngày trong thành Kim Lăng, thậm chí còn vượt qua số người bị côn trùng giết chết mỗi ngày ở ngoài thành! Chỉ cần người vẫn còn, người vẫn sống, thì nhất định sẽ tìm được cách đối phó với côn trùng, còn nếu người đã chết hết, thì sẽ chẳng còn hy vọng gì nữa!" Giáo sư Tôn thở dài một hơi nói.

Sở Vân Thăng vừa định tiếp lời, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện Thạch Kỳ Anh lại vẫn chưa rời đi! Vội vã ngăn lời giáo sư Tôn, nói: "Chờ sau khi mời những người này đi rồi hẵng nói!"

Thạch Kỳ Anh và Tằng Hành Duệ bị bọn họ bỏ một bên, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, mà lại không chen miệng vào được, càng không biết bọn họ đang nói cái gì, giày vò khổ sở một lúc, rốt cuộc thấy Sở Vân Thăng "nhớ tới" đám người mình.

"Bọn hắn muốn làm gì?" Giáo sư Tôn nghiêm mặt nói.

"Nói là tôi giấu diếm năm xe lương thực, muốn thu lên trên, tôi không giao ra được, bọn họ muốn mang tôi đi điều tra!" Sở Vân Thăng vừa cười vừa nói.

"Đúng là không có vương pháp mà! Thạch Kỳ Anh, về nói cho sư đoàn trưởng Phương Bách Tiêu của các ngươi biết, đừng nói là không có lương thực, dù cho có thì cũng là của tổng bộ nghiên cứu chúng ta, có bản lĩnh thì bảo lão phái binh tới tổng bộ nghiên cứu chúng ta mà lục soát!" Giáo sư Tôn tức giận nói với Thạch Kỳ Anh, đây là lần đầu tiên Sở Vân Thăng thấy ông lão này tức giận như vậy, mặc dù biết rằng tám phần mười là giả vờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Ám Huyết Thời Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook