Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 1 - Chương 261: THẾ GIAN NÀY, CÓN CÓ AI?

Thiên Hạ Phiêu Hỏa

24/03/2013



Edgar cam đoan rằng mình không quen với ông lão trước mặt. Tuy cả ánh mắt, cả dáng hình rất ư là quen thuộc, nhưng khuôn mặt đầy rẫy nếp nhăn dài ngắn lại vô cùng xa lạ.

Hắn không biết bản thân mình còn giá trị lợi dụng nào. Ngoài bí mật động trời về thân phận ngài Lennon, có lẽ còn mỗi việc khẩu súng Liệt Diệm mà ngài Lennon đã cải tạo đã bị phát giác. Ngoài những thứ này, hắn không thể nghĩ ra còn việc chi khác.

“Ngồi xuống hẳn nói.” Vân Thăng chỉ vào chiếc ghế bên canh.

Edgar vẫn không hiểu mô tê gì, từng tế bào trong người hắn đều căng thẳng vạn phần. Chỉ cần sai nửa ly, hắn có thể đã đi một vạn dặm! Giờ nghe lão mở miệng, hắn lại càng đứng ngồi không yên như kiến cắn khắp người. Trong lòng lan tỏa một sự bất an không xiết.

“Ngươi không nhận ra ta ư?” Vân Thăng tự nhiên rút thuốc ra. Đã lâu lắm rùi hắn không được đụng đến thuốc lá, hàng tồn trong Vật Nạp phù ngày càng ít, hắn gần như phải vừa đếm từng điếu khi hút.

Edgar vừa đặt mông lên ghế, hoang mang lắc đầu.

“Bộ dạng này của ta, e rằng ngươi thật sự không nhận ra.” Vân Thăng vừa châm điếu thuốc nhăn nhó vừa tự mỉa mai bản thân.

Edgar vẫn bộ mặt cẩn trong lo lắng, bỗng chốc hắn thấy nhịp tim mình đập dồn dập lên hẳn… không hiểu vì sao.

“Ta nghĩ, ở cái nơi quái quỷ này, ngoài ta ra chắc không còn ai có thể cứu được cái ngươi.” Vân Thăng phà một hơi thuốc nói. Cái cảm giác đã bao lâu không được nếm trải. Đợi khi khói thuốc đi vào tim vào phổi, mới sảng khoái biết nhường nào.

Edgar đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Vân Thăng. Hắn không thể tin được vào mắt mình, khuôn mặt già cõi, nếp nhăn chằn chịt… Trong đầu bất chợt xuất hiện một bóng người khác…

Không thể nào..không thể… Lòng hắn giờ chỉ có thể dùng sóng gió cuồn cuộn đảo lộn để diển tả.

“Vẫn chưa nhận ra ư?” Vân Thăng đã được biết thông qua tên chủ nô kia, Edgar đến lúc chết vẫn không có bán đứng hắn. Tuy hắn không hiểu lý do khiến Edgar kiên định đến thế, nhưng ít nhiều vẫn thấy cảm động. Bỗng chốc lại thêm vài phân tin tưởng với tên da đen này.

“Có lẽ như thế, ngươi sẽ nhận ra ta!” Vân Thăng cẩn thận đặt điếu thuốc lên bàn, chậm rãi đứng dậy. Chiến giáp lập tức được khởi động. Chiếc chiến giáp hình tuyến màu xanh sậm trải dài quanh người, Thiên Bích kiếm trên tay lấp lánh khí thế lập tức xuất hiện.

Trên thế gian này, còn ai sở hữu bộ chiến giáp oai hùng này? Còn ai đủ sức vung thanh kiếm báu chém sắt như chẻ củi thế này? Trên thế gian này, còn ai có thể cứu hắn khỏi thế hiểm nguy hết lượt này đến lượt khác?

Edgar bỗng chốc đỏ ngầu cặp mắt. Hình ảnh chiến giáp ngày càng nhòe đi. Chân tay cũng bỗng chốc trở nên bủn rủn không chống đỡ nổi thân hình to tướng của hắn mà té bụp xuống đất. Trong lòng có trăm lời vạn lời, nhưng cổ họng lại ứ đọng không tài bật ra thành tiếng!



“Nhận ra rồi chứ? ” Vân Thăng mỏi mệt cởi bỏ chiến giáp. Hắn cũng từ từ ngồi xuống ghế, tay cầm nhẹ điếu thuốc rủ bỏ tàn nói.

Lòng Edgar như vừa có thiên quân vạn mã đi qua. Hắn xúc động quá đỗi không tự khống chế được mình, dù đã cố gắng bình tĩnh nhường nào cũng không thể kiềm sự rung bần bật, cổ họng vẫn ứ lại…

Vân Thăng biết Edgar vừa trãi qua biến cố sinh tử, mà giờ bỗng chốc thần kinh đột xuất được giải phóng, hắn tạm thời sẽ không thể nào kiềm chế được cú sốc tinh thần đột ngột này. Kinh như thế Vân Thăng từng trải, hắn hiểu. Thậm chí có lần hắn gần như suy sụp.

“Khóc gì mà khóc…” Hắn dùng chân đá đá Edgar, lên giọng: “Ngươi đường đường một đấng mày râu, đã trãi nghiệm sống chết bao nhiêu lần mà còn thế? Mau đứng dậy đi!”

Chân Edgar quả thật không đứng dậy nổi, hắn không sao diễn tả được tâm trạng lúc này. Tóm lại, hắn cuối cùng cũng an toàn rồi!

Cố gắng lắm, hắn mới bám trụ được thành ghế ngượng ngồi xuống. Hai tay che kín mắt hòng lau nước mắt.

“Xin lỗi ngài Lennon, ta thật có lỗi, không thể chờ đến ngày ngài về…” Sau khi bình tĩnh, hắn vô cùng sợ hãi tạ lỗi.

“Việc đã thế này, có nói gì cũng thế. Ta hỏi ngươi, lần cuối ngươi gặp Đàm Ngưng là lúc nào? Tình hình cô ấy thế nào? ” Vân Thăng lắc đầu nói. Hắn không có thời gian ngồi biện đúng sai cùng Edgar, còn nhiều việc gấp rút cần giải quyết lúc này. Giờ không những tắm không thành, mà cả thời gian hồi phục sức lực cũng không còn bao nhiêu.

“Ta đã mấy ngày không gặp cô ấy. Từ lần trước Thần Vực mở cửa, thành Thôi Tuyết bắt đầu bắt người. Họ đã bắt rất nhiều người giam vào lâu đài ở trung tâm. Đàm Ngưng đã bị bắt đi lúc ấy. Ta định phản kháng, nhưng căn bản đánh không lại chúng…” Edgar cố gắng biện hộ cho mình.

“Việc này ta đã biết. Giờ cô ta đang rất an toàn, cái ta hỏi là trước đấy có xảy ra vấn đề gì không?” Vân Thăng gật đầu nói. Băng tộc có được tin tức về ứng viên tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ứng viên trong thành trước tiên. Đàm Ngưng trước mắt vẫn an toàn.

“Trước đấy?... Trước đấy tất cả bọn ta đều bị giam lỏng trong khu chỉ định đặc biệt. Có Tưởng hợp tác với ta, nên vẫn rất an toàn. Tuy thức ăn hơi ít, nhưng miễn cưỡng qua ngày được. Thành Thôi Tuyết dẫu sao là một thành phố nữ quyền, khác với nơi này. Nếu ở đây, e rằng đã…” Edgar vội vàng trả lời. Hắn vẫn mơ hồ đoán mò về mối quan hệ giữ Vân Thăng và Đàm Ngưng. Trước lúc ra đi Vân Thăng đã dặn dò phải chăm lo Đàm Ngưng, nên hắn chưa hề dám lơ là lời dặn này.

Biết được Đàm Ngưng không sao, Edgar vẫn sống, Vân Thăng cũng yên tâm phần nào. Thấy Edgar nhắc đến thành Liệt Hỏa, hắn liền hỏi: “Mọi việc ở đây ngươi không phải lo nữa. Giờ ta đã gián tiếp tiếp quản thành Liệt Hỏa. Tối nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ta còn có việc quan trọng phải giao ngươi làm. Đúng rồi, sao ngươi không ở thành Thôi Tuyết, chạy đến đây làm gì?”

Edgar thở dài, cẩn trọng nói: “Ngài Lennon, đấy cũng là lỗi của ta. Ngài đã dặn ta làm gì cũng phải âm thầm, phải nhấn nhường, nhưng ta đã không chịu đựng được.”

“Thế là thế nào?” Vân Thăng biết tên này vốn nhát như thỏ đế, còn có việc gì mà hắn không nhịn được?

“Chắc ngài đã thấy, hai người hôm nay xem bị thiêu sống cùng ta ở ngoài cửa. Một người trong đó là Laura đồng nghiệp cũ lúc ở Mỹ cùng ta. Bố cô là sếp trên ta một bậc, hơn nữa hai gia đình cũng hay qua lại. Vô tình gặp lại Laura ở thành Thôi Tuyết. Không ngờ cô vẫn sống, nhưng cô chỉ là người bình thường, không có năng lực siêu phàm.” Hắn nuốt nuốt nước bọt, giọng khàn khan không biết phải do bị ảnh hưởng của sức nóng lửa vừa nãy. Hắn đưa tay tiếp lấy ly nước Vân Thăng đưa cho, nhấp một ngụm lại nói tiếp:

“Tối qua thành Liệt Hỏa bỗng nhiên tập kích thành Thôi Tuyết, ta và mấy người Thiên Hành Giả bên Tưởng chia nhau dẫn mấy cô nữ sinh và hai người họ đi tỵ nạn, hòng mong trốn qua cuộc chiến này. Chắc ngài cũng biết nếu đã lọt vào tay bọn thành Liệt Hỏa thì sẽ có hậu quả thế nào. Nhưng không ngờ lại bị tên chủ nô hung tợn đó phát giác. Lúc đầu hắn chỉ muốn bắt mấy cô nữ sinh, ta đã dùng súng Liệt Hỏa đánh đuổi đi. Cuối cùng, bọn chúng đến ngày càng đông. Ta không chống chọi nổi, chỉ còn cách lùi vào một căn nhà nhỏ.”



“Tên chủ nô ấy dưới sức ép của sứng Liệt Diệm không dám làm càn. Hắn đề xuất là ta có thể dùng hai người nước ngoài này đổi lấy tự do của các cô nữ sinh. Sau này vào thành Liệt Hỏa ta mới biết được rằng, do hiếm hoi nên người nước ngoài sẽ có thể đổi lấy nhiều thức ăn hơn.”

“…Laura đã đồng ý với đề nghị của hắn, chủ động đi ra… Sau khi an bải cho bọn học sinh, ta thực sự rất lo lăng cho an nguy của cô, mà quên mất lời dặn của ngài, muốn dùng súng Liệt Diệm để cướp lại người. Kết quả gặp phải mai phục của chúng, cả người và súng đều lọt vào tay chúng.”

“Vậy súng đâu? Còn ở chỗ tên chủ nô ư?” Nghe đến đây lòng Vân Thăng giật thót. Khẩu súng hắn giao cho Edgar không phải vật thường, trên ấy có huyền cơ về Hỏa Binh nguyên phù. Tuy nhị tộc Băng Hỏa có thể biết nhưng lại chưa chắc hiểu, nhưng dẫu sao nếu để nó lưu lạc bên ngoài cũng sẽ gây ra không ít rắc rối.”

“Đã bị tên chủ nô ấy tước đi, chắc vẫn trên tay hắn. Một vũ khí tiên tiến như thế, hắn e là không dám đem vứt bừa bãi.” Edgar hối lỗi đáp.

“Việc này để ta lo.” Vân Thăng vẫn chau mày. Vũ khí cao cấp như súng Liệt Diệm này, nếu chỉ đổi bằng thức ăn e là khó lấy lại. Phen này chắc phải nhờ đến uy lực ngài sứ giả thôi! Hơn nữa, điều hắn lo là không biết tên chủ nô này đã giao nộp súng cho thành chủ chưa. Nếu đã giao, sự việc lại càng phức tạp…

“Vậy sao cuối cùng chúng lại muốn thiêu chết các ngươi, không phải nô lệ đều có thể đổi lấy thức ăn ư?” Vân Thăng dập tắt thuốc, đứng lên. Hắn phải tức tốc nghĩ cách để tên chủ nô ấy trả lại súng thôi!

“Laura và ta cùng là chuyên gia về sinh vật học. Khác với ta, cô ấy nghiên cứu về các loại thực vật. Trên đường về thành, cô đã dùng virut Bao Tử mà cô tự điều chế ra, khiến mọi người nghĩ cô đã bị trúng độc, để tự vệ.”

“Không ngờ tên chủ nô ấy vì lo bệnh sẽ lây lan, mà nếu giết bọn ta đi cũng lãng phí. Thế là lão nghĩ ra việc thiêu cháy bọn ta, và mở một kèo cá cược. Xem thời gian bọn ta chịu đựng được bao lâu để mọi người đặt cược, hòng mong cứu vãn ‘tổn thức’ mà hắn đã phải phí công sức cướp bọn ta về.”

Edgar thiểu não giải thích. Vốn dĩ lúc đầu hắn vẫn nghĩ cách của Laura là một phương pháp tốt, nhưng không ngờ suy nghĩ của bọn thành Liệt Hỏa này “khác thường” đến thế. Để rồi cuối cùng lại gậy ông đập lưng ông.

“Nhà sinh vật học?” Vân Thăng chần bước kinh ngạc nói: “Nếu so với lão Nhậm từng hạ độc dưới chướng Nhậm Tam Bảo thì sao?”

“Nếu so về trình độ chuyên môn, Laura chắc mạnh hơn hắn nhiều. Ngài Lennon, ta không có nói bừa, Laura đã tốt nghiệp trường danh tiếng tại Mỹ…” Edgar tự tin nói.

Vân Thăng nhanh chóng cắt ngang: “Ta không xét là có tiếng hay không, chỉ cần cô ta có thể làm việc cho ta, ta sẽ có thể bảo đảm an toàn và nguồn thức ăn cho cô. Một hồi nữa, ngươi hãy hỏi xem cô có muốn làm việc cho ta không.”

“Tất nhiên là trăm ngàn lần muốn rồi thưa ngài! Không cần hỏi, ngài Lennon, ta dám chắc cô ấy nhất định sẽ nhận lời!” Edgar dùng hết vốn ngạn ngữ tiếng Hán mình biết để trả lời.

Từ lúc gặp ngài Lennon đến giờ, hắn đã biết rằng, chỉ cần hợp tác với ngài ấy,chắc chắn không bị thiệt thòi.

“Kêu ngươi đi hỏi thì ngươi cứ đi! Ngoài ra, ngươi nghỉ ngơi sớm. Bắt đầu từ mai, bắt đầu đi tìm người trong thành cho ta!” Vân Thăng đang định để Edgar thay hắn đi tìm ba ứng viên trong thành. Và cũng bắt đầu để Laura điều chế độc tố Bao Tử, nhất là loại độc tố Nhậm Tam Bảo từng dùng để đối phó Thiên Hành Giả, tin rằng sau này nhất định sẽ hữu dụng khi dùng đối phó thành Thôi Tuyết.

Lúc này, Tiểu Chân đang gõ cửa: “Viên lão gia, Tam tướng quân sai người đến công một phụ nữ cho ngài sứ giả. Ngài có cần kiểm tra qua không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Ám Huyết Thời Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook