Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 1 - Chương 132: Thiên địch của xích giáp trùng

Thiên Hạ Phiêu Hỏa

24/03/2013



Sở Vân Thăng vốn định chờ Diêu Tường và Lục Vũ ổn định một đoạn thời gian xong, từ trong cổ thư chỉnh sửa lại một số phương pháp tu luyện về giác tỉnh nhân loại, để cho bọn họ có thể nhanh đề cao năng lực của mình.

Trải qua quá trình cực kỳ hung hiểm tối hôm qua, làm hắn bắt đầu ý thức được, nếu chưa hiểu triệt để tự phù trong cổ thư, chính hắn cũng không dám tu luyện, chớ nói chi là tùy tiện giao cho người khác, vạn nhất giải thích tự phù xuất hiện một điểm sai lầm, vậy sẽ không thể giúp bọn hắn, mà còn đưa bọn họ vào chỗ chết. Ngày hôm sau, Sở Vân Thăng mang theo tiểu lão hổ và bọn Diêu Tường phản biệt phương hướng ra khỏi Kim Lăng thành. Đin.h Nhan và những hắc ám võ sĩ khác đều lưu lại đại lâu.

Có tiểu lão hổ làm bảo tiêu, Sở Vân Thăng có thể tránh thoát đại đa số xích giáp trùng. Hiện tại vị tri của hắn chính là chỗ mà Đoạn Đại Niên đánh cướp lấy trước.

Mặc dù ở đây có nhiều bầy trùng đề ý, nhưng bọn hắn cũng dễ dàng thoát thân.

Phong phú phù tuy thần kỳ, cường đại, nhưng mà tiêu hao gấp ba lần nguyên khí băng băng phù.

Dùng thực lực của đệ nhị tầng dung nguyên thể, trong cơ thể trản ngặp nguyên khí cũng chỉ có làm ra chừng một ít, nhiều nhất là bốn cái băng băng phù tam giai. Mà muốn có một lượng lớn phong thú phù, chuyện này đối với hắn mà nói, chỉ là một điều xa xỉ.

Nếu như phong ấn được xích giáp trùng xong, liển có thể bù lại tổn thất.

Nhưng có đôi khi, có nhiều thứ cũng không thể dựa theo tính toán. Giống như kiếm chiến kỹ của Sở Vân Thăng. Số lượng nguyên khí cũng tiêu hao gần như vậy, nhưng hiệu quả công kích cũng không hơn so với công kích của nguyên phù tam giai là bao nhiêu. Nhưng nó có thể đem nguyên khí trong cơ thể Sở Vân Thăng chuyểu hóa thành công kích cường đại, lúc lâm chiến, sẽ có công dụng trực tiếp.

Phong phú thù cũng giống như vậy, chỉ cần dùng nguyên khí rót vào nó cho tốt, tính công kích cũng sẽ có ưu thế đột xuất, trọng yểu nhất là bất chiến tử, phong ấn thú có thể sử dụng nhiều lần.

Sở Vân thăng vốn thu thập rất nhiều trùng tử trong tổng bộ chỉ huy, “trộm" được nhiều nguyên khí, về sau luyện chế nguyên phù chỉ đùng một nửa, bây giờ vẫn còn trong tay bốn tờ nguyên phù nhị cấp.

Sách lược hiện giờ của hắn, chính là tìm kiếm xích giảp trùng ở quy mô nhỏ, hắn cũng không còn lo lắng nhiều, cho dù đột nhiêu xuất hiện bầy trùng quy mô lớn, đùng vào tốc độ của tiểu lão hổ và hắn, muốn chuồn mất cũng không có vấn đề gì.

Xích giáp trùng có thể cung cấp nguyên khí rất ít, nhưng mà lấy trình độ của hai người, Sở Vân Thăng có thể thu thập nguyên khí trong cơ thể xích giáp trùng với cường độ lớn nhất.

Hiện tại Thiên Ích Kiếm vô cùng mạnh mẽ, lại hấp thu nguyên khí của Hồng Nhãn Ma Thảm, năng lực của pháp giáp và phá nguyên khí đã không còn như xưa, sát trùng tam kiếm thức của Sở Vân Thăng vẫn pháp huy hiệu quả nhuẩn nhuyễn như cũ.

Nhớ tới nửa năm trước mình ở Kim Lăng thành, gặp phải ba con xích giáp trùng đã muốn chạy trối chết, mà bây giờ ba con xích giáp trùng gặp phải hắn, sợ là bên phải chạy trối chết chính là xích giáp trùng.

Bất quá, Sở Vân Thăng cũng không dám có chút khinh thường chui qua thông đạo “kinh bích”, hiện giờ đại khái chỉ loài bò sát có đằng cấp thấp nhất tiến vào địa cầu, đằng sau nó không biết có thứ quái vật khủng bố nào.

Những thứ khác không nói, chính là Hỏa Diễm Huyễn Điểu ở Mê Vụ chi thành, nếu như không phải mình dùng tất cả nguyên phù và kiếm chiến kỹcông kích, cơ hồ cũng không cách nào đối kháng.



Sở Vân Thăng không dám ra khởi phạm vi núi Thanh Long, nói không chừng phần lớn xích giáp trùng đều ẩn giấu ngoài đỏ, cho dù, Thiên Ích kiếm có khí thế mạnh mẽ, chiến giáp có chắc chắn, thì cũng sẽ bị công phá trước công kích của nhiều trùng tử.

Mỗi khi giết chết ba mươi con xích giáp trũng xong, Sở Vân Thăng liển lợi dụng nguyên khí trên người chúng, luyện chế ra phong thú phù.

Chi có điều, bầy trùng lại không có nhiều,nhoáng cái hơn hai giờ, hắn cũng chỉ có thể phong ấn hai con xích giáp trùng, dùng để tẩm bổ bản thể nguyên khí.

Bây giờ hắn muốn gặp được ịnột con kim giáp trùng, chỉ có nó, mới có đù nguyên khí cho hắn. Đáng tiếc, sáu giờ sau. Một con cũng không gặp được.

Lúc sau, Sở Vân Thăng và tiểu lão hổ giấu ở khe núi đề nghỉ ngơi. Cho tiểu lão hổ ăn xong, nhắn mắt dưỡng thần, hơn sáu giờ cấp bách giết chóc, đã làm cho Sở Vân Thăng có chút mệt mỏi.

Không lâu sau tiểu lão hổ đã cảm nhận được, có bầy trùng quy mô lớn đi ngang qua, hắn liền nhanh chóng chuẩn bị thoát thân.

Không nghĩ tới rằng, một lát sau, bên ngoài liền truyền đều một thanh âm kêu thét thảm thiết, Sở Vân Thăng ngưng thần lại, leo lên chỗ cao của khe núi, lấy ra dụng cụ nhìn xuyên đêm mà Đỉnh Nhan cho hắn, nhìn theo hướng thanh âm.

Dưới dụng cụ nhìn xuyên đêm, ánh sáng của bầu trời có chút mờ nhạt, căn bản thấy không rõ người nào, chỉ có thể nhìn thấy được hơn ba mươi con xích giáp trùng, đang vây công một đám ước chừng hai mươi người.

Không cần nghĩ, cũng biết những người này đang từ chỗ khác chạy trốn đến Kim Lăng thành, có thể sống đến bây giờ, phần lớn đều là người đã giác tỉnh, nếu không đã sớm chết trên đường.

Sở Vân Thăng nhìn kỹ lại, liền thấy trong đám người kia có tối thiễu 3, 4 người hắc ám võ sĩ, đương nhiên bây giờ họ chưa tiến vào Kim Lăng thành, thi cũng không thể dùng cách xưng hô này.

Nhưng mà, có thể trước đó đã từng kịch liệt chiến đấu, nẽn đám người kia đã không còn chống cự được bao lâu. Cơ hồ đã đến tình trạng cùng đường tận lối.

Sở Vân Thăng cẩn thận nhìn một chút, xác định bầy trùng có quy mô không lớn lắm, liển kêu tiểu lão hổ một tiếng. Lên!

Gần đây hắn luôn luôn cẩn thận, nhưng mà chuyện này trong phạm vi năng lực, không làm hắn rơi vào hoàn cảnh nguy hiềm, cộng thêm nơi này cách Kim Lăng thành không xa, vạn nhất có tình huống gì xuất hiện, muốn chạy trốn, thì hắn tự tin có thể làm được.

Tuy đồng thời ứng phó hơn ba mươi con Xích giáp trùng quả thật có chút phiền phức, nhưng mà cũng không phải không khả thi, tối thiểu còn có vài hắc ám võ sĩ có thể viện trợ.

Có thể giết bao nhiêu xích giáp trùng, cùng với việc giết đồng thời bao nhiều xích giáp trùng, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, mội tên hắc ám võ sĩ nếu như giết xong một con xích giáp trùng, một con khác liên xuất hiện, có lẽ hắn cũng không có vấn đề gì, nhưng mà đông thời nhảy ra nhiều con, hắn chắc chắn phải chạy trốn, dưới sự vây công của nhiều con xích giáp trùng, khả năng sống của hắn không còn một nửa.

Sở Vân Thăng tiến tới gần, đến trước mặt, mới phát hiện trong nhóm này lại có một người quen, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng mà hắn là không nhìn lầm, người này chính là hộ vệ trong đại học Đông Thân lúc trước, Chu Đinh Vận ở trong tổ của Hòa Tiễn Đức.

Xích giáp trùng phản ứng rất nhanh, nhưng chiến giáp nhị phẩm của Sở Vân Thăng còn nhanh hơn. Trong không gian điện quang hỏa thạch, Sở Vân Thăng đã bổ ra một trảm vào một đầu xích giáp trùng, sau đó liển quay đầu lại nghênh chiến con xích giáp trùng khác.



Sở Vân Thăng lần nữa bổ kiếm thức xuống, nhất cửa giết chết con xích giáp trùng thứ hai.

Tiếp đó, chém đứt cái càng của một con xích giáp trùng khác. Tiểu lão hổ cùng nhào tới, hổ trảo sung mãn kim năng, xé rách giáp xác chung quanh đầu xích giáp trùng.

Sở Vân Thăng và tiểu lão hổ công kích tới, trong nháy mắt đã giết chết ba con Xích giáp tfùng, làm đám người kinh sợ sắp chết, lập tức hưng phấn đứng dậy.

Mặc dù Sở Vân Thăng toàn thân chiến giáp, không người nào có thể biết, nhưng mà chỉ cần giết trùng tử. Chính là chung một chiến tuyến.

Chu Đình Vận đột nhiên nhìn thấy thân hình mặc áo giáp này hết sức quen thuộc. Ngay lúc Sở Vân Thăng chuẩn bị công kích một con xích giáp trùng khác, bỗng nhiên tình thế đột biến.

Hơn mười con xích giáp trùng, lại đột nhiên dừng công kích lại, sau đó chạy tán loạn bốn phía.

Là tán loạn.

Sở Vân Thăng xác định không có nhầm, hắn đã từng thấy xích giáp trùng chạy trốn, nhưng mà chưa từng thấy chúng phân tán chạy trốn.

Hắn cũng không cho rằng đã dọa bọn chúng chạy mất, khắng định là có nguyên nhân khác.Nhưng mà hắn và tiểu lão hổ đều mờ mịt.

Rút lui!

Gặp phải nguy cơ không biết, Sở Vân Thăng cũng không dám lỗ mãng, trốn là thượng sách.

Đúng lủc này, Sở Vân Thăng vừa chuần bị chạy trốn, một con quái vật xuất hiện từ bãi đất trước mắt, hai chăn đạp đất, trẻn đầu có một cái não lớn, một cái đuôi thật dài phia sau, thân hinh lớn hơn xích giáp trùng mười mấy lần có thừa.

Nó tới gần một con xích giáp trùng, giữa đầu liền lộ ra một khe hở, tách ra hai bên, từ phia trong xuất hiện ra các tua dài, mở rộng ra, bất lấy con xích giáp trùng đang muốn chạy trốn, nhét vào trong. Bất qua tựa hồ nó không chút hứng thú với loài người, mặc dù nó hoàn toàn có thể ăn lấy đám người này, nhưng cũng không đề ý lắm.

Chỉ trong thời gian ngắn, nó đã ăn năm sáu con xích giáp trùng.

Sở Vân Thăng bắt lấy tiểu lão hổ, cũng không dám lộn xộn, tốc độ của con quái vật này, cũng không chậm hơn hắn bao nhiêu, tùy thời có thể băt lấy hắn và tiểu lão hổ,nhưng tựa hồ con quái vật này cũng không muốn ăn con người. Hắn âm thầm nắm chặt Thiên Ích kiếm, nếu như một khi nó công kích mình, hắn sẽ lập tức thi triển ra kiếm chiến kỹ.

Lúc quái vật ly khai, Sở Vân Thăng mới nhìn thấy khối thịt trên lưng nó, lại là một nữ nhân bạch y, quanh thân tràn đầy hàn khí, loại cảm giác này tựa hồ đã gặp ở đâu?

Bạch y nữ nhân nhanh chóng điều khiển con quái vật bay đi biến mất ở đường chân trời, lưu lại tiếng nói ù ù, không biết là cười nhạo,hay là cảm khái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Ám Huyết Thời Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook