Quyển 1 - Chương 145: Thương Vương bị thương
Thiên Hạ Phiêu Hỏa
03/03/2016
Đến khi làn sóng côn trùng lùi lại, đã là hơn 8 giờ sáng ngày hôm sau, tất cả lỗ hổng trên tuyến phòng ngự khu nam rốt cuộc đã được chặn kín khép lại, những nhân viên vận chuyển xác chết và cứu
thương trở thành lực lượng chính trên chiến trường, trên trận địa vẫn là sự bận rộn hối hả như trước.
Trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập của sư đoàn chủ lực số chín, lúc này cũng đã sức cùng lực kiệt, nhất là Lô Quốc Long đã sớm đầu váng mắt hoa, mặt mày tối sầm, đâm đầu vào ngủ rồi. Dưới sự thúc giục của Sở Vân Thăng, ông ta hao hết toàn lực, tham dự vào công tác gia cố cho hai chỗ lỗ hổng.
Cũng may trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập của sư đoàn chủ lực số hai ngày hôm qua được thay xuống đã nghỉ ngơi phục hồi, thay thế tiếp tục phụ trách phòng ngự.
Đám người Sở Vân Thăng từ hôm qua đã bắt đầu chiến đấu gian khổ đến tận hiện tại, sớm đã vừa mệt vừa buồn ngủ, cũng không màng đến vết máu và xác chết côn trùng trên mặt đất, trực tiếp ngồi xuống, chia nhau thức ăn mà nhân viên hậu cần của sư đoàn chủ lực số hai đưa đến.
"Xin hỏi, vị tiên sinh nào là Sở Vân Thăng?" Một vị quan quân đeo kính, xách theo túi công văn, ôn tồn nói, chính ủy đã nhiều lần căn dặn hắn phải khách khí mời người ta đến bộ chỉ huy sư đoàn.
"Là tôi đây!" Sở Vân Thăng ở phía sau cùng mọi người, dựa lưng lên chỗ lỗ hổng được chặn lại bằng xác chết côn trùng đóng băng, đang tranh thủ thời gian hút lấy nguyên khí có trong núi xác.
"Sở tiên sinh, xin chào ngài, tôi là Khâu Thiệu Khâm của bộ chỉ huy sư đoàn sư đoàn chủ lực số hai, sư đoàn trưởng Dương phái tôi tới mời ngài đến bộ chỉ huy sư đoàn một lát, ngài xem ..." Khâu Thiệu Khâm đẩy đẩy kính mắt nói.
Sở Vân Thăng cau mày, hiện tại không nói đến việc hắn đã mệt lắm rồi, lại còn đang tranh thủ thời gian hút lấy nguyên khí trong xác chết côn trùng, những năng lượng nguyên khí này một khi để quá lâu, sẽ biến mất không còn chút nào, bởi vậy khoảng thời gian này hết sức quý giá, hắn đã gắng gượng trụ vững tinh thần không ngủ không nghỉ để hút lấy nguyên khí, nào có thời gian để đi nói chuyện phiếm với một sư đoàn trưởng nào đó chứ?
Huống hồ hắn cũng đã nghe được từ miệng Ban Sĩ Quân, biết rằng sư đoàn chủ lực số hai chính là sư đoàn mà trung đoàn của Đỗ Kỳ Sơn trực thuộc, hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ hiểu rõ mình hơn, nếu như lại yêu cầu mình đi nổ Phần, thì hai bên đều sẽ rất khó nói chuyện.
"Tôi đang ăn vài thứ, sau khi nghỉ ngơi một lúc, tôi sẽ qua đó!" Sở Vân Thăng ôn hòa ứng phó một câu. Đợi lát nữa sau khi đã hút hết nguyên khí trong đống xác côn trùng, sẽ lập tức lấy cớ tuyến phòng ngự ở khu tây đang khẩn cấp, dẫn then đại đội quay về trận địa của mình trước, cái vị sư đoàn trưởng này không gặp cũng được.
"Cái này, Sở tiên sinh, có thể bây giờ hay không..." Khâu Thiệu Khâm còn muốn nói tiếp, phát hiện Sở Vân Thăng đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hắn sửng sốt, lại có cười cợt, dù có là Thương Vương thì cũng chưa bao giờ bày đặt đến vậy.
Có điều chính ủy và sư đoàn trưởng cũng đã dặn dò, không thể ép buộc, Khâu Thiệu Khâm ngượng ngùng cười cười, lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Khâu Thiệu Khâm vừa mới đi, thì lại có một đám người đi đến, cái người đi đầu Sở Vân Thăng nhìn hết sức quen mắt, còn chưa tới trước mặt, người nọ đã nhếch môi hưng phấn nói: "Anh Sở, bọn họ thật sự nói thật, anh quả nhiên không chết!"
Sở Vân Thăng không khỏi buồn bực, tựa như ai khi nhìn thấy hắn, đều phải nói lời này vậy, cứ như thể đáng ra bản thân phải chết rồi mới đúng! Sống ngược lại trở thành không bình thường.
Giáo sư Tôn như vậy, Đinh Nhan như vậy, Diêu Tường như vậy, Ban Sĩ Quân như vậy, bây giờ cái tên trước mắt, hắn thấy rõ rồi, chính là Tiễn Đức Đa tổ trưởng tổ năm ở đội hộ vệ thức tỉnh của Đại học Đông Thân, vẫn là như vậy!
"Tại sao cậu lại ở chỗ này?" Sở Vân Thăng vội vàng đổi chủ đề, người khác còn đỡ, chứ cái tên Tiễn Đức Đa miệng rộng này, bắt đầu từ vụ "nửa khúc xúc xích", hắn đã được lĩnh giáo qua rồi, nếu như để cho y dây dưa cái vấn đề chết với sống, không biết sẽ phải dong dài đến lúc nào.
"A, Đại học Đông Thân chúng em vốn là theo sư đoàn chủ lực số hai rút lui, khi đến Kim Lăng, đương nhiên vẫn là đi theo bọn họ, anh Sở, anh không biết đâu, chúng em dọc theo con đường này ... " Tiễn Đức Đa trực tiếp ngồi bệt xuống đất, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mấy người phía Sở Vân Thăng.
"Chuyện này để sau hãy nói, ai nói cho cậu biết là tôi còn chưa chết?" Sở Vân Thăng vội vã ngắt lời y, vắt hết óc tìm một chủ đề, trước đây có Dư Tiểu Hải ăn nhịp với hắn, Sở Vân Thăng còn chưa chân chính bị hắn quấy rầy qua, chỉ biết hai cái tên này cả ngày luyên thuyên với nhau, không biết là nói chuyện gì nữa.
"Ban Sĩ Quân hôm nay có ghé qua, sau đó trong trung đoàn một liền truyền ra tin tức anh còn sống, thế nhưng lời đồn nhiều lắm, cũng không biết là thật hay giả, ngày hôm nay quả nhiên nhìn thấy anh. Em thiếu chút nữa là không nhận ra được!" Tiễn Đức Đa bỗng nhiên xáp lại gần, nháy mắt, thấp giọng nói: "Anh Sở, cái cô bạn đại minh tinh của anh, vẫn còn sống đó, ngày hôm qua nghe được lời đồn, nếu không phải vì côn trùng đột nhiên công thành, chúng em còn định chuẩn bị đi khu tây tìm anh!"
"À, vậy sao." Sở Vân Thăng khe khẽ cười, hắn vốn cũng chẳng có mấy hảo cảm với Lâm Thủy Dao, cái cô gái tự cho là có thể đoán được tâm tư của bản thân này.
Tiễn Đức Đa đột nhiên nghẹn lời, tựa như vận đủ sức mạnh, muốn đấm ra một quyền, thế nhưng lại đấm phải bị bông, khiến cho trong lòng hắn cứ ngứa ngáy không đâu.
"Chúng em vẫn luôn ở tại khu nam, sau đó lại gia nhập vào tổ chức của Thương Vương." Tiễn Đức Đa cười mỉa một chút, như là nhớ ra gì đó, nhìn xung quanh một chút, lén lút nói: "Anh Sở, Thương Vương ngày hôm trước đã xảy ra chuyện, bị người ta đánh cho bị thương nặng, nghe nói mấy vị cao thủ đi theo bên người Thương Vương cũng đều bị thương, cho nên ngày hôm qua sư đoàn chủ lực số hai mới không hề có võ sĩ Bóng Tối mạnh mẽ làm chỗ dựa, phải liên tục cầu viện đến sư đoàn chủ lực số chín các anh, ngay cả lỗ hổng cũng ngăn không nổi!"
"Bị người ta đánh bị thương? Ai làm?" Sở Vân Thăng sửng sốt, ai lại dám trong thời điểm mấu chốt này, đánh bị thương Thương Vương? Thảo nào ngày hôm nay đến đây ngoại trừ Thẩm Thiếu Trạch, còn cái gã Hồng Côn kia cũng chẳng thấy đâu.
"Không biết, chỉ có một vài lời đồn đãi, nói là một người mặc áo choàng đỏ như lửa, nhưng không có ai từng thấy tận mắt, không có bằng chứng, Thương Vương cũng đã ra lệnh mọi người giữ miệng, những cao thủ bị thương kia đến một chữ cũng không đề cập đến." Tiễn Đức Đa nhướng mắt nói.
"Người áo choàng!?" Sở Vân Thăng bỗng đứng bật dậy. Lại là người áo choàng! Người này đến cùng muốn làm gì? Trong thời điểm nguy cấp như vậy, không ngờ lại đánh bị thương một trong bốn vị Vua Bóng Tối như Thương Vương, lẽ nào hắn đúng là đứng bên phía côn trùng?
Cái tin tức mà Tiễn Đức Đa mang đến này quá mức chấn động, có lẽ Tiễn Đức Đa chỉ tưởng đây là lời đồn, thế nhưng Sở Vân Thăng lại biết cái người áo choàng này đích xác tồn tại, rất có thể không phải chỉ là lời đồn!
"Còn hai Vua Bóng Tối khác đâu?" Sở Vân Thăng suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Đều ở trên tuyến phòng ngự đây chứ đâu, anh xem sư đoàn chủ lực số ba bên kia, Băng Vương ở đó, chưa từng nghe nói có chuyện gì xảy ra, mà Hỏa Vương, nghe nói hai ngày nay cũng một mực ở trên tiền tuyến tuyến phòng ngự khu đông." Tiễn Đức Đa bị phản ứng kịch liệt của Sở Vân Thăng dọa sợ, nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, ngoái đầu nhìn sang phía sư đoàn chủ lực số ba, chép miệng nói.
Sở Vân Thăng nhíu mày một cái, vậy thì kỳ lạ, người áo choàng nếu đứng bên phía côn trùng, vậy thì vì sao lại buông tha cho hai vị Vua Bóng Tối còn lại, lại còn để cho Tề Huyên không còn là "Tề Huyên" ra trận giết côn trùng, đúng là kỳ lạ vạn phần.
*****
Sư đoàn chủ lực số hai, bộ chỉ huy sư đoàn.
"Sư đoàn trưởng, Sở Vân Thăng có vẻ như không quá muốn qua đây." Khâu Thiệu Khâm báo cáo đúng sự thật.
"Vậy sao, nếu cậu ta không đến, chúng ta phải đi gặp hắn vậy, ai bảo người ta là người số một của thành phố sương mù cơ chứ!" Dương Bách Lý ném cây bút máy trong tay đi, cầm lấy cái mũ bên cạnh bàn, nói.
"Sư đoàn trưởng, ngài bận rộn quân vụ, tôi thấy không cần thiết vậy đâu, cứ để cho tiểu Khâu đi thêm một chuyến nữa!" Toàn chính ủy vội vã ngăn lại, cái tên Sở Vân Thăng này cũng quá kiêu ngạo, không ngờ lại để cho đường đường là sư đoàn trưởng sư đoàn chủ lực số hai tự thân đến gặp.
"Lão Toàn này, ông xem cái chiến báo mà trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập sư đoàn chủ lực số chín đưa đến chút đi, hơn ba mươi người của Sở Vân Thăng, từ tối hôm qua chiến đấu đến bây giờ, không chết một ai, không trọng thương một ai, chỉ có một võ sĩ bóng tối cấp một bị thương nhẹ, nhưng đó cũng là do người một nhà đóng băng bị thương! Đây mới là thực lực chân chính của hắn! Là điểm mà ta xem trọng ở hắn nhất!" Dương Bách Lý đội mũ quân đội, gõ gõ báo cáo chiến tổn trên bàn, giọng nói đanh thép rõ ràng.
"Làm sao hắn làm được?" Toàn chính ủy vội vàng cầm lấy chiến báo, sục sạo lướt nhanh như gió.
Báo cáo chiến tổn mới được đưa tới, ông ta còn chưa xem kỹ, chỉ là tập trung xem qua tình hình chiến tổn của sư đoàn mình, không ngờ người của Sở Vân Thăng lại lợi hại như vậy.
"Cho nên phải đi gặp hắn một cái!" Dương Bách Lý mặc vào áo khoác quân đội, sải bước đi nhanh ra khỏi bộ chỉ huy sư đoàn.
****
Những lời sau đó của Tiễn Đức Đa, Sở Vân Thăng đã không nghe lọt được chữ nào nữa, hiện tại trong đầu hắn lấp đầy bởi người áo choàng, người này tựa như một quả bom hẹn giờ vậy!
Điều chân chính khiến cho Sở Vân Thăng cảm thấy bất an là, không biết được tình hình thực lực cụ thể của người áo choàng, dựa theo di ngôn của Tề Huyên, ít nhất cũng phải trên mức võ sĩ Bóng Tối cấp năm, nhưng tổng bộ võ sĩ Bóng Tối làm thế nào để đánh giá trình độ cấp năm, hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.
Bây giờ thông tin duy nhất mà hắn có thể nắm được, chính là Thương Vương cùng với đám cao thủ của y, tựa hồ lấy cái giá bị thương để đánh một trận ngang tay với người áo choàng!
Sở Vân Thăng đang định mau chóng trở về tuyến phòng ngự khu tây, thương lượng với Đinh Nhan đang ở lại phòng thủ bên đó một chút, liền thấy lại có người của sư đoàn chủ lực số hai đi đến, mà lại không chỉ có một người.
"Vị này chính là Sở tiên sinh sao, xin chào, ta là Dương Bách Lý!" Dương Bách Lý dưới sự chỉ dẫn của Khâu Thiệu Khâm, mỉm cười nói.
"Sư đoàn trưởng Dương, xin chào." Sở Vân Thăng đưa tay nhẹ nhàng bắt tay với y, liều buông ra, cái tên Dương Bách Lý hắn cũng từng nghe đến, sư đoàn trưởng của sư đoàn chủ lực số hai.
"Sở tiên sinh, ta đầu tiên đại diện cho sư đoàn chủ lực số hai cùng với trung đoàn trưởng Đỗ Kỳ Sơn đã hy sinh, bày tỏ sự cảm tạ với anh, cảm ơn anh khi ở thành phố sương mù, đã vươn tay trợ giúp, giúp bọn họ thoát khỏi thành phố sương mù! Ta sẽ lấy danh nghĩa sư đoàn chủ lực số hai báo lên tổng bộ chỉ huy, tiến hành khen thưởng đặc biệt cho anh!" Dương Bách Lý tinh khí dồi dào nói.
"Cảm ơn ý tốt của ông, còn khen thưởng tôi nghĩ cũng không cần, khi đó mọi người đều tự cứu mình, tôi cũng vậy thôi." Sở Vân Thăng lắc đầu, cự tuyệt.
Hắn cảm thấy hơi buồn cười, chuyện này cũng tính là qua rất lâu rồi, thời gian dài như vậy, bọn họ đến cái rắm cũng không có, giờ mới vừa phát hiện mình còn sống, liền vội vàng làm cho mình cái khen thưởng gì đó, đại khái cũng là cảm thấy mình vẫn còn có chút giá trị lợi dụng mà thôi.
"Sở tiên sinh không màng danh lợi, quả nhiên là rất có phong phạm!" Tiếp đó Dương Bách Lý chợt đổi giọng, nói thẳng: "Ta luôn nói lời nói thẳng, ta rất khâm phục năng lực của Sở Vân Thăng anh! Sở tiên sinh hiện tại đã tính là người của sư đoàn chủ lực số chín, lão Phó lại vừa khéo là chiến hữu từng sóng vai chiến đấu cùng ta ở vùng rừng sâu núi thẳm, ta cũng không phải là muốn anh đến sư đoàn chủ lực số hai, nhưng ta có đề nghị này, nói anh nghe một chút, xem anh có thể hay không."
"Sư đoàn trưởng Dương mời nói!" Sở Vân Thăng mỉm cười, bản thân mình chọn sư đoàn nào, hoàn toàn là do bản thân Sở Vân Thăng hắn quyết định, không phải là ai muốn hắn đi thì hắn sẽ đi.
"Ta nghe Đào tham mưu nói qua vài chuyện của anh, biết đại khái là anh muốn gì, sư đoàn chủ lực số hai của chúng ta cũng có thể cung cấp cho anh, ta mặc kệ anh muốn những thứ đó làm gì, chỉ cần trong thời khắc nguy cấp anh có thể đến chi viện cho sư đoàn chủ lực số hai của ta một chút, vậy là được rồi!" Dương Bách Lý nói ngắn gọn. Sau khi đám người Thương Vương bị thương nặng, thực lực của trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập của ông ta đã bị giảm mạnh, mà những võ sĩ Bóng Tối vốn có trong sư đoàn như Ban Sĩ Quân lại bị tổng bộ chỉ huy điều động toàn bộ, thành lập nên bộ đội đặc chủng Quân Vũ, hiện nay đang đến bốn phía "cứu hỏa".
Trong lúc nguy cấp, cũng chỉ có Phó Liệu Nguyên ở gần tuyến phòng ngự của ông ta nhất là có thể có lực lượng và có thể kịp thời đến trợ giúp, bởi áp lực từ tuyến phòng ngự của Phó Liệu Nguyên vẫn nhỏ hơn một ít so với ba sư đoàn chủ lực ở khu nam bọn họ.
Nhưng ông ta nhạy cảm cảm giác được, cái gã Sở Vân Thăng này cũng không phải là người mà Phó Liệu Nguyên và Chúc Lăng Điệp có thể áp chế được, chưa chắc đã nghe theo điều động, Dương Bách Lý phải đạt được một cam đoan có thể tin.
Trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập của sư đoàn chủ lực số chín, lúc này cũng đã sức cùng lực kiệt, nhất là Lô Quốc Long đã sớm đầu váng mắt hoa, mặt mày tối sầm, đâm đầu vào ngủ rồi. Dưới sự thúc giục của Sở Vân Thăng, ông ta hao hết toàn lực, tham dự vào công tác gia cố cho hai chỗ lỗ hổng.
Cũng may trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập của sư đoàn chủ lực số hai ngày hôm qua được thay xuống đã nghỉ ngơi phục hồi, thay thế tiếp tục phụ trách phòng ngự.
Đám người Sở Vân Thăng từ hôm qua đã bắt đầu chiến đấu gian khổ đến tận hiện tại, sớm đã vừa mệt vừa buồn ngủ, cũng không màng đến vết máu và xác chết côn trùng trên mặt đất, trực tiếp ngồi xuống, chia nhau thức ăn mà nhân viên hậu cần của sư đoàn chủ lực số hai đưa đến.
"Xin hỏi, vị tiên sinh nào là Sở Vân Thăng?" Một vị quan quân đeo kính, xách theo túi công văn, ôn tồn nói, chính ủy đã nhiều lần căn dặn hắn phải khách khí mời người ta đến bộ chỉ huy sư đoàn.
"Là tôi đây!" Sở Vân Thăng ở phía sau cùng mọi người, dựa lưng lên chỗ lỗ hổng được chặn lại bằng xác chết côn trùng đóng băng, đang tranh thủ thời gian hút lấy nguyên khí có trong núi xác.
"Sở tiên sinh, xin chào ngài, tôi là Khâu Thiệu Khâm của bộ chỉ huy sư đoàn sư đoàn chủ lực số hai, sư đoàn trưởng Dương phái tôi tới mời ngài đến bộ chỉ huy sư đoàn một lát, ngài xem ..." Khâu Thiệu Khâm đẩy đẩy kính mắt nói.
Sở Vân Thăng cau mày, hiện tại không nói đến việc hắn đã mệt lắm rồi, lại còn đang tranh thủ thời gian hút lấy nguyên khí trong xác chết côn trùng, những năng lượng nguyên khí này một khi để quá lâu, sẽ biến mất không còn chút nào, bởi vậy khoảng thời gian này hết sức quý giá, hắn đã gắng gượng trụ vững tinh thần không ngủ không nghỉ để hút lấy nguyên khí, nào có thời gian để đi nói chuyện phiếm với một sư đoàn trưởng nào đó chứ?
Huống hồ hắn cũng đã nghe được từ miệng Ban Sĩ Quân, biết rằng sư đoàn chủ lực số hai chính là sư đoàn mà trung đoàn của Đỗ Kỳ Sơn trực thuộc, hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ hiểu rõ mình hơn, nếu như lại yêu cầu mình đi nổ Phần, thì hai bên đều sẽ rất khó nói chuyện.
"Tôi đang ăn vài thứ, sau khi nghỉ ngơi một lúc, tôi sẽ qua đó!" Sở Vân Thăng ôn hòa ứng phó một câu. Đợi lát nữa sau khi đã hút hết nguyên khí trong đống xác côn trùng, sẽ lập tức lấy cớ tuyến phòng ngự ở khu tây đang khẩn cấp, dẫn then đại đội quay về trận địa của mình trước, cái vị sư đoàn trưởng này không gặp cũng được.
"Cái này, Sở tiên sinh, có thể bây giờ hay không..." Khâu Thiệu Khâm còn muốn nói tiếp, phát hiện Sở Vân Thăng đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hắn sửng sốt, lại có cười cợt, dù có là Thương Vương thì cũng chưa bao giờ bày đặt đến vậy.
Có điều chính ủy và sư đoàn trưởng cũng đã dặn dò, không thể ép buộc, Khâu Thiệu Khâm ngượng ngùng cười cười, lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Khâu Thiệu Khâm vừa mới đi, thì lại có một đám người đi đến, cái người đi đầu Sở Vân Thăng nhìn hết sức quen mắt, còn chưa tới trước mặt, người nọ đã nhếch môi hưng phấn nói: "Anh Sở, bọn họ thật sự nói thật, anh quả nhiên không chết!"
Sở Vân Thăng không khỏi buồn bực, tựa như ai khi nhìn thấy hắn, đều phải nói lời này vậy, cứ như thể đáng ra bản thân phải chết rồi mới đúng! Sống ngược lại trở thành không bình thường.
Giáo sư Tôn như vậy, Đinh Nhan như vậy, Diêu Tường như vậy, Ban Sĩ Quân như vậy, bây giờ cái tên trước mắt, hắn thấy rõ rồi, chính là Tiễn Đức Đa tổ trưởng tổ năm ở đội hộ vệ thức tỉnh của Đại học Đông Thân, vẫn là như vậy!
"Tại sao cậu lại ở chỗ này?" Sở Vân Thăng vội vàng đổi chủ đề, người khác còn đỡ, chứ cái tên Tiễn Đức Đa miệng rộng này, bắt đầu từ vụ "nửa khúc xúc xích", hắn đã được lĩnh giáo qua rồi, nếu như để cho y dây dưa cái vấn đề chết với sống, không biết sẽ phải dong dài đến lúc nào.
"A, Đại học Đông Thân chúng em vốn là theo sư đoàn chủ lực số hai rút lui, khi đến Kim Lăng, đương nhiên vẫn là đi theo bọn họ, anh Sở, anh không biết đâu, chúng em dọc theo con đường này ... " Tiễn Đức Đa trực tiếp ngồi bệt xuống đất, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mấy người phía Sở Vân Thăng.
"Chuyện này để sau hãy nói, ai nói cho cậu biết là tôi còn chưa chết?" Sở Vân Thăng vội vã ngắt lời y, vắt hết óc tìm một chủ đề, trước đây có Dư Tiểu Hải ăn nhịp với hắn, Sở Vân Thăng còn chưa chân chính bị hắn quấy rầy qua, chỉ biết hai cái tên này cả ngày luyên thuyên với nhau, không biết là nói chuyện gì nữa.
"Ban Sĩ Quân hôm nay có ghé qua, sau đó trong trung đoàn một liền truyền ra tin tức anh còn sống, thế nhưng lời đồn nhiều lắm, cũng không biết là thật hay giả, ngày hôm nay quả nhiên nhìn thấy anh. Em thiếu chút nữa là không nhận ra được!" Tiễn Đức Đa bỗng nhiên xáp lại gần, nháy mắt, thấp giọng nói: "Anh Sở, cái cô bạn đại minh tinh của anh, vẫn còn sống đó, ngày hôm qua nghe được lời đồn, nếu không phải vì côn trùng đột nhiên công thành, chúng em còn định chuẩn bị đi khu tây tìm anh!"
"À, vậy sao." Sở Vân Thăng khe khẽ cười, hắn vốn cũng chẳng có mấy hảo cảm với Lâm Thủy Dao, cái cô gái tự cho là có thể đoán được tâm tư của bản thân này.
Tiễn Đức Đa đột nhiên nghẹn lời, tựa như vận đủ sức mạnh, muốn đấm ra một quyền, thế nhưng lại đấm phải bị bông, khiến cho trong lòng hắn cứ ngứa ngáy không đâu.
"Chúng em vẫn luôn ở tại khu nam, sau đó lại gia nhập vào tổ chức của Thương Vương." Tiễn Đức Đa cười mỉa một chút, như là nhớ ra gì đó, nhìn xung quanh một chút, lén lút nói: "Anh Sở, Thương Vương ngày hôm trước đã xảy ra chuyện, bị người ta đánh cho bị thương nặng, nghe nói mấy vị cao thủ đi theo bên người Thương Vương cũng đều bị thương, cho nên ngày hôm qua sư đoàn chủ lực số hai mới không hề có võ sĩ Bóng Tối mạnh mẽ làm chỗ dựa, phải liên tục cầu viện đến sư đoàn chủ lực số chín các anh, ngay cả lỗ hổng cũng ngăn không nổi!"
"Bị người ta đánh bị thương? Ai làm?" Sở Vân Thăng sửng sốt, ai lại dám trong thời điểm mấu chốt này, đánh bị thương Thương Vương? Thảo nào ngày hôm nay đến đây ngoại trừ Thẩm Thiếu Trạch, còn cái gã Hồng Côn kia cũng chẳng thấy đâu.
"Không biết, chỉ có một vài lời đồn đãi, nói là một người mặc áo choàng đỏ như lửa, nhưng không có ai từng thấy tận mắt, không có bằng chứng, Thương Vương cũng đã ra lệnh mọi người giữ miệng, những cao thủ bị thương kia đến một chữ cũng không đề cập đến." Tiễn Đức Đa nhướng mắt nói.
"Người áo choàng!?" Sở Vân Thăng bỗng đứng bật dậy. Lại là người áo choàng! Người này đến cùng muốn làm gì? Trong thời điểm nguy cấp như vậy, không ngờ lại đánh bị thương một trong bốn vị Vua Bóng Tối như Thương Vương, lẽ nào hắn đúng là đứng bên phía côn trùng?
Cái tin tức mà Tiễn Đức Đa mang đến này quá mức chấn động, có lẽ Tiễn Đức Đa chỉ tưởng đây là lời đồn, thế nhưng Sở Vân Thăng lại biết cái người áo choàng này đích xác tồn tại, rất có thể không phải chỉ là lời đồn!
"Còn hai Vua Bóng Tối khác đâu?" Sở Vân Thăng suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Đều ở trên tuyến phòng ngự đây chứ đâu, anh xem sư đoàn chủ lực số ba bên kia, Băng Vương ở đó, chưa từng nghe nói có chuyện gì xảy ra, mà Hỏa Vương, nghe nói hai ngày nay cũng một mực ở trên tiền tuyến tuyến phòng ngự khu đông." Tiễn Đức Đa bị phản ứng kịch liệt của Sở Vân Thăng dọa sợ, nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, ngoái đầu nhìn sang phía sư đoàn chủ lực số ba, chép miệng nói.
Sở Vân Thăng nhíu mày một cái, vậy thì kỳ lạ, người áo choàng nếu đứng bên phía côn trùng, vậy thì vì sao lại buông tha cho hai vị Vua Bóng Tối còn lại, lại còn để cho Tề Huyên không còn là "Tề Huyên" ra trận giết côn trùng, đúng là kỳ lạ vạn phần.
*****
Sư đoàn chủ lực số hai, bộ chỉ huy sư đoàn.
"Sư đoàn trưởng, Sở Vân Thăng có vẻ như không quá muốn qua đây." Khâu Thiệu Khâm báo cáo đúng sự thật.
"Vậy sao, nếu cậu ta không đến, chúng ta phải đi gặp hắn vậy, ai bảo người ta là người số một của thành phố sương mù cơ chứ!" Dương Bách Lý ném cây bút máy trong tay đi, cầm lấy cái mũ bên cạnh bàn, nói.
"Sư đoàn trưởng, ngài bận rộn quân vụ, tôi thấy không cần thiết vậy đâu, cứ để cho tiểu Khâu đi thêm một chuyến nữa!" Toàn chính ủy vội vã ngăn lại, cái tên Sở Vân Thăng này cũng quá kiêu ngạo, không ngờ lại để cho đường đường là sư đoàn trưởng sư đoàn chủ lực số hai tự thân đến gặp.
"Lão Toàn này, ông xem cái chiến báo mà trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập sư đoàn chủ lực số chín đưa đến chút đi, hơn ba mươi người của Sở Vân Thăng, từ tối hôm qua chiến đấu đến bây giờ, không chết một ai, không trọng thương một ai, chỉ có một võ sĩ bóng tối cấp một bị thương nhẹ, nhưng đó cũng là do người một nhà đóng băng bị thương! Đây mới là thực lực chân chính của hắn! Là điểm mà ta xem trọng ở hắn nhất!" Dương Bách Lý đội mũ quân đội, gõ gõ báo cáo chiến tổn trên bàn, giọng nói đanh thép rõ ràng.
"Làm sao hắn làm được?" Toàn chính ủy vội vàng cầm lấy chiến báo, sục sạo lướt nhanh như gió.
Báo cáo chiến tổn mới được đưa tới, ông ta còn chưa xem kỹ, chỉ là tập trung xem qua tình hình chiến tổn của sư đoàn mình, không ngờ người của Sở Vân Thăng lại lợi hại như vậy.
"Cho nên phải đi gặp hắn một cái!" Dương Bách Lý mặc vào áo khoác quân đội, sải bước đi nhanh ra khỏi bộ chỉ huy sư đoàn.
****
Những lời sau đó của Tiễn Đức Đa, Sở Vân Thăng đã không nghe lọt được chữ nào nữa, hiện tại trong đầu hắn lấp đầy bởi người áo choàng, người này tựa như một quả bom hẹn giờ vậy!
Điều chân chính khiến cho Sở Vân Thăng cảm thấy bất an là, không biết được tình hình thực lực cụ thể của người áo choàng, dựa theo di ngôn của Tề Huyên, ít nhất cũng phải trên mức võ sĩ Bóng Tối cấp năm, nhưng tổng bộ võ sĩ Bóng Tối làm thế nào để đánh giá trình độ cấp năm, hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.
Bây giờ thông tin duy nhất mà hắn có thể nắm được, chính là Thương Vương cùng với đám cao thủ của y, tựa hồ lấy cái giá bị thương để đánh một trận ngang tay với người áo choàng!
Sở Vân Thăng đang định mau chóng trở về tuyến phòng ngự khu tây, thương lượng với Đinh Nhan đang ở lại phòng thủ bên đó một chút, liền thấy lại có người của sư đoàn chủ lực số hai đi đến, mà lại không chỉ có một người.
"Vị này chính là Sở tiên sinh sao, xin chào, ta là Dương Bách Lý!" Dương Bách Lý dưới sự chỉ dẫn của Khâu Thiệu Khâm, mỉm cười nói.
"Sư đoàn trưởng Dương, xin chào." Sở Vân Thăng đưa tay nhẹ nhàng bắt tay với y, liều buông ra, cái tên Dương Bách Lý hắn cũng từng nghe đến, sư đoàn trưởng của sư đoàn chủ lực số hai.
"Sở tiên sinh, ta đầu tiên đại diện cho sư đoàn chủ lực số hai cùng với trung đoàn trưởng Đỗ Kỳ Sơn đã hy sinh, bày tỏ sự cảm tạ với anh, cảm ơn anh khi ở thành phố sương mù, đã vươn tay trợ giúp, giúp bọn họ thoát khỏi thành phố sương mù! Ta sẽ lấy danh nghĩa sư đoàn chủ lực số hai báo lên tổng bộ chỉ huy, tiến hành khen thưởng đặc biệt cho anh!" Dương Bách Lý tinh khí dồi dào nói.
"Cảm ơn ý tốt của ông, còn khen thưởng tôi nghĩ cũng không cần, khi đó mọi người đều tự cứu mình, tôi cũng vậy thôi." Sở Vân Thăng lắc đầu, cự tuyệt.
Hắn cảm thấy hơi buồn cười, chuyện này cũng tính là qua rất lâu rồi, thời gian dài như vậy, bọn họ đến cái rắm cũng không có, giờ mới vừa phát hiện mình còn sống, liền vội vàng làm cho mình cái khen thưởng gì đó, đại khái cũng là cảm thấy mình vẫn còn có chút giá trị lợi dụng mà thôi.
"Sở tiên sinh không màng danh lợi, quả nhiên là rất có phong phạm!" Tiếp đó Dương Bách Lý chợt đổi giọng, nói thẳng: "Ta luôn nói lời nói thẳng, ta rất khâm phục năng lực của Sở Vân Thăng anh! Sở tiên sinh hiện tại đã tính là người của sư đoàn chủ lực số chín, lão Phó lại vừa khéo là chiến hữu từng sóng vai chiến đấu cùng ta ở vùng rừng sâu núi thẳm, ta cũng không phải là muốn anh đến sư đoàn chủ lực số hai, nhưng ta có đề nghị này, nói anh nghe một chút, xem anh có thể hay không."
"Sư đoàn trưởng Dương mời nói!" Sở Vân Thăng mỉm cười, bản thân mình chọn sư đoàn nào, hoàn toàn là do bản thân Sở Vân Thăng hắn quyết định, không phải là ai muốn hắn đi thì hắn sẽ đi.
"Ta nghe Đào tham mưu nói qua vài chuyện của anh, biết đại khái là anh muốn gì, sư đoàn chủ lực số hai của chúng ta cũng có thể cung cấp cho anh, ta mặc kệ anh muốn những thứ đó làm gì, chỉ cần trong thời khắc nguy cấp anh có thể đến chi viện cho sư đoàn chủ lực số hai của ta một chút, vậy là được rồi!" Dương Bách Lý nói ngắn gọn. Sau khi đám người Thương Vương bị thương nặng, thực lực của trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập của ông ta đã bị giảm mạnh, mà những võ sĩ Bóng Tối vốn có trong sư đoàn như Ban Sĩ Quân lại bị tổng bộ chỉ huy điều động toàn bộ, thành lập nên bộ đội đặc chủng Quân Vũ, hiện nay đang đến bốn phía "cứu hỏa".
Trong lúc nguy cấp, cũng chỉ có Phó Liệu Nguyên ở gần tuyến phòng ngự của ông ta nhất là có thể có lực lượng và có thể kịp thời đến trợ giúp, bởi áp lực từ tuyến phòng ngự của Phó Liệu Nguyên vẫn nhỏ hơn một ít so với ba sư đoàn chủ lực ở khu nam bọn họ.
Nhưng ông ta nhạy cảm cảm giác được, cái gã Sở Vân Thăng này cũng không phải là người mà Phó Liệu Nguyên và Chúc Lăng Điệp có thể áp chế được, chưa chắc đã nghe theo điều động, Dương Bách Lý phải đạt được một cam đoan có thể tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.