Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 1 - Chương 134: Trùng vây dưới thành.

Thiên Hạ Phiêu Hỏa

03/03/2016

"Húuuu... Húúuu... Húúuuu..." Bầu trời Kim Lăng bỗng nhiên vang lên tiếng báo động chói tai. Kéo từ thấp lên cao, từng tiếng giục giã từng tiếng, hết sức dọa người.

Ở chỗ lối vào lại càng hỗn loạn, một lượng lớn người từ bốn phương tám hướng liều mạng chạy tới, chen chúc giữa tuyến phòng ngự thứ nhất và tuyến phòng ngự thứ hai.

"Cảm ơn anh, Sở tiên sinh!" Chu Đình Vận đứng người thẳng dậy cảm kích nói, việc chạy trốn kiệt lực trên đoạn đường này gần như đã vắt kiệt thể lực của nàng, mà nàng đã gần hai ngày không được ăn bất cứ thứ gì, thiếu chút nữa đã không chịu nổi.

"Cô còn chịu được chứ?" Sở Vân Thăng lúc này đã thu chiến giáp lại, thấy sắc mặt nàng trắng bệch không còn chút máu, nhìn cứ như người chết, làm hắn giật mình một cái.

"Tiểu Chu nàng đây là đói quá đấy, dọc đường đi, vì hai lão già mà không chịu chết chúng ta, aizz... hại khổ nàng rồi!" Vợ của giáo sư Đường thở dài một hơi, nói.

Sở Vân Thăng sửng sốt, nhớ tới lúc ở xe buýt số 1 khi đó, Tiễn Đức Đa dẫn theo mọi người đi "kiếm ăn", cô gái này kiên quyết muốn đi theo, hóa ra là phải kiếm nhiều thêm một phần lương thực, để "nuôi" hai ông bà lão này, hắn khi đó còn tưởng đó là lòng tham của bản thân Chu Đình Vận, bởi vì người đi sẽ có thể có nhiều hơn một hai ổ bánh mỳ.

Nhớ lại liên tiếp những chuyện đã xảy ra, Sở Vân Thăng bỗng nhiên nhớ tới, ngày đó khi đi "kiếm ăn", ở trước cửa chính của kho hàng, đã gặp một cô gái áo trắng có khí lạnh vờn quanh người, chỉ vừa gặp mặt liền lướt đi mất.

Là nàng!?

Cái dáng vẻ và hơi thở kia, gần như là giống như đúc cái người áo trắng đứng trên lưng con quái vật nứt đầu kia!

Người áo choàng, cô gái áo trắng, bọn họ tới cùng là ai? Sở Vân Thăng rất tự nhiên liên hệ hai cái người thần bí này vào cùng một chỗ.

"Dì Tôn, đừng nói như vậy, chúng ta không phải là đến được Kim Lăng rồi sao? Hết thảy đều sẽ khá hơn thôi!" Chu Đình Vận nhẹ nhàng nói, thế nhưng cái đàn côn trùng đỏ rừng rực ở phía sau, khiến cho những lời này của nàng có vẻ hoàn toàn không có chút sức thuyết phục nào.

"Các người có thân thích gì, hay là có chỗ nghỉ chân ở Kim Lăng không?" Sở Vân Thăng kéo suy nghĩ trở về, bất kể là người áo choàng hay là cô gái áo trắng, nếu như không thể hiểu rõ được thì cũng không cần phải tốn thời gian đi đoán mò, trước mắt chuyện ký tự trong sách cổ mới là chuyện quan trọng nhất.

"Không, không có." Chu Đình Vận chán nản lắc đầu, lại nói với giọng đầy trông mong: "Ở đây không phải còn có chính phủ sao?"

"Đợi lát nữa khi cô thấy được trong thành Kim Lăng đông đúc hỗn loạn cỡ nào, sẽ biết tổng bộ chỉ huy cũng có tâm mà không có lực." Sở Vân Thăng lắc đầu, đề nghị: "Nếu như các người tạm thời không có chỗ đi, vậy thì cứ theo tôi đến khu thành tây đi. Ở đó tôi có một chỗ."

"A!? Thật sao?" Chu Đình Vận không ngờ Sở Vân Thăng sẽ nói như vậy, có hơi chút không dám tin, Sở Vân Thăng vừa rồi đã giúp nàng một lần, nàng đã không dám hy vọng xa vời hơn.

Thực lực của Sở Vân Thăng, khi còn ở trong đội hộ vệ thức tỉnh chính nàng đã được thấy tận mắt, gần như không ai có thể sánh bằng, nếu như được hắn giúp đỡ thu nhận, tất nhiên là không thể tốt hơn nữa rồi.

"Tôi cũng cần giáo sư Đường giúp ta làm vài chuyện, tôi sẽ cung cấp lương thực cho các người, mọi người cùng nhau vượt khó." Sở Vân Thăng gật đầu một cái nói.

"Sở tiên sinh, rất cảm ơn ngài! Tôi thay thầy, dì cảm ơn ngài!" Chu Đình Vận kích động nói, thức ăn đối với bọn họ bây giờ thực sự là quá quý giá, bọn họ đã hết thức ăn nhiều ngày rồi.

"Đình Vận?..." Thân thể Lâm Tuấn Trì đứng một bên hơi giật giật một chút, nói.

"Lâm đại ca, người ta leo lên được cành cao rồi, đâu còn để chúng ta vào mắt nữa?" Liễu Mộng nói với giọng quái gở.



"Không phải, Lâm đại ca, cảm ơn anh trên đường đi đã giúp đỡ tôi. Chu Đình Vận tôi vĩnh viễn cũng sẽ không quên! Chỉ là thầy và dì đã không chịu nổi nữa..." Chu Đình Vận cắn môi giải thích.

"Không sao đâu, Đình Vận cô đi đi." Trên gương mặt đẹp trai của Lâm Tuấn Trì nặn ra một nụ cười, tiếp đó xoay người đối diện Sở Vân Thăng, nói với giọng kỳ lạ: "Sở tiên sinh, xin chào, hy vọng anh có thể chăm sóc Đình Vận cho tốt!"

Sở Vân Thăng nhìn Lâm Tuấn Trì như nhìn một tên thần kinh, thằng nhóc này đừng nói là nổi máu ghen với mình à nha! Cho rằng mình đã nhìn trúng Chu Đình Vận sao?

Cũng khó trách, với cái chuyên ngành như giáo sư Đường, ở trong thế đạo này cơ bản là không khác gì một phế vật, trừ bản thân Sở Vân Thăng có việc cần, thì còn có ai hứng thú với với ông ta nữa chứ? Vừa rồi bản thân nói cần nhờ giáo sư Đường giúp đỡ làm chút việc, lọt vào trong tai những người này, có lẽ đã bị hiểu thành một cái cớ hoang đường rồi.

Cái loại chuyện nhảm nhí này, Sở Vân Thăng bây giờ không có tâm tình đâu mà để ý, trực tiếp vỗ vỗ đầu hổ con, quay đầu rời đi.

Lâm Tuấn Trì ngẩn ra, có hơi tức giận, người này hiển nhiên là không để hắn vào mắt.

"Có gì mà đắc ý cơ chứ, Lâm đại ca, chúng ta đi!" Liễu Mộng kéo Lâm Tuấn Trì đi, nhưng lại không nhúc nhích được chút nào.

Lúc này, ở bên cạnh có ba chiếc ô tô chạy qua, bỗng chốc dừng lại bên cạnh đám người Sở Vân Thăng, là đám bọn Diêu Tường và Lục Vũ.

"Anh Sở, xảy ra chuyện rồi, côn trùng càng ngày càng nhiều!" Diêu Tường nói với thái độ nghiêm túc hiếm thấy.

"Ta biết rồi, có thương vong gì không?" Sở Vân Thăng gật đầu một cái, hỏi.

"Vẫn chưa có, vừa thấy chuyện không ổn, Lục Vũ đã kéo em rút lui rồi." Diêu Tường lắc đầu.

"Không có thương vong là tốt rồi, về rồi hãy nói!" Sở Vân Thăng nói xong, chỉ vào đôi vợ chồng giáo sư Đường gần như đã kiệt sức xụi lơ trên mặt đất, lại nói: "Để mấy anh em đưa hai vị lão nhân gia này lên xe, lập tức trở về thành!"

Sở Vân Thăng ra lệnh một tiếng, lập tức có võ sĩ Bóng Tối cấp thấp đi qua đỡ người dậy, trên người những người này đều giống với Sở Vân Thăng, đeo những chiếc huy hiệu sáng loáng, dưới ánh đèn pha của quân đội có vẻ hết sức chói mắt.

Liễu Mộng lần này cũng không dám nói lung tung nữa, hơi thở năng lượng của những người này vô cùng hùng mạnh, dù có ngu ngốc tới đâu thì cũng biết đối phương tất cả đều là người thức tỉnh, mà qua vài câu ra lệnh của Sở Vân Thăng, hiển nhiên y chính là thủ lĩnh của bọn họ, có nhiều thuộc hạ là chiến sĩ thức tỉnh như vậy, người mặc áo giáp này căn bản không phải là người mà nàng có thể chọc vào được!

Mà sắc mặt của Lâm Tuấn Trì lại càng tái nhợt khó coi, lúc này lại thành hắn chủ động kéo theo Liễu Mộng yên lặng rời đi.

Sở Vân Thăng đâu có hơi đâu đi quan tâm mấy cái suy nghĩ linh ta linh tinh trong lòng hai người, để Diêu Tường mau mau dùng giấy thông hành trực tiếp tiến vào thành, trở lại khu thành tây, hắn muốn lập tức bắt tay tìm kiếm nhân tài.

Sau khi vào thành, Sở Vân Thăng mới phát hiện ra tình hình đã trở nên càng nghiêm trọng hơn, những người lính nguyên bản còn đang nghỉ ngơi hồi phục, khi nghe được tiếng báo động bén nhọn, liền từng đội từng đội tiến về tuyến phòng ngự thứ hai, tiếng bức chân chỉnh tề như một, tỏa ra khí thế khiếp người, làm cho cả Kim Lăng tràn ngập trong hơi thở đại chiến cận kề.

Khi đi vòng qua khu tây, nội tâm Sở Vân Thăng đã hoàn toàn chết lặng, không chỉ biên giới phía đông xuất hiện một lượng lớn côn trùng bao vây không tấn công, mà ở tuyến phòng ngự khu thành tây còn xuất hiện đàn côn trùng với số lượng khủng bố còn sớm hơn cả khu đông nữa!

Trùng vây dưới thành, Kim Lăng đã bị bao vây triệt để! Sở Vân Thăng bỗng nhiên lóe lên cái suy nghĩ này.

Lúc này, bên trong thành phố khắp nơi hỗn loạn rối ren, lời đồn nổi lên bốn phía:



...

Cái gì mà khu thành bắc đã bị công phá!

Cái gì mà Trường Giang xuất hiện thủy quái khổng lồ!

Cái gì mà khu thành đông đã sụp đổ toàn tuyến!

Cái gì mà vị cao thủ đầu tiên đã chết trận!

...

Bộ đội cảnh sát đã bắt nổ súng bắn chết những phần tử gây rối, lượng lớn nhân viên quản lý khu vực, cầm loa phóng thanh hô hào quần chúng giữ bình tĩnh, tin tưởng vào tổng bộ chỉ huy, tin tưởng vào tổng bộ nghiên cứu, tin tưởng vào tổng bộ võ sĩ Bóng Tối, Kim Lăng tuyệt đối sẽ không rơi vào tay "giặc"!

Ba chiếc ô tô của Sở Vân Thăng, một lần tiếp một lần bị dân chạy nạn đang bạo động cho rằng là bộ đội vận chuyển lương thực, đám dân chạy nạn trong ngày thường nhát gan ngoan ngoãn này, lúc này không biết đã bị cái gì kích thích cái thần kinh yếu ớt, trở nên điên cuồng vô cùng, vài lần muốn cướp lấy xe, về sau Sở Vân Thăng không thể không phái ra võ sĩ Bóng Tối dùng súng đứng ở trên trần xe, không ngừng nổ súng bắn cảnh cáo lên không, mới lao ra khỏi vòng vây, trở lại dưới tòa nhà văn phòng được.

Tình huống ở nơi này cũng không khá hơn những chỗ khác là mấy, trong bóng tối, bốn phía đều có tiếng những người tuyệt vọng gầm rú, phát tiết, và tiếng hét chói tai cực kỳ thảm thiết!

Cũng may là dưới tòa nhà đã được Đinh Nhan dẫn người canh phòng nghiêm ngặt, ngoại trừ năm gã võ sĩ Bóng Tối khẩn trương đứng trên bức tường rào kiên cố đã được Lô Quốc Long vất vả cải tạo hoàn thành, còn có một vài gia quyến trẻ tuổi khỏe mạnh, cầm các loại súng ống, giơ đuốc tuần tra bốn phía.

Mấy người Sở Vân Thăng còn đỡ, ba người Chu Đình Vận lúc này trên khuôn mặt đã tràn đầy sợ hãi và thất vọng, niềm tin duy nhất giúp các nàng có thể đau khổ chịu đựng sống sót trên suốt đường đi, chính là ảo tưởng khi đến Kim Lăng sẽ được an toàn, cho rằng chỉ cần tới được Kim Lăng, tất cả đều sẽ qua đi, nhưng không ngờ chính mắt lại thấy được cái cảnh tượng hỗn loạn, nguy hiểm và tràn ngập tuyệt vọng như vậy, trong lòng mới nghĩ mà sợ: nếu như không phải may mắn được Sở Vân Thăng dẫn theo các nàng đi vào, các nàng gần như không thể nào tưởng tượng nổi, không biết có thể tìm được một chỗ an toàn ở Kim Lăng hay không!

"Các người trở về là tốt rồi, Sở tiên sinh, Chúc Lăng Điệp có ghé qua một lần!" Đinh Nhan thấy tất cả chủ lực đã trở về, thầm thở phào một hơi, nếu như dòng hỗn loạn chính lan đến nơi này, chỉ bằng vào năm võ sĩ bóng tối, căn bản không thể nào áp chế nổi.

"Cô ta tới làm gì?" Sở Vân Thăng một mặt chỉ huy người đưa vợ chồng giáo sư Đường đi vào, một mặt kỳ quái hỏi.

"Chúc Lăng Điệp mang một tin tức đến, hội nghị tối cao tổng bộ chỉ huy đã giơ tay biểu quyết, thông qua [ dự luật chiêu mộ võ sĩ Bóng Tối lần hai ], trước mắt đang chuyển giao cho tổng bộ võ sĩ Bóng Tối, có lẽ không bao lâu nữa, sẽ cưỡng chế chiêu mộ toàn thành!" Đinh Nhan nghiêm túc nói.

"Ý nàng là gì?" Sở Vân Thăng trực tiếp hỏi, Chúc Lăng Điệp sẽ không tự nhiên vô duyên vô cớ mà mang tin tức này đến.

"Nàng hy vọng chúng ta có thể gia nhập vào cùng một sư đoàn chủ lực với nàng, căn cứ vào tin tức bên trong mà nàng biết được, lần chiêu mộ cưỡng chế này sẽ khác với lần chiêu mộ đầu tiên, các võ sĩ Bóng Tối sẽ được phân phối vào trong các sư đoàn chủ lực hiện có đang tổ chức phòng ngự ngoài tiền tuyến, biên chế thành trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập, trực tiếp nhận chỉ huy từ các sư đoàn trưởng sư đoàn chủ lực, cùng nhau chống lại côn trùng!" Đinh Nhan giải thích ngắn gọn, kỳ thực còn có rất nhiều vấn đề chi tiết khác, nhưng bây giờ đã không kịp nói tỉ mỉ hơn.

"Nếu chúng ta đều đi, thì người nhà sẽ thế nào đây? Bên ngoài đã hoàn toàn hỗn loạn, nếu để bọn họ xông vào thì đi đứt!" Đoạn Đại Niên khẩn trương đứng lên, lo lắng nói.

"Ta nghĩ sẽ sớm có bộ đội phòng thủ bên trong đến đây trấn áp thôi, bọn họ muốn chiêu mộ võ sĩ Bóng Tối, nếu như không thể dẹp loạn trong nội bộ, vậy thì tình hình sẽ còn loạn lớn hơn nữa!" Đinh Nhan cũng không ngẩng đầu, trả lời.

Như để chứng minh cho lời y nói, xa xa truyền đến những tiếng súng lẻ tẻ!

"Mặt khác, Chúc Lăng Điệp bí mật tiết lộ, tổng chỉ huy trưởng của tổng bộ chỉ huy hôm nay đột nhiên sinh bệnh, đã được đưa vào bệnh viện ở khu trung tâm, tổng chỉ huy trưởng mới nhận chức có xuất thân từ quân đội, làm việc hết sức quyết đoán, tàn nhẫn, cứng rắn." Đinh Nhan cười lạnh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Ám Huyết Thời Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook