Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 1 - Chương 7: Uy lực của một mũi tên

Thiên Hạ Phiêu Hỏa

23/03/2013



Tay chân luống cuống phong ấn nguyên phù lên trên nỏ, Sở Vân Thăng vận dụng Đệ Tứ Duy thần thức, xuyên thấu qua nguyên khí, sinh ra liên thông huyền diệu cùng nỏ thể, kéo dây cung ra, lắp tiễn chỉ vào, thông qua cửa sổ, Sở Vân Thăng áp chế tiếng tim đập thình thịch, khẩn trương ngắm Xích Giáp Trùng đang di chuyển dưới lầu. Trong khoảng thời gian vừa rồi, Sở Vân Thăng rất nhàn rỗi nhàm chán, không có việc gì làm nên hắn tiêu tốn hơn ba ngàn đồng làm nỏ để tập bắn, mặc dù kinh nghiệm không nhiều lắm, nhưng cũng không hoàn toàn là tay mơ.

Mặc dù là như vậy, đệ nhất tiễn của Sở Vân Thăng vẫn bắn vào khoảng không, chẳng những bắn không trúng, thuộc tính hàn băng của hàn băng tiễn cũng không được kích ra, hắn đã quá khẩn trương.

Tốc độ ba đầu Xích Giáp Trùng không phải loài người có thể sánh được, thoáng cái đã đuổi theo đám người, nó tàn nhẫn kẹp lấy một người rơi lại phía sau, một mũi tên của Sở Vân Thăng không có chút nào uy hiếp, những đầu Xích Giáp Trùng này rất kiêu ngạo, căn bản cũng không thèm nhìn tới.

Khi mũi tên thứ hai của Sở Vân Thăng còn đang rung rung trên mặt đất, thì tiếng kêu la than khóc của đoàn người kia đã tiến sát đến dưới lầu, ước chừng có 11,12 người, phía sau còn có 5 người đã chết thảm dưới cái càng của ba đầu Xích Giáp Trùng.

Đám người kia khi tiến đến tòa nhà, hai tay run rẩy, không làm sao mở nổi cánh cửa bảo vệ ra.

Một đầu Xích Giáp Trùng lại tiến tới, dùng móng chân sắc bén của nó đâm xuyên qua một gã mập, sau đó nâng tên này lên, giống như là đùa bỡn vậy, rồi ném lên không trung.

Mục tiêu luôn di động nên Sở Vân Thăng không thể nắm chắc bắn trúng, nếu những đầu quái vậy này đứng im, hơn nữa nằm trong vong khoảng cách 30 thước thì Sở Thăng Vân hoàn toàn có lòng tin bắn trúng.

Hắn hít sâu một hơi, tập trung vào đầu Xích Giáp Trùng đang kiêu ngạo!

"Vút!"

Băng tiễn mang theo thiên địa hàn khí như một cơn bão tiến đến!

Tiếng xé gió bén nhọn, làm cho đầu Xích Giáp Trùng này cảnh giác liền nhìn lướt qua cửa sổ của Sở Vân Thăng, khoảng cách ba mươi thước, cộng thêm uy lực của thuộc tính nguyên khí, mũi tên này không để cho đầu Xích Giáp Trùng cũng chỉ kịp liếc mắt nhìn, không tốn sức chút nào liền phá vỡ phòng ngự hỏa hồng của Xích Giáp Trùng, mãnh liệt cắm vào trong cơ thể Xích Giáp Trùng.

Tiễn thể có chứa băng hàn nguyên khí, làm cho đầu Xích Giáp Trùng này thống khổ kêu thảm thiết, ngay cả hai đầu Xích Giáp Trùng phía sau đang hút lấy óc người, cũng phải ngẩng đầu kỳ quái nhìn đầu Xích Giáp Trùng kia đang kêu thảm thiết!

Băng tiễn thuộc tính băng hàn rất nhanh phát ra uy lực kinh khủng của nó, mặc dù hỏa thuộc tính trong cơ thể Xích Giáp Trùng điên cuồng chống cự lại, nhưng vẫn bị băng hàn áp chế lan rộng khắp thân thể.

"Đây có được coi là đã chết hay không?" Sở Vân Thăng không biết uy lực của hàn băng tiễn, dù sao hắn cũng chưa từng dùng qua, nhìn thấy đầu Xích Giáp Trùng kia bị đóng băng thành tượng đá xong, vẫn không dám xác định, hắn vội vàng lấy mũi tên thứ ba, đã có kinh nghiệm hai lần trước, nên lần này không còn bối rối nữa.

Nhóm người đó vốn đã tuyệt vọng, bỗng nhiên nhìn thấy biến cố như thế, mới vừa rồi loại quái vật này còn giống hung thần ác ma, đột nhiên bị mũi tên không biết từ nơi nào làm biến thành tượng đá, uy hiếp trước mắt nhất thời được giải trừ, liền giống như người sắp chết đuối nhìn thấy một cọng rơm, trong nháy mắt khát vọng sinh tồn trỗi dậy!



Một người đàn ông trung niên, đoạt lấy chùm chìa khóa tòa nhà mười tầng từ trong tay một người đàn ông khác, sau đó trấn định mở cửa ra, mười mấy người điên cuồng chen lấn vào, sau đó, liền đặt mông ngồi bệt ở cầu thang, ngơ ngác nhìn Xích Giáp Trùng bị biến thành tượng đá phía ngoài, còn có mấy cỗ thi thể bị tàn phá.

Trong ánh sáng yếu ớt, mấy người này mở trừng trừng đôi mắt ti hí, tìm được đường sống trong chỗ chết xong, chợt hiểu ra mình có chút thất thố, người trung niên mở cửa vẫn có chút trấn định, nói:

"Đi nhanh lên, lên lầu, bên ngoài vẫn còn hai con!"

"Đúng, đúng, trên lầu có cao thủ, thoáng cái liền bắn chết quái vật, có cao thủ ở đây, hẳn là không có chuyện gì!"

"Các ông thấy mũi tên bắn ra từ nhà này sao?"

"Vậy phải xem ai có lá gan như vậy a, ông nhìn thấy à?"

"Không thấy!"

...

Mọi người thất kinh, không dám dừng lại, vội vàng hướng lên lầu ba.

Sở Vân Thăng vốn chuẩn bị bắn đầu Xích Giáp Trùng thứ hai, khi hắn vừa muốn cài dây cung, thì đầu Xích Giáp Trùng đang bị đóng băng lại run lên, tựa hồ muốn từ trong tượng băng phá ra!

Tâm tình Sở Vân Thăng liền động, tuyệt đối không thể cho nó có cơ hội sống lại, hiện tại giết một con thì đỡ bớt một, huống chi hai con khác đã bắt đầu di động, lấy bản lãnh của mình muốn bắn trúng mục tiêu di động thì khả năng không lớn, thay vì lãng phí một lần nguyên khí, không bằng bồi thêm cho đầu Xích Giáp Trùng kia một tên.

Mũi tên thứ ba không chút do dự bắn về phía đầu Xích Giáp Trùng bị đóng băng, hàn băng tiễn trực tiếp oanh tạc mở ra một lỗ hổng, bạo liệt ra, hung hãn tiến tới đầu Xích Giáp Trùng, đầu Xích Giáp Trùng bị tan rã ra thành vô số khối băng nhỏ, rốt cục chết chỉ còn lại từng mảnh vụn.

Hai đầu Xích Giáp Trùng còn lại vì đồng bạn chết đi nên hoàn toàn kích động, tức giận kêu lên một tiếng, vứt con mồi ra, trực tiếp chạy đến dưới lầu, một con dùng cái kìm phá hư cánh cửa, mặc khác một con trực tiếp len lên từ mặt tường tiến tới lầu ba của Sở Vân Thăng.

Bọn chúng đã phát hiện ta? Lần này Sở Vân Thăng ngược lại không khẩn trương nữa, không chỉ như thế, còn có thêm giác ngộ về cái chết, đúng, các ngươi không chết thì ta vong!

Nhờ có thêm trợ giúp từ ánh đèn của xe cộ ngoài đường, cùng với ánh lửa bị đốt lên do hỏa tiễn, Sở Vân Thăng lắp cung nỏ nhắm bắn, thấy hai đầu quái vật đang giận dữ rất rõ ràng.

Mủi tên thứ tư bắn về phía đầu quái vật đang leo tường, một mủi tên trúng đích, đóng băng!



Sở Vân Thăng vốn định không vội bắn mũi tên thứ năm để giết con đang bị băng phong ở trên tường, mà bằng tốc độ nhanh nhất độ công kích đầu Xích Giáp Trùng ở dưới cửa, sau đó lợi dụng thời gian phá băng của Xích Giáp Trùng, rồi chia ra bắn chết hai đầu Xích Giáp Trùng này.

Hắn lắp mũi tên thứ năm xong, nhưng hiện tại đầu Xích Giáp Trùng công kích ở cửa đã không thấy đâu, từ vị trí của Sở Vân Thăng, nhìn không tới đó. Rốt cuộc cửa đã bị phá hay chưa, cho nên cũng không biết được đầu quái vật kia đã đi vào hay là đi chỗ khác.

Không có biện pháp, Sở Vân Thăng chỉ có thể giết đầu quái vậy bị đóng băng trước mặt, sau đó lui vào bên trong nhà.

Cứ hai tiễn, là hoàn toàn tiêu diệt một con Xích Giáp Trùng, nếu như mà bị quân đội biết, chỉ sợ sớm đã bị trưng dụng làm chủ lực của quân đội, khẩu súng bình thường thật sự quá khó khăn nếu muốn tiêu diệt vòng phòng hộ bảo vệ Xích Giáp Trùng.

Đóng kỹ cửa sổ, Sở Vân Thăng lắp tiếp mũi tên thứ sáu, hiện tại hắn không biết con cuối cùng ở đâu, chỉ có thể cầm lấy cung, tựa vào góc tường, tùy thời ứng phó nếu đầu Xích Giáp Trùng xuất hiện.

Hắn cảm giác được nguyên khí trong cơ thể đã không còn nhiều rồi, trừ mũi tên thứ nhất hắn bối rối không có vận chuyển nguyên khí phối hợp cung nỏ để bắn ra hàn băng tiễn, thì bốn lần bắn sau, mỗi lần hắn cũng tiêu hao phần lớn nguyên khí trong cơ thể.

An tĩnh lại, hắn kinh hãi phát hiện nhiều nhất mình chỉ có thể bắn ra môt lần hàn băng tiễn nữa, nguyên khí sẽ cạn kiệt.

Mới vừa rồi mình thật chủ quan, muốn giết chết ba đầu Xích Giáp Trùng, cần sáu lần bắn hàn băng tiễn, mà cực hạn của mình là năm lần bắn, nếu như Xích Giáp Trùng khôi phục nhanh hơn so với hắn, mình căn bản không có chút phần thắng nào!

Phải khôi phục nguyên khí trong cơ thể nhanh hơn, hắn tin tưởng nếu gia cố cửa sổ một chút vẫn có thể ngăn cản đầu Xích Giáp Trùng, lần nữa chuẩn bị súng lục thật tốt, cùng với có Ly Hỏa nguyên phù, hắn tin tưởng, chỉ cần một mủi tên bắn trúng, làm đóng băng đầu Xích Giáp Trung, sau đó súng lục hoặc là Ly Hỏa nguyên phù tuyệt đối có thể giết chết đầu quái vật cuối cùng này.

Trong phòng trừ các gia cụ cần thiết, những vật khác đều bị hắn nhét vào nguyên phù, gian phòng lộ ra vẻ trống rỗng, Sở Vân Thăng ngồi trên bàn ở giữa phòng, tận dụng thời gian khôi phục nguyên khí, vừa vễnh tai thám thính động tĩnh chung quanh.

"Côn trùng! Quái vật kia lên tới!" Có người ở ngoài hành lang kinh hô!

Sở Vân Thăng từ trên mặt bàn nhảy xuống, đầu Xích Giáp Trùng cuối cùng quả nhiên là từ hành lang lên đây!

Vấn đề là, hiện tại mình nên đi ra ngoài hàng hiên bắn chết con côn trùng này, hay là chờ nó tới cửa rồi bắn ra một tiễn?

Sở Vân Thăng không phải là nhà quân sự, cũng không phải là chuyên gia đánh nhau thâm niên, đối với cái loại phân tích thiệt hơn này hắn không thể cho ra đáp án, hắn cần có thời gian suy tính, nhưng mà đầu Xích Giáp Trùng đó không cho phép hắn có nhiều thời giờ suy tính như vậy!

Sở Vân Thăng có thể nghe được tiếng bước chân vội vàng từ hành lang chạy lên lầu, bởi vì không có điện, nên thang máy không thể sử dụng, chỉ có thể dựa vào cầu thang mà đi lên.

Sở Vân Thăng thực hiện một quyết định to gan nhất của cả đời hắn, hắn mở cửa ra, sau đó đứng ở bên trong phòng khách, đem nỏ cố định ở trên bàn, tỉnh táo nhìn cửa ra vào, hắn quyết định, chỉ cần quái vật vừa xuất hiện, hắn phải lập tức bóp cò, đóng băng con quái vật, đây là cơ hội thắng duy nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Ám Huyết Thời Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook