Quyển 1 - Chương 152: Vượt sông nổ Phần!
Thiên Hạ Phiêu Hỏa
03/03/2016
Khi Sở Vân Thăng chạy đến khu tây, trên trận địa đã là tiếng chém giết rung trời.
"Tình hình thế nào?" Sở Vân Thăng vừa đến đã thấy Chúc Lăng Điệp không màng nguy hiểm, đứng ở chỗ cao lớn tiếng điều động chỉ huy.
"Lũ côn trùng điên cả rồi! Sở đại ca, nhìn bờ sông đối diện kìa!" Chúc Lăng Điệp thấy Sở Vân Thăng đã về đến, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nâng lên ngón tay trắng trẻo như thủy tinh, chỉ vào bờ bắc âu lo nói.
Sở Vân Thăng đưa mắt nhìn sang, đám lửa do Cự Phần kịch liệt phun ra cùng với cầu lửa do lũ quái trùng dài ngoằng bắn ra, nhuộm đỏ cả thế giới côn trùng, toàn bộ bờ bắc đều "chất đống" côn trùng dày đặc!
Không sai, là "chất đống"!
Chồng chất, con sau tranh con trước, con này bò lên người con kia, chen chúc cuồn cuộn tràn về hướng Trường Giang, toàn bộ bờ bắc đã không còn một khe hở nào!
Trên mặt sông, những khối chất nhầy ngưng kết do Cự Phần bài tiết ra kia càng ngày càng nhiều, trôi nổi trên khắp mặt sông.
Lũ côn trùng xếp chồng cùng một chỗ, chiếm hết toàn bộ không gian trên khối chất nhầy, bởi vì số lượng của bọn chúng thực sự quá nhiều, thường thường sẽ có Xích Giáp Trùng bởi vì chen chúc mà rơi vào dòng nước sông cuồn cuộn.
Nhưng bấy nhiêu đó không đủ để làm yếu đi cái quyết tâm tiến lên đất liền tuyến phòng ngự khu tây của chúng!
"Chẳng lẽ là chúng nó vì tấm bia đá kia mà đến?" Trong đầu Sở Vân Thăng nhất thời nảy ra cái ý nghĩ lạ lùng này.
Sau khi quái trùng xúc tu lửa bị giết chết, trước khi tấm bia đá đen nhánh xuất hiện, côn trùng ở ngoài thành vẫn vô cùng bình lặng, thậm chí ngay cả cầu lửa cũng không hề phun qua.
Mà trong nháy mắt khi bia đá xuất hiện, tất cả Cự Phần và côn trùng ngoài thành, tựa như đều đã được uống thuốc kích thích, lập tức sôi trào, ngay sau đó, liền bắt đầu làn sống tấn công trước nay chưa từng có trước mắt!
Thời gian đã không còn đủ để hắn suy nghĩ những chuyện linh ta linh tinh này, ý nghĩ đó chỉ mới lóe lên, thì Sở Vân Thăng chỉ còn lại một tàn ảnh, ôm lấy súng tự động, vọt tới tuyến đầu trên trận địa.
Nhưng chuyện kỳ lạ xảy ra!
Côn trùng thay đổi "chiến lược"! Đương nhiên là nếu chúng nó hiểu được cái gì là "chiến lược".
Thanh Giáp Trùng trên bầu trời căn bản không dây dưa với chiến tuyến phòng ngự ở dưới mặt đất nữa, trực tiếp vỗ cánh bay về khu trung ương.
Xích Giáp Trùng trên mặt đất sau khi đột phá vào tuyến phòng ngự, cũng không hề chém giết tới cùng với người trên trận địa như trước nữa, mà là liều mạng muốn xâm vào sâu trong thành Kim Lăng!
Trên tuyến phòng ngự Trường Giang dài dằng dằng, võ sĩ Bóng Tối có được mấy người? Dù cho bọn họ có ba đầu sáu tay đi chăng nữa, thì cũng không giải quyết được gì!
Côn trùng nhiều, nhiều lắm!
Dường như chúng đã dốc toàn bộ lực lượng, che trời lấp đất!
Mặc dù không có xuất hiện côn trùng xúc tu hỏa ma nữa, nhưng số lượng Xích Giáp Trùng khổng lồ, gần như đã vùi lấp toàn bộ trận địa.
Binh lính bình thường một người nối tiếp một người ngã xuống, các võ sĩ Bóng Tối mất đi hỏa lực yểm trợ, cũng theo đó xuất hiện thương vong cực lớn.
Mấy ngày trước, tổng bộ chỉ huy mới trưng binh tân binh, dưới họng súng của đội canh gác đốc chiến, không thể không nhặt lên vũ khí của các lão binh, lạ tay vãi đạn lung tung!
Tuyến phòng ngự từng bước từng bước lùi lại! Nhưng không thể tránh khỏi, chỉ có thể từng tấc từng tấc mất đi trận địa!
Dân chạy nạn khủng hoảng vọt hướng khu trung ương, trên nhà lầu và đường phố giữa các tòa nhà chen chúc đầy người.
Mà trong khu trung tâm, bởi vì một lượng lớn Thanh Giáp Trùng đâm xuyên qua lưới phòng ngự, tiến vào khu trung tâm, khiến cho người bên trong cũng cùng lúc liều mạng chạy ra phía ngoài.
Cuối cùng, toàn bộ người trong Kim Lăng, đều bị đùn lại vào cùng nhau, tạo thành một vòng tròn vây xung quanh Kim Lăng, phía ngoài muốn đi vào, mà người bên trong thì muốn đi ra!
Trên một đường phố nào đó của khu tây.
Ba chiếc xe tăng chắn ngang trên mặt đường, một bên là đàn côn trùng điên cuồng, mà một bên là các binh sĩ và võ sĩ Bóng Tối đang đau khổ chống chọi!
"Lão Đinh, chúng ta còn bao nhiêu người!" Tâm tình Sở Vân Thăng lúc này như chìm sâu vào biển rộng, cái loại tràng cảnh toàn thành gần như sụp đổ này hắn đã từng gặp qua, đó chính là ở thành phố khủng bố.
"Chưa đến ba mươi người! Sở tiên sinh, không thể lui lại nữa, phía sau đâu đâu cũng là người, đã không thể lùi nữa rồi!" Đinh Nhan cũng ôm lấy súng tự động, đến gần Sở Vân Thăng gấp gáp nói.
Sở Vân Thăng tìm được một khoảng trống, quay đầu nhìn lại. Cánh tay cầm súng tự động không tự chủ run lên, mặc cho bản thân có cố gắng đè nén thế nào cũng không thể kiềm được!
Không phải là vì biển người đông đặc ở sau lưng, mà là cách đó không xa mơ hồ có thể thấy được tòa nhà văn phòng, đã gần trong gang tấc rồi!
Hắn chết lặng bóp cò, trong đầu bỗng nhiên trở nên trống rỗng!
Làm sao bây giờ? Phải làm sao đây?
Bờ môi của hắn đã bị cắn chảy máu, nhưng không hề hay biết.
"Tôi hết đạn rồi! Tôi hết đạn rồi!" Một binh sĩ hoảng sợ hô.
"Tôi cũng hết rồi!" Một người khác cũng rơi vào trong khủng hoảng.
Toàn bộ thế giới trong mắt Sở Vân Thăng như bỗng trở nên chậm lại.
Từng binh sĩ trong tầm mắt hắn, bị Xích Giáp Trùng ném lên không, máu thịt bầy nhầy.
Diêu Tường đã không thể phóng vòng lửa nữa, cả người là máu vung vẩy chiến đao, chặt chém côn trùng, lung lay muốn ngã.
Tên thuộc hạ Nói Lắp của Đoạn Đại Niên giãy dụa tứ chi bị Xích Giáp Trùng ghim lên tường, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết...
Hầu như tất cả binh lính đều đã đến bước đường cùng đạn dược cạn kiệt!
Tất cả võ sĩ Bóng Tối đều đã tiêu hao năng lượng tối đến cực hạn!
....
Đột nhiên!
Từng tiếng nổ vang!
Những tiếng nổ tung của đội cảm tử ở phía hậu phương của côn trùng, liên tiếp vang lên!
Sở Vân Thăng bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, hắn vươn tay chụp lấy Đinh Nhan bên cạnh, khóe miệng chảy máu, hai mắt đỏ sậm, quát lên: "Đinh Nhan, gia đình ông giao cho ngươi! Nếu như ông chết, ngươi nhất định phải thay ta chăm sóc các nàng, nhất định phải nhớ kỹ ... "
"Sở, Sở, Sở tiên sinh, cậu..." Trong nháy mắt dường như Đinh Nhan hiểu được gì đó, dù luôn luôn trầm ổn như hắn, giờ phút này không ngờ cũng có chút run rẩy.
Sở Vân Thăng trừng hai mắt, la lớn: "Đáp ứng ta! Ngươi đáp ứng ta!"
"Tôi đáp ứng cậu!" Đinh Nhan cắn răng nói, hắn đã biết Sở Vân Thăng muốn làm gì rồi.
Sở Vân Thăng buông y ra, hung hăng lau máu tươi trên khóe miệng, hít sâu một hơi nói: "Ông đi nổ Phần!!!"
Tuyệt cảnh ngày hôm nay, cũng giống như khi ở thành phố sương mù, chỉ có nổ banh những cái Phần đó, thì các loại đạn pháo, bom, thậm chí là tên lửa đạn đạo, vũ khí hạt nhân của pháo binh mới có thể đưa lên chiến trường, ngăn cản cơn sóng côn trùng được.
Sự xuất hiện đột ngột của tấm bia đá đã làm cho kế hoạch của hắn rối loạn hoàn toàn, côn trùng nổi điên, căn bản không cho hắn cơ hội chế tạo Ngự Thổ phù để gia cố cho trận địa, hoàn toàn không để ý đến tổn thất, bất kể mệt nhọc mà phát động lần tấn công mạnh mẽ mãnh liệt nhất!
Hắn không có cách nào có thể bình yên vô sự dẫn dắt gia đình cô thoát khỏi Kim Lăng, đừng nói là dẫn theo người thường, mà cho dù là dẫn theo một võ sĩ Bóng Tối, thì cũng vẫn chỉ có một con đường chết.
Một khi Kim Lăng bị phá, bốn bề đều là côn trùng, dù cho chính là hắn, thì cũng tuyệt không có hy vọng có thể chạy thoát được!
Trái cũng chết, phải cũng chết, dù sao cũng đều là một chữ chết!
Sở Vân Thăng cũng bất chấp bất cứ giá nào rồi: Con mẹ nó lũ côn trùng, ông dù có chết thì cũng phải nổ bay Phần của các ngươi!
"Anh Sở! Anh điên rồi, anh không thể đi, đó là con đường chết!" Diêu Tường nhảy qua đây, nắm chặt lấy cánh tay Sở Vân Thăng nói.
Hắn đưa mắt nhìn tòa nhà văn phòng một cái, đột nhiên trở tay rút ra kiếm Thiên Ích, trút đầy nguyên khí bản thể, rồi gõ mạnh một cái xuống đầu hổ con bên dưới.
Hổ con bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức bị Sở Vân Thăng gõ bất tỉnh dưới đất!
"Diêu Tường, thay ra coi chừng nó, nhớ kỹ nó không ăn thịt người, mà là ăn thịt côn trùng!" Sở Vân Thăng đẩy cánh tay Diêu Tường ra, khom người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của hổ con, trong lòng đã quyết, tung người nhảy lên: "Đinh Nhan, anh nhớ kỹ, kiên trì một giờ đồng hồ!"
Sở Vân Thăng biết nếu như không đánh hổ con bất tỉnh, thì nó nhất định sẽ quyết theo mình đi vượt sông đến cùng, hôm nay dù là mình thì cũng đã ôm lòng phải chết đi nổ Phần, thì hổ con có thực lực còn yếu hơn hắn nhiều càng có đi mà không có về, thậm chí ngay cả con sông cũng chưa chắc vượt qua được!
Chỉ cần mình thành công, thì nó ở lại sẽ vẫn còn hy vọng sống tiếp!
Sở Vân Thăng liêp tiếp đi qua vài quảng trường ngã tư, trong khi lùi về sau, hắn đã thấy Chúc Lăng Điệp và bộ chỉ huy sư đoàn ở tại con phố đó.
"Bom ở đâu? Ta đi nổ Phần!" Sở Vân Thăng không để ý đến ánh mắt khiếp sợ của bọn họ, trực tiếp nói.
"Sở đại ca?" Chúc Lăng Điệp đã bị thương, bụng bị Xích Giáp Trùng đâm thủng một mảng máu, hơi thở yếu ớt, giãy dụa nói.
"TA - ĐI - NỔ - PHẦN!" Sở Vân Thăng gằn từng câu từng chữ.
Chúc Lăng Điệp đột nhiên cười thảm, phun ra một ngụm máu tươi, rên một tiếng đau đớn, quật cường dựa vào xe thiết giáp đứng lên, chỉ vào một đám binh sĩ không xa phía sau, khó khăn nói: "Bọn họ là đội cảm tử cuối cùng, tất cả bom đều đã chuẩn bị xong..."
Lời nàng còn chưa dứt thì hai mắt đã tối sầm, thương thế phát tác, ngất đi, ngã trên mặt đất.
Sở Vân Thăng nhìn nàng một cái, rồi xoay người đi đến mấy đội viên đội cảm tử kia.
"Nói cho ta biết, những quả bom này dùng thế nào?" Sở Vân Thăng đẩy mấy gã đội viên ra, quay đầu hỏi.
Tất cả đội viên đều nhìn hắn khó hiểu, không ai trả lời.
"Thiết bị kích nổ bom đều đã được cải tạo thành dạng tự động, thao tác rất đơn giản, để ta hướng dẫn cậu." Phó Liệu Nguyên từ phía sau đoàn người đi ra, bình tĩnh nói.
"... Sở tiên sinh, sau khi nổ Phần, cậu chỉ có 15 phút để rút lui. Sau 15 phút, tất cả đạn pháo và tên lửa, đều sẽ trút hết xuống..." Phó Liệu Nguyên đỡ lấy vai Sở Vân Thăng nói.
"Ông cho là tôi còn có thể sống mà nổ Cự Phần sao?" Sở Vân Thăng bỗng nhiên ngắt lời.
"Cậu có thể! Không nên coi thường chính mình, ta tin tưởng cậu nhất định có thể sống sót trở về! Ta lấy quân hiệu trên đỉnh đầu đảm bảo, trước khi cậu còn sống trở về, sư đoàn chủ lực số chín dù có chết trận đến người cuối cùng, cũng sẽ đảm bảo cho gia đình cô của cậu bình yên vô sự!" Phó Liệu Nguyên nói rất bình tĩnh, nhưng chữ nào chữ nấy đều hết sức chắc chắn.
Sở Vân Thăng cười cười, nhảy lên chiếc ô tô chở đầy bom, lập tức đạp chân ga xông về phía đàn côn trùng.
"Sở tiên sinh, ngài đi một mình sao?" Tần Mân bên người Phó Liệu Nguyên nhịn không được hô lên.
"Không sai, hắn muốn đi một mình, người của chúng ta, trong mắt hắn chính là gánh nặng!" Phó Liệu Nguyên dường như là trả lời thay cho Sở Vân Thăng, tiếp đó, ông ta nghiêm giọng ra lệnh: "Lấy chỗ trước tòa nhà văn phòng của Sở Vân Thăng làm phòng tuyến cuối cùng, người lùi một bước, bắn chết tại chỗ!"
"Thế nhưng chỉ một mình hắn làm sao có thể làm được? Hắn thật có thể trở về sao?"
Toàn bộ mọi người trong bộ chỉ huy sư đoàn đều nhìn theo hình bóng ô tô của Sở Vân Thăng, gửi gắm toàn bộ hy vọng!
*****
Sở Vân Thăng dùng súng tự động đánh nát kính chắn gió, dùng đạn nguyên khí mở đường, cho đến lúc phía trước đã chất đầy côn trùng, ô tô không còn cách nào tiến tới nữa.
Hắn thu hết tất cả bom trong xe vào trong Vật Nạp phù, mở chiến giáp, tay cầm kiếm Thiên Ích, giẫm đạp lên lưng của côn trùng, nhảy lên một tòa nhà cao tầng!
Mặc dù cho rằng đây là một hành động hoàn toàn chết chắc, thế nhưng hắn vẫn hy vọng là mình có thể sống sót, đó là bản năng của con người!
Hắn còn có một tuyệt chiêu cuối cùng! Có thể giữ được tính mạng hay không thì còn phải trông chờ vào nó!
Đó chính là cái con Kim Giáp Trùng mà hắn đã phong ấn kia!
Kế hoạch mạo hiểm của Sở Vân Thăng, chính là khoét ra một lỗ trống trên lưng con Kim Giáp Trùng phong ấn này, rồi mình sẽ trốn vào trong giáp xác côn trùng, sau đó điều khiển Kim Giáp Trùng phong ấn, trộm vượt Trường Giang!
"Tình hình thế nào?" Sở Vân Thăng vừa đến đã thấy Chúc Lăng Điệp không màng nguy hiểm, đứng ở chỗ cao lớn tiếng điều động chỉ huy.
"Lũ côn trùng điên cả rồi! Sở đại ca, nhìn bờ sông đối diện kìa!" Chúc Lăng Điệp thấy Sở Vân Thăng đã về đến, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nâng lên ngón tay trắng trẻo như thủy tinh, chỉ vào bờ bắc âu lo nói.
Sở Vân Thăng đưa mắt nhìn sang, đám lửa do Cự Phần kịch liệt phun ra cùng với cầu lửa do lũ quái trùng dài ngoằng bắn ra, nhuộm đỏ cả thế giới côn trùng, toàn bộ bờ bắc đều "chất đống" côn trùng dày đặc!
Không sai, là "chất đống"!
Chồng chất, con sau tranh con trước, con này bò lên người con kia, chen chúc cuồn cuộn tràn về hướng Trường Giang, toàn bộ bờ bắc đã không còn một khe hở nào!
Trên mặt sông, những khối chất nhầy ngưng kết do Cự Phần bài tiết ra kia càng ngày càng nhiều, trôi nổi trên khắp mặt sông.
Lũ côn trùng xếp chồng cùng một chỗ, chiếm hết toàn bộ không gian trên khối chất nhầy, bởi vì số lượng của bọn chúng thực sự quá nhiều, thường thường sẽ có Xích Giáp Trùng bởi vì chen chúc mà rơi vào dòng nước sông cuồn cuộn.
Nhưng bấy nhiêu đó không đủ để làm yếu đi cái quyết tâm tiến lên đất liền tuyến phòng ngự khu tây của chúng!
"Chẳng lẽ là chúng nó vì tấm bia đá kia mà đến?" Trong đầu Sở Vân Thăng nhất thời nảy ra cái ý nghĩ lạ lùng này.
Sau khi quái trùng xúc tu lửa bị giết chết, trước khi tấm bia đá đen nhánh xuất hiện, côn trùng ở ngoài thành vẫn vô cùng bình lặng, thậm chí ngay cả cầu lửa cũng không hề phun qua.
Mà trong nháy mắt khi bia đá xuất hiện, tất cả Cự Phần và côn trùng ngoài thành, tựa như đều đã được uống thuốc kích thích, lập tức sôi trào, ngay sau đó, liền bắt đầu làn sống tấn công trước nay chưa từng có trước mắt!
Thời gian đã không còn đủ để hắn suy nghĩ những chuyện linh ta linh tinh này, ý nghĩ đó chỉ mới lóe lên, thì Sở Vân Thăng chỉ còn lại một tàn ảnh, ôm lấy súng tự động, vọt tới tuyến đầu trên trận địa.
Nhưng chuyện kỳ lạ xảy ra!
Côn trùng thay đổi "chiến lược"! Đương nhiên là nếu chúng nó hiểu được cái gì là "chiến lược".
Thanh Giáp Trùng trên bầu trời căn bản không dây dưa với chiến tuyến phòng ngự ở dưới mặt đất nữa, trực tiếp vỗ cánh bay về khu trung ương.
Xích Giáp Trùng trên mặt đất sau khi đột phá vào tuyến phòng ngự, cũng không hề chém giết tới cùng với người trên trận địa như trước nữa, mà là liều mạng muốn xâm vào sâu trong thành Kim Lăng!
Trên tuyến phòng ngự Trường Giang dài dằng dằng, võ sĩ Bóng Tối có được mấy người? Dù cho bọn họ có ba đầu sáu tay đi chăng nữa, thì cũng không giải quyết được gì!
Côn trùng nhiều, nhiều lắm!
Dường như chúng đã dốc toàn bộ lực lượng, che trời lấp đất!
Mặc dù không có xuất hiện côn trùng xúc tu hỏa ma nữa, nhưng số lượng Xích Giáp Trùng khổng lồ, gần như đã vùi lấp toàn bộ trận địa.
Binh lính bình thường một người nối tiếp một người ngã xuống, các võ sĩ Bóng Tối mất đi hỏa lực yểm trợ, cũng theo đó xuất hiện thương vong cực lớn.
Mấy ngày trước, tổng bộ chỉ huy mới trưng binh tân binh, dưới họng súng của đội canh gác đốc chiến, không thể không nhặt lên vũ khí của các lão binh, lạ tay vãi đạn lung tung!
Tuyến phòng ngự từng bước từng bước lùi lại! Nhưng không thể tránh khỏi, chỉ có thể từng tấc từng tấc mất đi trận địa!
Dân chạy nạn khủng hoảng vọt hướng khu trung ương, trên nhà lầu và đường phố giữa các tòa nhà chen chúc đầy người.
Mà trong khu trung tâm, bởi vì một lượng lớn Thanh Giáp Trùng đâm xuyên qua lưới phòng ngự, tiến vào khu trung tâm, khiến cho người bên trong cũng cùng lúc liều mạng chạy ra phía ngoài.
Cuối cùng, toàn bộ người trong Kim Lăng, đều bị đùn lại vào cùng nhau, tạo thành một vòng tròn vây xung quanh Kim Lăng, phía ngoài muốn đi vào, mà người bên trong thì muốn đi ra!
Trên một đường phố nào đó của khu tây.
Ba chiếc xe tăng chắn ngang trên mặt đường, một bên là đàn côn trùng điên cuồng, mà một bên là các binh sĩ và võ sĩ Bóng Tối đang đau khổ chống chọi!
"Lão Đinh, chúng ta còn bao nhiêu người!" Tâm tình Sở Vân Thăng lúc này như chìm sâu vào biển rộng, cái loại tràng cảnh toàn thành gần như sụp đổ này hắn đã từng gặp qua, đó chính là ở thành phố khủng bố.
"Chưa đến ba mươi người! Sở tiên sinh, không thể lui lại nữa, phía sau đâu đâu cũng là người, đã không thể lùi nữa rồi!" Đinh Nhan cũng ôm lấy súng tự động, đến gần Sở Vân Thăng gấp gáp nói.
Sở Vân Thăng tìm được một khoảng trống, quay đầu nhìn lại. Cánh tay cầm súng tự động không tự chủ run lên, mặc cho bản thân có cố gắng đè nén thế nào cũng không thể kiềm được!
Không phải là vì biển người đông đặc ở sau lưng, mà là cách đó không xa mơ hồ có thể thấy được tòa nhà văn phòng, đã gần trong gang tấc rồi!
Hắn chết lặng bóp cò, trong đầu bỗng nhiên trở nên trống rỗng!
Làm sao bây giờ? Phải làm sao đây?
Bờ môi của hắn đã bị cắn chảy máu, nhưng không hề hay biết.
"Tôi hết đạn rồi! Tôi hết đạn rồi!" Một binh sĩ hoảng sợ hô.
"Tôi cũng hết rồi!" Một người khác cũng rơi vào trong khủng hoảng.
Toàn bộ thế giới trong mắt Sở Vân Thăng như bỗng trở nên chậm lại.
Từng binh sĩ trong tầm mắt hắn, bị Xích Giáp Trùng ném lên không, máu thịt bầy nhầy.
Diêu Tường đã không thể phóng vòng lửa nữa, cả người là máu vung vẩy chiến đao, chặt chém côn trùng, lung lay muốn ngã.
Tên thuộc hạ Nói Lắp của Đoạn Đại Niên giãy dụa tứ chi bị Xích Giáp Trùng ghim lên tường, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết...
Hầu như tất cả binh lính đều đã đến bước đường cùng đạn dược cạn kiệt!
Tất cả võ sĩ Bóng Tối đều đã tiêu hao năng lượng tối đến cực hạn!
....
Đột nhiên!
Từng tiếng nổ vang!
Những tiếng nổ tung của đội cảm tử ở phía hậu phương của côn trùng, liên tiếp vang lên!
Sở Vân Thăng bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, hắn vươn tay chụp lấy Đinh Nhan bên cạnh, khóe miệng chảy máu, hai mắt đỏ sậm, quát lên: "Đinh Nhan, gia đình ông giao cho ngươi! Nếu như ông chết, ngươi nhất định phải thay ta chăm sóc các nàng, nhất định phải nhớ kỹ ... "
"Sở, Sở, Sở tiên sinh, cậu..." Trong nháy mắt dường như Đinh Nhan hiểu được gì đó, dù luôn luôn trầm ổn như hắn, giờ phút này không ngờ cũng có chút run rẩy.
Sở Vân Thăng trừng hai mắt, la lớn: "Đáp ứng ta! Ngươi đáp ứng ta!"
"Tôi đáp ứng cậu!" Đinh Nhan cắn răng nói, hắn đã biết Sở Vân Thăng muốn làm gì rồi.
Sở Vân Thăng buông y ra, hung hăng lau máu tươi trên khóe miệng, hít sâu một hơi nói: "Ông đi nổ Phần!!!"
Tuyệt cảnh ngày hôm nay, cũng giống như khi ở thành phố sương mù, chỉ có nổ banh những cái Phần đó, thì các loại đạn pháo, bom, thậm chí là tên lửa đạn đạo, vũ khí hạt nhân của pháo binh mới có thể đưa lên chiến trường, ngăn cản cơn sóng côn trùng được.
Sự xuất hiện đột ngột của tấm bia đá đã làm cho kế hoạch của hắn rối loạn hoàn toàn, côn trùng nổi điên, căn bản không cho hắn cơ hội chế tạo Ngự Thổ phù để gia cố cho trận địa, hoàn toàn không để ý đến tổn thất, bất kể mệt nhọc mà phát động lần tấn công mạnh mẽ mãnh liệt nhất!
Hắn không có cách nào có thể bình yên vô sự dẫn dắt gia đình cô thoát khỏi Kim Lăng, đừng nói là dẫn theo người thường, mà cho dù là dẫn theo một võ sĩ Bóng Tối, thì cũng vẫn chỉ có một con đường chết.
Một khi Kim Lăng bị phá, bốn bề đều là côn trùng, dù cho chính là hắn, thì cũng tuyệt không có hy vọng có thể chạy thoát được!
Trái cũng chết, phải cũng chết, dù sao cũng đều là một chữ chết!
Sở Vân Thăng cũng bất chấp bất cứ giá nào rồi: Con mẹ nó lũ côn trùng, ông dù có chết thì cũng phải nổ bay Phần của các ngươi!
"Anh Sở! Anh điên rồi, anh không thể đi, đó là con đường chết!" Diêu Tường nhảy qua đây, nắm chặt lấy cánh tay Sở Vân Thăng nói.
Hắn đưa mắt nhìn tòa nhà văn phòng một cái, đột nhiên trở tay rút ra kiếm Thiên Ích, trút đầy nguyên khí bản thể, rồi gõ mạnh một cái xuống đầu hổ con bên dưới.
Hổ con bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức bị Sở Vân Thăng gõ bất tỉnh dưới đất!
"Diêu Tường, thay ra coi chừng nó, nhớ kỹ nó không ăn thịt người, mà là ăn thịt côn trùng!" Sở Vân Thăng đẩy cánh tay Diêu Tường ra, khom người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của hổ con, trong lòng đã quyết, tung người nhảy lên: "Đinh Nhan, anh nhớ kỹ, kiên trì một giờ đồng hồ!"
Sở Vân Thăng biết nếu như không đánh hổ con bất tỉnh, thì nó nhất định sẽ quyết theo mình đi vượt sông đến cùng, hôm nay dù là mình thì cũng đã ôm lòng phải chết đi nổ Phần, thì hổ con có thực lực còn yếu hơn hắn nhiều càng có đi mà không có về, thậm chí ngay cả con sông cũng chưa chắc vượt qua được!
Chỉ cần mình thành công, thì nó ở lại sẽ vẫn còn hy vọng sống tiếp!
Sở Vân Thăng liêp tiếp đi qua vài quảng trường ngã tư, trong khi lùi về sau, hắn đã thấy Chúc Lăng Điệp và bộ chỉ huy sư đoàn ở tại con phố đó.
"Bom ở đâu? Ta đi nổ Phần!" Sở Vân Thăng không để ý đến ánh mắt khiếp sợ của bọn họ, trực tiếp nói.
"Sở đại ca?" Chúc Lăng Điệp đã bị thương, bụng bị Xích Giáp Trùng đâm thủng một mảng máu, hơi thở yếu ớt, giãy dụa nói.
"TA - ĐI - NỔ - PHẦN!" Sở Vân Thăng gằn từng câu từng chữ.
Chúc Lăng Điệp đột nhiên cười thảm, phun ra một ngụm máu tươi, rên một tiếng đau đớn, quật cường dựa vào xe thiết giáp đứng lên, chỉ vào một đám binh sĩ không xa phía sau, khó khăn nói: "Bọn họ là đội cảm tử cuối cùng, tất cả bom đều đã chuẩn bị xong..."
Lời nàng còn chưa dứt thì hai mắt đã tối sầm, thương thế phát tác, ngất đi, ngã trên mặt đất.
Sở Vân Thăng nhìn nàng một cái, rồi xoay người đi đến mấy đội viên đội cảm tử kia.
"Nói cho ta biết, những quả bom này dùng thế nào?" Sở Vân Thăng đẩy mấy gã đội viên ra, quay đầu hỏi.
Tất cả đội viên đều nhìn hắn khó hiểu, không ai trả lời.
"Thiết bị kích nổ bom đều đã được cải tạo thành dạng tự động, thao tác rất đơn giản, để ta hướng dẫn cậu." Phó Liệu Nguyên từ phía sau đoàn người đi ra, bình tĩnh nói.
"... Sở tiên sinh, sau khi nổ Phần, cậu chỉ có 15 phút để rút lui. Sau 15 phút, tất cả đạn pháo và tên lửa, đều sẽ trút hết xuống..." Phó Liệu Nguyên đỡ lấy vai Sở Vân Thăng nói.
"Ông cho là tôi còn có thể sống mà nổ Cự Phần sao?" Sở Vân Thăng bỗng nhiên ngắt lời.
"Cậu có thể! Không nên coi thường chính mình, ta tin tưởng cậu nhất định có thể sống sót trở về! Ta lấy quân hiệu trên đỉnh đầu đảm bảo, trước khi cậu còn sống trở về, sư đoàn chủ lực số chín dù có chết trận đến người cuối cùng, cũng sẽ đảm bảo cho gia đình cô của cậu bình yên vô sự!" Phó Liệu Nguyên nói rất bình tĩnh, nhưng chữ nào chữ nấy đều hết sức chắc chắn.
Sở Vân Thăng cười cười, nhảy lên chiếc ô tô chở đầy bom, lập tức đạp chân ga xông về phía đàn côn trùng.
"Sở tiên sinh, ngài đi một mình sao?" Tần Mân bên người Phó Liệu Nguyên nhịn không được hô lên.
"Không sai, hắn muốn đi một mình, người của chúng ta, trong mắt hắn chính là gánh nặng!" Phó Liệu Nguyên dường như là trả lời thay cho Sở Vân Thăng, tiếp đó, ông ta nghiêm giọng ra lệnh: "Lấy chỗ trước tòa nhà văn phòng của Sở Vân Thăng làm phòng tuyến cuối cùng, người lùi một bước, bắn chết tại chỗ!"
"Thế nhưng chỉ một mình hắn làm sao có thể làm được? Hắn thật có thể trở về sao?"
Toàn bộ mọi người trong bộ chỉ huy sư đoàn đều nhìn theo hình bóng ô tô của Sở Vân Thăng, gửi gắm toàn bộ hy vọng!
*****
Sở Vân Thăng dùng súng tự động đánh nát kính chắn gió, dùng đạn nguyên khí mở đường, cho đến lúc phía trước đã chất đầy côn trùng, ô tô không còn cách nào tiến tới nữa.
Hắn thu hết tất cả bom trong xe vào trong Vật Nạp phù, mở chiến giáp, tay cầm kiếm Thiên Ích, giẫm đạp lên lưng của côn trùng, nhảy lên một tòa nhà cao tầng!
Mặc dù cho rằng đây là một hành động hoàn toàn chết chắc, thế nhưng hắn vẫn hy vọng là mình có thể sống sót, đó là bản năng của con người!
Hắn còn có một tuyệt chiêu cuối cùng! Có thể giữ được tính mạng hay không thì còn phải trông chờ vào nó!
Đó chính là cái con Kim Giáp Trùng mà hắn đã phong ấn kia!
Kế hoạch mạo hiểm của Sở Vân Thăng, chính là khoét ra một lỗ trống trên lưng con Kim Giáp Trùng phong ấn này, rồi mình sẽ trốn vào trong giáp xác côn trùng, sau đó điều khiển Kim Giáp Trùng phong ấn, trộm vượt Trường Giang!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.